Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 7: Thảm án của hàng xóm

Trước Sau
Thím Thôi nhìn qua liền thấy Đường Dịch, trông hắn mang theo bao lớn bao nhỏ lên xe, mắt liền híp lại, lòng liền nảy ra dự định.

"Đường Dịch", thím Thôi gọi: "Lại đây nè, ngồi đây, ở đây còn chỗ."

Đường Dịch đáp một tiếng rồi mang đồ ngồi vào, mặc dù chỗ này cũng cấm kỵ nam nữ gần nhau, nhưng thanh niên hai mươi tuổi với một bà thím năm mươi tuổi thì không để ý nhiều như vậy.

Thím Thôi nhìn Đường Dịch nay đã thành tài, thân thể trông cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, trong lòng thầm vui, lại trông thấy bao lớn bao nhỏ bên cạnh liền biết những đồn đại trong thôn gần đây không phải giả, người này thật sự ăn năn nỗ lực bắt đầu cuộc sống mới.

"Thím nói này Đường Dịch, những cái này ngươi mua là gì vậy?" Thím Thôi hỏi.

Đường Dịch trả lời nói: "Một ít bột mì và mấy miếng bông mua về làm chăn thôi."

Thím Thôi sờ sờ trên miệng túi nhỏ, cảm thấy nhẵn mịn liền kinh ngạc hỏi: "Là bột mì trắng hả?"

Đường Dịch cười đáp: "Đúng vậy, mua một ít về ăn cho đỡ thèm ấy mà. "

Lòng thím Thôi liền gõ bàn tính, quả nhiên Đường Dịch này có bản lĩnh, mới qua mấy ngày thôi đã ăn bột mì trắng rồi, cái điều kiện sinh hoạt này tính ra cũng thuộc diện khá ở trong thôn. Mắt bà đảo quanh, đoán do Đường Dịch tính sổ sách kiếm ra tiền, biết tính sổ sách thì không phải bản lĩnh mà người bình thường có thể có được, lập tức nâng địa vị của hắn ở trong thôn lên, bây giờ không biết có bao nhiêu cô nương mê hắn đây.

Có điều bây giờ thím Thâm đang làm mai cho người quen, giữ bình tĩnh không nhắc đến chuyện này, chỉ mở miệng hàn huyên mấy chuyện nhỏ với Đường Dịch, càng hiểu hơn về con người Đường Dịch này.

Xe bò lọc cọc đi đến cửa thôn, Đường Dịch và thím Thẩm cùng xuống xe, mới vào thôn liền phát hiện có gì lạ, thôn dân như đang có chuyện gì vội vã chạy về một hướng.

Đường Dịch và thím Thôi liếc mắt nhìn nhau, thím Thôm hô to: "Nguy rồi, trong thôn xảy ra chuyện rồi, mau mau đi xem."

Đường Dịch gật đầu, túm chặt bao đồ chạy theo. Chạy một hồi Đường Dịch mới phát hiện hướng mà mọi người chạy đến là hướng nhà hắn, trong lòng liền căng thẳng, trải qua chuyện mấy người đứng trước cửa giảng đạo lý mấy hôm trước, Đường Dịch sợ Ôn Ngôn gặp phải chuyện phiền phức gì.

Cuối cùng hắn dừng lại trước sân nhà mình, lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, may mà không phải là nhà hắn, có điều ngay sau đó trong lòng hắn cảm thấy nhói nhói.

Bởi vì hắn thấy người nhà họ Tống đang vây quanh một tấm chiếu rách trong sân mà gào khóc, cái chiếu cói kia che kín một người, không thấy rõ hình dáng, lộ ra một nửa cánh tay, trông nhỏ nhắn khẳng khiu, hình như là nữ.

Ấn tượng Đường Dịch đối với nhà họ Tống này rất ít, phần ký ức này bị thiếu hụt, chỉ biết là mỗi ngày hắn làm việc trở về nhà sẽ gặp người nhà họ Tống, có chào hỏi qua, trông có vẻ là người nghèo khổ thành thật, còn những cái khác thì không biết. Cũng bởi vì mỗi ngày Đường Dịch rất bận rộn, đi sớm về trể kiếm sống nuôi gia đình nên không có biết mấy chuyện linh tinh trong xóm.

Thím Thẩm nhìn ngoài cửa rồi châu đầu ghé tai nói chuyện với mấy người xung quanh một lúc, lúc này quay sang nhỏ giọng nói với Đường Dịch: "Là khuê nữ nhà họ Tống, Tống Xuân. Năm trước nhà họ Tống không nộp nổi thuế lương thực nên bán con gái lớn cho người trong huyện làm tiểu thiếp, nghe nói gia đình kia không tốt, Tống Xuân ở đó chịu không ít đòn, này xem ra là đánh đến mức này đây."

Đường Dịch nhỏ giọng hỏi: "Sao lại không đi báo quan vậy?"

Thím Thẩm chậc một tiếng, dùng khăn che miệng nhỏ giọng nói cho Đường Dịch: "Ký giấy bán thân rồi là của người ta, quan phủ sẽ không quản nữa."

Đường Dịch nhíu mày: "Vậy cứ để vậy sao?"

Thôi thẩm nhún hai vai: "Chứ không thì sao?"

Đường Dịch lại nhận ra thêm một sự tàn khốc của thế giưới lạc hậu này, hắn đến đây lâu như vậy ngoại trừ phong tục tập quán ra lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được sự bất đồng của hai thế giới, người ở đây rất rẻ mạt, đương nhiên là dân thường mà thôi, người nghèo không có tư cách nói chuyện mà chỉ có thể mặc người khác xâm lược. Chỉ với một tờ giấy bán thân, trên đó ghi rõ sinh tử của ngươi đã thuộc về người khác, vì vậy toàn bộ con người mình trở thành của người ta, tùy ý mặc người hiếp đáp.

Một luồng bi thương từ đáy lòng Đường Dịch dâng lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy vô lực như vậy. Đột nhiên hắn nghĩ tới lỡ có một ngày người quyền thế muốn cướp hắn hoặc cướp Ôn Ngôn đi chăng nữa hắn không hề có sức chống trả. Không phải do Đường Dịch nhu nhược vô năng mà do không thể đấu lại chế độ này, dù có đáng gờm cỡ nào cũng không thể đấu lại cái chế độ này được.

Đang nghĩ ngợi thì cảm giác có người kéo kéo góc áo của mình, Đường Dịch quay đầu lại liền lấy Ôn Ngôn đang mang theo lồng gà.

"Sau cậu lại tới đây?" Đường Dịch hỏi.



Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: "Bên nhà đại ca vừa có gà con nên đại tẩu gọi ta qua mang về vài con, vừa quay lại liền nghe chuyện này."

Đường Dịch trông năm con gà con kêu chíp chíp kia, nhớ tới hồi làm ở bến tàu mình từng nói qua chuyện muốn nuôi gà để sau này ăn trứng tiện hơn với Đường Thực, Đường Thực cũng nói vừa hay nhà bên cạnh trong thôn có vài con gà con, tiện tay sẽ đặt trước cho hắn.

Đường Dịch nhỏ giọng hỏi: "Đưa tiền chưa?"

Ôn Ngôn gật gật đầu.

Đường Dịch thôi không nói nữa, bên này không có gì để nhìn, Lý chính đã tới trấn an người nhà họ Tống rồi sau đó triệu tập những thôn dân dư dả một chút quyên góp mỗi người một văn hai văn giúp đỡ nhà họ Tống làm tang sự.

Đường Dịch sờ trong lòng lấy ra năm văn đưa qua, người nhà họ Tống dập đầu nhận lấy, lòng Đường Dịch như bị nghẹn lại liền dẫn Ôn Ngôn về nhà. Hắn không biết hành động này của mình lại gây sóng gió trong lòng mấy thôn dân lúc này, dù mọi người không nói ra nhưng đều có mắt nhìn.

Hai mắt thím Thẩm đảo quanh kết luận hai chuyện, đầu tiên là Đường Dịch dùng tiền rất hào phóng, thứ hai hắn cho phép Ôn Ngôn tiêu tiền. Hai điều này cực kỳ quan trọng với những người đang muốn gả con gái, ai mà không hy vọng nam nhân của mình hào phóng cho mình dùng tiền chứ!

Ôn Ngôn là tiểu ca nhi không dễ sinh đẻ, bây giờ Đường Dịch có năng lực như vậy liền có không ít nhà trong thôn ngóng trông gả con gái qua. Chuyện đầu tiên lấy tiểu ca nhi, sau đó sống tốt hơn liền lấy nữ nhân là chuyện quá bình thường rồi, huống chi Đường Dịch còn có bản lĩnh tính sổ sách, chỉ cần không xảy ea chuyện gì thì tương lai sau này sẽ tốt hơn nhà bình thường, trong thôn không phải không có cô nương đang ngóng trông nhà hắn.

Bên này thím Thôi đang gõ bàn tính thì bên kia Đường Dịch tâm sự nặng nề mang theo Ôn Ngôn về nhà.

Ôn Ngôn thả gà con vào trong phòng nhỏ đặt tạp vật, bây giờ trời vẫn còn hơi lạnh nên không thể thả gà con ngoài sân được. Sau đó đi qua xem đồ vật mà Đường Dịch mua, sợ hãi kêu lên: "Bột mì trắng, còn có bông nữa."

Đường Dịch thuận miệng đáp, Ôn Ngôn cảm thấy tâm tình hắn không tốt liền qua hỏi: "Sao vậy?"

Đường Dịch trầm mặc một chút rồi hỏi: "A Ngôn, ở đây hàng năm chúng ta phải giao bao nhiêu thuế má?"

Ôn Ngôn chớp chớp mắt, phản ứng kịp là Đường Dịch chưa hiểu mấy chuyện này liền nói: "Ở đây chúng ta tính theo đầu người, trong một nhà thì nam tử một năm giao 5 gánh lương, hai khúc vải, tiểu ca nhi và nữ tử thì 3 gánh lương, một khúc vải, trẻ con mười lăm tuổi trở xuống thì không cần phải nộp thuế."

Đường Dịch thầm tính, hắn và Ôn Ngôn cần phải nộp lên hơn 800 cân lương, 3 khúc vải, đúng là con số không nhỏ, lại hỏi Ôn Ngôn trong nhà có bao nhiêu đất, Ôn Ngôn hơi ngượng ngùng nói: "Vốn dĩ ngươi có mười mẫu đất, nam nhân ở đây đều như vậy, tiểu ca nhi và nữ tử thì có năm mẫu, nhưng ta là người ngoài thôn, hơn nữa.... chưa có con nối dòng nên theo quy củ không được chia."

Đường Dịch: "..."

Mười mẫu đất! Ôi mẹ ơi, đây là phải là một cái nông trường nhỏ ư?!

Đường Dịch nghi ngờ nói: "Mười mẫu đất đó trồng được bao nhiêu lương thực, sao nhà họ Tống kia không đóng nổi thuế??"

Ôn Ngôn đáp: "Nam nhân nhà Tống là người trong thôn, Tống đại tẩu là người nơi khác giống như ta, những năm này sinh được một con trai, hai con gái và một tiểu ca nhi. Người con trai thì những năm trước đã đi ra ngoài vẫn chưa trở về cho nên chưa được phân đất, nhà bọn họ có mười lăm mẫu đất lại phải giao nộp thuế của ba người trưởng thành nên rất khó khăn, huống chi còn phải nộp vải, vải mới là thứ quý nhất."

Đường Dịch cau mày, cái quy củ rách nát gì thế này, không sinh con không cho đất thì cũng thôi đi, chuyện nộp thuế này như vậy mà cũng không hạ xuống, đây là đạo lý gì chứ?

Lại hàn huyên với Ôn Ngôn vài câu, biết được ở đây bọn họ đều là như vậy, trước đó Đường Dịch không trồng trọt, đều do đại ca giúp đỡ cả, nộp thuế cũng do đại ca nộp luôn, bởi vậy gánh nặng mà đại ca gánh rất lớn, cũng có thể thấy người đại ca này đối xử với đệ đệ của mình tốt chừng nào.

Hỏi xong thuế má, Đường Dịch lại hỏi chuyện giấy bán thân, Ôn Ngôn nói ký giấy bán thân là bán mình làm nô, về sau sống hay chết đều phụ thuộc vào quyết định của chủ nhân, bản thân không có quyền làm chủ cho nên đa số người làm nô đều có kết cục không tốt.

Hai tay Đường Dịch khoanh lại, mày nhíu chặt lại như có thể kẹp chết con ruồi. Ôn Ngôn trông sắc mặt hắn không được tốt, lòng cũng có chút thấp thỏm nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ hắn lên tiếng.

Qua một hồi lâu, Đường Dịch mới rầu rĩ mở miệng, không cam lòng mà nói: "A Ngôn, ta không muốn sống một cuộc sống như vậy."

Lòng Ôn Ngôn cả kinh, đây không phải là cuộc sống mà hắn muốn sống thì hắn muốn làm gì?

"Bần cùng, " Đường Dịch nuốt nước miếng, khàn cổ họng nói: "Không có gì cả, ngay cả vận mệnh của mình cũng không làm chủ được."

"Ta không thích."



Ôn Ngôn thở dài, nói: "Mọi người đều như thế cả, cũng không phải là lão quan gia sao mà có được nhiều quyền lực như vậy."

Hơn nữa cuộc sống bây giờ đối với Ôn Ngôn là rất tốt rồi, nhìn xem, Đường Dịch còn mua bột mì trắng, nhà bình thường chỉ ăn một mì trắng vào lúc tết đến mà thôi.

Không ngờ một câu nói đánh Đường Dịch tỉnh ra, mắt Đường Dịch sáng rực nhìn chằm chằm Ôn Ngôn, mãi đến lúc khiến Ôn Ngôn hơi sợ mới nói: " Cậu nói đúng rồi, làm quan, không chịu được cũng chỉ có thể làm quan, sao ta lại không nghĩ ra chứ, ta có thể tham gia thi cử mà!"

Ôn Ngôn sợ hết hồi, người này bị hồ đồ rồi sao, làm gì có chuyện thi cử, làm quan nào dễ dàng như nói được?

"Ngươi..." Ôn Ngôn cẩn thận hỏi lại: "Ngươi là nghiêm túc sao?"

Đường Dịch kiên định gật đầu: "Đúng, vốn dĩ ta chỉ muốn biết ít chữ rồi chút công việc công văn nuôi sống gia đình mà thôi, bây giờ xem ra chỉ biết chữ là không được, ta còn phải đọc sách, làm văn tham gia thi cử, ít nhất phải có công danh trên người thì mới có thể sống tự do hơn một chút. "

Ôn Ngôn cực kỳ xoắn xuýt, trông như muốn cắn rách môi luôn vậy, Đường Dịch cảm thấy rất lạ, cái người này sao lại có phản ứng lớn như vậy?

Một lát sau mới nghe Ôn Ngôn thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Aii. được rồi, nếu ngươi muốn đọc sách thì ta sẽ cố gắng cung cấp cho người, chỉ là trong nhà đang thiếu thốn, ngày mai ta đi hỏi xem có ai thuê người làm không, kiếm sớm một chút mới tốt."

Đường Dịch trợn mắt há miệng, hắn vạn vạn không nghĩ tới hóa ra Ôn Ngôn nghĩ như vậy, hắn không kìm được cười lên, nói: "Cậu, cái đầu nhỏ này nghĩ gì vậy chứ, sao ta có thể để cậu cung ứng cho chứ, ta không thể tự kiếm tiền được sao?"

Ôn Ngôn ngạc nhiên nói: "Nào có người đọc sách nào tự mình kiếm tiền, đều do người nhà cung cấp mà?

Đường Dịch híp mắt, chậc, có một số chuyện lúc này không nhắc đến thì lúc nào mới nhắc đến đây, khóe miệng hắn cong lên cười một cười xấu xa, hơi khom người khiến mặt mình gần trước mặt Ôn Ngôn, như đang trêu hỏi: "Ý của em là, em muốn thành người nhà của ta ư?"

Ôn Ngôn đầu tiên là sửng sốt sau đó mặt liền đỏ bừng lên, đúng nha, tại sao Đường Dịch nói muốn đọc sách thì y lại lại tự động nghĩ mình phải cung ứng cho hắn nhỉ, rõ ràng người ta nói chỉ sống thử một tháng thôi mà, sau đó đi hay ở thì tùy ý....

Nhưng mình lại tự động đưa vào trong người nhà của Đường Dịch, chuyện này... Thật sự rất ngại ngùng quá đi!

Nhìn cậu thiếu niên mặt đỏ bừng như mây lửa, ấp úng một lúc cũng không nói nên lời, đầu cúi thấp xuống như muốn chúc xuống đất đến nói, như vậy khiến tâm trạng Đường Dịch tốt lên. Đường tiểu thiếu gia lưu manh càng đến gần hơn, giọng nói trầm thấp như muốn dụ hoặc người khác: "A Ngôn, em muốn làm người nhà của ta đúng không nào?"

Ôn Ngôn: "!!!" Chớ nói nữa, nói nữa là nổ thành pháo hoa luôn bây giờ!

Đường Dịch chà chà hai tiếng, cong cong mắt nhìn Ôn Ngôn, đứa bé này quá đơn thuần rồi, mới được ăn no mấy ngày liền cảm thấy mình là người tốt, càng không muốn chạy muốn sinh sống với hắn, lòng vừa vui vừa chua xót, vui là thiếu niên sẽ không rời đi, còn xót là thiếu niên thật sự quá đáng thương rồi, chưa nếm qua mật ngọt nên chỉ mới uống nước không cũng cảm thấy ngọt rồi.

Trông vẻ như hắn nói thêm gì sẽ khiến Ôn Ngôn che mặt chạy mất nên Đường Dịch cũng không ép hắn nữa, lấy từ trong lòng ra bao mứt mơ nhỏ đưa cho cho y: "Nếm thử xem."

Ôn Ngôn đỏ mặt ngơ ngác nhận lấy, mở ra nhìn liền kinh hỉ hô: "Là mứt nè! Sao chàng lại mua cái này, vừa đắt lại vừa ăn không no bụng nữa!"

Đường Dịch hừ hừ: "Ta còn chưa nói muốn giữ em lại, bây giờ liền bắt đầu quản nhà rối sao?"

Ôn Ngôn sững sờ, ngước đôi mắt như con nai con lên nhìn sau đó cụp xuống, sau đó có chút lo lắng, mất mát, đúng vậy, người ta chưa nói muốn giữ mình lại mà, mình thì có gì đáng để giữ lại đâu chứ?

Đường Dịch thấy thiếu niên không nói gì, mím môi lại thành một đường liền lắc đầu cười, lấy trong lòng ra hơn 200 đồng tiền xâu lại bằng dây cỏ.

"Nếu đã muốn quản rồi thì em phải nghiên cứu kỹ lưỡng việc quản nhà đấy, nhưng có một điều, không thể cắt đi tiền tiêu vặt của ta đó."

Ôn Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn ý cười tràn đầy trong mắt Đường Dịch, lòng loạn như con nai, y kích động nhận lấy tiền, ngay cả ngón tay cũng trở nên run rẩy, sau đó mặt liền đỏ bừng lên rồi quay đầu chạy vào trong phòng đi cất tiền.

Tâm trạng Đường Dịch trở nên tốt hơn, những mù mịt từ chuyện nhà họ Tống mang đến toàn bộ bị xóa tan. Thiếu niên cất tiền trong phòng một lúc lâu, lúc đi ra với hai mắt ửng đỏ. Đường Dịch trông thấy vậy cũng không vạch trần y, chỉ cười nói: "Đi gọi đại ca với đại tẩu qua nhà đi, tối nhà nhà chúng ta cùng ăn sủi cảo."

Ôn Ngôn nghe được sẽ ăn sủi cảo liền cảm thấy vui vẻ hơn, lanh lảnh đáp lại rồi chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau