Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 104: Tuổi trẻ ai chẳng có lúc bị trói trên giường (xong)

Trước Sau
Như bao ngày bình thường khác, sau khi lăn lộn cả đêm với nhau, Khởi Linh tâm tình sảng khoái thức dậy đi làm, Cẩm Lý ngủ vùi đến trưa mới chịu tỉnh, ôm cái eo đau nhức rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân thì ngồi ở sô pha phòng khách xem tivi, ăn khoai rán.

Cuộc sống trạch nam trở về với vị trí của nó.

Khởi Linh rất thích cuộc sống này, đơn giản bởi vì mỗi lần trở về nhà, mở cửa lớn ra, liền có thể nhìn thấy Cẩm Lý đang ngồi trên sô pha chờ mình về, nhẹ nhàng hạnh phúc.

Có điều, hôm nay lại phải để Khởi Linh thất vọng rồi.

Thời điểm Cẩm Lý đang nhàm chán ngồi trên ghế sô pha, ngoài cửa lớn liền phát ra tiếng động hỗn loạn, Cẩm Lý không mấy để ý, đơn giản vì nơi này thỉnh thoảng sẽ có một vài con chuột nhỏ chạy tới cần phải được xử lý, thường thường đều bị đám tiểu đệ đệ bên ngoài của Khởi Linh xử lý tốt.

Ai ngờ, anh còn đang gác chân ăn khoai rán, cửa lớn đã bị đạp hỏng.

Cẩm Lý cảnh giác nhìn về phía cửa.

Mọa, trẫm còn chưa đi tìm, bà ta đã tự tìm đến!!

Bà Khởi dẫn theo một đám người xuất hiện trước cửa, hung ác chỉ về phía Cẩm Lý, ra lệnh:" Trói nó lại, mang đi."

Cẩm Lý muốn phản kháng rất dễ dàng, có điều người ta đã tìm tới tận nơi, cũng bớt đi phiền phức, Cẩm Lý đặt đĩa khoai rán xuống, phất tay:" Không cần trói, tôi đi với bà."

" Cũng biết thức thời đó chứ!" Bà Khởi cảm thán:" Nhưng đừng tưởng như vậy, ta sẽ tha cho ngươi."

Cẩm Lý nhún vai, không để lời uy hiếp của bà Khởi vào trong mắt, đi theo đám người của bà Khởi rời đi.

Cẩm Lý bộ dạng ngoan ngoãn biết điều đi theo bà Khởi, ngồi trong xe cực kỳ có quy củ cúi đầu thật thấp.

Xe đi một đoạn rất lâu, cơ thể Cẩm Lý bắt đầu có đấu hiệu của việc say xe. Anh cố nuốt nước bọt, dùng định lực để ngăn cơ thể không bị ngã, bụng co thắt khó chịu.

" Khụ khụ." Cẩm Lý không nhịn được ho khan hai tiếng.

Đám người ngồi trên xe:"..."

Cẩm Lý đi khác xe với bà Khởi, xe bà Khởi tới đích trước, xe chở Cẩm Lý tới đích sau, thời điểm Cẩm Lý bị không chế ép xuống xe, bà Khởi đã đứng dưới chờ sẵn.

Vừa xuống xe, dưới chân đã có cục lông đen chạy lướt qua. Cẩm Lý hơi khựng người lại...

Bà lạnh lùng:" Lôi hắn vào."

Cẩm Lý bị lôi vào căn phòng lớn, quan sát một chút, có lẽ là tiểu biệt thự nào đó đứng tên bà ta đi. Động não xem liệu Khởi Linh có biết nơi này không!

Đám người kéo Cấm Lý vào trong, trực tiếp ném người trên đất, ra ngoài đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại Cẩm Lý bị trói cùng bà Khởi lãnh diễm ngồi trên ghế.



Cẩm Lý:"..." Khí thế không thể thua.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bà Khởi Lúc này mới vào chủ đề.

Bà ngồi gác chân trên ghế, cao cao nói:" Tiểu tiện nhân, mê hoặc con trai nhà người khác, vui lắm sao?"

Cẩm Lý:"..." Trẫm cũng không phải rất vui.

Bà Khởi không thấy Cẩm Lý trả lời, gằn giọng, đồng thời tiến tới bên Cẩm Lý, hạ xuống một cái tát:" Nói."

Cẩm Lý:"..." Đừng tưởng bà là mẹ của nhóc nhà trẫm thì trẫm không dám đánh bà.

Anh mím môi, đem tức giận trong lòng đè nén xuống. Hiện tại, chưa phải lúc.

Bà Khởi hung hăng đánh về phía Cẩm Lý, còn sử dụng thêm công cụ hỗ trợ. Cẩm Lý chịu cực hình đã quen, để một nữ nhân như bà Khởi đánh, đối với Cẩm Lý không có gì quá sức.

" Mẹ, mẹ đừng nặng tay như thế!" Trên lầu bỗng vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của tiểu cô nương, Cẩm Lý liếc mắt, liền nhận ra vị bạch liên hoa kia, cô ta chạy từ trên lầu xuống bên cạnh bà Khởi, còn cẩn thận nâng cánh tay dùng để đánh Cẩm Lý lên xoa xoa:" Nhìn xem, tay đỏ hết lên rồi này."

Cẩm Lý nằm dưới đất:"..." Con mọe nó, bạch liên hoa.

Là một bạch liên hoa mẫu mực, không phải cô nên chạy tới đỡ trẫm dậy trước sao?

Được rồi, bạch liên hoa làm gì có chuyện chạy tới đỡ trẫm trong khi chính chủ không có ở đây chứ!

Cẩm Lý còn đang thở dài trong lòng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo, bạch liên hoa đã nhào tới chỗ anh, đỡ anh dậy, còn ân cần hỏi han, gấp gáp cởi trói cho anh, còn có nước mắt ngắn nước mắt dài nữa.

Cẩm Lý:"!!!" Trẫm chỉ là nghĩ ngợi lung tung một chút, tại sao cô đã nhào tới đây rồi, mau tránh ra.

Cẩm Lý đen mặt, tránh khỏi cánh tay của cô:" Tôi không sao."

Anh vừa dứt lời, cổ áo đã bị tóm chặt, kéo lên, đầu bị tay lớn bao phủ, cả mặt vùi trong lòng ngực rắn chắc tràn ngập mùi hương quen thuộc.

Khởi Linh?!!

Tác phong nhanh nhẹn thế! Trẫm còn chưa kịp ra tay đâu.

Khởi Linh đang trong giờ làm liền nhận được tin báo của đám tiểu đệ đệ phụ trách bảo an cho ngôi nhà rằng Cẩm Lý bị bà Khởi dùng vũ lực uy hiếp bắt đi rồi.

Không một phút chậm trễ, y ra lệnh tan họp, điều người tra xem Cẩm Lý bị đưa đi đâu.



Thời điểm đuổi tới nơi, xông vào liền gặp cảnh bà Khởi cùng bạch liên hoa ngồi một bên, còn Cẩm Lý cả người đầy vết thương nằm dưới đất lạnh. Bạch Liên hoa nhìn thấy Khởi Linh, mới gấp gáp chạy tới đỡ lấy Cẩm Lý, sự đụng chạm của cô ta với anh càng khiến cho Khởi Linh chán ghét.

Y tiến tới đẩy cô ta ra khỏi người Cẩm Lý, ôm lấy Cẩm Lý vào trong lòng, khẳng định chủ quyền, chất giọng lạnh băng chứa đầy sát khí:" Các người đừng chạm vào giới hạn của tôi."

Bạch Liên hoa bị đẩy ngã dưới đất, bắt đầu uất ức khóc lóc, bà Khởi che chở mù quáng cho bạch liên hoa, chưa thấy quan tài chưa đủ lệ:" Khởi gia ta, không chấp nhận việc con tối ngày ở cùng một nam sủng như thế!"

" Tôi không cần bà chấp nhận." Khởi Linh trước đây dù có tức giận với gia đình ra sao cũng sẽ không xưng hô với bà Khởi như thế này. Hiện tại, bà Khởi đã đi quá giới hạn chịu đựng của y.

" Khởi Linh, con chỉ vì một thằng nam sủng mà cãi nhau với mẹ."

Khởi Linh hừ lạnh, không trả lời, bế Cẩm Lý rời đi, bỏ lại bà Khởi đang gào khóc ở phía sau.

 

Thời điểm trở về nhà, Khởi Linh vẫn còn trầm mặc, không thèm quan tâm đến Cẩm Lý, giận dỗi đi thẳng lên nhà. Cẩm Lý cạn lời trước nhóc nhà mình, gấp gáp phải chạy theo nhận lỗi:" Khởi Linh, em sai rồi, sai rồi."

Khởi Linh đen mặt nhìn anh:" Sai ở đâu."

" Em không nên để mình vào tình thế nguy hiểm."

Khởi Linh nhếch môi nhìn anh:" Ồ, hóa ra em còn biết rõ."

Lần trước đã hứa với y như thế nào? Lần này vẫn ngựa quen đường cũ. Y không phạt, liền nghĩ y dễ dàng tha thứ?

"..." Trẫm biết rõ thì làm sao. Trẫm cũng đã xin lỗi rồi:" ...sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Cẩm Lý có chút ấm ức, trẫm cũng chỉ là muốn giải quyết vấn đề giữa gia đình của y mà thôi, người bị đánh là trẫm, trẫm còn chưa có kêu than gì, y có quyền gì mà dám giận rỗi trẫm chứ!

Bộ dạng uất ức của Cẩm Lý, đều được Khởi Linh thu vào trong mắt. Y hiện tại, chỉ muốn lao tới ôm chặt anh, thế nhưng, nếu bỏ qua cho anh lần này, ai biết sau này anh sẽ tùy tiện làm ra chuyện gì khác nữa chứ! Kiên quyết không để ý!

" Anh... anh còn muốn gì nữa, em cũng đã xin lỗi rồi! Anh còn muốn gì nữa? Cho anh thao có được hay không?"

Khởi Linh:" Thành giao."

Cẩm Lý:"?!!" Trẫm vừa nói gì?

 

Cẩm con trai ngoan, đối diện với con rể của mẹ, tốt nhất là không nên vạ miệng.

Mẹ yêu con.... hô hô hô

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau