Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 96: Tranh đấu siêu mẫu (17)
Từ khi tất cả mọi chuyện đều bị bại lộ, Dilumo và Conley giống như đã biến mất khỏi thế giới này, không còn tin tức gì về hai người họ nữa.
Hai năm sau, Cảnh Dương trở thành siêu mẫu đứng đầu ở thế giới này, fans nhiều đến trải rộng toàn thế giới. Rất nhiều nhãn hiệu đều nguyện ý trả giá cao để mời hắn về làm người đại diện, chỉ là hiện tại hắn càng ngày càng kín tiếng, số lần xuất hiện ở nơi công cộng cũng càng ngày càng ít. Ngoại trừ quay quảng cáo cho sản phẩm của tập đoàn Finilan, hắn đã rất ít khi nhận quay quảng cáo khác.
Các fan của hắn trong lòng rất sầu lo, cảm thấy hắn đang có ý định muốn giải nghệ, vậy chẳng phải bọn họ sẽ không thể được nhìn thấy hắn nữa hay sao?
Đối mặt với nghi vấn của cư dân mạng và sự hoảng loạn của fan, cuối cùng Cảnh Dương cũng chịu lên tiếng. Hắn công khai tình yêu của mình và Regulus, hơn nữa còn giải thích lý do mà gần đây mình rất ít xuất hiện, là bởi vì hắn đang chuẩn bị hôn lễ. Hắn tạm thời sẽ không hoàn toàn giải nghệ, sau khi kết hôn vẫn sẽ tiếp tục làm việc, chẳng qua sẽ giảm bớt lượng công việc mà thôi.
Tâm trạng của cư dân mạng giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, Cảnh Dương công khai người yêu đồng thời còn trực tiếp công bố mình sắp kết hôn, làm bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị rất khiếp sợ. Nhưng sau khi biết hắn tạm thời sẽ không giải nghệ, bọn họ lại có cảm giác thở một hơi nhẹ nhõm.
Việc Cảnh Dương và Regulus muốn kết hôn, khiến cho trên mạng nhiệt liệt thảo luận, khiếp sợ qua đi, phần lớn mọi người đều nói lời chúc phúc, bọn họ cảm thấy hai người này là vô cùng xứng đôi. Cư dân mạng đều cảm thấy, ngoại trừ Regulus thì không ai có thể xứng với Cảnh Dương, mà ngoại trừ Cảnh Dương thì cũng không còn người nào khác có thể xứng với Regulus, hai người này quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi. Tuy không biết hai người bắt đầu từ khi nào, nhưng nếu hai người họ đã ở bên nhau, bọn họ phảng phất có cảm giác nhẹ nhàng thở ra, bởi vì không cần lo lắng hai người họ sẽ tìm trúng người mà bọn họ cảm thấy không hài lòng.
Cảnh Dương và Regulus đến nhà hàng ăn xong, mới vừa xuống đến bãi đỗ xe, một bóng người nhanh chóng chạy về phía hai người họ. Chỉ là người kia còn chưa thể đến gần bọn họ, rất xa đã bị vệ sĩ của Regulus bắt được ấn xuống mặt đất.
Regulus ôm Cảnh Dương, bảo hộ hắn ở trong ngực, sau đó mới kêu vệ sĩ mang người đó lại đây.
Cảnh Dương cẩn thận nhìn gương mặt tiều tụy đến sắp biến dạng kia, từ hình dáng của gương mặt mà nhìn ra gã là ai "Conley?"
Hồi nãy Conley bị vệ sĩ ấn xuống mặt đất, đập đến đầu váng mắt hoa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Dương, gã lập tức kích động nói "Arthur! Arthur! Xin cậu mau cứu tôi đi! Tôi sắp sống không nổi nữa rồi! Cầu xin cậu!"
Cảnh Dương kỳ quái nhìn gã "Con người anh đúng là kỳ quái thật đó, anh sống không nổi nữa, hoàn toàn là anh tự tìm, cũng là trừng phạt mà anh nên nhận. Vậy mà anh còn chạy tới kêu tôi cứu anh, rốt cuộc là anh có biết suy nghĩ không thế? Chẳng lẽ quên lúc trước là ai hết lần này đến lần khắc dồn tôi vào con đường cùng rồi?"
"Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là tôi sai, là tôi đáng chết!" Conley than thở khóc lóc xin lỗi "Tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng đã trả giá rất lớn rồi, mấy năm nay tôi thật sự đã sống không bằng chết! Tôi không xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ xin cậu xem giao tình mà chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tha cho tôi đi! Đừng kêu người tới tra tấn tôi nữa! Cầu xin cậu!"
Cảnh Dương trong lòng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Regulus.
Regulus xoa xoa đầu của hắn "Mặc kệ hắn, chúng ta về nhà thôi, người này về sau sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Cảnh Dương nhu thuận gật gật đầu, được Regulus ôm lên xe.
"Arthur! Arthur! Cậu tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi! Tôi thật sự không muốn......." Conley tê tâm liệt phế hét lên, còn chưa nói xong liền bị vệ sĩ bịt miệng kéo đi rồi.
"Là anh cho người làm sao?" Cảnh Dương nhìn Regulus hỏi, nhìn bộ dạng vừa rồi của Conley, mấy năm nay khẳng định giống như lời gã nói, sống không bằng chết. Mới hai năm mà gã đã biến thành như vậy, khẳng định là Regulus đã cho người làm gì đó với gã, nếu không gã cũng sẽ không khủng hoảng như vậy. Hơn nữa gã có thể xuất hiện ở trước mặt mình, nếu không phải do Regulus sắp xếp, gã cũng tuyệt đối không có cái cơ hội này.
Regulus hôn hôn lên trán của Cảnh Dương "Tôi nói rồi, những người đã từng làm em đau khổ, tôi sẽ khiến những người đó nhận lại gấp đôi. Đời này bọn họ đừng mơ sẽ được sống yên ổn."
Mặc kệ những người đó bây giờ thảm như thế nào, Cảnh Dương cũng sẽ không đồng tình với bọn họ, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống. Thảm trạng của Conley hắn đã thấy được, tuy không tận mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Dilumo, nhưng hắn có thể khẳng định cậu ta tuyệt đối sẽ không tốt hơn Conley là bao.
Dilumo đang trốn ở một thành phố nhỏ nào đó, cậu ta đã không dám sống ở thành phố lớn nữa, một là bởi vì tiền của cậu ta trước đây đều đã cho Chaneylo, năng lực kinh tế đã không thể nào sống sót ở thành phố lớn. Hai là bởi vì cậu ta cần một công việc để nuôi sống chính mình, ở thành phố lớn khẳng định sẽ không tìm được việc làm, cho nên cậu ta đành phải thay đổi tên họ trốn đến thành phố nhỏ hẻo lánh.
Lúc đầu cậu ta đã thay đổi vài địa phương, làm rất nhiều công việc cực khổ, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có người nói cậu ta giống Dilumo, nhưng sau khi cậu ta mãnh liệt phủ nhận thì không còn ai nhắc chuyện cậu ta giống Dilumo nữa.
Lúc này Dilumo đang ở một quán bar nhỏ nào đó, bị người khác đè ở một nơi dơ bẩn giao phối y như động vật. Bên ngoài còn đứng bốn năm người, hoặc là đầu trọc bụng bự béo ú, hoặc là trung niên lôi thôi lếch thếch. Bên trong vừa đi ra một người thì bên ngoài liền đi vào một người, làm xong thì nhét vài tờ tiền vào tay cậu ta rồi rời đi.
Khi Dilumo trở về căn phòng nhỏ mà cậu ta thuê thì trời đã gần sáng rồi, nghỉ ngơi được một chút lại phải chuẩn bị đi làm tiếp.
Dilumo đơn giản tắm rửa một chút, hai chân run rẩy đi đến mép giường liền nằm uỵch xuống, mặc kệ là cơ thể hay là tinh thần của cậu ta đều đã rất mỏi mệt, nhưng một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Ban đầu cậu ta cũng không ý định đi bán d*m, chỉ cần có thể tìm được một công việc giúp mình sống sót là được, nhưng làm công việc nào cũng chỉ hai ngày đã bị sa thải. Dưới tình huống bất đắc dĩ, cậu ta đành bán đứng cơ thể của mình, đây là biện pháp đơn giản nhất cũng nhanh nhất để kiếm tiền.
Lưu lạc tới bước ngày hôm nay, cậu ta đã không còn d*c vọng muốn sống rồi, nhưng lại không có dũng khí đi chết, chỉ có thể sống như cái cái xác không hồn. Thân thể và tinh thần đã tê liệt rồi, cậu ta thường xuyên sẽ cảm thấy mình đang sống trong ác mộng, hoặc là vẫn luôn bị nhốt trong mộng không ra được, hoặc là có một ngày sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi trời hửng sáng, Dilumo miễn cưỡng chống đỡ thân thể rời giường, chuẩn bị đi làm. Gần đây cậu ta lại tìm được công việc ở một tiệm cơm nhỏ, mặc dù không biết lần này có thể làm được bao lâu, nhưng làm được ngày nào thì hay ngày nấy đi. Cho dù ông chủ có muốn sa thải cậu ta, cũng sẽ thanh toán hết tiền công mấy ngày nay cho cậu ta thôi.
Dilumo ở tiệm cơm nhỏ chủ yếu phụ trách dọn dẹp và lau chùi, sau khi khách hàng cơm nước xong xuôi, cậu ta phải lập tức dọn sạch sẽ bàn ăn. Một ngày buôn bán kết thúc, cậu ta phải quét tước sạch sẽ trong tiệm và nhà bếp, nội dung đơn giản nhưng lượng công việc rất lớn, vô cùng vất vả, hơn nữa tiền lương còn không cao.
Dilumo như một người máy, một lần lại một lần lặp lại động tác giống nhau, gương mặt không cảm xúc, giống như không có linh hồn.
TV của tiệm cơm được bật lên, trên TV đang phát tin tức trực tiếp, nội dung tin tức là hôm nay chủ tịch tập đoàn Finilan - Regulus Finilan kết hôn với siêu mẫu Arthur.
Rốt cuộc trong đôi mắt vô thần của Dilumo cũng có một tia cảm xúc, cậu ta dừng động tác lau bàn lại, ngẩng đầu nhìn về phía TV.
Khách hàng bên cạnh đang ăn cơm, cũng thảo luận về tin tức này.
"Arthur vậy mà muốn kết hôn, haizz ~ tình nhân trong mộng của tôi từ nay về sau liền thuộc về người khác rồi."
"Không thuộc về người khác cũng không có khả năng thuộc về cậu, đối tượng kết hôn của cậu ấy chính là chủ tịch tập đoàn Finilan đó, cậu còn không bằng một cọng lông của người ta."
"Cho nên chỉ có thể là tình nhân trong mộng thôi, ở trong mộng cậu ấy sẽ thuộc về tôi."
"Này này, cậu nhìn xem, hai người này đúng là xứng đôi thiệt ha, cảm giác giống như là Thượng Đế tự tay tác hợp thành một đôi giai ngẫu vậy."
"Đúng đó, bọn họ có thể ở bên nhau thật ra cũng khá tốt, ít nhất rất xứng đôi, nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt."
"Arthur cũng coi như là gả vào hào môn, đời này coi như có hưởng thụ không hết hạnh phúc, sau này phỏng chừng sẽ rất ít nhận công việc."
"Không phải cậu ấy nói tạm thời sẽ không giải nghệ sao? Mặc dù là gả vào hào môn, nhưng cậu ấy bây giờ chính là siêu mẫu chạm tay là phỏng đó, tùy tiện quay một cái quảng cáo thôi nghe nói cũng là giá trên trời, tiền cậu ấy kiếm được khẳng định cũng sẽ không ít."
"Haizz, bọn họ và chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới, chúng ta là phàm nhân, không có cơ hội để nhìn thấy những người giống thần tiên như bọn họ, ngẫu nhiên xem náo nhiệt là được rồi, dù sao lúc nào bọn họ cũng sống tốt hơn chúng ta."
Đôi mắt Dilumo nhìn TV, bên tai lại nghe khách hàng thảo luận, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đã từng, cậu ta cũng thuộc về hàng ngũ thần tiên như lời của bọn họ nói, cậu ta còn đem cái người đang cười hạnh phúc ở trên TV kia dẫm dưới chân. Nhưng hiện tại, cậu ta lại lưu lạc đến nỗi không được xem là một người bình thường.
Cậu ta thật sự rất hối hận! Nếu cậu ta không bắt tay với Conley phản bội Arthur, cậu ta cứ như vậy an an phận phận cố gắng làm đến nơi đến chốn, làm một người mới được nâng đỡ của phòng làm việc Arthur, cho dù không có thành tựu gì lớn, nhất định cũng sẽ có thành tựu nhỏ. Tại sao cậu ta phải làm ra những chuyện đó? Nếu cậu ta không làm những chuyện đó, hiện tại ít nhất cũng có thể giống như người thường.
Dilumo càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng khó chịu, cậu ta dùng sức ném hết chén dĩa xuống mặt đất, phát tiết cảm xúc của mình "A!!"
Các vị khách đang ăn bên cạnh bị hành động của cậu ta doạ sợ, ngơ ngác nhìn cậu ta, không biết cậu ta bị cái gì.
Ông chủ nghe được âm thanh liền lập tức chạy ra, nhìn thấy bộ dáng của Dilumo, lớn tiếng quát "Cậu nổi điên cái gì?!"
"A! A!" Dilumo ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất khóc lóc kêu to, cậu ta thật sự chịu không nổi cuộc sống như vậy nữa.
Ông chủ cũng kinh ngạc sửng sốt, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cậu ta.
Bà chủ cũng theo ông chủ chạy ra xem, bà tránh ở phía sau ông chủ, kéo kéo quần áo của ông chủ, thật cẩn thận nói "Cậu ta, có phải là đầu óc có vấn đề không? Mau đuổi cậu ta đi đi, lỡ làm người khác bị thương thì biết làm sao bây giờ?"
Ông chủ nhìn trái nhìn phải, cầm một cái ghế lên, dùng ghế đẩy Dilumo ra bên ngoài "Đi mau! Đi mau! Muốn nổi điên thì đi nơi khác mà nổi điên, đừng có doạ khách của tôi, nếu không tôi báo cảnh sát đó!"
Dilumo bị ông chủ đuổi khỏi nhà hàng, giống như một con rối mất đi linh hồn, từng bước từng bước không hề có mục đích đi trên đường cái.
Cảnh Dương nghe được tiếng sóng biển cùng tiếng kêu của hải âu mà tỉnh lại, mặt hắn chôn ở ngực của Regulus cọ cọ, duỗi người thật dài mới chịu mở mắt.
Regulus xoay người đè hắn ở dưới thân, cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng vừa sâu vừa dài "Chào buổi sáng, bảo bối."
"Chào buổi sáng, ông xã." Cảnh Dương ôm cổ y, híp mắt nói.
Regulus từ cổ hắn bắt đầu hôn đi xuống, bàn tay to rộng vuốt ve làn da phần lưng trơn mịn.
"Em đói bụng~." Cảnh Dương chu môi kháng nghị.
"Ngoan, vận động trước rồi ăn sáng sẽ tốt cho cơ thể." Regulus hoàn toàn không có ý định dừng lại động tác.
"Vậy anh nhanh lên......,ha~! Đừng chạm ở đó, ngứa."
"Bảo bối" Regulus ôm chặt Cảnh Dương nói "Tôi thật sự rất yêu em!"
Regulus không thể nào kiềm chế được tình yêu của mình dành cho Cảnh Dương, cũng không muốn kiềm chế. Y yêu người này đến điên dại, thậm chí còn muốn dung hợp người này vào trong cơ thể của mình, như thế đời nào hai người cũng có thể ở bên nhau.
"Em cũng yêu anh, a ~ a ~ nhẹ một chút, nhẹ một chút." Hai chân của Cảnh Dương kẹp chặt phần eo của y.
"Thoải mái không?" Regulus cắn vành tai của hắn hỏi.
"Đừng mà ~ đừng......." Cảnh Dương khó có thể nhẫn nại mà kháng nghị.
"Em thấy thế nào? Hửm?" Regulus giúp hắn lật cơ thể lại.
"Ưm, thoải mái, a ~ a ~".
Hai năm sau, Cảnh Dương trở thành siêu mẫu đứng đầu ở thế giới này, fans nhiều đến trải rộng toàn thế giới. Rất nhiều nhãn hiệu đều nguyện ý trả giá cao để mời hắn về làm người đại diện, chỉ là hiện tại hắn càng ngày càng kín tiếng, số lần xuất hiện ở nơi công cộng cũng càng ngày càng ít. Ngoại trừ quay quảng cáo cho sản phẩm của tập đoàn Finilan, hắn đã rất ít khi nhận quay quảng cáo khác.
Các fan của hắn trong lòng rất sầu lo, cảm thấy hắn đang có ý định muốn giải nghệ, vậy chẳng phải bọn họ sẽ không thể được nhìn thấy hắn nữa hay sao?
Đối mặt với nghi vấn của cư dân mạng và sự hoảng loạn của fan, cuối cùng Cảnh Dương cũng chịu lên tiếng. Hắn công khai tình yêu của mình và Regulus, hơn nữa còn giải thích lý do mà gần đây mình rất ít xuất hiện, là bởi vì hắn đang chuẩn bị hôn lễ. Hắn tạm thời sẽ không hoàn toàn giải nghệ, sau khi kết hôn vẫn sẽ tiếp tục làm việc, chẳng qua sẽ giảm bớt lượng công việc mà thôi.
Tâm trạng của cư dân mạng giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, Cảnh Dương công khai người yêu đồng thời còn trực tiếp công bố mình sắp kết hôn, làm bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị rất khiếp sợ. Nhưng sau khi biết hắn tạm thời sẽ không giải nghệ, bọn họ lại có cảm giác thở một hơi nhẹ nhõm.
Việc Cảnh Dương và Regulus muốn kết hôn, khiến cho trên mạng nhiệt liệt thảo luận, khiếp sợ qua đi, phần lớn mọi người đều nói lời chúc phúc, bọn họ cảm thấy hai người này là vô cùng xứng đôi. Cư dân mạng đều cảm thấy, ngoại trừ Regulus thì không ai có thể xứng với Cảnh Dương, mà ngoại trừ Cảnh Dương thì cũng không còn người nào khác có thể xứng với Regulus, hai người này quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi. Tuy không biết hai người bắt đầu từ khi nào, nhưng nếu hai người họ đã ở bên nhau, bọn họ phảng phất có cảm giác nhẹ nhàng thở ra, bởi vì không cần lo lắng hai người họ sẽ tìm trúng người mà bọn họ cảm thấy không hài lòng.
Cảnh Dương và Regulus đến nhà hàng ăn xong, mới vừa xuống đến bãi đỗ xe, một bóng người nhanh chóng chạy về phía hai người họ. Chỉ là người kia còn chưa thể đến gần bọn họ, rất xa đã bị vệ sĩ của Regulus bắt được ấn xuống mặt đất.
Regulus ôm Cảnh Dương, bảo hộ hắn ở trong ngực, sau đó mới kêu vệ sĩ mang người đó lại đây.
Cảnh Dương cẩn thận nhìn gương mặt tiều tụy đến sắp biến dạng kia, từ hình dáng của gương mặt mà nhìn ra gã là ai "Conley?"
Hồi nãy Conley bị vệ sĩ ấn xuống mặt đất, đập đến đầu váng mắt hoa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Dương, gã lập tức kích động nói "Arthur! Arthur! Xin cậu mau cứu tôi đi! Tôi sắp sống không nổi nữa rồi! Cầu xin cậu!"
Cảnh Dương kỳ quái nhìn gã "Con người anh đúng là kỳ quái thật đó, anh sống không nổi nữa, hoàn toàn là anh tự tìm, cũng là trừng phạt mà anh nên nhận. Vậy mà anh còn chạy tới kêu tôi cứu anh, rốt cuộc là anh có biết suy nghĩ không thế? Chẳng lẽ quên lúc trước là ai hết lần này đến lần khắc dồn tôi vào con đường cùng rồi?"
"Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là tôi sai, là tôi đáng chết!" Conley than thở khóc lóc xin lỗi "Tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng đã trả giá rất lớn rồi, mấy năm nay tôi thật sự đã sống không bằng chết! Tôi không xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ xin cậu xem giao tình mà chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tha cho tôi đi! Đừng kêu người tới tra tấn tôi nữa! Cầu xin cậu!"
Cảnh Dương trong lòng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Regulus.
Regulus xoa xoa đầu của hắn "Mặc kệ hắn, chúng ta về nhà thôi, người này về sau sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Cảnh Dương nhu thuận gật gật đầu, được Regulus ôm lên xe.
"Arthur! Arthur! Cậu tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi! Tôi thật sự không muốn......." Conley tê tâm liệt phế hét lên, còn chưa nói xong liền bị vệ sĩ bịt miệng kéo đi rồi.
"Là anh cho người làm sao?" Cảnh Dương nhìn Regulus hỏi, nhìn bộ dạng vừa rồi của Conley, mấy năm nay khẳng định giống như lời gã nói, sống không bằng chết. Mới hai năm mà gã đã biến thành như vậy, khẳng định là Regulus đã cho người làm gì đó với gã, nếu không gã cũng sẽ không khủng hoảng như vậy. Hơn nữa gã có thể xuất hiện ở trước mặt mình, nếu không phải do Regulus sắp xếp, gã cũng tuyệt đối không có cái cơ hội này.
Regulus hôn hôn lên trán của Cảnh Dương "Tôi nói rồi, những người đã từng làm em đau khổ, tôi sẽ khiến những người đó nhận lại gấp đôi. Đời này bọn họ đừng mơ sẽ được sống yên ổn."
Mặc kệ những người đó bây giờ thảm như thế nào, Cảnh Dương cũng sẽ không đồng tình với bọn họ, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống. Thảm trạng của Conley hắn đã thấy được, tuy không tận mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Dilumo, nhưng hắn có thể khẳng định cậu ta tuyệt đối sẽ không tốt hơn Conley là bao.
Dilumo đang trốn ở một thành phố nhỏ nào đó, cậu ta đã không dám sống ở thành phố lớn nữa, một là bởi vì tiền của cậu ta trước đây đều đã cho Chaneylo, năng lực kinh tế đã không thể nào sống sót ở thành phố lớn. Hai là bởi vì cậu ta cần một công việc để nuôi sống chính mình, ở thành phố lớn khẳng định sẽ không tìm được việc làm, cho nên cậu ta đành phải thay đổi tên họ trốn đến thành phố nhỏ hẻo lánh.
Lúc đầu cậu ta đã thay đổi vài địa phương, làm rất nhiều công việc cực khổ, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có người nói cậu ta giống Dilumo, nhưng sau khi cậu ta mãnh liệt phủ nhận thì không còn ai nhắc chuyện cậu ta giống Dilumo nữa.
Lúc này Dilumo đang ở một quán bar nhỏ nào đó, bị người khác đè ở một nơi dơ bẩn giao phối y như động vật. Bên ngoài còn đứng bốn năm người, hoặc là đầu trọc bụng bự béo ú, hoặc là trung niên lôi thôi lếch thếch. Bên trong vừa đi ra một người thì bên ngoài liền đi vào một người, làm xong thì nhét vài tờ tiền vào tay cậu ta rồi rời đi.
Khi Dilumo trở về căn phòng nhỏ mà cậu ta thuê thì trời đã gần sáng rồi, nghỉ ngơi được một chút lại phải chuẩn bị đi làm tiếp.
Dilumo đơn giản tắm rửa một chút, hai chân run rẩy đi đến mép giường liền nằm uỵch xuống, mặc kệ là cơ thể hay là tinh thần của cậu ta đều đã rất mỏi mệt, nhưng một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Ban đầu cậu ta cũng không ý định đi bán d*m, chỉ cần có thể tìm được một công việc giúp mình sống sót là được, nhưng làm công việc nào cũng chỉ hai ngày đã bị sa thải. Dưới tình huống bất đắc dĩ, cậu ta đành bán đứng cơ thể của mình, đây là biện pháp đơn giản nhất cũng nhanh nhất để kiếm tiền.
Lưu lạc tới bước ngày hôm nay, cậu ta đã không còn d*c vọng muốn sống rồi, nhưng lại không có dũng khí đi chết, chỉ có thể sống như cái cái xác không hồn. Thân thể và tinh thần đã tê liệt rồi, cậu ta thường xuyên sẽ cảm thấy mình đang sống trong ác mộng, hoặc là vẫn luôn bị nhốt trong mộng không ra được, hoặc là có một ngày sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi trời hửng sáng, Dilumo miễn cưỡng chống đỡ thân thể rời giường, chuẩn bị đi làm. Gần đây cậu ta lại tìm được công việc ở một tiệm cơm nhỏ, mặc dù không biết lần này có thể làm được bao lâu, nhưng làm được ngày nào thì hay ngày nấy đi. Cho dù ông chủ có muốn sa thải cậu ta, cũng sẽ thanh toán hết tiền công mấy ngày nay cho cậu ta thôi.
Dilumo ở tiệm cơm nhỏ chủ yếu phụ trách dọn dẹp và lau chùi, sau khi khách hàng cơm nước xong xuôi, cậu ta phải lập tức dọn sạch sẽ bàn ăn. Một ngày buôn bán kết thúc, cậu ta phải quét tước sạch sẽ trong tiệm và nhà bếp, nội dung đơn giản nhưng lượng công việc rất lớn, vô cùng vất vả, hơn nữa tiền lương còn không cao.
Dilumo như một người máy, một lần lại một lần lặp lại động tác giống nhau, gương mặt không cảm xúc, giống như không có linh hồn.
TV của tiệm cơm được bật lên, trên TV đang phát tin tức trực tiếp, nội dung tin tức là hôm nay chủ tịch tập đoàn Finilan - Regulus Finilan kết hôn với siêu mẫu Arthur.
Rốt cuộc trong đôi mắt vô thần của Dilumo cũng có một tia cảm xúc, cậu ta dừng động tác lau bàn lại, ngẩng đầu nhìn về phía TV.
Khách hàng bên cạnh đang ăn cơm, cũng thảo luận về tin tức này.
"Arthur vậy mà muốn kết hôn, haizz ~ tình nhân trong mộng của tôi từ nay về sau liền thuộc về người khác rồi."
"Không thuộc về người khác cũng không có khả năng thuộc về cậu, đối tượng kết hôn của cậu ấy chính là chủ tịch tập đoàn Finilan đó, cậu còn không bằng một cọng lông của người ta."
"Cho nên chỉ có thể là tình nhân trong mộng thôi, ở trong mộng cậu ấy sẽ thuộc về tôi."
"Này này, cậu nhìn xem, hai người này đúng là xứng đôi thiệt ha, cảm giác giống như là Thượng Đế tự tay tác hợp thành một đôi giai ngẫu vậy."
"Đúng đó, bọn họ có thể ở bên nhau thật ra cũng khá tốt, ít nhất rất xứng đôi, nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt."
"Arthur cũng coi như là gả vào hào môn, đời này coi như có hưởng thụ không hết hạnh phúc, sau này phỏng chừng sẽ rất ít nhận công việc."
"Không phải cậu ấy nói tạm thời sẽ không giải nghệ sao? Mặc dù là gả vào hào môn, nhưng cậu ấy bây giờ chính là siêu mẫu chạm tay là phỏng đó, tùy tiện quay một cái quảng cáo thôi nghe nói cũng là giá trên trời, tiền cậu ấy kiếm được khẳng định cũng sẽ không ít."
"Haizz, bọn họ và chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới, chúng ta là phàm nhân, không có cơ hội để nhìn thấy những người giống thần tiên như bọn họ, ngẫu nhiên xem náo nhiệt là được rồi, dù sao lúc nào bọn họ cũng sống tốt hơn chúng ta."
Đôi mắt Dilumo nhìn TV, bên tai lại nghe khách hàng thảo luận, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đã từng, cậu ta cũng thuộc về hàng ngũ thần tiên như lời của bọn họ nói, cậu ta còn đem cái người đang cười hạnh phúc ở trên TV kia dẫm dưới chân. Nhưng hiện tại, cậu ta lại lưu lạc đến nỗi không được xem là một người bình thường.
Cậu ta thật sự rất hối hận! Nếu cậu ta không bắt tay với Conley phản bội Arthur, cậu ta cứ như vậy an an phận phận cố gắng làm đến nơi đến chốn, làm một người mới được nâng đỡ của phòng làm việc Arthur, cho dù không có thành tựu gì lớn, nhất định cũng sẽ có thành tựu nhỏ. Tại sao cậu ta phải làm ra những chuyện đó? Nếu cậu ta không làm những chuyện đó, hiện tại ít nhất cũng có thể giống như người thường.
Dilumo càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng khó chịu, cậu ta dùng sức ném hết chén dĩa xuống mặt đất, phát tiết cảm xúc của mình "A!!"
Các vị khách đang ăn bên cạnh bị hành động của cậu ta doạ sợ, ngơ ngác nhìn cậu ta, không biết cậu ta bị cái gì.
Ông chủ nghe được âm thanh liền lập tức chạy ra, nhìn thấy bộ dáng của Dilumo, lớn tiếng quát "Cậu nổi điên cái gì?!"
"A! A!" Dilumo ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất khóc lóc kêu to, cậu ta thật sự chịu không nổi cuộc sống như vậy nữa.
Ông chủ cũng kinh ngạc sửng sốt, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cậu ta.
Bà chủ cũng theo ông chủ chạy ra xem, bà tránh ở phía sau ông chủ, kéo kéo quần áo của ông chủ, thật cẩn thận nói "Cậu ta, có phải là đầu óc có vấn đề không? Mau đuổi cậu ta đi đi, lỡ làm người khác bị thương thì biết làm sao bây giờ?"
Ông chủ nhìn trái nhìn phải, cầm một cái ghế lên, dùng ghế đẩy Dilumo ra bên ngoài "Đi mau! Đi mau! Muốn nổi điên thì đi nơi khác mà nổi điên, đừng có doạ khách của tôi, nếu không tôi báo cảnh sát đó!"
Dilumo bị ông chủ đuổi khỏi nhà hàng, giống như một con rối mất đi linh hồn, từng bước từng bước không hề có mục đích đi trên đường cái.
Cảnh Dương nghe được tiếng sóng biển cùng tiếng kêu của hải âu mà tỉnh lại, mặt hắn chôn ở ngực của Regulus cọ cọ, duỗi người thật dài mới chịu mở mắt.
Regulus xoay người đè hắn ở dưới thân, cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng vừa sâu vừa dài "Chào buổi sáng, bảo bối."
"Chào buổi sáng, ông xã." Cảnh Dương ôm cổ y, híp mắt nói.
Regulus từ cổ hắn bắt đầu hôn đi xuống, bàn tay to rộng vuốt ve làn da phần lưng trơn mịn.
"Em đói bụng~." Cảnh Dương chu môi kháng nghị.
"Ngoan, vận động trước rồi ăn sáng sẽ tốt cho cơ thể." Regulus hoàn toàn không có ý định dừng lại động tác.
"Vậy anh nhanh lên......,ha~! Đừng chạm ở đó, ngứa."
"Bảo bối" Regulus ôm chặt Cảnh Dương nói "Tôi thật sự rất yêu em!"
Regulus không thể nào kiềm chế được tình yêu của mình dành cho Cảnh Dương, cũng không muốn kiềm chế. Y yêu người này đến điên dại, thậm chí còn muốn dung hợp người này vào trong cơ thể của mình, như thế đời nào hai người cũng có thể ở bên nhau.
"Em cũng yêu anh, a ~ a ~ nhẹ một chút, nhẹ một chút." Hai chân của Cảnh Dương kẹp chặt phần eo của y.
"Thoải mái không?" Regulus cắn vành tai của hắn hỏi.
"Đừng mà ~ đừng......." Cảnh Dương khó có thể nhẫn nại mà kháng nghị.
"Em thấy thế nào? Hửm?" Regulus giúp hắn lật cơ thể lại.
"Ưm, thoải mái, a ~ a ~".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất