Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 59: Trò chơi sinh tồn (6)

Trước Sau
Edit: Min

Đồng đội của nam nhân áo đen đi lên vây quanh y, cậu một câu tôi một câu phát biểu cảm thán về đám bảo vật kia.

"Lão đại, sao anh lại may mắn như thế! Đây chính là hai viên Thái Dương Trọng Tinh Thạch đó, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, lại bị anh cầm tới tay dễ dàng như vậy."

"Đồ tốt thì tốt thật đó, nhưng phải dùng như thế nào, lấy đâu ra sấm sét, nghe nói là phải dùng sấm sét luyện hoá hết thì mới dùng được, mấy người biết phương pháp sao?"

Những người khác đều sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

"Dù sao cũng lấy được rồi, đem về từ từ nghiên cứu, nhất định sẽ có biện pháp, nếu không thì công ty game tạo ra thứ này để làm gì?" Một nam nhân cơ bắp cuồn cuộn nói.

Nhìn nam nhân áo đen đã thu hết bảo vật vào túi trữ vật của y, Cảnh Dương thấy mình không còn chuyện gì nữa đang chuẩn bị rời đi, nam nhân áo đen đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, cũng đi về phía hắn.

Cảnh Dương sửng sốt một chút, lúc này mới thấy rõ hình dáng của y, gương mặt của y rất anh tuấn cũng không có cảm giác giả tạo giống người chơi khác, hẳn là không khác mấy với hình dáng thật bên ngoài của y.

Hắc y nam nhân lôi giao diện ra, đem bảo vật chia đều thành hai phần, sau đó quét về phía Cảnh Dương, chuyển giao cho hắn một phần, nhìn hắn nói "Nhận đi."

"Cho tôi?" Cảnh Dương rất kinh ngạc nhìn y, hắn hoàn toàn không nghĩ đến người này sẽ hào phóng như vậy, trực tiếp chia một nửa bảo vật cho hắn.

"Xem như chúng ta hợp lực mới đạt được, đương nhiên là phải chia cho cậu một nửa."

"Hả, à......." Cảnh Dương còn có chút không phản ứng kịp, người không nói lý lẽ hắn đã gặp nhiều rồi, đột nhiên gặp được một người có đạo lý như vậy, hắn thật sự có chút không thích ứng nổi.

Cảnh Dương mở giao diện của mình ra, ấn xuống nút nhận, nhìn một nửa bảo vật nằm trong túi trữ vật của mình, hắn vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi. Mắt thuận tiện nhìn tên nickname của đối phương, gọi là Thích Phong.

"Đinh Nặc Dương, tên thật?" Thích Phong nhìn Cảnh Dương hỏi.

"Đúng vậy." Lúc Đinh Nặc Dương tiến vào game, liền dùng tên thật của mình làm nickname, bởi vì cậu không biết nên đặt cái gì, nghĩ rằng sau này có cơ hội sẽ đổi lại, ai ngờ đã không còn cái cơ hội kia nữa rồi.

"Cậu không có đội ngũ sao?" Vừa rồi lúc Thích Phong nhìn thấy hắn khởi động vòng phòng hộ vô cùng mạnh, người chơi như vậy không có khả năng là không có đội ngũ nào mời gia nhập.

"Tôi mới vừa rời khỏi đội ngũ cũ không bao lâu, tạm thời còn chưa có gia nhập đội ngũ nào khác." Cảnh Dương nói.

"Vậy cậu có muốn gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?" Thích Phong nói.

Cảnh Dương kinh ngạc nhìn nhìn y, lại quay đầu nhìn những đồng đội của y, ai cũng tỏ ra rất bình tĩnh, không có ai biểu hiện ra bộ dáng là không tán thành cả. Cảnh Dương cúi đầu làm ra dáng vẻ suy nghĩ, dùng hệ thống nhanh chóng xem xét các tin tức quan trọng liên quan tới những người này một lần.

Những người vây xem nãy giờ còn chưa có rời đi, bọn họ nhìn Thích Phong đem bảo vật chia một nửa cho Cảnh Dương, mà Cảnh Dương là một luyện khí sư không có đội ngũ nào bảo vệ, chỉ cần ai nhanh tay giết hắn trước thì sẽ có cơ hội đạt được số bảo vật đó. Coi như không chiếm được bảo vật, thì giết hắn cũng sẽ loại được một đối thủ tranh vào top một trăm với mình.

"Nặc Dương." Diễm Minh nhìn thấy Cảnh Dương đang suy nghĩ gia nhập vào đội ngũ khác, nhanh chóng thăm dò ý kiến của đồng đội rồi đi tới nói với Cảnh Dương "Nặc Dương, trở về đội với bọn anh đi."

Cảnh Dương quay đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói "Không bao giờ!"

"Đừng tùy hứng nữa Nặc Dương, em biết hiện tại mình có bao nhiêu nguy hiểm không?" Diễm Minh ý bảo Cảnh Dương nhìn những người xung quanh khác, một khi hắn lạc đàn, đám người này sẽ vây giết hắn giống như lúc vây đánh Thạch Quái vậy "Em không cần lo lắng, anh đã hỏi qua ý kiến của các đồng đội rồi, bọn họ cũng đồng ý em trở về."

Cảnh Dương nhìn sự tham lam trong mắt của đám đội viên đó, cũng không khác gì những người chơi khác. Đồng ý cho hắn trở về? Là sợ đến lúc đó tình cảnh quá loạn, sẽ bị những người khác cướp đi bảo vật của hắn đây mà.

Sau khi Cảnh Dương rời đi, đám đội viên của Diễm Minh mỗi lần muốn mua một món gì đều phải tính toán tỉ mỉ. Rất nhiều thứ cần phải dùng đến, bọn họ cũng không thể giống như trước đây đều chọn thứ tốt nhất để mua, phần lớn chỉ có thể mua phẩm chất kém, bọn họ không dám dùng tiền lung tung, lo rằng hiện tại nếu xài hoang phí thì về sau nếu cần mua thứ quan trọng hơn thì sẽ không có tiền để trả. Cái này làm bọn họ rất hoài niệm khoảng thời gian xài tiền như nước, cũng có chút hối hận khi đuổi Cảnh Dương đi sớm như vậy.

Hơn nữa bây giờ Cảnh Dương còn có được một viên Thái Dương Trọng Tinh Thạch, nếu luyện hoá được nó thì chẳng khác nào nắm trong tay vận mệnh của những người chơi khác. Nếu như viên Thái Dương Trọng Tinh Thạch đó thuộc về đội ngũ của bọn họ, chỉ cần bọn họ biết được phương pháp sử dụng thì bọn họ nhất định có thể rời khỏi cái thế giới trong game này.

Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn Thích Phong nói "Tôi đồng ý gia nhập đội của các anh."

"Nặc Dương!" Diễm Minh vội vàng hô to một tiếng.

Cảnh Dương không để ý đến anh ta, trực tiếp mở ra giao diện xin gia nhập.

Thích Phong cũng không nói lời vô nghĩa cùng động tác dư thừa, nhanh chóng ấn xác nhận, kéo tên hắn vào trong danh sách của đội ngũ.



Đội ngũ này tên là A Chiến Đội, Cảnh Dương đã dùng hệ thống tìm hiểu qua đội của họ, những người này tuyệt đối là đáng tin.

Tuy rằng Cảnh Dương đã gia nhập đội ngũ, nhưng vẫn có rất nhiều người chưa từ bỏ ý định, trong ánh mắt để lộ ra tia ngo ngoe rục rịch.

"Đi thôi, trở về." Thích Phong mang theo Cảnh Dương đi về hướng Truyền Tống Trận.

Những người khác còn đang chần chừ muốn xông lên, khi nhìn thấy đội viên của A Chiến Đội lấy ra toàn là vũ khí cao cấp thì không dám nữa. Nếu là trước kia, cho dù có bỏ mạng thì bọn họ cũng muốn xông lên thử một lần, cùng lắm thì bỏ ra nhiều tiền để sống lại thôi, nhưng bây giờ chỉ có một cái mạng, chết liền không có cơ hội nào để sống lại nữa, bọn họ không thể lấy mạng đổi mạng.

Diễm Minh nhìn Cảnh Dương đi theo những người đó rời đi, bàn tay gắt gao nắm chặt.

Cảnh Dương theo chân bọn họ trở về chỗ ở, nhìn thấy một biệt thự ba tầng rất lớn còn có vườn hoa và hồ bơi, nói thật, hắn một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc. Biệt thự này là nơi tốt nhất, giá cả cao nhất ở trong game, so với cái nhà hai tầng lầu ở ngoại ô của bọn Diễm Minh chính là một trời một vực.

Bọn họ tổ chức tiệc để hoan nghênh Cảnh Dương gia nhập đội ngũ, tự giới thiệu lẫn nhau.

Làm Cảnh Dương cảm thấy ngạc nhiên chính là những người này không hề có cảm giác lo lắng cho tính mạng của mình như những người chơi khác, thông thường mà nói, người có được càng ít thì càng không có gì để sợ. Thế nhưng những người này ở hiện thực đều đặc biệt hơn rất nhiều người khác, có người cầm quyền của một tập đoàn lớn, có người là người thừa kế tương lai. Nếu những người này chết ở trong game thì bọn họ sẽ mất tất cả ở hiện thực, nhưng nhìn bọn họ dường như không hề lo lắng việc mình sẽ chết ở trong game.

Cảnh Dương đột nhiên nghĩ đến đây gọi là tự tin của nhân vật đứng trên đỉnh nhân sinh, bất cứ lúc nào, ở đâu, bọn họ đều có thể nắm chắc vận mệnh của mình, coi như bất hạnh thất bại, bọn họ cũng sẽ quyết đoán gánh chịu hậu quả. Thay vì tốn thời gian để lo lắng việc mình không thể sống sót, thì cứ vì sống sót mà tích cực cố gắng hơn, đây gọi là làm hết mình nghe thiên mệnh.

Nằm trên giường lớn thoải mái, Cảnh Dương dùng hệ thống điều tra kỹ càng tỉ mỉ tin tức của đội ngũ này lại một lần nữa.

Ở trong game rất ít người biết đến đội ngũ này, không phải bởi vì bọn họ không lợi hại, mà bởi vì bọn họ quá ẩn mình. Bọn họ giống như thế ngoại cao nhân, năng lực rất mạnh, nhưng trước nay đều không tham gia bất kỳ xếp hạng thi đấu nào, làm xong nhiệm vụ cho tới bây giờ cũng không nhận điểm tích lũy, cho nên trên bảng xếp hạng căn bản không hề xuất hiện tên của bọn họ.

Bọn họ chơi game hoàn toàn là vì ở trong hiện thực chơi chán mấy thú vui kia rồi, thế là đi vào thế giới trong game để trải nghiệm sự kích thích mà ở hiện thực không có. Bình thường bọn họ đều là những người rất bận rộn, thời gian có thể xuất hiện trong game rất ít, hiếm lắm mới tập hợp đầy đủ tất cả thành viên thế mà cả đội đều bị nhốt ở trong game.

Ở kiếp trước, những người này thành công sống sót rời khỏi game, hơn nữa nhờ có bọn họ mà về sau có rất nhiều người được sống. Cảnh Dương lựa chọn gia nhập đội của bọn họ, ngoại trừ bọn họ đủ cường đủ lợi hại ở bên ngoài, còn có một số nguyên nhân khác.

Ngày hôm sau, Cảnh Dương đang ngồi ở bàn ăn, vừa uống cà phê vừa xem tất cả các tin tức quan trọng của thế giới trong game.

Đột nhiên nghe được một tiếng 'bang', hắn quay đầu nhìn lại, cái người cơ bắp cuồn cuộn tên Cố Thể kia đang chỉ vào vũ khí bị hắn quăng thật mạnh ở trên bàn mắng to "Lần thứ mười! Lần thứ mười rồi đó! Vừa đến thời khắc mấu chốt liền phun bông tuyết, nếu không phải tao phản ứng lẹ thì tao đã chết mười lần rồi. Mày nói coi một vũ khí như mày thì chơi trò lãng mạn với cái đám quái vật đó làm gì hả? Có biết ghê tởm không?!"

Long Thất ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn Cố Thể một cái, lạnh lùng nói "Tôi sớm đã nói cậu nên ném cái thứ đồ chơi đó đi, không phải cậu nói nó có ý nghĩa kỷ niệm nên kiên trì muốn giữ lại hay sao, tiền mà cậu đập vào để sửa nó đủ để cậu mua năm sáu cái vũ khí còn tốt hơn nó đó."

Cảnh Dương đi qua nói với Cố Thể "Để tôi giúp anh sửa nó cho." Nếu hắn đã gia nhập vào đội ngũ này, giúp đội viên sửa chữa vũ khí là thuộc bổn phận của hắn, hơn nữa những người này đối xử với hắn rất tốt, tất nhiên hắn cũng phải báo đáp bọn họ cái gì đó.

"Cầm chơi đi, tùy tiện hủy cũng được." Cố Thể đem vũ khí của mình đưa cho Cảnh Dương "Tôi từ lúc bắt đầu, không phải là không bỏ được cái thứ đồ chơi này."

Cảnh Dương cầm vũ khí đi về phòng, mở toàn bộ ra để kiểm tra, đây là một vũ khí hệ băng, năng lực băng phóng ra có thể đông chết đối thủ. Rất thích hợp để đối phó với quái vật hệ lửa, Cố Thể nói băng của vũ khí này vào thời khắc mấu chốt liền phun bông tuyết, chuyển hóa thạch tiếp xúc với đồ vật nóng quá lâu thì sẽ không nhạy nữa.

Cảnh Dương đem kết cấu bên trong của kiếm băng cải tạo một chút, lại thay đổi mấy thứ, không đến một giờ liền sửa xong.

Hắn đem kiếm băng trả lại cho Cố Thể.

"Nhanh như vậy? Cảm ơn cậu." Cố Thể nhận lấy vũ khí của mình cầm trên tay ngó trái ngó phải, hắn nói là muốn bỏ vũ khí này, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc. Bình thường đưa đến cửa hàng sửa chữa khẩn cấp cũng tốn đến năm sáu tiếng đồng hồ, không nghĩ tới Cảnh Dương sẽ sửa nhanh như vậy.

Thích Phong từ trên lầu đi xuống nói "Hỏa Sơn Quái chạy trốn lần trước lại xuất hiện, chỗ cũ, thông báo mọi người tập hợp, lập tức xuất phát."

"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện!" Cố Thể thu vũ khí vào không gian, hung tợn nói "Lần này tôi nhất định phải rửa mối nhục năm xưa!"

Chín đội viên bao gồm cả Cảnh Dương, lấy tốc độ nhanh nhất toàn bộ tập hợp ở sân sau, dùng Truyền Tống Trận trực tiếp tới phụ cận của núi lửa.

Bởi vì lần trước Hỏa Sơn Quái này là chạy thoát từ trên tay của đội bọn họ, đã làm đánh dấu, đội ngũ khác không thể công kích. Lúc bọn họ đến liền nhìn thấy Hỏa Sơn Quái đang phun cầu lửa, mỗi một cầu lửa lăn xuống mặt đất liền biến thành Tiểu Hỏa Quái. Giờ phút này, khắp núi đều là Tiểu Hỏa Quái đang nhìn bọn họ như hổ rình mồi.

Thích Phong bắt đầu phân phối nhiệm vụ, xác định phương hướng công kích và vị trí yểm hộ của từng người, quay đầu nhìn Cảnh Dương nói "Triển khai vòng phòng hộ, coi tình huống mà gia tăng năng lượng."

"Hiểu rồi." Cảnh Dương trả lời.

Thích Phong mới vừa đi ra ngoài hai bước, lại quay đầu nói với Cảnh Dương "Coi tình huống thích hợp mà gia tăng."

"...... Đã biết." Cảnh Dương nghe được y cố tình tăng thêm hai chữ "thích hợp", biết y cảm nhận được lần trước hắn đã gia tăng năng lượng cho y, nhưng đây không phải là tình huống đặc biệt sao?



Cảnh Dương nhìn bọn họ nhanh chóng bay lên trời phóng về phía trước, hắn biết người bọn họ tín nhiệm không phải là hắn, mà là Thích Phong. Thích Phong ở trong đội này tuyệt đối có uy nghiêm cùng lực lãnh đạo, cho nên khi y thêm mình vào đội ngũ mới không có ai tỏ vẻ bất mãn, cũng không có ai nghi ngờ năng lực của hắn.

Các đội viên cùng những Tiểu Hỏa Quái đó đánh đến toé lửa, đối mặt với đám Tiểu Hỏa Quái giương nanh múa vuốt lại không cách nào tiếp cận bọn họ, đội viên còn có thể tranh thủ nói chuyện "Vòng phòng hộ này cũng rắn chắc thật, so với vòng phòng hộ của hai người Nhạn Quá cùng Lương Nhân đều mạnh hơn."

"Nghề nghiệp của tôi vốn không phải là để triển khai vòng phòng hộ cho toàn đội, trước kia có thể miễn cưỡng chống đỡ là đã không tệ rồi, làm sao có thể so sánh với vòng phòng hộ của luyện khí sư người ta chứ." Nhạn Quá bất mãn vì bị phê bình.

"Các người có thể đợi đánh xong rồi nói chuyện có được hay không?" Cố Thể hét lớn "Khó có dịp được đánh đến đã ghiền như vậy, lão tử mặc kệ các người, tôi lên đây!!"

"Cố Thể giết đỏ mắt rồi, Long Thất cậu canh chừng cậu ta một chút đi, lần này lại bởi vì cậu ta mà làm Hỏa Sơn Quái chạy trốn, lão đại khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!" Nhạn Quá lớn tiếng nhắc nhở.

Cố Thể trực tiếp chạy ra khỏi vòng phòng hộ giết đến Hỏa Sơn Quái trước mặt, đang lúc hắn cùng Hỏa Sơn Quái chiến đấu ở khoảng cách gần, đầu của Hoả Sơn Quái điên cuồng đong đưa, đột nhiên phân thành ba cái đầu.

Cố Thể bị ba cái đầu đồng thời phát ra sóng nhiệt đánh bay ra xa, Thích Phong nhanh chóng bay qua từ trên đầu của hắn, một đạo điện quang từ vũ khí trong tay y chém ra, Hỏa Sơn Quái liền rớt xuống một cái đầu. Hai cái đầu khác phun ra sóng nhiệt bức y buộc lòng phải lui về phía sau, tạm thời trở về vòng phòng hộ.

"Con quái vật này cư nhiên còn biến dị!" Cố Thể hô lớn "Khó trách lại dám xuất hiện, nhưng biến dị thì tao cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mày!"

Nhìn Cố Thể lại đem kiếm băng ra, Nhạn Quá lớn tiếng nói với hắn "Cậu đừng có dùng cái thứ đồ chơi con nít đó nữa, già rồi còn muốn chơi trò lãng mạn với đám quái vật hả?"

Động tác của Cố Thể hoàn toàn là thói quen, khi Nhạn Quá còn chưa nói xong, hắn đã nhắm chuẩn đầu của Hỏa Sơn Quái mà đánh.

Chỉ nghe 'oanh' một tiếng, một cổ hàn khí lạnh lẽo trong nháy mắt đánh trúng đầu của Hỏa Sơn Quái, sau đó đầu cùng băng vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống mặt đất, rơi xuống còn đập chết không ít Tiểu Hỏa Quái.

Tất cả mọi người đều giật mình, đến Cố Thể cũng sợ ngây người, không thể tin mà nhìn cây kiếm băng của hắn.

Nhạn Quá phục hồi lại tinh thần, hỏi Cố Thể "Cậu đổi kiếm băng rồi hả?Đổi lúc nào, cư nhiên lợi hại như vậy!"

"Không, không có đổi, vẫn là cây cũ mà, chỉ là Nặc Dương đã sửa chữa một chút cho nó thôi." Cố Thể nói.

"Còn thất thần làm cái gì?!" Long Thất la lên "Nó sắp mọc đầu mới rồi, động thủ nhanh lên!"

"Ồ, được! Làm ngay đây!" Cố Thể lại lần nữa nhắm chuẩn phần đầu của Hỏa Sơn Quái, ầm ầm ầm đánh ra ba phát, đem đầu mới vừa mọc cùng đầu cũ đều chém sạch.

Ba cái đầu của Hỏa Sơn Quái đồng thời bị xoá sạch, màu sắc của thân thể từ đỏ biến thành xanh lục, Cố Thể không ngừng cố gắng đuổi theo Hỏa Sơn Quái đang tự mình chữa trị ở phía trước, lại liên tục chém vài nhát, thân thể của Hỏa Sơn Quái lập tức biến thành khối băng vụn.

Tiểu Hỏa Quái cũng biến mất toàn bộ, bảo vật rớt đầy đất không ai thèm đi nhặt, tất cả mọi người chạy tới vây quanh Cố Thể phát biểu cảm thán "Cố Thể, chẳng lẽ cậu cũng biến dị hả? Tại sao đột nhiên lại lợi hại như vậy!"

"Ha ha ha, bình thường, lợi hại bình thường mà thôi." Cố Thể cười nhe răng.

"Đừng có đắc ý!" Long Thất đá một chân của Cố Thể "Lợi hại cũng không phải cậu, khẳng định là Nặc Dương đã giúp cậu sửa đổi kiếm băng, nếu không hôm nay cậu cũng sẽ lại phun bông tuyết."

Cố Thể một chút cũng không thèm để ý bị Long Thất phê bình, sờ kiếm băng giống như đang sờ bảo bối, sau đó đi đến trước mặt Cảnh Dương nói "Tôi tìm luyện khí sư cao cấp sửa chữa mười lần cũng không hoàn toàn sửa được nó, cậu chỉ tốn một giờ đã sửa được, còn đem năng lượng của nó tăng lên mười mấy lần không ngừng, tuy tôi không biết cậu làm được như thế nào, nhưng cũng không thể không nói cậu thật sự là quá lợi hại. Hôm nay bảo vật của tôi đều thuộc về cậu, xem như đây là lời cảm ơn của tôi đối với cậu."

"Cả đội." Thích Phong nói với các đội viên "Thu hết bảo vật lại đi, muốn nói cái gì thì trở về rồi nói."

Hỏa Sơn Quái là Cố Thể xử lý, bảo vật của hôm nay Cố Thể chiếm nhiều nhất, nhưng Cố Thể lại đem bảo vật tặng lại cho Cảnh Dương xem như tạ lễ, cho nên phần lớn bảo vật của hôm nay đều thuộc về Cảnh Dương.

Tất cả mọi người đi đến Truyền Tống Trận, Thích Phong nhìn Cảnh Dương nói "Đi thôi."

"Ừm." Cảnh Dương xoay người, cùng y song song đi về phía trước.

Thích Phong nhìn sườn mặt của Cảnh Dương, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác yêu thích nói không nên lời, đến chính bản thân y cũng không thể nào hiểu được. Y không ngờ tới mình cư nhiên sẽ sinh ra hảo cảm với một người ở trong game, nhưng y biết, y thích khẳng định không phải là gương mặt này, mà là cảm giác Cảnh Dương đem lại cho y.

Cảnh Dương cảm nhận được Thích Phong đang nhìn mình, quay đầu nhìn y nói "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Thích Phong nói.

Cảnh Dương cười cười với y, hắn cười chỉ là xuất phát từ lễ phép đáp lại y, lại không biết nụ cười này của hắn đã làm Thích Phong rung động.

Min: hôm qua tui bị vắc xin hành, lết lắm cũng chỉ được 1 chương, hôm nay tui khoẻ hơn rồi nên lại 2 chương, thấy tui giỏi chưa? ᕙ(@°▽°@)ᕗ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau