Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!
Chương 40
- Chú cảnh sát, con rất t…!!
Tống Ôn Trạch trực tiếp cắt ngang lời tỏ tình của một đứa trẻ con, cũng không biết hắn có nhận ra không mà bịt miệng Thẩm Mộng Phàm lại.
Thẩm Mộng Phàm lúc đó bị bịt miệng đến suýt tắt thở, chỉ đến khi Tống Ôn Trạch nhận ra thì cậu đã ngất đi từ lúc nào chẳng hay.
Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Mộng Phàm nhìn thấy hình ảnh một người mặc áo đen, trùm đầu kín mít phản chiếu qua gương.
Đột nhiên, người đó xoay đầu nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập sát khí, đỏ rực nhìn Thẩm Mộng Phàm như con mồi rồi cậu chìm vào trong bóng đêm vô tận.
Lúc Thẩm Mộng Phàm tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh tuy không gọn gàng nhưng rất ngăn nắp.
Nhìn bức ảnh được đóng khung, đặt trên mặt bàn Thẩm Mộng Phàm vươn tay cầm lấy, vừa xem vừa cảm thán.
Đẹp!! Đẹp trai thật.
Trong tấm ảnh là một thiếu niên đẹp trai, tuy không cười nhưng khuôn mặt ôn nhu, hiền hòa nhìn phía trước chẳng khác nào một thiên thần vậy.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt phúc hậu, đồng phục trên người là một bộ cảnh phục, gài rất nhiều huy chương trên túi áo trái.
Ông ấy nở nụ cười tươi rói, nhìn thẳng về phía trước, cánh tay được một người con gái ôm lấy. Cả ba người nhìn thẳng về phía trước mặt, cùng nghiêng đầu về nhau tạo nên khung cảnh hòa hợp yên bình.
Người thiếu niên trong ảnh, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất quen thuộc, tất nhiên chẳng phải ai khác mà chính là Tống Ôn Trạch.
Nhìn có vẻ, hắn lúc đó chắc đang học cấp ba, đứng đó dù nhìn thế nào cũng rất cao, bộ dáng chẳng phải giống thanh niên chững chạc là mấy.
Nghĩ lại mới thấy, khuôn mặt đã đẹp rồi thì dù lạnh lùng, tươi cười hay không, cũng thấy mê hoặc rồi.
Đoán chừng, người đàn ông trung niên cười tươi nhe răng kia là ba của Tống Ôn Trạch, Tống Nhiễm. Thẩm Mộng Phàm từng thấy gương mặt này trên báo Quốc phòng, An ninh trật tự thành phố cùng từng nhắc đến ông ấy.
Ông ấy là Sở trưởng Sở cảnh sát, người được toàn bộ người trong thành phố yêu mến, kính trọng. Có người còn bảo, con em mình khi lớn lên hãy noi gương ông, thi đậu trường cảnh sát trung ương, gia nhập Sở cảnh sát để phục vụ đất nước.
Tuy chỉ là lời nói đùa, lời chót lưỡi đầu môi của những bà mẹ trong xóm túm tụm buôn dưa lê, nhưng bọn trẻ con hay thanh niên trong xóm nghe vậy, không ngại ngày đêm thức khuya dạy sớm, cố gắng trở thành một cảnh sát tập sự.
Nhìn người con gái bên cạnh người đàn ông trung niên kia, Thẩm Mộng Phàm cứ thấy hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng cố gắng cũng không nhớ được đã từng thấy chỗ nào.
Nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, vừa ấm áp vừa yên tĩnh khác hẳn với khi cậu ở Thẩm gia. Khung cảnh này, Thẩm Mộng Phàm liền nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt không khí tươi mát buổi sớm mai, hít thở sâu rồi thoải mái mà mở hai mắt ra.
Đang không biết mình ở đâu thì, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở ra kèm theo một giọng nói quen thuộc - Taylor, cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu, anh cũng không biết phải làm sao tìm Tiểu Phàm nữa.
Thẩm Mộng Phàm giật mình, nhỏ giọng gọi - Ba!!
- Mộng Phàm, con sao thế?
Thẩm Mộng Phàm giật mình, thoát khỏi mộng bức rồi nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đang khép lại, bất giác lùi lại vài bước khi thấy người đàn ông trước mặt.
[ Tinh~~ Phát hiện nhân vật chính Thẩm Mộng Phàm đang dao động cảm xúc, đề nghị kí chủ hãy điều chỉnh trạng thái tốt nhất. ]
[ Tinh~~!! Độ hảo cảm tăng 5%, hiện tại đã 90%.]
[ Tinh~~!! Độ hắc hóa sắp đầy, mong kí chủ hãy điều chỉnh phù hợp với tình tiết. ]
[ Tinh~~!! Nhiệm vụ phụ vẫn chưa có tiến triển, mong kí chủ hãy bắt đầu hành động. ]
[ Tinh~!! Nhiễm vụ ẩn, đã đạt 50% mong kí chủ hãy tiếp tục phát huy. ]
Tống Ôn Trạch để khay thức ăn trên mặt bàn học, đang định hỏi gì đó thì thấy sắc mặt Thẩm Mộng Phàm tái trắng.
Hắn lo lắng lại gần, tay giơ lên túm lấy gáy Thẩm Mộng Phàm, kéo mạnh về phía mình.
Thẩm Mộng Phàm sợ hãi, nhắm mắt lại chuẩn bị cảm nhận sự đau đớn sau đó, nhưng… trán cậu lại có thứ gì đó dán chặt vào đó, nhiệt độ rất lạnh.
Cậu mở to hai mắt nhìn, thấy Tống Ôn Trạch đang ở trước mặt mình, lo lắng mà đo nhiệt độ cơ thể bằng cách cũ.
Trước đây cũng vậy, Tống Ôn Trạch vẫn quan tâm đến cậu, Thẩm Mộng Phàm cảm thấy mình thật sự may mắn nhưng cũng không vì thế mà vui mừng.
Bởi vì, cậu vừa mới nhớ lại được một chuyện. Một chuyện, dù muốn dù không cũng không muốn cho Tống Ôn Trạch biết, nếu hắn biết Thẩm Mộng Phàm sẽ mất đi cảm giác yêu thương, chiều chuộng này, hoàn toàn mất đi Tống Ôn Trạch.
[ Tinh~~!! Độ hảo cảm tăng 10%, hiện tại đã đạt 100%. Chúc mừng kí chủ. ]
[ Tinh~~ Kí chủ là người đầu tiên, khiến nam chính Thẩm Mộng Phàm đặt độ hảo cảm 100%. Hệ thống ban thưởng, mong kí chủ nhận hàng vui vẻ.]
[ Tinh~~!! “Đôi mắt thấu thị” đã được gửi trực tiếp vào bảng nhân vật của kí chủ, mời xem.]
[ 《《《《Bảng nhân vật》》》
Tên: Tống Ôn Trạch
Tuổi: 27
Giới tính: nam
Chòm sao: Kim ngưu (27/4)
Chức vụ: Đại phản diện
Thuộc tính: Mỹ nam độc ác ngoài lạnh trong nóng, Thao túng tâm lý nhân vật khác,…vvv… Cuồng đã, tà mỵ và tra nam.
Các chỉ số:
● IQ: 400/400
● EQ: 400/400
● Nhan sắc: 100/100
● Sức mạnh: 100/100
● May mắn: 100/100
● Năng lực: 100/100
● Exp: 1000 vạn.
Các vật phẩm khác: Túi trữ đồ (5c), nhẫn không gian (2c), con rối thế thân (1c),…vv… Quỳnh y bảo diễm (1b). ]
Tống Ôn Trạch thấy cậu thất thần, nghi hoặc hỏi - Sao vậy, vẫn còn đau sao?
Thẩm Mộng Phàm nghe tới đây, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng liền né tránh ánh mắt dò sét của Tống Ôn Trạch, lùi lại vài bước giữ khoảng cách nhất định.
Tống Ôn Trạch cũng không ngạc nhiên mấy, nghiêng người nằm xuống giường rồi nói - Xin lỗi. Chú lúc trưa hơi mạnh bạo, làm con đau rồi. Nếu con không thích, hay không muốn thì nói cho chú biết. Chú nhất định sẽ rút kinh nghiệm, lần sau sẽ hỏi trước rồi hành sự.
Thẩm Mộng Phàm nhút nhát, ngồi mép giường rồi hỏi - Chú, con có một chuyện muốn hỏi chú? Chú có thể không trả lời, không đáp nhưng có thể đừng từ chối không?
- Được! - Tống Ôn Trạch không có một chút do dự, đáp luôn.
Thẩm Mộng Phàm lúc này mới lấy hết can đảm, nhìn Tống Ôn Trạch đang nằm đó hai mắt nhắm lại chờ đợi câu hỏi của mình.
Cậu hỏi - Con chỉ ví dụ thôi. Nếu, một ngày nếu đó con làm ra một chuyện… khiến chú tức giận, một chuyện… mà chú cực kỳ chán ghét con, một chuyện… mà con không nên dính vào liệu… chú có thể thả thứ cho con không?
- Vậy phải xem con đã làm gì đã?
Tống Ôn Trạch lúc này mở hai mắt ra, ngồi bật dậy quay lại nhìn Thẩm Mộng Phàm bên cạnh nói - Chỉ cần không phạm pháp, không giết người, không…ukm~~
Thẩm Mộng Phàm trực tiếp bịt miệng hắn lại, cúi đầu xuống càng thấp, không biết vì sao cậu lại toàn thân run rẩy sợ hãi như vậy.
Tống Ôn Trạch muốn nói gì đó, tay khua khua nhưng Thẩm Mộng Phàm không cho hắn nói thêm, dù chỉ là một từ nữa.
Thẩm Mộng Phàm cúi đầu càng thấp hơn khóc, cố gắng không phát ra tiếng nào, miệng không ngừng nói hai từ “Xin lỗi” lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.
Tống Ôn Trạch không nói thêm lời nào, vòng tay qua ôm chặt lấy Thẩm Mộng Phàm, vừa vỗ về vừa an ủi nhưng Thẩm Mộng Phàm như một cái máy phát nước, cứ khóc mãi không ngừng.
[ Tinh~~ Hệ thống phát hiện có thứ kì là, tiền hành hoán linh “Đôi mắt thấu thị” đang sử dụng mong kí chủ hãy điều chỉnh trạng thái phù hợp nhất để chuyển đổi.]
[ Tinh~! Có muốn chuyển đổi không? Yes or No?]
- ( Yes!!)
Tống Ôn Trạch siết chặt nắm tay mình lại, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phải cửa kính trong suốt kia.
Ngoài đó, có một bóng trắng lướt qua lướt lại, chập chờn như có như không. Phải biết đây là tầng 10, ngoài đó hoàn toàn không có bệ đỡ, cũng chẳng có ai dám đu từ trên xuống dưới, vừa đi qua đi lại như vậy.
Đột nhiên, bóng trắng kia dừng lại, đứng đó nhìn Tống Ôn Trạch, nói đúng hơn là nhìn người thiếu niên đang trong lòng hắn, ánh mắt đó đỏ rực vô cùng dọa người.
Tống Ôn Trạch nhìn phát nhận ra ngay, đó là một cô gái. Một cô gái có khuôn mặt trắng, mái tóc đen bù xù và hai hốc mắt đỏ rực, miệng mấp máy nói gì đó, cuối cùng là đôi bàn tay không ngừng miết lên tấm kính trong suốt kia.
Không biết tại sao, Tống Ôn Trạch lại cảm thấy người con gái đó vô cùng quen thuộc, tất nhiên hắn không thấy đáng sợ chút nào cho đến khi, đầu của cô gái kia quẹo sang một bên, miệng chảy ra thứ gì đó đặc sệt trông giống như máu tươi vậy.
Lúc này, Tống Ôn Trạch mới phát hiện ra mình vừa mới gặp ma. Con ma nữ kia, không ngừng cào vào tấm kính trong suốt, dường như nó không vào được bên trong, chỉ có thể ở bên ngoài cào với sự tức giận.<code> **************** </code>King kong~!!
Chuông cửa vang lên, Tống Ôn Trạch đang bê mân ngũ quả, chân chỉ vừa mới đặt lên mặt ghế nghe vậy thì lập tức bước xuống, đặt trên mặt bàn giữa phòng.
Hắn dáo dác nhìn xung quanh thấy đã ổn, không còn gì nữa mới nói - Ra ngay đây.
Đi tới, mở cánh cửa chính ra. Một người con gái quen thuộc đứng ngay sau cánh cửa đó, vừa nhìn thấy Tống Ôn Trạch khuôn mặt lạnh lùng lại có chút khó chịu, không muốn nói chuyện mà trực tiếp đi thẳng vào trong.
Tống Ôn Trạch tức giận nói - Không chào hỏi, để tự tiện vào nhà. Cô phép lịch sự không hả, Thẩm Trác Tình?
Thẩm Trác Tình hừ lạnh, không đáp nhưng lại gật đầu coi như chào hỏi. Đối với chuyện hắn ở đây, cô ta dường như chẳng ngạc nhiên mà vào thẳng vấn đề - Mộng Phàm đâu?
- Đang ngủ trong phòng. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Thẩm Trác Tình nhìn Tống Ôn Trạch, một ngồi một đứng, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, cho tới khi âm báo chuông điện thoại vang lên.
Tống Ôn Trạch nở nụ cười tươi rói, rút điện thoại từ trong túi quần ra xem, ánh mắt thâm thú thúy nhìn Thẩm Trác Tình rồi nhìn màn hình điện thoại.
- Sao vậy? - Thẩm Trác Tình nghi hoặc hỏi.
Tống Ôn Trạch cất điện thoại lại vào trong túi, lắc lắc đầu không muốn đáp.
Thẩm Trác Tình cũng không mấy quan tâm, cầm tách cà phê vừa được Tống Ôn Trạch pha để trên bàn, uống trộm một ngụm nói - Không ngọt, rất đắng. Tống Ôn Trạch, anh biết tôi sẽ tới sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, ngồi bên cạnh Thẩm Trác Tình, nói - Trực giác thôi.
- Cần tôi làm gì? - Thẩm Trác Tình hỏi.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, không tức giận đáp - Đơn giản thôi. Sáng mai đưa Thẩm Mộng Phàm về nhà.
- Tại sao, tôi phải làm vậy? - Thẩm Trác Tình nghi hoặc hỏi - Mộng Phàm là cháu tôi, tôi sẽ đưa nó về nhưng tại sao anh không trực tiếp đưa nó về?
- Tôi không muốn đến Thẩm gia! - Tống Ôn Trạch lại tiếp - Đặc biệt, tôi không muốn bước chân vào Thẩm gia, một lần nào nữa. Tôi đã cắt đứt quan hệ với Thẩm gia rồi, không muốn dính líu đến bất kỳ một người nào của Thẩm gia.
- Ngay cả, mẹ ruột mình cũng không muốn sao?
Tống Ôn Trạch nghe lời này, tức giận đứng bật dậy, nói - Bà ta, từ lâu đã không phải mẹ tôi rồi.
- Nhưng bà ấy chính là người sinh ra anh, là người đưa anh tới thế giới này. Anh không thể vì chuyện đó, mà phủ nhận quan hệ máu mủ với bà ấy được.
- Vậy thì thế nào? - Tống Ôn Trạch nhìn Thẩm Trác Tình đang ngồi ở dưới kia, khuôn mặt lạnh lùng áp sát vào mặt cô, nói tiếp - Tôi còn phải cảm ơn nhỉ? Có cần rút xương, xẻ thịt, rút máu ra để trả lại cho bà ta hay không?
- Anh…!! - Thẩm Trác Tình sợ hãi, lùi lại vài bước, miệng áp úng không nói nên lời.
- Từ cái ngày, bà ta bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông khác thì sớm đã không còn liên quan đến Tống gia rồi.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm nhìn Thẩm Trác Tình run rẩy sợ hãi, bản thân sau đó cũng bình tĩnh lại, đứng dậy nói - Tôi họ Tống, không phải họ Thẩm.
- Ca!! - Thẩm Trác Tình đứng bật dậy, ấn Tống Ôn Trạch xuống ghế sôfa rồi hét lớn - Anh cũng đâu phải người Tống gia chứ. Anh rõ ràng, mang trong mình dòng máu của Thẩm gia mà.
- Cô, cô… Tại sao lại biết?
Tống Ôn Trạch giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền cười lạnh, hỏi - Là ông ta nói cho cô biết, hay lắm tự cô làm hả?
- Em …!! - Thẩm Trác Tình bị nói trúng tim đen, lời chưa kịp thốt lên đã nuốt lại vào trong, á khẩu không nói nên lời.
Thẩm Trác Tình thân là bác sĩ, mang mẫu của ai đó bí mật đi xét nghiệm ADN là điều cấm trong Y khoa. Nếu để đồng nghiệp hoặc đối thủ biết được, không sớm thì muộn sẽ bị người xấu lợi dụng, báo lên… mất việc như chơi.
Hơn nửa, còn bị tịch thu bằng y học của mình, bất kỳ bệnh viện nào cũng không dám tuyển vì vậy Thẩm Trác Tình, cô ta chỉ đành chôn giấu bí mật này.
Chuyện Tống Ôn Trạch là con trai ruột của Thẩm Lạc, ba cô cũng đã gật đầu xác nhận nhưng Thẩm Trác Tình rất khó chịu. Không phải vì phần thừa kế tài sản của Thẩm gia, có thêm một người nữa mà là vì Tống Ôn Trạch mà cô quan sát, điều tra trong quá khứ căn bản chẳng để ý, ngay cả mang họ Thẩm cũng khiến hắn chán ghét.
Thẩm Trác Tình cũng biết, đối với Tống Ôn Trạch người xứng đáng được anh ấy gọi là ba là Tống Nhiễm nhưng, cũng không thể thay đổi việc Tống Ôn Trạch mang trong mình dòng máu của Thẩm gia.
Hắn càng trốn tránh càng cho thấy Thẩm Trác Tình đã đúng, Tống Ôn Trạch quả thật rất chán ghét ba mẹ ruột mình.
Một người, vì lý do nào đó mà bỏ rơi người phụ nữ mà mình yêu nhất, đang mang bầu đi lấy một người phụ nữ mà gia tộc chọn. Rõ ràng có con rồi, vợ cũ vừa mới mất không lâu đã cặp kè với mấy người phụ nữ khác, giờ lại sắp kết hôn theo ý muốn của bậc trưởng bối.
Còn một người, vì muốn đoạt lại cuộc sống mà vốn dĩ thuộc về mình, bỏ rơi người đàn ông đã chăm sóc mình suốt mười mấy năm, bỏ mặc đứa con trai mới chỉ mười mấy tuổi.
Thiếu niên năm đó, mất đi người mẹ quan tâm, chiều chuộng mình… chỉ còn lại người ba suốt ngày chạy đôn chạy đáo, tìm tội phạm rồi mất.
Đổi lại là người khác, sớm đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Vậy mà, người đàn ông trước mặt lại có thể sống tới bây giờ, chín chắn, chững chạc làm một người thầy giáo đáng tự hào.
Phải chăng, đằng sau khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm kia còn che giấu một hồi ức đau thương, không thể xoá mờ trong tâm trí.
Không muốn nhận lại họ, cũng phải thôi. Dễ hiểu mà!!
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Xin lỗi, đã sắp đến giờ cúng giao thừa rồi cô mau đưa người đi đi, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.
Thẩm Trác Tình giật mình, hoang mang một lúc mới hỏi - Ca!! Anh muốn rời khỏi Giang Thành sao? Anh muốn đi đâu?
Tống Ôn Trạch trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt tràn ngập tia sát khí nhưng không khiến Thẩm Trác Tình sợ hãi mà ngược lại, cô càng lo lắng hơn.
Hỏi - Đừng đi, có được không? Coi như vì em, ở lại đây đi. Ca ca!!
- Vì cô. - Tống Ôn Trạch bật cười, nói - Vô sự Tống Ôn Trạch, hữu sự ca ca. Thẩm Trác Tình, tôi đây phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi, lật mặt còn hơn lật bánh tráng.
Thẩm Trác Tình vui vẻ hỏi - Em là em gái ruột của anh, nào có quy định nào không cho phép em gởi anh là ca ca chứ?
- Thẩm Trác Tình, cô có biết tôi ghét nhất là loại nào không? - Tống Ôn Trạch hỏi ngược lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, ít lời.
- Là loại nào? - Thẩm Trác Tình nổi hứng tò mò, hỏi.
Mà lời tiếp theo, trực tiếp khiến Thẩm Trác Tình xấu hổ cực kỳ. Tống Ôn Trạch đáp - Chính là loại người không biết tự lượng sức mình, suốt ngày kéo gần quan hệ, tuỳ tiện nhận người thân. Người đó, đang ở ngay trước mặt tôi, chính là cô đó.
- Em nào có. Chỉ muốn bù đắp những ngày anh chịu khổ thôi, em muốn lần nữa làm quen với anh, Tống Ôn Trạch ca ca?
- Cô có biết, trên đời này có một câu thành ngữ “Thâm tình đến muộn, còn không bằng cỏ rác” - Tống Ôn Trạch nói xong liền lạnh lùng rời đi, tiếp tục trang trí nhà ở.
Thẩm Trác Tình cứng họng, không nói được lời nào liền xoay người đi vào phòng, lúc đi ra đã cõng Thẩm Mộng Phàm rồi trực tiếp không từ mà biệt, biến mất khỏi căn phòng này.<code> ●○● </code>Tống Ôn Trạch bước vào phòng ngủ của Thẩm Mộng Phàm, ngón tay bất giác lướt trên mặt bàn học, trên đó vẫn còn cuốn vở đang viết dở.
Hắn ngồi xuống ghế xoay, ngả người ra sau cảm nhận sự êm ái thoải mái chưa từng thấy, hai mắt nhíu mày buồn ngủ nhưng đột nhiên bên ngoài vàng lên tiếng đập cửa.
Tống Ôn Trạch bực bội, mở một mắt nhìn con ma nữ đang cào cấu tấm kính trong suốt bên cạnh, khó chịu tức giận vớ phải cái gì liền ném luôn thẳng vào phía đó.
Con ma nữ thấy vậy, sợ hãi không dám nhúc nhích, cũng thu lại đôi bàn tay đang cào cấu kia nhưng, lại không rời đi.
Cho đến khi Tống Ôn Trạch không chịu nổi nữa, đứng bật dậy đi về phía chỗ con ma nữ đó đang đứng, tức giận hỏi - Chết rồi, sao không đi đầu thai đi? Sao còn vương vấn hồng trần, làm loạn dương gian?
- Tôi chết rất oan. Tôi không cam tâm.
Tống Ôn Trạch trực tiếp cắt ngang lời tỏ tình của một đứa trẻ con, cũng không biết hắn có nhận ra không mà bịt miệng Thẩm Mộng Phàm lại.
Thẩm Mộng Phàm lúc đó bị bịt miệng đến suýt tắt thở, chỉ đến khi Tống Ôn Trạch nhận ra thì cậu đã ngất đi từ lúc nào chẳng hay.
Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Mộng Phàm nhìn thấy hình ảnh một người mặc áo đen, trùm đầu kín mít phản chiếu qua gương.
Đột nhiên, người đó xoay đầu nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập sát khí, đỏ rực nhìn Thẩm Mộng Phàm như con mồi rồi cậu chìm vào trong bóng đêm vô tận.
Lúc Thẩm Mộng Phàm tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh tuy không gọn gàng nhưng rất ngăn nắp.
Nhìn bức ảnh được đóng khung, đặt trên mặt bàn Thẩm Mộng Phàm vươn tay cầm lấy, vừa xem vừa cảm thán.
Đẹp!! Đẹp trai thật.
Trong tấm ảnh là một thiếu niên đẹp trai, tuy không cười nhưng khuôn mặt ôn nhu, hiền hòa nhìn phía trước chẳng khác nào một thiên thần vậy.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt phúc hậu, đồng phục trên người là một bộ cảnh phục, gài rất nhiều huy chương trên túi áo trái.
Ông ấy nở nụ cười tươi rói, nhìn thẳng về phía trước, cánh tay được một người con gái ôm lấy. Cả ba người nhìn thẳng về phía trước mặt, cùng nghiêng đầu về nhau tạo nên khung cảnh hòa hợp yên bình.
Người thiếu niên trong ảnh, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất quen thuộc, tất nhiên chẳng phải ai khác mà chính là Tống Ôn Trạch.
Nhìn có vẻ, hắn lúc đó chắc đang học cấp ba, đứng đó dù nhìn thế nào cũng rất cao, bộ dáng chẳng phải giống thanh niên chững chạc là mấy.
Nghĩ lại mới thấy, khuôn mặt đã đẹp rồi thì dù lạnh lùng, tươi cười hay không, cũng thấy mê hoặc rồi.
Đoán chừng, người đàn ông trung niên cười tươi nhe răng kia là ba của Tống Ôn Trạch, Tống Nhiễm. Thẩm Mộng Phàm từng thấy gương mặt này trên báo Quốc phòng, An ninh trật tự thành phố cùng từng nhắc đến ông ấy.
Ông ấy là Sở trưởng Sở cảnh sát, người được toàn bộ người trong thành phố yêu mến, kính trọng. Có người còn bảo, con em mình khi lớn lên hãy noi gương ông, thi đậu trường cảnh sát trung ương, gia nhập Sở cảnh sát để phục vụ đất nước.
Tuy chỉ là lời nói đùa, lời chót lưỡi đầu môi của những bà mẹ trong xóm túm tụm buôn dưa lê, nhưng bọn trẻ con hay thanh niên trong xóm nghe vậy, không ngại ngày đêm thức khuya dạy sớm, cố gắng trở thành một cảnh sát tập sự.
Nhìn người con gái bên cạnh người đàn ông trung niên kia, Thẩm Mộng Phàm cứ thấy hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng cố gắng cũng không nhớ được đã từng thấy chỗ nào.
Nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, vừa ấm áp vừa yên tĩnh khác hẳn với khi cậu ở Thẩm gia. Khung cảnh này, Thẩm Mộng Phàm liền nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt không khí tươi mát buổi sớm mai, hít thở sâu rồi thoải mái mà mở hai mắt ra.
Đang không biết mình ở đâu thì, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở ra kèm theo một giọng nói quen thuộc - Taylor, cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu, anh cũng không biết phải làm sao tìm Tiểu Phàm nữa.
Thẩm Mộng Phàm giật mình, nhỏ giọng gọi - Ba!!
- Mộng Phàm, con sao thế?
Thẩm Mộng Phàm giật mình, thoát khỏi mộng bức rồi nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đang khép lại, bất giác lùi lại vài bước khi thấy người đàn ông trước mặt.
[ Tinh~~ Phát hiện nhân vật chính Thẩm Mộng Phàm đang dao động cảm xúc, đề nghị kí chủ hãy điều chỉnh trạng thái tốt nhất. ]
[ Tinh~~!! Độ hảo cảm tăng 5%, hiện tại đã 90%.]
[ Tinh~~!! Độ hắc hóa sắp đầy, mong kí chủ hãy điều chỉnh phù hợp với tình tiết. ]
[ Tinh~~!! Nhiệm vụ phụ vẫn chưa có tiến triển, mong kí chủ hãy bắt đầu hành động. ]
[ Tinh~!! Nhiễm vụ ẩn, đã đạt 50% mong kí chủ hãy tiếp tục phát huy. ]
Tống Ôn Trạch để khay thức ăn trên mặt bàn học, đang định hỏi gì đó thì thấy sắc mặt Thẩm Mộng Phàm tái trắng.
Hắn lo lắng lại gần, tay giơ lên túm lấy gáy Thẩm Mộng Phàm, kéo mạnh về phía mình.
Thẩm Mộng Phàm sợ hãi, nhắm mắt lại chuẩn bị cảm nhận sự đau đớn sau đó, nhưng… trán cậu lại có thứ gì đó dán chặt vào đó, nhiệt độ rất lạnh.
Cậu mở to hai mắt nhìn, thấy Tống Ôn Trạch đang ở trước mặt mình, lo lắng mà đo nhiệt độ cơ thể bằng cách cũ.
Trước đây cũng vậy, Tống Ôn Trạch vẫn quan tâm đến cậu, Thẩm Mộng Phàm cảm thấy mình thật sự may mắn nhưng cũng không vì thế mà vui mừng.
Bởi vì, cậu vừa mới nhớ lại được một chuyện. Một chuyện, dù muốn dù không cũng không muốn cho Tống Ôn Trạch biết, nếu hắn biết Thẩm Mộng Phàm sẽ mất đi cảm giác yêu thương, chiều chuộng này, hoàn toàn mất đi Tống Ôn Trạch.
[ Tinh~~!! Độ hảo cảm tăng 10%, hiện tại đã đạt 100%. Chúc mừng kí chủ. ]
[ Tinh~~ Kí chủ là người đầu tiên, khiến nam chính Thẩm Mộng Phàm đặt độ hảo cảm 100%. Hệ thống ban thưởng, mong kí chủ nhận hàng vui vẻ.]
[ Tinh~~!! “Đôi mắt thấu thị” đã được gửi trực tiếp vào bảng nhân vật của kí chủ, mời xem.]
[ 《《《《Bảng nhân vật》》》
Tên: Tống Ôn Trạch
Tuổi: 27
Giới tính: nam
Chòm sao: Kim ngưu (27/4)
Chức vụ: Đại phản diện
Thuộc tính: Mỹ nam độc ác ngoài lạnh trong nóng, Thao túng tâm lý nhân vật khác,…vvv… Cuồng đã, tà mỵ và tra nam.
Các chỉ số:
● IQ: 400/400
● EQ: 400/400
● Nhan sắc: 100/100
● Sức mạnh: 100/100
● May mắn: 100/100
● Năng lực: 100/100
● Exp: 1000 vạn.
Các vật phẩm khác: Túi trữ đồ (5c), nhẫn không gian (2c), con rối thế thân (1c),…vv… Quỳnh y bảo diễm (1b). ]
Tống Ôn Trạch thấy cậu thất thần, nghi hoặc hỏi - Sao vậy, vẫn còn đau sao?
Thẩm Mộng Phàm nghe tới đây, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng liền né tránh ánh mắt dò sét của Tống Ôn Trạch, lùi lại vài bước giữ khoảng cách nhất định.
Tống Ôn Trạch cũng không ngạc nhiên mấy, nghiêng người nằm xuống giường rồi nói - Xin lỗi. Chú lúc trưa hơi mạnh bạo, làm con đau rồi. Nếu con không thích, hay không muốn thì nói cho chú biết. Chú nhất định sẽ rút kinh nghiệm, lần sau sẽ hỏi trước rồi hành sự.
Thẩm Mộng Phàm nhút nhát, ngồi mép giường rồi hỏi - Chú, con có một chuyện muốn hỏi chú? Chú có thể không trả lời, không đáp nhưng có thể đừng từ chối không?
- Được! - Tống Ôn Trạch không có một chút do dự, đáp luôn.
Thẩm Mộng Phàm lúc này mới lấy hết can đảm, nhìn Tống Ôn Trạch đang nằm đó hai mắt nhắm lại chờ đợi câu hỏi của mình.
Cậu hỏi - Con chỉ ví dụ thôi. Nếu, một ngày nếu đó con làm ra một chuyện… khiến chú tức giận, một chuyện… mà chú cực kỳ chán ghét con, một chuyện… mà con không nên dính vào liệu… chú có thể thả thứ cho con không?
- Vậy phải xem con đã làm gì đã?
Tống Ôn Trạch lúc này mở hai mắt ra, ngồi bật dậy quay lại nhìn Thẩm Mộng Phàm bên cạnh nói - Chỉ cần không phạm pháp, không giết người, không…ukm~~
Thẩm Mộng Phàm trực tiếp bịt miệng hắn lại, cúi đầu xuống càng thấp, không biết vì sao cậu lại toàn thân run rẩy sợ hãi như vậy.
Tống Ôn Trạch muốn nói gì đó, tay khua khua nhưng Thẩm Mộng Phàm không cho hắn nói thêm, dù chỉ là một từ nữa.
Thẩm Mộng Phàm cúi đầu càng thấp hơn khóc, cố gắng không phát ra tiếng nào, miệng không ngừng nói hai từ “Xin lỗi” lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.
Tống Ôn Trạch không nói thêm lời nào, vòng tay qua ôm chặt lấy Thẩm Mộng Phàm, vừa vỗ về vừa an ủi nhưng Thẩm Mộng Phàm như một cái máy phát nước, cứ khóc mãi không ngừng.
[ Tinh~~ Hệ thống phát hiện có thứ kì là, tiền hành hoán linh “Đôi mắt thấu thị” đang sử dụng mong kí chủ hãy điều chỉnh trạng thái phù hợp nhất để chuyển đổi.]
[ Tinh~! Có muốn chuyển đổi không? Yes or No?]
- ( Yes!!)
Tống Ôn Trạch siết chặt nắm tay mình lại, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phải cửa kính trong suốt kia.
Ngoài đó, có một bóng trắng lướt qua lướt lại, chập chờn như có như không. Phải biết đây là tầng 10, ngoài đó hoàn toàn không có bệ đỡ, cũng chẳng có ai dám đu từ trên xuống dưới, vừa đi qua đi lại như vậy.
Đột nhiên, bóng trắng kia dừng lại, đứng đó nhìn Tống Ôn Trạch, nói đúng hơn là nhìn người thiếu niên đang trong lòng hắn, ánh mắt đó đỏ rực vô cùng dọa người.
Tống Ôn Trạch nhìn phát nhận ra ngay, đó là một cô gái. Một cô gái có khuôn mặt trắng, mái tóc đen bù xù và hai hốc mắt đỏ rực, miệng mấp máy nói gì đó, cuối cùng là đôi bàn tay không ngừng miết lên tấm kính trong suốt kia.
Không biết tại sao, Tống Ôn Trạch lại cảm thấy người con gái đó vô cùng quen thuộc, tất nhiên hắn không thấy đáng sợ chút nào cho đến khi, đầu của cô gái kia quẹo sang một bên, miệng chảy ra thứ gì đó đặc sệt trông giống như máu tươi vậy.
Lúc này, Tống Ôn Trạch mới phát hiện ra mình vừa mới gặp ma. Con ma nữ kia, không ngừng cào vào tấm kính trong suốt, dường như nó không vào được bên trong, chỉ có thể ở bên ngoài cào với sự tức giận.<code> **************** </code>King kong~!!
Chuông cửa vang lên, Tống Ôn Trạch đang bê mân ngũ quả, chân chỉ vừa mới đặt lên mặt ghế nghe vậy thì lập tức bước xuống, đặt trên mặt bàn giữa phòng.
Hắn dáo dác nhìn xung quanh thấy đã ổn, không còn gì nữa mới nói - Ra ngay đây.
Đi tới, mở cánh cửa chính ra. Một người con gái quen thuộc đứng ngay sau cánh cửa đó, vừa nhìn thấy Tống Ôn Trạch khuôn mặt lạnh lùng lại có chút khó chịu, không muốn nói chuyện mà trực tiếp đi thẳng vào trong.
Tống Ôn Trạch tức giận nói - Không chào hỏi, để tự tiện vào nhà. Cô phép lịch sự không hả, Thẩm Trác Tình?
Thẩm Trác Tình hừ lạnh, không đáp nhưng lại gật đầu coi như chào hỏi. Đối với chuyện hắn ở đây, cô ta dường như chẳng ngạc nhiên mà vào thẳng vấn đề - Mộng Phàm đâu?
- Đang ngủ trong phòng. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Thẩm Trác Tình nhìn Tống Ôn Trạch, một ngồi một đứng, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, cho tới khi âm báo chuông điện thoại vang lên.
Tống Ôn Trạch nở nụ cười tươi rói, rút điện thoại từ trong túi quần ra xem, ánh mắt thâm thú thúy nhìn Thẩm Trác Tình rồi nhìn màn hình điện thoại.
- Sao vậy? - Thẩm Trác Tình nghi hoặc hỏi.
Tống Ôn Trạch cất điện thoại lại vào trong túi, lắc lắc đầu không muốn đáp.
Thẩm Trác Tình cũng không mấy quan tâm, cầm tách cà phê vừa được Tống Ôn Trạch pha để trên bàn, uống trộm một ngụm nói - Không ngọt, rất đắng. Tống Ôn Trạch, anh biết tôi sẽ tới sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, ngồi bên cạnh Thẩm Trác Tình, nói - Trực giác thôi.
- Cần tôi làm gì? - Thẩm Trác Tình hỏi.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, không tức giận đáp - Đơn giản thôi. Sáng mai đưa Thẩm Mộng Phàm về nhà.
- Tại sao, tôi phải làm vậy? - Thẩm Trác Tình nghi hoặc hỏi - Mộng Phàm là cháu tôi, tôi sẽ đưa nó về nhưng tại sao anh không trực tiếp đưa nó về?
- Tôi không muốn đến Thẩm gia! - Tống Ôn Trạch lại tiếp - Đặc biệt, tôi không muốn bước chân vào Thẩm gia, một lần nào nữa. Tôi đã cắt đứt quan hệ với Thẩm gia rồi, không muốn dính líu đến bất kỳ một người nào của Thẩm gia.
- Ngay cả, mẹ ruột mình cũng không muốn sao?
Tống Ôn Trạch nghe lời này, tức giận đứng bật dậy, nói - Bà ta, từ lâu đã không phải mẹ tôi rồi.
- Nhưng bà ấy chính là người sinh ra anh, là người đưa anh tới thế giới này. Anh không thể vì chuyện đó, mà phủ nhận quan hệ máu mủ với bà ấy được.
- Vậy thì thế nào? - Tống Ôn Trạch nhìn Thẩm Trác Tình đang ngồi ở dưới kia, khuôn mặt lạnh lùng áp sát vào mặt cô, nói tiếp - Tôi còn phải cảm ơn nhỉ? Có cần rút xương, xẻ thịt, rút máu ra để trả lại cho bà ta hay không?
- Anh…!! - Thẩm Trác Tình sợ hãi, lùi lại vài bước, miệng áp úng không nói nên lời.
- Từ cái ngày, bà ta bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông khác thì sớm đã không còn liên quan đến Tống gia rồi.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm nhìn Thẩm Trác Tình run rẩy sợ hãi, bản thân sau đó cũng bình tĩnh lại, đứng dậy nói - Tôi họ Tống, không phải họ Thẩm.
- Ca!! - Thẩm Trác Tình đứng bật dậy, ấn Tống Ôn Trạch xuống ghế sôfa rồi hét lớn - Anh cũng đâu phải người Tống gia chứ. Anh rõ ràng, mang trong mình dòng máu của Thẩm gia mà.
- Cô, cô… Tại sao lại biết?
Tống Ôn Trạch giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền cười lạnh, hỏi - Là ông ta nói cho cô biết, hay lắm tự cô làm hả?
- Em …!! - Thẩm Trác Tình bị nói trúng tim đen, lời chưa kịp thốt lên đã nuốt lại vào trong, á khẩu không nói nên lời.
Thẩm Trác Tình thân là bác sĩ, mang mẫu của ai đó bí mật đi xét nghiệm ADN là điều cấm trong Y khoa. Nếu để đồng nghiệp hoặc đối thủ biết được, không sớm thì muộn sẽ bị người xấu lợi dụng, báo lên… mất việc như chơi.
Hơn nửa, còn bị tịch thu bằng y học của mình, bất kỳ bệnh viện nào cũng không dám tuyển vì vậy Thẩm Trác Tình, cô ta chỉ đành chôn giấu bí mật này.
Chuyện Tống Ôn Trạch là con trai ruột của Thẩm Lạc, ba cô cũng đã gật đầu xác nhận nhưng Thẩm Trác Tình rất khó chịu. Không phải vì phần thừa kế tài sản của Thẩm gia, có thêm một người nữa mà là vì Tống Ôn Trạch mà cô quan sát, điều tra trong quá khứ căn bản chẳng để ý, ngay cả mang họ Thẩm cũng khiến hắn chán ghét.
Thẩm Trác Tình cũng biết, đối với Tống Ôn Trạch người xứng đáng được anh ấy gọi là ba là Tống Nhiễm nhưng, cũng không thể thay đổi việc Tống Ôn Trạch mang trong mình dòng máu của Thẩm gia.
Hắn càng trốn tránh càng cho thấy Thẩm Trác Tình đã đúng, Tống Ôn Trạch quả thật rất chán ghét ba mẹ ruột mình.
Một người, vì lý do nào đó mà bỏ rơi người phụ nữ mà mình yêu nhất, đang mang bầu đi lấy một người phụ nữ mà gia tộc chọn. Rõ ràng có con rồi, vợ cũ vừa mới mất không lâu đã cặp kè với mấy người phụ nữ khác, giờ lại sắp kết hôn theo ý muốn của bậc trưởng bối.
Còn một người, vì muốn đoạt lại cuộc sống mà vốn dĩ thuộc về mình, bỏ rơi người đàn ông đã chăm sóc mình suốt mười mấy năm, bỏ mặc đứa con trai mới chỉ mười mấy tuổi.
Thiếu niên năm đó, mất đi người mẹ quan tâm, chiều chuộng mình… chỉ còn lại người ba suốt ngày chạy đôn chạy đáo, tìm tội phạm rồi mất.
Đổi lại là người khác, sớm đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Vậy mà, người đàn ông trước mặt lại có thể sống tới bây giờ, chín chắn, chững chạc làm một người thầy giáo đáng tự hào.
Phải chăng, đằng sau khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm kia còn che giấu một hồi ức đau thương, không thể xoá mờ trong tâm trí.
Không muốn nhận lại họ, cũng phải thôi. Dễ hiểu mà!!
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Xin lỗi, đã sắp đến giờ cúng giao thừa rồi cô mau đưa người đi đi, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.
Thẩm Trác Tình giật mình, hoang mang một lúc mới hỏi - Ca!! Anh muốn rời khỏi Giang Thành sao? Anh muốn đi đâu?
Tống Ôn Trạch trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt tràn ngập tia sát khí nhưng không khiến Thẩm Trác Tình sợ hãi mà ngược lại, cô càng lo lắng hơn.
Hỏi - Đừng đi, có được không? Coi như vì em, ở lại đây đi. Ca ca!!
- Vì cô. - Tống Ôn Trạch bật cười, nói - Vô sự Tống Ôn Trạch, hữu sự ca ca. Thẩm Trác Tình, tôi đây phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi, lật mặt còn hơn lật bánh tráng.
Thẩm Trác Tình vui vẻ hỏi - Em là em gái ruột của anh, nào có quy định nào không cho phép em gởi anh là ca ca chứ?
- Thẩm Trác Tình, cô có biết tôi ghét nhất là loại nào không? - Tống Ôn Trạch hỏi ngược lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, ít lời.
- Là loại nào? - Thẩm Trác Tình nổi hứng tò mò, hỏi.
Mà lời tiếp theo, trực tiếp khiến Thẩm Trác Tình xấu hổ cực kỳ. Tống Ôn Trạch đáp - Chính là loại người không biết tự lượng sức mình, suốt ngày kéo gần quan hệ, tuỳ tiện nhận người thân. Người đó, đang ở ngay trước mặt tôi, chính là cô đó.
- Em nào có. Chỉ muốn bù đắp những ngày anh chịu khổ thôi, em muốn lần nữa làm quen với anh, Tống Ôn Trạch ca ca?
- Cô có biết, trên đời này có một câu thành ngữ “Thâm tình đến muộn, còn không bằng cỏ rác” - Tống Ôn Trạch nói xong liền lạnh lùng rời đi, tiếp tục trang trí nhà ở.
Thẩm Trác Tình cứng họng, không nói được lời nào liền xoay người đi vào phòng, lúc đi ra đã cõng Thẩm Mộng Phàm rồi trực tiếp không từ mà biệt, biến mất khỏi căn phòng này.<code> ●○● </code>Tống Ôn Trạch bước vào phòng ngủ của Thẩm Mộng Phàm, ngón tay bất giác lướt trên mặt bàn học, trên đó vẫn còn cuốn vở đang viết dở.
Hắn ngồi xuống ghế xoay, ngả người ra sau cảm nhận sự êm ái thoải mái chưa từng thấy, hai mắt nhíu mày buồn ngủ nhưng đột nhiên bên ngoài vàng lên tiếng đập cửa.
Tống Ôn Trạch bực bội, mở một mắt nhìn con ma nữ đang cào cấu tấm kính trong suốt bên cạnh, khó chịu tức giận vớ phải cái gì liền ném luôn thẳng vào phía đó.
Con ma nữ thấy vậy, sợ hãi không dám nhúc nhích, cũng thu lại đôi bàn tay đang cào cấu kia nhưng, lại không rời đi.
Cho đến khi Tống Ôn Trạch không chịu nổi nữa, đứng bật dậy đi về phía chỗ con ma nữ đó đang đứng, tức giận hỏi - Chết rồi, sao không đi đầu thai đi? Sao còn vương vấn hồng trần, làm loạn dương gian?
- Tôi chết rất oan. Tôi không cam tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất