Chương 42
Nói chuyện một hồi, Lưu Phương mời Mặc Hàn ở lại ăn cơm trưa. Về phía Mặc Hàn, từ khi bước vào nhà, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Lạc Vũ.
"Mặc thiếu, cậu ăn nhiều một chút, thật ngượng ngùng, không nghĩ tới hôm nay cậu lại tới đây nên thức ăn có chút sơ sài". Lưu Phương chủ động gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào chén Mặc Hàn.
"Không sao đâu, bác gái, con thấy bác nấu rất ngon". Mặc Hàn gắp miếng sườn xào chua ngọt cho vào miệng.
Sườn xào chua ngọt là món tủ của Lưu Phương, vì Lạc Vũ thích chua nên Lưu Phương thường sẽ nấu hơi chua một xíu. Mà Mặc Hàn lại không thích những đồ ăn có vị chua, thấy Mặc Hàn mặt không đổi sắc ăn hết đồ ăn Lưu Phương nhiệt tình gắp cho, Lạc Vũ mới yên tâm mà ăn. Kể từ khi Mặc Hàn tới cửa, đứa con trai như cậu đây liền mất giá, thấy mẹ mình nhiệt tình với Mặc Hàn như vậy, trong lòng Lạc Vũ có chút ê ẩm. Nhìn cái tư thế này, chắc hẳn mẹ còn không biết mình vừa bán con trai vừa giúp người ta đếm tiền đi?
Ăn xong cơm trưa, thời điểm bước vào phòng Lạc Vũ, Mặc Hàn nhìn thấy một miếng ngọc bội bị nứt được đặt trên tủ đầu giường, trong mắt một tia sáng lóe lên, vừa định cầm lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tay dừng ở không trung, rồi thu về.
Bốn người đang phẩm trà thì chuông cửa vang lên dồn dập. Lạc Vũ đứng dậy đi mở cửa, đứng ngoài cửa chính là đám người Lạc Triệu Cường.
"Ai u, mọi người đang uống trà sao, chị dâu, không phải tôi nói chị, nhưng chị thấy khách quý tới, cũng không chủ động mời một tách trà là sao?" Lạc Triệu Hạnh vừa vào nhà liền đặt mông ngồi trên sô pha, giọng điệu cứ như ra lệnh nói với Lưu Phương.
Mà con gái bà ta, Hạ Mỹ Lệ, cũng đi theo ngồi bên cạnh Lạc Triệu Hạnh, nói với Lưu Phương: "Đúng vậy, mợ hai, nhà chúng ta giữa trưa trời nắng chang chang đi qua đây, ngay cả một miếng nước còn chưa kịp uống. Mà mợ thấy mọi người mệt vậy cũng không chủ động đi rót trà, cháu thấy đạo đãi khách nhà mợ cũng quá kém đi".
Lạc Triệu Cường và Lạc Đồng tuy không nói gì, nhưng cũng chưng ra bộ dạng ta là đại lão gia mà ngồi đó.
Lưu Phương trực tiếp trợn trắng mắt, bà ngồi yên tĩnh uống trà, cái gì cũng không nói. Lạc Triệu Quốc cũng không lên tiếng, Mặc Hàn lại càng coi mình như người vô hình.
Chỉ có Lạc Vũ phản ứng lại, cậu chủ động đi vào bếp, lúc đi ra, trong tay cầm một cái khay đựng bốn ly nước lọc. Mặc Hàn thấy vậy liền vội vàng đi tới hỗ trợ, nhận lấy khay nước trong tay Lạc Vũ rồi đặt lên bàn.
Lúc nhìn thấy Mặc Hàn, hai mắt Hạ Mỹ Lệ sáng lên, hỏi: "Đây là ai a!?"
"Bạn của tôi". Lạc Vũ nhàn nhạt đáp.
Vốn dĩ Hạ Mỹ Lệ còn cảm thấy hứng thú, nhưng khi Lạc Vũ vừa nói câu đó, không biết nghĩ tới cái gì, cô nàng tỏ vẻ ghét bỏ khinh thường, hứng thú cũng phai nhạt đi.
Lạc Triệu Hạnh cầm lấy một ly nước, nói với Lạc Vũ: "Thế mới được chứ, đừng tưởng thi được Thủ khoa thì ghê gớm lắm, tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối, rót một ly nước cho ta cũng là điều hiển nhiên. Lại nói, thời bây giờ, cái Thủ khoa gì đó cũng chẳng đáng giá lắm, sau này khi đi làm, còn không phải làm một nhân viên công chức bình thường sao. Cho nên a, Lạc Vũ, thi được Thủ khoa gì đó, chẳng có gì đáng kiêu ngạo cả".
Nói xong, Lạc Triệu Hạnh lại nói thầm: "Một ly trà cũng không nỡ đem ra, chẳng trách đến bây giờ vẫn là quỷ nghèo". Sau khi uống một ngụm nước, Lạc Triệu Hạnh bỗng 'Phụt' một tiếng, toàn bộ nước đều phun ra ngoài.
Mà Lạc Triệu Cường suýt chút nữa cũng không nhịn được mà nôn ra, Hạ Mỹ Lệ và Lạc Đồng vốn dĩ muốn uống, nhưng thấy Lạc Triệu Hạnh như vậy, bọn họ nhanh chóng đặt cốc nước trên tay xuống.
"Đây là cái loại nước gì vậy?" Lạc Triệu Hạnh một bên rút khăn giấy lau miệng, một bên chất vấn Lạc Vũ.
"Nước máy". Lạc Vũ vẻ mặt vô tội nói: "Không phải mấy người vẫn luôn chê lá trà nhà tôi kém chất lượng, nước sôi quá nóng, nước khoáng có quá nhiều tạp chất, uống không ngon sao? Vì thế, lần này, tôi đành phải dùng nước máy vậy, thuần thiên nhiên, không tạp chất, tôi nghĩ hẳn sẽ phù hợp với yêu cầu của mấy người".
"Mày..." Lạc Triệu Hạnh chỉ vào Lạc Vũ, lớn tiếng mắng: "Cái thằng nhãi ranh, ba mẹ mày dạy mày thế nào vậy, dám cho bọn tao uống nước máy, mày muốn bọn tao bị tiêu chảy đúng không? Tao thấy tâm tư của mày quá ác độc".
Lạc Triệu Quốc vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: "Chúng tôi là cha mẹ Tiểu Vũ, dạy thế nào cũng là việc của nhà bọn tôi, ở cái nhà này, mấy người còn không có tư cách phê phán nó đâu. Về tâm tư ác độc, tôi nghĩ, người nào đó ở đây rõ ràng nhất".
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lạc Triệu Hạnh thấy Lạc Triệu Quốc phát hỏa lớn như vậy, bà ta không khỏi hoảng sợ. So với Lạc Triệu Hạnh, Lạc Triệu Cường hoàn toàn không sợ Lạc Triệu Quốc.
"Thái độ này của chú là sao, chẳng lẽ người làm trưởng bối như bọn ta đây không đủ tư cách dạy dỗ vãn bối?"
Lạc Triệu Quốc đã quyết định không thể nhẫn nhịn nữa, nếu ngay cả con mình bị người khác chửi rửa trước mặt mình, mà bản thân vẫn thờ ơ mặc kệ, thì ông cũng không đáng mặt làm cha rồi.
"Giống như những lời Tiểu Vũ đã nói trước đây, nếu trưởng bối không ra dáng trưởng bối thì có tư cách gì giáo huấn vãn bối đây. Khách khí một tiếng, tôi còn coi mấy người là anh trai em gái, nếu không khách khí, vậy chúng ta cũng chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi. Không, hẳn là kẻ thù đi? Chỉ có kẻ thù mới sáng sớm tới cửa đòi tiền, nếu không đòi được liền nổi điên lên, la lối khóc lóc om sòm". Lạc Triệu Quốc nói chuyện không hề cố kị.
"Được, nếu chú đã không coi bọn ta là người thân, vậy anh đây cũng không khách khí. Cái quán ăn kia, hiện tại có giá thị trường là 400 vạn, lấy điều kiện của nhà chú, căn bản không thể mua nổi. Khẳng định là nhà chú đã độc chiếm tài sản ba mẹ để lại, bằng không, các ngươi sao có tiền mua lại quán ăn kia?" Lạc Triệu Cường không chút khách khí nói.
Lạc Triệu Hạnh cũng đứng lên: "Anh cả nói đúng, nếu là di sản cha mẹ để lại, bọn tôi cũng phải có phần. Dựa vào cái gì mấy người lấy hết, dù sao tôi cũng mặc kệ, quán ăn bọn tôi có thể không cần, nhưng mấy người phải đưa cho hai nhà bọn tôi tổng cộng 300 vạn".
"Còn con nữa, di sản của ông bà nội, con cũng phải có phần". Hạ Mỹ Lệ gấp không chờ nổi cũng muốn được chia một phần.
"Phần của con không thể ít hơn". Lạc Đống cũng không cam lòng lạc hậu.
Ngồi nghe lâu như vậy, nhưng khi thấy Lạc Triệu Hạnh chửi rủa Lạc Vũ, Mặc Hàn chuẩn bị đứng lên thì bị Lạc Vũ kéo lại. Lạc Vũ không cần nói câu nào, Mặc Hàn có thể từ ánh mắt Lạc Vũ liền biết cậu không hy vọng anh nhúng tay vào chuyện của nhà bọn họ. Nhưng hiện tại, biết quán ăn mình đưa cho Lạc gia gây tai họa, Mặc Hàn cảm thấy lần này anh phải đứng ra giải quyết.
"Không cần, để em tự mình giải quyết". Đương nhiên Lạc Vũ biết Mặc Hàn muốn làm gì, cậu mở miệng ngăn cản.
Mặc Hàn nhìn Lạc Vũ thật sâu: "Em xác định?"
Lạc Vũ kiên định gật đầu: "Xác định".
"Được". Tuy Mặc Hàn là người bá đạo, nhưng cũng sẽ tôn trọng quyết định của Lạc Vũ. Anh biết, người mình coi trọng sẽ không mềm yếu như vậy, bị người khi dễ tới trên đầu cũng không biết phản kích lại.
"Ông bà nội đích xác để lại không ít di sản". Lạc Vũ đột nhiên nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương kinh ngạc nhìn Lạc Vũ, rõ ràng hai vị lão nhân trước khi qua đời cũng không để lại đi sản gì, tại sao Tiểu Vũ lại nói như vậy?
"Ha, nhìn đi, tôi đã nói có thì phải có". Lạc Triệu Hạnh cười đắc ý.
Lạc Vũ cười lạnh: "Không sai, có thì có đó, nhưng lại không nằm trong tay nhà tôi, di sản mà ông bà nội để lại đều nằm trong tay bác cả và cô út đây".
"Tiểu Vũ, cháu nói bậy bạ gì đó, ông bà nội cháu để lại di sản cho chúng ta khi nào?" Khi nói những lời này, kỳ thực Lạc Triệu Cường có chút chột dạ.
"Đúng vậy, ông bà nội vẫn luôn ở cùng mấy người, đi đâu làm gì cũng trong tầm mắt của mấy người, còn nói cái gì mà ông bà nội để lại di sản cho bọn tôi, mấy người đúng là cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng mà!" Lạc Triệu Hạnh không cam lòng yếu thế.
Lạc Vũ hai tay ôm ngực, trong mắt bắn ra quang mang khiếp người: "Phải không? Xem ra nếu không chỉ ra thì mấy người cũng không thừa nhận. Cô út, hoa tai vàng trên tai cô, tôi nhớ rõ bà nội đã từng nói, cái đó là sính lễ ông nội tặng cho bà nội khi kết hôn. Đôi vòng tay phỉ thúy trên cổ tay cô út và em họ đây nhìn rất quen mắt, đó còn không phải là đôi vòng tay mẹ tôi tặng bà nội sao? Tôi nhớ bà nội thích đến nỗi đi đâu cũng phải mang theo. Thẳng đến một ngày trước khi mất, bà nội vẫn mang nó theo bên mình.
Lưu Phương nghiêm túc nhìn đôi vòng tay phỉ thúy trên cổ tay Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ: "Không sai, cái này quả thật là đôi vòng tay mẹ tặng cho bà nội".
Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ rụt tay lại sau lưng, Hạ Mỹ Lệ nâng cằm lên, khí thế có chút yếu đi nói: "Cái... cái gì nha, vòng ngọc phỉ thúy này là ba tôi mua tặng cho tôi và mẹ tôi, mà hiện nay, mấy cái vòng ngọc phỉ thúy đa số nhìn cũng không khác nhau lắm, anh dựa vào cái gì mà nói đây là vòng tay mẹ anh tặng cho bà nội".
"Đúng vậy, bà nội đã qua đời lâu như vậy, mày còn nhớ rõ mấy món đồ trang sức của bà nội trông thế nào sao? Tao thấy rõ ràng mày đang bịa chuyện thì có!" Lạc Đồng chen vào nói.
Nhìn bọn họ kịch liệt phủ nhận, Lạc Vũ cũng không tức giận: "Hoa tai và vòng ngọc có khắc tên của bà nội, cô út và em họ sẽ không nói vì để tưởng nhớ bà nội, cho nên mới cố ý khắc lên đi?"
Nghe Lạc Vũ nói vậy, sắc mặt Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ tái nhợt, bọn họ quả thật không chú ý tới. Bất quá, nhìn Lạc Vũ mặt không đổi sắc nói với vẻ chắc nịch, vậy hẳn là được khắc ở chỗ bí ẩn nào đó, cho nên bọn họ mới không phát hiện ra.
"Đúng... đúng vậy, tôi tưởng niệm bà nội nên mới khắc tên bà lên, như vậy không được sao?" Hạ Mỹ Lệ lớn tiếng giảo biện.
"Phốc..." Lạc Vũ cười một tiếng, nụ cười trên mặt giống như hoa mai đang nở rộ trong trời đông giá rét, mê người tới cực điểm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy. Lạc Vũ nhìn Hạ Mỹ Lệ đầy châm chọc: "Thực ra, vòng tay và hoa tai kia căn bản không có khắc tên bà nội lên".
"Cái gì, mày dám lừa bọn tao?" Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ vội vàng kiểm tra vòng ngọc, quả nhiên, cái gì cũng không có.
Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng: "Tưởng niệm bà nội? Ai cũng có tư cách nói câu này, nhưng mấy người thì không. Các người không phải tự cho mình là kẻ rất có tiền sao? Tại sao khi ông bà nội còn sống, các người không chu cấp tiền phụng dưỡng cho họ, thậm chí một năm cũng chỉ về thăm họ một hai lần. Các ngươi có thể không cần cha mẹ thân sinh ruột thịt của mình, có thể che giấu lương tâm, ở thời điểm hai vị lão nhân sinh bệnh cần người chăm sóc nhất, cả nhà mấy người vui vẻ đi du lịch; Trước khi ông bà nội qua đời, mấy người có thể đến bệnh viện làm ầm ĩ, nghĩ đủ mọi cách, chơi hết mọi thủ đoạn để có được phần tiền bồi thường hai căn nhà bị phá bỏ và di dời kia. Nhưng, nhà tôi thì không. Có thể nói, đầu sỏ làm hại ông bà nội phải qua đời chính là các người".
Nghĩ đến ông bà nội đã yêu thương cậu thế nào, Lạc Vũ không khỏi ngân ngấn nước mắt: "Chiếc bình hoa cổ ở giữa phòng khách nhà bác cả là do một người bạn của ông nội tặng cho ông ấy. Trước khi qua đời, ông nội còn nói qua muốn để bình hoa lại cho ba tôi, thế nhưng lại bị bác cả đoạt đi rồi. Một tháng trước, bác cả đem bình hoa bán ra ngoài, kiếm được không ít tiền đi? Còn cô út, không phải cô cũng bán đi một số đồ trang sức bà nội để lại sao. Chẳng lẽ những cái đó không phải di sản ông bà nội để lại?"
Lạc Triệu Cường và Lạc Triệu Hạnh trong lòng khiếp sợ vô cùng, bọn họ không nghĩ tới Lạc Vũ lại biết những chuyện này.
"Nói bậy, ba tao sẽ không làm như vậy, mày câm miệng cho tao". Lạc Đồng kích động, hắn giơ nắm đấm về phía Lạc Vũ. Thấy vậy, Mặc Hàn liền đứng lên, anh định chặn một quyền này lại, có điều khi nhìn động tác kế tiếp của Lạc Vũ, Mặc Hàn lập tức ngừng lại.
Lạc Vũ thân thể tránh sang một bên, nhưng chân lại cố ý giữ nguyên tại chỗ. Kết quả, Lạc Đồng vì lao tới quá nhanh nên trực tiếp vấp phải chân của Lạc Vũ. 'Rầm' một tiếng, Lạc Đồng té xuống đất, hàm răng va vào môi dưới, lập tức có dòng máu đỏ tươi chảy ra, mà tại thời điểm ngã xuống, tay hắn vô tình đập vào bàn đá cẩm thạch bên cạnh. Lạc Đồng ngã trên mặt đất, hắn ôm tay gào thét đau đớn không thôi.
"A a a a, đau quá, ba, tay con gãy rồi..."
Lạc Đồng là đứa con trai bảo bối của Lạc Triệu Cường, ngày thường Lạc Triệu Cường thương còn không đủ nữa ấy chứ. Chính vì vậy, khi nghe thấy con mình hét thảm, Lạc Triệu Cường làm gì còn tâm trí mà lo lắng vấn đề di sản với không di sản, hắn nhanh chân chạy tới nâng Lạc Đồng dậy: "Con trai, con đừng sợ, ba lập tức đưa con đi bệnh viện ngay".
Nâng Lạc Đồng dậy, Lạc Triệu Cường nghiến răng nghiến lợi từng mắt nhìn Lạc Vũ: "Nếu con trai tao có chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày". Nói xong, Lạc Triệu Cường đỡ Lạc Đồng rời đi.
Thấy anh cả nhà mình đi rồi, Lạc Triệu Hạnh cũng trừng mắt nhìn mấy người Lạc Vũ rồi dẫn con gái rời đi.
"Anh ta có ý gì? Rõ ràng là Lạc Đồng muốn đánh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng không phản kháng mà chỉ né tránh, còn Lạc Đồng thì sao, rõ ràng là do nó tự mình ngã xuống. Vậy mà bây giờ họ dám ăn vạ trên người con trai chúng ta?" Lưu Phương tức giận bất bình thay Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, nếu bọn họ dám làm gì con, mẹ tuyệt đối sẽ không để yên cho bọn họ".
"Mẹ yên tâm, bọn họ không có thời gian làm phiền con đâu". Lạc Vũ cười thâm ý.
"Mặc thiếu, cậu ăn nhiều một chút, thật ngượng ngùng, không nghĩ tới hôm nay cậu lại tới đây nên thức ăn có chút sơ sài". Lưu Phương chủ động gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào chén Mặc Hàn.
"Không sao đâu, bác gái, con thấy bác nấu rất ngon". Mặc Hàn gắp miếng sườn xào chua ngọt cho vào miệng.
Sườn xào chua ngọt là món tủ của Lưu Phương, vì Lạc Vũ thích chua nên Lưu Phương thường sẽ nấu hơi chua một xíu. Mà Mặc Hàn lại không thích những đồ ăn có vị chua, thấy Mặc Hàn mặt không đổi sắc ăn hết đồ ăn Lưu Phương nhiệt tình gắp cho, Lạc Vũ mới yên tâm mà ăn. Kể từ khi Mặc Hàn tới cửa, đứa con trai như cậu đây liền mất giá, thấy mẹ mình nhiệt tình với Mặc Hàn như vậy, trong lòng Lạc Vũ có chút ê ẩm. Nhìn cái tư thế này, chắc hẳn mẹ còn không biết mình vừa bán con trai vừa giúp người ta đếm tiền đi?
Ăn xong cơm trưa, thời điểm bước vào phòng Lạc Vũ, Mặc Hàn nhìn thấy một miếng ngọc bội bị nứt được đặt trên tủ đầu giường, trong mắt một tia sáng lóe lên, vừa định cầm lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tay dừng ở không trung, rồi thu về.
Bốn người đang phẩm trà thì chuông cửa vang lên dồn dập. Lạc Vũ đứng dậy đi mở cửa, đứng ngoài cửa chính là đám người Lạc Triệu Cường.
"Ai u, mọi người đang uống trà sao, chị dâu, không phải tôi nói chị, nhưng chị thấy khách quý tới, cũng không chủ động mời một tách trà là sao?" Lạc Triệu Hạnh vừa vào nhà liền đặt mông ngồi trên sô pha, giọng điệu cứ như ra lệnh nói với Lưu Phương.
Mà con gái bà ta, Hạ Mỹ Lệ, cũng đi theo ngồi bên cạnh Lạc Triệu Hạnh, nói với Lưu Phương: "Đúng vậy, mợ hai, nhà chúng ta giữa trưa trời nắng chang chang đi qua đây, ngay cả một miếng nước còn chưa kịp uống. Mà mợ thấy mọi người mệt vậy cũng không chủ động đi rót trà, cháu thấy đạo đãi khách nhà mợ cũng quá kém đi".
Lạc Triệu Cường và Lạc Đồng tuy không nói gì, nhưng cũng chưng ra bộ dạng ta là đại lão gia mà ngồi đó.
Lưu Phương trực tiếp trợn trắng mắt, bà ngồi yên tĩnh uống trà, cái gì cũng không nói. Lạc Triệu Quốc cũng không lên tiếng, Mặc Hàn lại càng coi mình như người vô hình.
Chỉ có Lạc Vũ phản ứng lại, cậu chủ động đi vào bếp, lúc đi ra, trong tay cầm một cái khay đựng bốn ly nước lọc. Mặc Hàn thấy vậy liền vội vàng đi tới hỗ trợ, nhận lấy khay nước trong tay Lạc Vũ rồi đặt lên bàn.
Lúc nhìn thấy Mặc Hàn, hai mắt Hạ Mỹ Lệ sáng lên, hỏi: "Đây là ai a!?"
"Bạn của tôi". Lạc Vũ nhàn nhạt đáp.
Vốn dĩ Hạ Mỹ Lệ còn cảm thấy hứng thú, nhưng khi Lạc Vũ vừa nói câu đó, không biết nghĩ tới cái gì, cô nàng tỏ vẻ ghét bỏ khinh thường, hứng thú cũng phai nhạt đi.
Lạc Triệu Hạnh cầm lấy một ly nước, nói với Lạc Vũ: "Thế mới được chứ, đừng tưởng thi được Thủ khoa thì ghê gớm lắm, tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối, rót một ly nước cho ta cũng là điều hiển nhiên. Lại nói, thời bây giờ, cái Thủ khoa gì đó cũng chẳng đáng giá lắm, sau này khi đi làm, còn không phải làm một nhân viên công chức bình thường sao. Cho nên a, Lạc Vũ, thi được Thủ khoa gì đó, chẳng có gì đáng kiêu ngạo cả".
Nói xong, Lạc Triệu Hạnh lại nói thầm: "Một ly trà cũng không nỡ đem ra, chẳng trách đến bây giờ vẫn là quỷ nghèo". Sau khi uống một ngụm nước, Lạc Triệu Hạnh bỗng 'Phụt' một tiếng, toàn bộ nước đều phun ra ngoài.
Mà Lạc Triệu Cường suýt chút nữa cũng không nhịn được mà nôn ra, Hạ Mỹ Lệ và Lạc Đồng vốn dĩ muốn uống, nhưng thấy Lạc Triệu Hạnh như vậy, bọn họ nhanh chóng đặt cốc nước trên tay xuống.
"Đây là cái loại nước gì vậy?" Lạc Triệu Hạnh một bên rút khăn giấy lau miệng, một bên chất vấn Lạc Vũ.
"Nước máy". Lạc Vũ vẻ mặt vô tội nói: "Không phải mấy người vẫn luôn chê lá trà nhà tôi kém chất lượng, nước sôi quá nóng, nước khoáng có quá nhiều tạp chất, uống không ngon sao? Vì thế, lần này, tôi đành phải dùng nước máy vậy, thuần thiên nhiên, không tạp chất, tôi nghĩ hẳn sẽ phù hợp với yêu cầu của mấy người".
"Mày..." Lạc Triệu Hạnh chỉ vào Lạc Vũ, lớn tiếng mắng: "Cái thằng nhãi ranh, ba mẹ mày dạy mày thế nào vậy, dám cho bọn tao uống nước máy, mày muốn bọn tao bị tiêu chảy đúng không? Tao thấy tâm tư của mày quá ác độc".
Lạc Triệu Quốc vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: "Chúng tôi là cha mẹ Tiểu Vũ, dạy thế nào cũng là việc của nhà bọn tôi, ở cái nhà này, mấy người còn không có tư cách phê phán nó đâu. Về tâm tư ác độc, tôi nghĩ, người nào đó ở đây rõ ràng nhất".
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lạc Triệu Hạnh thấy Lạc Triệu Quốc phát hỏa lớn như vậy, bà ta không khỏi hoảng sợ. So với Lạc Triệu Hạnh, Lạc Triệu Cường hoàn toàn không sợ Lạc Triệu Quốc.
"Thái độ này của chú là sao, chẳng lẽ người làm trưởng bối như bọn ta đây không đủ tư cách dạy dỗ vãn bối?"
Lạc Triệu Quốc đã quyết định không thể nhẫn nhịn nữa, nếu ngay cả con mình bị người khác chửi rửa trước mặt mình, mà bản thân vẫn thờ ơ mặc kệ, thì ông cũng không đáng mặt làm cha rồi.
"Giống như những lời Tiểu Vũ đã nói trước đây, nếu trưởng bối không ra dáng trưởng bối thì có tư cách gì giáo huấn vãn bối đây. Khách khí một tiếng, tôi còn coi mấy người là anh trai em gái, nếu không khách khí, vậy chúng ta cũng chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi. Không, hẳn là kẻ thù đi? Chỉ có kẻ thù mới sáng sớm tới cửa đòi tiền, nếu không đòi được liền nổi điên lên, la lối khóc lóc om sòm". Lạc Triệu Quốc nói chuyện không hề cố kị.
"Được, nếu chú đã không coi bọn ta là người thân, vậy anh đây cũng không khách khí. Cái quán ăn kia, hiện tại có giá thị trường là 400 vạn, lấy điều kiện của nhà chú, căn bản không thể mua nổi. Khẳng định là nhà chú đã độc chiếm tài sản ba mẹ để lại, bằng không, các ngươi sao có tiền mua lại quán ăn kia?" Lạc Triệu Cường không chút khách khí nói.
Lạc Triệu Hạnh cũng đứng lên: "Anh cả nói đúng, nếu là di sản cha mẹ để lại, bọn tôi cũng phải có phần. Dựa vào cái gì mấy người lấy hết, dù sao tôi cũng mặc kệ, quán ăn bọn tôi có thể không cần, nhưng mấy người phải đưa cho hai nhà bọn tôi tổng cộng 300 vạn".
"Còn con nữa, di sản của ông bà nội, con cũng phải có phần". Hạ Mỹ Lệ gấp không chờ nổi cũng muốn được chia một phần.
"Phần của con không thể ít hơn". Lạc Đống cũng không cam lòng lạc hậu.
Ngồi nghe lâu như vậy, nhưng khi thấy Lạc Triệu Hạnh chửi rủa Lạc Vũ, Mặc Hàn chuẩn bị đứng lên thì bị Lạc Vũ kéo lại. Lạc Vũ không cần nói câu nào, Mặc Hàn có thể từ ánh mắt Lạc Vũ liền biết cậu không hy vọng anh nhúng tay vào chuyện của nhà bọn họ. Nhưng hiện tại, biết quán ăn mình đưa cho Lạc gia gây tai họa, Mặc Hàn cảm thấy lần này anh phải đứng ra giải quyết.
"Không cần, để em tự mình giải quyết". Đương nhiên Lạc Vũ biết Mặc Hàn muốn làm gì, cậu mở miệng ngăn cản.
Mặc Hàn nhìn Lạc Vũ thật sâu: "Em xác định?"
Lạc Vũ kiên định gật đầu: "Xác định".
"Được". Tuy Mặc Hàn là người bá đạo, nhưng cũng sẽ tôn trọng quyết định của Lạc Vũ. Anh biết, người mình coi trọng sẽ không mềm yếu như vậy, bị người khi dễ tới trên đầu cũng không biết phản kích lại.
"Ông bà nội đích xác để lại không ít di sản". Lạc Vũ đột nhiên nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương kinh ngạc nhìn Lạc Vũ, rõ ràng hai vị lão nhân trước khi qua đời cũng không để lại đi sản gì, tại sao Tiểu Vũ lại nói như vậy?
"Ha, nhìn đi, tôi đã nói có thì phải có". Lạc Triệu Hạnh cười đắc ý.
Lạc Vũ cười lạnh: "Không sai, có thì có đó, nhưng lại không nằm trong tay nhà tôi, di sản mà ông bà nội để lại đều nằm trong tay bác cả và cô út đây".
"Tiểu Vũ, cháu nói bậy bạ gì đó, ông bà nội cháu để lại di sản cho chúng ta khi nào?" Khi nói những lời này, kỳ thực Lạc Triệu Cường có chút chột dạ.
"Đúng vậy, ông bà nội vẫn luôn ở cùng mấy người, đi đâu làm gì cũng trong tầm mắt của mấy người, còn nói cái gì mà ông bà nội để lại di sản cho bọn tôi, mấy người đúng là cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng mà!" Lạc Triệu Hạnh không cam lòng yếu thế.
Lạc Vũ hai tay ôm ngực, trong mắt bắn ra quang mang khiếp người: "Phải không? Xem ra nếu không chỉ ra thì mấy người cũng không thừa nhận. Cô út, hoa tai vàng trên tai cô, tôi nhớ rõ bà nội đã từng nói, cái đó là sính lễ ông nội tặng cho bà nội khi kết hôn. Đôi vòng tay phỉ thúy trên cổ tay cô út và em họ đây nhìn rất quen mắt, đó còn không phải là đôi vòng tay mẹ tôi tặng bà nội sao? Tôi nhớ bà nội thích đến nỗi đi đâu cũng phải mang theo. Thẳng đến một ngày trước khi mất, bà nội vẫn mang nó theo bên mình.
Lưu Phương nghiêm túc nhìn đôi vòng tay phỉ thúy trên cổ tay Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ: "Không sai, cái này quả thật là đôi vòng tay mẹ tặng cho bà nội".
Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ rụt tay lại sau lưng, Hạ Mỹ Lệ nâng cằm lên, khí thế có chút yếu đi nói: "Cái... cái gì nha, vòng ngọc phỉ thúy này là ba tôi mua tặng cho tôi và mẹ tôi, mà hiện nay, mấy cái vòng ngọc phỉ thúy đa số nhìn cũng không khác nhau lắm, anh dựa vào cái gì mà nói đây là vòng tay mẹ anh tặng cho bà nội".
"Đúng vậy, bà nội đã qua đời lâu như vậy, mày còn nhớ rõ mấy món đồ trang sức của bà nội trông thế nào sao? Tao thấy rõ ràng mày đang bịa chuyện thì có!" Lạc Đồng chen vào nói.
Nhìn bọn họ kịch liệt phủ nhận, Lạc Vũ cũng không tức giận: "Hoa tai và vòng ngọc có khắc tên của bà nội, cô út và em họ sẽ không nói vì để tưởng nhớ bà nội, cho nên mới cố ý khắc lên đi?"
Nghe Lạc Vũ nói vậy, sắc mặt Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ tái nhợt, bọn họ quả thật không chú ý tới. Bất quá, nhìn Lạc Vũ mặt không đổi sắc nói với vẻ chắc nịch, vậy hẳn là được khắc ở chỗ bí ẩn nào đó, cho nên bọn họ mới không phát hiện ra.
"Đúng... đúng vậy, tôi tưởng niệm bà nội nên mới khắc tên bà lên, như vậy không được sao?" Hạ Mỹ Lệ lớn tiếng giảo biện.
"Phốc..." Lạc Vũ cười một tiếng, nụ cười trên mặt giống như hoa mai đang nở rộ trong trời đông giá rét, mê người tới cực điểm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy. Lạc Vũ nhìn Hạ Mỹ Lệ đầy châm chọc: "Thực ra, vòng tay và hoa tai kia căn bản không có khắc tên bà nội lên".
"Cái gì, mày dám lừa bọn tao?" Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ vội vàng kiểm tra vòng ngọc, quả nhiên, cái gì cũng không có.
Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng: "Tưởng niệm bà nội? Ai cũng có tư cách nói câu này, nhưng mấy người thì không. Các người không phải tự cho mình là kẻ rất có tiền sao? Tại sao khi ông bà nội còn sống, các người không chu cấp tiền phụng dưỡng cho họ, thậm chí một năm cũng chỉ về thăm họ một hai lần. Các ngươi có thể không cần cha mẹ thân sinh ruột thịt của mình, có thể che giấu lương tâm, ở thời điểm hai vị lão nhân sinh bệnh cần người chăm sóc nhất, cả nhà mấy người vui vẻ đi du lịch; Trước khi ông bà nội qua đời, mấy người có thể đến bệnh viện làm ầm ĩ, nghĩ đủ mọi cách, chơi hết mọi thủ đoạn để có được phần tiền bồi thường hai căn nhà bị phá bỏ và di dời kia. Nhưng, nhà tôi thì không. Có thể nói, đầu sỏ làm hại ông bà nội phải qua đời chính là các người".
Nghĩ đến ông bà nội đã yêu thương cậu thế nào, Lạc Vũ không khỏi ngân ngấn nước mắt: "Chiếc bình hoa cổ ở giữa phòng khách nhà bác cả là do một người bạn của ông nội tặng cho ông ấy. Trước khi qua đời, ông nội còn nói qua muốn để bình hoa lại cho ba tôi, thế nhưng lại bị bác cả đoạt đi rồi. Một tháng trước, bác cả đem bình hoa bán ra ngoài, kiếm được không ít tiền đi? Còn cô út, không phải cô cũng bán đi một số đồ trang sức bà nội để lại sao. Chẳng lẽ những cái đó không phải di sản ông bà nội để lại?"
Lạc Triệu Cường và Lạc Triệu Hạnh trong lòng khiếp sợ vô cùng, bọn họ không nghĩ tới Lạc Vũ lại biết những chuyện này.
"Nói bậy, ba tao sẽ không làm như vậy, mày câm miệng cho tao". Lạc Đồng kích động, hắn giơ nắm đấm về phía Lạc Vũ. Thấy vậy, Mặc Hàn liền đứng lên, anh định chặn một quyền này lại, có điều khi nhìn động tác kế tiếp của Lạc Vũ, Mặc Hàn lập tức ngừng lại.
Lạc Vũ thân thể tránh sang một bên, nhưng chân lại cố ý giữ nguyên tại chỗ. Kết quả, Lạc Đồng vì lao tới quá nhanh nên trực tiếp vấp phải chân của Lạc Vũ. 'Rầm' một tiếng, Lạc Đồng té xuống đất, hàm răng va vào môi dưới, lập tức có dòng máu đỏ tươi chảy ra, mà tại thời điểm ngã xuống, tay hắn vô tình đập vào bàn đá cẩm thạch bên cạnh. Lạc Đồng ngã trên mặt đất, hắn ôm tay gào thét đau đớn không thôi.
"A a a a, đau quá, ba, tay con gãy rồi..."
Lạc Đồng là đứa con trai bảo bối của Lạc Triệu Cường, ngày thường Lạc Triệu Cường thương còn không đủ nữa ấy chứ. Chính vì vậy, khi nghe thấy con mình hét thảm, Lạc Triệu Cường làm gì còn tâm trí mà lo lắng vấn đề di sản với không di sản, hắn nhanh chân chạy tới nâng Lạc Đồng dậy: "Con trai, con đừng sợ, ba lập tức đưa con đi bệnh viện ngay".
Nâng Lạc Đồng dậy, Lạc Triệu Cường nghiến răng nghiến lợi từng mắt nhìn Lạc Vũ: "Nếu con trai tao có chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày". Nói xong, Lạc Triệu Cường đỡ Lạc Đồng rời đi.
Thấy anh cả nhà mình đi rồi, Lạc Triệu Hạnh cũng trừng mắt nhìn mấy người Lạc Vũ rồi dẫn con gái rời đi.
"Anh ta có ý gì? Rõ ràng là Lạc Đồng muốn đánh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng không phản kháng mà chỉ né tránh, còn Lạc Đồng thì sao, rõ ràng là do nó tự mình ngã xuống. Vậy mà bây giờ họ dám ăn vạ trên người con trai chúng ta?" Lưu Phương tức giận bất bình thay Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, nếu bọn họ dám làm gì con, mẹ tuyệt đối sẽ không để yên cho bọn họ".
"Mẹ yên tâm, bọn họ không có thời gian làm phiền con đâu". Lạc Vũ cười thâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất