Chương 7
“Thầy Lương, đạo diễn Lưu bảo anh chuẩn bị, một phút sau quay cảnh tiếp theo.” Phó đạo diễn chạy tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của ảnh đế Lương và Tôn Duệ.
Cảnh quay hôm nay tiếp nối cảnh ngày hôm qua, vẫn là cảnh mùa đông, nhân viên lấy máy tạo tuyết và quạt gió tạo bối cảnh, vô cùng bắt mắt.
Thẩm Úc Tiều còn chưa đi đến gần, nhìn thoáng qua đã trông thấy Lương Trung Tuyền đang mặc áo choàng lông cừu, mái tóc dài được buộc cao lên bằng ngọc quan, tóc mai rũ nhẹ xuống, khiến sườn mặt vốn đã đẹp ngời ngời lại thêm chút anh tuấn phóng khoáng.
Cho dù đã kết hôn ngần ấy năm, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc làm việc của người ấy anh vẫn không kiềm được sự rung động trong lòng. Năm đó, anh cũng bởi vì một khoảnh khắc rung động như thế nên mới vừa gặp đã yêu Lương Trung Tuyền.
Trợ lý Tiểu Chu không để ý đến ánh nhìn hoài niệm và mê mệt của tổng giám đốc nhà mình, cậu ta xách hộp giữ nhiệt, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi vì nắng chiếu, kinh hoảng nhìn ra giữa phim trường: Ảnh đế Lương cũng liều mạng ghê, trời nóng như vậy mà mặc đồ dày thế này quay phim? Không khó chịu sao?
Nhân viên trên phim trường mặc áo ngắn tay quần đùi, đứng dưới nắng cũng nóng đến mức mồ hôi ướt lưng, thấy Lương Trung Tuyền khoác áo choàng lông, mặt không biến sắc, trong lòng thực sự khâm phục, bất kể cậu ta có bị bao nuôi hay không, nhưng có những phẩm chất hiếm có trong giới giải trí, chắc chắn cậu rất xứng đáng với vị trí hiện tại!
Vì diễn viên đóng vai thái giám không ngừng mắc lỗi nên chỉ có thể quay lại liên tục, tâm trạng của đạo diễn không tốt, cũng không cho thời gian nghỉ ngơi, hai nhân vật chính thậm chí chẳng có cơ hội cởi trang phục để hóng mát một tí, dặm lớp trang điểm xong lại tiếp tục quay.
Thời gian trôi qua, nét mặt của diễn viên gạo cội Phương Thư Nghiêm từ trước đến nay luôn được khen là điềm tĩnh cũng dần xấu đi, chỉ mỗi Lương Trung Tuyền, cho dù có làm lại bao nhiêu lần, nét mặt cậu cũng không thay đổi chút nào, thậm chí còn kiên nhẫn chỉ bảo cho vai phụ, vô cùng lịch thiệp, diễn viên nhỏ ấy nhìn cậu với vẻ mặt tôn sùng, chẳng biết có nghe lọt tai lời cậu nói hay không.
Đến khi cảnh quay này cuối cùng cũng kết thúc, đạo diễn và diễn viên đều như trút được gánh nặng thở phào một hơi, một đám quản lý và trợ lý xông đến cởi trang phục cho nghệ sĩ sắp bị cảm nắng nhà mình, Tôn Duệ và Tiểu Vương đã sớm lấy túi chườm đá và quạt nhỏ chuẩn bị sẵn một bên, rồi lao vào trung tâm phim trường cùng những người khác, nhưng sau khi chạy đến đó lại chẳng thấy bóng dáng của ảnh đế Lương đâu.
Quay đầu lại, ảnh đế Lương anh tuấn phóng khoáng đang xách vạt áo choàng lông cừu hăng hái xông đến ghế tựa nghỉ ngơi của mình, mà chỗ ấy có tổng giám đốc Thẩm vừa tới đang ngồi.
Tôn Duệ và Tiểu Vương: …
Người giống như con cún bự trông thấy mật ong này là ai đây? Ảnh đế Lương ôn tồn lễ độ vừa nãy đâu!
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía ảnh đế Lương, cả hai khóc không ra nước mắt, nghệ sĩ nhà mình mỗi khi gặp tổng giám đốc Thẩm là lập tức biến thành chú cún con, nhìn như nào cũng cảm thấy chỉ số thông minh không cao lắm.
Các nhân viên cũng ngơ ngác, nhưng mà không phải là vì Lương Trung Tuyền, suy cho cùng, sau khi tiếp nhận khái niệm “ảnh đế Lương được bao nuôi”, mọi người cũng không khó hiểu khi thấy cậu bày ra dáng vẻ đó, điều làm mọi người ngạc nhiên là: Tổng giám đốc Thẩm thế mà lại đến thăm đoàn phim!
Tổng giám đốc Thẩm là ai chứ, người ta là tổng tài bá đạo mỗi giây mỗi phút đều trên dưới mấy triệu bạc, vậy mà lại đến thăm đoàn phim trong thời gian làm việc, quả là kỳ quan thế giới! Chẳng phải nói hai người không có tình cảm ư, tại sao tổng giám đốc Thẩm lại xuất hiện ở chỗ này?
Mà ở một bên khác, Lương Trung Tuyền bị cho là “chỉ số thông minh không cao” lập tức nửa quỳ bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Úc Tiều, ôm chặt anh từ dưới lên, giống như tín đồ ôm chầm lấy vị thần của mình, thương yêu sâu sắc và thành kính.
Theo lý mà nói, hành động thân mật công khai như vậy sẽ bị hội ghen ghét tình yêu đôi lứa hận đến tận xương tủy, nhưng do ảnh đế Lương làm ra nên mọi người không có chút cảm xúc tiêu cực nào cả, thậm chí còn hơi thương tiếc. Ảnh đế Lương thật không dễ dàng gì, vì để thể hiện tình cảm tốt hơn một chút mà phải ôm một cách khoa trương và hèn mọn như vậy, nhưng trông tổng giám đốc Thẩm có vẻ chẳng có chút cảm động nào, thậm chí còn xụ mặt, ngay cả đứng lên cũng không thèm.
Khi hai người buông ra, Tiểu Vương và Tôn Duệ mới vội vàng tiến lên cởi trang phục trên người Lương Trung Tuyền xuống, để lộ ra cái áo thun đã bị thấm đẫm mồ hôi từ lâu, Tiểu Chu biết tổng giám đốc nhà mình sẽ không tự giác nhường chỗ, bởi vậy rất hiểu chuyện mà xin nhân viên một cái ghế nhỏ từ sớm, Lương Trung Tuyền ngồi trên ghế, ngoan ngoãn nằm nhoài trên chân của Thẩm Úc Tiều, để tổng giám đốc Thẩm cầm quạt nhỏ quạt sau lưng cho cậu.
Quần chúng hóng hớt: Quá thụ quá hèn mọn!
Lương Trung Tuyền vui sướng trong lòng, muốn ôm vợ mình để bày tỏ chút tâm trạng phấn khởi, nhưng do hơi cảm nắng, đầu choáng tai ù, thực sự không có sức nói chuyện. Thẩm Úc Tiều vẫn xụ mặt như cũ, tay phải cầm quạt nhỏ, tay trái nắm tay phải của Lương Trung Tuyền, đưa mắt ra hiệu, Tôn Duệ vội vàng tiến lên tháo tóc giả giúp ảnh đế Lương.
Đội bộ tóc giả này lên cần phải hóa trang lần nữa, phó đạo diễn nhìn thấy từ xa thì muốn đi ngăn cản, nhưng lại bị đạo diễn giơ tay chặn lại.
“Đạo diễn Lưu?” Phó đạo diễn khó hiểu nhìn sang đạo diễn tính tình không tốt, xưa nay nói một là một hai là hai, nghi hoặc nói: “Hôm qua trợ lý thầy Phương bảo muốn tháo xuống cho mát một chút, ngài còn nổi nóng, sao thế?”
Đạo diễn Lưu cuộn kịch bản lại, gõ “bốp” một phát vào đầu phó đạo diễn, “Cậu đần hả, không thấy tổng giám đốc Thẩm đang ngồi đó à? Không muốn làm nữa hả?”
Người trong giới đều biết, mỗi lần Lương Trung Tuyền vừa ý kịch bản nào, Thẩm Úc Tiều sẽ lập tức rót vốn vào, gần một nửa số tiền đầu tư cho bộ phim này đều đến từ tổng giám đốc Thẩm, đạo diễn Lưu lấy lòng còn không kịp, có điên mới tranh chấp với Thẩm Úc Tiều.
Phó đạo diễn sờ sờ đầu, ngại ngùng nói: “Tôi chỉ hỏi thử thôi, loại người lợi hại có thể ức hiếp ảnh đế Lương như tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn không dám đắc tội rồi.”
“Không dám thì ngậm miệng lại, trong cái giới này, nói càng nhiều sai càng nhiều, làm tốt công việc của mình đi, đừng quan tâm chuyện khác.” Đạo diễn liếc anh ta, lớn tiếng tuyên bố nghỉ ngơi, sau đó đi về phía Thẩm Úc Tiều giữa tiếng hò reo của các nhân viên.
Bên này, Lương Trung Tuyền vẫn chóng mặt, ăn vạ trên đùi Thẩm Úc Tiều không chịu đứng lên, Thẩm đại kim chủ xưa nay không hề chừa thể diện cho Lương tiểu minh tinh, nắm cổ và kéo đầu cậu lên, rồi đổ thẳng nửa chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy.
Đạo diễn Lưu vừa mới đi sang đã bị khiếp sợ mà khựng lại bởi động tác thô bạo của anh, bối rối đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên tiến lên hay không.
Thẩm Úc Tiều chú ý đến đối phương trước, khẽ gật đầu với ông, “Đạo diễn Lưu.” Đạo diễn Lưu tiến lên bắt tay, sẵn tiện ngồi xuống bên cạnh anh, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Lương Trung Tuyền, “Sao vậy, Trung Tuyền? Vẫn ổn chứ?”
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy cái cách gọi này thì khẽ nhướng mày.
Lương Trung Tuyền ngẩng đầu lên, nở nụ cười khéo léo, “Không sao đạo diễn Lưu, cháu vẫn ổn.” Chẳng còn thấy vẻ nũng nịu trước mặt Thẩm Úc Tiều vừa nãy nữa.
Em cười với ông ta làm gì vậy? Còn cười đẹp như thế nữa? Trong lòng Thẩm Úc Tiều hơi giận, nhấn đầu Lương Trung Tuyền trở lại đầu gối của mình, xoay đầu nói với đạo diễn Lưu: “Bộ phim này của mọi người, toàn bộ là cảnh mùa đông à?”
Đạo diễn Lưu lắc đầu: “Không phải không phải, chỉ có một số cảnh mặc áo choàng lông, hầu hết không cần phải mặc dày như vậy, đợi chút nữa còn một cảnh buổi chiều là chúng tôi sẽ đổi trang phục.”
Tổng giám đốc Thẩm hiển nhiên không hài lòng với điều này: “Tôi biết đạo diễn Lưu rất kính nghiệp, nhưng mà…”
Lương Trung Tuyền ngọ ngoạy ngồi dậy, nói chen vào: “Em không sao mà.”
Thẩm Úc Tiều: “Em im miệng.”
Lương Trung Tuyền ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Đạo diễn Lưu thấy tình trạng này, vội vàng nói, “Được rồi được rồi, tôi hiểu, Trung Tuyền là nam chính của chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của cậu ấy, thời tiết hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không như thế nữa.”
Giọng nói lí nhí của Lương Trung Tuyền vang lên: “Em không yếu ớt như thế đâu, vừa nãy là thấy anh đến nên huyết áp mới tăng cao…”
“Bốp” một tiếng, lời nói vô ích của ảnh đế Lương bị cắt ngang, ngoan ngoãn để bị vỗ đầu.
Đạo diễn Lưu ở lại đây trò chuyện đôi câu, nhìn đồng hồ, ông nghĩ tạm thời Thẩm Úc Tiều sẽ không để ảnh đế Lương đội tóc giả lại, bèn bảo phó đạo diễn thông báo cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.
Nhắc đến ăn cơm, Thẩm Úc Tiều lập tức lên tinh thần, nhận lấy hộp giữ nhiệt từ trong tay Tiểu Chu, đưa cho Lương Trung Tuyền cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Anh mua cơm cho em nè, ăn thử xem.”
“Sao mua được hộp giữ nhiệt này thế?” Lương Trung Tuyền vui tươi hớn hở nhận lấy mở ra, “Lúc học tiểu học em đã dùng hộp cơm này để mang đồ ăn theo đó.”
Hộp cơm giữ nhiệt có ba tầng, ngoại trừ cơm ở dưới cùng, hai tầng trên đều là món cực kỳ đơn giản: Trứng gà xào cà chua và cà tím kho.
Lương Trung Tuyền ngẩng đầu nhìn sang tổng giám đốc Thẩm nhà mình, ý cười đong đầy trong mắt: “Cục cưng, anh mua ở tiệm nào thế?”
Tổng giám đốc Thẩm vẫn lạnh mặt như cũ, đáp: “Em lo ăn đi, đừng quan tâm nhiều thế.”
Đúng lúc này Tiểu Vương cầm cơm hộp của đoàn phim đi đến, sau khi trông thấy hộp cơm của Lương Trung Tuyền thì ngạc nhiên bảo: “Anh Lương, sao anh ăn đơn giản quá vậy? Chỉ có hai món này, trông có vẻ còn không bằng cơm hộp của đoàn phim, không thì em lấy cho anh một phần nhé?”
Tôn Duệ thấy nét mặt của tổng giám đốc Thẩm trầm xuống rõ ràng, vội vàng kéo Tiểu Vương đi, khẽ nói: “Em nghĩ cái gì vậy? Đấy là của tổng giám đốc Thẩm mua cho anh Lương, em không nhìn ra à?”
Tiểu Vương ấm ức bĩu môi, phồng mặt như bánh bao: “Em biết, em chỉ không quen nhìn tổng giám đốc Thẩm đối xử với anh Lương như vậy thôi, anh coi mấy món đó, có phải còn không bằng cơm hộp của chúng ta không? Anh ta là ông chủ lớn mà lại mang đồ ăn tệ như vậy, chẳng biết nghĩ thế nào nữa.”
Tôn Duệ nghe vậy, quay lại nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy Lương Trung Tuyền gắp một miếng đen thui không biết là thứ gì lên rồi cho vào miệng, mặt không khỏi co giật, chẳng trách Tiểu Vương giận, bữa cơm mà tổng giám đốc Thẩm đưa cho ảnh đế Lương cũng hơi quá khó coi… Nhưng trong lòng nghĩ như vậy lại không thể biểu lộ ra, anh ta sầm mặt rồi nghiêm túc căn dặn Tiểu Vương: “Đây là lần cuối cùng anh giúp em, chuyện chồng chồng người ta, người ngoài như chúng ta không thể xen vào, làm tốt chuyện của mình là được rồi… Người trước em, chính là vì nói xấu tổng giám đốc Thẩm trước mặt anh Lương nên mới bị đuổi việc đấy, anh không mong em cũng đi nhanh như vậy.”
Tiểu Vương bị vẻ mặt của anh ta dọa sợ, co rúm gật đầu.
Không biết con bé này nghe lọt tai được bao nhiêu, Tôn Duệ khẽ thở dài, thoáng có linh cảm chẳng lành.
Mà lúc này, anh Lương mà Tiểu Vương thương tiếc vô tình nhận ra, món cà tím kho trong hộp cơm có vẻ ngoài cực kỳ xấu lại rất ngon, món khác cũng vậy, trông có vẻ không đẹp lắm nhưng cũng không phải là không ăn được.
Xem ra món này ngon ở hương vị rồi, giống như cục cưng ngạo kiều trong nóng ngoài lạnh nhà mình, Lương Trung Tuyền cảm thấy nhũn hết cả tim, tay cầm đũa hơi dùng sức, giả bộ bình tĩnh nói: “Hơi dở.”
Tiểu Chu tự biến mình thành tường nền vã mồ hôi thay ảnh đế Lương, món mà tổng giám đốc Thẩm mang đến cũng dám chê, không sợ về nhà sẽ bị chọc thành búp bê vải rách nát à?
Tổng giám đốc Thẩm lại chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào, trên thực tế, xưa nay tổng giám đốc Thẩm là người khiêm tốn kín đáo, đôi mắt của anh vừa đẹp lại sâu, chất chứa vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo như một đóa hoa xa vời vợi, có rất ít người có thể nhìn ra suy nghĩ của anh.
Thế nhưng ảnh đế Lương lại chẳng phải người thường, sống với Thẩm Úc Tiều lâu như vậy, cậu nhìn sơ qua đã nhận ra tổng giám đốc nhà mình lại bắt đầu tủi thân, thế là nở một nụ cười anh tuấn sảng khoái, không muốn sống mà khẽ nói: “Tổng giám đốc Thẩm anh đừng ngại tiêu tiền chứ, khó ăn như vậy, nhìn qua là biết của mấy quán nhỏ ven đường rồi.”
Cảnh quay hôm nay tiếp nối cảnh ngày hôm qua, vẫn là cảnh mùa đông, nhân viên lấy máy tạo tuyết và quạt gió tạo bối cảnh, vô cùng bắt mắt.
Thẩm Úc Tiều còn chưa đi đến gần, nhìn thoáng qua đã trông thấy Lương Trung Tuyền đang mặc áo choàng lông cừu, mái tóc dài được buộc cao lên bằng ngọc quan, tóc mai rũ nhẹ xuống, khiến sườn mặt vốn đã đẹp ngời ngời lại thêm chút anh tuấn phóng khoáng.
Cho dù đã kết hôn ngần ấy năm, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc làm việc của người ấy anh vẫn không kiềm được sự rung động trong lòng. Năm đó, anh cũng bởi vì một khoảnh khắc rung động như thế nên mới vừa gặp đã yêu Lương Trung Tuyền.
Trợ lý Tiểu Chu không để ý đến ánh nhìn hoài niệm và mê mệt của tổng giám đốc nhà mình, cậu ta xách hộp giữ nhiệt, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi vì nắng chiếu, kinh hoảng nhìn ra giữa phim trường: Ảnh đế Lương cũng liều mạng ghê, trời nóng như vậy mà mặc đồ dày thế này quay phim? Không khó chịu sao?
Nhân viên trên phim trường mặc áo ngắn tay quần đùi, đứng dưới nắng cũng nóng đến mức mồ hôi ướt lưng, thấy Lương Trung Tuyền khoác áo choàng lông, mặt không biến sắc, trong lòng thực sự khâm phục, bất kể cậu ta có bị bao nuôi hay không, nhưng có những phẩm chất hiếm có trong giới giải trí, chắc chắn cậu rất xứng đáng với vị trí hiện tại!
Vì diễn viên đóng vai thái giám không ngừng mắc lỗi nên chỉ có thể quay lại liên tục, tâm trạng của đạo diễn không tốt, cũng không cho thời gian nghỉ ngơi, hai nhân vật chính thậm chí chẳng có cơ hội cởi trang phục để hóng mát một tí, dặm lớp trang điểm xong lại tiếp tục quay.
Thời gian trôi qua, nét mặt của diễn viên gạo cội Phương Thư Nghiêm từ trước đến nay luôn được khen là điềm tĩnh cũng dần xấu đi, chỉ mỗi Lương Trung Tuyền, cho dù có làm lại bao nhiêu lần, nét mặt cậu cũng không thay đổi chút nào, thậm chí còn kiên nhẫn chỉ bảo cho vai phụ, vô cùng lịch thiệp, diễn viên nhỏ ấy nhìn cậu với vẻ mặt tôn sùng, chẳng biết có nghe lọt tai lời cậu nói hay không.
Đến khi cảnh quay này cuối cùng cũng kết thúc, đạo diễn và diễn viên đều như trút được gánh nặng thở phào một hơi, một đám quản lý và trợ lý xông đến cởi trang phục cho nghệ sĩ sắp bị cảm nắng nhà mình, Tôn Duệ và Tiểu Vương đã sớm lấy túi chườm đá và quạt nhỏ chuẩn bị sẵn một bên, rồi lao vào trung tâm phim trường cùng những người khác, nhưng sau khi chạy đến đó lại chẳng thấy bóng dáng của ảnh đế Lương đâu.
Quay đầu lại, ảnh đế Lương anh tuấn phóng khoáng đang xách vạt áo choàng lông cừu hăng hái xông đến ghế tựa nghỉ ngơi của mình, mà chỗ ấy có tổng giám đốc Thẩm vừa tới đang ngồi.
Tôn Duệ và Tiểu Vương: …
Người giống như con cún bự trông thấy mật ong này là ai đây? Ảnh đế Lương ôn tồn lễ độ vừa nãy đâu!
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía ảnh đế Lương, cả hai khóc không ra nước mắt, nghệ sĩ nhà mình mỗi khi gặp tổng giám đốc Thẩm là lập tức biến thành chú cún con, nhìn như nào cũng cảm thấy chỉ số thông minh không cao lắm.
Các nhân viên cũng ngơ ngác, nhưng mà không phải là vì Lương Trung Tuyền, suy cho cùng, sau khi tiếp nhận khái niệm “ảnh đế Lương được bao nuôi”, mọi người cũng không khó hiểu khi thấy cậu bày ra dáng vẻ đó, điều làm mọi người ngạc nhiên là: Tổng giám đốc Thẩm thế mà lại đến thăm đoàn phim!
Tổng giám đốc Thẩm là ai chứ, người ta là tổng tài bá đạo mỗi giây mỗi phút đều trên dưới mấy triệu bạc, vậy mà lại đến thăm đoàn phim trong thời gian làm việc, quả là kỳ quan thế giới! Chẳng phải nói hai người không có tình cảm ư, tại sao tổng giám đốc Thẩm lại xuất hiện ở chỗ này?
Mà ở một bên khác, Lương Trung Tuyền bị cho là “chỉ số thông minh không cao” lập tức nửa quỳ bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Úc Tiều, ôm chặt anh từ dưới lên, giống như tín đồ ôm chầm lấy vị thần của mình, thương yêu sâu sắc và thành kính.
Theo lý mà nói, hành động thân mật công khai như vậy sẽ bị hội ghen ghét tình yêu đôi lứa hận đến tận xương tủy, nhưng do ảnh đế Lương làm ra nên mọi người không có chút cảm xúc tiêu cực nào cả, thậm chí còn hơi thương tiếc. Ảnh đế Lương thật không dễ dàng gì, vì để thể hiện tình cảm tốt hơn một chút mà phải ôm một cách khoa trương và hèn mọn như vậy, nhưng trông tổng giám đốc Thẩm có vẻ chẳng có chút cảm động nào, thậm chí còn xụ mặt, ngay cả đứng lên cũng không thèm.
Khi hai người buông ra, Tiểu Vương và Tôn Duệ mới vội vàng tiến lên cởi trang phục trên người Lương Trung Tuyền xuống, để lộ ra cái áo thun đã bị thấm đẫm mồ hôi từ lâu, Tiểu Chu biết tổng giám đốc nhà mình sẽ không tự giác nhường chỗ, bởi vậy rất hiểu chuyện mà xin nhân viên một cái ghế nhỏ từ sớm, Lương Trung Tuyền ngồi trên ghế, ngoan ngoãn nằm nhoài trên chân của Thẩm Úc Tiều, để tổng giám đốc Thẩm cầm quạt nhỏ quạt sau lưng cho cậu.
Quần chúng hóng hớt: Quá thụ quá hèn mọn!
Lương Trung Tuyền vui sướng trong lòng, muốn ôm vợ mình để bày tỏ chút tâm trạng phấn khởi, nhưng do hơi cảm nắng, đầu choáng tai ù, thực sự không có sức nói chuyện. Thẩm Úc Tiều vẫn xụ mặt như cũ, tay phải cầm quạt nhỏ, tay trái nắm tay phải của Lương Trung Tuyền, đưa mắt ra hiệu, Tôn Duệ vội vàng tiến lên tháo tóc giả giúp ảnh đế Lương.
Đội bộ tóc giả này lên cần phải hóa trang lần nữa, phó đạo diễn nhìn thấy từ xa thì muốn đi ngăn cản, nhưng lại bị đạo diễn giơ tay chặn lại.
“Đạo diễn Lưu?” Phó đạo diễn khó hiểu nhìn sang đạo diễn tính tình không tốt, xưa nay nói một là một hai là hai, nghi hoặc nói: “Hôm qua trợ lý thầy Phương bảo muốn tháo xuống cho mát một chút, ngài còn nổi nóng, sao thế?”
Đạo diễn Lưu cuộn kịch bản lại, gõ “bốp” một phát vào đầu phó đạo diễn, “Cậu đần hả, không thấy tổng giám đốc Thẩm đang ngồi đó à? Không muốn làm nữa hả?”
Người trong giới đều biết, mỗi lần Lương Trung Tuyền vừa ý kịch bản nào, Thẩm Úc Tiều sẽ lập tức rót vốn vào, gần một nửa số tiền đầu tư cho bộ phim này đều đến từ tổng giám đốc Thẩm, đạo diễn Lưu lấy lòng còn không kịp, có điên mới tranh chấp với Thẩm Úc Tiều.
Phó đạo diễn sờ sờ đầu, ngại ngùng nói: “Tôi chỉ hỏi thử thôi, loại người lợi hại có thể ức hiếp ảnh đế Lương như tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn không dám đắc tội rồi.”
“Không dám thì ngậm miệng lại, trong cái giới này, nói càng nhiều sai càng nhiều, làm tốt công việc của mình đi, đừng quan tâm chuyện khác.” Đạo diễn liếc anh ta, lớn tiếng tuyên bố nghỉ ngơi, sau đó đi về phía Thẩm Úc Tiều giữa tiếng hò reo của các nhân viên.
Bên này, Lương Trung Tuyền vẫn chóng mặt, ăn vạ trên đùi Thẩm Úc Tiều không chịu đứng lên, Thẩm đại kim chủ xưa nay không hề chừa thể diện cho Lương tiểu minh tinh, nắm cổ và kéo đầu cậu lên, rồi đổ thẳng nửa chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy.
Đạo diễn Lưu vừa mới đi sang đã bị khiếp sợ mà khựng lại bởi động tác thô bạo của anh, bối rối đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên tiến lên hay không.
Thẩm Úc Tiều chú ý đến đối phương trước, khẽ gật đầu với ông, “Đạo diễn Lưu.” Đạo diễn Lưu tiến lên bắt tay, sẵn tiện ngồi xuống bên cạnh anh, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Lương Trung Tuyền, “Sao vậy, Trung Tuyền? Vẫn ổn chứ?”
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy cái cách gọi này thì khẽ nhướng mày.
Lương Trung Tuyền ngẩng đầu lên, nở nụ cười khéo léo, “Không sao đạo diễn Lưu, cháu vẫn ổn.” Chẳng còn thấy vẻ nũng nịu trước mặt Thẩm Úc Tiều vừa nãy nữa.
Em cười với ông ta làm gì vậy? Còn cười đẹp như thế nữa? Trong lòng Thẩm Úc Tiều hơi giận, nhấn đầu Lương Trung Tuyền trở lại đầu gối của mình, xoay đầu nói với đạo diễn Lưu: “Bộ phim này của mọi người, toàn bộ là cảnh mùa đông à?”
Đạo diễn Lưu lắc đầu: “Không phải không phải, chỉ có một số cảnh mặc áo choàng lông, hầu hết không cần phải mặc dày như vậy, đợi chút nữa còn một cảnh buổi chiều là chúng tôi sẽ đổi trang phục.”
Tổng giám đốc Thẩm hiển nhiên không hài lòng với điều này: “Tôi biết đạo diễn Lưu rất kính nghiệp, nhưng mà…”
Lương Trung Tuyền ngọ ngoạy ngồi dậy, nói chen vào: “Em không sao mà.”
Thẩm Úc Tiều: “Em im miệng.”
Lương Trung Tuyền ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Đạo diễn Lưu thấy tình trạng này, vội vàng nói, “Được rồi được rồi, tôi hiểu, Trung Tuyền là nam chính của chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của cậu ấy, thời tiết hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không như thế nữa.”
Giọng nói lí nhí của Lương Trung Tuyền vang lên: “Em không yếu ớt như thế đâu, vừa nãy là thấy anh đến nên huyết áp mới tăng cao…”
“Bốp” một tiếng, lời nói vô ích của ảnh đế Lương bị cắt ngang, ngoan ngoãn để bị vỗ đầu.
Đạo diễn Lưu ở lại đây trò chuyện đôi câu, nhìn đồng hồ, ông nghĩ tạm thời Thẩm Úc Tiều sẽ không để ảnh đế Lương đội tóc giả lại, bèn bảo phó đạo diễn thông báo cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.
Nhắc đến ăn cơm, Thẩm Úc Tiều lập tức lên tinh thần, nhận lấy hộp giữ nhiệt từ trong tay Tiểu Chu, đưa cho Lương Trung Tuyền cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Anh mua cơm cho em nè, ăn thử xem.”
“Sao mua được hộp giữ nhiệt này thế?” Lương Trung Tuyền vui tươi hớn hở nhận lấy mở ra, “Lúc học tiểu học em đã dùng hộp cơm này để mang đồ ăn theo đó.”
Hộp cơm giữ nhiệt có ba tầng, ngoại trừ cơm ở dưới cùng, hai tầng trên đều là món cực kỳ đơn giản: Trứng gà xào cà chua và cà tím kho.
Lương Trung Tuyền ngẩng đầu nhìn sang tổng giám đốc Thẩm nhà mình, ý cười đong đầy trong mắt: “Cục cưng, anh mua ở tiệm nào thế?”
Tổng giám đốc Thẩm vẫn lạnh mặt như cũ, đáp: “Em lo ăn đi, đừng quan tâm nhiều thế.”
Đúng lúc này Tiểu Vương cầm cơm hộp của đoàn phim đi đến, sau khi trông thấy hộp cơm của Lương Trung Tuyền thì ngạc nhiên bảo: “Anh Lương, sao anh ăn đơn giản quá vậy? Chỉ có hai món này, trông có vẻ còn không bằng cơm hộp của đoàn phim, không thì em lấy cho anh một phần nhé?”
Tôn Duệ thấy nét mặt của tổng giám đốc Thẩm trầm xuống rõ ràng, vội vàng kéo Tiểu Vương đi, khẽ nói: “Em nghĩ cái gì vậy? Đấy là của tổng giám đốc Thẩm mua cho anh Lương, em không nhìn ra à?”
Tiểu Vương ấm ức bĩu môi, phồng mặt như bánh bao: “Em biết, em chỉ không quen nhìn tổng giám đốc Thẩm đối xử với anh Lương như vậy thôi, anh coi mấy món đó, có phải còn không bằng cơm hộp của chúng ta không? Anh ta là ông chủ lớn mà lại mang đồ ăn tệ như vậy, chẳng biết nghĩ thế nào nữa.”
Tôn Duệ nghe vậy, quay lại nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy Lương Trung Tuyền gắp một miếng đen thui không biết là thứ gì lên rồi cho vào miệng, mặt không khỏi co giật, chẳng trách Tiểu Vương giận, bữa cơm mà tổng giám đốc Thẩm đưa cho ảnh đế Lương cũng hơi quá khó coi… Nhưng trong lòng nghĩ như vậy lại không thể biểu lộ ra, anh ta sầm mặt rồi nghiêm túc căn dặn Tiểu Vương: “Đây là lần cuối cùng anh giúp em, chuyện chồng chồng người ta, người ngoài như chúng ta không thể xen vào, làm tốt chuyện của mình là được rồi… Người trước em, chính là vì nói xấu tổng giám đốc Thẩm trước mặt anh Lương nên mới bị đuổi việc đấy, anh không mong em cũng đi nhanh như vậy.”
Tiểu Vương bị vẻ mặt của anh ta dọa sợ, co rúm gật đầu.
Không biết con bé này nghe lọt tai được bao nhiêu, Tôn Duệ khẽ thở dài, thoáng có linh cảm chẳng lành.
Mà lúc này, anh Lương mà Tiểu Vương thương tiếc vô tình nhận ra, món cà tím kho trong hộp cơm có vẻ ngoài cực kỳ xấu lại rất ngon, món khác cũng vậy, trông có vẻ không đẹp lắm nhưng cũng không phải là không ăn được.
Xem ra món này ngon ở hương vị rồi, giống như cục cưng ngạo kiều trong nóng ngoài lạnh nhà mình, Lương Trung Tuyền cảm thấy nhũn hết cả tim, tay cầm đũa hơi dùng sức, giả bộ bình tĩnh nói: “Hơi dở.”
Tiểu Chu tự biến mình thành tường nền vã mồ hôi thay ảnh đế Lương, món mà tổng giám đốc Thẩm mang đến cũng dám chê, không sợ về nhà sẽ bị chọc thành búp bê vải rách nát à?
Tổng giám đốc Thẩm lại chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào, trên thực tế, xưa nay tổng giám đốc Thẩm là người khiêm tốn kín đáo, đôi mắt của anh vừa đẹp lại sâu, chất chứa vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo như một đóa hoa xa vời vợi, có rất ít người có thể nhìn ra suy nghĩ của anh.
Thế nhưng ảnh đế Lương lại chẳng phải người thường, sống với Thẩm Úc Tiều lâu như vậy, cậu nhìn sơ qua đã nhận ra tổng giám đốc nhà mình lại bắt đầu tủi thân, thế là nở một nụ cười anh tuấn sảng khoái, không muốn sống mà khẽ nói: “Tổng giám đốc Thẩm anh đừng ngại tiêu tiền chứ, khó ăn như vậy, nhìn qua là biết của mấy quán nhỏ ven đường rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất