Chương 93
Chỉ số tình cảm đột nhiên đạt tới một trăm, Thẩm Úc Tiều nhất thời có chút phản ứng không kịp, tương lai đen tối vẫn luôn treo ở đỉnh đầu, anh đương nhiên là muốn biết chân tướng, nhưng tới giờ khắc này rồi, ngược lại có loại cảm giác “Gần quê sinh sợ”, hai người đều đã nói hết tất cả, chân tướng giống như cũng không quan trọng như vậy nữa.
Hệ thống thấy kí chủ nhà mình không nói lời nào, bèn nhắc nhở: 【Cậu yên tâm, hiện tại chấp nhận rồi, cũng không có lập tức nằm mơ, lúc hai người cùng nhau ngủ say mới có thể bắt đầu, hơn nữa có lớp phòng hộ của hệ thống, không cần lo lắng sẽ nói mớ.】
Thẩm Úc Tiều nhìn ảnh đế Lương ở phía trước cười đến nhộn nhạo, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu, đồng thời tỉnh táo trả lời: 【Chấp nhận.】
Hôm nay phòng phát sóng trực tiếp thứ ba của hai chồng chồng phá lệ ngủ sớm, khán giả mắt thấy tổng giám đốc Thẩm đột nhiên dính người mà chủ động lăn vào lòng ngực ảnh đế Lương, sau đó bá đạo mà uy hiếp cậu không được buông tay, nhịn không được khóe miệng nhếch lên, một số là đi xem hai phòng phát sóng trực tiếp khác, hoặc là để điện thoại di động trước bàn, yên tâm mà làm chuyện của mình.
Mà giờ này khắc này, hai chồng chồng thoạt nhìn như đang ngủ ngon lành, đã chạm mặt trong mơ.
Lương Trung Tuyền tỉnh lại trong giấc mơ, thế nhưng không có nhiều kinh ngạc, cậu chỉ nhìn khoảng không xung quanh một chút, sau đó ôm vai tổng giám đốc Thẩm, cười hỏi: “Đây là lại nhận phần thưởng gì vậy? Sao anh lại chạy vào trong giấc mơ của em rồi?”
Thẩm Úc Tiều gật gật đầu, vừa định mở miệng giải thích, trước mắt liền xuất hiện một tia sáng lóa mắt, Lương Trung Tuyền nhanh tay nhanh mắt mà che mắt anh lại. Lúc mở mắt ra, trước mặt đã xuất hiện một màn ảnh 3D, trên màn ảnh là “Thẩm Úc Tiều” ngồi ở trên giường trong chung cư.
Lương Trung Tuyền bừng tỉnh nói: “Đây là…… thế giới song song? Thế giới mà chúng ta ly hôn?”
Thẩm Úc Tiều nắm lấy tay cậu, gật gật đầu.
Nét tươi cười trên mặt ảnh đế Lương dần dần biến mất, tiếp theo tay cậu bắt lấy tay Thẩm Úc Tiều kéo anh vào trong lòng ngực.
Trên màn hình điện thoại hiển thị ngày ba tháng tám năm hai nghìn không trăm hai mươi lăm, tức là sau cái ngày hệ thống đi vào thân thể anh, không có nhiệm vụ của hệ thống, Thẩm Úc Tiều cứ theo lẽ thường đi làm, mà ngày này công ty sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho nhân viên, anh buồn chán đến chết, cũng theo chân đến bệnh viện, tiếp theo liền nhận được tin dữ “Ung thư dạ dày”.
Giống với bất cứ một người nào, cho dù là “bá đạo tổng tài” như tổng giám đốc Thẩm, đối mặt với cái chết, cũng phải sợ hãi, giống như hệ thống đã nói trong phần thưởng vậy, sau khi anh đã trải qua thống khổ cùng rối rắm, mới dần dần tiếp nhận sự thật này, một bên trị liệu một bên không trì hoãn tiến độ thu mua Tinh Vân, vốn định chờ thu mua xong mới từ từ nói cho Lương Trung Tuyền biết bệnh trạng của mình. Nhưng trước lúc mở miệng, anh bỗng nhiên phát hiện, mối quan hệ của anh cùng Lương Trung Tuyền ở trên mạng tất cả đều là những lời ác ý.
Chính mình bị đắp nặn thành một tên cặn bã vô tâm, mà Lương Trung Tuyền cho dù bị ngược đãi cũng tình nguyện bị bao dưỡng trở thành một tên hám tiền, mà kỳ quái chính là cả Lương Trung Tuyền, hay đoàn đội mình sắp xếp cho cậu, đều không có ý định làm sáng tỏ, vốn tưởng rằng là vấn đề từ đoàn đội, tìm người tra xét lúc sau mới phát hiện, người đại diện chỉ là một bộ phận nhỏ, mà khi bị nhắc tới việc “bao dưỡng”, đoàn đội đã từng hỏi qua Lương Trung Tuyền muốn làm sáng tỏ hay không, lại bị cậu từ chối.
Trên thực tế, sau khi nhận thức được hệ thống, Thẩm Úc Tiều cũng phát hiện ra chuyện này, nhưng bởi vì vẫn luôn cùng Lương Trung Tuyền thân mật ngọt ngào, trong lòng anh lại mang theo áy náy đối với lão công nhà mình, đầu tiên đem trách nhiệm ôm trên người mình, rồi sau đó cẩn thận ngẫm lại liền biết, ngay từ đầu là do trong lòng Lương Trung Tuyền không tự tin cùng tình độc chiếm của bản thân mà gây chuyện, sau đó hai chồng chồng càng ngày càng tốt, anh liền không quá để ý bị người ta nói này nói nọ.
Nhưng người bệnh vốn yếu ớt, cùng là một việc, nhưng dưới tình huống khác nhau, luôn có thể diễn ra kết quả khác nhau, tổng giám đốc Thẩm đang bị bệnh khi đó chỉ cảm thấy trời đất u ám, hoàn toàn nghĩ không thông được lão công nhà mình rốt cuộc là vì cái gì muốn làm như vậy.
Là lười quan tâm, hay là không hài lòng với bản thân? Có phải chính anh cũng cảm thấy, mình không phải thật sự yêu cậu, mà chỉ là đùa cợt cậu, cho nên mới vẫn luôn không chịu làm sáng tỏ?
Trong lòng đã có hoài nghi, hiển nhiên cũng sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt gì, lúc quay《 Tướng Quân 》 cơ hồ cùng bảo bối cắt đứt liên lạc, sau khi đóng máy rốt cuộc có cơ hội cùng người ta sến súa, cho nên ảnh đế Lương lòng tràn đầy chờ mong vừa vào cửa, liền bị tổng giám đốc Thẩm dùng lời nói lạnh nhạt làm tổn thương hoàn toàn, cậu thấy bảo bối tức giận, liền nhẹ giọng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Úc Tiều tâm loạn như ma, nghĩ đến người đối diện đang cười này có chuyện gì gạt mình, liền cảm thấy uất ức, muốn khóc lóc ôm lấy cậu, muốn lớn tiếng chất vấn cậu vì cái gì mà thà rằng bị hiểu lầm cũng không tới tìm mình giúp đỡ, chính là hé miệng, nói ra toàn là chanh chua châm chọc.
Lương Trung Tuyền cũng không thoải mái, kiểm tra phát hiện ra mắc chứng Alzheimer làm cho cậu gặp áp lực rất lớn. Khi đóng phim, nhớ bảo bối nhà mình cơ hồ muốn chôn vùi cậu, nhưng lại sợ anh còn giận, không thể không “thiện giải nhân ý” mà không dám quấy rầy anh, không nghĩ tới vừa mới về nhà, bảo bối lại tức giận, cậu thở dài, xoay người rời đi.
Chiến tranh lạnh bất ngờ của hai người kéo dài đến tận nửa đêm, Thẩm Úc Tiều thấy đối phương mặc một chiếc áo mỏng đứng ở ban công, trong nháy mắt cảm thấy hối hận, chuẩn bị đem người kia kéo trở về, lại ngoài ý muốn nghe thấy cuộc điện thoại của cậu.
“Bỏ đi, tính tình anh ấy là như vậy.”
“Lâu như vậy đều qua được, nhịn một chút, nói không chừng có một ngày là có thể cảm hóa anh ấy.”
“Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy, cùng đồ ngốc này một chỗ quá mệt mỏi, chủ yếu vẫn là tinh thần mệt mỏi.”
Một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc lên, xông thẳng lên đỉnh đầu, ngón tay đặt trên tay nắm cửa, nỗ lực hồi lâu, nhưng vẫn không dùng sức đẩy ra, đau đớn xuyên tim từ dạ dày truyền lên, đau đến máu gần như đông lại, ngoài cửa sổ xa xa bay lên một cái đèn Khổng Minh, thấp thoáng lượn lờ trên bầu trời đầy sao, giống như đang cười nhạo điều gì đó.
Mấy ngày này anh một người chịu đựng ốm đau, một bên qua loa lấy lệ cho Lương Trung Tuyền đừng tới quấy rầy mình, trong tiềm thức lại mâu thuẫn hy vọng đối phương có thể đừng thiện giải nhân ý như vậy, mỗi khi nghĩ đến việc sau khi mình chết Lương Trung Tuyền sẽ đau khổ vĩnh viễn, hay là bỏ qua bi thương cùng người khác làm lại, đều có thể hành hạ dạ dày mình đau đến ngủ không được, muốn được cậu ôm vào trong ngực, lại sợ hãi nhìn thấy cậu sẽ nhịn không được khóc ra. Chữ “mệt” này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Anh biết tật xấu của mình, nhưng từ lúc ở bên nhau đến bây giờ, Lương Trung Tuyền vẫn luôn là bộ dạng chấp nhận mọi thứ, anh cho rằng đối phương biết, mình yêu cậu.
Chính là hiện tại cậu nói, cậu rất mệt, ở chung với mình rất mệt.
Những hồi ức tốt đẹp đó, ngẫm lại là có thể cười ra tiếng, trên thực tế chỉ là một bên không lý do để nhân nhượng, những lúc cậu cười, ôm, hôn môi mình, cậu có phải cũng cảm thấy mệt không?
Thảo nào mỗi một lần cậu đóng phim liền phải rời đi mấy tháng, thảo nào mỗi lần cậu trở về không kịp nói nói mấy câu, đã bị cậu lôi kéo làm chuyện yêu, thảo nào cậu không muốn làm sáng tỏ, hóa ra trong lòng cậu, mình đúng là một thằng đàn ông cặn bã, mà những cái mình tự cho là thân mật đều là đối phương vì đón ý nói hùa mình mà không thể không chịu đựng khuất nhục?
Rất cao thượng nha, dù cho bản thân phải chịu thiệt thòi, cũng muốn dỗ mình, có thể có được tình yêu ngập tràn sự dối trá, chính mình có tài đức gì. Thẩm Úc Tiều muốn tự giễu mà cười hai tiếng, mặt không chút cảm xúc giống như bị đông cứng lại, như thế nào đều bất động, anh cảm tưởng mình sẽ lao ra chất vấn Lương Trung Tuyền, vì sao ngay từ đầu không nói rõ, vì cái gì rõ ràng cảm thấy mệt, lại còn làm bộ thích thú, làm anh cho rằng trên thế giới này còn có một người yêu mình, vì cái gì mình rõ ràng yêu cậu tha thiết như vậy, lại bị cậu đối xử với mình như vậy, không thể dịu dàng với anh một chút… Anh đứng hồi lâu, trơ mắt nhìn đối phương cho dù có lạnh đến chết, cũng không muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn mình, cuối cùng chỉ có thể chịu đựng dạ dày đang đau, lặng lẽ xoay người rời đi.
Hình ảnh thân thể tổng giám đốc Thẩm cứng đờ mà đi trở về phòng ngủ, trừng mắt nhìn trần nhà rơi lệ, mà tổng giám đốc Thẩm trong giấc mơ nhìn đến đây, nhịn không được nhíu mày, tuy rằng “Lương Trung Tuyền” nói đúng là có chút mơ hồ, nhưng nghe ngữ khí kia liền biết cậu nói không phải mình, “Thẩm Úc Tiều” sao lại có thể ngốc như vậy? Người này căn bản không phải anh!
Nhưng trong lòng anh cũng biết, thế giới kia chính là một mình anh đối mặt với nỗi sợ hãi từ cái chết, tâm tư mẫn cảm quá cũng không phải sai, chính là “Thẩm Úc Tiều” này vẫn là làm anh tức chết, người này hiểu lầm thế nhưng cũng không biết tìm Lương Trung Tuyền hỏi một chút, cũng không hề chất vấn cậu, chỉ là lúc Lương Trung Tuyền lên giường thì bảo đối phương ra ngoài, chọc người ta chạy tới phòng cho khách, chính mình ngồi ở trên giường, càng nghĩ càng giận, dạ dày lại đau như là bị cái dùi hung hăng đâm thủng, cổ họng tanh tưởi, liền nôn ra một ngụm máu, mà Lương Trung Tuyền bị đuổi ra còn không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết bản thân đã chọc anh khi nào.
Buổi sáng ngày hôm sau, ảnh đế Lương gọi điện thoại không hỏi ra nguyên do tổng giám đốc Thẩm vì cái gì tức giận liền tự mình đi đến công ty nhà họ Thẩm để tìm hiểu sự tình.
Tổng giám đốc Thẩm tỉnh dậy không thấy cậu, cho rằng cậu không muốn thấy mình, càng thêm đau khổ, nếu hạnh phúc ở bên nhau là giả, yêu cũng là giả, vậy thì cuộc hôn nhân cùng người này cũng không có gì để luyến tiếc, anh trực tiếp phái người đưa đơn ly hôn tới, bỏ vào tủ đầu giường.
Mà bên kia “Lương Trung Tuyền” ở công ty nhà họ Thẩm biết được tổng giám đốc Thẩm dạo gần đây tâm tình vẫn luôn không tốt, rơi vào đường cùng, liền tính toán đè người đó lại hung hăng khi dễ, dỗ người đó như vậy tuy rằng dễ bị đánh, nhưng vẫn luôn rất hiệu quả, bảo bối động thủ đánh người, đó là dấu hiệu nguôi giận rõ ràng nhất.
Cậu lặng lẽ mở cửa phòng, ôm người đó vào trong lòng ngực, lại không nghĩ rằng anh càng thêm tức giận, đến mức đẩy mình ra, vọt vào nhà vệ sinh, phát ra âm thanh nôn mửa.
Điều này đối với người yêu mà nói, chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Tính tình Lương Trung Tuyền chưa bao giờ được xem là tốt, nếu không phải thật sự cảm thấy tổng giám đốc Thẩm khẩu xà tâm phật, cái miệng nhỏ bô bô dáng vẻ đáng yêu, như thế nào sẽ một mực nhường nhịn anh? Nhưng hôm nay đối phương đã tỏ vẻ chán ghét rất rõ ràng, đã không được tính ở phạm trù đáng yêu nữa, đặc biệt là cậu khẳng định chính mình trước nay chưa làm qua hành động gì quá mức, thấy Thẩm Úc Tiều như vậy, trong lòng tự nhiên cũng nổi lửa, hai người liền từ lúc bắt đầu “nói chuyện” áp lực dần dần chuyển biến thành đối chọi gay gắt, tiếp theo đó là oán trách lẫn nhau.
Sự thật chứng minh, cho dù là thân thế bá đạo tổng tài giàu có, hay là ảnh đế đức cao vọng trọng ôn nhuận, trong lúc nổi nóng, đều ấu trĩ đến buồn cười, ai cũng không muốn “chịu thua”, cũng đều vì muốn “thắng”, mà nói ra những lời trái lương tâm và tổn thương đối phương.
——Em có phải căn bản là chưa từng yêu anh, kỳ thật ở cùng với anh trong lòng cảm thấy đặc biệt mệt mỏi?
—— Nếu anh đã nghĩ là như vậy thì em cũng không có cách nào khác.
—— Cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ chia ly, anh so với em thật lòng thật dạ hơn vài phần.
——Anh không có thật lòng thật dạ đối với em.
……
Trận cãi vã này kéo dài đến khi tổng giám đốc Thẩm lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn, ảnh đế Lương bị vài tờ giấy này thương tổn đến tim cũng nát, lại vì yêu bạn đời của mình mà luyến tiếc, trực tiếp nhận thua, nhưng tổng giám đốc Thẩm không chịu buông tha, anh nhận định Lương Trung Tuyền là đang lừa dối anh, không nói nguyên nhân, cũng không cho đối phương cơ hội giải thích. Mãi cho đến khi Lương Trung Tuyền thật sự cảm thấy tim mình mệt rồi, cậu cũng bắt đầu hoài nghi ở trong lòng, một tổng giám đốc Thẩm có thể tùy tiện lấy ra tờ đơn thỏa thuận ly hôn, rốt cuộc có phải là bảo bối rõ ràng ỷ lại lại dính người, lại còn biệt nữu mà nói móc trong lòng mình hay không? Những động tác nhỏ đáng yêu lúc trước, từng chút từng chút hội tụ lại có thể ngọt ngào đến mức khiến người ta rơi giọt nước mắt hạnh phúc, có phải hay không đều là do tự mình đa tình……
Cuối cùng, hai người mình đầy thương tích rốt cuộc cũng ly hôn, một phân đoạn ngắn này này được diễn rồi chiếu cho tổng giám đốc Thẩm xem đến khi hệ thống đi vào.
Xem xong hết thảy, hai người đều trầm mặc, bọn họ đã từng ở một lần đoán quá rất nhiều cái gọi là “hiểu lầm”, từ người bị nhiều nghi ngờ nhất Thành Trăn, đến công cụ người vô tội nhất Cung Cự Nhân, tất cả đều bị đem ra ném nồi, chính là hai người ai cũng chưa nghĩ đến, sự hiểu lầm này như thế nào mà lại đơn giản và buồn cười đến vậy, hai người cái gì cũng chẳng nói chẳng rằng, đùng một cái tự cho mình đúng là “thiện giải nhân ý”, từ đầu tới đuôi không có nghiêm túc trao đổi dù một câu, toàn dựa não bộ ồn ào đến trời đất u ám.
Thẩm Úc Tiều ngoại trừ bất lực, còn có hổ thẹn. Thực rõ ràng, thế giới song song này cuộc hôn nhân là do “chính mình” đề nghị ly hôn, chỉ bởi vì vài câu nói không nghe rõ liền phán tử hình cho người yêu, bản thân sao có mặt mũi nói chữ “yêu” này nữa? Lương Trung Tuyền cái gì cũng không làm đã bị gán một đống tội danh, sẽ có bao nhiêu khổ sở!
Mà Lương Trung Tuyền cũng đau lòng mà ôm Thẩm Úc Tiều vào trong lòng ngực, hốc mắt đỏ bừng, không nhịn được muốn nhào vô màn ảnh, cho thằng ngốc tự cho là cảm động, tự cho là vô tội một quyền, người yêu bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lúc “Thẩm Úc Tiều” nôn mửa, trong không khí rõ ràng tràn đầy mùi máu tươi, cậu thế mà một chút cũng không biết, thậm chí còn ở chỗ đó giả bộ ấm ức, Cái con mẹ nó rác rưởi đang giả bộ quan tâm, giả bộ làm bạch liên hoa*!
*Nghĩa bóng ám chỉ những người (cô gái) luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
Thẩm Úc Tiều vốn dĩ còn khó chịu, nhưng nhìn lão công nhà mình so với chính mình càng áy náy hối hận, tức đến nổi hai mắt đỏ bừng, vẫn là nhịn không được bật cười, gõ gõ cánh tay đối phương: “Sao lại tức thành như vậy, cũng bị Thẩm Úc Tiều phiền chết sao?”
“Nào phải,” Lương Trung Tuyền hít một hơi thật sâu, nghĩ mà sợ nên siết chặt hai tay, thiếu chút nữa ép người trong lòng ngực đến mức hít thở không thông: “Phiền phức rõ ràng là cái tên gọi là Lương Trung Tuyền kia kìa.”
Tổng giám đốc Thẩm từ trong lòng ngực cậu giãy ra, mang theo ý cười nhìn mặt cậu, hốc mắt lại dần dần ươn ướt, cũng may là những việc này không có xảy ra, cũng may người này còn đứng bên cạnh mình, anh ấp ủ nửa ngày, cuối cùng cũng không nỡ đánh người, mà là giơ tay xoa nhẹ mặt đối phương một cái, bá đạo mà nói: “Nam nhân, chú ý lời nói việc làm của em, không được mắng chồng của anh.”
Hệ thống thấy kí chủ nhà mình không nói lời nào, bèn nhắc nhở: 【Cậu yên tâm, hiện tại chấp nhận rồi, cũng không có lập tức nằm mơ, lúc hai người cùng nhau ngủ say mới có thể bắt đầu, hơn nữa có lớp phòng hộ của hệ thống, không cần lo lắng sẽ nói mớ.】
Thẩm Úc Tiều nhìn ảnh đế Lương ở phía trước cười đến nhộn nhạo, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu, đồng thời tỉnh táo trả lời: 【Chấp nhận.】
Hôm nay phòng phát sóng trực tiếp thứ ba của hai chồng chồng phá lệ ngủ sớm, khán giả mắt thấy tổng giám đốc Thẩm đột nhiên dính người mà chủ động lăn vào lòng ngực ảnh đế Lương, sau đó bá đạo mà uy hiếp cậu không được buông tay, nhịn không được khóe miệng nhếch lên, một số là đi xem hai phòng phát sóng trực tiếp khác, hoặc là để điện thoại di động trước bàn, yên tâm mà làm chuyện của mình.
Mà giờ này khắc này, hai chồng chồng thoạt nhìn như đang ngủ ngon lành, đã chạm mặt trong mơ.
Lương Trung Tuyền tỉnh lại trong giấc mơ, thế nhưng không có nhiều kinh ngạc, cậu chỉ nhìn khoảng không xung quanh một chút, sau đó ôm vai tổng giám đốc Thẩm, cười hỏi: “Đây là lại nhận phần thưởng gì vậy? Sao anh lại chạy vào trong giấc mơ của em rồi?”
Thẩm Úc Tiều gật gật đầu, vừa định mở miệng giải thích, trước mắt liền xuất hiện một tia sáng lóa mắt, Lương Trung Tuyền nhanh tay nhanh mắt mà che mắt anh lại. Lúc mở mắt ra, trước mặt đã xuất hiện một màn ảnh 3D, trên màn ảnh là “Thẩm Úc Tiều” ngồi ở trên giường trong chung cư.
Lương Trung Tuyền bừng tỉnh nói: “Đây là…… thế giới song song? Thế giới mà chúng ta ly hôn?”
Thẩm Úc Tiều nắm lấy tay cậu, gật gật đầu.
Nét tươi cười trên mặt ảnh đế Lương dần dần biến mất, tiếp theo tay cậu bắt lấy tay Thẩm Úc Tiều kéo anh vào trong lòng ngực.
Trên màn hình điện thoại hiển thị ngày ba tháng tám năm hai nghìn không trăm hai mươi lăm, tức là sau cái ngày hệ thống đi vào thân thể anh, không có nhiệm vụ của hệ thống, Thẩm Úc Tiều cứ theo lẽ thường đi làm, mà ngày này công ty sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho nhân viên, anh buồn chán đến chết, cũng theo chân đến bệnh viện, tiếp theo liền nhận được tin dữ “Ung thư dạ dày”.
Giống với bất cứ một người nào, cho dù là “bá đạo tổng tài” như tổng giám đốc Thẩm, đối mặt với cái chết, cũng phải sợ hãi, giống như hệ thống đã nói trong phần thưởng vậy, sau khi anh đã trải qua thống khổ cùng rối rắm, mới dần dần tiếp nhận sự thật này, một bên trị liệu một bên không trì hoãn tiến độ thu mua Tinh Vân, vốn định chờ thu mua xong mới từ từ nói cho Lương Trung Tuyền biết bệnh trạng của mình. Nhưng trước lúc mở miệng, anh bỗng nhiên phát hiện, mối quan hệ của anh cùng Lương Trung Tuyền ở trên mạng tất cả đều là những lời ác ý.
Chính mình bị đắp nặn thành một tên cặn bã vô tâm, mà Lương Trung Tuyền cho dù bị ngược đãi cũng tình nguyện bị bao dưỡng trở thành một tên hám tiền, mà kỳ quái chính là cả Lương Trung Tuyền, hay đoàn đội mình sắp xếp cho cậu, đều không có ý định làm sáng tỏ, vốn tưởng rằng là vấn đề từ đoàn đội, tìm người tra xét lúc sau mới phát hiện, người đại diện chỉ là một bộ phận nhỏ, mà khi bị nhắc tới việc “bao dưỡng”, đoàn đội đã từng hỏi qua Lương Trung Tuyền muốn làm sáng tỏ hay không, lại bị cậu từ chối.
Trên thực tế, sau khi nhận thức được hệ thống, Thẩm Úc Tiều cũng phát hiện ra chuyện này, nhưng bởi vì vẫn luôn cùng Lương Trung Tuyền thân mật ngọt ngào, trong lòng anh lại mang theo áy náy đối với lão công nhà mình, đầu tiên đem trách nhiệm ôm trên người mình, rồi sau đó cẩn thận ngẫm lại liền biết, ngay từ đầu là do trong lòng Lương Trung Tuyền không tự tin cùng tình độc chiếm của bản thân mà gây chuyện, sau đó hai chồng chồng càng ngày càng tốt, anh liền không quá để ý bị người ta nói này nói nọ.
Nhưng người bệnh vốn yếu ớt, cùng là một việc, nhưng dưới tình huống khác nhau, luôn có thể diễn ra kết quả khác nhau, tổng giám đốc Thẩm đang bị bệnh khi đó chỉ cảm thấy trời đất u ám, hoàn toàn nghĩ không thông được lão công nhà mình rốt cuộc là vì cái gì muốn làm như vậy.
Là lười quan tâm, hay là không hài lòng với bản thân? Có phải chính anh cũng cảm thấy, mình không phải thật sự yêu cậu, mà chỉ là đùa cợt cậu, cho nên mới vẫn luôn không chịu làm sáng tỏ?
Trong lòng đã có hoài nghi, hiển nhiên cũng sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt gì, lúc quay《 Tướng Quân 》 cơ hồ cùng bảo bối cắt đứt liên lạc, sau khi đóng máy rốt cuộc có cơ hội cùng người ta sến súa, cho nên ảnh đế Lương lòng tràn đầy chờ mong vừa vào cửa, liền bị tổng giám đốc Thẩm dùng lời nói lạnh nhạt làm tổn thương hoàn toàn, cậu thấy bảo bối tức giận, liền nhẹ giọng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Úc Tiều tâm loạn như ma, nghĩ đến người đối diện đang cười này có chuyện gì gạt mình, liền cảm thấy uất ức, muốn khóc lóc ôm lấy cậu, muốn lớn tiếng chất vấn cậu vì cái gì mà thà rằng bị hiểu lầm cũng không tới tìm mình giúp đỡ, chính là hé miệng, nói ra toàn là chanh chua châm chọc.
Lương Trung Tuyền cũng không thoải mái, kiểm tra phát hiện ra mắc chứng Alzheimer làm cho cậu gặp áp lực rất lớn. Khi đóng phim, nhớ bảo bối nhà mình cơ hồ muốn chôn vùi cậu, nhưng lại sợ anh còn giận, không thể không “thiện giải nhân ý” mà không dám quấy rầy anh, không nghĩ tới vừa mới về nhà, bảo bối lại tức giận, cậu thở dài, xoay người rời đi.
Chiến tranh lạnh bất ngờ của hai người kéo dài đến tận nửa đêm, Thẩm Úc Tiều thấy đối phương mặc một chiếc áo mỏng đứng ở ban công, trong nháy mắt cảm thấy hối hận, chuẩn bị đem người kia kéo trở về, lại ngoài ý muốn nghe thấy cuộc điện thoại của cậu.
“Bỏ đi, tính tình anh ấy là như vậy.”
“Lâu như vậy đều qua được, nhịn một chút, nói không chừng có một ngày là có thể cảm hóa anh ấy.”
“Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy, cùng đồ ngốc này một chỗ quá mệt mỏi, chủ yếu vẫn là tinh thần mệt mỏi.”
Một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc lên, xông thẳng lên đỉnh đầu, ngón tay đặt trên tay nắm cửa, nỗ lực hồi lâu, nhưng vẫn không dùng sức đẩy ra, đau đớn xuyên tim từ dạ dày truyền lên, đau đến máu gần như đông lại, ngoài cửa sổ xa xa bay lên một cái đèn Khổng Minh, thấp thoáng lượn lờ trên bầu trời đầy sao, giống như đang cười nhạo điều gì đó.
Mấy ngày này anh một người chịu đựng ốm đau, một bên qua loa lấy lệ cho Lương Trung Tuyền đừng tới quấy rầy mình, trong tiềm thức lại mâu thuẫn hy vọng đối phương có thể đừng thiện giải nhân ý như vậy, mỗi khi nghĩ đến việc sau khi mình chết Lương Trung Tuyền sẽ đau khổ vĩnh viễn, hay là bỏ qua bi thương cùng người khác làm lại, đều có thể hành hạ dạ dày mình đau đến ngủ không được, muốn được cậu ôm vào trong ngực, lại sợ hãi nhìn thấy cậu sẽ nhịn không được khóc ra. Chữ “mệt” này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Anh biết tật xấu của mình, nhưng từ lúc ở bên nhau đến bây giờ, Lương Trung Tuyền vẫn luôn là bộ dạng chấp nhận mọi thứ, anh cho rằng đối phương biết, mình yêu cậu.
Chính là hiện tại cậu nói, cậu rất mệt, ở chung với mình rất mệt.
Những hồi ức tốt đẹp đó, ngẫm lại là có thể cười ra tiếng, trên thực tế chỉ là một bên không lý do để nhân nhượng, những lúc cậu cười, ôm, hôn môi mình, cậu có phải cũng cảm thấy mệt không?
Thảo nào mỗi một lần cậu đóng phim liền phải rời đi mấy tháng, thảo nào mỗi lần cậu trở về không kịp nói nói mấy câu, đã bị cậu lôi kéo làm chuyện yêu, thảo nào cậu không muốn làm sáng tỏ, hóa ra trong lòng cậu, mình đúng là một thằng đàn ông cặn bã, mà những cái mình tự cho là thân mật đều là đối phương vì đón ý nói hùa mình mà không thể không chịu đựng khuất nhục?
Rất cao thượng nha, dù cho bản thân phải chịu thiệt thòi, cũng muốn dỗ mình, có thể có được tình yêu ngập tràn sự dối trá, chính mình có tài đức gì. Thẩm Úc Tiều muốn tự giễu mà cười hai tiếng, mặt không chút cảm xúc giống như bị đông cứng lại, như thế nào đều bất động, anh cảm tưởng mình sẽ lao ra chất vấn Lương Trung Tuyền, vì sao ngay từ đầu không nói rõ, vì cái gì rõ ràng cảm thấy mệt, lại còn làm bộ thích thú, làm anh cho rằng trên thế giới này còn có một người yêu mình, vì cái gì mình rõ ràng yêu cậu tha thiết như vậy, lại bị cậu đối xử với mình như vậy, không thể dịu dàng với anh một chút… Anh đứng hồi lâu, trơ mắt nhìn đối phương cho dù có lạnh đến chết, cũng không muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn mình, cuối cùng chỉ có thể chịu đựng dạ dày đang đau, lặng lẽ xoay người rời đi.
Hình ảnh thân thể tổng giám đốc Thẩm cứng đờ mà đi trở về phòng ngủ, trừng mắt nhìn trần nhà rơi lệ, mà tổng giám đốc Thẩm trong giấc mơ nhìn đến đây, nhịn không được nhíu mày, tuy rằng “Lương Trung Tuyền” nói đúng là có chút mơ hồ, nhưng nghe ngữ khí kia liền biết cậu nói không phải mình, “Thẩm Úc Tiều” sao lại có thể ngốc như vậy? Người này căn bản không phải anh!
Nhưng trong lòng anh cũng biết, thế giới kia chính là một mình anh đối mặt với nỗi sợ hãi từ cái chết, tâm tư mẫn cảm quá cũng không phải sai, chính là “Thẩm Úc Tiều” này vẫn là làm anh tức chết, người này hiểu lầm thế nhưng cũng không biết tìm Lương Trung Tuyền hỏi một chút, cũng không hề chất vấn cậu, chỉ là lúc Lương Trung Tuyền lên giường thì bảo đối phương ra ngoài, chọc người ta chạy tới phòng cho khách, chính mình ngồi ở trên giường, càng nghĩ càng giận, dạ dày lại đau như là bị cái dùi hung hăng đâm thủng, cổ họng tanh tưởi, liền nôn ra một ngụm máu, mà Lương Trung Tuyền bị đuổi ra còn không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết bản thân đã chọc anh khi nào.
Buổi sáng ngày hôm sau, ảnh đế Lương gọi điện thoại không hỏi ra nguyên do tổng giám đốc Thẩm vì cái gì tức giận liền tự mình đi đến công ty nhà họ Thẩm để tìm hiểu sự tình.
Tổng giám đốc Thẩm tỉnh dậy không thấy cậu, cho rằng cậu không muốn thấy mình, càng thêm đau khổ, nếu hạnh phúc ở bên nhau là giả, yêu cũng là giả, vậy thì cuộc hôn nhân cùng người này cũng không có gì để luyến tiếc, anh trực tiếp phái người đưa đơn ly hôn tới, bỏ vào tủ đầu giường.
Mà bên kia “Lương Trung Tuyền” ở công ty nhà họ Thẩm biết được tổng giám đốc Thẩm dạo gần đây tâm tình vẫn luôn không tốt, rơi vào đường cùng, liền tính toán đè người đó lại hung hăng khi dễ, dỗ người đó như vậy tuy rằng dễ bị đánh, nhưng vẫn luôn rất hiệu quả, bảo bối động thủ đánh người, đó là dấu hiệu nguôi giận rõ ràng nhất.
Cậu lặng lẽ mở cửa phòng, ôm người đó vào trong lòng ngực, lại không nghĩ rằng anh càng thêm tức giận, đến mức đẩy mình ra, vọt vào nhà vệ sinh, phát ra âm thanh nôn mửa.
Điều này đối với người yêu mà nói, chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Tính tình Lương Trung Tuyền chưa bao giờ được xem là tốt, nếu không phải thật sự cảm thấy tổng giám đốc Thẩm khẩu xà tâm phật, cái miệng nhỏ bô bô dáng vẻ đáng yêu, như thế nào sẽ một mực nhường nhịn anh? Nhưng hôm nay đối phương đã tỏ vẻ chán ghét rất rõ ràng, đã không được tính ở phạm trù đáng yêu nữa, đặc biệt là cậu khẳng định chính mình trước nay chưa làm qua hành động gì quá mức, thấy Thẩm Úc Tiều như vậy, trong lòng tự nhiên cũng nổi lửa, hai người liền từ lúc bắt đầu “nói chuyện” áp lực dần dần chuyển biến thành đối chọi gay gắt, tiếp theo đó là oán trách lẫn nhau.
Sự thật chứng minh, cho dù là thân thế bá đạo tổng tài giàu có, hay là ảnh đế đức cao vọng trọng ôn nhuận, trong lúc nổi nóng, đều ấu trĩ đến buồn cười, ai cũng không muốn “chịu thua”, cũng đều vì muốn “thắng”, mà nói ra những lời trái lương tâm và tổn thương đối phương.
——Em có phải căn bản là chưa từng yêu anh, kỳ thật ở cùng với anh trong lòng cảm thấy đặc biệt mệt mỏi?
—— Nếu anh đã nghĩ là như vậy thì em cũng không có cách nào khác.
—— Cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ chia ly, anh so với em thật lòng thật dạ hơn vài phần.
——Anh không có thật lòng thật dạ đối với em.
……
Trận cãi vã này kéo dài đến khi tổng giám đốc Thẩm lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn, ảnh đế Lương bị vài tờ giấy này thương tổn đến tim cũng nát, lại vì yêu bạn đời của mình mà luyến tiếc, trực tiếp nhận thua, nhưng tổng giám đốc Thẩm không chịu buông tha, anh nhận định Lương Trung Tuyền là đang lừa dối anh, không nói nguyên nhân, cũng không cho đối phương cơ hội giải thích. Mãi cho đến khi Lương Trung Tuyền thật sự cảm thấy tim mình mệt rồi, cậu cũng bắt đầu hoài nghi ở trong lòng, một tổng giám đốc Thẩm có thể tùy tiện lấy ra tờ đơn thỏa thuận ly hôn, rốt cuộc có phải là bảo bối rõ ràng ỷ lại lại dính người, lại còn biệt nữu mà nói móc trong lòng mình hay không? Những động tác nhỏ đáng yêu lúc trước, từng chút từng chút hội tụ lại có thể ngọt ngào đến mức khiến người ta rơi giọt nước mắt hạnh phúc, có phải hay không đều là do tự mình đa tình……
Cuối cùng, hai người mình đầy thương tích rốt cuộc cũng ly hôn, một phân đoạn ngắn này này được diễn rồi chiếu cho tổng giám đốc Thẩm xem đến khi hệ thống đi vào.
Xem xong hết thảy, hai người đều trầm mặc, bọn họ đã từng ở một lần đoán quá rất nhiều cái gọi là “hiểu lầm”, từ người bị nhiều nghi ngờ nhất Thành Trăn, đến công cụ người vô tội nhất Cung Cự Nhân, tất cả đều bị đem ra ném nồi, chính là hai người ai cũng chưa nghĩ đến, sự hiểu lầm này như thế nào mà lại đơn giản và buồn cười đến vậy, hai người cái gì cũng chẳng nói chẳng rằng, đùng một cái tự cho mình đúng là “thiện giải nhân ý”, từ đầu tới đuôi không có nghiêm túc trao đổi dù một câu, toàn dựa não bộ ồn ào đến trời đất u ám.
Thẩm Úc Tiều ngoại trừ bất lực, còn có hổ thẹn. Thực rõ ràng, thế giới song song này cuộc hôn nhân là do “chính mình” đề nghị ly hôn, chỉ bởi vì vài câu nói không nghe rõ liền phán tử hình cho người yêu, bản thân sao có mặt mũi nói chữ “yêu” này nữa? Lương Trung Tuyền cái gì cũng không làm đã bị gán một đống tội danh, sẽ có bao nhiêu khổ sở!
Mà Lương Trung Tuyền cũng đau lòng mà ôm Thẩm Úc Tiều vào trong lòng ngực, hốc mắt đỏ bừng, không nhịn được muốn nhào vô màn ảnh, cho thằng ngốc tự cho là cảm động, tự cho là vô tội một quyền, người yêu bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lúc “Thẩm Úc Tiều” nôn mửa, trong không khí rõ ràng tràn đầy mùi máu tươi, cậu thế mà một chút cũng không biết, thậm chí còn ở chỗ đó giả bộ ấm ức, Cái con mẹ nó rác rưởi đang giả bộ quan tâm, giả bộ làm bạch liên hoa*!
*Nghĩa bóng ám chỉ những người (cô gái) luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
Thẩm Úc Tiều vốn dĩ còn khó chịu, nhưng nhìn lão công nhà mình so với chính mình càng áy náy hối hận, tức đến nổi hai mắt đỏ bừng, vẫn là nhịn không được bật cười, gõ gõ cánh tay đối phương: “Sao lại tức thành như vậy, cũng bị Thẩm Úc Tiều phiền chết sao?”
“Nào phải,” Lương Trung Tuyền hít một hơi thật sâu, nghĩ mà sợ nên siết chặt hai tay, thiếu chút nữa ép người trong lòng ngực đến mức hít thở không thông: “Phiền phức rõ ràng là cái tên gọi là Lương Trung Tuyền kia kìa.”
Tổng giám đốc Thẩm từ trong lòng ngực cậu giãy ra, mang theo ý cười nhìn mặt cậu, hốc mắt lại dần dần ươn ướt, cũng may là những việc này không có xảy ra, cũng may người này còn đứng bên cạnh mình, anh ấp ủ nửa ngày, cuối cùng cũng không nỡ đánh người, mà là giơ tay xoa nhẹ mặt đối phương một cái, bá đạo mà nói: “Nam nhân, chú ý lời nói việc làm của em, không được mắng chồng của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất