Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 40: Sách lược của Đường Dịch

Trước Sau
Edit: Tiểu Khê

Đường Dịch xoay người lại, đánh giá Lâm Tú Tú trước mắt đã thay đổi rất nhiều, bớt đi sự điều ngoa lố bịch, nhìn qua có vẻ đoan trang trầm ổn không ít, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, thân thể cũng gầy đi, xem ra cuộc sống nàng ta cũng chẳng hề tốt như bề ngoài.

“Thiếu phu nhân, lâu rồi không gặp.” Đường Dịch khách sáo nói.

Lâm Tú Tú cười khổ, nàng nào là Thiếu phu nhân cái gì, cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi.

“Đường tướng công(*),“ Lâm Tú Tú ra hiệu cho nha hoàn và bà tử đứng lại, nàng tiến lên một bước nói: “Bây giờ ta đã đến mức này rồi cũng không còn khả năng uy hiếp đến phu lang nhà huynh nữa, Đường tướng công cứ an tâm đi.”

(*) tướng công (người đàn ông thành niên, thời xưa)

Đường Dịch chớp chớp mắt nói: “ Thiếu phu nhân vốn cũng đâu có uy hiếp được phu lang nhà ta mà.”

Lâm Tú Tú nghẹn lời, mím mím miệng, không cam lòng nhưng không thể làm gì được: “Đường tướng công hà tất phải dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, ta chẳng qua là muốn dựa vào huynh để có cuộc sống tốt thôi mà, điều này cũng đâu có gì là sai đâu, ngày thường huynh nói chuyện thô lỗ với ta cũng thôi đi, bây giờ ta đã gả cho người ta rồi, huynh không thể nói chuyện bình thường được sao?”

Thiếu nữ trước kia chớp mắt biến thành thiếu phụ, mang theo sự oan ức và không tình nguyện, lòng Đường Dịch cũng không tuyệt tình máu lạnh đến vậy, không đáng phải tính toán chi li với một cô gái nhỏ này, càng sẽ không hận gì nàng ta cả, chỉ thấy nàng ta hơi đáng thương trước cuộc sống mờ mịt u mê này, chưa từng hiểu ra mình đã sai ở đâu.

“Thiếu phu nhân, cô sai ở chỗ là chỉ muốn phụ thuộc vào ta để có được cuộc sống tốt đẹp, hay là có thể nói rằng, cô sai ở chỗ là đặt sự mong cầu của đời mình vào một kẻ khác.”

Đường Dịch hiếm thấy mà kiên trì nói chuyện với Lâm Tú Tú như vậy, nói tiếp: “Mọi chuyện cứ dựa vào người khác thì chung quy sẽ dễ bị người ta khống chế mình mà thôi, ví như khi cô thậm chí đồng ý để ta đánh cô một năm đấy, cô cứ nhân nhượng như thế, mất đi nguyên tắc của chính mình vậy thì sao mà người khác coi trọng, tôn trọng cô được hả?”

“Thiếu phu nhân, con người ta muốn có cuộc sống tự tại, có được cuộc sống mà mình mong muốn thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, mình không tự làm thì ngay cả ông trời cũng sẽ không giúp mình, nếu cứ so đo tính toán với người khác thì thà rằng dành thời gian ra suy ngẫm làm sao để dựa vào sức mình khiến cho cuộc sống của mình tốt hơn đi.”

Lâm Tú Tú chưa từng nghe qua những lời như vậy, nghe mà sững sờ tại chỗ, sau bật thốt lên lại là: “Nhưng Ôn Ngôn không phải là phụ thuộc vào huynh sao?”

Đường Dịch lắc đầu: “A Ngôn không hề phụ thuộc vào ta, có lẽ cô chỉ nhìn thấy được tiền ta kiếm được cho em ấy dùng, dạy em ấy biết chữ mà cho rằng tất cả của em có được đều là do ta cho, nhưng thực tế không phải như thế.”

“Cô không thấy được sự nỗ lực của em ấy, em ấy phải cố gắng bao nhiêu để học từng con chữ, để nghiền ngẫm nghiên cứu ra một món ăn, không biết bao nhiều ép buộc bản thân phải vượt qua cực hạn của bản thân, em ấy không ngừng phá kén, không ngừng thay đổi chính mình, trở thành em ấy của bây giờ.”

Đường Dịch nhún nhún vai, như đang giỡn nói: “Thực ra không giấu cô thì nếu như bây giờ A Ngôn rời khỏi ta đi chăng nữa, vẫn có khả năng tự sống tốt được, ngược lại là ta đây, hiện tại ta phải nhờ em ấy nuôi cả, không có em ấy thì ta chẳng làm được gì cả.”

Lâm Tú Tú sững sờ ngơ ngác đứng tại chỗ, bị nhét đầy miệng cẩu lương cũng không nhận ra tẹo nào, nàng ngẫm nghĩ cân nhắc lại những lời Đường Dịch nói, thậm chí không nhận ra Đường Dịch nắm tay Ôn Ngôn rời đi lúc nào.

Lần thứ hai hoàn hồn thì trong lòng cũng hiểu ra được chút ít.

Nàng sờ sờ bụng của mình, đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội mà trời cao cho nàng để sửa đổi làm lại cuộc đời của mình.

Nàng vốn cho rằng là mình xong rồi, nhưng ai mà ngờ đến rằng, hôm ấy bởi vì mọi người kéo đến khiến công tử huyện lệnh bị dọa sợ, từ đó về sau không cứng lên nổi, mà Huyện lệnh vì muốn né trận sóng gió kia mà để nàng ta lại hai tháng, cũng trong hai tháng này nàng phát hiện kinh nguyệt của mình vẫn chưa tới, đi kiểm tra thì phát hiện mình mang thai.

Vì vậy mà địa vị của nàng thay đổi điên đảo, dù nhi tử Huyện lệnh phóng đãng háo sắc nhưng trong nhà không có chính thê, chỉ có mỗi hai tiểu thiếp nhỏ, hơn nữa bây giờ gã ta cũng khó mà có con được nữa.

Nói cách khác, đứa nhỏ trong bụng của Lâm Tú Tú có thể là đời sau duy nhất nhà Huyện lệnh, là bảo bối độc đinh trong nhà, cực kỳ trân quý.



Hơn nữa công tử huyện lệnh cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chuyện cưới vợ cũng chẳng dễ dàng gì, vì thế Lâm Tú Tú trở thành phụ nhân tôn quý nhất trong hậu viện nhà Huyện lệnh.

Ngay cả thái độ của Huyện lệnh cũng dịu lại với nàng hơn trước.

Thế nhưng sau khi đứa bé này sinh ra thì sao nữa?

Trong lòng Lâm Tú Tú đột nhiên ngộ ra – trong thời gian mang thai này quả thực mình sẽ được an toàn, thế nhưng sau khi sinh con xong thì sao, cả nhà Huyện lệnh lỡ như nghĩ tới chuyện lúc trước thì sao, có thể sẽ ôm hận mà trả thù hay không?

Nàng có được sống tiếp nữa hay không?

“Chỉ có thể dựa vào chính mình sao –” Lâm Tú Tú nhẹ giọng lặp lại câu này: “Đúng vậy, ngay cả con mình cũng không thể dựa vào được, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”

Sau đó cô nàng ngốc nghếch ngày xưa ngẩng đầu lên, trong lòng đã hiểu rõ, đôi mặt trở nên kiên định với một trái tim vững vàng, nuốt xuống trái đắng do chính mình gây ra, trực tiếp đối diện với cuộc sống về sau của chính mình.

Ôn Ngôn cảm thấy rất ngại khi Đường Dịch nói hắn đang dựa vào y nuôi, y luôn cho rằng tất cả hiện nay của mình đều nhờ có Đường Dịch cho cả, rất cảm kích cũng rất sùng bái Đường Dịch.

“Em sẽ không rời bỏ chàng đâu.” Ôn Ngôn lấy dũng khí nắm chặt tay Đường Dịch, đây là đang trên đường lớn.

Đường Dịch biết đây là đang đáp lại những lời hắn nói trước đó, cười xấu xa nói: “Yên tâm đi, ta ăn em rồi đấy, sẽ không để em chạy mất đâu.”

Mặt Ôn Ngôn lập tức trở nên đỏ bừng, ngại ngùng bị Đường Dịch nắm tay đi đến nhà lý chính.

Hai người đến là để chào tạm biệt, lý chính nghe nói Đường Dịch muốn mở một cửa hàng ở phủ thành liền hỏi rằng có thể dẫn theo Trịnh Nghiêm được hay không, Đường Dịch cân nhắc một chút, cảm thấy Trịnh Nghiêm là một người thận trọng nên đồng ý với ông ấy.

Vì vậy rạng sáng ngày hôm sau, Đường Dịch liền dẫn theo Ôn Ngôn, Đường Đại Hổ, Trịnh Nghiêm bước lên con đường đi đến phủ thành, lần này bọn họ sẽ ở luôn ở Phủ thành nên thẳng tay mua luôn một chiếc xe ngựa, về sau muốn làm gì cũng tiện hơn.

Đến trên trấn hội họp với Đoạn Vân Phi, sau đó chào tạm biệt với Phó tiên sinh xong mới chính thức lên đường.

Tại bữa tiệc chào mừng mấy Lẫm sinh, tú tài ở nhà huyện lệnh, mỗi người được thưởng năm mươi lượng bạc, đầu bảng Đoạn Vân Phi còn được thưởng thêm 50 lượng nữa, bởi vậy nên hiện tại Đoạn Vân Phi khá dư dả tiền bạc, cũng thuê cho mình một chiếc xe ngựa, năm người tách ra ngồi hai chiếc xe ngựa cũng thoáng hơn chút.

Đường Dịch và Ôn Ngôn ngồi ở xe ngựa của mình, Đoạn Vân Phi, Đường Đại Hổ và Trịnh Nghiêm ngồi ở xe ngựa của Đoạn Vân Phi, cũng được coi như khá rộng rãi, có điều đến trưa vẫn là bị cái nóng nực trở nên khó chịu, đành phải nghỉ ngơi ở trạm dịch gần nhất, chờ đến lúc chạng vạng mới tiếp tục xuất phát.

Như vậy cả dọc đường đi cứ đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi nhiều lần như vậy, đến khi tới được Phủ thành đã mười ngày sau đó, mấy người họ ủ rũ như cải thìa héo hắt do bị phơi nắng vậy. Nghỉ ngơi cả ngày ở lữ quán cũng không tốt lên hẳn.

Sáng sớm một ngày sau, Đoạn Vân Phi mang theo thư tay của viện trưởng đến Học phủ, Đường Dịch cũng đi ké theo, những người khác thì ở lại lữ quán tiếp tục nghỉ ngơi.

Cảnh vật ở xung quanh Học phủ vừa đẹp vừa thanh tĩnh, ở đây đa phần đều là tiệm sách, ít có quán cơm hay tửu lâu, chỗ ăn chơi càng không có cái nào, đúng là nơi tịnh tâm khổ học mà.

Có thư của viện trưởng nên vào cửa dễ hơn hẳn, trước cửa đã có một người dẫn đường cho hai người đến nơi của viện trưởng.

Đường Dịch và Đoạn Vân Phí được sự cho phép liền nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, cung kính hành lễ với viện trưởng.



Viện trưởng họ Bùi, là một lão tiên sinh hơn sáu mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, tinh thần quắc thước, thấy Đoạn Vân Phi tuổi còn nhỏ mà lễ nghĩa chu toàn, ngôn từ lẫn động tác đều cẩn trọng, trong lòng khá là thích, muốn đích thân giáo dục hạt giống tốt này, có điều khi thấy Đường Dịch liền hơi nghi hoặc một chút.

Đường Dịch có mắt nhìn liền biết tự giới thiệu bản thân mình: “Thưa viện trưởng, học trò là Đường Dịch, là người đứng thứ bảy trong kỳ thi viện vừa rồi.”

Đường Dịch hơn hai mươi tuổi, đứng thứ bảy kì thi viện cũng là chuyện bình thường, cũng tạm coi là ưu tú, nhưng không thu hút người khác như Đoạn Vân Phi tuổi còn nhỏ mà đã là đầu bảng, viện trưởng cũng không có đặc biệt đánh giá cao hắn nên chỉ lạnh nhạt nói: “Trò có thể có được thành tích này cũng ưu tú rồi, lần này là muốn cùng Vân Phi nhập học sớm ư?”

Đường Dịch cung kính đáp: “Học trò hổ thẹn, lần này đến đây là có chuyện khác muốn thương lượng với viện trưởng.”

“Ồ?” Bùi viện trưởng xoay người ngồi ở chủ vị, ra hiệu Đường Dịch và Đoạn Vân Phi cũng ngồi xuống, nói: “Trò có chuyện gì sao?”

Đường Dịch đáp lại: “Học trò muốn mở một tiệm cơm ở bên ngoài học viện, mong muốn được viện trưởng phê chuẩn ạ.”

Bùi viện trưởng vừa nghe vậy liền không vui, hắng giọng nói: “Trò là một người có học, đến học viện sao việc đầu tiên không phải là suy nghĩ làm sao để nghiêm túc học hành mà lại đi nghĩ đến chuyện buôn bán, còn ra thể thống gì nữa! Hơn nữa học viện vốn là yêu cầu các học trò phải chăm chỉ khắc khổ học hành, làm sao có thể đi đến những nơi rượu thịt như vậy, trò đừng có mà mơ tưởng.”

Đường Dịch cũng không gấp gáp cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Viện trưởng chớ tức giận, quy củ của học viện học trò cũng đã hiểu rõ, nào dám không tuân theo, nếu như không phải là do tiệm cơm của trò khác với mấy tưu lâu khác thì trò cũng không dám nói ra khiến cho viện trưởng tức giận.”

“Không giống sao?” Bùi viện trưởng không phản đối, nhưng vẫn giữ vững hàm dưỡng của bản thân, hỏi lại: “Trò nói là không giống ở điểm nào.”

Đường Dịch cười nói: “Học trò cũng là muốn nuôi gia đình thôi ạ, viện trưởng chớ trách trò. Tiệm cơm của trò là một cửa hàng thức ăn nhanh, không giống với tửu lâu truyền thống ở điểm không liên hoan, không ào ạt các món ăn uống linh đình, mà là cấp sẵn một vài món để khách hàng lựa chọn, mỗi người sẽ có một khay nhỏ để đựng món ăn, ăn bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu, ăn xong liền đi, vì vậy nên gọi là thức ăn nhanh, hơn nữa trong tiệm của trò cũng không có buôn bán rượu nên viện trưởng không cần phải lo lắng các học trò sẽ tụ tập rượu chè để lỡ chuyện học hành.”

Nghe rõ tiệm cơm này là một cách thức mởi mẻ, sắc mặt Bùi viện trưởng hơi dịu lại, nhưng vẫn kiên trì như trước: “Như vậy xem ra tiệm cơm của trò có vẻ hơi khác với mọi người, nhưng chẳng qua là phương thức kinh doanh hơi mới mẻ độc đáo mà thôi, cũng không phải là lý do được mở ở gần Học phủ được.”

Đường Dịch thuận ý này, bổ sung thêm: “Học trò mong muốn mở tiệm ở gần Học phủ tất nhiên là có liên quan đến Học phủ rồi ạ.”

“Ồ? Ngoại trừ việc có thể thu hút các trò khác đến ăn thì có gì liên quan nữa?”

“Trò có hai ý, một là cung cấp mấy vị trí làm việc ngoài giờ cho các học trò khác, hai là cung cấp học bổng cho Học phủ.”

“Trò nói cái gì?” Lần này Bùi viện trưởng không thể không nghiêm túc lên, tuy rằng ông cũng chưa hiểu rõ ý của hắn nhưng hai ý này dựa trên mặt chữ có thể đoán ra ý định của Đường Dịch.

Đường Dịch vẫn từ tốn nói: “Học trò nghe nói bên trong Học phủ cũng sẽ cung cấp một vài chuyện vặt cho học trò nghèo khó làm việc, để cho họ có thể vừa học vừa tranh thủ kiếm sống, cửa hàng thức ăn nhanh của trò cũng có thể cung cấp những việc như thế, quy mô ban đầu cần khoảng mười người, danh sách do Học phủ quyết định, những học trò này sẽ đến làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh, mỗi ngày sẽ nhận được một ít tiền công, còn có thể phụ cấp thếm phí sinh hoạt nữa.”

“Ngoài ra, cửa hàng thức ăn nhanh của trò còn dự định sẽ cống hiến năm trăm lượng bạc trắng cho Học phủ hàng năm, là phần thưởng cho học trò cần cù chăm chỉ, có thành tích tốt, cổ vũ họ không ngừng cố gắng học tập, cũng cổ vũ cho những học trò khác cố gắng giành được phần thưởng này, cài này gọi là học bổng. Học bổng được chia thành hai loại, một loại học bổng dành cho thành tích, thưởng cho học trò có thành tích đứng đầu, một loại học bổng khác là dành cho học trò nghèo khó nhưng có thành tích học tập tốt, nhằm để trợ giúp bọn họ về kinh tế trong quá trình học tập, trợ giúp cho quá trình học hành đèn sách của các học trò.”

“Như vậy thì có thể xem rằng cửa hàng thức ăn nhanh của trò sẽ hồi báo lại cho Học phủ, không biết viện trưởng có suy nghĩ như thế nào?”

..

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy rằng Lâm Tú Tú đáng ghét thật đó, nhưng tội của cổ đâu đáng chết đâu, biết đâu giữ lại cổ sẽ có tác dụng nào đó?

Thêm câu nữa, kỳ thực tui cũng không thích viết mấy cái chết người gì đó, trên tay không nhiễm mạng người, cũng không phạm phải tội ác ác liệt gì thì tui thường sẽ không để cho nhân vật đó chết đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau