Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 117: Người Cá thật giả (3)

Trước Sau
Edit: Min

Quốc vương của Hải Quốc Người Cá đồng ý sẽ đưa một người cá thuần huyết có pháp lực, đến vương quốc Lucia để kết hôn với vương tử Coley, và yêu cầu vương quốc Lucia phải phái người ở trên biển nghênh đón người cá thuần huyết đi liên hôn này.

Mà vị người cá bị đưa đi liên hôn này, chính là nguyên chủ của cơ thể Cảnh Dương trọng sinh hiện tại, tên là Len. Len bị chọn đi kết hôn với Coley chưa bao giờ gặp mặt, bản thân cậu không có nghĩ tới tình nguyện hoặc là không muốn, đơn giản vì đây là mệnh lệnh của quốc vương nên cậu cần phải đi chấp hành mà thôi.

Trên biển rộng lớn vô biên có một đám hải tặc, thủ lĩnh hải tặc có một đứa con trai tên là Abby, vô cùng xinh đẹp. Abby khi còn nhỏ gặp được vương tử một lần liền nhớ mãi không quên, nhưng một vương tử cùng một đứa con của thủ lĩnh hải tặc, thân phận cách xa quá lớn, khiến cho Abby không dám lại xuất hiện ở trước mặt Coley.

Abby vô cùng nhớ nhung Coley, mỗi ngày đều là mặt ủ mày chau, sau khi cha cậu ta biết tâm tư của con trai, cũng không thể giúp được gì. Mãi cho đến có một ngày, bọn họ đột nhiên biết vương tử của vương quốc Lucia muốn liên hôn với người cá thuần huyết, đồng thời sẽ nghênh đón vị người cá thuần huyết này ở trên biển, vì thế thủ lĩnh hải tặc liền nảy sinh ý định để con trai mình giả làm người cá thuần huyết nọ.

Thủ lĩnh hải tặc đem kế hoạch của mình nói cho con trai nghe, sau khi Abby nghe xong liền vô cùng cao hứng cùng kích động, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Abby, thủ lĩnh hải tặc cảm thấy quyết định của mình là chính xác.

Abby đi làm giải phẫu trở thành một người cá nhân tạo, sau đó chờ ở trên biển chặn thuyền của Hải Quốc Người Cá lại.

Số lượng người cá của Hải Quốc Người Cá vốn không nhiều lắm, cho nên quốc vương cũng không có phái người đưa Len đi, mà là dùng một con thuyền làm pháp thuật đưa một mình cậu đến mặt biển, con thuyền này sẽ tự động đi gặp đội ngũ nghênh đón của đám người Coley.

Bọn hải tặc thành công chặn được thuyền của Len, nhưng trên thuyền có pháp lực do quốc vương Hải Quốc Người Cá thi triển, cũng không phải là một con thuyền bình thường, cho dù trên thuyền chỉ có một mình Len, bọn họ muốn lên thuyền cũng đâu có dễ dàng như vậy, huống chi Len cũng có pháp lực, cậu còn có thể triệu hoán tới gió lốc cùng mưa to.

Thủ lĩnh hải tặc vừa nghĩ đến con trai đã biến thành người cá nhân tạo, nếu lần này không thể thành công thì cuộc đời của Abby sẽ bị hủy, vì thế liều mạng ngăn cản thuyền của Len tiếp tục đi lên phía trước.

Len triệu hoán bão táp đối phó đám hải tặc, nhưng làm thế nào chúng cũng không chịu buông tay. Sau một hồi kịch liệt tranh đấu, tất cả hải tặc dùng hết toàn lực muốn đưa thủ lĩnh của chúng lên thuyền, đều bị pháp lực trên thuyền công kích mà chết.

Len không có vũ lực, chỉ hơi chút chống cự đã bị bắt được, thủ lĩnh hải tặc dùng đao rạch bụng Len, lấy Ngọc Người Cá có thể thi triển pháp lực trong bụng cậu, cũng lấy một bình lớn máu của Len. Thủ lĩnh hải tặc nghe nói sức sống của người cá thuần huyết vô cùng ngoan cường, vì lo lắng Len sẽ không chết nên đã rót thuốc độc cực mạnh vào người cậu, sau đó ném vào trong biển.

Thật lâu trước kia khi thủ lĩnh hải tặc cướp bóc một con thuyền, ở trên thuyền tìm được một quyển sách, trong sách nói về một số chuyện liên quan đến người cá thuần huyết. Trong sách nói, có Ngọc Người Cá thì người cá thuần huyết mới có pháp lực triệu hoán mưa gió, bởi vì Ngọc Người Cá là nơi tạo ra pháp lực. Chỉ có máu của người cá thuần huyết mới có thể phát động năng lượng của Ngọc Người Cá, chỉ cần có Ngọc Người Cá và máu của người cá thuần huyết, lại dựa vào ý niệm mạnh mẽ điều khiển là có thể triệu hoán mưa gió.

Nội dung của quyển sách này bất cứ kẻ nào sau khi xem xong cũng sẽ không tin nó là thật, thủ lĩnh hải tặc xem qua rồi cũng ném đi, cảm thấy không thể nào là thật được. Nhưng khi hắn vì con trai mình nghĩ ra kế hoạch này, hắn quyết định tin nội dung trong quyển sách, cược một phen.

Thủ lĩnh hải tặc làm xong tất cả, bản thân cũng chỉ dư lại một hơi cuối cùng, hắn nắm tay Abby, nói với cậu ta rằng sau này nhất định phải sống thật tốt, nhất định phải hạnh phúc. Abby khóc lóc hứa mình nhất định sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này, sau đó thủ lĩnh hải tặc liền an tâm nhắm mắt.

Biển cả đối với người cá thuần huyết mà nói, chính là đại biểu cho sức mạnh vô cùng vô tận, mặc dù Len bị thương lại trúng độc còn mất Ngọc Người Cá, nhưng khi cậu bị ném vào trong biển, liền đại biểu cho hy vọng sống sót của cậu.

Abby được xem như người cá thuần huyết được Coley mang về vương cung, ánh mắt đầu tiên khi Coley nhìn thấy Abby, đã bị vẻ đẹp của cậu ta hấp dẫn, lại có cảm giác giống như đã từng quen biết, càng nhận định duyên phận của hai người chính là trời cao sắp đặt, rất là sủng ái cậu ta.



Abby mang theo Ngọc Người Cá của Len đi đến vương cung, rất nhanh đã bị yêu cầu phải triệu hoán một trận mưa, cậu ta biết mình tránh không khỏi yêu cầu này, nếu từ chối rất có thể sẽ bị nghi ngờ, nói không chừng quốc vương còn sẽ liên hệ với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, lúc ấy cậu ta nhất định sẽ bại lộ, vì thế cậu ta giả vờ không chút do dự đồng ý yêu cầu triệu hoán mưa.

Trên đất liền chưa có ai từng gặp qua cảnh người cá thuần huyết triệu hoán mưa, cho nên khi Abby tay đầy máu tươi cầm Ngọc Người Cá nhìn như rất thật tâm cầu nguyện, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.

Mọi người đợi rất lâu mà không trung một chút động tĩnh cũng không có, tâm trạng chờ mong ban đầu cũng từ từ cảm thấy mệt mỏi. Abby cũng chảy mồ hôi đầy đầu, cậu ta nhớ tới cha và những hải tặc đã chết vì cậu ta, nếu bây giờ cậu ta thất bại thì cái chết của bọn họ có ý nghĩa gì chứ. Đau thương tột độ và ý chí mạnh liệt muốn có được hạnh phúc, khiến cho cậu ta tập trung ý niệm của mình, vậy mà thật sự phát động được pháp lực của Ngọc Người Cá thành công triệu hoán mưa tới.

Sau khi xác định Abby có thể triệu hoán mưa, quốc vương liền cử hành hôn lễ cho hai người, Abby chính thức trở thành vương tử phi. Quốc vương lại thúc giục bọn họ nhanh chóng sinh con, nhưng mà Abby là người cá nhân tạo, căn bản là không có năng lực sinh sản, vì thế cậu ta bắt đầu xây dựng thế lực thuộc về mình ở thủ đô, muốn đợi đến lúc thời cơ chín mùi, cậu ta sẽ giả bộ mang thai, sau đó từ nơi rất xa ôm một đứa trẻ về, nói là cậu ta sinh.

Mà Len chìm vào biển rộng đương nhiên sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, cậu không ngừng hấp thu năng lượng của biển cả, ngủ say ở trong biển, sau khi miệng vết thương dần dần khép lại thì cậu mới tỉnh giấc.

Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng Len cũng không biết làm thế nào mới có thể trở lại Hải Quốc Người Cá, cho nên cậu chỉ có thể tự mình bơi vào bờ, nghĩ cách tiếp tục đi hoàn toàn sứ mệnh liên hôn của mình. Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cậu cũng tới được thủ đô của vương quốc Lucia, nhưng khi cậu nghe được vương tử đã kết hôn với người cá thuần huyết của Hải Quốc Người Cá, cậu vô cùng khiếp sợ, không biết chuyện này đến tột cùng là như thế nào.

Lúc cậu muốn tiến vào vương cung, muốn nói rõ mọi chuyện với quốc vương và vương tử, lại bị binh lính thủ vệ vương cung coi là kẻ điên đánh cho một trận, sau đó ném cậu ra ngoài.

Len vô cùng mê mang và tuyệt vọng, cậu không biết nên làm thế nào cho phải, không thể quay về Hải Quốc Người Cá, vương cung thì không vào được, Ngọc Người Cá cũng mất rồi, cậu không có cách nào triệu hoán mưa để chứng minh bản thân là người cá thuần huyết hết.

Len không có nơi để đi, vẫn luôn ở trong hang động vùng ngoại ô, cậu nghĩ không bằng dứt khoát cứ quay về biển rộng, ở trong biển, cho dù chỉ có một mình cậu thôi cũng tốt hơn thế này. Nhưng Len không cam lòng, cậu muốn nhìn xem đến tột cùng là ai đang giả mạo cậu, muốn biết Ngọc Người Cá của cậu có phải bị người kia lấy đi hay không, hơn nữa càng muốn lấy lại Ngọc Người Cá thuộc về mình.

Một ngày nọ Coley mang Abby đi vùng ngoại ô du ngoạn, Len thấy có nhiều người tới liền muốn trốn đi, nhưng đôi mắt và thính lực của người cá thuần huyết đều vô cùng tốt, ngay khi cậu nghe được những người đó gọi Coley là vương tử điện hạ, do dự mãi, cuối cùng cậu vẫn chạy qua, muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Coley.

Len đột nhiên tiến lên lập tức liền bị vệ binh ngăn cản, vì nắm chắc thời gian và cơ hội, cậu không quan tâm lớn tiếng nói với Coley rằng cậu mới là người cá thuần huyết chân chính tới liên hôn với anh ta, hơn nữa còn nói quá trình cậu gặp phải hải tặc ở trên biển, nếu anh ta không tin thì có thể liên hệ với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, chứng minh cậu trong sạch.

Abby lúc ấy liền luống cuống, cậu ta không ngờ vậy mà người cá thuần huyết chân chính vẫn còn sống, lại còn tìm tới cửa. Cậu ta nhanh chóng nghĩ cách xem nên ứng đối như thế nào, mới có thể lấp liếm chuyện này.

Coley và Abby là tân hôn, cũng là lúc tình cảm hai người mặn nồng nhất, sao Coley có thể tin tưởng lời nói của một người đột nhiên xuất hiện chứ. Hơn nữa anh ta còn tận mắt nhìn thấy Abby triệu hoán mưa, sao có thể là giả được. Huống chi theo anh ta biết, diện mạo của người cá tự nhiên đều đặc biệt đẹp, Abby đẹp hơn người trước mắt này rất nhiều, ai là người cá thuần huyết, không phải đã rất rõ ràng hay sao?

Abby thấy Coley hoàn toàn không có nghi ngờ mình, ngược lại vì Len mạo phạm nên rất không cao hứng, cậu ta liền thở một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng. Nhìn Len nghèo túng hơn nữa còn tiều tụy, Abby nhớ tới cha cùng những thuộc hạ đã chết đi, cậu ta đem đau khổ ở trong lòng toàn bộ đều chuyển hóa thành thù hận, sau đó tính lên đầu của Len. Cậu ta theo bản năng tự ám thị tâm lý* mình, tất cả đều là lỗi của Len, là Len hại chết cha và những thuộc hạ của ông, cậu ta nhất định phải báo thù cho bọn họ.

*Ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hay gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển người bị ám thị thực hiện những yêu cầu nhất định. Còn trong trạng thái bị ám thị, khả năng nhận thức, phê phán (xem xét và nhận định), phân tích đối với nội dung ám thị bị giảm đi rõ rệt.

Coley muốn lấy tội danh mạo phạm vương thất tống Len vào ngục giam, Abby vì muốn thể hiện mình là một người hiền lành tốt bụng mà giả vờ cầu xin cho Len, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nếu Len vào ngục giam, thì cậu ta sẽ không thể nào đối phó Len được.



Abby nói với Coley là người này giả mạo người cá thuần huyết, khẳng định là vì muốn có cuộc sống tốt nhất, chi bằng bọn họ tác thành cho Len, đưa đến phòng đấu giá người cá nhân tạo để mấy kẻ có tiền mua đi, cũng coi như là làm chuyện tốt.

Coley lúc này là Abby nói gì nghe nấy, anh ta biết người cá thuần huyết ngăn cách với thế gian, phần lớn đều có một trái tim đơn thuần tốt bụng. Anh ta không muốn để Abby cảm thấy mình tàn nhẫn, vì thế không hề do dự đồng ý đề nghị của Abby.

Abby đã bắt đầu xây dựng thế lực của mình ở thủ đô, giao cho chó săn đầu tiên là Maanton đến phòng đấu giá mua Len, sau đó phải tra tấn cậu thật tàn nhẫn.

Kiếp trước Reber và Donner không có xuất hiện, Len bị Maanton mua về, Len biết mình chạy không thoát, thay vì bị Maanton làm bẩn, chi bằng tự kết liễu mạng sống của mình. Len dùng đao rạch nát gương mặt của mình, sau đó cầm đao đâm vào cổ, cứ như vậy chết đi.

Hận ý trong lòng Len rất sâu, cậu không biết bản thân đến tột cùng đã làm sai cái gì, lại phải chịu tra tấn như vậy. Cậu hận quốc vương vì lợi ích mà khiến cậu phải đi liên hôn, hận đám hải tặc đã chặn cậu lại còn hạ độc cậu, càng hận Abby đã cướp đi Ngọc Người Cá, còn có Maanton muốn làm bẩn cùng tra tấn cậu. Đối với Coley, tuy rằng cậu không biết mình có nên hận hay không, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất hận.

Cảnh Dương mở hai mắt, có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống xuống, đây là hận ý của Len dẫn phát cảm xúc còn lưu tại cơ thể, hắn chỉ có thể trấn an cảm xúc này ở trong lòng, mối thù này hắn nhất định sẽ thay Len đòi lại.

Bộ dáng cùng trạng thái hiện tại đều kém như vậy, ngoại trừ bởi vì mất đi Ngọc Người Cá, còn có nguyên nhân là kịch độc vẫn còn trong cơ thể, bởi vì thể chất của người cá thuần huyết rất đặc biệt, nếu đổi thành người thường trúng loại độc này thì đã sớm phát độc chết rồi. Mặc dù thể chất của người cá thuần huyết có thể làm độc tố phát tác vô cùng chậm, nhưng không đại biểu là nó sẽ không phát tác, cho nên giải trừ độc tố là việc quan trọng nhất bây giờ.

Quá trình giải trừ trừ độc tố tuy rằng sẽ rất khó chịu, nhưng phương pháp lại rất đơn giản, tạm thời không tiện để làm ra thuốc giải, vậy trước tiên dùng hệ thống bức ra một phần độc tố là được.

Buổi tối đã đến thời gian đi ngủ, nhưng Reber một chút buồn ngủ cũng không có, y mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang đỏ. Chỉ cần nhắm mắt lại là đôi mắt màu xanh lam trong veo kia sẽ xuất hiện ở trong đầu y, y không biết mình đến tột cùng là bị yểm bùa gì, tóm lại chính là thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy đôi mắt kia, nếu không gặp liền cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên.

Y từ trước đến nay không thích bị bất cứ thứ gì kiềm chế, những năm ở biên ải đó, y cho rằng lòng mình đã sớm bởi vì giết người quá nhiều mà trở nên chết lặng rồi, nhưng bởi vì một đôi mắt mà tim đập thình thịch, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, loại cảm giác này cũng không làm y cảm thấy chán ghét, ngược lại có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

Y quyết định thuận theo tâm ý của mình một lần, làm theo trái tim mách bảo.

Reber buông lý rượu, đứng lên đi về phía cửa, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Một loạt hành động của y, nhìn qua giống như không phải tự y làm, mà là giống như có thứ gì đang đó điều khiển y.

Vệ binh và người hầu gác đêm trên hành lang nhìn thấy Reber mặc áo ngủ đi ra, đều sôi nổi hướng y hành lễ. Y cảm thấy hình như y phải đi rất lâu, rốt cuộc mới dừng lại trước cửa căn phòng mà y muốn đến, đây là lần đầu tiên y cảm thấy lâu đài quá lớn cũng không tốt.

Đẩy cửa bước vào, bên trong phòng khách là một mảnh đen nhánh, Reber không bật đèn, trực tiếp đi đến cửa phòng ngủ. Làm y cảm thấy thần kỳ chính là y chỉ đứng ở cửa thôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến người ở trong phòng là ai, thì tâm trí và trái tim đều bắt đầu hưng phấn lên.

Tuy Ngọc Người Cá bị cướp đi rồi, nhưng máu trong cơ thể này vẫn còn lưu lại một ít pháp lực của Ngọc Người Cá, Cảnh Dương dùng hệ thống không ngừng tăng cường pháp lực, đem những độc tố đã xâm nhập vào trong máu bức ra. Cái quá trình này thật sự rất vất vả, người hắn đã đầy mồ hôi rồi.

Bởi vì quá mức tập trung chú ý bức độc, Cảnh Dương không phát hiện ngoài cửa có người đang đứng, càng không nghĩ tới ngay khi hắn phun ra máu độc màu đỏ thẫm, thì cửa phòng vừa vặn bị mở ra từ bên ngoài.

Min: các cô còn ổn chứ =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau