Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 191: An Dương ký (11)
Edit: Min
Hoàng đế cũng rất kinh ngạc khi biết tin Tiết Thừa Vũ muốn thành thân ngay. Bởi vì trước đó không hề có tin tức nào cả, bây giờ lại đột nhiên muốn thành thân, thời gian còn gấp như vậy nữa. Khiến người ta không thể không nghĩ nhiều là An Nam Vương không muốn kết thân với hoàng thất, cho nên mới đột nhiên tuyên bố với bên ngoài là Tiết Thừa Vũ phải kết hôn liền.
Tô Hoài tới cầu hoàng đế tứ hôn, hoàng đế có chút khó xử và do dự. Bởi vì An Nam Vương đã tuyên bố ngày hôn lễ của Tiết Thừa Vũ rồi, lúc này mà tứ hôn thì rõ ràng là đang mạnh mẽ bức hôn. Nếu các là đại thần khác, cho dù có bị hoàng đế bức hôn thì cũng phải chấp nhận và tạ ơn. Nhưng cố tình lại là phủ An Nam Vương, hoàng đế không dám tùy tiện bức bách An Nam Vương chấp nhận tứ hôn. Vì lo lắng sẽ đánh vỡ cân bằng hiện tại, mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt hơn và tạo cơ hội cho An Nam Vương phủ tạo phản.
Vốn dĩ hoàng đế muốn Tô Hoài đi bồi dưỡng cảm tình với Tiết Thừa Vũ trước, chờ Tiết Thừa Vũ động tâm với Tô Hoài thì làm cho Tiết Thừa Vũ chủ động cầu hôn, ông ta sẽ thuận lý thành chương tứ hôn cho hai người. Đến lúc đó nếu An Nam Vương phản đối, vậy thì là hắn không đúng rồi.
Hoàng đế rất tin tưởng mị lực của Tô Hoài, cảm thấy chỉ cần chờ chút thời gian, Tô Hoài nhất định có thể dụ dỗ Tiết Thừa Vũ. Hoàng đế biết việc Tô Hoài được con cháu nhà quyền quý theo đuổi, nhưng lại không biết Tô Hoài có rất nhiều người thân mật*. Bởi vì bản thân hoàng đế cũng bận rộn với hậu cung của mình, hơn nữa cũng không có ai nói chuyện này cho ông ta biết, mà ông ta lại rất tín nhiệm Tô Hoài, không có âm thầm điều tra hắn.
*Gốc là "nhập mạc chi tân" 入幕之宾: nghĩa là chỉ những người vô cùng thân cận, thân mật/ những người tham gia cơ mật.
Tai mắt của phủ An Nam Vương trải rộng toàn bộ kinh đô, nên mỗi ngày hoàng đế làm cái gì An Nam Vương đều biết, lại càng rõ tác phong sinh hoạt của Tô Hoài. Cho nên An Nam Vương tuyệt đối sẽ không có khả năng để Tô Hoài gả cho Tiết Thừa Vũ.
Tô Hoài tới cầu hoàng đế. Thế nhưng khi thấy hoàng đế ban đầu muốn gả mình cho Tiết Thừa Vũ lại do dự, thì hắn bắt đầu dùng hết toàn lực thuyết phục hoàng đế đồng ý.
Hoàng đế cảm thấy nếu Tiết Thừa Vũ không muốn mà cưỡng ép tứ hôn, như vậy sẽ không đạt được mục đích mà mình muốn. Nếu vậy thì tứ hôn ngược lại sẽ rất bất lợi với bọn họ, còn làm mất giá trị của Tô Hoài nữa.
Tô Hoài cam đoan với hoàng đế rằng hắn có biện pháp làm Tiết Thừa Vũ động tâm với mình. Một khi Tiết Thừa Vũ động tâm, hắn sẽ bất chấp tất cả đi thuyết phục Tiết Thừa Vũ trợ giúp hoàng thất, chẳng qua cần hoàng đế cho hắn một cơ hội mà thôi.
Hoàng đế nghe xong kế hoạch của Tô Hoài thì cảm thấy vẫn có khả năng. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, liền đồng ý yêu cầu của Tô Hoài.
Tô Hoài nhận được sự đồng ý của hoàng đế, thế là mang theo quyết tâm nhất định phải thành công về phủ của mình tiếp tục dưỡng bệnh.
Ngày thứ ba sau khi Tô Hoài trở về từ hoàng cung thì trời bắt đầu giáng mưa to. Trận mưa to này kéo dài đến bảy ngày mà cũng không dừng lại. Rất nhiều con sông bắt đầu dâng nước lên, một số đồng ruộng thì bị ngập nước. Nếu cứ mưa không ngừng thế này, e là sẽ xảy ra lũ lụt.
Tô Hoài rất vui vẻ khi thấy mưa to không ngừng. Hắn cũng không ngờ khi hắn đang lên kế hoạch, thế mà sẽ mưa to liên tục bảy ngày vẫn không dừng. Hắn cảm thấy lần này ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, nên không có đạo lý là sẽ không thành công. Bây giờ hắn chỉ hy vọng mưa có thể lâu hơn một chút, tốt nhất là tạo thành lũ lụt lớn luôn đi.
Nhưng mà đến ngày thứ tám thì mưa lại dần dần nhỏ xuống, tới ngày thứ chín thì hoàn toàn tạnh hẳn và bắt đầu nắng lên. Chẳng qua mưa liên tục bảy tám ngày với Tô Hoài là đã đủ rồi.
Sau khi mưa tạnh, vị đạo sĩ canh giữ tế đàn Nguy Sơn tế đột nhiên ra roi thúc ngựa chạy vào thành. Sau đó vội vội vàng vàng tiến cung bẩm báo với hoàng đế, nói là trên Thiên Tứ Thạch trời ban xuất hiện chữ bằng máu.
Bấy giờ là lúc đang thượng triều, văn võ bá quan đều có mặt. Hoàng đế liền gấp gáp dò hỏi vị đạo sĩ báo tin kia với vẻ mặt nghiêm túc "Nội dung của dòng chữ bằng máu là gì?"
Đạo sĩ nói "Tâu hoàng thượng, tổng cộng có sáu chữ bằng máu, viết "sát tinh hạ, tai hoạ đến"."
Hoàng đế lại nhíu mày hỏi "Chân nhân của các ngươi có nói mấy chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì không?"
Đạo sĩ nói tiếp "Chân nhân của chúng thần sau khi nhìn thấy chữ bằng máu đã lập tức làm phép bói toán tính ra ý nghĩa của mấy chữ này. Nói rằng đây là chỉ thị của ông trời có sát tinh giáng xuống, nếu không nhanh chóng giải quyết thì chỉ sợ sẽ có tai hoạ lớn, hơn nữa còn sẽ liên lụy toàn bộ bá tánh. Mưa liên tục bảy tám ngày chính là cảnh báo của ông trời."
"Vậy chân nhân của các ngươi có tính ra rốt cuộc ai là sát tinh không?" Hoàng đế hỏi.
"Chân nhân của chúng thần vẫn đang làm phép tìm ra vị sát tinh này, cần ba ngày mới có thể hoàn thành. Trước khi chuyện sát tinh được giải quyết, tốt nhất là để tất cả bá tánh đều ngừng tổ chức tiệc thành thân. Nếu không sát khí sẽ giấu ở trong không khí vui mừng, không thể trừ hết."
"Trẫm biết rồi, ngươi trở về nói với chân nhân của các ngươi nhanh chóng tìm ra là ai sát tinh, còn phải nhanh chóng tìm được biện pháp trừ bỏ sát khí đi." Hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc nói.
Các đại thần đều im lặng không lên tiếng, nhưng khi xem xong những gì vừa xảy ra thì trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
An Nam Vương và Tiết Thừa Vũ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, vở kịch này là nhằm vào bọn họ thì làm sao bọn họ không nhìn ra được. Bởi vì binh lính Nam Man sợ hãi Tiết Thừa Vũ nên đã gọi y là sát thần, ở trên chiến trường nhìn thấy y là sẽ trực tiếp chạy trốn. Bây giờ đột nhiên nói cái gì mà trời giáng sát tinh, không phải đã rất rõ là đang chỉ ai rồi sao.
Hơn nữa sau khi An Nam Vương đã vất vả nhiều năm trở lại kinh đô, mọi động tĩnh của hoàng thất đều ở trong khống chế của ông, thì sao ông có thể không biết gần đây hoàng đế và Tô Hoài đang âm mưu cái gì được chứ.
"Các vị ái khanh đều nghe thấy rồi đó, Thiên Tứ Thạch là đá thần từ trên trời giáng xuống, bây giờ xuất hiện chữ bằng máu, nhất định là thần minh có điều chỉ thị. Vì an nguy của vương triều Đại Yến cùng tất cả bá tánh, kể từ hôm nay đến khi chuyện này được giải quyết, mọi người không được cử hành hôn lễ, nếu không sẽ xem là trọng tội!"
Cuối cùng, phe hoàng thất tất nhiên là sẽ không lên tiếng phản đối, mà An Nam Vương cũng không hề nói ra lời phản đối nào, nên cũng chẳng có ai lên tiếng cả. Trong triều đình im lặng như tờ, tất cả quan viên cứ như vậy mà cam chịu chấp nhận.
Hoàng đế không ngờ lại thuận lợi như vậy, ông ta còn tưởng rằng sẽ phải tranh luận một phen mới có thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch của mình chứ. Chẳng qua nếu không có ai phản đối thì với ông ta tất nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn rồi, cũng bớt sức lực đi giận dữ.
Sau khi bãi triều thì có một số đại thần đi đến bên cạnh An Nam Vương. An Nam Vương đã nói mấy câu cao siêu với bọn họ, sau khi nghe hiểu ám chỉ trong lời nói thì các đại thần liền rời đi.
Trở lại vương phủ, Tiết Thừa Vũ liền nói chuyện này cho Cảnh Dương nghe, nói là ngày thành thân của bọn họ phải dời lại và không thể tiến hành đúng hạn.
Cảnh Dương nghe xong thì không hề kinh ngạc lắm, vì hắn đã đoán được là Tô Hoài nhất định sẽ làm cái gì đó để ngăn cản hắn và Tiết Thừa Vũ thành thân rồi.
"Thế mà nghĩ ra cái chiêu dùng chỉ thị của thần minh này, ta đại khái đã đoán được bọn họ muốn làm thế nào rồi." Cảnh Dương dựa vào người Tiết Thừa Vũ, lười biếng nói.
"Em cảm thấy bọn họ sẽ làm thế nào?" Tiết Thừa Vũ hỏi.
"Cụ thể thì không biết, nhưng nội dung đại khái lại không quá khó đoán. Đơn giản là sẽ nói ngươi chính là sát tinh trước, sau đó sẽ nói là sát khí trên người của ngươi cần Tô Hoài để giải trừ. Nếu không thì sát khí trên người của ngươi sẽ làm tất cả bá tánh đều gặp tai ương." Cảnh Dương chậm rãi nói "Sau đó Tô Hoài giúp ngươi trừ bỏ cái gọi là sát khí rồi có ơn với ngươi, ngươi sẽ không thể không cưới hắn."
Tiết Thừa Vũ cúi đầu hôn mấy cái lên mặt Cảnh Dương nói "Thật thông minh, không khác mấy với suy đoán của ta."
Cảnh Dương ôm cổ Tiết Thừa Vũ nói "Thiên Tứ Thạch đúng là từ trên trời rơi xuống, lúc thiên hạ vẫn là của An gia ta đã mạnh mẽ tuyên truyền nói Thiên Tứ Thạch là đá thần trời cho, chuyên bảo vệ cho bá tánh của Đại Sở. Các bá tánh đã tin tưởng cách nói này mà không hề nghi ngờ gì. Lần này hoàng đế và Tô Hoài muốn lợi dụng chỉ thị của thần minh để ép ngươi đi vào khuôn khổ, cũng chưa chắc là chúng ta không thể phản kích."
"Em có biện pháp gì sao?" Tiết Thừa Vũ hỏi.
"Biện pháp tốt nhất đương nhiên là tương kế tựu kế, mặc kệ Tô Hoài tính làm cái gì thì ta cũng có thể làm được." Cảnh Dương nói nhỏ ở bên tai của Tiết Thừa Vũ "Đến lúc đó......."
"Được, cứ làm theo cách của em đi." Tiết Thừa Vũ sau khi nghe xong nói "Nhưng phải lượng sức mà làm, không được cậy mạnh. Cho dù đến lúc đó em không làm được thì chúng ta vẫn có thể suy nghĩ biện pháp khác. Tóm lại ta sẽ không cưới Tô Hoài, điểm này em có thể yên tâm, đừng vì phá hư kế hoạch của Tô Hoài mà cậy mạnh làm bị thương chính mình."
"Có cái gì mà ta không yên tâm chứ?" Cảnh Dương dáng vẻ không quan tâm nói "Nếu ngươi chịu được thì cưới hắn về đi, thế thì sẽ không còn nhiều chuyện phiền toái như vậy nữa. Đến lúc đó hắn bị ngươi mê hoặc đến lú lẫn, nói không chừng còn sẽ giúp ngươi tạo phản với phụ hoàng của hắn nữa kìa."
"Em thật sự không để bụng ta cưới hắn?" Tiết Thừa Vũ nhìn đôi mắt của Cảnh Dương hỏi.
"Đương nhiên, ngươi có thể thử xem." Cảnh Dương mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lại thoáng hiện tia lạnh lẽo.
Tiết Thừa Vũ đột nhiên cười rộ lên rồi đè Cảnh Dương xuống hôn lấy bờ môi của hắn, liếm mút đầu lưỡi mềm mại thơm ngọt của hắn, tay cũng không nhàn rỗi mà sờ soạng trên người hắn.
Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy nửa người dưới mát lạnh, vì quần đã bị cởi ra rồi. Hai chân của hắn bị mở ra, lúc Tiết Thừa Vũ tiến vào, hắn không tự chủ được rên rỉ thành tiếng, ngửa đầu ra sau làm lộ ra đường cong hoàn mỹ của cổ.
Cơ thể của Tiết Thừa Vũ cường tráng hữu lực, Cảnh Dương bị y đâm không chỉ đau mông mà ngay cả đầu cũng mê man, nhắm mắt lại giống như thấy được pháo hoa đang nổ tung vậy, vừa mỹ lệ vừa lấp lánh.
Cảnh Dương bị Tiết Thừa Vũ bế lên ngồi trên eo y, tư thế này quá sâu làm Cảnh Dương nhịn không được muốn thét chói tai.
Tiết Thừa Vũ nắm cái eo nhỏ của Cảnh Dương đâm lên liên tục, Cảnh Dương vịn bờ vai của y, cơ thể đã hoàn toàn bị khống chế, chỉ có thể mặc cho y đùa nghịch. Khoái cảm quá mức kích thích khiến Cảnh Dương có chút choáng váng, nhưng lại rất hưởng thụ, loại cảm giác thỏa mãn này tựa như dòng nước xiết và núi lửa phun trào vậy.
.......................
Ba ngày sau, vị chân nhân kia đã làm phép xong. Và chỉ ra Tiết Thừa Vũ chính là sát tinh theo câu nói trên Thiên Tứ Thạch, kết quả này gần như là nằm trong dự liệu của hầu hết đại thần.
Chỉ có những bá tánh không rõ chân tướng là hoảng loạn không biết nên làm thế nào. Một mặt bọn họ là rất kính trọng Tiết Thừa Vũ, bởi vì Tiết Thừa Vũ là chiến thần trong cảm nhận của bọn họ, chưa một lần bại trận và có thể làm cho người Nam Man nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Mặc kệ thế nào thì bọn họ cũng không muốn mất đi một vị chiến thần bảo vệ sự bình an của mình. Mặt khác lại vô cùng tin phục Thiên Tứ Thạch, lần này trên Thiên Tứ Thạch xuất hiện chữ bằng máu, lại có chân nhân làm phép biết ý của thần. Nên bây giờ bọn họ chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp hóa giải sát khí của Tiết Thừa Vũ để bọn họ được an tâm mà thôi.
Cảnh Dương đã sớm dự đoán được là ở xã hội cổ đại này người mê tín vẫn chiếm đại đa số. Hơn nữa người thống trị vì đạt được mục đích tẩy não nên sẽ càng làm cho bá tánh tin tưởng không nghi ngờ.
Khối Thiên Tứ Thạch kia là thiên thạch rơi xuống hơn một trăm năm trước. Người cổ đại đương nhiên sẽ không biết cái gì gọi là thiên thạch, ở trong lòng bọn họ, nếu rơi xuống từ trên trời thì hoặc là vật trời cho, hoặc là vật thần ban cho mà thôi. Mà vật có thể truyền đạt ý chỉ của trời cao và thần minh, thì đương nhiên là phải làm theo ý chỉ bên trên rồi.
Nếu Tô Hoài muốn lợi dụng tâm lý mê tín của bá tánh để đạt được mục đích của mình, thì Cảnh Dương cũng dứt khoát tương kế tựu kế, cũng lợi dụng Thiên Tứ Thạch này làm cho đám người Tô gia bọn họ không kịp trở tay được.
Không lâu sau thì vị chân nhân kia đã tự mình tiến cung, nói với hoàng đế là mình đã vất vả liên tục mấy ngày mấy đêm mới cầu được biện pháp thanh trừ sát khí từ thần minh.
Vì thế tất cả đại thần lại được triệu tiến cung để nghe xem biện pháp mà vị chân nhân này nói rốt cuộc là cái gì.
Hoàng đế cũng rất kinh ngạc khi biết tin Tiết Thừa Vũ muốn thành thân ngay. Bởi vì trước đó không hề có tin tức nào cả, bây giờ lại đột nhiên muốn thành thân, thời gian còn gấp như vậy nữa. Khiến người ta không thể không nghĩ nhiều là An Nam Vương không muốn kết thân với hoàng thất, cho nên mới đột nhiên tuyên bố với bên ngoài là Tiết Thừa Vũ phải kết hôn liền.
Tô Hoài tới cầu hoàng đế tứ hôn, hoàng đế có chút khó xử và do dự. Bởi vì An Nam Vương đã tuyên bố ngày hôn lễ của Tiết Thừa Vũ rồi, lúc này mà tứ hôn thì rõ ràng là đang mạnh mẽ bức hôn. Nếu các là đại thần khác, cho dù có bị hoàng đế bức hôn thì cũng phải chấp nhận và tạ ơn. Nhưng cố tình lại là phủ An Nam Vương, hoàng đế không dám tùy tiện bức bách An Nam Vương chấp nhận tứ hôn. Vì lo lắng sẽ đánh vỡ cân bằng hiện tại, mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt hơn và tạo cơ hội cho An Nam Vương phủ tạo phản.
Vốn dĩ hoàng đế muốn Tô Hoài đi bồi dưỡng cảm tình với Tiết Thừa Vũ trước, chờ Tiết Thừa Vũ động tâm với Tô Hoài thì làm cho Tiết Thừa Vũ chủ động cầu hôn, ông ta sẽ thuận lý thành chương tứ hôn cho hai người. Đến lúc đó nếu An Nam Vương phản đối, vậy thì là hắn không đúng rồi.
Hoàng đế rất tin tưởng mị lực của Tô Hoài, cảm thấy chỉ cần chờ chút thời gian, Tô Hoài nhất định có thể dụ dỗ Tiết Thừa Vũ. Hoàng đế biết việc Tô Hoài được con cháu nhà quyền quý theo đuổi, nhưng lại không biết Tô Hoài có rất nhiều người thân mật*. Bởi vì bản thân hoàng đế cũng bận rộn với hậu cung của mình, hơn nữa cũng không có ai nói chuyện này cho ông ta biết, mà ông ta lại rất tín nhiệm Tô Hoài, không có âm thầm điều tra hắn.
*Gốc là "nhập mạc chi tân" 入幕之宾: nghĩa là chỉ những người vô cùng thân cận, thân mật/ những người tham gia cơ mật.
Tai mắt của phủ An Nam Vương trải rộng toàn bộ kinh đô, nên mỗi ngày hoàng đế làm cái gì An Nam Vương đều biết, lại càng rõ tác phong sinh hoạt của Tô Hoài. Cho nên An Nam Vương tuyệt đối sẽ không có khả năng để Tô Hoài gả cho Tiết Thừa Vũ.
Tô Hoài tới cầu hoàng đế. Thế nhưng khi thấy hoàng đế ban đầu muốn gả mình cho Tiết Thừa Vũ lại do dự, thì hắn bắt đầu dùng hết toàn lực thuyết phục hoàng đế đồng ý.
Hoàng đế cảm thấy nếu Tiết Thừa Vũ không muốn mà cưỡng ép tứ hôn, như vậy sẽ không đạt được mục đích mà mình muốn. Nếu vậy thì tứ hôn ngược lại sẽ rất bất lợi với bọn họ, còn làm mất giá trị của Tô Hoài nữa.
Tô Hoài cam đoan với hoàng đế rằng hắn có biện pháp làm Tiết Thừa Vũ động tâm với mình. Một khi Tiết Thừa Vũ động tâm, hắn sẽ bất chấp tất cả đi thuyết phục Tiết Thừa Vũ trợ giúp hoàng thất, chẳng qua cần hoàng đế cho hắn một cơ hội mà thôi.
Hoàng đế nghe xong kế hoạch của Tô Hoài thì cảm thấy vẫn có khả năng. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, liền đồng ý yêu cầu của Tô Hoài.
Tô Hoài nhận được sự đồng ý của hoàng đế, thế là mang theo quyết tâm nhất định phải thành công về phủ của mình tiếp tục dưỡng bệnh.
Ngày thứ ba sau khi Tô Hoài trở về từ hoàng cung thì trời bắt đầu giáng mưa to. Trận mưa to này kéo dài đến bảy ngày mà cũng không dừng lại. Rất nhiều con sông bắt đầu dâng nước lên, một số đồng ruộng thì bị ngập nước. Nếu cứ mưa không ngừng thế này, e là sẽ xảy ra lũ lụt.
Tô Hoài rất vui vẻ khi thấy mưa to không ngừng. Hắn cũng không ngờ khi hắn đang lên kế hoạch, thế mà sẽ mưa to liên tục bảy ngày vẫn không dừng. Hắn cảm thấy lần này ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, nên không có đạo lý là sẽ không thành công. Bây giờ hắn chỉ hy vọng mưa có thể lâu hơn một chút, tốt nhất là tạo thành lũ lụt lớn luôn đi.
Nhưng mà đến ngày thứ tám thì mưa lại dần dần nhỏ xuống, tới ngày thứ chín thì hoàn toàn tạnh hẳn và bắt đầu nắng lên. Chẳng qua mưa liên tục bảy tám ngày với Tô Hoài là đã đủ rồi.
Sau khi mưa tạnh, vị đạo sĩ canh giữ tế đàn Nguy Sơn tế đột nhiên ra roi thúc ngựa chạy vào thành. Sau đó vội vội vàng vàng tiến cung bẩm báo với hoàng đế, nói là trên Thiên Tứ Thạch trời ban xuất hiện chữ bằng máu.
Bấy giờ là lúc đang thượng triều, văn võ bá quan đều có mặt. Hoàng đế liền gấp gáp dò hỏi vị đạo sĩ báo tin kia với vẻ mặt nghiêm túc "Nội dung của dòng chữ bằng máu là gì?"
Đạo sĩ nói "Tâu hoàng thượng, tổng cộng có sáu chữ bằng máu, viết "sát tinh hạ, tai hoạ đến"."
Hoàng đế lại nhíu mày hỏi "Chân nhân của các ngươi có nói mấy chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì không?"
Đạo sĩ nói tiếp "Chân nhân của chúng thần sau khi nhìn thấy chữ bằng máu đã lập tức làm phép bói toán tính ra ý nghĩa của mấy chữ này. Nói rằng đây là chỉ thị của ông trời có sát tinh giáng xuống, nếu không nhanh chóng giải quyết thì chỉ sợ sẽ có tai hoạ lớn, hơn nữa còn sẽ liên lụy toàn bộ bá tánh. Mưa liên tục bảy tám ngày chính là cảnh báo của ông trời."
"Vậy chân nhân của các ngươi có tính ra rốt cuộc ai là sát tinh không?" Hoàng đế hỏi.
"Chân nhân của chúng thần vẫn đang làm phép tìm ra vị sát tinh này, cần ba ngày mới có thể hoàn thành. Trước khi chuyện sát tinh được giải quyết, tốt nhất là để tất cả bá tánh đều ngừng tổ chức tiệc thành thân. Nếu không sát khí sẽ giấu ở trong không khí vui mừng, không thể trừ hết."
"Trẫm biết rồi, ngươi trở về nói với chân nhân của các ngươi nhanh chóng tìm ra là ai sát tinh, còn phải nhanh chóng tìm được biện pháp trừ bỏ sát khí đi." Hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc nói.
Các đại thần đều im lặng không lên tiếng, nhưng khi xem xong những gì vừa xảy ra thì trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
An Nam Vương và Tiết Thừa Vũ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, vở kịch này là nhằm vào bọn họ thì làm sao bọn họ không nhìn ra được. Bởi vì binh lính Nam Man sợ hãi Tiết Thừa Vũ nên đã gọi y là sát thần, ở trên chiến trường nhìn thấy y là sẽ trực tiếp chạy trốn. Bây giờ đột nhiên nói cái gì mà trời giáng sát tinh, không phải đã rất rõ là đang chỉ ai rồi sao.
Hơn nữa sau khi An Nam Vương đã vất vả nhiều năm trở lại kinh đô, mọi động tĩnh của hoàng thất đều ở trong khống chế của ông, thì sao ông có thể không biết gần đây hoàng đế và Tô Hoài đang âm mưu cái gì được chứ.
"Các vị ái khanh đều nghe thấy rồi đó, Thiên Tứ Thạch là đá thần từ trên trời giáng xuống, bây giờ xuất hiện chữ bằng máu, nhất định là thần minh có điều chỉ thị. Vì an nguy của vương triều Đại Yến cùng tất cả bá tánh, kể từ hôm nay đến khi chuyện này được giải quyết, mọi người không được cử hành hôn lễ, nếu không sẽ xem là trọng tội!"
Cuối cùng, phe hoàng thất tất nhiên là sẽ không lên tiếng phản đối, mà An Nam Vương cũng không hề nói ra lời phản đối nào, nên cũng chẳng có ai lên tiếng cả. Trong triều đình im lặng như tờ, tất cả quan viên cứ như vậy mà cam chịu chấp nhận.
Hoàng đế không ngờ lại thuận lợi như vậy, ông ta còn tưởng rằng sẽ phải tranh luận một phen mới có thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch của mình chứ. Chẳng qua nếu không có ai phản đối thì với ông ta tất nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn rồi, cũng bớt sức lực đi giận dữ.
Sau khi bãi triều thì có một số đại thần đi đến bên cạnh An Nam Vương. An Nam Vương đã nói mấy câu cao siêu với bọn họ, sau khi nghe hiểu ám chỉ trong lời nói thì các đại thần liền rời đi.
Trở lại vương phủ, Tiết Thừa Vũ liền nói chuyện này cho Cảnh Dương nghe, nói là ngày thành thân của bọn họ phải dời lại và không thể tiến hành đúng hạn.
Cảnh Dương nghe xong thì không hề kinh ngạc lắm, vì hắn đã đoán được là Tô Hoài nhất định sẽ làm cái gì đó để ngăn cản hắn và Tiết Thừa Vũ thành thân rồi.
"Thế mà nghĩ ra cái chiêu dùng chỉ thị của thần minh này, ta đại khái đã đoán được bọn họ muốn làm thế nào rồi." Cảnh Dương dựa vào người Tiết Thừa Vũ, lười biếng nói.
"Em cảm thấy bọn họ sẽ làm thế nào?" Tiết Thừa Vũ hỏi.
"Cụ thể thì không biết, nhưng nội dung đại khái lại không quá khó đoán. Đơn giản là sẽ nói ngươi chính là sát tinh trước, sau đó sẽ nói là sát khí trên người của ngươi cần Tô Hoài để giải trừ. Nếu không thì sát khí trên người của ngươi sẽ làm tất cả bá tánh đều gặp tai ương." Cảnh Dương chậm rãi nói "Sau đó Tô Hoài giúp ngươi trừ bỏ cái gọi là sát khí rồi có ơn với ngươi, ngươi sẽ không thể không cưới hắn."
Tiết Thừa Vũ cúi đầu hôn mấy cái lên mặt Cảnh Dương nói "Thật thông minh, không khác mấy với suy đoán của ta."
Cảnh Dương ôm cổ Tiết Thừa Vũ nói "Thiên Tứ Thạch đúng là từ trên trời rơi xuống, lúc thiên hạ vẫn là của An gia ta đã mạnh mẽ tuyên truyền nói Thiên Tứ Thạch là đá thần trời cho, chuyên bảo vệ cho bá tánh của Đại Sở. Các bá tánh đã tin tưởng cách nói này mà không hề nghi ngờ gì. Lần này hoàng đế và Tô Hoài muốn lợi dụng chỉ thị của thần minh để ép ngươi đi vào khuôn khổ, cũng chưa chắc là chúng ta không thể phản kích."
"Em có biện pháp gì sao?" Tiết Thừa Vũ hỏi.
"Biện pháp tốt nhất đương nhiên là tương kế tựu kế, mặc kệ Tô Hoài tính làm cái gì thì ta cũng có thể làm được." Cảnh Dương nói nhỏ ở bên tai của Tiết Thừa Vũ "Đến lúc đó......."
"Được, cứ làm theo cách của em đi." Tiết Thừa Vũ sau khi nghe xong nói "Nhưng phải lượng sức mà làm, không được cậy mạnh. Cho dù đến lúc đó em không làm được thì chúng ta vẫn có thể suy nghĩ biện pháp khác. Tóm lại ta sẽ không cưới Tô Hoài, điểm này em có thể yên tâm, đừng vì phá hư kế hoạch của Tô Hoài mà cậy mạnh làm bị thương chính mình."
"Có cái gì mà ta không yên tâm chứ?" Cảnh Dương dáng vẻ không quan tâm nói "Nếu ngươi chịu được thì cưới hắn về đi, thế thì sẽ không còn nhiều chuyện phiền toái như vậy nữa. Đến lúc đó hắn bị ngươi mê hoặc đến lú lẫn, nói không chừng còn sẽ giúp ngươi tạo phản với phụ hoàng của hắn nữa kìa."
"Em thật sự không để bụng ta cưới hắn?" Tiết Thừa Vũ nhìn đôi mắt của Cảnh Dương hỏi.
"Đương nhiên, ngươi có thể thử xem." Cảnh Dương mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lại thoáng hiện tia lạnh lẽo.
Tiết Thừa Vũ đột nhiên cười rộ lên rồi đè Cảnh Dương xuống hôn lấy bờ môi của hắn, liếm mút đầu lưỡi mềm mại thơm ngọt của hắn, tay cũng không nhàn rỗi mà sờ soạng trên người hắn.
Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy nửa người dưới mát lạnh, vì quần đã bị cởi ra rồi. Hai chân của hắn bị mở ra, lúc Tiết Thừa Vũ tiến vào, hắn không tự chủ được rên rỉ thành tiếng, ngửa đầu ra sau làm lộ ra đường cong hoàn mỹ của cổ.
Cơ thể của Tiết Thừa Vũ cường tráng hữu lực, Cảnh Dương bị y đâm không chỉ đau mông mà ngay cả đầu cũng mê man, nhắm mắt lại giống như thấy được pháo hoa đang nổ tung vậy, vừa mỹ lệ vừa lấp lánh.
Cảnh Dương bị Tiết Thừa Vũ bế lên ngồi trên eo y, tư thế này quá sâu làm Cảnh Dương nhịn không được muốn thét chói tai.
Tiết Thừa Vũ nắm cái eo nhỏ của Cảnh Dương đâm lên liên tục, Cảnh Dương vịn bờ vai của y, cơ thể đã hoàn toàn bị khống chế, chỉ có thể mặc cho y đùa nghịch. Khoái cảm quá mức kích thích khiến Cảnh Dương có chút choáng váng, nhưng lại rất hưởng thụ, loại cảm giác thỏa mãn này tựa như dòng nước xiết và núi lửa phun trào vậy.
.......................
Ba ngày sau, vị chân nhân kia đã làm phép xong. Và chỉ ra Tiết Thừa Vũ chính là sát tinh theo câu nói trên Thiên Tứ Thạch, kết quả này gần như là nằm trong dự liệu của hầu hết đại thần.
Chỉ có những bá tánh không rõ chân tướng là hoảng loạn không biết nên làm thế nào. Một mặt bọn họ là rất kính trọng Tiết Thừa Vũ, bởi vì Tiết Thừa Vũ là chiến thần trong cảm nhận của bọn họ, chưa một lần bại trận và có thể làm cho người Nam Man nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Mặc kệ thế nào thì bọn họ cũng không muốn mất đi một vị chiến thần bảo vệ sự bình an của mình. Mặt khác lại vô cùng tin phục Thiên Tứ Thạch, lần này trên Thiên Tứ Thạch xuất hiện chữ bằng máu, lại có chân nhân làm phép biết ý của thần. Nên bây giờ bọn họ chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp hóa giải sát khí của Tiết Thừa Vũ để bọn họ được an tâm mà thôi.
Cảnh Dương đã sớm dự đoán được là ở xã hội cổ đại này người mê tín vẫn chiếm đại đa số. Hơn nữa người thống trị vì đạt được mục đích tẩy não nên sẽ càng làm cho bá tánh tin tưởng không nghi ngờ.
Khối Thiên Tứ Thạch kia là thiên thạch rơi xuống hơn một trăm năm trước. Người cổ đại đương nhiên sẽ không biết cái gì gọi là thiên thạch, ở trong lòng bọn họ, nếu rơi xuống từ trên trời thì hoặc là vật trời cho, hoặc là vật thần ban cho mà thôi. Mà vật có thể truyền đạt ý chỉ của trời cao và thần minh, thì đương nhiên là phải làm theo ý chỉ bên trên rồi.
Nếu Tô Hoài muốn lợi dụng tâm lý mê tín của bá tánh để đạt được mục đích của mình, thì Cảnh Dương cũng dứt khoát tương kế tựu kế, cũng lợi dụng Thiên Tứ Thạch này làm cho đám người Tô gia bọn họ không kịp trở tay được.
Không lâu sau thì vị chân nhân kia đã tự mình tiến cung, nói với hoàng đế là mình đã vất vả liên tục mấy ngày mấy đêm mới cầu được biện pháp thanh trừ sát khí từ thần minh.
Vì thế tất cả đại thần lại được triệu tiến cung để nghe xem biện pháp mà vị chân nhân này nói rốt cuộc là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất