Chương 99
Dạ dày co rút không hôn mê, nhưng tổng giám đốc Thẩm bị ảnh đế Lương ôm thì nhắm chặt mắt lại, không nhúc nhích động đậy, bởi vậy sau khi ngồi vào trong xe, anh vẫn gục vào lòng ngực ảnh đế Lương, một mạch đưa đến viện nghiên cứu.
Lại thêm một lần luống cuống tay chân, tổng giám đốc Thẩm tái phát, chủ tịch Thẩm đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn Lương Trung Tuyền bị bác sĩ điều trị chính xách lên giáo huấn.
Bác sĩ họ Trình, sau khi biết được tổng giám đốc Thẩm tình nguyện cung cấp số liệu vì thực nghiệm, ánh mắt nhìn tổng giám đốc Thẩm tựa như đang nhìn tình nhân trong mộng, thấy tổng giám đốc Thẩm vừa ra khỏi viện nghiên cứu không lâu đã xoay người trở về, ngay cả đối với chủ tịch Thẩm cũng là lạnh lùng trừng mắt.
“…… Úc Tiều hiện tại là bạn bè của cả viện nghiên cứu, nếu anh ấy lại vì cái cảm tình chó má gì mà tranh cãi tới phải vào đây, bệnh gì cũng đừng mong trị khỏi.”
Ảnh đế Lương vốn dĩ đang cúi đầu nghe mắng, nghe đến đó, mới đột nhiên ngẩng đầu.
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ là tình cờ xem qua bệnh lịch của anh ấy mà thôi……” Bác sĩ Trình lộ ra nụ cười tà mị của bá đạo tổng tài, khoanh tay lại, nghiêng người dựa lên tường, tránh đi chủ tịch Thẩm nhỏ giọng nói: “Cậu có nghĩ tới, người bệnh ung thư nhiều như vậy, vì cái gì chỉ có anh ấy nguyện ý cung cấp số liệu thực nghiệm cho chúng tôi, hoặc là nói…… Cho chúng tôi thí nghiệm thuốc mới?”
“Thí nghiệm thuốc mới?” Lương Trung Tuyền nghe vậy, nhíu mày thật sâu, chất vấn nói: “Không phải nói cung cấp số liệu thôi sao?”
Bác sĩ Trình buông thõng tay: “Không dùng thuốc sao có thể cung cấp số liệu? Cậu quá ngây thơ rồi.”
“Theo tôi được biết, thực nghiệm trên cơ thể người là phạm pháp.” Lương Trung Tuyền tức giận nói: “Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao!”
Bác sĩ buồn cười mà lắc đầu: “Không nghiêm trọng như vậy, cùng lắm chỉ là thực nghiệm lâm sàng thôi, hơi rắc rối một chút, nguy hiểm lớn một chút mà thôi…… Nhưng mà trọng điểm thảo luận của chúng ta không phải tôi có phạm pháp hay không, mà là tôi muốn nói với cậu, bởi vì người yêu phản bội, nên anh ấy không muốn sống nữa.”
Lương Trung Tuyền lẳng lặng nhìn anh ta, đối phương hoàn toàn không bị cái trừng mắt của cậu làm ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ giấu sự nguy hiểm của thực nghiệm, nhưng Úc Tiều hiển nhiên đối với cuộc sống không có gì lưu luyến, anh ấy thậm chí đã dàn xếp tốt hậu sự, cho dù hiện tại đã khỏi bệnh, nhưng người có khát vọng muốn chết, thật là lãng phí kết quả nghiên cứu của tôi.”
Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lương Trung Tiều: Bạn tôi là bác sĩ tâm lí của Úc Tiều. Đạo đức nghề nghiệp của anh ấy thì không có gì phải nghi ngờ, nhưng nếu muốn cứu sống một mạng người, đôi khi sẽ có ngoại lệ.”
“Dù sao tôi đã tiêm cho tổng giám đốc Thẩm một loại thuốc mới làm thay đổi độ dài của telemore, để có thể cung cấp số liệu một cách chính xác thì anh ấy cần phải có một tinh thần ổn định đã.”
…..
Hai người trên hành lang nói chuyện xong trở về phòng bệnh, tổng giám đốc Thẩm cũng đã tỉnh rồi, trên tay đang truyền nước biển, nhìn qua trông có chút ốm yếu nhưng vẫn anh tuấn, anh mỉm cười chào bác sĩ Trình, sau đó liếc nhìn Lương Trung Tuyền, không chỉ chỉ một lần rồi thôi.
Ảnh đế Lương ban đầu luôn tự tin nghĩ rằng tổng giám đốc Thẩm đệ đơn ly hôn là để không làm cậu buồn, nhưng trên thực tế, kiểu cư xử ngây thơ này chỉ xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Nhưng cậu rốt cuộc đã làm gì để ép anh phải đến mức như thế này?
Sự quên lãng của con người là một kiểu để tự bảo vệ bản thân. Anh không có ấn tượng cụ thể nào về ngày tháng đen tối và run sợ đó, nhưng anh vẫn nhớ như in cái cảm giác tuyệt vọng và tủi thân lúc đó, mà khi ấy anh cũng không hiểu vì sao mình phải ly hôn với cậu, vậy hiện tại làm sao có khả năng biết được?
Thấy anh im lặng, bác sĩ Trình bỏ đi cùng với nụ cười giễu hoặc, đối với biểu hiện mấy năm gần đây của ảnh đến Lương, người của toàn thế giới cơ hồ đều cho rằng ly hôn là sai lầm của anh ấy, bởi vậy, ngay cả khi tổng giám đốc Thẩm không đề cập tới, người của viện nghiên cứu cũng đều nhất trí là Lương Trung Tuyền sai, theo phe của tổng giám đốc Thẩm, mặc nhiên là chán ghét Lương Trung Tuyền.
Thấy bác sĩ chủ trì trở về,trợ lý phụ trách chăm sóc tổng giám đốc Thẩm nhỏ giọng hỏi: “Giáo sư, thế nào rồi?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn cô ta, nhỏ giọng cười nói: “Đã mắng rồi, coi như cũng còn biết cái gì là nhục nhã.”
Giây tiếp theo, Lương Trung Tuyền mở cửa đi vào.
Bác sĩ cùng trợ lý:……
Thấy tổng giám đốc Thẩm ở trên giường đã mở to mắt, ảnh đế Lương lập tức như con chó bự nhào tới, hoàn toàn làm lơ ánh mắt như muốn nuốt trộng cậu của chủ tịch Thẩm cùng trợ lý, ôm chặt lấy tổng giám đốc Thẩm.
Chủ tịch Thẩm sợ kích động đến con mình, cho nên không có động thủ, chỉ là tức giận nói: “Sao cậu còn ở đây!”
Ảnh đế Lương vẫn như cũ mà ôm chặt tổng giám đốc Thẩm, khóc ròng: “Bảo bối, bảo bối ô ô ô…… anh sao lại có thể đối xử với chính mình như vậy ô ô ô, lỡ đâu thực nghiệm thất bại thì sao? Lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao? Em phải như thế nào? Anh nói cho em biết, vì thỏa mãn anh nên em mới rời xa người em yêu nhất, kết quả chờ đợi lại là nhận tin dữ thì em phải làm sao!”
Trợ lí làm một vài động tác “khẩu hình miệng” ở phía sau cậu, sau đó trợn trắng mắt rời đi, còn bác sĩ Trình đứng ở đó xem biểu diễn, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới bị vả mặt.
Thẩm Úc Tiều bị lây đến thiếu chút nữa thở không nổi, nâng tay dùng sức đấm cậu vài cái, mới được buông ra, anh trở tay liền đẩy đối phương ra, nhíu mày lại: “Cậu bị bệnh sao? Tôi nhớ rõ lúc trước nói không nhìn mặt chính là cậu thì phải, như thế nào biết tôi bệnh, lời nói lúc trước liền không tính?”
Lương Trung Tuyền vẻ mặt hợp lý hợp tình: “Đương nhiên là tính, em yêu anh, không có anh không được, còn có muốn ôm anh cả đời, những điều đó đều phải tính.”
Thẩm Úc Tiều chỉ cảm thấy bị sự vô lại của cậu chọc tức đến chịu không nổi, trái tim vừa chua vừa mềm, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, mỗi khi tổng giám đốc Thẩm biệt nữu, luôn là dùng mặt lạnh cùng với trừng mắt để ngụy trang, tất cả những điều này lọt vào mắt ảnh đế Lương, lại trở nên thân thiết đến mức làm người ta muốn khóc.
Nhưng lúc đó cậu lại nghĩ cái quái gì mà lại có thể ly hôn được?
Cậu không có vẻ gì là đang sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Úc Tiều, ngồi ngay ngắn bên giường, cười hì hì: “Ly hôn cái gì, ai nói vậy, cái đó là dóc tổ, lời nói dóc thì không được tin.”
“Đồ tâm thần.” Thấy cậu không nói chuyện rõ ràng với tổng giám đốc Thẩm, lập tức nhào người tới, nhưng ảnh đế Lương rõ ràng mặt dạn mày dày ở mức độ nào đó rồi, nên dù chủ tịch Thẩm và bác sĩ Trình hợp lực xua đuổi thì cậu vẫn nắm chặt tay tổng giám đốc Thẩm không buông, dự vào cái da mặt dày mà nhây trong phòng bệnh, cậu lấy danh thiếp từ trong túi ra, tay chỉ thẳng vào bác sĩ Trình.
“Bảo bối, ít nhất anh phải nhìn cái này trước đi đã! Người này đã đưa cho em danh thiếp của bác sĩ tâm lí của anh, kêu em hỏi anh tại sao lại ly hôn với em.”
Bác sĩ Trình: ?
Tổng giám đốc Thẩm từ từ ngồi dậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người.
Lương Trung Tuyền:”Nói thật, em cũng không biết năm năm trước vì lý do gì mà anh từ bỏ em, nhưng anh tin tưởng em đi, em một chút cũng không muốn ly hôn, những lời chó má đó tất cả đều là bởi vì em hiểu lầm là anh từ bỏ em trước… Thực xin lỗi, những lời đó đều không phải là thật lòng, em… em biết anh có thể không bao giờ muốn gặp lại em, nhưng mà, nhưng mà em hiện tại thật sự chịu hết nổi rồi, bảo bối.” Nói xong cậu nửa quỳ ở mép giường, tựa hồ là xấu hổ vì ở trước mặt người khác nói những lời này, đưa một tay lên che mặt, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Em mỗi ngày đều hối hận, năm năm trước tại sao da mặt lại không dày một chút, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho dù luôn bị anh mắng, cũng tốt hơn những ngày tháng không có anh.”
“Không phải tôi luôn gây trở ngại cho cậu sao?” Thẩm Úc Tiều yết ớt mà nhìn cậu: “Tôi nhìn thấy cậu ở trên tivi, rất lợi hại, nếu không có tôi, cậu có lẽ đã sớm trở thành siêu sao quốc tế.”
“Không có anh em hiện tại cái nịt cũng không phải!” Lương Trung Tuyền mang theo âm thanh khóc nức nở: “Em sống không tốt, bảo bối, em thật sự không tốt, em một chút cũng không thích người nước ngoài, cũng không thích quanh năm suốt tháng đều là công việc, anh biết mà, em thích nhất là làm tiểu bạch kiểm (tên bám váy) đó?”
Chủ tịch Thẩm rốt cuộc nghe không nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài, thuận tiện chỉ vào cái tên ăn vạ không biết xấu hổ đang quỳ trên mặt đất cảnh cáo: “Ta ở ngoài cửa, nói xong liền lăn ra đây.” Ra đến bên ngoài, ông muốn đưa bác sĩ ra theo, kết quả bác sĩ cũng da mặt dày, mỉm cười từ chối chủ tịch Thẩm, đứng tại chỗ y như cũ, trắng trợn táo bạo mà nhìn chằm chằm ảnh đế Lương, tựa hồ thích thú với những điều mà cậu sắp nói.
Lương Trung Tuyền không quan tâm bọn họ, cậu lấy danh thiếp trong tay đưa cho tổng giám đốc Thẩm: “Bác sĩ Trình nói có thể vì em hỏi bác sĩ tâm lý của anh, hỏi anh ta nguyên nhân anh muốn ly hôn, nếu em biết, nói không chừng là có thể tìm ra giải thích hoặc là cách nào đó để bù đắp, nhưng là em không muốn làm như vậy, bảo bối, vì lúc ấy em đã không tin tưởng anh, xin lỗi anh. Anh không muốn nói, em cũng không tò mò, tuy rằng em cảm thấy giữa chúng ta có sự hiểu lầm, nhưng em không muốn dùng loại phương pháp lừa gạt này. Dù cho đã có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh chính là không tin cảm tình em dành cho anh, nên em suy nghĩ cách khác, bảo bối, em có thể không đòi hỏi phải tái hôn, cũng không cầu công khai, cứ để em làm tình nhân ngầm của anh, được không? Không có anh em thật sự không sống nổi, dù rằng không yêu đương, nhưng ít nhất để em được nhìn thấy anh.”
Dù cho là bác sĩ Trình có kiến thức thâm sâu cũng bị hành động của ảnh đế Lương làm cho kinh ngạc, sao lại có cái phương pháp chơi dơ như vậy?
Rốt cuộc, ảnh đế Lương dựa vào thực lực của mình cũng đuổi người thứ ba trong phòng đi ra ngoài, để lại mình cùng tổng giám đốc Thẩm đối diện không nói nên lời.
Tâm tình Thẩm Úc Tiều cùng bác sĩ giống nhau không khác biệt, bác sĩ Trình nhất định là sợ tinh thần anh ảnh hưởng đến thân thể, do đó ảnh hưởng tới sự phát huy của thuốc, nhờ đó tiện tay giúp cho Lương Trung Tuyền giải quyết vấn đề, nhưng không nghĩ đến mức độ thông minh của tên ảnh đế Lương này. Nếu thật sự đi hỏi bác sĩ tâm lý, câu sẽ thực sự nổi giận.
Mặc dù anh rất giỏi lừa gạt người khác và bản thân, nhưng anh cũng biết mình vẫn rất nhớ Lương Trung Tuyền, nhớ đến nội tâm đau đớn, nhớ đến nổi muốn kết thúc cuộc đời của chính mình để chấm dứt sự tra tấn này. Nếu không phải lý trí vẫn còn tỉnh táo, thì ở ngay thang máy của công ty, anh đã ôm lại đối phương rồi, vì khi nhìn thấy Lương Trung Tuyền, anh thật sự không thể nói câu từ chối.
Đương nhiên, anh cũng không muốn từ chối, đối với những lần “lừa dối” trước đây, thà coi như không tồn tại, có lẽ bây giờ anh cũng không cảm thấy mệt mỏi để dung hòa với bản thân…
Chỉ thấy tổng giám đốc Thầm hỏi nhíu mày, nhẹ giọng oán trách: “Lương Trung Tuyên, cậu có thể tự trọng một chút không?”
Lương Trung Tuyền nhắm mắt làm ngơ, cứ mò mẩn rồi nắm lấy tay anh: “Hay là anh bao dưỡng em cũng được, em một xu cũng không cần, cũng không cần tài nguyên, anh cứ coi em như thú cưng, được không?”
“Đủ rồi,” Thẩm Úc Tiều hất tay cậu ra: “Lương Trung Tuyền, cậu có bệnh phải không hả, trong mắt cậu, tôi vẫn luôn xem cậu là thú cưng sao? Vậy thì tôi vì cái gì còn cùng cậu kết……thôi, lười ầm ĩ cùng với cậu…”
Ánh sáng trong mắt Lương Trung Tuyền lại một lần dần dần tắt, giống như năm năm trước vậy, dần dần trở nên trống rỗng.
Tổng giám đốc Thẩm không cho cậu có cơ hội đứng lên hoành hành, tiếp tục nói: “Nếu cậu nói như vậy, tôi không ngại bao dưỡng cậu, không trả tiền, nhưng tôi muốn công khai.”
Lúc này, đổi thành Lương Trung Tuyền trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Úc Tiều quay đầu sang chỗ khác, mất tự nhiên mà hằng giọng nói: “Hơn nữa là hoàn toàn công khai, cậu phụ trách dẫn đường dư luận, nếu là còn giống năm năm trước làm cho tất cả mọi người cảm thấy tôi đùa bỡn cậu như vậy, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Những lời này vừa nói ra, Lương Trung Tuyền lập tức nhận ra được điều gì đó: “Em……” Cậu mở miệng muốn hỏi, lại bị tổng giám đốc Thẩm cắt ngang: “Nếu cảm thấy mệt tâm, thì không cần ủy khuất bản thân, nếu cậu gồng mình chịu đựng, thì cũng chẳng được gì.”
Lương Trung Tuyền: “Khổ tâm? Em vì sao……”
Thẩm Úc Tiều: “Biến.”
….
Cuối cùng, ảnh đế Lương trong tay cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng còn niệm lại hai câu vừa rồi tổng giám đốc Thẩm mới nói, cố gắng nhớ lại năm năm trước mình về nhà sau đó hai người đã làm gì, cậu không biết vì cái gì mình mà để lại ấn tượng như vậy với tổng giám đốc Thẩm, rõ ràng cùng anh ở bên nhau rất thoải mái, sao có thể mệt tâm? Trong lòng nghĩ chuyện này, liền không cẩn thận đụng vào người của chủ tịch Thẩm, Lương Trung Tuyền ngẩng đầu, nở một nụ cười thật tươi với đối phương: “Ba, con trở lại rồi đây.”
Chủ tịch Thẩm ý vị thâm trường mà nhìn cậu một hồi lâu, tiếp theo nâng tay lên vỗ vỗ vai của cậu, cái gì cũng không nói, mái tóc hoa râm làm ông có vẻ hoàn toàn kém sắc so với thần thái của năm năm trước, bệnh tật không chỉ ảnh hưởng đương sự, lão nhân gia không tim không phổi lúc nào cũng vui đùa giờ phút này cũng đã có nếp nhăn, chẳng qua chỉ là một người ba vì con trai mà cúi đầu.
Vài phút sau, ảnh đế Lương đăng một tin lên tường Weibo, ngay lập tức bùng nổ.
Ảnh chụp là lúc bảy tám năm trước, tấm hình duy nhất hai vợ chồng bị truyền thông chụp được từ trong cuộc sống hằng ngày, Lương Trung Tuyền xuống máy bay, tổng giám đốc Thẩm lái xe đến đón cậu, hai người cách cửa sổ xe, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, nhìn nhau chăm chú. Tuy rằng bị đại đa số người ta nói là làm quá, nhưng chỉ nhìn thôi vẫn là có vài phần ấm áp.
Trên tấm ảnh là một hàng chữ: 【Lương Trung Tuyền v: Cảm ơn anh, cho em cơ hội bù đắp, lần này em tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, em yêu anh! 】
Mà Weibo công ty nhà họ Thẩm official thế mà lại chia sẻ status này, chỉ đáp lại một cái dấu chấm câu, không đợi dân mạng nháo nhào, ảnh đế Lương trong nháy mắt bình luận ở dưới: 【 Lão công của tôi không phải người trong vòng này, có vấn đề cứ nhắm vào tôi, đừng ăn hiếp anh ấy. 】
Internet có ký ức, rất nhiều người đều nhớ rõ quan hệ hai người vẫn luôn bị lên án, cũng nhớ rõ bọn họ ly hôn dẫn đến cuộc đại chiến trên mạng, bọn họ đưa ra nghi ngờ, nhưng những bình luận kia hoặc là bị ban nick, hoặc là bị xóa bỏ, chỉ để lại các fans chúc phúc cùng thiện ý của quần chúng ăn dưa, rốt cuộc kết hợp với tin tức tổng giám đốc Thẩm sinh bệnh, dân mạng đã vì hai người não bổ tuồng kịch vì yêu mà không liên luỵ, thuận tiện còn châm chọc tiền bối không nghiêm cẩn năm năm trước phê bình kia.
Tin tức tổng giám đốc Thẩm lại lần nữa xuất viện không biết bị ai tiết lộ, không ít phóng viên chen chúc trước cửa, muốn tìm hiểu chuyện thuốc gen cùng bát quái của anh và Lương Trung Tuyền, trước khi đến gần, đã thấy một Lương Trung Tuyền anh tuấn cao lớn, lập tức đứng ra, dùng cánh tay bảo vệ tổng giám đốc Thẩm, một đường hộ tống anh vào trong xe, nhưng là lại bởi vì vệ sĩ của tổng giám đốc Thẩm cũng ra chặn người, hai bên giáp mặt, cậu không cẩn thận bị đụng phải một cái liền lảo đảo, ngay sau đó thuận thế ngồi bệt trên mặt đất.
Phóng viên có mặt ở đây: ? Ăn vạ rõ ràng như vậy?
Chỉ thấy ảnh đế Lương ngồi dưới đất, nâng mí mắt lên, tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà nhìn tổng giám đốc Thẩm, uất ức nói: “Ô ô lão công, em đau, cái đó, anh à… em… Có thể được hôn một cái không, muốn, muốn hôn nha.”
Tổng giám đốc Thẩm sức khỏe không tốt ôm không nổi nên chỉ đưa một tay ra cho ảnh đế Lương, khi đối phương đưa tay ra, anh trực tiếp kéo cậu vào lòng rồi nói nhỏ: “Hiện tại rất đông người, để về nhà hôn.”
Ai đó nghe đến đây, giống như mới dùng xong chất kích thích, đột ngột đứng dậy, hai tay trong tư thế chống đỡ, thân thể áp sát vào người tổng giám đốc Thẩm, như người sắp chết đuối vớ được cọc, vừa khóc vừa cười: “Được, về nhà, chúng ta về nhà.”
Lại thêm một lần luống cuống tay chân, tổng giám đốc Thẩm tái phát, chủ tịch Thẩm đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn Lương Trung Tuyền bị bác sĩ điều trị chính xách lên giáo huấn.
Bác sĩ họ Trình, sau khi biết được tổng giám đốc Thẩm tình nguyện cung cấp số liệu vì thực nghiệm, ánh mắt nhìn tổng giám đốc Thẩm tựa như đang nhìn tình nhân trong mộng, thấy tổng giám đốc Thẩm vừa ra khỏi viện nghiên cứu không lâu đã xoay người trở về, ngay cả đối với chủ tịch Thẩm cũng là lạnh lùng trừng mắt.
“…… Úc Tiều hiện tại là bạn bè của cả viện nghiên cứu, nếu anh ấy lại vì cái cảm tình chó má gì mà tranh cãi tới phải vào đây, bệnh gì cũng đừng mong trị khỏi.”
Ảnh đế Lương vốn dĩ đang cúi đầu nghe mắng, nghe đến đó, mới đột nhiên ngẩng đầu.
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ là tình cờ xem qua bệnh lịch của anh ấy mà thôi……” Bác sĩ Trình lộ ra nụ cười tà mị của bá đạo tổng tài, khoanh tay lại, nghiêng người dựa lên tường, tránh đi chủ tịch Thẩm nhỏ giọng nói: “Cậu có nghĩ tới, người bệnh ung thư nhiều như vậy, vì cái gì chỉ có anh ấy nguyện ý cung cấp số liệu thực nghiệm cho chúng tôi, hoặc là nói…… Cho chúng tôi thí nghiệm thuốc mới?”
“Thí nghiệm thuốc mới?” Lương Trung Tuyền nghe vậy, nhíu mày thật sâu, chất vấn nói: “Không phải nói cung cấp số liệu thôi sao?”
Bác sĩ Trình buông thõng tay: “Không dùng thuốc sao có thể cung cấp số liệu? Cậu quá ngây thơ rồi.”
“Theo tôi được biết, thực nghiệm trên cơ thể người là phạm pháp.” Lương Trung Tuyền tức giận nói: “Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao!”
Bác sĩ buồn cười mà lắc đầu: “Không nghiêm trọng như vậy, cùng lắm chỉ là thực nghiệm lâm sàng thôi, hơi rắc rối một chút, nguy hiểm lớn một chút mà thôi…… Nhưng mà trọng điểm thảo luận của chúng ta không phải tôi có phạm pháp hay không, mà là tôi muốn nói với cậu, bởi vì người yêu phản bội, nên anh ấy không muốn sống nữa.”
Lương Trung Tuyền lẳng lặng nhìn anh ta, đối phương hoàn toàn không bị cái trừng mắt của cậu làm ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ giấu sự nguy hiểm của thực nghiệm, nhưng Úc Tiều hiển nhiên đối với cuộc sống không có gì lưu luyến, anh ấy thậm chí đã dàn xếp tốt hậu sự, cho dù hiện tại đã khỏi bệnh, nhưng người có khát vọng muốn chết, thật là lãng phí kết quả nghiên cứu của tôi.”
Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lương Trung Tiều: Bạn tôi là bác sĩ tâm lí của Úc Tiều. Đạo đức nghề nghiệp của anh ấy thì không có gì phải nghi ngờ, nhưng nếu muốn cứu sống một mạng người, đôi khi sẽ có ngoại lệ.”
“Dù sao tôi đã tiêm cho tổng giám đốc Thẩm một loại thuốc mới làm thay đổi độ dài của telemore, để có thể cung cấp số liệu một cách chính xác thì anh ấy cần phải có một tinh thần ổn định đã.”
…..
Hai người trên hành lang nói chuyện xong trở về phòng bệnh, tổng giám đốc Thẩm cũng đã tỉnh rồi, trên tay đang truyền nước biển, nhìn qua trông có chút ốm yếu nhưng vẫn anh tuấn, anh mỉm cười chào bác sĩ Trình, sau đó liếc nhìn Lương Trung Tuyền, không chỉ chỉ một lần rồi thôi.
Ảnh đế Lương ban đầu luôn tự tin nghĩ rằng tổng giám đốc Thẩm đệ đơn ly hôn là để không làm cậu buồn, nhưng trên thực tế, kiểu cư xử ngây thơ này chỉ xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Nhưng cậu rốt cuộc đã làm gì để ép anh phải đến mức như thế này?
Sự quên lãng của con người là một kiểu để tự bảo vệ bản thân. Anh không có ấn tượng cụ thể nào về ngày tháng đen tối và run sợ đó, nhưng anh vẫn nhớ như in cái cảm giác tuyệt vọng và tủi thân lúc đó, mà khi ấy anh cũng không hiểu vì sao mình phải ly hôn với cậu, vậy hiện tại làm sao có khả năng biết được?
Thấy anh im lặng, bác sĩ Trình bỏ đi cùng với nụ cười giễu hoặc, đối với biểu hiện mấy năm gần đây của ảnh đến Lương, người của toàn thế giới cơ hồ đều cho rằng ly hôn là sai lầm của anh ấy, bởi vậy, ngay cả khi tổng giám đốc Thẩm không đề cập tới, người của viện nghiên cứu cũng đều nhất trí là Lương Trung Tuyền sai, theo phe của tổng giám đốc Thẩm, mặc nhiên là chán ghét Lương Trung Tuyền.
Thấy bác sĩ chủ trì trở về,trợ lý phụ trách chăm sóc tổng giám đốc Thẩm nhỏ giọng hỏi: “Giáo sư, thế nào rồi?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn cô ta, nhỏ giọng cười nói: “Đã mắng rồi, coi như cũng còn biết cái gì là nhục nhã.”
Giây tiếp theo, Lương Trung Tuyền mở cửa đi vào.
Bác sĩ cùng trợ lý:……
Thấy tổng giám đốc Thẩm ở trên giường đã mở to mắt, ảnh đế Lương lập tức như con chó bự nhào tới, hoàn toàn làm lơ ánh mắt như muốn nuốt trộng cậu của chủ tịch Thẩm cùng trợ lý, ôm chặt lấy tổng giám đốc Thẩm.
Chủ tịch Thẩm sợ kích động đến con mình, cho nên không có động thủ, chỉ là tức giận nói: “Sao cậu còn ở đây!”
Ảnh đế Lương vẫn như cũ mà ôm chặt tổng giám đốc Thẩm, khóc ròng: “Bảo bối, bảo bối ô ô ô…… anh sao lại có thể đối xử với chính mình như vậy ô ô ô, lỡ đâu thực nghiệm thất bại thì sao? Lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao? Em phải như thế nào? Anh nói cho em biết, vì thỏa mãn anh nên em mới rời xa người em yêu nhất, kết quả chờ đợi lại là nhận tin dữ thì em phải làm sao!”
Trợ lí làm một vài động tác “khẩu hình miệng” ở phía sau cậu, sau đó trợn trắng mắt rời đi, còn bác sĩ Trình đứng ở đó xem biểu diễn, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới bị vả mặt.
Thẩm Úc Tiều bị lây đến thiếu chút nữa thở không nổi, nâng tay dùng sức đấm cậu vài cái, mới được buông ra, anh trở tay liền đẩy đối phương ra, nhíu mày lại: “Cậu bị bệnh sao? Tôi nhớ rõ lúc trước nói không nhìn mặt chính là cậu thì phải, như thế nào biết tôi bệnh, lời nói lúc trước liền không tính?”
Lương Trung Tuyền vẻ mặt hợp lý hợp tình: “Đương nhiên là tính, em yêu anh, không có anh không được, còn có muốn ôm anh cả đời, những điều đó đều phải tính.”
Thẩm Úc Tiều chỉ cảm thấy bị sự vô lại của cậu chọc tức đến chịu không nổi, trái tim vừa chua vừa mềm, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, mỗi khi tổng giám đốc Thẩm biệt nữu, luôn là dùng mặt lạnh cùng với trừng mắt để ngụy trang, tất cả những điều này lọt vào mắt ảnh đế Lương, lại trở nên thân thiết đến mức làm người ta muốn khóc.
Nhưng lúc đó cậu lại nghĩ cái quái gì mà lại có thể ly hôn được?
Cậu không có vẻ gì là đang sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Úc Tiều, ngồi ngay ngắn bên giường, cười hì hì: “Ly hôn cái gì, ai nói vậy, cái đó là dóc tổ, lời nói dóc thì không được tin.”
“Đồ tâm thần.” Thấy cậu không nói chuyện rõ ràng với tổng giám đốc Thẩm, lập tức nhào người tới, nhưng ảnh đế Lương rõ ràng mặt dạn mày dày ở mức độ nào đó rồi, nên dù chủ tịch Thẩm và bác sĩ Trình hợp lực xua đuổi thì cậu vẫn nắm chặt tay tổng giám đốc Thẩm không buông, dự vào cái da mặt dày mà nhây trong phòng bệnh, cậu lấy danh thiếp từ trong túi ra, tay chỉ thẳng vào bác sĩ Trình.
“Bảo bối, ít nhất anh phải nhìn cái này trước đi đã! Người này đã đưa cho em danh thiếp của bác sĩ tâm lí của anh, kêu em hỏi anh tại sao lại ly hôn với em.”
Bác sĩ Trình: ?
Tổng giám đốc Thẩm từ từ ngồi dậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người.
Lương Trung Tuyền:”Nói thật, em cũng không biết năm năm trước vì lý do gì mà anh từ bỏ em, nhưng anh tin tưởng em đi, em một chút cũng không muốn ly hôn, những lời chó má đó tất cả đều là bởi vì em hiểu lầm là anh từ bỏ em trước… Thực xin lỗi, những lời đó đều không phải là thật lòng, em… em biết anh có thể không bao giờ muốn gặp lại em, nhưng mà, nhưng mà em hiện tại thật sự chịu hết nổi rồi, bảo bối.” Nói xong cậu nửa quỳ ở mép giường, tựa hồ là xấu hổ vì ở trước mặt người khác nói những lời này, đưa một tay lên che mặt, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Em mỗi ngày đều hối hận, năm năm trước tại sao da mặt lại không dày một chút, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho dù luôn bị anh mắng, cũng tốt hơn những ngày tháng không có anh.”
“Không phải tôi luôn gây trở ngại cho cậu sao?” Thẩm Úc Tiều yết ớt mà nhìn cậu: “Tôi nhìn thấy cậu ở trên tivi, rất lợi hại, nếu không có tôi, cậu có lẽ đã sớm trở thành siêu sao quốc tế.”
“Không có anh em hiện tại cái nịt cũng không phải!” Lương Trung Tuyền mang theo âm thanh khóc nức nở: “Em sống không tốt, bảo bối, em thật sự không tốt, em một chút cũng không thích người nước ngoài, cũng không thích quanh năm suốt tháng đều là công việc, anh biết mà, em thích nhất là làm tiểu bạch kiểm (tên bám váy) đó?”
Chủ tịch Thẩm rốt cuộc nghe không nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài, thuận tiện chỉ vào cái tên ăn vạ không biết xấu hổ đang quỳ trên mặt đất cảnh cáo: “Ta ở ngoài cửa, nói xong liền lăn ra đây.” Ra đến bên ngoài, ông muốn đưa bác sĩ ra theo, kết quả bác sĩ cũng da mặt dày, mỉm cười từ chối chủ tịch Thẩm, đứng tại chỗ y như cũ, trắng trợn táo bạo mà nhìn chằm chằm ảnh đế Lương, tựa hồ thích thú với những điều mà cậu sắp nói.
Lương Trung Tuyền không quan tâm bọn họ, cậu lấy danh thiếp trong tay đưa cho tổng giám đốc Thẩm: “Bác sĩ Trình nói có thể vì em hỏi bác sĩ tâm lý của anh, hỏi anh ta nguyên nhân anh muốn ly hôn, nếu em biết, nói không chừng là có thể tìm ra giải thích hoặc là cách nào đó để bù đắp, nhưng là em không muốn làm như vậy, bảo bối, vì lúc ấy em đã không tin tưởng anh, xin lỗi anh. Anh không muốn nói, em cũng không tò mò, tuy rằng em cảm thấy giữa chúng ta có sự hiểu lầm, nhưng em không muốn dùng loại phương pháp lừa gạt này. Dù cho đã có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh chính là không tin cảm tình em dành cho anh, nên em suy nghĩ cách khác, bảo bối, em có thể không đòi hỏi phải tái hôn, cũng không cầu công khai, cứ để em làm tình nhân ngầm của anh, được không? Không có anh em thật sự không sống nổi, dù rằng không yêu đương, nhưng ít nhất để em được nhìn thấy anh.”
Dù cho là bác sĩ Trình có kiến thức thâm sâu cũng bị hành động của ảnh đế Lương làm cho kinh ngạc, sao lại có cái phương pháp chơi dơ như vậy?
Rốt cuộc, ảnh đế Lương dựa vào thực lực của mình cũng đuổi người thứ ba trong phòng đi ra ngoài, để lại mình cùng tổng giám đốc Thẩm đối diện không nói nên lời.
Tâm tình Thẩm Úc Tiều cùng bác sĩ giống nhau không khác biệt, bác sĩ Trình nhất định là sợ tinh thần anh ảnh hưởng đến thân thể, do đó ảnh hưởng tới sự phát huy của thuốc, nhờ đó tiện tay giúp cho Lương Trung Tuyền giải quyết vấn đề, nhưng không nghĩ đến mức độ thông minh của tên ảnh đế Lương này. Nếu thật sự đi hỏi bác sĩ tâm lý, câu sẽ thực sự nổi giận.
Mặc dù anh rất giỏi lừa gạt người khác và bản thân, nhưng anh cũng biết mình vẫn rất nhớ Lương Trung Tuyền, nhớ đến nội tâm đau đớn, nhớ đến nổi muốn kết thúc cuộc đời của chính mình để chấm dứt sự tra tấn này. Nếu không phải lý trí vẫn còn tỉnh táo, thì ở ngay thang máy của công ty, anh đã ôm lại đối phương rồi, vì khi nhìn thấy Lương Trung Tuyền, anh thật sự không thể nói câu từ chối.
Đương nhiên, anh cũng không muốn từ chối, đối với những lần “lừa dối” trước đây, thà coi như không tồn tại, có lẽ bây giờ anh cũng không cảm thấy mệt mỏi để dung hòa với bản thân…
Chỉ thấy tổng giám đốc Thầm hỏi nhíu mày, nhẹ giọng oán trách: “Lương Trung Tuyên, cậu có thể tự trọng một chút không?”
Lương Trung Tuyền nhắm mắt làm ngơ, cứ mò mẩn rồi nắm lấy tay anh: “Hay là anh bao dưỡng em cũng được, em một xu cũng không cần, cũng không cần tài nguyên, anh cứ coi em như thú cưng, được không?”
“Đủ rồi,” Thẩm Úc Tiều hất tay cậu ra: “Lương Trung Tuyền, cậu có bệnh phải không hả, trong mắt cậu, tôi vẫn luôn xem cậu là thú cưng sao? Vậy thì tôi vì cái gì còn cùng cậu kết……thôi, lười ầm ĩ cùng với cậu…”
Ánh sáng trong mắt Lương Trung Tuyền lại một lần dần dần tắt, giống như năm năm trước vậy, dần dần trở nên trống rỗng.
Tổng giám đốc Thẩm không cho cậu có cơ hội đứng lên hoành hành, tiếp tục nói: “Nếu cậu nói như vậy, tôi không ngại bao dưỡng cậu, không trả tiền, nhưng tôi muốn công khai.”
Lúc này, đổi thành Lương Trung Tuyền trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Úc Tiều quay đầu sang chỗ khác, mất tự nhiên mà hằng giọng nói: “Hơn nữa là hoàn toàn công khai, cậu phụ trách dẫn đường dư luận, nếu là còn giống năm năm trước làm cho tất cả mọi người cảm thấy tôi đùa bỡn cậu như vậy, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Những lời này vừa nói ra, Lương Trung Tuyền lập tức nhận ra được điều gì đó: “Em……” Cậu mở miệng muốn hỏi, lại bị tổng giám đốc Thẩm cắt ngang: “Nếu cảm thấy mệt tâm, thì không cần ủy khuất bản thân, nếu cậu gồng mình chịu đựng, thì cũng chẳng được gì.”
Lương Trung Tuyền: “Khổ tâm? Em vì sao……”
Thẩm Úc Tiều: “Biến.”
….
Cuối cùng, ảnh đế Lương trong tay cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng còn niệm lại hai câu vừa rồi tổng giám đốc Thẩm mới nói, cố gắng nhớ lại năm năm trước mình về nhà sau đó hai người đã làm gì, cậu không biết vì cái gì mình mà để lại ấn tượng như vậy với tổng giám đốc Thẩm, rõ ràng cùng anh ở bên nhau rất thoải mái, sao có thể mệt tâm? Trong lòng nghĩ chuyện này, liền không cẩn thận đụng vào người của chủ tịch Thẩm, Lương Trung Tuyền ngẩng đầu, nở một nụ cười thật tươi với đối phương: “Ba, con trở lại rồi đây.”
Chủ tịch Thẩm ý vị thâm trường mà nhìn cậu một hồi lâu, tiếp theo nâng tay lên vỗ vỗ vai của cậu, cái gì cũng không nói, mái tóc hoa râm làm ông có vẻ hoàn toàn kém sắc so với thần thái của năm năm trước, bệnh tật không chỉ ảnh hưởng đương sự, lão nhân gia không tim không phổi lúc nào cũng vui đùa giờ phút này cũng đã có nếp nhăn, chẳng qua chỉ là một người ba vì con trai mà cúi đầu.
Vài phút sau, ảnh đế Lương đăng một tin lên tường Weibo, ngay lập tức bùng nổ.
Ảnh chụp là lúc bảy tám năm trước, tấm hình duy nhất hai vợ chồng bị truyền thông chụp được từ trong cuộc sống hằng ngày, Lương Trung Tuyền xuống máy bay, tổng giám đốc Thẩm lái xe đến đón cậu, hai người cách cửa sổ xe, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, nhìn nhau chăm chú. Tuy rằng bị đại đa số người ta nói là làm quá, nhưng chỉ nhìn thôi vẫn là có vài phần ấm áp.
Trên tấm ảnh là một hàng chữ: 【Lương Trung Tuyền v: Cảm ơn anh, cho em cơ hội bù đắp, lần này em tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, em yêu anh! 】
Mà Weibo công ty nhà họ Thẩm official thế mà lại chia sẻ status này, chỉ đáp lại một cái dấu chấm câu, không đợi dân mạng nháo nhào, ảnh đế Lương trong nháy mắt bình luận ở dưới: 【 Lão công của tôi không phải người trong vòng này, có vấn đề cứ nhắm vào tôi, đừng ăn hiếp anh ấy. 】
Internet có ký ức, rất nhiều người đều nhớ rõ quan hệ hai người vẫn luôn bị lên án, cũng nhớ rõ bọn họ ly hôn dẫn đến cuộc đại chiến trên mạng, bọn họ đưa ra nghi ngờ, nhưng những bình luận kia hoặc là bị ban nick, hoặc là bị xóa bỏ, chỉ để lại các fans chúc phúc cùng thiện ý của quần chúng ăn dưa, rốt cuộc kết hợp với tin tức tổng giám đốc Thẩm sinh bệnh, dân mạng đã vì hai người não bổ tuồng kịch vì yêu mà không liên luỵ, thuận tiện còn châm chọc tiền bối không nghiêm cẩn năm năm trước phê bình kia.
Tin tức tổng giám đốc Thẩm lại lần nữa xuất viện không biết bị ai tiết lộ, không ít phóng viên chen chúc trước cửa, muốn tìm hiểu chuyện thuốc gen cùng bát quái của anh và Lương Trung Tuyền, trước khi đến gần, đã thấy một Lương Trung Tuyền anh tuấn cao lớn, lập tức đứng ra, dùng cánh tay bảo vệ tổng giám đốc Thẩm, một đường hộ tống anh vào trong xe, nhưng là lại bởi vì vệ sĩ của tổng giám đốc Thẩm cũng ra chặn người, hai bên giáp mặt, cậu không cẩn thận bị đụng phải một cái liền lảo đảo, ngay sau đó thuận thế ngồi bệt trên mặt đất.
Phóng viên có mặt ở đây: ? Ăn vạ rõ ràng như vậy?
Chỉ thấy ảnh đế Lương ngồi dưới đất, nâng mí mắt lên, tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà nhìn tổng giám đốc Thẩm, uất ức nói: “Ô ô lão công, em đau, cái đó, anh à… em… Có thể được hôn một cái không, muốn, muốn hôn nha.”
Tổng giám đốc Thẩm sức khỏe không tốt ôm không nổi nên chỉ đưa một tay ra cho ảnh đế Lương, khi đối phương đưa tay ra, anh trực tiếp kéo cậu vào lòng rồi nói nhỏ: “Hiện tại rất đông người, để về nhà hôn.”
Ai đó nghe đến đây, giống như mới dùng xong chất kích thích, đột ngột đứng dậy, hai tay trong tư thế chống đỡ, thân thể áp sát vào người tổng giám đốc Thẩm, như người sắp chết đuối vớ được cọc, vừa khóc vừa cười: “Được, về nhà, chúng ta về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất