Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
Chương 8: Nghịch tập mạt thế trọng sinh văn (8)
Kế hoạch tấn công Vân Khê quy hoạch hồi lâu bị phủ quyết, hội nghị cuối cùng tan rã trong không vui.
Diệp Liễu mím môi, kế hoạch hao phí bao nhiêu tâm huyết bị phủ định, tuy ông tâm trí kiên định, cũng không khỏi có chút cảm giác thất bại.
Lúc trước Tần Thời Nhạc mang về rất nhiều vật tư, không chỉ giảm bớt tình cảnh khó khăn thiếu thốn vật tư trong căn cứ, cũng thắp sáng lên hy vọng của bọn họ.
Mạt thế đột nhiên bùng nổ, bọn họ căn bản còn chưa kịp phản ứng thế giới đã trở nên lộn xộn, phần lớn vật tư còn ở bên trong thành thị, bọn họ đối với việc tiến vào thành thị nơi tang thi tụ tập không ôm bất kì hy vọng gì, nhưng sự thành công của Tần Thời Nhạc lại làm cho bọn họ thấy được hy vọng.
Sau khi nghe nói Diệp Tư Niên giết chết con tang thi cấp bốn người người nghe tin đã thấy hoảng sợ, các tiểu đội dị năng giả khác nhau trong căn cứ liền giống như thủy triều dũng mãnh tiến đến Thanh Lam huyện, thu gom nhiều vật tư đến mức ai cũng có phần, cũng thúc đẩy bọn họ đem ánh mắt chuyển hướng về các thành thị khác.
Diệp Liễu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, dựa theo tình thế phát triển hiện tại, thế lực của ông tại Cảnh thành không thể phát triển mạnh mẽ hơn được nữa, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc tấn công các thành thị khác, nếu lần này thành công, mới thu hút được càng nhiều nhân tài có thực lực mạnh mẽ.
Ông đương nhiên không muốn cùng đối thủ chia sẻ, lại bởi vì tang thi trong thành thị nhiều đếm không xuể, chỉ dựa vào lực lượng của chính ông thì không có khả năng an toàn rút lui, càng đừng nói đến việc thu thập số lượng vật tư lớn.
Ông đã chuẩn bị tốt công phu 'sư tử ngoạm', lại không nghĩ rằng Tần Thời Nhạc sẽ dứt khoát lưu loát phủ quyết.
"Căn cứ hình ảnh vệ tinh phản hồi, thành Vân Khê có ít nhất một trăm tang thi cấp ba, mười mấy tang thi cấp bốn cùng sáu tang thi cấp năm, mặt khác còn có ít nhất trăm vạn tang thi cấp thấp, gần bằng lực lượng trong tay chúng ta, muốn tấn công thành Vân Khê quả thật là lời nói vô căn cứ, không khác gì tự tìm đường chết."
Diệp Liễu có thể nhớ lại rõ ràng bộ dáng của Tần Thời Nhạc khi nói những lời này, sắc mặt anh hờ hững không chứa bất luận cảm xúc nào, nhưng ông lại cảm thấy so với khinh thường trào phúng càng làm cho người cảm thấy xấu hổ hơn.
Chuẩn bị lâu như vậy, kĩ càng thu thập tư liệu còn không bằng ảnh chụp tường tận người khác tùy tay ném ra, thật là mất mặt cực kì.
"Chú...." Lý Phi Ngôn theo sau Diệp Liễu, nhìn ông bộ dạng mệt mỏi đầy mặt, muốn nói lại thôi.
"Yên tâm, tôi không có việc gì." Diệp Liễu xoa xoa tóc Lý Phi Ngôn, an ủi nói "Em về trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý."
Lực lượng vũ trang dưới tay ông vốn đã tương đối yếu kém, lúc trước sự việc Diệp Tư Niên trên lôi đài càng làm ông trong nháy mắt mất đi tâm của vô số người, mọi người cho rằng ngay cả con trai ruột ông cũng có thể vứt bỏ, nhất định là một người cực kì tàn nhẫn, đều không muốn gia nhập đội ngũ của ông, dẫn tới thực lực giảm đi, hơn nữa còn bị Tần Thời Nhạc nhắm vào, hiện giờ ông ở trong căn cứ có thể coi như tình cảnh gian nan, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm được ăn cả ngã về không mà tấn công thành Vân Khê.
Suy nghĩ muốn diệt trừ Diệp Tư Niên đều có, nhưng việc đã đến nước này, ông cũng chỉ có thể sứt đầu mẻ trán mà liên hệ với các thế lực khác, yêu cầu hợp tác muốn vượt qua nguy cơ trước mắt.
Cúi người hôn giữa trán người yêu, Diệp Liễu nói, "Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, thực nghiệm của em..."
Đáy mắt Lý Phi Ngôn hiện lên một tia do dự, nói "Cháu sẽ đẩy nhanh tốc độ, chú yên tâm."
"Được." Diệp Liễu vỗ vỗ bả vai cậu ta, thấy bộ dáng cậu ta muốn nói lại thôi, không khỏi có chút quan tâm, "Còn việc gì sao?"
".....Không." Lý Phi Ngôn miễn cưỡng cười, ánh mắt xẹt qua chút thất vọng, lắc đầu nói "Không có việc gì."
- ----------------------------------
Phòng thí nghiệm đề phòng nghiêm ngặt, Diệp Tư Niên mặc áo blouse trắng, hết sức chuyên chú mà đứng ở trên đài thực nghiệm nghiên cứu tinh hạch cấp ba.
Bất luận là tang thi hay dị năng giả, trong não bọn họ đều có một viên tinh hạch, tinh hạch này chính là năng lượng chi nguyên của bọn họ, dị năng giả hay tang thi đều có thể thông qua hấp thụ năng lượng trong tinh hạch để bổ sung dị năng hoặc thăng cấp, cho nên bản chất chính là dị năng giả cùng tang thi không khác nhau lắm so với tưởng tượng của mọi người.
Người thức tỉnh dị năng sẽ lâm vào sốt cao, mà tinh hạch cũng tùy theo hình thành.
Có thể nói, muốn khám phá bí mật kích phát dị năng, tình hạch chính là chìa khoá quan trọng nhất.
Nhưng có chìa khoá vẫn chưa đủ.
Diệp Tư Niên thu hồi tầm mắt, dựa vào bên cạnh đài thực nghiệm mệt mỏi xoa xoa giữa mày.
Có tư liệu hệ thống cung cấp, hắn đối với việc như thế nào kích phát dị năng tương đối nắm chắc, hắn luân hồi biết bao nhiêu đời, dữ trữ tri thức trong não bộ đã tới trình độ người khác không thể tưởng tượng nổi, ở phương diện này cũng được coi như tri thức uyên bác.
Hơn nữa phòng thí nghiệm này của hắn còn tụ tập rất nhiều chuyên gia, bên trong còn có người đời trước thậm chí thật sự còn lấy được thành công, nghiên cứu chế tạo ra trang bị kích phát dị năng.
Nhưng muốn nhanh chóng thành công, rốt cuộc vẫn không có dễ dàng như vậy.
Cửa phòng thí nghiệm bằng kim loại đặc thù hướng hai bên mở ra, người đàn ông mặc quân trang cao lớn cường tráng bước vào.
Diệp Tư Niên cong môi cười, mắt phượng hơi nhướn, nghiêng nghiêng mà liếc qua.
Bước chân Tần Thời Nhạc dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ dựa nghiêng bên cạnh đài thực nghiệm cách đó không xa, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài lần.
"Tư Niên." Khuôn mặt nhiều năm không cảm xúc của Tần Thời Nhạc tức khắc hiện lên một nụ cười dịu dàng, vài bước đi đến bên cạnh Diệp Tư Niên, động tác vô cùng tự nhiên mà kéo hắn ôm vào lòng ngực, hai mắt trên dưới đánh giá hắn một phen, lúc này mới đau lòng mà vuốt ve mặt hắn, nói "Có phải lại không ăn cơm trưa hay không? Sắc mặt rất kém."
Trong lòng Diệp Tư Niên trợn trắng mắt, đánh rớt tay anh, bất đắc dĩ nói " Luôn ở bên trong phòng thí nghiệm chính là như vậy?"
"Làm thực nghiệm cũng không thể quá nóng vội, em luôn ở phòng thí nghiệm đã mấy tháng, muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không? Nói không chừng tinh thần thả lỏng ngược lại có thể nâng cao hiệu suất, vừa lúc tôi ở Dạ Sắc có đặt chỗ trước, chúng ta cùng nhau đi?" Tần Thời Nhạc nhìn mặt hắn gầy hẳn một vòng, đau lòng trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Quét mắt nhìn chằm chằm cánh tay ôm bả vai hắn, suy xét đúng là chính mình đã ở trong phòng thí nghiệm rất lâu, hơn nữa lúc trước đã cự tuyệt người nào đó nhiều lần, không thể không cho người ta hy vọng, nghĩ như vậy, Diệp Tư Niên nhướn mày, như có như không gật đầu. Ủng hộ chính chủ ????ào ngay # T????????????T????????yen.????N #
Đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, Tần Thời Nhạc đột nhiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Tư Niên, không thể tin tưởng nói, "Em đồng ý rồi?!"
"Như thế nào, anh hy vọng tôi không đáp ứng?" Diệp Tư Niên dễ dàng tránh ôm ấp của Tần Thời Nhạc, xoay người dựa lưng vào bàn, nhướn mày liếc xéo anh.
"Đương nhiên không phải!" Lồng ngực trống rỗng, trong lòng Tần Thời Nhạc có chút mất mát, vội vàng mở miệng giải thích, "Tôi chỉ là quá vui vẻ, đúng vậy, là quá vui vẻ."
Mắt phượng hiện lên ý cười, Diệp Tư Niên lúc này mới hài lòng mà nhếch lên khoé môi, nâng nâng cằm nói "Vậy còn ngơ ngác làm gì, mau dẫn đường."
- ------------------------------------------
Viện nghiên cứu trong căn cứ, hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng ở hàng hiên không người, thảo luận vô cùng kịch liệt.
"Cô nghe nói không? Những thủ hạ của Diệp thiếu đãi ngộ rất tốt!" Người phụ nữ vóc dáng có chút cao nhìn lướt qua hai bên trái phải, xác định không có ai lúc này mới dùng ngữ khí tràn đầy hâm mộ nói, "Nghe nói không chỉ bao ăn ở, mỗi ngày còn cung cấp sữa bò với trứng gà, liền ngay cả người nhà của bọn họ đều có việc làm!"
"Thật sự?!" Người phụ nữ bên cạnh kinh ngạc hỏi, "Tất cả mọi người đều có được đãi ngộ như thế này?"
"Này vẫn là đãi ngộ thấp nhất đó!" Người phụ nữ cao ráo hâm mộ nói, "Biểu thúc bà con xa của tôi không phải là tiến sĩ sao? Lúc trước thiếu chút nữa đói chết, hiện tại nhà bọn họ ở trong căn cứ còn có một cửa hàng, cô nói đãi ngộ như thế nào?"
"Tại sao lại như vậy?" Người phụ nữ mặt tròn nói, "Đều là làm nghiên cứu, dựa vào cái gì chúng ta phải ăn cỏ ăn trấu, bọn họ lại có đãi ngộ tốt như vậy?"
"Còn không phải bởi vì người kia!" Người phụ nữ cao ráo giơ tay chỉ chỉ trên trời, vẻ mặt bất mãn, "Bất quá chỉ là tiểu tình nhân của Diệp Liễu mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là ỷ vào chính mình lớn lên dễ nhìn một chút hay sao? Rõ ràng không có bản lĩnh gì, còn liều mạng ra oai, đem một đám tiến sĩ đuổi đi, hiện tại trong viện nghiên cứu trở thành địa bàn của cậu ta."
"Cô nói nhỏ một chút!" Người phụ nữ mặt tròn vội vàng bịt miệng cô lại, nói "Cô không phải không biết tính tình của cậu ta, hiện tại phòng thí nghiệm không có người dám đắc tội bọn họ đâu!"
"Yên tâm, cậu ta không dám làm gì tôi!" Người phụ nữ vóc dáng thon dài nói, "Chúng ta là người của Tào gia, Diệp Liễu hiện tại chính là nịnh bợ nhà chúng ta đó! Nghe nói còn muốn cùng tam tiểu thư liên hôn, tối nay còn không phải là gặp mặt gia trưởng sao?"
"Nói cũng đúng!" Người phụ nữ mặt tròn nghĩ nghĩ, nói "Bất quá nếu là Diệp Liễu cùng tam tiểu thư kết hôn, người kia chẳng phải là...."
"Ha hả, tam tiểu thư cũng không phải là người dễ đối phó, đến lúc đó liền có trò hay để nhìn!"
"......"
Ở sau chỗ ngoặt, Lý Phi Ngôn gắt gao cắn răng, khuôn mặt dữ tợn nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy bạo ngược cùng sát ý.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm đó ngoài ý muốn nhìn đến, cảnh tượng Diệp Liễu cùng một người phụ nữ xinh đẹp ở nhà ăn nói nói cười cười, hai mắt Lý Phi Ngôn dần dần trở nên đỏ bừng.
Cậu ta đã chết qua một lần, mục tiêu đời này của cậu ta chính là báo thù, là Diệp Liễu dùng tình yêu đả động cậu ta, thề son sắt nói thật dễ nghe, nhưng cuối cùng thì sao? Đổi lại cũng chỉ là sự phản bội!
Cậu ta nỗ lực giúp đỡ Diệp Liễu, không ngủ không nghỉ mà tiến hành thực nghiệm, chỉ vì có thể nhanh chóng chế tạo ra vắc xin phòng bệnh giúp ông củng cố địa vị, còn Diệp Liễu thì sao? Thừa dịp cậu ta không ở bên cạnh mà hẹn hò với người phụ nữ khác, thật buồn cười! Thậm chí còn muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn.
Là ông ta phản bội tín nhiệm của cậu ta!
Nếu không phải Diệp Liễu phản bội cậu ta trước, cậu ta cũng sẽ không đi tìm Dương Tuấn uống rượu giải sầu, sau đó cũng sẽ không cùng hắn....
Nghĩ đến sáng sớm ngày đó tỉnh dậy nhìn thấy tất cả, Lý Phi Ngôn đau khổ nhắm mắt...
Tiếng bước chân truyền đến, Lý Phi Ngôn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hận ý.
Diệp, Liễu!
Là ông phản bội tôi trước!
- --------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Dạ Sắc đèn đuốc sáng trưng.
"Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Diệp Tư Niên bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Ca ngồi bên cạnh không ngừng xem trộm hắn.
Thế giới hai người bị phá hư, Tần Thời Nhạc đối với cháu trai nhà mình cũng không cho sắc mặt tốt, ánh mắt cất giấu lưỡi đao quét về phía Tần Ca không mời mà tới.
Thân thể Tần Ca cứng đờ, giả vờ ho nhẹ, ôm ly ngây ngô cười, "Không có gì, tôi chỉ là đối với anh có chút tò mò..." Tò mò là nhân tài nào có thể đả động đến vị tiểu thúc tâm địa sắc đá nhiều năm nhà mình.
"Tò mò?" Diệp Tư Niên nhướn nhướn lông mày, mắt phượng đảo qua Tần Thời Nhạc bên cạnh nói, "Tò mò cái gì?"
"Khụ....chính là ngưỡng mộ đại danh, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy người, tâm tình thật kích động!" Tần Ca theo bản năng mà liếc mắt vị tiểu thúc nãy giờ vẫn dùng sức trừng mình, trong lòng biết nếu dám nói ra sự thật về sau chính mình không thể sống tốt, đành nói sang truyện khác, "Anh biết chuyện của Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn không?"
"Chuyện gì?" Diệp Tư Niên khó hiểu nhíu mày, nghi hoặc mà nhìn phía Tần Thời Nhạc.
Lo sợ sẽ gợi lại chuyện thương tâm của Diệp Tư Niên, không muốn trước mặt hắn nhắc đến người nhà họ Diệp, sắc mặt Tần Thời Nhạc đen như đít nồi, ánh mắt mang theo dao nhỏ như có như không hướng trên người Tần Ca đâm tới.
Tần Ca: "...." Ông bà mau cứu con.
"Sao vậy, mau nói!" Diệp Tư Niên nhạy bén cảm nhận sóng ngầm mãnh liệt giữa hai chú cháu, không kiên nhẫn mà ở dưới bàn đá đá cẳng chân Tần Thời Nhạc.
"Ha ha, tôi bỗng nhiên nhớ ra chút nữa còn có việc bận, không tiếp tục quấy rầy hai người, hẹn gặp lại!" Tần Ca đột nhiên đứng lên, vừa nói vừa tông cửa xông ra ngoài, ngay cả cái ly trong tay cũng quên bỏ xuống.
"...." Trừng mắt nhìn cửa phòng đóng lại, mặt lộ vẻ khó xử đối diện tầm mắt Diệp Tư Niên, muốn nói lại thôi.
"Không muốn nói?" Mắt phượng híp lại, Diệp Tư Niên nâng cằm.
"Đương nhiên không phải!" Tần Thời Nhạc vội vã mở miệng giải thích, " Chính là Tần Ca có một lần tình cờ phát hiện Dương Tuấn cùng Lý Phi Ngôn ở lại Dạ Sắc qua đêm, sau đó nó liền nói cho tôi."
"Bọn họ ở Dạ Sắc qua đêm?!" Diệp Tư Niên kinh ngạc mở to hai mắt, "Anh chắc chắn? Không phải Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu?"
"Chắc chắn!" Tần Thời Nhạc có chút rối rắm cau mày, một chút cũng không có tâm trạng áy náy khi bán đứng đồng đội, chỉ cảm thấy loại chuyện này rất xấu hổ, "Cho nên Tần Ca mới nói cho tôi."
"Lý Phi Ngôn cho Diệp Liễu đội nón xanh?!" Diệp Tư Niên cũng rất rối rắm, quả thật không biết nên bày ra loại biểu tình gì.
Theo lý mà nói thì không nên như vậy a!
Dựa theo quỹ đạo thế giới nguyên bản, Dương Tuấn cùng Lý Phi Ngôn tuy rằng cũng có chút mập mờ, nhưng đại đa số đều là Dương Tuấn đơn phương yêu Lý Phi Ngôn, Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu mới là chân ái a!
Bọn họ sao có thể lăn cùng một chỗ?
Trong thế giới nguyên bản cho dù Dương Tuấn thực lực mạnh mẽ cùng không thể tranh cùng Diệp Liễu, hiện tại hắn bị chính mình hủy đi dị năng, như vậy cũng có thể chiếm được?
Chẳng lẽ Lý Phi Ngôn thích người yếu đuối?
Vai chính của thế giới quả nhiên khó hiểu!
Tự động não bổ đến trình độ hình ảnh không thể miêu tả, Diệp Tư Niên ê răng mà kêu một tiếng, vội vàng bưng rượu vang đỏ uống liền mấy ngụm áp xuống kinh hãi trong lòng.
Môi đỏ bị rượu thấm ướt, bên dưới ánh đèn vàng ái muội phản xạ ra sự trơn bóng mị hoặc, như muốn dụ dỗ người tiến lên cắn một ngụm, tầm mắt Tần Thời Nhạc trong lúc lơ đãng thoáng qua, trong lòng nhảy dựng.
Diệp Tư Niên lấy lại tinh thần nhìn về phía Tần Thời Nhạc, vừa định nói cái gì đó dời đi lực chú ý, lại đột nhiên không kịp phòng bị đối diện cặp mắt màu đen.
Trong lòng vừa động, Diệp Tư Niên đột nhiên câu môi cười, đầu lưỡi hơi hơi dò ra, thong thả mà liếm rượu dính trên môi.
Mắt phượng nửa nhắm nửa mở, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Thật là tiểu yêu tinh!
Tần Thời Nhạc thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân phát đau, vội bưng rượu lên uống một ngụm, lúc này mới miễn cưỡng đè xuống cơn khát.
Diệp Liễu mím môi, kế hoạch hao phí bao nhiêu tâm huyết bị phủ định, tuy ông tâm trí kiên định, cũng không khỏi có chút cảm giác thất bại.
Lúc trước Tần Thời Nhạc mang về rất nhiều vật tư, không chỉ giảm bớt tình cảnh khó khăn thiếu thốn vật tư trong căn cứ, cũng thắp sáng lên hy vọng của bọn họ.
Mạt thế đột nhiên bùng nổ, bọn họ căn bản còn chưa kịp phản ứng thế giới đã trở nên lộn xộn, phần lớn vật tư còn ở bên trong thành thị, bọn họ đối với việc tiến vào thành thị nơi tang thi tụ tập không ôm bất kì hy vọng gì, nhưng sự thành công của Tần Thời Nhạc lại làm cho bọn họ thấy được hy vọng.
Sau khi nghe nói Diệp Tư Niên giết chết con tang thi cấp bốn người người nghe tin đã thấy hoảng sợ, các tiểu đội dị năng giả khác nhau trong căn cứ liền giống như thủy triều dũng mãnh tiến đến Thanh Lam huyện, thu gom nhiều vật tư đến mức ai cũng có phần, cũng thúc đẩy bọn họ đem ánh mắt chuyển hướng về các thành thị khác.
Diệp Liễu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, dựa theo tình thế phát triển hiện tại, thế lực của ông tại Cảnh thành không thể phát triển mạnh mẽ hơn được nữa, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc tấn công các thành thị khác, nếu lần này thành công, mới thu hút được càng nhiều nhân tài có thực lực mạnh mẽ.
Ông đương nhiên không muốn cùng đối thủ chia sẻ, lại bởi vì tang thi trong thành thị nhiều đếm không xuể, chỉ dựa vào lực lượng của chính ông thì không có khả năng an toàn rút lui, càng đừng nói đến việc thu thập số lượng vật tư lớn.
Ông đã chuẩn bị tốt công phu 'sư tử ngoạm', lại không nghĩ rằng Tần Thời Nhạc sẽ dứt khoát lưu loát phủ quyết.
"Căn cứ hình ảnh vệ tinh phản hồi, thành Vân Khê có ít nhất một trăm tang thi cấp ba, mười mấy tang thi cấp bốn cùng sáu tang thi cấp năm, mặt khác còn có ít nhất trăm vạn tang thi cấp thấp, gần bằng lực lượng trong tay chúng ta, muốn tấn công thành Vân Khê quả thật là lời nói vô căn cứ, không khác gì tự tìm đường chết."
Diệp Liễu có thể nhớ lại rõ ràng bộ dáng của Tần Thời Nhạc khi nói những lời này, sắc mặt anh hờ hững không chứa bất luận cảm xúc nào, nhưng ông lại cảm thấy so với khinh thường trào phúng càng làm cho người cảm thấy xấu hổ hơn.
Chuẩn bị lâu như vậy, kĩ càng thu thập tư liệu còn không bằng ảnh chụp tường tận người khác tùy tay ném ra, thật là mất mặt cực kì.
"Chú...." Lý Phi Ngôn theo sau Diệp Liễu, nhìn ông bộ dạng mệt mỏi đầy mặt, muốn nói lại thôi.
"Yên tâm, tôi không có việc gì." Diệp Liễu xoa xoa tóc Lý Phi Ngôn, an ủi nói "Em về trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý."
Lực lượng vũ trang dưới tay ông vốn đã tương đối yếu kém, lúc trước sự việc Diệp Tư Niên trên lôi đài càng làm ông trong nháy mắt mất đi tâm của vô số người, mọi người cho rằng ngay cả con trai ruột ông cũng có thể vứt bỏ, nhất định là một người cực kì tàn nhẫn, đều không muốn gia nhập đội ngũ của ông, dẫn tới thực lực giảm đi, hơn nữa còn bị Tần Thời Nhạc nhắm vào, hiện giờ ông ở trong căn cứ có thể coi như tình cảnh gian nan, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm được ăn cả ngã về không mà tấn công thành Vân Khê.
Suy nghĩ muốn diệt trừ Diệp Tư Niên đều có, nhưng việc đã đến nước này, ông cũng chỉ có thể sứt đầu mẻ trán mà liên hệ với các thế lực khác, yêu cầu hợp tác muốn vượt qua nguy cơ trước mắt.
Cúi người hôn giữa trán người yêu, Diệp Liễu nói, "Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, thực nghiệm của em..."
Đáy mắt Lý Phi Ngôn hiện lên một tia do dự, nói "Cháu sẽ đẩy nhanh tốc độ, chú yên tâm."
"Được." Diệp Liễu vỗ vỗ bả vai cậu ta, thấy bộ dáng cậu ta muốn nói lại thôi, không khỏi có chút quan tâm, "Còn việc gì sao?"
".....Không." Lý Phi Ngôn miễn cưỡng cười, ánh mắt xẹt qua chút thất vọng, lắc đầu nói "Không có việc gì."
- ----------------------------------
Phòng thí nghiệm đề phòng nghiêm ngặt, Diệp Tư Niên mặc áo blouse trắng, hết sức chuyên chú mà đứng ở trên đài thực nghiệm nghiên cứu tinh hạch cấp ba.
Bất luận là tang thi hay dị năng giả, trong não bọn họ đều có một viên tinh hạch, tinh hạch này chính là năng lượng chi nguyên của bọn họ, dị năng giả hay tang thi đều có thể thông qua hấp thụ năng lượng trong tinh hạch để bổ sung dị năng hoặc thăng cấp, cho nên bản chất chính là dị năng giả cùng tang thi không khác nhau lắm so với tưởng tượng của mọi người.
Người thức tỉnh dị năng sẽ lâm vào sốt cao, mà tinh hạch cũng tùy theo hình thành.
Có thể nói, muốn khám phá bí mật kích phát dị năng, tình hạch chính là chìa khoá quan trọng nhất.
Nhưng có chìa khoá vẫn chưa đủ.
Diệp Tư Niên thu hồi tầm mắt, dựa vào bên cạnh đài thực nghiệm mệt mỏi xoa xoa giữa mày.
Có tư liệu hệ thống cung cấp, hắn đối với việc như thế nào kích phát dị năng tương đối nắm chắc, hắn luân hồi biết bao nhiêu đời, dữ trữ tri thức trong não bộ đã tới trình độ người khác không thể tưởng tượng nổi, ở phương diện này cũng được coi như tri thức uyên bác.
Hơn nữa phòng thí nghiệm này của hắn còn tụ tập rất nhiều chuyên gia, bên trong còn có người đời trước thậm chí thật sự còn lấy được thành công, nghiên cứu chế tạo ra trang bị kích phát dị năng.
Nhưng muốn nhanh chóng thành công, rốt cuộc vẫn không có dễ dàng như vậy.
Cửa phòng thí nghiệm bằng kim loại đặc thù hướng hai bên mở ra, người đàn ông mặc quân trang cao lớn cường tráng bước vào.
Diệp Tư Niên cong môi cười, mắt phượng hơi nhướn, nghiêng nghiêng mà liếc qua.
Bước chân Tần Thời Nhạc dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ dựa nghiêng bên cạnh đài thực nghiệm cách đó không xa, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài lần.
"Tư Niên." Khuôn mặt nhiều năm không cảm xúc của Tần Thời Nhạc tức khắc hiện lên một nụ cười dịu dàng, vài bước đi đến bên cạnh Diệp Tư Niên, động tác vô cùng tự nhiên mà kéo hắn ôm vào lòng ngực, hai mắt trên dưới đánh giá hắn một phen, lúc này mới đau lòng mà vuốt ve mặt hắn, nói "Có phải lại không ăn cơm trưa hay không? Sắc mặt rất kém."
Trong lòng Diệp Tư Niên trợn trắng mắt, đánh rớt tay anh, bất đắc dĩ nói " Luôn ở bên trong phòng thí nghiệm chính là như vậy?"
"Làm thực nghiệm cũng không thể quá nóng vội, em luôn ở phòng thí nghiệm đã mấy tháng, muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không? Nói không chừng tinh thần thả lỏng ngược lại có thể nâng cao hiệu suất, vừa lúc tôi ở Dạ Sắc có đặt chỗ trước, chúng ta cùng nhau đi?" Tần Thời Nhạc nhìn mặt hắn gầy hẳn một vòng, đau lòng trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Quét mắt nhìn chằm chằm cánh tay ôm bả vai hắn, suy xét đúng là chính mình đã ở trong phòng thí nghiệm rất lâu, hơn nữa lúc trước đã cự tuyệt người nào đó nhiều lần, không thể không cho người ta hy vọng, nghĩ như vậy, Diệp Tư Niên nhướn mày, như có như không gật đầu. Ủng hộ chính chủ ????ào ngay # T????????????T????????yen.????N #
Đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, Tần Thời Nhạc đột nhiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Tư Niên, không thể tin tưởng nói, "Em đồng ý rồi?!"
"Như thế nào, anh hy vọng tôi không đáp ứng?" Diệp Tư Niên dễ dàng tránh ôm ấp của Tần Thời Nhạc, xoay người dựa lưng vào bàn, nhướn mày liếc xéo anh.
"Đương nhiên không phải!" Lồng ngực trống rỗng, trong lòng Tần Thời Nhạc có chút mất mát, vội vàng mở miệng giải thích, "Tôi chỉ là quá vui vẻ, đúng vậy, là quá vui vẻ."
Mắt phượng hiện lên ý cười, Diệp Tư Niên lúc này mới hài lòng mà nhếch lên khoé môi, nâng nâng cằm nói "Vậy còn ngơ ngác làm gì, mau dẫn đường."
- ------------------------------------------
Viện nghiên cứu trong căn cứ, hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng ở hàng hiên không người, thảo luận vô cùng kịch liệt.
"Cô nghe nói không? Những thủ hạ của Diệp thiếu đãi ngộ rất tốt!" Người phụ nữ vóc dáng có chút cao nhìn lướt qua hai bên trái phải, xác định không có ai lúc này mới dùng ngữ khí tràn đầy hâm mộ nói, "Nghe nói không chỉ bao ăn ở, mỗi ngày còn cung cấp sữa bò với trứng gà, liền ngay cả người nhà của bọn họ đều có việc làm!"
"Thật sự?!" Người phụ nữ bên cạnh kinh ngạc hỏi, "Tất cả mọi người đều có được đãi ngộ như thế này?"
"Này vẫn là đãi ngộ thấp nhất đó!" Người phụ nữ cao ráo hâm mộ nói, "Biểu thúc bà con xa của tôi không phải là tiến sĩ sao? Lúc trước thiếu chút nữa đói chết, hiện tại nhà bọn họ ở trong căn cứ còn có một cửa hàng, cô nói đãi ngộ như thế nào?"
"Tại sao lại như vậy?" Người phụ nữ mặt tròn nói, "Đều là làm nghiên cứu, dựa vào cái gì chúng ta phải ăn cỏ ăn trấu, bọn họ lại có đãi ngộ tốt như vậy?"
"Còn không phải bởi vì người kia!" Người phụ nữ cao ráo giơ tay chỉ chỉ trên trời, vẻ mặt bất mãn, "Bất quá chỉ là tiểu tình nhân của Diệp Liễu mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là ỷ vào chính mình lớn lên dễ nhìn một chút hay sao? Rõ ràng không có bản lĩnh gì, còn liều mạng ra oai, đem một đám tiến sĩ đuổi đi, hiện tại trong viện nghiên cứu trở thành địa bàn của cậu ta."
"Cô nói nhỏ một chút!" Người phụ nữ mặt tròn vội vàng bịt miệng cô lại, nói "Cô không phải không biết tính tình của cậu ta, hiện tại phòng thí nghiệm không có người dám đắc tội bọn họ đâu!"
"Yên tâm, cậu ta không dám làm gì tôi!" Người phụ nữ vóc dáng thon dài nói, "Chúng ta là người của Tào gia, Diệp Liễu hiện tại chính là nịnh bợ nhà chúng ta đó! Nghe nói còn muốn cùng tam tiểu thư liên hôn, tối nay còn không phải là gặp mặt gia trưởng sao?"
"Nói cũng đúng!" Người phụ nữ mặt tròn nghĩ nghĩ, nói "Bất quá nếu là Diệp Liễu cùng tam tiểu thư kết hôn, người kia chẳng phải là...."
"Ha hả, tam tiểu thư cũng không phải là người dễ đối phó, đến lúc đó liền có trò hay để nhìn!"
"......"
Ở sau chỗ ngoặt, Lý Phi Ngôn gắt gao cắn răng, khuôn mặt dữ tợn nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy bạo ngược cùng sát ý.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm đó ngoài ý muốn nhìn đến, cảnh tượng Diệp Liễu cùng một người phụ nữ xinh đẹp ở nhà ăn nói nói cười cười, hai mắt Lý Phi Ngôn dần dần trở nên đỏ bừng.
Cậu ta đã chết qua một lần, mục tiêu đời này của cậu ta chính là báo thù, là Diệp Liễu dùng tình yêu đả động cậu ta, thề son sắt nói thật dễ nghe, nhưng cuối cùng thì sao? Đổi lại cũng chỉ là sự phản bội!
Cậu ta nỗ lực giúp đỡ Diệp Liễu, không ngủ không nghỉ mà tiến hành thực nghiệm, chỉ vì có thể nhanh chóng chế tạo ra vắc xin phòng bệnh giúp ông củng cố địa vị, còn Diệp Liễu thì sao? Thừa dịp cậu ta không ở bên cạnh mà hẹn hò với người phụ nữ khác, thật buồn cười! Thậm chí còn muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn.
Là ông ta phản bội tín nhiệm của cậu ta!
Nếu không phải Diệp Liễu phản bội cậu ta trước, cậu ta cũng sẽ không đi tìm Dương Tuấn uống rượu giải sầu, sau đó cũng sẽ không cùng hắn....
Nghĩ đến sáng sớm ngày đó tỉnh dậy nhìn thấy tất cả, Lý Phi Ngôn đau khổ nhắm mắt...
Tiếng bước chân truyền đến, Lý Phi Ngôn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hận ý.
Diệp, Liễu!
Là ông phản bội tôi trước!
- --------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Dạ Sắc đèn đuốc sáng trưng.
"Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Diệp Tư Niên bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Ca ngồi bên cạnh không ngừng xem trộm hắn.
Thế giới hai người bị phá hư, Tần Thời Nhạc đối với cháu trai nhà mình cũng không cho sắc mặt tốt, ánh mắt cất giấu lưỡi đao quét về phía Tần Ca không mời mà tới.
Thân thể Tần Ca cứng đờ, giả vờ ho nhẹ, ôm ly ngây ngô cười, "Không có gì, tôi chỉ là đối với anh có chút tò mò..." Tò mò là nhân tài nào có thể đả động đến vị tiểu thúc tâm địa sắc đá nhiều năm nhà mình.
"Tò mò?" Diệp Tư Niên nhướn nhướn lông mày, mắt phượng đảo qua Tần Thời Nhạc bên cạnh nói, "Tò mò cái gì?"
"Khụ....chính là ngưỡng mộ đại danh, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy người, tâm tình thật kích động!" Tần Ca theo bản năng mà liếc mắt vị tiểu thúc nãy giờ vẫn dùng sức trừng mình, trong lòng biết nếu dám nói ra sự thật về sau chính mình không thể sống tốt, đành nói sang truyện khác, "Anh biết chuyện của Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn không?"
"Chuyện gì?" Diệp Tư Niên khó hiểu nhíu mày, nghi hoặc mà nhìn phía Tần Thời Nhạc.
Lo sợ sẽ gợi lại chuyện thương tâm của Diệp Tư Niên, không muốn trước mặt hắn nhắc đến người nhà họ Diệp, sắc mặt Tần Thời Nhạc đen như đít nồi, ánh mắt mang theo dao nhỏ như có như không hướng trên người Tần Ca đâm tới.
Tần Ca: "...." Ông bà mau cứu con.
"Sao vậy, mau nói!" Diệp Tư Niên nhạy bén cảm nhận sóng ngầm mãnh liệt giữa hai chú cháu, không kiên nhẫn mà ở dưới bàn đá đá cẳng chân Tần Thời Nhạc.
"Ha ha, tôi bỗng nhiên nhớ ra chút nữa còn có việc bận, không tiếp tục quấy rầy hai người, hẹn gặp lại!" Tần Ca đột nhiên đứng lên, vừa nói vừa tông cửa xông ra ngoài, ngay cả cái ly trong tay cũng quên bỏ xuống.
"...." Trừng mắt nhìn cửa phòng đóng lại, mặt lộ vẻ khó xử đối diện tầm mắt Diệp Tư Niên, muốn nói lại thôi.
"Không muốn nói?" Mắt phượng híp lại, Diệp Tư Niên nâng cằm.
"Đương nhiên không phải!" Tần Thời Nhạc vội vã mở miệng giải thích, " Chính là Tần Ca có một lần tình cờ phát hiện Dương Tuấn cùng Lý Phi Ngôn ở lại Dạ Sắc qua đêm, sau đó nó liền nói cho tôi."
"Bọn họ ở Dạ Sắc qua đêm?!" Diệp Tư Niên kinh ngạc mở to hai mắt, "Anh chắc chắn? Không phải Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu?"
"Chắc chắn!" Tần Thời Nhạc có chút rối rắm cau mày, một chút cũng không có tâm trạng áy náy khi bán đứng đồng đội, chỉ cảm thấy loại chuyện này rất xấu hổ, "Cho nên Tần Ca mới nói cho tôi."
"Lý Phi Ngôn cho Diệp Liễu đội nón xanh?!" Diệp Tư Niên cũng rất rối rắm, quả thật không biết nên bày ra loại biểu tình gì.
Theo lý mà nói thì không nên như vậy a!
Dựa theo quỹ đạo thế giới nguyên bản, Dương Tuấn cùng Lý Phi Ngôn tuy rằng cũng có chút mập mờ, nhưng đại đa số đều là Dương Tuấn đơn phương yêu Lý Phi Ngôn, Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu mới là chân ái a!
Bọn họ sao có thể lăn cùng một chỗ?
Trong thế giới nguyên bản cho dù Dương Tuấn thực lực mạnh mẽ cùng không thể tranh cùng Diệp Liễu, hiện tại hắn bị chính mình hủy đi dị năng, như vậy cũng có thể chiếm được?
Chẳng lẽ Lý Phi Ngôn thích người yếu đuối?
Vai chính của thế giới quả nhiên khó hiểu!
Tự động não bổ đến trình độ hình ảnh không thể miêu tả, Diệp Tư Niên ê răng mà kêu một tiếng, vội vàng bưng rượu vang đỏ uống liền mấy ngụm áp xuống kinh hãi trong lòng.
Môi đỏ bị rượu thấm ướt, bên dưới ánh đèn vàng ái muội phản xạ ra sự trơn bóng mị hoặc, như muốn dụ dỗ người tiến lên cắn một ngụm, tầm mắt Tần Thời Nhạc trong lúc lơ đãng thoáng qua, trong lòng nhảy dựng.
Diệp Tư Niên lấy lại tinh thần nhìn về phía Tần Thời Nhạc, vừa định nói cái gì đó dời đi lực chú ý, lại đột nhiên không kịp phòng bị đối diện cặp mắt màu đen.
Trong lòng vừa động, Diệp Tư Niên đột nhiên câu môi cười, đầu lưỡi hơi hơi dò ra, thong thả mà liếm rượu dính trên môi.
Mắt phượng nửa nhắm nửa mở, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Thật là tiểu yêu tinh!
Tần Thời Nhạc thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân phát đau, vội bưng rượu lên uống một ngụm, lúc này mới miễn cưỡng đè xuống cơn khát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất