Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 187: An Dương ký (7)
Edit: Min
Cảnh Dương bởi vì chờ đợi có chút nhàm chán nên dựa vào ghế đọc sách một hồi, bây giờ hắn đã rất dễ buồn ngủ rồi, đọc sách lại càng bị thôi miên hơn, cho nên bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Bọn họ về đến kinh đô là vào giữa trưa, buổi chiều đợi đến khi tiễn hết mọi người đi rồi, Tiết Thừa Vũ mới nói với An Nam Vương về chuyện của Cảnh Dương ở trong thư phòng của ông.
An Nam vương đương nhiên là rất kinh ngạc, mặc dù lúc An Dương bị giết ông không ở kinh đô, nhưng tất cả lão thần là bằng hữu với ông đều nói rằng bọn họ đã tận mắt chứng kiến An Dương được an táng. Vậy mà bây giờ lại khởi tử hồi sinh, và theo như những gì Tiết Thừa Vũ miêu tả thì cũng không phải là không có cái khả năng này.
Vốn tưởng rằng huyết mạch An gia đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng không ngờ huyết mạch cuối cùng của An gia đã trở lại. An Nam Vương vốn luôn điềm đạm và không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nay lại kích động đến mức tay chân đều hơi run rẩy.
An Nam Vương cần phải tận mắt xác nhận tính xác thực của chuyện này, để không vui mừng suôn và có thể hoàn toàn yên tâm. Thế là ông vội vàng kêu Tiết Thừa Vũ đưa mình đến gặp Cảnh Dương.
Cảnh Dương tuy chỉ là giống cái và là Đế Khanh của triều đại trước, nhưng trọng lượng của hắn ở trong lòng An Nam vương nhất định còn quan trọng hơn so với Hoàng Đế Tô gia. Vì vậy An Nam Vương đã đích thân đến viện của Tiết Thừa Vũ, nhưng ông không trực tiếp vào phòng ngủ mà là đợi ở gian ngoài.
Trúc Tâm đánh thức Cảnh Dương, giúp hắn chải tóc và chỉnh sửa lại y phục xong rồi mới để hắn đi ra ngoài gặp An Nam Vương.
Cảnh Dương vừa bước đến sảnh ngoài thì An Nam Vương lập tức đứng dậy, trợn tròn mắt nhìn Cảnh Dương, và bởi vì tâm trạng kích động lại phức tạp mà chậm chạp không nói được lời nào.
"Vương thúc." Cảnh Dương nhìn gương mặt đang tràn đầy khiếp sợ của An Nam Vương, biết lúc này ông nhất định là rất khó tin.
Mặc dù An Nam Vương là vương khác họ, nhưng vì sự trọng dụng và tin tưởng sâu sắc nên Hoàng Đế đã để Thái Tử và An Dương gọi An Nam Vương là vương thúc. Lúc nhỏ An Dương cũng đã từng gặp qua An Nam Vương vài lần, mặc dù bây giờ hắn đã lớn rồi, nhưng với khuôn mặt rất giống Quân Hậu đó của hắn thì An Nam Vương chắc chắn sẽ không nhận nhầm.
"Đế Khanh..." Tay An Nam Vương run lên vì quá kích động, trong đời ông chưa từng có lần nào thất thố như thế cả, ông cho rằng dù có báo thù cho Thái Tử và đoạt lại ngai vàng của An gia từ Tô gia đi nữa, thì cũng sẽ không có cách nào để cho huyết mạch của An gia vẫn tiếp tục ngồi trên ngai vàng. Nhưng giờ đây huyết mạch duy nhất của An gia lại ở trước mặt ông, cuối cùng ông cũng nhìn thấy được hy vọng phục hưng vương triều của An gia rồi.
An Nam Vương khẽ cong đầu gối định quỳ xuống trước Cảnh Dương, nhưng Cảnh Dương lại nhanh chân bước tới đỡ ông lên "Vương thúc, người không cần phải làm như vậy."
"Tại sao nhiều năm như vậy Đế Khanh mới quay về? Tại sao mấy năm qua cũng không tìm gặp lão thần?" Mặc dù An Nam Vương đã nghe Tiết Thừa Vũ kể qua đại khái rồi, nhưng vừa nghĩ đến An Dương đã lẩn trốn sống một mình nhiều năm như vậy, nhất định là rất khổ sở. Chính sự vô năng của những lão thần được Hoàng Thượng trọng dụng năm đó, đã để cho Đế Khanh phải chịu thiệt thòi như thế này.
"Ám vệ do phụ hoàng sắp xếp nói phải xử lý một số việc rồi rời đi. Con còn tưởng rằng hắn sẽ trở lại, nên muốn chờ hắn trở về rồi mới lập kế hoạch. Ai ngờ đâu phải chờ đến bảy năm, trong thời gian này con không dám hành động thiếu suy nghĩ, và bởi vì lo lắng sẽ bị phát hiện nên con mới không dám đi tìm ai."
Những gì mà Cảnh Dương nói đều là suy nghĩ thật của An Dương, lúc đó An Dương không đi tìm ai, một là đợi ám vệ trở lại, hai là bởi vì sợ bị phát hiện. Lại thêm lúc đó An Dương cũng không có quá nhiều khát vọng sống, chỉ là sống cho qua ngày, chờ ám vệ trở về dường như là lý do duy nhất để hắn sống. Hắn cũng không biết ngay cả đi tìm mấy lão thần trung thành với Đại Sở thì sẽ có ích lợi gì nữa.
"Là các lão thần bất tài, không bảo vệ được Thái Tử và Đế Khanh." An Nam vương cảm thấy có lỗi vô cùng. Lúc Hoàng Thượng còn sống, có thể nói là đối xử với bọn họ rất tốt, thế nhưng bọn họ không chỉ không bảo vệ được giang sơn của An gia, mà ngay cả Thái Tử và Đế Khanh cũng không bảo vệ được.
"Vương thúc đừng nên quá tự trách, mọi chuyện đều là do Tô gia khởi xướng thì đương nhiên cũng nên là Tô gia trả lại những gì đã nợ An gia của chúng ta." Cảnh Dương nói, "Sau khi rời khỏi kinh đô, vốn dĩ con đã không còn ý nghĩ muốn tiếp tục sống nữa, nhưng khi nghĩ đến còn chưa báo thù cho hoàng huynh và giang sơn của An gia vẫn đang bị kẻ thù chiếm đóng, là con cháu duy nhất của An gia, nếu con cứ chết như thế thì làm sao con có mặt mũi để đi gặp phụ hoàng được. Đó chính là lý do con sống ngơ ngơ ngác ngác suốt bảy năm và không biết phải làm gì."
"Đế Khanh, ngài cứ yên tâm, chúng thần nhất định sẽ báo thù cho Thái Tử. Cho dù lão thần có phải liều tính mạng của cả gia tộc thì cũng sẽ đoạt lại ngai vàng từ tay Tô gia!" An Nam Vương đảm bảo bằng giọng điệu kiên quyết.
Cảnh Dương gật đầu nói: "Đa tạ vương thúc."
"Phụ vương, buổi tối chúng ta còn phải vào cung. Hiện tại để Đế Khanh nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác để sau này từ từ nói." Tiết Thừa Vũ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ lên tiếng nhắc nhở An Nam Vương.
"Cũng đúng, mặc dù Tô gia bất trung bất nghĩa và bây giờ đang đề phòng chúng ta nhiều hơn, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ngồi trên ngai vàng, còn chưa tới lúc đối đầu trực tiếp với bọn họ, nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó thôi." An Nam Vương nói với Tiết Thừa Vũ "Bảo quản gia nhanh chóng dọn một đình viện cho Đế Khanh cùng phái thêm người đi, nhất định đảm bảo sự an toàn của Đế Khanh, không thể để cho Đế Khanh lại bị thương tổn."
"Phụ vương..." Tiết Thừa Vũ nhìn thoáng qua Cảnh Dương rồi nói với An Nam vương "Con nghĩ thu xếp để Đế Khanh ở trong đình viện của con sẽ an toàn hơn. Hoàng thất có rất nhiều tai mắt ở kinh đô, mặc dù vương phủ của chúng ta rất an toàn, nhưng chúng ta cũng phải đảm bảo rằng không có sai sót, hơn nữa bây giờ thân phận của Đế Khanh là tuyệt đối không được để ai biết."
"Thu xếp ở trong viện của con?" Vương An Nam do dự liếc nhìn Cảnh Dương, mặc dù ông nghĩ những gì Tiết Thừa Vũ nói rất hợp lý, nhưng mà dù sao Cảnh Dương cũng là giống cái, ông lo lắng Cảnh Dương sẽ cảm thấy bị bỏ rơi và bị khinh thường.
"Thế tử nói đúng, ở gần huynh ấy quả thực an toàn hơn. Con đã sống trong một căn nhà dột nát suốt bảy năm, nên bây giờ con sống ở đâu cũng không quan trọng nữa. Vương thúc đừng lo lắng quá, con cũng không để ý vì không có viện riêng đâu." Cảnh Dương nói điều này bởi vì hắn thực sự không quan tâm sống ở đâu, tóm lại là cả hai người này đều sẽ không đối xử tệ với hắn. Hắn đã đoán được Tiết Thừa Vũ muốn che giấu thân phận của mình như thế nào rồi, nên ở trong viện của Tiết Thừa Vũ sẽ thuận tiện hơn.
Khi Cảnh Dương nói về kiếp trước của An Dương thì trong lòng An Nam Vương cảm thấy rất khó chịu, không kìm được lại tự trách. Bởi vì bọn họ phải vào cung nay nên An Nam Vương cũng không nói gì nữa, quả thực hiện tại nên lấy an toàn làm trọng.
Sau khi gặp mặt An Nam Vương thì Cảnh Dương cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, hắn gần như là ngủ thiếp đi ngay khi vừa nằm xuống.
An Nam Vương và Tiết Thừa Vũ vào cung là vì Hoàng Đế đặc biệt thiết tiệc ăn mừng cho Tiết Thừa Vũ. Tuy Hoàng Đế rất phòng bị An Nam Vương, cũng biết An Nam Vương nhất định là trung thành với An gia tiền triều, nhưng hắn cảm thấy nếu tạm thời không thể động đến An Nam Vương, thì nói không chừng có thể xuống tay từ Tiết Thừa Vũ. Kết quả tốt nhất chính là thu phục được Tiết Thừa Vũ và khiến cho phụ tử bọn họ bất hoà.
Lên màn diễn kịch, Hoàng Đế hết sức khen ngợi và ban thưởng rất nhiều Tiết Thừa Vũ, nói gần nói xa cũng đều bộc lộ Tiết Thừa Vũ là trò giỏi hơn thầy, có dũng có mưu hơn phụ thân của y.
Mặc dù Tô Dũng Thịnh không phải là một Hoàng Đế như dự liệu, nhưng hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng chỉ bằng vài lời nói của mình là có thể đả động mối quan hệ giữa phụ tử bọn họ, vì vậy trọng điểm của yến tiệc hôm nay thật ra là Tô Hoài, người đang ngồi phía dưới ở bên phải của hắn.
Không lâu sau khi yến tiệc bắt đầu, Tô Hoài đứng lên nói "Tiết tướng quân dũng cảm, thiện chiến, có công lớn với Đại Yến của chúng ta. Có được một vị tướng sĩ giống như tướng quân, đó không chỉ là phúc khí của dân chúng mà còn là phúc khí của hoàng thất của Đại Yến ta. Tướng quân chinh chiến khổ cực, hôm nay để nhi thần thay mặt phụ hoàng kính Tiết tướng quân một ly rượu thì thế nào?"
"Được!" Nhìn thấy Tô Hoài chủ động phối hợp, Hoàng Đế đương nhiên là càng cao hứng hơn "Trẫm ban cho Tiết tướng quân một vò rượu thiêng, hoàng nhi thay trẫm kính tướng quân một ly! Như một lời ủy lạo Tiết tướng quân đã vất vả và có công lao lớn!
Tô Hoài mặc một trường bào màu xanh nhạt với những đường vân thêu bằng chỉ bạc, khiến hắn trông ôn hoà và tú lệ như một vầng trăng sáng. Tô Hoài đi tới trước mặt Tiết Thừa Vũ, cung nữ bưng khay đi theo sau hắn, hắn quay người lấy hai ly rượu sau đó đưa một ly cho Tiết Thừa Vũ "Tiết tướng quân."
Sau khi Tiết Thừa Vũ đứng dậy nhận lấy ly rượu, Tô Hoài lại cầm một ly rượu khác lên, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ và ánh mắt có chút e lệ nhìn Tiết Thừa Vũ nói: "Mời tướng quân."
Tiết Thừa Vũ mặt không cảm xúc uống rượu, trong mắt không có một tia cảm xúc nào ngoại trừ sự lạnh lùng, y biết Tô Hoài đang cố ý muốn dụ dỗ mình, nhưng trong lòng y không có ai ngoài Cảnh Dương có thể cám dỗ và làm trái tim y rung động cả. Cho nên mặc dù Tô Hoài trông khá đẹp, nhưng trong mắt y thì hắn lại chả khác gì một con cá bạc chết. (:))))))))))
Sau khi uống xong, Tô Hoài lại liếc nhìn Tiết Thừa Vũ, mỉm cười với y rồi mới đi về chỗ ngồi của mình. Hắn rất tự tin với diện mạo của mình, mấy năm nay không có thiếu niên tài hoa hay con cháu nhà quyền quý nào ở kinh đô mà không bị dung mạo của hắn mê hoặc cả. Ngay cả An Dương khuynh quốc khuynh thành năm đó cũng đã là quá khứ rồi, đến bây giờ ai còn nhớ tới chứ. Mặc kệ là kinh đô hay toàn bộ Đại Yến thì Tô Hoài hắn cũng là người đẹp nhất.
Hoàng Đế hài lòng nhìn cảnh này, bởi vì hắn cũng rất tin tưởng vào dáng vẻ của Tô Hoài, huống chi hắn cảm thấy Tô Hoài không chỉ nổi bật về dung mạo, khí chất, mà còn là thân phận Đế Khanh, nếu Tô Hoài hạ mình để tiếp cận một người thì sẽ không có khả năng thất bại được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Đế vẫn luôn không để Tô Hoài xuất giá, hắn cảm thấy mình và phụ hoàng đã dày công nuôi dưỡng Tô Hoài nhiều năm như vậy, hôn ước của Tô Hoài đương nhiên là phải mang lại lợi ích lớn hơn nữa cho hoàng thất rồi.
Khi Tô Hoài biết Hoàng Đế muốn gả mình cho Tiết Thừa Vũ và muốn mình thu phục Tiết Thừa Vũ để y trung thành với hoàng thất thì hắn rất không vui, bởi vì những gì hắn biết về Tiết Thừa Vũ ngoài những lời đồn đại đáng sợ ra, thì hắn còn không biết y trông như thế nào, lỡ như y xấu xí thì làm sao có thể xứng với hắn được chứ?
Mặc dù mấy năm nay Tô Hoài duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều tài năng trẻ để thể hiện sự quyến rũ của mình, nhưng mà hắn luôn cảm thấy thật ra mình chỉ thích Từ Chính Tu mà thôi. Hơn nữa Từ Chính Tu luôn nhớ mãi không quên An Dương cũng đã động tâm với hắn rồi, hắn vốn nghĩ rằng đợi mình chơi đùa chán mấy người khác rồi thì sẽ thành thân với Từ Chính Tu, nhưng phụ hoàng lại đột nhiên nói rằng muốn hắn gả cho Tiết Thừa Vũ, phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên là không muốn.
Nhưng sau khi gặp Tiết Thừa Vũ lần đầu tiên, hắn bắt đầu có tình cảm không thể giải thích được với y, hắn cảm thấy mặc kệ mình có phải là đã động tâm với Tiết Thừa Vũ hay không, nếu như có thể chinh phục được người như Tiết Thừa Vũ thì với hắn chính là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Suốt cả yến tiệc Tiết Thừa Vũ căn bản không hề nói chuyện, nhưng y đã uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa nghĩ đến Cảnh Dương, không biết bây giờ hắn đã ngủ hay chưa, khi quay lại sẽ đánh thức hắn hay là ôm hắn cùng nhau ngủ thật ngon đây.
Các quan viên trong bữa tiệc không biết nhiều về Tiết Thừa Vũ, mặc dù không tiếp xúc nhiều với y và cũng không biết tính cách thực sự của y, nhưng chỉ cần nhìn tướng mạo và khí chất của y là có thể đoán được tính cách của y rất lầm lì và kiêu ngạo. Cho nên những quan chức lớn tuổi hơn y đều không chủ động bắt chuyện với y, và những quan chức thấp hơn y cũng không dám nói chuyện với y.
Đôi mắt của Tô Hoài nhịn không được thường xuyên nhìn về phía Tiết Thừa Vũ, không biết tại sao nhưng hắn cảm thấy vẻ ngoài lạnh lùng của Tiết Thừa Vũ càng nhìn càng thấy hấp dẫn, khiến cho ham muốn chinh phục của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cảnh Dương bởi vì chờ đợi có chút nhàm chán nên dựa vào ghế đọc sách một hồi, bây giờ hắn đã rất dễ buồn ngủ rồi, đọc sách lại càng bị thôi miên hơn, cho nên bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Bọn họ về đến kinh đô là vào giữa trưa, buổi chiều đợi đến khi tiễn hết mọi người đi rồi, Tiết Thừa Vũ mới nói với An Nam Vương về chuyện của Cảnh Dương ở trong thư phòng của ông.
An Nam vương đương nhiên là rất kinh ngạc, mặc dù lúc An Dương bị giết ông không ở kinh đô, nhưng tất cả lão thần là bằng hữu với ông đều nói rằng bọn họ đã tận mắt chứng kiến An Dương được an táng. Vậy mà bây giờ lại khởi tử hồi sinh, và theo như những gì Tiết Thừa Vũ miêu tả thì cũng không phải là không có cái khả năng này.
Vốn tưởng rằng huyết mạch An gia đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng không ngờ huyết mạch cuối cùng của An gia đã trở lại. An Nam Vương vốn luôn điềm đạm và không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nay lại kích động đến mức tay chân đều hơi run rẩy.
An Nam Vương cần phải tận mắt xác nhận tính xác thực của chuyện này, để không vui mừng suôn và có thể hoàn toàn yên tâm. Thế là ông vội vàng kêu Tiết Thừa Vũ đưa mình đến gặp Cảnh Dương.
Cảnh Dương tuy chỉ là giống cái và là Đế Khanh của triều đại trước, nhưng trọng lượng của hắn ở trong lòng An Nam vương nhất định còn quan trọng hơn so với Hoàng Đế Tô gia. Vì vậy An Nam Vương đã đích thân đến viện của Tiết Thừa Vũ, nhưng ông không trực tiếp vào phòng ngủ mà là đợi ở gian ngoài.
Trúc Tâm đánh thức Cảnh Dương, giúp hắn chải tóc và chỉnh sửa lại y phục xong rồi mới để hắn đi ra ngoài gặp An Nam Vương.
Cảnh Dương vừa bước đến sảnh ngoài thì An Nam Vương lập tức đứng dậy, trợn tròn mắt nhìn Cảnh Dương, và bởi vì tâm trạng kích động lại phức tạp mà chậm chạp không nói được lời nào.
"Vương thúc." Cảnh Dương nhìn gương mặt đang tràn đầy khiếp sợ của An Nam Vương, biết lúc này ông nhất định là rất khó tin.
Mặc dù An Nam Vương là vương khác họ, nhưng vì sự trọng dụng và tin tưởng sâu sắc nên Hoàng Đế đã để Thái Tử và An Dương gọi An Nam Vương là vương thúc. Lúc nhỏ An Dương cũng đã từng gặp qua An Nam Vương vài lần, mặc dù bây giờ hắn đã lớn rồi, nhưng với khuôn mặt rất giống Quân Hậu đó của hắn thì An Nam Vương chắc chắn sẽ không nhận nhầm.
"Đế Khanh..." Tay An Nam Vương run lên vì quá kích động, trong đời ông chưa từng có lần nào thất thố như thế cả, ông cho rằng dù có báo thù cho Thái Tử và đoạt lại ngai vàng của An gia từ Tô gia đi nữa, thì cũng sẽ không có cách nào để cho huyết mạch của An gia vẫn tiếp tục ngồi trên ngai vàng. Nhưng giờ đây huyết mạch duy nhất của An gia lại ở trước mặt ông, cuối cùng ông cũng nhìn thấy được hy vọng phục hưng vương triều của An gia rồi.
An Nam Vương khẽ cong đầu gối định quỳ xuống trước Cảnh Dương, nhưng Cảnh Dương lại nhanh chân bước tới đỡ ông lên "Vương thúc, người không cần phải làm như vậy."
"Tại sao nhiều năm như vậy Đế Khanh mới quay về? Tại sao mấy năm qua cũng không tìm gặp lão thần?" Mặc dù An Nam Vương đã nghe Tiết Thừa Vũ kể qua đại khái rồi, nhưng vừa nghĩ đến An Dương đã lẩn trốn sống một mình nhiều năm như vậy, nhất định là rất khổ sở. Chính sự vô năng của những lão thần được Hoàng Thượng trọng dụng năm đó, đã để cho Đế Khanh phải chịu thiệt thòi như thế này.
"Ám vệ do phụ hoàng sắp xếp nói phải xử lý một số việc rồi rời đi. Con còn tưởng rằng hắn sẽ trở lại, nên muốn chờ hắn trở về rồi mới lập kế hoạch. Ai ngờ đâu phải chờ đến bảy năm, trong thời gian này con không dám hành động thiếu suy nghĩ, và bởi vì lo lắng sẽ bị phát hiện nên con mới không dám đi tìm ai."
Những gì mà Cảnh Dương nói đều là suy nghĩ thật của An Dương, lúc đó An Dương không đi tìm ai, một là đợi ám vệ trở lại, hai là bởi vì sợ bị phát hiện. Lại thêm lúc đó An Dương cũng không có quá nhiều khát vọng sống, chỉ là sống cho qua ngày, chờ ám vệ trở về dường như là lý do duy nhất để hắn sống. Hắn cũng không biết ngay cả đi tìm mấy lão thần trung thành với Đại Sở thì sẽ có ích lợi gì nữa.
"Là các lão thần bất tài, không bảo vệ được Thái Tử và Đế Khanh." An Nam vương cảm thấy có lỗi vô cùng. Lúc Hoàng Thượng còn sống, có thể nói là đối xử với bọn họ rất tốt, thế nhưng bọn họ không chỉ không bảo vệ được giang sơn của An gia, mà ngay cả Thái Tử và Đế Khanh cũng không bảo vệ được.
"Vương thúc đừng nên quá tự trách, mọi chuyện đều là do Tô gia khởi xướng thì đương nhiên cũng nên là Tô gia trả lại những gì đã nợ An gia của chúng ta." Cảnh Dương nói, "Sau khi rời khỏi kinh đô, vốn dĩ con đã không còn ý nghĩ muốn tiếp tục sống nữa, nhưng khi nghĩ đến còn chưa báo thù cho hoàng huynh và giang sơn của An gia vẫn đang bị kẻ thù chiếm đóng, là con cháu duy nhất của An gia, nếu con cứ chết như thế thì làm sao con có mặt mũi để đi gặp phụ hoàng được. Đó chính là lý do con sống ngơ ngơ ngác ngác suốt bảy năm và không biết phải làm gì."
"Đế Khanh, ngài cứ yên tâm, chúng thần nhất định sẽ báo thù cho Thái Tử. Cho dù lão thần có phải liều tính mạng của cả gia tộc thì cũng sẽ đoạt lại ngai vàng từ tay Tô gia!" An Nam Vương đảm bảo bằng giọng điệu kiên quyết.
Cảnh Dương gật đầu nói: "Đa tạ vương thúc."
"Phụ vương, buổi tối chúng ta còn phải vào cung. Hiện tại để Đế Khanh nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác để sau này từ từ nói." Tiết Thừa Vũ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ lên tiếng nhắc nhở An Nam Vương.
"Cũng đúng, mặc dù Tô gia bất trung bất nghĩa và bây giờ đang đề phòng chúng ta nhiều hơn, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ngồi trên ngai vàng, còn chưa tới lúc đối đầu trực tiếp với bọn họ, nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó thôi." An Nam Vương nói với Tiết Thừa Vũ "Bảo quản gia nhanh chóng dọn một đình viện cho Đế Khanh cùng phái thêm người đi, nhất định đảm bảo sự an toàn của Đế Khanh, không thể để cho Đế Khanh lại bị thương tổn."
"Phụ vương..." Tiết Thừa Vũ nhìn thoáng qua Cảnh Dương rồi nói với An Nam vương "Con nghĩ thu xếp để Đế Khanh ở trong đình viện của con sẽ an toàn hơn. Hoàng thất có rất nhiều tai mắt ở kinh đô, mặc dù vương phủ của chúng ta rất an toàn, nhưng chúng ta cũng phải đảm bảo rằng không có sai sót, hơn nữa bây giờ thân phận của Đế Khanh là tuyệt đối không được để ai biết."
"Thu xếp ở trong viện của con?" Vương An Nam do dự liếc nhìn Cảnh Dương, mặc dù ông nghĩ những gì Tiết Thừa Vũ nói rất hợp lý, nhưng mà dù sao Cảnh Dương cũng là giống cái, ông lo lắng Cảnh Dương sẽ cảm thấy bị bỏ rơi và bị khinh thường.
"Thế tử nói đúng, ở gần huynh ấy quả thực an toàn hơn. Con đã sống trong một căn nhà dột nát suốt bảy năm, nên bây giờ con sống ở đâu cũng không quan trọng nữa. Vương thúc đừng lo lắng quá, con cũng không để ý vì không có viện riêng đâu." Cảnh Dương nói điều này bởi vì hắn thực sự không quan tâm sống ở đâu, tóm lại là cả hai người này đều sẽ không đối xử tệ với hắn. Hắn đã đoán được Tiết Thừa Vũ muốn che giấu thân phận của mình như thế nào rồi, nên ở trong viện của Tiết Thừa Vũ sẽ thuận tiện hơn.
Khi Cảnh Dương nói về kiếp trước của An Dương thì trong lòng An Nam Vương cảm thấy rất khó chịu, không kìm được lại tự trách. Bởi vì bọn họ phải vào cung nay nên An Nam Vương cũng không nói gì nữa, quả thực hiện tại nên lấy an toàn làm trọng.
Sau khi gặp mặt An Nam Vương thì Cảnh Dương cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, hắn gần như là ngủ thiếp đi ngay khi vừa nằm xuống.
An Nam Vương và Tiết Thừa Vũ vào cung là vì Hoàng Đế đặc biệt thiết tiệc ăn mừng cho Tiết Thừa Vũ. Tuy Hoàng Đế rất phòng bị An Nam Vương, cũng biết An Nam Vương nhất định là trung thành với An gia tiền triều, nhưng hắn cảm thấy nếu tạm thời không thể động đến An Nam Vương, thì nói không chừng có thể xuống tay từ Tiết Thừa Vũ. Kết quả tốt nhất chính là thu phục được Tiết Thừa Vũ và khiến cho phụ tử bọn họ bất hoà.
Lên màn diễn kịch, Hoàng Đế hết sức khen ngợi và ban thưởng rất nhiều Tiết Thừa Vũ, nói gần nói xa cũng đều bộc lộ Tiết Thừa Vũ là trò giỏi hơn thầy, có dũng có mưu hơn phụ thân của y.
Mặc dù Tô Dũng Thịnh không phải là một Hoàng Đế như dự liệu, nhưng hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng chỉ bằng vài lời nói của mình là có thể đả động mối quan hệ giữa phụ tử bọn họ, vì vậy trọng điểm của yến tiệc hôm nay thật ra là Tô Hoài, người đang ngồi phía dưới ở bên phải của hắn.
Không lâu sau khi yến tiệc bắt đầu, Tô Hoài đứng lên nói "Tiết tướng quân dũng cảm, thiện chiến, có công lớn với Đại Yến của chúng ta. Có được một vị tướng sĩ giống như tướng quân, đó không chỉ là phúc khí của dân chúng mà còn là phúc khí của hoàng thất của Đại Yến ta. Tướng quân chinh chiến khổ cực, hôm nay để nhi thần thay mặt phụ hoàng kính Tiết tướng quân một ly rượu thì thế nào?"
"Được!" Nhìn thấy Tô Hoài chủ động phối hợp, Hoàng Đế đương nhiên là càng cao hứng hơn "Trẫm ban cho Tiết tướng quân một vò rượu thiêng, hoàng nhi thay trẫm kính tướng quân một ly! Như một lời ủy lạo Tiết tướng quân đã vất vả và có công lao lớn!
Tô Hoài mặc một trường bào màu xanh nhạt với những đường vân thêu bằng chỉ bạc, khiến hắn trông ôn hoà và tú lệ như một vầng trăng sáng. Tô Hoài đi tới trước mặt Tiết Thừa Vũ, cung nữ bưng khay đi theo sau hắn, hắn quay người lấy hai ly rượu sau đó đưa một ly cho Tiết Thừa Vũ "Tiết tướng quân."
Sau khi Tiết Thừa Vũ đứng dậy nhận lấy ly rượu, Tô Hoài lại cầm một ly rượu khác lên, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ và ánh mắt có chút e lệ nhìn Tiết Thừa Vũ nói: "Mời tướng quân."
Tiết Thừa Vũ mặt không cảm xúc uống rượu, trong mắt không có một tia cảm xúc nào ngoại trừ sự lạnh lùng, y biết Tô Hoài đang cố ý muốn dụ dỗ mình, nhưng trong lòng y không có ai ngoài Cảnh Dương có thể cám dỗ và làm trái tim y rung động cả. Cho nên mặc dù Tô Hoài trông khá đẹp, nhưng trong mắt y thì hắn lại chả khác gì một con cá bạc chết. (:))))))))))
Sau khi uống xong, Tô Hoài lại liếc nhìn Tiết Thừa Vũ, mỉm cười với y rồi mới đi về chỗ ngồi của mình. Hắn rất tự tin với diện mạo của mình, mấy năm nay không có thiếu niên tài hoa hay con cháu nhà quyền quý nào ở kinh đô mà không bị dung mạo của hắn mê hoặc cả. Ngay cả An Dương khuynh quốc khuynh thành năm đó cũng đã là quá khứ rồi, đến bây giờ ai còn nhớ tới chứ. Mặc kệ là kinh đô hay toàn bộ Đại Yến thì Tô Hoài hắn cũng là người đẹp nhất.
Hoàng Đế hài lòng nhìn cảnh này, bởi vì hắn cũng rất tin tưởng vào dáng vẻ của Tô Hoài, huống chi hắn cảm thấy Tô Hoài không chỉ nổi bật về dung mạo, khí chất, mà còn là thân phận Đế Khanh, nếu Tô Hoài hạ mình để tiếp cận một người thì sẽ không có khả năng thất bại được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Đế vẫn luôn không để Tô Hoài xuất giá, hắn cảm thấy mình và phụ hoàng đã dày công nuôi dưỡng Tô Hoài nhiều năm như vậy, hôn ước của Tô Hoài đương nhiên là phải mang lại lợi ích lớn hơn nữa cho hoàng thất rồi.
Khi Tô Hoài biết Hoàng Đế muốn gả mình cho Tiết Thừa Vũ và muốn mình thu phục Tiết Thừa Vũ để y trung thành với hoàng thất thì hắn rất không vui, bởi vì những gì hắn biết về Tiết Thừa Vũ ngoài những lời đồn đại đáng sợ ra, thì hắn còn không biết y trông như thế nào, lỡ như y xấu xí thì làm sao có thể xứng với hắn được chứ?
Mặc dù mấy năm nay Tô Hoài duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều tài năng trẻ để thể hiện sự quyến rũ của mình, nhưng mà hắn luôn cảm thấy thật ra mình chỉ thích Từ Chính Tu mà thôi. Hơn nữa Từ Chính Tu luôn nhớ mãi không quên An Dương cũng đã động tâm với hắn rồi, hắn vốn nghĩ rằng đợi mình chơi đùa chán mấy người khác rồi thì sẽ thành thân với Từ Chính Tu, nhưng phụ hoàng lại đột nhiên nói rằng muốn hắn gả cho Tiết Thừa Vũ, phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên là không muốn.
Nhưng sau khi gặp Tiết Thừa Vũ lần đầu tiên, hắn bắt đầu có tình cảm không thể giải thích được với y, hắn cảm thấy mặc kệ mình có phải là đã động tâm với Tiết Thừa Vũ hay không, nếu như có thể chinh phục được người như Tiết Thừa Vũ thì với hắn chính là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Suốt cả yến tiệc Tiết Thừa Vũ căn bản không hề nói chuyện, nhưng y đã uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa nghĩ đến Cảnh Dương, không biết bây giờ hắn đã ngủ hay chưa, khi quay lại sẽ đánh thức hắn hay là ôm hắn cùng nhau ngủ thật ngon đây.
Các quan viên trong bữa tiệc không biết nhiều về Tiết Thừa Vũ, mặc dù không tiếp xúc nhiều với y và cũng không biết tính cách thực sự của y, nhưng chỉ cần nhìn tướng mạo và khí chất của y là có thể đoán được tính cách của y rất lầm lì và kiêu ngạo. Cho nên những quan chức lớn tuổi hơn y đều không chủ động bắt chuyện với y, và những quan chức thấp hơn y cũng không dám nói chuyện với y.
Đôi mắt của Tô Hoài nhịn không được thường xuyên nhìn về phía Tiết Thừa Vũ, không biết tại sao nhưng hắn cảm thấy vẻ ngoài lạnh lùng của Tiết Thừa Vũ càng nhìn càng thấy hấp dẫn, khiến cho ham muốn chinh phục của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất