Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 148: Người nghiên cứu phát minh game (2)
Edit: Min
Cảnh Dương ngã vào trên giường, không muốn đi rửa mặt liền kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại nửa tỉnh nửa mê mở công năng tiếp nhận ký ức.
Đúng như Cảnh Dương dự đoán, bốn người mà hắn vừa nhìn thấy kia, chính là những người hắn phải đối phó và báo thù ở đời này.
Cha mẹ của Tịch Lặc là thuộc về hôn nhân thương nghiệp, bọn họ chưa từng yêu nhau và ai cũng có người yêu của riêng mình, hai người là dưới sự ép buộc của gia tộc mới không thể không kết hôn.
Gia cảnh người yêu của mẹ Tịch Lặc năm đó cũng không tệ lắm, nhưng gia đình lại không đồng ý bọn họ ở bên nhau, vì sự phát triển của công ty nên gia đình mạnh mẽ chia rẽ hai người họ, sau đó ép mẹ Tịch Lặc kết hôn với Tịch Quảng Thiện.
Mẹ Tịch Lặc không thể cùng người yêu ở bên nhau, cảm thấy vô cùng đau khổ, lúc ấy gia đình còn nhốt bà ở trong nhà, không cho bà ra ngoài, bà còn tự sát tới ba lần, nhưng đều bởi vì bị camera giám sát phát hiện nên không có thành công.
Ông nội của mẹ Tịch Lặc nói với bà, nếu bà sinh ra ở trong cái nhà này, hưởng thụ tất cả của cái nhà này, thì dĩ nhiên là phải hi sinh vì sự phát triển của cái nhà này.
Mẹ Tịch Lặc cũng nói bà tình nguyện dùng cách khác để trả lại cái nhà này, nhưng tuyệt đối không chấp nhận liên hôn, nhưng ông nội của bà lại không đồng ý dùng cách khác để trả lại, vì liên hôn với Tịch gia, ép bà lập tức kết hôn với Tịch Quảng Thiện.
Xem đến chỗ này, Cảnh Dương nhịn không được cười nhạo một tiếng, hắn chướng mắt nhất chính là những cái gọi là lên ngôi, đội lốt hưởng thụ vinh dự để che giấu sự vô dụng của mình.
Mặc kệ là đế vương để công chúa đi hòa thân thời cổ đại, hay là cha mẹ vì gia tộc xí nghiệp liền hy sinh hạnh phúc của con cái thời hiện đại, đều làm Cảnh Dương cảm thấy vô cùng trơ trẽn, hơn nữa hắn ghét nhất chính là câu 'cái nhà này cho mày tất cả, nên mày phải hy sinh vì cái nhà này'. Bất cứ ai sinh ra bị coi như công cụ đều là chuyện vô cùng đáng buồn, bởi vì ngươi sinh ra hắn nên hắn phải hy sinh hạnh phúc của mình, vậy lúc ngươi sinh ra hắn, có hỏi hắn là nguyện ý sinh ra ở hoàn cảnh như vậy hay không, không?
Không ai có thể lựa chọn mình được sinh ra, nếu ngay cả lựa chọn gánh vác và phương thức báo đáp đều không được, vậy đúng là thật không công bằng. Theo Cảnh Dương, bất kỳ ai đi vào trên đời này đều là cá thể độc lập tự do, ngươi sinh ta, ta không có quyền lựa chọn, ngươi nuôi nấng ta lớn lên chính là bổn phận của ngươi. Nếu ngươi nuôi ta lớn lên, vậy báo đáp ngươi cũng là chuyện mà ta nên làm. Ngươi kêu ta dùng tính mạng để báo đáp cũng được, bởi vì mạng là ngươi cho, cho nên ta có thể đem mạng trả lại cho ngươi. Nhưng tình yêu và hạnh phúc là thứ thuộc về cá nhân, bất cứ ai nào cũng không có quyền lựa chọn hy sinh thay ta.
Mẹ Tịch Lặc dưới sự ép buộc của gia đình, cuối cùng vẫn kết hôn với Tịch Quảng Thiện, nhưng cự tuyệt ở chung phòng với Tịch Quảng Thiện. Hai nhà liên hôn tất nhiên là phải có con, quan hệ mới có thể càng vững chắc hơn. Cho nên mẹ Tịch Lặc đã gả đến Tịch gia, hơn nữa không có tự do thân thể nào nên cuối cùng vẫn mang thai.
Tịch Quảng Thiện trước khi kết hôn cũng có người yêu của mình, nữ nhân kia chính là Ôn Trúc mẹ của Tịch Thụy. Bởi vì trước khi kết hôn mẹ của Tịch Lặc phản kháng quá mức kịch liệt, ba lần tự sát chưa thành, cho nên sau khi kết hôn gần như là mất đi cuộc sống tự do. Khác với mẹ của Tịch Lặc, Tịch Quảng Thiện không hề phản kháng mãnh liệt, hơn nữa ông ta là đàn ông, không thể bị nhốt ở trong nhà giống như mẹ của Tịch Lặc, cho nên đa phần ông ta đều được tự do.
Tịch Quảng Thiện vẫn luôn duy trì quan hệ tình nhân với Ôn Trúc, ông bà nội của Tịch Lặc cũng biết chuyện này, nhưng bởi vì làm cha mẹ luôn khoan dung với người ngoài hơn con ruột của mình, cho nên mẹ của Tịch Lặc tuyệt đối không được gặp người yêu trước kia của mình, mà mối quan hệ tình nhân của Tịch Quảng Thiện và Ôn Trúc lại được chấp nhận.
Lúc Tịch Lặc năm tuổi, Tịch Thụy được sinh ra, lúc ấy cha mẹ của Tịch Quảng Thiện hoàn toàn không coi mẹ con Ôn Trúc ra gì, cho dù Tịch Thụy được sinh ra thì bọn họ cũng không muốn nhận Tịch Thụy về nuôi, ở trong mắt bọn họ, cháu trai duy nhất chỉ có Tịch Lặc mà thôi.
Tịch Quảng Thiện bởi vì không thể kết hôn với người yêu của mình, nhưng lại không thể oán hận cha mẹ của mình, liền đem mọi lỗi lầm đổ hết lên đầu mẹ của Tịch Lặc, cũng vô cùng lãnh đạm và chán ghét Tịch Lặc. Từ khi Tịch Lặc được sinh ra, ông ta không hề ôm Tịch Lặc một lần, ở trong lòng ông ta, gia đình nhỏ bên ngoài kia mới là gia đình của ông ta, chỉ có Tịch Thụy mới là con trai yêu quý của ông ta.
Tịch Lặc là được ông bà nội nuôi lớn, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, điểm khác nhau giữa Tịch Lặc và Tịch Quảng Thiện là đầu óc của cậu rất thông minh, mà Tịch Quảng Thiện dựa theo cách nói của cha ông ta chính là đồ đầu heo. Cho nên từ nhỏ đến lớn Tịch Lặc được bồi dưỡng như một người thừa kế, trước khi ngành sản xuất game hưng thịnh, Tịch Lặc đã chọn học lập trình tập máy tính. Tịch Quảng Thiện cảm thấy Tịch Lặc không biết suy nghĩ, không đồng ý cho cậu học máy tính, nhưng ông nội của Tịch Lặc lại ủng hộ cháu trai của mình.
Sau này quả nhiên chứng minh lựa chọn của Tịch Lặc là đúng, hơn nữa cậu vô cùng có thiên phú ở phương diện nghiên cứu phát minh ra trò chơi, dưới sự dẫn dắt của cậu, công ty đã thành công đã chuyển mình, thoát khỏi vận mệnh bị thời đại đào thải. Đồng thời dưới sự ủng hộ của ông nội, cậu trở thành người nắm quyền công ty.
Tịch Quảng Thiện bị chính đứa con mình không thích hạ bệ, cũng không hề cảm thấy kiêu ngạo, hơn nữa còn rất khó chịu ở trong lòng. Tịch Thụy là đứa con được chính ông ta nuôi dưỡng lớn lên, hơn nữa còn học quản lý theo kế hoạch của ông ta, cho nên Tịch Quảng Thiện vẫn luôn muốn để Tịch Thụy làm người thừa kế, cái ý tưởng này vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Khi Tịch Lặc mười mấy tuổi, mẹ của cậu qua đời, trước khi chết, bà nói với Tịch Lặc, tử vong đối với bà chính là giải thoát, cho nên cậu đừng cảm thấy đau buồn. Nhưng mà Tịch Lặc vẫn cảm thấy rất khổ sở, cậu biết mẹ của mình vẫn luôn vô cùng đau khổ, hơn nữa những người làm mẹ của cậu đau khổ đó, ngoại trừ người cha không có cảm tình gì với cậu, còn muốn ông bà nội tôn kính của cậu.
Ban đầu Tịch Lặc nghĩ là chờ sau khi cậu đủ mạnh mẽ, nhất định phải giúp mẹ của cậu thoát ly cái gia đình làm bà đau khổ này, theo đuổi hạnh phúc thuộc về bà. Nhưng bà lại không thể chờ được đến ngày đó, bởi vì cơ thể suy nhược nhanh chóng nên đi rồi.
Tịch Lặc thành công làm công ty chuyển mình hơn nữa chính thức chưởng quản công ty không được bao lâu, ông bà nội của cậu ra ngoài du lịch bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn nên cũng qua đời. Tịch Quảng Thiện liền trở thành người thừa kế hợp pháp nhất, kế thừa tất cả tài sản và cổ phần của ông bà nội cậu, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, còn cậu thì kế thừa vị trí chủ tịch của ông nội. Tịch Lặc cảm thấy nếu truyền ra mình và cha tranh đoạt vị trí chủ tịch, sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty, dù sao thời đại bây giờ rất trọng chữ hiếu, cho nên cậu không thèm tranh với ông ta, để ông ta làm chủ tịch, nghĩ dù sao cậu cũng dốt đặc cán mai chuyện của công ty, vẫn để ông ta quản lý thì tốt hơn.
Có thể nói là Tịch Quảng Thiện không có một chút cống hiến nào cho công ty hết, toàn bộ công ty đều dựa vào Tịch Lặc quản y mới có thể phát triển tốt như vậy. Nhưng Tịch Quảng Thiện vì muốn thể hiện mình cũng có năng lực, thường xuyên dùng quyền chủ tịch đưa ra một số quyết định không thể hiểu nổi, sau đó chính là để Tịch Lặc thu thập cục diện rối rắm. Cho nên lúc Cảnh Dương gặp được Hạ Lãng ở trong yến tiệc, Hạ Lãng châm chọc chính là Tịch Quảng Thiện, chẳng qua thì cũng có chút châm chọc Tịch Lặc.
Lấy năng lực của Tịch Lặc, thật ra cậu hoàn toàn có thể rời đi công ty, thành lập công ty cho riêng mình. Nhưng cậu suy nghĩ, mặc dù Tịch Quảng Thiện không tốt với cậu, nhưng ông bà nội lại rất tốt với cậu, có lẽ là bởi vì lý do cách thế hệ, nên ông bà nội đối xử với cháu trai là cậu còn tốt hơn đứa con trai ruột như Tịch Quảng Thiện. Lại bởi vì Tịch Lặc bỏ rất nhiều tinh lực và tâm huyết của mình vào công ty, cho nên không thể nào dễ dàng bỏ qua mặc kệ được.
Lúc ông bà nội của Tịch Lặc còn tại thế, kiên quyết không đồng ý cho mẹ con Tịch Thụy vào cửa, cho dù mẹ của Tịch Lặc đã qua đời, bọn họ cũng không cho Tịch Quảng Thiện kết hôn với Ôn Trúc, hơn nữa cũng không thừa nhận đứa cháu trai là Tịch Thụy này.
Điều này làm cho Tịch Quảng Thiện cảm thấy vô cùng thiệt thòi cho mẹ con bọn họ, một lòng muốn bồi thường cho bọn họ, cho nên sau khi ông bà nội qua đời, Tịch Quảng Thiện liền lập tức kết hôn với Ôn Trúc. Sau khi kết hôn, tất nhiên là Tịch Quảng Thiện muốn để Tịch Thụy trở thành người chưởng quản công ty rồi, chẳng qua đây không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Cho nên Tịch Quảng Thiện đợi Tịch Thụy tốt nghiệp, liền gấp gáp cho Tịch Thụy tiến vào công ty, ông ta muốn chờ Tịch Thụy học hết những gì cần học, sau đó sẽ tiếp nhận hết tất cả quyền lợi trên tay của Tịch Lặc, để Tịch Thụy trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Kiếp trước, Tịch Lặc bị ba người Tịch Quảng Thiện và Tịch Thụy còn có Đỗ Kiệt liên hợp lại hãm hại, chẳng những công ty bị bọn họ cướp đi, mà còn bị Đỗ Kiệt và Ôn Trúc lên kế hoạch tai nạn xe cộ hại chết.
Đỗ Kiệt là con của bạn Tịch Quảng Thiện, cha mẹ Đỗ Kiệt qua đời lúc anh ta còn rất nhỏ, Tịch Quảng Thiện liền nhận anh ta làm con nuôi.
Đỗ Kiệt vẫn luôn có mưu đồ với tài sản của Tịch gia, trước đó anh ta còn theo đuổi Tịch Lặc, bởi vì Tịch Lặc có gương mặt rất giống mẹ của mình, vô cùng xinh đẹp. Tuy Tịch Lặc không xác định được mình thích đàn ông hay là phụ nữ, nhưng lại chướng mắt loại đàn ông như Đỗ Kiệt, cho nên đã thẳng thừng từ chối anh ta, còn cảnh cáo anh ta đừng có làm ra mấy hành động không mắc lừa nữa, nếu không cậu sẽ phản kích.
Đỗ Kiệt cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, từ đó liền chán ghét Tịch Lặc, vì thế đi tiếp cận Tịch Thụy. Thật ra Đỗ Kiệt cũng coi như không tệ, chỉ là nhân phẩm chẳng ra gì, có thể dùng mặt người dạ thú để hình dung. Bởi vì Tịch Lặc nhìn thấu bản tính của anh ta, cho nên mới chán ghét anh ta, không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với anh ta, nếu trong công việc không tránh được thì cậu sẽ chịu đựng.
Đỗ Kiệt và Tịch Thụy có thể nói là ăn nhịp với nhau, hai người rất nhanh đã thông đồng ở bên nhau, Tịch Quảng Thiện thấy con nuôi và con ruột có tình cảm như vậy, cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng Tịch Quảng Thiện không hề biết, tai nạn xe cộ của cha mẹ ông ta chính là kế hoạch của Đỗ Kiệt và Ôn Trúc. Động trời hơn nữa, Tịch Thụy căn bản không phải là con ruột của Tịch Quảng Thiện, mà là con của Ôn Trúc và một người đàn ông khác.
Cảnh Dương xem đến đây liền nhịn không được cười ra tiếng, này thật đúng là hài kịch, Tịch Quảng Thiện nuôi con cho người khác nhiều năm như vậy, còn thay người khác làm áo cưới, vậy mà lại không biết gì hết. Đối phó Tịch Quảng Thiện quá dễ dàng, chỉ cần đưa chuyện Tịch Thụy không phải là con ruột của ông ta ra ánh sáng, cũng đủ để đả kích ông ta rồi.
Nhưng mà Cảnh Dương cũng không tính công bố tất cả ngay từ đầu, hắn phải đợi tới lúc Tịch Quảng Thiện sắp bị phá hủy, lại cho ông ta một kích trí mạng. Mẹ Tịch Lặc chết chính là bởi vì Tịch Quảng Thiện động tay chân, ông ta đổi thuốc của mẹ Tịch Lặc, khiến cơ thể bà nhanh chóng suy kiệt mà chết.
Tịch Quảng Thiện vốn tưởng rằng chỉ cần mẹ Tịch Lặc chết rồi, thì cha mẹ sẽ đồng ý cho ông ta kết hôn với Ôn Trúc, nhưng không ngờ sau khi mẹ Tịch Lặc qua đời, cha mẹ vẫn không đồng ý cho ông ta kết hôn với Ôn Trúc. Chẳng qua ông ta không hề có một chút áy náy nào đối với cái chết của mẹ Tịch Lặc, bởi vì trong lòng ông ta đã vô cùng chán ghét cái người đàn bà luôn nghĩ tới tên đàn ông khác đó rồi.
Chính bản thân Tịch Quảng Thiện duy trì quan hệ tình nhân với Ôn Trúc, lại không muốn nhìn thấy mẹ Tịch Lặc nghĩ đến người đàn ông khác, còn nhiều lần đánh đập mẹ của Tịch Lặc.
Đối với loại người như Tịch Quảng Thiện, mặc kệ kết cục có thảm bao nhiêu, Cảnh Dương cũng sẽ không cảm thấy mình quá đáng.
Nhận lấy xong tất cả ký ức, cũng tìm hiểu xong chuyện không có thật trong trí nhớ, Cảnh Dương lập tức liền chìm vào ngủ say.
Min: không có máu chó nhất, chỉ có máu chó hơn, đoán xem ai sẽ là người thảm nhất!?:v
Cảnh Dương ngã vào trên giường, không muốn đi rửa mặt liền kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại nửa tỉnh nửa mê mở công năng tiếp nhận ký ức.
Đúng như Cảnh Dương dự đoán, bốn người mà hắn vừa nhìn thấy kia, chính là những người hắn phải đối phó và báo thù ở đời này.
Cha mẹ của Tịch Lặc là thuộc về hôn nhân thương nghiệp, bọn họ chưa từng yêu nhau và ai cũng có người yêu của riêng mình, hai người là dưới sự ép buộc của gia tộc mới không thể không kết hôn.
Gia cảnh người yêu của mẹ Tịch Lặc năm đó cũng không tệ lắm, nhưng gia đình lại không đồng ý bọn họ ở bên nhau, vì sự phát triển của công ty nên gia đình mạnh mẽ chia rẽ hai người họ, sau đó ép mẹ Tịch Lặc kết hôn với Tịch Quảng Thiện.
Mẹ Tịch Lặc không thể cùng người yêu ở bên nhau, cảm thấy vô cùng đau khổ, lúc ấy gia đình còn nhốt bà ở trong nhà, không cho bà ra ngoài, bà còn tự sát tới ba lần, nhưng đều bởi vì bị camera giám sát phát hiện nên không có thành công.
Ông nội của mẹ Tịch Lặc nói với bà, nếu bà sinh ra ở trong cái nhà này, hưởng thụ tất cả của cái nhà này, thì dĩ nhiên là phải hi sinh vì sự phát triển của cái nhà này.
Mẹ Tịch Lặc cũng nói bà tình nguyện dùng cách khác để trả lại cái nhà này, nhưng tuyệt đối không chấp nhận liên hôn, nhưng ông nội của bà lại không đồng ý dùng cách khác để trả lại, vì liên hôn với Tịch gia, ép bà lập tức kết hôn với Tịch Quảng Thiện.
Xem đến chỗ này, Cảnh Dương nhịn không được cười nhạo một tiếng, hắn chướng mắt nhất chính là những cái gọi là lên ngôi, đội lốt hưởng thụ vinh dự để che giấu sự vô dụng của mình.
Mặc kệ là đế vương để công chúa đi hòa thân thời cổ đại, hay là cha mẹ vì gia tộc xí nghiệp liền hy sinh hạnh phúc của con cái thời hiện đại, đều làm Cảnh Dương cảm thấy vô cùng trơ trẽn, hơn nữa hắn ghét nhất chính là câu 'cái nhà này cho mày tất cả, nên mày phải hy sinh vì cái nhà này'. Bất cứ ai sinh ra bị coi như công cụ đều là chuyện vô cùng đáng buồn, bởi vì ngươi sinh ra hắn nên hắn phải hy sinh hạnh phúc của mình, vậy lúc ngươi sinh ra hắn, có hỏi hắn là nguyện ý sinh ra ở hoàn cảnh như vậy hay không, không?
Không ai có thể lựa chọn mình được sinh ra, nếu ngay cả lựa chọn gánh vác và phương thức báo đáp đều không được, vậy đúng là thật không công bằng. Theo Cảnh Dương, bất kỳ ai đi vào trên đời này đều là cá thể độc lập tự do, ngươi sinh ta, ta không có quyền lựa chọn, ngươi nuôi nấng ta lớn lên chính là bổn phận của ngươi. Nếu ngươi nuôi ta lớn lên, vậy báo đáp ngươi cũng là chuyện mà ta nên làm. Ngươi kêu ta dùng tính mạng để báo đáp cũng được, bởi vì mạng là ngươi cho, cho nên ta có thể đem mạng trả lại cho ngươi. Nhưng tình yêu và hạnh phúc là thứ thuộc về cá nhân, bất cứ ai nào cũng không có quyền lựa chọn hy sinh thay ta.
Mẹ Tịch Lặc dưới sự ép buộc của gia đình, cuối cùng vẫn kết hôn với Tịch Quảng Thiện, nhưng cự tuyệt ở chung phòng với Tịch Quảng Thiện. Hai nhà liên hôn tất nhiên là phải có con, quan hệ mới có thể càng vững chắc hơn. Cho nên mẹ Tịch Lặc đã gả đến Tịch gia, hơn nữa không có tự do thân thể nào nên cuối cùng vẫn mang thai.
Tịch Quảng Thiện trước khi kết hôn cũng có người yêu của mình, nữ nhân kia chính là Ôn Trúc mẹ của Tịch Thụy. Bởi vì trước khi kết hôn mẹ của Tịch Lặc phản kháng quá mức kịch liệt, ba lần tự sát chưa thành, cho nên sau khi kết hôn gần như là mất đi cuộc sống tự do. Khác với mẹ của Tịch Lặc, Tịch Quảng Thiện không hề phản kháng mãnh liệt, hơn nữa ông ta là đàn ông, không thể bị nhốt ở trong nhà giống như mẹ của Tịch Lặc, cho nên đa phần ông ta đều được tự do.
Tịch Quảng Thiện vẫn luôn duy trì quan hệ tình nhân với Ôn Trúc, ông bà nội của Tịch Lặc cũng biết chuyện này, nhưng bởi vì làm cha mẹ luôn khoan dung với người ngoài hơn con ruột của mình, cho nên mẹ của Tịch Lặc tuyệt đối không được gặp người yêu trước kia của mình, mà mối quan hệ tình nhân của Tịch Quảng Thiện và Ôn Trúc lại được chấp nhận.
Lúc Tịch Lặc năm tuổi, Tịch Thụy được sinh ra, lúc ấy cha mẹ của Tịch Quảng Thiện hoàn toàn không coi mẹ con Ôn Trúc ra gì, cho dù Tịch Thụy được sinh ra thì bọn họ cũng không muốn nhận Tịch Thụy về nuôi, ở trong mắt bọn họ, cháu trai duy nhất chỉ có Tịch Lặc mà thôi.
Tịch Quảng Thiện bởi vì không thể kết hôn với người yêu của mình, nhưng lại không thể oán hận cha mẹ của mình, liền đem mọi lỗi lầm đổ hết lên đầu mẹ của Tịch Lặc, cũng vô cùng lãnh đạm và chán ghét Tịch Lặc. Từ khi Tịch Lặc được sinh ra, ông ta không hề ôm Tịch Lặc một lần, ở trong lòng ông ta, gia đình nhỏ bên ngoài kia mới là gia đình của ông ta, chỉ có Tịch Thụy mới là con trai yêu quý của ông ta.
Tịch Lặc là được ông bà nội nuôi lớn, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, điểm khác nhau giữa Tịch Lặc và Tịch Quảng Thiện là đầu óc của cậu rất thông minh, mà Tịch Quảng Thiện dựa theo cách nói của cha ông ta chính là đồ đầu heo. Cho nên từ nhỏ đến lớn Tịch Lặc được bồi dưỡng như một người thừa kế, trước khi ngành sản xuất game hưng thịnh, Tịch Lặc đã chọn học lập trình tập máy tính. Tịch Quảng Thiện cảm thấy Tịch Lặc không biết suy nghĩ, không đồng ý cho cậu học máy tính, nhưng ông nội của Tịch Lặc lại ủng hộ cháu trai của mình.
Sau này quả nhiên chứng minh lựa chọn của Tịch Lặc là đúng, hơn nữa cậu vô cùng có thiên phú ở phương diện nghiên cứu phát minh ra trò chơi, dưới sự dẫn dắt của cậu, công ty đã thành công đã chuyển mình, thoát khỏi vận mệnh bị thời đại đào thải. Đồng thời dưới sự ủng hộ của ông nội, cậu trở thành người nắm quyền công ty.
Tịch Quảng Thiện bị chính đứa con mình không thích hạ bệ, cũng không hề cảm thấy kiêu ngạo, hơn nữa còn rất khó chịu ở trong lòng. Tịch Thụy là đứa con được chính ông ta nuôi dưỡng lớn lên, hơn nữa còn học quản lý theo kế hoạch của ông ta, cho nên Tịch Quảng Thiện vẫn luôn muốn để Tịch Thụy làm người thừa kế, cái ý tưởng này vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Khi Tịch Lặc mười mấy tuổi, mẹ của cậu qua đời, trước khi chết, bà nói với Tịch Lặc, tử vong đối với bà chính là giải thoát, cho nên cậu đừng cảm thấy đau buồn. Nhưng mà Tịch Lặc vẫn cảm thấy rất khổ sở, cậu biết mẹ của mình vẫn luôn vô cùng đau khổ, hơn nữa những người làm mẹ của cậu đau khổ đó, ngoại trừ người cha không có cảm tình gì với cậu, còn muốn ông bà nội tôn kính của cậu.
Ban đầu Tịch Lặc nghĩ là chờ sau khi cậu đủ mạnh mẽ, nhất định phải giúp mẹ của cậu thoát ly cái gia đình làm bà đau khổ này, theo đuổi hạnh phúc thuộc về bà. Nhưng bà lại không thể chờ được đến ngày đó, bởi vì cơ thể suy nhược nhanh chóng nên đi rồi.
Tịch Lặc thành công làm công ty chuyển mình hơn nữa chính thức chưởng quản công ty không được bao lâu, ông bà nội của cậu ra ngoài du lịch bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn nên cũng qua đời. Tịch Quảng Thiện liền trở thành người thừa kế hợp pháp nhất, kế thừa tất cả tài sản và cổ phần của ông bà nội cậu, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, còn cậu thì kế thừa vị trí chủ tịch của ông nội. Tịch Lặc cảm thấy nếu truyền ra mình và cha tranh đoạt vị trí chủ tịch, sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty, dù sao thời đại bây giờ rất trọng chữ hiếu, cho nên cậu không thèm tranh với ông ta, để ông ta làm chủ tịch, nghĩ dù sao cậu cũng dốt đặc cán mai chuyện của công ty, vẫn để ông ta quản lý thì tốt hơn.
Có thể nói là Tịch Quảng Thiện không có một chút cống hiến nào cho công ty hết, toàn bộ công ty đều dựa vào Tịch Lặc quản y mới có thể phát triển tốt như vậy. Nhưng Tịch Quảng Thiện vì muốn thể hiện mình cũng có năng lực, thường xuyên dùng quyền chủ tịch đưa ra một số quyết định không thể hiểu nổi, sau đó chính là để Tịch Lặc thu thập cục diện rối rắm. Cho nên lúc Cảnh Dương gặp được Hạ Lãng ở trong yến tiệc, Hạ Lãng châm chọc chính là Tịch Quảng Thiện, chẳng qua thì cũng có chút châm chọc Tịch Lặc.
Lấy năng lực của Tịch Lặc, thật ra cậu hoàn toàn có thể rời đi công ty, thành lập công ty cho riêng mình. Nhưng cậu suy nghĩ, mặc dù Tịch Quảng Thiện không tốt với cậu, nhưng ông bà nội lại rất tốt với cậu, có lẽ là bởi vì lý do cách thế hệ, nên ông bà nội đối xử với cháu trai là cậu còn tốt hơn đứa con trai ruột như Tịch Quảng Thiện. Lại bởi vì Tịch Lặc bỏ rất nhiều tinh lực và tâm huyết của mình vào công ty, cho nên không thể nào dễ dàng bỏ qua mặc kệ được.
Lúc ông bà nội của Tịch Lặc còn tại thế, kiên quyết không đồng ý cho mẹ con Tịch Thụy vào cửa, cho dù mẹ của Tịch Lặc đã qua đời, bọn họ cũng không cho Tịch Quảng Thiện kết hôn với Ôn Trúc, hơn nữa cũng không thừa nhận đứa cháu trai là Tịch Thụy này.
Điều này làm cho Tịch Quảng Thiện cảm thấy vô cùng thiệt thòi cho mẹ con bọn họ, một lòng muốn bồi thường cho bọn họ, cho nên sau khi ông bà nội qua đời, Tịch Quảng Thiện liền lập tức kết hôn với Ôn Trúc. Sau khi kết hôn, tất nhiên là Tịch Quảng Thiện muốn để Tịch Thụy trở thành người chưởng quản công ty rồi, chẳng qua đây không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Cho nên Tịch Quảng Thiện đợi Tịch Thụy tốt nghiệp, liền gấp gáp cho Tịch Thụy tiến vào công ty, ông ta muốn chờ Tịch Thụy học hết những gì cần học, sau đó sẽ tiếp nhận hết tất cả quyền lợi trên tay của Tịch Lặc, để Tịch Thụy trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Kiếp trước, Tịch Lặc bị ba người Tịch Quảng Thiện và Tịch Thụy còn có Đỗ Kiệt liên hợp lại hãm hại, chẳng những công ty bị bọn họ cướp đi, mà còn bị Đỗ Kiệt và Ôn Trúc lên kế hoạch tai nạn xe cộ hại chết.
Đỗ Kiệt là con của bạn Tịch Quảng Thiện, cha mẹ Đỗ Kiệt qua đời lúc anh ta còn rất nhỏ, Tịch Quảng Thiện liền nhận anh ta làm con nuôi.
Đỗ Kiệt vẫn luôn có mưu đồ với tài sản của Tịch gia, trước đó anh ta còn theo đuổi Tịch Lặc, bởi vì Tịch Lặc có gương mặt rất giống mẹ của mình, vô cùng xinh đẹp. Tuy Tịch Lặc không xác định được mình thích đàn ông hay là phụ nữ, nhưng lại chướng mắt loại đàn ông như Đỗ Kiệt, cho nên đã thẳng thừng từ chối anh ta, còn cảnh cáo anh ta đừng có làm ra mấy hành động không mắc lừa nữa, nếu không cậu sẽ phản kích.
Đỗ Kiệt cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, từ đó liền chán ghét Tịch Lặc, vì thế đi tiếp cận Tịch Thụy. Thật ra Đỗ Kiệt cũng coi như không tệ, chỉ là nhân phẩm chẳng ra gì, có thể dùng mặt người dạ thú để hình dung. Bởi vì Tịch Lặc nhìn thấu bản tính của anh ta, cho nên mới chán ghét anh ta, không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với anh ta, nếu trong công việc không tránh được thì cậu sẽ chịu đựng.
Đỗ Kiệt và Tịch Thụy có thể nói là ăn nhịp với nhau, hai người rất nhanh đã thông đồng ở bên nhau, Tịch Quảng Thiện thấy con nuôi và con ruột có tình cảm như vậy, cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng Tịch Quảng Thiện không hề biết, tai nạn xe cộ của cha mẹ ông ta chính là kế hoạch của Đỗ Kiệt và Ôn Trúc. Động trời hơn nữa, Tịch Thụy căn bản không phải là con ruột của Tịch Quảng Thiện, mà là con của Ôn Trúc và một người đàn ông khác.
Cảnh Dương xem đến đây liền nhịn không được cười ra tiếng, này thật đúng là hài kịch, Tịch Quảng Thiện nuôi con cho người khác nhiều năm như vậy, còn thay người khác làm áo cưới, vậy mà lại không biết gì hết. Đối phó Tịch Quảng Thiện quá dễ dàng, chỉ cần đưa chuyện Tịch Thụy không phải là con ruột của ông ta ra ánh sáng, cũng đủ để đả kích ông ta rồi.
Nhưng mà Cảnh Dương cũng không tính công bố tất cả ngay từ đầu, hắn phải đợi tới lúc Tịch Quảng Thiện sắp bị phá hủy, lại cho ông ta một kích trí mạng. Mẹ Tịch Lặc chết chính là bởi vì Tịch Quảng Thiện động tay chân, ông ta đổi thuốc của mẹ Tịch Lặc, khiến cơ thể bà nhanh chóng suy kiệt mà chết.
Tịch Quảng Thiện vốn tưởng rằng chỉ cần mẹ Tịch Lặc chết rồi, thì cha mẹ sẽ đồng ý cho ông ta kết hôn với Ôn Trúc, nhưng không ngờ sau khi mẹ Tịch Lặc qua đời, cha mẹ vẫn không đồng ý cho ông ta kết hôn với Ôn Trúc. Chẳng qua ông ta không hề có một chút áy náy nào đối với cái chết của mẹ Tịch Lặc, bởi vì trong lòng ông ta đã vô cùng chán ghét cái người đàn bà luôn nghĩ tới tên đàn ông khác đó rồi.
Chính bản thân Tịch Quảng Thiện duy trì quan hệ tình nhân với Ôn Trúc, lại không muốn nhìn thấy mẹ Tịch Lặc nghĩ đến người đàn ông khác, còn nhiều lần đánh đập mẹ của Tịch Lặc.
Đối với loại người như Tịch Quảng Thiện, mặc kệ kết cục có thảm bao nhiêu, Cảnh Dương cũng sẽ không cảm thấy mình quá đáng.
Nhận lấy xong tất cả ký ức, cũng tìm hiểu xong chuyện không có thật trong trí nhớ, Cảnh Dương lập tức liền chìm vào ngủ say.
Min: không có máu chó nhất, chỉ có máu chó hơn, đoán xem ai sẽ là người thảm nhất!?:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất