Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 116: Người cá thật giả (2)

Trước Sau
Edit: Min

Cảnh Dương bị đưa đến một lâu đài, gặp người đã mua được hắn.

Lúc này hắn đang mặc một cái áo suông dài màu trắng chất liệu giống như vải bông, đứng ở trong phòng khách. Mà vị kia rõ ràng là chủ nhân của lâu đài này, rất có khí thế ngồi trên sô pha nhìn hắn.

Cảnh Dương bị ánh mắt của y nhìn có chút co quắp, dứt khoát cúi đầu xuống, dáng vẻ sợ hãi không dám nhìn y.

"Lại đây." Reber nhìn Cảnh Dương nói.

Cảnh Dương trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng đã tới địa bàn của người ta, cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu*, không đến lúc tất yếu, hắn không thể biểu hiện ra thái độ phản kháng, huống chi sau này hắn rất có thể sẽ cần người này trợ giúp.

*Bất đắc dĩ phải phụ thuộc vào hoàn cảnh.

Cảnh Dương bước từng bước đi qua, hình như Reber ngại hắn đi quá chậm, không chờ hắn đi đến bên cạnh, y đã đứng lên đi nhanh về phía hắn.

Cảnh Dương thiếu chút nữa đụng vào y, không tự chủ muốn lùi về sau, chân hắn vừa bước đã bị cánh tay rắn chắc của đối phương ôm lấy eo, cũng nhấc hắn lên.

Reber nâng cằm Cảnh Dương, nhìn đôi mắt kia làm nội tâm y không thể nào bình tĩnh nổi, giống như chỉ có luôn nhìn hắn thì nội tâm y mới có thể được trấn an. Gương mặt này tuyệt đối không tính là tuyệt sắc gì, lại mọc ra một đôi mắt vừa đẹp vừa mê hoặc như vậy, hơn nữa đôi mắt này tựa như mọc ra là chỉ dành để tác động tâm y vậy.

Cảnh Dương vẫn luôn ngẩng đầu nhìn thẳng y, tư thế này duy trì rất lâu, cổ hắn mỏi lắm rồi, nhưng đối phương hình như không có ý định buông hắn ra. Cảnh Dương suy đoán ở trong lòng, người này có hứng thú với đôi mắt của mình như vậy, chẳng lẽ đây là người yêu của mình? Dù sao mỗi một đời phía trước, người yêu đều đặc biệt thích đôi mắt của hắn, nói là có thể từ trong mắt của hắn cảm nhận được linh hồn của hắn.

Kỳ thật hắn cũng có cảm giác như vậy, trước kia mỗi một đời sau khi gặp nhau, hắn đều có thể từ trong ánh mắt của y cảm nhận được hình như có thứ gì đó, tác động vào linh hồn của hắn.

Mặt của hai người rất gần nhau, Cảnh Dương thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của y, cơ thể dán vào ngực y, đến nhịp tim cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Cảnh Dương nhìn thẳng y, nhìn thấy sự say mê trong mắt y, tim hắn cũng không kiềm chế được mà đập nhanh hơn.

Người này, hẳn là người yêu hắn không có sai đi? Có thể vừa tới thế giới này liền gặp được y thật sự là quá tốt, ít nhất mặc kệ nguyên chủ của cơ thể này phía trước đã trải qua cái gì, bắt đầu từ khi hắn tiếp nhận cơ thể này và gặp được người này, hắn cũng đã an toàn rồi.

Căn cứ vào kinh nghiệm của mấy đời trước, người yêu hắn bất kể ở thế giới nào đều là một tồn tại rất cường đại, trên thế giới này bất cứ kẻ nào cũng có khả năng sẽ tổn thương hắn, duy nhất người này tuyệt đối sẽ không, cho dù y không có ký ức của mấy đời trước, cho dù bây giờ y còn chưa có yêu mình, nhưng những gì đã trải qua khi yêu nhau, khẳng định đã khắc vào nơi sâu nhất trong linh hồn của y, trở thành trợ để mỗi lần hai người gặp nhau đều nhanh chóng yêu đối phương.

Cảnh Dương duy trì tư thế này rất lâu, có chút kiên trì không nổi, giơ tay chống lên ngực y, dùng sức muốn đẩy y ra. Tuy hắn dùng sức rất lớn, nhưng Reber lại không chút sứt mẻ, trọng lượng và sức lực của hai người đều cách xa quá lớn. Hơn nữa bây giờ hắn đang đói bụng, càng không có sức hơn.

Đột nhiên bụng của Cảnh Dương ục ục kêu lên, Cảnh Dương cảm thấy có chút xấu hổ, dùng hết sức lực toàn thân đẩy y ra.



Reber cảm nhận được hắn kháng cự, nghe được tiếng kêu của bụng hắn mới phục hồi lại tinh thần từ trong đôi mắt kia. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Cảnh Dương, y nghĩ thầm, dù sao người này hiện tại cũng là người của mình, sau này y muốn nhìn đôi mắt này lúc nào mà không được, nhất thời không cần vội.

"Quản gia." Reber buông lỏng Cảnh Dương, nói với quản gia đứng bên cạnh đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại "Ngươi dẫn em ấy đi xuống ăn gì đi, sắp xếp phòng ngủ cho em ấy."

"Vâng." quản gia cung kính đáp, sau khi cúi thấp người chào Reber, mang theo Cảnh Dương rời khỏi đại sảnh.

Lúc Cảnh Dương đi theo quản gia, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Reber, vừa lúc Reber cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cứ như vậy đối diện nhau, trong khoảnh khắc đó, lòng ngực của hai người đột nhiên đồng thời run lên một cái, giống như bởi vì không bỏ được đối phương mà linh hồn muốn lao ra khỏi cơ thể, đi theo đối phương.

Cảnh Dương được quản gia đưa tới một căn phòng nhỏ, bố trí trong căn phòng nhìn qua rất ấm áp cũng rất thoải mái, nhưng Cảnh Dương biết ở trong lâu đài này, đây chỉ là một căn phòng rất bình thường.

Quản gia yêu cầu Cảnh Dương không được đi loạn, nếu không rất có thể sẽ bị vệ binh đi tuần tra lâu đài bắt lại, cần cái gì thì có thể rung chuông, sẽ có người hầu đến đây.

Sau khi quản gia rời đi không bao lâu, liền có người hầu đưa tới cho hắn rất nhiều món ăn, Cảnh Dương chọn hai món thanh đạm, sau khi lấp đầy bụng thì hắn kêu người hầu thu dọn hết mấy món còn lại. Ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, Cảnh Dương đi vào phòng trong, ngã vào chiếc giường rộng lớn thoải mái, mở công năng nhận lấy ký ức của hệ thống.

Đây là một thời không rất thần kỳ, ở trong thế giới này tồn tại có ba loại người, nam, nữ và người cá. Mà địa vị của người cá ở thế giới này đặc biệt có hai cực, địa vị của người cá tự nhiên vô cùng cao, hơn nữa còn có đãi ngộ rất cao và được bảo vệ rất tốt.

Bởi vì người cá rất được hoan nghênh, đặc biệt là kẻ có tiền và quý tộc, có được người cá sẽ coi như tượng trưng cho thân phận và thể diện, cho nên rất nhiều người đều ở thời kỳ thiếu niên liền giải phẫu mình thành người cá nhân tạo. Mặc dù người cá nhân tạo có thể bảo trì tuổi trẻ và nhan sắc trong thời gian rất lâu, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, hơn nữa người cá nhân tạo còn không có năng lực sinh sản, cho nên rất nhiều quốc gia không ủng hộ việc thiếu niên cải tạo mình thành người cá.

Nhưng bởi vì giữa kẻ có tiền và quý tộc đã hình thành sự đua đòi về số lượng người cá mình có được, cho nên không thể nào ngăn được rất nhiều người vì muốn có cuộc sống thoải mái mà tự nguyện cải tạo. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, pháp luật lại không thể trực tiếp cấm dân chúng cải tạo thành người cá, chỉ có thể ghi chú rõ ở trong luật pháp, người cá nhân tạo sẽ không được hưởng thụ bất cứ đãi ngộ và sự bảo vệ nào giống như người cá tự nhiên.

Cho nên những nơi như bán đấu giá người cá, có thể nói là không hợp pháp nhưng cũng không phạm pháp, bởi vì phần lớn người cá nhân tạo đều là tự nguyện bị bán đi. Hơn nữa chỉ có người cá nhân tạo xinh đẹp mới có thể được bán đấu giá, diện mạo tầm thường thì chỉ có thể đến chỗ giao dịch người cá chờ người khác tới chọn.

Mà Cảnh Dương xuất hiện ở chỗ bán đấu giá người cá, không phải là nguyên chủ tự nguyện đi, nguyên nhân trong đó tương đối phức tạp.

Ở thế giới này, so với người cá tự nhiên càng thêm cao quý, đó chính là người cá thuần huyết.

Người cá thuần huyết sống ở nơi sâu nhất trong Hải Quốc Người Cá. Hải Quốc Người Cá không lớn, nhưng ngăn cách với thế gian, gần như là không tiếp xúc với bên ngoài, trên đất liền cũng không có ai biết vị trí của Hải Quốc Người Cá. Bởi vì duy trì huyết thống, người cá thuần huyết sẽ không kết hôn với ngoại tộc.

Trong người cá thuần huyết còn sẽ xuất hiện người cá có pháp lực, loại người cá này chẳng những có thể hô mưa gọi gió, còn có thể triệu hoán để chữa khỏi ôn dịch và bệnh tật, nước mưa cũng có thể làm thực vật lớn lên tốt hơn.

Biên giới của vương quốc Lucia tiếp giáp với biển cả, quốc vương của Hải Quốc Người Cá vẫn luôn có phương pháp nào đó liên lạc với các quốc vương trên đất liền.



Quốc vương đương nhiệm của vương quốc Lucia tên là Hegni, cũng chính là anh của Reber, chẳng qua Hegni này lớn hơn Reber đến hai mươi tuổi.

Reber là con trai của vương hậu tiền nhiệm, mẹ của Hegni chỉ là một trắc phi, vương quốc Lucia là một quốc gia vô cùng coi trọng chính thống, dựa theo quy định của luật pháp, nếu vợ chính đã sinh con trai, thì con trai do trắc thất sinh sẽ không bất cứ quyền thừa kế nào.

Nhưng vương hậu nhiều năm vẫn không mang thai, mãi đến khi Hegni do trắc thất sinh đã trưởng thành, thì vương hậu ở tuổi trung niên mới sinh ra Reber.

Thân thể vương hậu vốn dĩ đã không tốt, sau khi sinh hạ Reber không bao lâu liền qua đời, là quốc vương tiền nhiệm tự mình nuôi dạy Reber. Nhưng khi Reber vẫn là thiếu niên, thân thể của quốc vương tiền nhiệm liền sắp không được.

Quốc vương tiền nhiệm lo lắng Reber chỉ là một đứa nhỏ, nếu để y ngồi lên vương vị sẽ bị người khống chế, thậm chí dẫn tới vương vị thay đổi người ngồi. Cho nên trước khi qua đời, ông đã tuyên bố với tất cả đại thần, sau khi ông chết, sẽ để Hegni kế thừa vương vị. Nhưng Hegni không thể lập con trai của mình trở thành người thừa kế vương vị, vì duy trì huyết mạch chính thống, sau khi Hegni chết, vương vị phải để Reber kế thừa.

Hegni trước khi quốc vương tiền nhiệm chết cũng đã lập lời thề trước mặt mọi người, nói tuyệt đối sẽ để Reber kế thừa vương vị, mới khiến cho những đại thần và các quý tộc phản đối hắn yên tĩnh lại.

Nhưng Hegni lên làm quốc vương thời gian càng dài, càng không muốn đem vương vị nhường cho Reber, đặc biệt là khi con trai của hắn cũng dần dần lớn lên, hắn lại càng thêm không muốn để Reber kế thừa vương vị.

Hegni nghĩ cách đưa Reber rời khỏi thủ đô, hắn cho rằng làm như vậy sẽ dễ xuống tay với Reber hơn. Đồng thời nếu không có hắn đồng ý, Reber cũng không thể trở về thủ đô, hắn cảm thấy cho dù hắn không thể giết chết Reber, cũng có thể làm y không thể trở về, cứ như vậy, con hắn kế thừa vương vị sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chờ khi con hắn ngồi vững vương vị, coi như Reber đã trở về thì cũng vô dụng rồi.

Nhưng Reber dưới sự bảo vệ của người do quốc vương tiền nhiệm để lại cho y, chẳng những thuận lợi trưởng thành, mà còn bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh trưởng thành, y đã trở thành một tướng quân đặc biệt có dũng có mưu, nhiều lần dẫn dắt binh lính lấy ít thắng nhiều đánh lui quốc gia tới xâm chiếm. Các quốc gia bởi vì sợ hãi sự tồn tại của y nên không dám lại xuất binh, y cũng trở thành đối tượng được dân chúng và binh lính ủng hộ, bất kể là Hegni không muốn để y trở lại thủ đô như thế nào, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của dân chúng, cùng những đại thần kiên định muốn duy trì chính thống, hắn không thể không lấy hình thức long trọng, nghênh đón Reber nghênh trở về thủ đô.

Reber trở lại thủ đô, cũng không đại biểu là Hegni sẽ đánh mất ý tưởng để con trai mình kế thừa vương vị, nhưng Reber không chỉ có rất nhiều dân chúng ủng hộ, số lượng quý tộc và quan viên ủng hộ y cũng không hề ít. Mà Coley con hắn so sánh với Reber liền thua chị kém em, tỉ lệ dân chúng ủng hộ cũng ít đến đáng thương.

Vì giúp con trai có được càng nhiều sự ủng hộ, hắn nghĩ ra một biện pháp, chính là liên hôn với người cá thuần huyết.

Mấy chục năm qua, không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà mưa trên đất liền càng ngày càng ít, đến thời kỳ khô hạn, thậm chí mấy tháng cũng không có mưa. Không đủ nước mưa, thực vật không thể nào sinh trưởng, dân chúng cũng không thể nào sinh tồn.

Rất nhiều quốc gia đến thời kỳ khô hạn, quốc vương của quốc gia đó đều sẽ liên hệ với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, sau đó đưa ra rất nhiều lợi ích, để người cá có pháp lực triệu hoán mưa của Hải Quốc Người Cá, được đưa đến quốc gia đó hạ mưa xuống.

So sánh vương quốc Lucia với các quốc gia khác mưa xem như là tương đối nhiều, nhưng đến thời kỳ khô hạn vẫn cần Hải Quốc Người Cá trợ giúp. Vì thế Hegni liền có ý tưởng, nếu con hắn kết hôn với người cá thuần huyết có pháp lực, vậy vương quốc Lucia muốn khi nào trời mưa thì mưa. Cứ như vậy, khẳng định con hắn sẽ được rất nhiều dân chúng và quan viên ủng hộ.

Nhưng muốn liên hôn với người cá thuần huyết phải trả cái giá rất lớn, ngoại trừ phải đáp ứng rất nhiều điều kiện của quốc vương Hải Quốc Người Cá, còn cần lấy tính mạng ra làm trao đổi. Cái gọi là lấy tính mạng ra làm trao đổi, cũng không phải là trực tiếp muốn mạng của hắn, mà là khiến hắn nhanh chóng già đi, cướp đi sức khỏe của hắn.

Cho dù là người bình thường, phải lấy tính mạng và sức khỏe của mình ra làm trao đổi, đều không nhất định sẽ đồng ý. Nhưng làm một quốc vương, vì con trai của mình có thể kế thừa vương vị, Hegni cứ như vậy đồng ý tất cả điều kiện, thành công làm quốc vương của Hải Quốc Người Cá đồng ý liên hôn.

Min: tiếp tục chuẩn bị xô hứng máu chó cho chương sau đê, không tức không ăn tiền =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau