Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 67: Thuốc hôi nách
Trợn mắt: Ngay khi em vừa tới, cả đời tôi choáng rồi.
Vệ Tây Lẫm nghe điện thoại phát một tiếng thông báo, weibo có thêm một bài đăng:
Trợn mắt: You are the king of tôi. @ Vệ Tây Lẫm
Vệ Tây Lẫm thấy hơi là lạ, song hắn chưa kịp nghĩ nhiều, Cố Duyên Tranh đã nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Vệ Tây Lẫm nhìn thử thời gian, sắp chín giờ rồi.
"Nếu không, thì tối nay ở lại đây đi."
Nói rồi, chính hắn tim đập rộn ràng. Cố Duyên Tranh tới nấu cơm cho hắn, cơm nước xong lại xuống dưới nhảy nhót, hình như hai người chưa hề nói chuyện đàng hoàng với nhau câu nào.
Cố Duyên Tranh hơi động lòng, song vẫn từ chối. Y muốn ở lại, nhưng lại không tự tin với lực tự kiềm chế của mình.
"Em bị lộ địa chỉ trên mạng rồi, như thế không an toàn với em chút nào. Em có dự định gì không?"
Vệ Tây Lẫm nhìn Cố Duyên Tranh, "Tôi chưa nghĩ tới chuyện này. Vậy nên làm gì bây giờ?" Chưa nghĩ mới là lạ đó!
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ nhìn hắn bằng ánh mắt cưng chiều, cậu trai này luôn rất có chủ kiến, y còn tưởng em ấy đã chuẩn bị từ trước rồi nên mới dám làm như vậy.
"Mau dọn nhà đi đi. Trong tiểu khu Hoa Viên chỗ tôi có một căn phòng, để tôi mượn cho em ở."
Vệ Tây Lẫm quả quyết lắc đầu, "Không cần, coi như tôi mướn của anh đi."
Cố Duyên Tranh hơi nhíu mày rồi dãn ra ngay, y ngồi bên cạnh hắn, hỏi: "Có kế hoạch mua nhà không? Công ty bọn tôi có một chuỗi phòng đầy đủ nội thất rồi, gồm vài căn hộ, giảm 30% cho người quen, không cách xa trường của em đâu."
Vệ Tây Lẫm hơi động lòng, "Anh rảnh lúc nào? Đưa tôi đi xem được không?"
"Ngày mốt đi." Cố Duyên Tranh suy nghĩ đôi chút, "Mai tôi có một cuộc họp quan trọng."
"Được thôi." Mấy ngày nay, Vệ Tây Lẫm khá rảnh, nên rất dư dả thời gian.
"Vậy tôi đi đây?" Dứt lời, Cố Duyên Tranh đứng dậy. Y nhìn Vệ Tây Lẫm với ánh mắt tràn đầy tình ý.
Nhưng Vệ Tây Lẫm lại đáp một câu phá tan phong cảnh: "Tôi tiễn anh xuống lầu."
Cố Duyên Tranh: "..."
Y lắc đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu trai, rồi đứng dậy. Thôi, vẫn nên chờ thôi, y luôn rất có kiên nhẫn mà.
Ngoài trời nóng, nên y không để cậu trai ra ngoài. Lên xe rồi, y gọi điện cho trợ lý, "Hai căn phòng ở tầng 12 của tòa Champagne đã bán hết chưa?"
"Thưa sếp, chưa ạ."
"Để lại giúp tôi."
"Vâng."
...
Hai ngày sau, Vệ Tây Lẫm theo Cố Duyên Tranh tới tòa Champagne. Cố Duyên Tranh giới thiệu một căn cho hắn, và hắn chọn trúng căn đó luôn. Bốn phòng ngủ hai sảnh, hai ban công với thiết kế tinh tế, chỉ cần mua thêm đồ dùng trong nhà nữa là có thể vào ở. Quan trọng nhất chính là căn nhà này nhận được nhiều ánh sáng, đứng bên cửa sổ, là có thể nhìn thấy công viên, hòn non bộ và hồ nhân tạo phía dưới không sót tẹo nào.
Bây giờ - khi đã làm xong một loạt các thủ tục, Vệ Tây Lẫm liên lạc với công ty dọn nhà dời đồ điện trong căn phòng đang mướn đến đây, sau đó mua thêm ít đồ dùng mới, chỉ hai ngày là bố trí xong căn nhà. Còn căn phòng đang thuê đã được người khác thuê.
Cố Duyên Tranh lặng lẽ mua căn hộ đối diện căn hộ của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Tây Lẫm ra ngoài đụng ngay phải Cố Duyên Tranh mở cửa đi làm, nhưng sao hắn không cảm thấy bất ngờ tẹo nào vậy nhỉ?
"Trùng hợp quá." Cố Duyên Tranh kinh ngạc ra mặt.
Vệ Tây Lẫm đen mặt, "Anh kinh ngạc cái gì? Không phải anh biết tôi dọn tới đây rồi sao?"
Cố Duyên Tranh kịp thời nhận ra mình vừa nói hớ, thế là mặt không đỏ tim không loạn mà rằng, "Ý tôi là, chúng ta trùng hợp đi ra ngoài ấy, chứ không phải trùng hợp cùng ở đây."
"À à." Vệ Tây Lẫm liếc y, "Phản ứng nhanh đó."
Cố Duyên Tranh làm như không nghe thấy, y nhìn hắn bận đồ thể thao bèn hỏi, "Đi đâu đấy?"
"Vốn định đi xuống chạy bộ, nhưng giờ đổi ý rồi." Vệ Tây Lẫm đưa tay ra, "Tôi muốn thăm chỗ ở của anh, thưởng thức phẩm vị của anh thế nào."
Cố Duyên Tranh không chút do dự móc chìa khóa đưa cho hắn, như thể đã chuẩn bị xong từ sớm rồi vậy.
Vệ Tây Lẫm nóng bừng hai má, hắn nhận chìa khóa, rồi phất tay, "Lái xe cẩn thận đó."
"Ừm." Cố Duyên Tranh gật đầu bước đi.
Chờ y vào thang máy rồi, Vệ Tây Lẫm mới mở cửa vào nhà Cố Duyên Tranh, nhìn bao quát bốn phía. Căn nhà này có bố cục như căn của hắn, phòng khách có cửa sổ sát đất hướng phía nam, mang đến không gian vừa sáng sủa vừa rộng rãi. Đồ dùng và đồ trang trí trong nhà hắn đều là màu trắng, xanh nhạt và xanh dương, tôn lên cái trong trẻo mà ưu nhã; còn nội thất trong nhà Cố Duyên Tranh thì đa phần là màu nâu, tô điểm chút sắc vàng, vừa chững chạc, vừa không mất đi sống động, tạo nên không gian điềm tĩnh, ấm áp.
Cửa phòng sách khép một nửa, lúc đi ngang qua, Vệ Tây Lẫm không định đi vào, nhưng lại vô tình liếc thấy một tờ poster khá lớn được dán trên tường làm hắn kinh ngạc, sau đó nhếch miệng. Người in trên poster là hắn, hắn đang đi trên đường chính với tư thế quay đầu mỉm cười, ánh mắt trời chiếu nghiêng nhuộm ánh vàng lên vài sợi tóc, tôn lên vẻ quyến rũ của gương mặt mỉm cười, tựa như nó đang được gió xuân bao phủ.
Vệ Tây Lẫm suy nghĩ cẩn thận lại, hình như trong số ảnh của hắn được in ra thành poster không có ảnh này. Vậy nên, tấm này là do Cố Duyên Tranh chụp lén?
Hắn buồn cười, mà lòng thì vừa chua vừa ngọt.
Do dự đôi chút, cuối cùng hắn không mở cửa ra, cũng chẳng khép cửa vào, mà chỉ để đó rồi rời khỏi nhà Cố Duyên Tranh.
...
Tối ngày 12 tháng 8 phát sóng tập cuối của truyền hình trực tiếp [Nhịp đập âm nhạc], đây cũng là vòng PK cuối cùng của Vệ Tây Lẫm, John White, Lâm Đống và Trùng Trùng. Trải qua một tháng rưỡi PK, tên của bốn người càng ngày càng nóng, đó là những cái tên được bỏ phiếu nhiều nhất, bốn người chẳng phân cao thấp, hôm nay là tôi, ngày mai là cô, ngày mốt là cậu ta. Fans bốn người cũng điên theo luôn, ngày nào cũng đi kéo phiếu cho idol nhà mình, không khí náo nhiệt vô cùng.
Nhờ điều này mà hơn một tháng nay, lượng tiêu thụ báo tăng lên chóng mặt, trong các loại báo, nào là 'Báo sáng Đế Kinh', nào là 'Báo chiều Đế Kinh', nào là 'Báo Thanh niên Đế Kinh', nào là 'Báo giải trí Đế Kinh'..., những tin như scandal của nữ minh tinh nào đó, đám cưới ngầm của nam tài tử nào đó, ngôi sao điện ảnh nào đó kết hôn... đều phải đứng đằng sau trang nhất đăng tin mới nhất của [Nhịp đập âm nhạc].
Truyền hình trực tiếp lần cuối cùng, tổ tiết mục chi ra một số tiền khủng để dựng thêm studio số 2, và lắp thêm hai màn ảnh lớn tại hiện trường trực tiếp. Studio số 2 xây sau này, không chỉ lớn gấp đôi studio số 1, mà còn có thể chứa được hai chục nghìn người xem. Vé đi xem trực tiếp vừa mở hàng trên mạng, ấy thế mà chẳng còn một mống sau một giờ chưa tròn, điều này cho thấy [Nhịp đập âm nhạc] được yêu thích đến mức nào, bốn tuyển thủ cuối cùng nổi tiếng ra sao.
Buổi tối, phóng viên của các tòa soạn, đài truyền hình nườm nượp vào sân.
Người nhà họ Vệ xuất hiện tại hiện trường thêm một lần nữa.
Cố Duyên Tranh chăm sóc họ một cách vô cùng tự nhiên, người nhà họ Vệ cũng bất giác quen với việc Cố Duyên Tranh xuất hiện ở nơi có Vệ Tây Lẫm. (aka nơi có Vệ Tây Lẫm là có Cố Duyên Tranh :D)
Điền Tâm Tâm cũng tới, cô bé ngồi với Vệ Trừng Trừng, hai đứa như thể nói mãi không hết chuyện.
Vệ Tây Lẫm đưa Mập Mạp tới hậu đài, thì thấy Lâm Đống đang tránh ở một bên nói chuyện điện thoại với sắc mặt âm trầm. Nhớ tới dụng cụ nghe trộm thu âm mini trong kho hàng, hắn bèn đùa dai ném nó vào túi Lâm Đống lúc đi qua gã, thế là dụng cụ nghe trộm thu âm lặng lẽ chui vào trong đó.
Tới phòng hóa trang, John White và Trùng Trùng đã có mặt. Trùng Trùng là một ca sĩ online, cao một mét sáu hai, nhưng nặng đến tận bảy lăm kí, song bù lại, nàng có giọng hát rất vui tươi, thành danh từ ca khúc mạng mang tên [Chạy mau thôi, heo ơi]. [Chạy mau thôi, heo ơi] có lời ca hài hước, kết hợp với tiết tấu nhanh, đã trở thành một làn sóng lan đi khắp đại giang nam bắc trong ngay cái đêm nó được đăng tải lên internet.
Vệ Tây Lẫm không gặp nàng trong bất cứ trận so tài nào, song hắn có xem qua phần biểu diễn của nàng. Có thể nói, Trùng Trùng chém tướng một đường để bước vào trận chung kết của [Nhịp đập âm nhạc], không ai dám xem thường tài hoa của nàng.
Hắn đang hóa trang, thì âm thanh tức giận của 002 bỗng vang trong đầu.
[Lẻ Loi này, Lâm Đống lại đang tính kế anh đó! Tui nghe hắn ta gọi điện cho một người tên là chị Phỷ, bảo cô ta động tay mó chân vào khâu rút thăm của anh. Còn động tay mó chân thế nào, thì hình như họ hiểu trong lòng rồi nên không nói ra.] Vệ Tây Lẫm quả thực ngán lằng nhằng với Lâm Đống lắm rồi. Thế nên, khi Lâm Đống thân thiết như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi hắn, hắn còn cười càng chân thành, càng rực rỡ hơn, sau đó vô cùng ổn định ném thuốc hôi nách lên người hắn ta. (Thuốc hôi nách tái xuất giang hồ!!! Tung bông!!! T cười ẻ)
002 ngồi trên bả vai Vệ Tây Lẫm cười lăn lê bò quài, nghe tiếng cười mềm mại của trẻ con, Vệ Tây Lẫm cũng cười theo. Hãm hại Lâm Đống ở thời điểm mấu chốt như thế, Vệ Tây Lẫm có hơi áy náy, song cũng không hối hận gì lắm. Người không đụng tôi, thì tôi không chạm người, chỉ có thể là Lâm Đống tự làm tự chịu.
Bảy giờ đến, toàn hiện trường yên tĩnh.
"Các khán giả thân mến, chào mừng mọi người đi tới đêm chung kết của [Nhịp đập âm nhạc]!" Trần Quân hô.
Nguyễn Đường nói: "Cảm ơn điện thoại di động WLSE, Nước suối Thiên nhiên cùng Điện tử Đăng Cực đã ủng hộ chương trình này!"
Hai MC Trần Quân và Nguyễn Đường dường như cũng khá háo hức, tươi cười đầy mặt, cảm xúc dâng trào.
"Tối nay, hạng nhất của chúng ta sẽ ra lò! Các bạn khán giả hãy gửi một số từ 11 đến 103254 để tham gia bỏ phiếu 'Ai là hạng nhất'. Ngoài ra, các bạn sẽ có cơ hội nhận được điện thoại di động WLSE và quà tặng hấp dẫn của Điện tử Đăng Cực!"
"Bây giờ, xin mời bốn vị giám khảo của chúng ta!"
Bốn vị giám khảo vào vị trí của mình, ai nấy đều nở nụ cười trên mặt. [Nhịp đập âm nhạc] cũng mang tới lợi ích, và đề cao thứ hạng nghệ sĩ cho họ.
"Xin mời bốn tuyển thủ ra sân!"
Vệ Tây Lẫm, John White, Trùng Trùng và Lâm Đống lần lượt ra sân, lúc mỗi tuyển thủ ra sân là VCR của họ sẽ được phát trên màn ảnh lớn.
(VCR: video ngắn được chiếu trên màn hình lớn giữa cái concert đó nha. Thường dùng để làm giới thiệu... :3)
Các khán giả rất nhiệt tình, vỗ tay hết đợt này cho đến đợt khác.
Lâm Đống vừa tới, sắc mặt Vệ Tây Lẫm, John White và Trùng Trùng không hẹn mà cùng biến đổi, họ lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.
Lâm Đống nghĩ họ vô tình, nên đến gần ba người thêm mấy bước, tỏ ra rất thân thiết.
Trùng Trùng đứng ngay cạnh hắn ta, cô không nhịn được, bèn uyển chuyển nói: "Cậu... không ngửi thấy mùi trên người mình sao?"
Lâm Đống hơi sửng sốt, hắn ta khó hiểu hỏi: "Mùi gì vậy?"
Vệ Tây Lẫm hơi ngạc nhiên. Thì ra người bị bỏ thuốc hôi nách sẽ không ngửi thấy mùi trên người mình à? Vậy thì càng hay ho rồi!
Trùng Trùng nặn ra một nụ cười, cô giả vờ như có lời muốn nói Vệ Tây Lẫm, rồi đi tới đứng cạnh Vệ Tây Lẫm luôn.
John White bực hết sức, hắn dùng tiếng nửa tây nửa tàu của mình để thấp giọng than phiền, "Cậu không chú ý quá rồi. Trước khi tới, không tắm à?"
Lòng Lâm Đống đột ngột trầm xuống. Chẳng lẽ trên người mình thật sự có gì không đúng?
/Tấm poster trong phòng sách/
Không vote thì không được đọc chương mới đâu. Cậu hỉu hôn?
Vệ Tây Lẫm nghe điện thoại phát một tiếng thông báo, weibo có thêm một bài đăng:
Trợn mắt: You are the king of tôi. @ Vệ Tây Lẫm
Vệ Tây Lẫm thấy hơi là lạ, song hắn chưa kịp nghĩ nhiều, Cố Duyên Tranh đã nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Vệ Tây Lẫm nhìn thử thời gian, sắp chín giờ rồi.
"Nếu không, thì tối nay ở lại đây đi."
Nói rồi, chính hắn tim đập rộn ràng. Cố Duyên Tranh tới nấu cơm cho hắn, cơm nước xong lại xuống dưới nhảy nhót, hình như hai người chưa hề nói chuyện đàng hoàng với nhau câu nào.
Cố Duyên Tranh hơi động lòng, song vẫn từ chối. Y muốn ở lại, nhưng lại không tự tin với lực tự kiềm chế của mình.
"Em bị lộ địa chỉ trên mạng rồi, như thế không an toàn với em chút nào. Em có dự định gì không?"
Vệ Tây Lẫm nhìn Cố Duyên Tranh, "Tôi chưa nghĩ tới chuyện này. Vậy nên làm gì bây giờ?" Chưa nghĩ mới là lạ đó!
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ nhìn hắn bằng ánh mắt cưng chiều, cậu trai này luôn rất có chủ kiến, y còn tưởng em ấy đã chuẩn bị từ trước rồi nên mới dám làm như vậy.
"Mau dọn nhà đi đi. Trong tiểu khu Hoa Viên chỗ tôi có một căn phòng, để tôi mượn cho em ở."
Vệ Tây Lẫm quả quyết lắc đầu, "Không cần, coi như tôi mướn của anh đi."
Cố Duyên Tranh hơi nhíu mày rồi dãn ra ngay, y ngồi bên cạnh hắn, hỏi: "Có kế hoạch mua nhà không? Công ty bọn tôi có một chuỗi phòng đầy đủ nội thất rồi, gồm vài căn hộ, giảm 30% cho người quen, không cách xa trường của em đâu."
Vệ Tây Lẫm hơi động lòng, "Anh rảnh lúc nào? Đưa tôi đi xem được không?"
"Ngày mốt đi." Cố Duyên Tranh suy nghĩ đôi chút, "Mai tôi có một cuộc họp quan trọng."
"Được thôi." Mấy ngày nay, Vệ Tây Lẫm khá rảnh, nên rất dư dả thời gian.
"Vậy tôi đi đây?" Dứt lời, Cố Duyên Tranh đứng dậy. Y nhìn Vệ Tây Lẫm với ánh mắt tràn đầy tình ý.
Nhưng Vệ Tây Lẫm lại đáp một câu phá tan phong cảnh: "Tôi tiễn anh xuống lầu."
Cố Duyên Tranh: "..."
Y lắc đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu trai, rồi đứng dậy. Thôi, vẫn nên chờ thôi, y luôn rất có kiên nhẫn mà.
Ngoài trời nóng, nên y không để cậu trai ra ngoài. Lên xe rồi, y gọi điện cho trợ lý, "Hai căn phòng ở tầng 12 của tòa Champagne đã bán hết chưa?"
"Thưa sếp, chưa ạ."
"Để lại giúp tôi."
"Vâng."
...
Hai ngày sau, Vệ Tây Lẫm theo Cố Duyên Tranh tới tòa Champagne. Cố Duyên Tranh giới thiệu một căn cho hắn, và hắn chọn trúng căn đó luôn. Bốn phòng ngủ hai sảnh, hai ban công với thiết kế tinh tế, chỉ cần mua thêm đồ dùng trong nhà nữa là có thể vào ở. Quan trọng nhất chính là căn nhà này nhận được nhiều ánh sáng, đứng bên cửa sổ, là có thể nhìn thấy công viên, hòn non bộ và hồ nhân tạo phía dưới không sót tẹo nào.
Bây giờ - khi đã làm xong một loạt các thủ tục, Vệ Tây Lẫm liên lạc với công ty dọn nhà dời đồ điện trong căn phòng đang mướn đến đây, sau đó mua thêm ít đồ dùng mới, chỉ hai ngày là bố trí xong căn nhà. Còn căn phòng đang thuê đã được người khác thuê.
Cố Duyên Tranh lặng lẽ mua căn hộ đối diện căn hộ của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Tây Lẫm ra ngoài đụng ngay phải Cố Duyên Tranh mở cửa đi làm, nhưng sao hắn không cảm thấy bất ngờ tẹo nào vậy nhỉ?
"Trùng hợp quá." Cố Duyên Tranh kinh ngạc ra mặt.
Vệ Tây Lẫm đen mặt, "Anh kinh ngạc cái gì? Không phải anh biết tôi dọn tới đây rồi sao?"
Cố Duyên Tranh kịp thời nhận ra mình vừa nói hớ, thế là mặt không đỏ tim không loạn mà rằng, "Ý tôi là, chúng ta trùng hợp đi ra ngoài ấy, chứ không phải trùng hợp cùng ở đây."
"À à." Vệ Tây Lẫm liếc y, "Phản ứng nhanh đó."
Cố Duyên Tranh làm như không nghe thấy, y nhìn hắn bận đồ thể thao bèn hỏi, "Đi đâu đấy?"
"Vốn định đi xuống chạy bộ, nhưng giờ đổi ý rồi." Vệ Tây Lẫm đưa tay ra, "Tôi muốn thăm chỗ ở của anh, thưởng thức phẩm vị của anh thế nào."
Cố Duyên Tranh không chút do dự móc chìa khóa đưa cho hắn, như thể đã chuẩn bị xong từ sớm rồi vậy.
Vệ Tây Lẫm nóng bừng hai má, hắn nhận chìa khóa, rồi phất tay, "Lái xe cẩn thận đó."
"Ừm." Cố Duyên Tranh gật đầu bước đi.
Chờ y vào thang máy rồi, Vệ Tây Lẫm mới mở cửa vào nhà Cố Duyên Tranh, nhìn bao quát bốn phía. Căn nhà này có bố cục như căn của hắn, phòng khách có cửa sổ sát đất hướng phía nam, mang đến không gian vừa sáng sủa vừa rộng rãi. Đồ dùng và đồ trang trí trong nhà hắn đều là màu trắng, xanh nhạt và xanh dương, tôn lên cái trong trẻo mà ưu nhã; còn nội thất trong nhà Cố Duyên Tranh thì đa phần là màu nâu, tô điểm chút sắc vàng, vừa chững chạc, vừa không mất đi sống động, tạo nên không gian điềm tĩnh, ấm áp.
Cửa phòng sách khép một nửa, lúc đi ngang qua, Vệ Tây Lẫm không định đi vào, nhưng lại vô tình liếc thấy một tờ poster khá lớn được dán trên tường làm hắn kinh ngạc, sau đó nhếch miệng. Người in trên poster là hắn, hắn đang đi trên đường chính với tư thế quay đầu mỉm cười, ánh mắt trời chiếu nghiêng nhuộm ánh vàng lên vài sợi tóc, tôn lên vẻ quyến rũ của gương mặt mỉm cười, tựa như nó đang được gió xuân bao phủ.
Vệ Tây Lẫm suy nghĩ cẩn thận lại, hình như trong số ảnh của hắn được in ra thành poster không có ảnh này. Vậy nên, tấm này là do Cố Duyên Tranh chụp lén?
Hắn buồn cười, mà lòng thì vừa chua vừa ngọt.
Do dự đôi chút, cuối cùng hắn không mở cửa ra, cũng chẳng khép cửa vào, mà chỉ để đó rồi rời khỏi nhà Cố Duyên Tranh.
...
Tối ngày 12 tháng 8 phát sóng tập cuối của truyền hình trực tiếp [Nhịp đập âm nhạc], đây cũng là vòng PK cuối cùng của Vệ Tây Lẫm, John White, Lâm Đống và Trùng Trùng. Trải qua một tháng rưỡi PK, tên của bốn người càng ngày càng nóng, đó là những cái tên được bỏ phiếu nhiều nhất, bốn người chẳng phân cao thấp, hôm nay là tôi, ngày mai là cô, ngày mốt là cậu ta. Fans bốn người cũng điên theo luôn, ngày nào cũng đi kéo phiếu cho idol nhà mình, không khí náo nhiệt vô cùng.
Nhờ điều này mà hơn một tháng nay, lượng tiêu thụ báo tăng lên chóng mặt, trong các loại báo, nào là 'Báo sáng Đế Kinh', nào là 'Báo chiều Đế Kinh', nào là 'Báo Thanh niên Đế Kinh', nào là 'Báo giải trí Đế Kinh'..., những tin như scandal của nữ minh tinh nào đó, đám cưới ngầm của nam tài tử nào đó, ngôi sao điện ảnh nào đó kết hôn... đều phải đứng đằng sau trang nhất đăng tin mới nhất của [Nhịp đập âm nhạc].
Truyền hình trực tiếp lần cuối cùng, tổ tiết mục chi ra một số tiền khủng để dựng thêm studio số 2, và lắp thêm hai màn ảnh lớn tại hiện trường trực tiếp. Studio số 2 xây sau này, không chỉ lớn gấp đôi studio số 1, mà còn có thể chứa được hai chục nghìn người xem. Vé đi xem trực tiếp vừa mở hàng trên mạng, ấy thế mà chẳng còn một mống sau một giờ chưa tròn, điều này cho thấy [Nhịp đập âm nhạc] được yêu thích đến mức nào, bốn tuyển thủ cuối cùng nổi tiếng ra sao.
Buổi tối, phóng viên của các tòa soạn, đài truyền hình nườm nượp vào sân.
Người nhà họ Vệ xuất hiện tại hiện trường thêm một lần nữa.
Cố Duyên Tranh chăm sóc họ một cách vô cùng tự nhiên, người nhà họ Vệ cũng bất giác quen với việc Cố Duyên Tranh xuất hiện ở nơi có Vệ Tây Lẫm. (aka nơi có Vệ Tây Lẫm là có Cố Duyên Tranh :D)
Điền Tâm Tâm cũng tới, cô bé ngồi với Vệ Trừng Trừng, hai đứa như thể nói mãi không hết chuyện.
Vệ Tây Lẫm đưa Mập Mạp tới hậu đài, thì thấy Lâm Đống đang tránh ở một bên nói chuyện điện thoại với sắc mặt âm trầm. Nhớ tới dụng cụ nghe trộm thu âm mini trong kho hàng, hắn bèn đùa dai ném nó vào túi Lâm Đống lúc đi qua gã, thế là dụng cụ nghe trộm thu âm lặng lẽ chui vào trong đó.
Tới phòng hóa trang, John White và Trùng Trùng đã có mặt. Trùng Trùng là một ca sĩ online, cao một mét sáu hai, nhưng nặng đến tận bảy lăm kí, song bù lại, nàng có giọng hát rất vui tươi, thành danh từ ca khúc mạng mang tên [Chạy mau thôi, heo ơi]. [Chạy mau thôi, heo ơi] có lời ca hài hước, kết hợp với tiết tấu nhanh, đã trở thành một làn sóng lan đi khắp đại giang nam bắc trong ngay cái đêm nó được đăng tải lên internet.
Vệ Tây Lẫm không gặp nàng trong bất cứ trận so tài nào, song hắn có xem qua phần biểu diễn của nàng. Có thể nói, Trùng Trùng chém tướng một đường để bước vào trận chung kết của [Nhịp đập âm nhạc], không ai dám xem thường tài hoa của nàng.
Hắn đang hóa trang, thì âm thanh tức giận của 002 bỗng vang trong đầu.
[Lẻ Loi này, Lâm Đống lại đang tính kế anh đó! Tui nghe hắn ta gọi điện cho một người tên là chị Phỷ, bảo cô ta động tay mó chân vào khâu rút thăm của anh. Còn động tay mó chân thế nào, thì hình như họ hiểu trong lòng rồi nên không nói ra.] Vệ Tây Lẫm quả thực ngán lằng nhằng với Lâm Đống lắm rồi. Thế nên, khi Lâm Đống thân thiết như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi hắn, hắn còn cười càng chân thành, càng rực rỡ hơn, sau đó vô cùng ổn định ném thuốc hôi nách lên người hắn ta. (Thuốc hôi nách tái xuất giang hồ!!! Tung bông!!! T cười ẻ)
002 ngồi trên bả vai Vệ Tây Lẫm cười lăn lê bò quài, nghe tiếng cười mềm mại của trẻ con, Vệ Tây Lẫm cũng cười theo. Hãm hại Lâm Đống ở thời điểm mấu chốt như thế, Vệ Tây Lẫm có hơi áy náy, song cũng không hối hận gì lắm. Người không đụng tôi, thì tôi không chạm người, chỉ có thể là Lâm Đống tự làm tự chịu.
Bảy giờ đến, toàn hiện trường yên tĩnh.
"Các khán giả thân mến, chào mừng mọi người đi tới đêm chung kết của [Nhịp đập âm nhạc]!" Trần Quân hô.
Nguyễn Đường nói: "Cảm ơn điện thoại di động WLSE, Nước suối Thiên nhiên cùng Điện tử Đăng Cực đã ủng hộ chương trình này!"
Hai MC Trần Quân và Nguyễn Đường dường như cũng khá háo hức, tươi cười đầy mặt, cảm xúc dâng trào.
"Tối nay, hạng nhất của chúng ta sẽ ra lò! Các bạn khán giả hãy gửi một số từ 11 đến 103254 để tham gia bỏ phiếu 'Ai là hạng nhất'. Ngoài ra, các bạn sẽ có cơ hội nhận được điện thoại di động WLSE và quà tặng hấp dẫn của Điện tử Đăng Cực!"
"Bây giờ, xin mời bốn vị giám khảo của chúng ta!"
Bốn vị giám khảo vào vị trí của mình, ai nấy đều nở nụ cười trên mặt. [Nhịp đập âm nhạc] cũng mang tới lợi ích, và đề cao thứ hạng nghệ sĩ cho họ.
"Xin mời bốn tuyển thủ ra sân!"
Vệ Tây Lẫm, John White, Trùng Trùng và Lâm Đống lần lượt ra sân, lúc mỗi tuyển thủ ra sân là VCR của họ sẽ được phát trên màn ảnh lớn.
(VCR: video ngắn được chiếu trên màn hình lớn giữa cái concert đó nha. Thường dùng để làm giới thiệu... :3)
Các khán giả rất nhiệt tình, vỗ tay hết đợt này cho đến đợt khác.
Lâm Đống vừa tới, sắc mặt Vệ Tây Lẫm, John White và Trùng Trùng không hẹn mà cùng biến đổi, họ lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.
Lâm Đống nghĩ họ vô tình, nên đến gần ba người thêm mấy bước, tỏ ra rất thân thiết.
Trùng Trùng đứng ngay cạnh hắn ta, cô không nhịn được, bèn uyển chuyển nói: "Cậu... không ngửi thấy mùi trên người mình sao?"
Lâm Đống hơi sửng sốt, hắn ta khó hiểu hỏi: "Mùi gì vậy?"
Vệ Tây Lẫm hơi ngạc nhiên. Thì ra người bị bỏ thuốc hôi nách sẽ không ngửi thấy mùi trên người mình à? Vậy thì càng hay ho rồi!
Trùng Trùng nặn ra một nụ cười, cô giả vờ như có lời muốn nói Vệ Tây Lẫm, rồi đi tới đứng cạnh Vệ Tây Lẫm luôn.
John White bực hết sức, hắn dùng tiếng nửa tây nửa tàu của mình để thấp giọng than phiền, "Cậu không chú ý quá rồi. Trước khi tới, không tắm à?"
Lòng Lâm Đống đột ngột trầm xuống. Chẳng lẽ trên người mình thật sự có gì không đúng?
/Tấm poster trong phòng sách/
Không vote thì không được đọc chương mới đâu. Cậu hỉu hôn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất