Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 34: Không biết xấu hổ

Trước Sau
Đặt xong phòng xong, Đường Dịch và Ôn Ngôn liền đi tới tửu lưu Tâm Duyệt nói một tiếng với chưởng quỹ, tửu lưu Tâm Duyệt cũng không tính là nhỏ, xem ra nhà Quách Thùy Tâm cũng khá giả lắm.

Sang ngày hôm sau, Quách Thùy Tâm liền tới, ngày sau nữa Phó Trung Hành và Thôi Trọng cũng cùng nhau đến, đoàn người gặp nhau liền vội vàng ăn xong bữa trưa rồi vội đi báo danh ngay, thời gian báo danh kỳ thi học viện kéo dài mười ngày nên họ đến cũng không tính là muộn.

Thủ tục báo danh hơi rườm rà một chút, quan phụ trách báo danh cần phải đối chiếu từng thân phận, tư cách, còn đối chiếu cả thân phận Lẫm sinh bảo đảm của các thí sinh nữa nên thời gian chờ rất lâu, một lúc lâu sau Đường Dịch mới đợi được người báo tin là đã báo danh xong, mỗi người nhận lấy một giấy chứng nhận, khá giống với giấy xác nhận thi, trên đó viết họ tên, hộ tịch, thông tin tên người bảo đảm, lúc này mấy người họ mới cảm thấy nhẹ lòng.

Sau khi quay về từng người sắp xếp chuyện của mình, Đường Dịch đi môi giới Thành Tín, chưởng quỹ chúc mừng hắn rồi lấy ra hiệp ước đã chuẩn bị sẵn cho hắn ký, Đường Dịch cũng giao tiền ra, sau đó quay lại lữ quán nói với Ôn Ngôn và Đường Đại Hổ đang chờ ở đó dọn đồ qua.

Phó Trung Hành và Thôi Trọng cũng dự định thuê chung một gian viện tử, nghe Đường Dịch nhắc tới môi giới Thành Tín liền cũng cảm thấy ông chủ kia là người đáng tin, nên cũng thuê một viện tử ở môi giới Thành Tín. Còn Quách Thùy Tâm thì nhà hắn đã chuẩn bị sẵn cho hắn một viện tử nhỏ rồi, nhưng bị Quách Thùy Tâm ghét bỏ với lý do cách bạn bè xa nên cũng thuê một gian viện tử ở phường An Lạc, hắn còn dẫn theo thư đồng lại không thiếu tiền nên thuê liền một nhị viện luôn.

Chưởng quỹ Thành Tín sướng đến phát rồm quả nhiên như Đường Dịch nói mở hàng thuận lợi, vì vậy hào phóng ưu đãi cho mỗi người khiến cho tất cả đều vui vẻ hoan hỉ.

Ba gian viện tử đều gần nhau, mấy người họ có thể yên tâm ở đây học hành trong hai tháng, trong lúc đó còn có thể trao đổi với nhau, lúc này mấy người họ mới thực sự yên lòng. Buổi tối dọn nhà hôm đó, Đoạn Vân Phi thắp đèn đọc sách ngay, Đường Dịch thấy vậy rất kích động, liền dứt bỏ tâm tư muốn làm này làm kia với Ôn Ngôn, thắp đèn chăm chỉ học hành.

Tiền thuê nhà là từ Đường Dịch ra nên Đường Dịch tự nhiên là ở chính viện lớn nhất, Đoạn Vân Phi và Đường Đại Hổ thì ở hai gian phòng hai bên viện, mặc dù là ở hai bên hiên viện nhưng cũng tốt hơn nhà ở trong thôn của bọn họ nhiều nên hai người họ không có ý kiến gì cả, hài lòng mà ở lại.

Những xốc nổi khi đến phủ thành đều được dẹp yên, mỗi ngày Đường Dịch và Đoạn Vân Phi đều dậy sớm ngủ muộn, kiên trì không ngừng nghỉ. Trong lúc đo Quách Thùy Tâm tìm họ để rủ ra ngoài đi dạo mà thấy hai người khắc khổ học hành như thế, lòng bị chấn động mạnh mẽ, thu lại tâm tư trở về đọc sách, Phó Trung Hành và Thôi Trọng nhìn bọn họ như thế cũng đóng cửa khổ học, trong lúc nhất thời rõ là mấy người họ kết bạn đồng hành nhưng thực sự đều không gặp mặt nhau mấy.

Có điều mỗi ngày sáng tối Đường Dịch đều kiên trì rèn luyện thân thể, Đoạn Vân Phi cũng bị kéo theo mỗi ngày chạy bộ rèn luyện thân thể, tuy rằng không làm được theo cường độ của Đường Dịch nhưng kiên trì một khoảng thời gian cũng cảm thấy tinh thần thoải mái, thân thể khỏe khoắn hơn nhiểu.

Ôn Ngôn và Đường Đại Hổ thì lo liệu việc nhà, việc nặng hay cần sức lực đều do Đường Đại Hổ dáng người cao lớn phụ trách, Ôn Ngôn thì phụ trách ngày ba bữa cơm và việc may vá, ngày ngày trôi qua còn thanh nhàn hơn lúc ở trong thôn.

Đường Dịch và Đoạn Vân Phi đều là lòng dạ thẳng thắn, mỗi ngày hai người đều ra một đề mục, sau đó mỗi người lấy văn chương của mình ra bình phẩm cho nhau. Văn chương của Đoạn Vân Phi dùng những từ ngữ tinh tế, kết cấu chặt chẽ, trình độ viết rất vững, những cái đó bỏ xa Đường Dịch một đoạn dài, nhưng kiến thức Đường Dịch rộng rãi, thêm việc luôn có những suy nghĩ mới mẻ khiến người khác mở rộng tầm mắt, những điều này khiến thiếu niên nông thôn Đoạn Vân Phi không cách nào với tới được, cả ngày hai người học tập trao đổi lẫn nhau đều thu được không ít lợi ích.

Những ngày chuẩn bị cho kỳ thi trong sự căng thẳng trôi qua vô cùng nhanh, cho đến ngày trước ngày thi một ngày, mọi người đều có cảm giác sắp được giải phóng

Vào ngày trước hôm thi một ngày, ba người Phó Trung Hành đến tìm Đường Dịch và Đoạn Vân Phi bàn bạc về những việc chuẩn bị cho kỳ thi, trong họ chỉ có Thôi Trọng là tham gia thi lần thứ hai, những người khác đều là lần đầu nên hỏi một không biết ba, vì vậy Thôi Trọng kiên nhẫn nói với mọi người những điều cần chú ý khi thi, mọi người đều lắng nghe rất nghiêm túc.

"Thi viện khác với thi huyện, thi phủ ở chỗ là sau mỗi một đợt thi sẽ tiến hành chấm bài thi ngay, những nhân tài thông qua mới tiến hành đợt thi tiếp theo. Mỗi năm số lượng nhân tài được chọn đều có hạn, thi viện đợt thi đầu sẽ lấy số lượng thí sinh gấp đôi năm ngoái, dựa theo số lượng báo danh thì sau đợt thi đầu sẽ đánh rớt gần một nửa thí sinh, sau khi công bố thành tích của đợt thi đầu thì thí sinh mới tham gia đợt thi thứ hai, cứ thế mà suy ra, cho đến khi đợt thi thứ năm kết thúc thì không còn dùng kết quả của mỗi đợt thi để xếp hạng nữa mà dựa theo tổng thứ tự."

Đây cũng là lần đầu Đường Dịch nghe quy tắc chấm thi không nhân tính như vậy, nói: "Này chẳng phải là yêu cầu mỗi người không được học lệch sao?"

"Đúng vậy."

Đường Dịch đỡ trán, lúc thi đại học mà học lệch thì còn có thể dựa vào điểm môn học lệch mà kéo lại nhưng ở đây yêu cầu là toàn tài, chẳng trách thi cử ở cổ đại khó như vậy, nhiều người thi đến trọc đầu cũng chỉ là một đồng sinh, cũng có trách số lượng tú tài ít ỏi và quý hiếm đến vậy, thì ra là đúng là chân tài thực học, cũng không dễ dàng mà!

"Điểm tốt ở dây là không phải thi một cách gấp rút, thân thể cũng có thể chống đỡ được, còn những cái khác thì cũng tương tự như thi huyện, thi phủ cả, có điều hoàn cảnh thi thì tốt hơn rất nhiều, không phải thi ngoài trời mà thi trong sảnh thi, ấm hơn được chút, cũng không phải lo lắng bị gió thổi hỏng bài thi, chỉ là như vậy không được thoáng gió cho lắm, mùi cũng nồng hơn nên mọi người sáng ngày mai không nên ăn những đồ ăn có mùi nặng, kính nhờ luôn á."

Nhìn mặt Thôi Trọng đầy vẻ đắng chát, Đường Dịch và Đoạn Vân Phi cũng nghĩ đến đợt thi huyện khủng bố trận đầu, không khỏi cười khổ.



Thôi Trọng nói một số điều cần chú ý khác, đa phần đều khá giống thi huyện cả, mấy người họ trao đổi một lúc rồi ai về nhà nấy đi ngủ từ sớm để tích góp sức lực cho cuộc thi.

Sáng sớm hôm sau, Đường Dịch và Đoạn Vân Phi rửa mặt xong, ăn bánh nướng nhân đường đỏ gừng mà Ôn Ngôn làm, Đoạn Vân Phi ăn luôn miệng nói ngon, ngon hơn nhiều bánh bán ở trong lữ quán ở huyện nhiều.

Điều này khiến cho Đường Dịch rất kiêu ngạo, nói: "Không dối gạt đệ chứ phu lang ta nấu ăn là ngon nhất, người bình thường không ăn được đâu, cũng nhờ quan hệ của hai ta với đệ tốt chớ không thì ta cũng không nỡ để em ấy nấu ăn cho người khác đâu."

Vỗn dĩ Ôn Ngôn được khen đang cảm thấy hơi ngại, lại thêm Đường Dịch nói như thế lại càng thêm ngại nữa, trừng mắt nhìn Đường Dịch một cái rồi quay vào phòng. Lúc quay ra thì trong tay có thêm hai giỏ thi cử, một cái là cho Đường Dịch, một cái cho Đoạn Vân Phi.

Đoạn Vân Phi nào dám muốn, vội nói là mình đã chuẩn bị rồi.

Ôn Ngôn cười nói: "Vậy đệ có thể dùng để so với nhau xem sao, lỡ có gì thiếu thì kịp bổ sung."

Đoạn Vân Phi cảm kích cầm lấy mang về phòng để kiểm tra, Đường Dịch ăn giấm, lặng lẽ nhéo mông của Ôn Ngôn một cái, trêu đến mức Ôn Ngôn giật nảy lên như mèo con xù hết cả lông lên.

"Chàng làm gì vậy, ban ngày ban mặt.... Chàng còn phải thi nữa đấy!" Ôn Ngôn đỏ mặt cả giận nói.

Đường Dịch cười xấu xa nói: "Ai cho em đối xử với nam nhân khác cẩn thận như thế chứ, nam nhân của em ăn giấm rồi."

Ôn Ngôn không thể tin nổi mở to hai mắt: "Đoạn Vân Phi sao? Nhưng đệ ấy mới mười hai tuổi..."

Đường Dịch bất mãn: "Mười hai tuổi cũng là nam nhân rồi, nếu như A Ngôn không bồi thường cho ta thì hôm nay tướng công của em không thể yên tâm mà thi mất."

Ôn Ngôn: "..."

Cả mặt đỏ ửng.

"Vậy chàng muốn như thế nào chứ?" Ôn Ngôn nhỏ giọng hỏi.

Đường Dịch chỉ chỉ cửa lớn: "Em hôn ta một cái ở cửa lớn là được rồi."

Ôn Ngôn nhảy dựng lên: "Không được đâu! Lúc này có nhiều người đi qua đó, ngại lắm mà!"

Đường Dịch như quả bóng bị xì hơi vậy, thất vọng thở dài một tiếng rồi phờ phạc mà lắc đầu nói: "Thôi vậy, không biết hôm nay có thể thi ổn không nữa, chắc là ngày mai phải dọn dẹp quay lại thôn mất..."

"Khoan đã!" Ôn Ngôn nghe vậy liền vội vã đi hai bước về phía trước: "Tướng công à, em..."

Đường Dịch ai oán nhìn Ôn Ngôn, nhìn mãi tới khi Ôn Ngôn lúng túng không biết làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: "Vậy không ở cửa có được không chàng?"



Đường Dịch nhíu mày, nhịn cười rồi tiếp tục ai oán: "Vậy em ở chỗ nào chứ?"

Ôn Ngôn chỉ chỉ trong phòng.

Đường Dịch chu mỏ: "Mỗi ngày đều nhìn trong phòng rồi, ta muốn ở trong bếp, ở trên tấm thớt cơ!"

Ôn Ngôn a một tiếng, phòng bếp là nơi mà y thường hay đến nhất, cái thớt là thứ mà mỗi ngày y phải dùng đến, nhưng Đường Dịch muốn y làm gì ở đó, ở trên tấm thớt chứ, cảm giác cực kỳ ngại mà không giải thích được!

Mà.... dù sao thì vẫn tốt hơn ở trước cửa lớn nhỉ?

Ôn Ngôn đắn đo một hồi cũng chỉ đành đồng ý.

Sau đó tên sói lớn Đường Dịch liền lập tức hồi phục lại dáng vẻ sinh long hoạt hổ rồi ôm Ôn Ngôn chạy thẳng vào trong phòng bếp, cửa phòng nhanh chóng đóng chặt lại, cái thớt mà buổi sáng dùng đã được rửa sạch sẽ cất gọn vào trong, Đường Dịch lưu loát mà cởi quần Ôn Ngôn xuống rồi đặt y ngồi lên tấm thớt, Ôn Ngôn sợ hãi kêu lớn, y nào nghĩ rằng hàng này sẽ làm như thế trước lúc thi chứ!

Một khắc sau Đường Dịch thỏa mãn mang theo giỏ thi cử ra cửa, Đoạn Vân Phi chờ ở ngoài cửa nghi ngờ hỏi: "Quý phu lang đâu rồi?"

Đường Dịch chép miệng một cái, nói: "Em ấy có chuyện bận rồi nên sẽ không tiễn chúng ta."

Trong phòng bếp, Ôn Ngôn nhảy xuống khỏi tấm thớt rồi cầm quần rơi trên đất của mình chạy vào trong phòng, lên giường chui vào trong chăn. Toàn bộ bắp đùi vẫn đang đỏ ửng lên, còn hơi dính dính ướt át nữa, hai chân Ôn Ngôn run lên, tức đến run người, đỏ mặt đấm lên chăn mắng mỏ tên lưu manh!

Tên thú vật này mỗi tối cũng muốn thì thôi đi, chuyện này... giữa ban ngày mà cũng... Ôn Ngôn cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người nữa rồi!

Đường Dịch bên này tâm tình cực kỳ tốt, trông tràn đầy tự tin khác hẳn các thi sinh đang khẩn trương xung quanh.

Bên ngoài phòng thi có một phòng kiểm tra nhỏ, vẫn là trình tự kiểm tra như cũ nên các thí sinh đều quen thuộc, vì vậy tiến trình kiểm tra cũng rất nhanh. Tiến vào bên trong phòng thi quả nhiên là một sảnh thi lớn, nhìn mặt bàn có vẻ còn khá mới, trên đó cũng không có những vết nứt hay vết lõm gì cả. Thi viện do Học phủ đề đốc chủ trì, Học phủ đề đốc là quan tam phẩm nên trường thi còn hoành tráng hơn lúc thi huyện rất nhiều.

Phủ Cạnh Châu lần này do Đại học sĩ Lục Thành Kiệm đảm nhận vị trí quan chủ khảo, Lục đại học sĩ hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn rất phong độ, nhìn qua có vẻ không nghiêm túc lắm nên bầu không khí phòng thi cũng không quá nghiêm.

Đợt thi đầu tiên là thi bát cổ văn, vị quan nhỏ trong phòng thi giơ cao bài tử để cho mỗi thí sinh đều có thể thấy rõ đề thi, Đường Dịch đọc qua liền ngơ ngác, đề này hắn đã làm qua rồi!

Là chưỡng quỹ Phó điên cùng bắt hắn thi theo kiểu mô phỏng thi thật, đề mà Phó tiên sinh ra tuy rằng không giống hoàn toàn như cơ bản vẫn giống, thiếu chút nữa là Đường Dịch lệ rơi đầy mặt, những ngày tháng luyện thi như địa ngục kia quả không uổng phí mà.

Phó tiên sinh gần như là những đoạn trong sách tứ thư có thể phân tích ra để ra đề cho hắn, những chỗ khó còn ra đề nhiều lần, trong sự nghiền ép và thống khổ của biển đề hơn một năm cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy hồi báo.

Đề này không tính là khó, trong đầu nhớ lại những điều mà Phó tiên sinh đã sửa qua, hắn đã làm lại nhiều lần nên những gì đã sửa, đã làm như được khắc vào não hắn vậy, gần như là không phải sửa chỗ nào, thế nhưng Đường Dịch cũng không đắc ý vênh váo. hắn bình tĩnh lấy giấy nháp ra như các thí sinh khác, nghiêm túc làm nháp, sửa lại một lần mới bắt đầu chép vào giấy thi.

Hắn không muốn mình làm bài quá nhanh mà bị hoài nghi sao chép, càng không muốn dính đến mấy phiền phức lộ đề thi gì đó.

Cuối cùng Đường Dịch từ tốn làm xong đề, đợi đến khi mực khô rồi liền ghi tên họ rồi cuộn lại, đã có mười mấy thí sinh đã nộp bài trước đó rồi. Đường Dịch nhìn thấy Quách Thùy Tâm cũng rời khỏi chỗ liền thu dọn đồ đạc rồi đi nộp bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau