Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 157: Giăng Lưới bắt cá (3)

Trước Sau
Phó Kim Phong đáy lòng run rẩy, hướng Long vương cùng long mẫu đang ngồi bên trên, nói:" Nhi tử đã trở về, tới để bái kiến phụ mẫu, nếu phụ mẫu có khách, vậy thì nhi tử rời đi trước."

Long vương cùng long mẫu ngồi bên trên dường như đang suy sét điều gì đó, đối với câu nói của Phó Kim Phong phản ứng chậm mất một giây, tận đến khi Phó Kim Phong sắp xoay người rời đi mới chậm chạp lên tiếng ngăn cản.

" Kim Phong, con về đúng lúc lắm, mau tới trước mặt thiên tử hành lễ đi con." Long Vương lên tiếng trước, lời nói không giấu được vui mừng.

Hai người họ đang không biết phải che giấu tiếp tục cho Phó Kim Phong như thế nào, Phó Kim Phong cuối cùng cũng trở về, họ liền kéo Phó Kim Phong đến trước mặt nam tử áo trắng.

" Con..." Phó Kim Phong ngập ngừng, rõ ràng là không có chút nguyện ý nào.

" Mau lên." Long vương nghiêm mặt, bộ dạng rõ ràng là không chấp nhận Phó Kim Phong từ chối.

Phó Kim Phong dùng đôi mắt ngọc xanh biếc của mình nhìn về phía vị thiên tử kia, để phụ vương kiêng nể như thế, chắc chắn là con của ngọc hoàng đại đế phía trên trời cao. Đối với sự tồn tại của người trời, Phó Kim Phong mới chỉ nghe qua, chưa từng tiếp xúc, không biết phải làm sao cho phải.

Phó Kim Phong không dám làm loạn sợ lôi kéo rắc rối cho phụ mẫu, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, bơi đến trước mặt thiên tử kia hành đại lễ:" Thần là Phó Kim Phong, con trai út của phụ vương, rất vinh hạnh diện kiến thiên tử."

Nhật Mặc ngay từ khi thấy Phó Kim Phong lần đầu tiên đã lộ ra biểu cảm cực kì thích thú, y nhanh chóng đứng dậy, đặt tay lên bả vai Phó Kim Phong:" Đừng khách sáo, mau đứng lên."

Phó Kim Phong kinh sợ bị động chạm, phản ứng theo bản năng, nhanh chóng hất cánh tay đang đặt ở bả vai mình ra, vẫy đuôi xinh đẹp, thối lui về sau.

" Xin lỗi, là thần thất lễ." Phó Kim Phong gấp gáo cúi đầu tạ lỗi,

Thấy mình bị bài xích, Nhật Mặc liền xua tay, bộ dạng không để tâm:" Không sao, ngươi cứ lui ra trước, ta có việc muốn nói với long vương."

" Được." Phó Kim Phong âm thầm cảm nhận được nguy hiểm, xoay người chạy trối chết.



Long mẫu ở phía sau quan sát thái độ của Nhật Mặc với con trai mình, không khỏi thở dài. Đứa con nhỏ này của bà, bị vướng vào mắt xanh của thiên tử mất rồi!

Nhật Mặc đi chuyến này vốn là tới để bàn bạc về việc liên hôn giữa trời và biển, ban đầu long mẫu còn nhìn được một tia không nguyện ý từ trên người Nhật Mặc, vẫn còn có vọng tưởng con trai nhỏ của bà sẽ không phải gả cho đám người trên trời kia... thật sự không ngờ, Nhật Mặc sau khi nhìn thấy Phó Kim Phong, một tia không muốn ít ỏi liền hoàn toàn tan biến.

Con trai của bà lần này, thật sự là xong rồi.

Gả cho đám trên trời đó, có mấy người nơi đây được sống hạnh phúc? Bao nhiêu người đi trước rồi, bà đã nghe được không ít chuyện. Bà vốn tưởng việc như thế này con trai của bà sẽ không thể dính vào, chính là không ngờ, con trai của bà vẫn phải trở thành một trong số đó.

Đám cưới đã được trời định, bọn họ sức mỏng, vốn không thể phản kháng được.

" Được rồi, nàng đừng khóc nữa... chúng ta từ từ nghĩ cách." Long vương nhận ra nương tử của mình đau buồn, kiêng kị Nhật Mặc vẫn còn ở đây, ông đành nhỏ giọng an ủi.

" Sao còn cách nào nữa, ông sẽ vì nhi tử mà lật mặt với đám người đó sao?"

Đối kháng với trời và hi sinh nhi tử, không cần suy nghĩ cũng biết nên chọn bên nào.

" Nàng đừng khóc nữa, cố gắng lên, một lát còn phải tới gặp Phong nhi."

Phó Kim Phong sau khi biết tin đoàn khách lạ mặt kia tới là để hỏi cười mình, có chút không thể tin, nhìn mẫu thân đau lòng bên cạnh, lại nhìn phụ thân đang cực kì bất đắc dĩ nhìn mình, chính y cũng không biết phải làm sao. Y biết phụ mẫu yêu thương y, nếu còn có cách, phụ mẫu chắc chắn sẽ không để y gả cho người khác. Bọn họ đây là, không còn cách nào.

Phó Kim Phong thở dài một hơi, đại não đột nhiên nhớ về nhân loại đang được Phó Kim Phong đặt ở đảo nhỏ, gần một ngày trôi qua, không biết người đó đã tình lại chưa?

" Phụ vương, con hiểu rồi, chỉ là ngoài kia con còn có việc cần làm... con muốn ra ngoài một thời gian. Hai người có thể giúp con kéo dài thời gian được không ạ?"

" Con..." muốn chạy trốn sao?



Long mẫu không ngờ hài tử của mình lại nghĩ đến bước đường này. Thiên hạ rộng lớn, nhưng đâu có nơi nào không có tai mắt của người trời, hài tử muốn trốn, thì có thể trốn ở đâu?

" Con không chạy trốn, chỉ là một số việc..."

" Được rồi, con cứ đi đi, ở bên này để mẫu thân lo liệu." Đứa nhỏ nhà mình sắp phải rơi vào địa ngục, nó muốn chơi cái gì, cứ để cho nó chơi, đỡ để sau này nảy sinh tiếc nuối mà nghĩ quẩn.

Long vương thấy nương tử của mình yêu chiều con, cũng không hề ngăn cản, suy nghĩ của ông, cũng gần giống với long mẫu. Không chỉ có một mình long mẫu yêu chiều con.

Phó Kim Phong được phụ mẫu đồng ý, nhanh nhẹn xoay người rời đi. Tuổi thọ của bọn họ lớn hơn loài người rất nhiều, vài chục năm đối với bọn họ chỉ bằng một cái chớp mắt, y biết mình với nam nhân kia sẽ không có kết quả, nhưng chính là cực kì luyến tiếc không muốn từ bỏ.

Y muốn ngông cuồng một lần, muốn trước khi lên bầu trời cao kia, sẽ cùng người nọ ở dưới mặt đất, vui vui vẻ vẻ sống hết một kiếp người, như vậy, lúc thật sự phải gả lên trời, cũng sẽ không luyến tiếc.

Phó Kim Phong đè nén đau đớn trong lồng ngực, rẽ sóng trở về hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo nhỏ.

Phó Kim Phong bơi đến nơi, lại cực kì không thể tin vào mắt, cái người vốn phải ở trên đảo, đã không cánh mà bay. Phó Kim Phong biết nơi này cực kì ít tàu thuyền qua lại, xung quanh lại là biển lớn bao quanh, nếu người nọ chỉ là phàm nhân, chắc chắn không thể nào không một tiếng động mà rời đi nhanh như vậy!

Phó Kim Phong ngây ngốc ngồi trên mỏm đá, cũng chính là nơi đêm qua bọn họ ôm nhau ngủ...

Không còn một chút dấu vết nào từ người nọ lưu lại. Phó Kim Phong chỉ có thể chấp nhận sự thật người nọ đã được đưa đi rồi.

Phó Kim Phong ngây ngốc nhìn ra xa.

Đại não xuất hiện một loạt hội thoại quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau