Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 111: Khí chất omega (7)
Omega mỗi tháng sẽ có một kỳ phát tình đến định kỳ, giống như mùa rụng dâu của các quý cô vậy!! Mỗi lần phát tình, omega sẽ không kiểm soát tiết ra một loại hoocmon mời gọi bạn tình, đây cũng là một trong những lý do omega bị ghét bỏ như vậy.
Đã yếu đuối lại còn không thể kiểm soát tốt hoocmon sản sinh trong cơ thể, mỗi lần như vậy, sẽ khó kiểm soát hành động, rồi leo lên giường người ta... những kẻ đem lòng yêu omega... đã được định sẵn việc bị cắm sừng... mà omega kia dù không muốn, cũng không thể tự chủ được hành vi của mình.
Ven đường bắt đầu có những chiếc xe đỗ lại, đã có người bước xuống xe, đi về phía anh. Cẩm Lý thần trí mơ mơ hồ hồ, vẫn cố gắng phản kháng, dùng lực hất những cánh tay đang động chạm vào cơ thể mình ra.
Khốn nạn, đáng ra trẫm nên thuê thêm vệ sĩ.
Cẩm Lý một lần nữa lấy lại thần trí tỉnh dậy.
\* leng keng\*
Cái quỷ?
Cẩm Lý đen mặt nhìn cánh tay đang bị dây xích cố định trên xà nhà, chân phải cũng bị dây xích trói buộc. Cơ thể mặc dù mệt mỏi nhưng không hề có dấu hiệu lạ thường.
Phù, vẫn may.
Cẩm Lý ổn định lại suy nghĩ, quan sát thật kĩ căn phòng đơn giản đến không có bất kỳ thứ gì... ngoài cái giường anh đang nằm ra.
Lại là cái trò giam cầm... lần này còn cẩn thận đeo xích nha! Không chơi dây thừng nữa, muốn thoát ra cũng có chút khó khăn.
Cẩm Lý còn đang suy nghĩ phương án thoát khỏi đây để còn về làm người hầu, cửa đã bị đẩy mở, người bước vào, lại chính là tên Phương Ly Ngôn mặt đẹp tính tình quái dị kia.
Cẩm Lý:"..."
Trẫm nhớ mình còn chưa có lết về đến biệt thự mà... y sao có thể bắt được trẫm a?
" Tỉnh rồi?" Phương Ly Ngôn lên tiếng, từng từ từng chữ như rít trong kẽ răng.
Cẩm Lý:"..." Trẫm hiện tại có thể giả vờ bất tỉnh không?
Không đợi Cẩm Lý lên tiếng, Phương Ly Ngôn đã bước đến bên cạnh anh, quỳ một gối xuống, bóp lấy cằm Cẩm Lý, ép buộc anh phải đối diện với mình, tiếp tục nói:" Còn dám phát tình linh tinh?"
Cẩm Lý thật sự rất uất ức, kỳ phát tình cũng không phải anh muốn mà điều khiển được a!
" Đi đâu?"
Ngươi có cảm thấy mấy câu hỏi của ngươi đều không liên quan gì đến nhau không? Kêu trẫm trả lời thế nào?
Cẩm Lý dùng đôi mắt to tròn nhìn Phương Ly Ngôn, bộ dạng mím môi không đáp.
Phương Ly Ngôn mất hết kiên nhẫn, gằn thành tiếng:" Nói!"
Nếu không phải y nghe được từ người bạn kia là anh đã về rồi, còn phải chật vật đi bộ trở về... nếu không phải y biết tin liền chạy tới, nếu không phải.... thì anh đã....
Cẩm Lý thật sự bị bộ dạng của Phương Ly Ngôn dọa sợ, từ tận đáy lòng thốt lên:" Xin lỗi."
Lời nói ra, đến chính anh cũng phải nhíu mày, tại sao trẫm phải xin lỗi y... tên khốn lo chuyện bao đồng này.
" Tôi ra sao không cần thiếu gia phải lo lắng."
Cẩm Lý nhăn mặt, nghiêng đầu tránh khỏi ánh mắt của y. Phải vạch rõ ranh giới, nhóc nhà trẫm không cho trẫm hái hoa bên ngoài đâu.
Phương Ly Ngôn cả người tỏa ra hơi thở tức giận, nhíu mày, khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch. Cuối cùng vẫn buông cằm Cẩm Lý ra, không nói một lời đứng dậy, đùng đùng đi ra ngoài, đóng sập cửa.
Tính khí quá tệ, mong là nhóc nhà trẫm vĩ diện này vẫn đáng yêu như những lần trước.
Cẩm Lý nhìn theo bóng lưng Phương Ly Ngôn rời đi, không khỏi cảm thán.
\-----
Phương Ly Ngôn giận ý bừng bừng, lại không muốn chút giận lên người Cẩm Lý, chỉ có thể nhẫn nhịn rời khỏi căn phòng đó, chạy ra ngoài.
Thật ra, chính y cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận. Càng không hiểu tại sao, khi không tìm thấy Cẩm Lý sẽ lo lắng, khi biết tin Cẩm Lý đang trở về thì vui mừng, khi nhìn thấy Cẩm Lý phát tình ở bên ngoài... thu hút ong bướm thì tức giận.
Y ghét cảm giác này.
Ghét cảm giác với không tới, sờ không được, nằm sợ tan.
Y nhìn ra bên dưới lớp vỏ yếu đuối kia, là một con người cường đại đến nhường nào. Y không muốn người đó giả tạo với y....
Từ khi nào, y quan tâm đến một người, còn là một omega?
Y chán ghét người đó, lại càng chán ghét bản thân mình.
Phương Ly Ngôn âm trầm xuống nhà, vị bạn thân kia vẫn còn đang ngồi ở đó, thấy Phương Ly Ngôn bước xuống, không kìm được tò mò.
" Ly Ngôn, cậu thật sự để ý omega đó à?"
"..."
" Không có gì mà khó nói, hứng thú nhất thời là không thể tránh khỏi, dù sao cũng chỉ là một omega, chơi chán thì bỏ thôi, không ai bắt cậu phải chịu trách nhiệm đâu." Nhất Thanh Hàn tri kỉ vỗ vai Phương Ly Ngôn, đưa ra lời khuyên.
Dù sao người bạn này của hắn cũng không có kinh nghiệm tiếp xúc quá nhiều với người ngoài, ngoài hắn và các mối quan hệ xã giao ra, người bạn này của hắn đều sẽ ở một mình... đột nhiên có người khác xuất hiện, xảy ra hứng thú nhất thời là có thể hiểu được.
Phương Ly Ngôn nghe những điều mà Nhất Thanh Hàn nói, liền phát hiện Nhất Thanh Hàn nói sai rồi nhưng y không phản bác, chỉ trầm mặc.
Đã yếu đuối lại còn không thể kiểm soát tốt hoocmon sản sinh trong cơ thể, mỗi lần như vậy, sẽ khó kiểm soát hành động, rồi leo lên giường người ta... những kẻ đem lòng yêu omega... đã được định sẵn việc bị cắm sừng... mà omega kia dù không muốn, cũng không thể tự chủ được hành vi của mình.
Ven đường bắt đầu có những chiếc xe đỗ lại, đã có người bước xuống xe, đi về phía anh. Cẩm Lý thần trí mơ mơ hồ hồ, vẫn cố gắng phản kháng, dùng lực hất những cánh tay đang động chạm vào cơ thể mình ra.
Khốn nạn, đáng ra trẫm nên thuê thêm vệ sĩ.
Cẩm Lý một lần nữa lấy lại thần trí tỉnh dậy.
\* leng keng\*
Cái quỷ?
Cẩm Lý đen mặt nhìn cánh tay đang bị dây xích cố định trên xà nhà, chân phải cũng bị dây xích trói buộc. Cơ thể mặc dù mệt mỏi nhưng không hề có dấu hiệu lạ thường.
Phù, vẫn may.
Cẩm Lý ổn định lại suy nghĩ, quan sát thật kĩ căn phòng đơn giản đến không có bất kỳ thứ gì... ngoài cái giường anh đang nằm ra.
Lại là cái trò giam cầm... lần này còn cẩn thận đeo xích nha! Không chơi dây thừng nữa, muốn thoát ra cũng có chút khó khăn.
Cẩm Lý còn đang suy nghĩ phương án thoát khỏi đây để còn về làm người hầu, cửa đã bị đẩy mở, người bước vào, lại chính là tên Phương Ly Ngôn mặt đẹp tính tình quái dị kia.
Cẩm Lý:"..."
Trẫm nhớ mình còn chưa có lết về đến biệt thự mà... y sao có thể bắt được trẫm a?
" Tỉnh rồi?" Phương Ly Ngôn lên tiếng, từng từ từng chữ như rít trong kẽ răng.
Cẩm Lý:"..." Trẫm hiện tại có thể giả vờ bất tỉnh không?
Không đợi Cẩm Lý lên tiếng, Phương Ly Ngôn đã bước đến bên cạnh anh, quỳ một gối xuống, bóp lấy cằm Cẩm Lý, ép buộc anh phải đối diện với mình, tiếp tục nói:" Còn dám phát tình linh tinh?"
Cẩm Lý thật sự rất uất ức, kỳ phát tình cũng không phải anh muốn mà điều khiển được a!
" Đi đâu?"
Ngươi có cảm thấy mấy câu hỏi của ngươi đều không liên quan gì đến nhau không? Kêu trẫm trả lời thế nào?
Cẩm Lý dùng đôi mắt to tròn nhìn Phương Ly Ngôn, bộ dạng mím môi không đáp.
Phương Ly Ngôn mất hết kiên nhẫn, gằn thành tiếng:" Nói!"
Nếu không phải y nghe được từ người bạn kia là anh đã về rồi, còn phải chật vật đi bộ trở về... nếu không phải y biết tin liền chạy tới, nếu không phải.... thì anh đã....
Cẩm Lý thật sự bị bộ dạng của Phương Ly Ngôn dọa sợ, từ tận đáy lòng thốt lên:" Xin lỗi."
Lời nói ra, đến chính anh cũng phải nhíu mày, tại sao trẫm phải xin lỗi y... tên khốn lo chuyện bao đồng này.
" Tôi ra sao không cần thiếu gia phải lo lắng."
Cẩm Lý nhăn mặt, nghiêng đầu tránh khỏi ánh mắt của y. Phải vạch rõ ranh giới, nhóc nhà trẫm không cho trẫm hái hoa bên ngoài đâu.
Phương Ly Ngôn cả người tỏa ra hơi thở tức giận, nhíu mày, khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch. Cuối cùng vẫn buông cằm Cẩm Lý ra, không nói một lời đứng dậy, đùng đùng đi ra ngoài, đóng sập cửa.
Tính khí quá tệ, mong là nhóc nhà trẫm vĩ diện này vẫn đáng yêu như những lần trước.
Cẩm Lý nhìn theo bóng lưng Phương Ly Ngôn rời đi, không khỏi cảm thán.
\-----
Phương Ly Ngôn giận ý bừng bừng, lại không muốn chút giận lên người Cẩm Lý, chỉ có thể nhẫn nhịn rời khỏi căn phòng đó, chạy ra ngoài.
Thật ra, chính y cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận. Càng không hiểu tại sao, khi không tìm thấy Cẩm Lý sẽ lo lắng, khi biết tin Cẩm Lý đang trở về thì vui mừng, khi nhìn thấy Cẩm Lý phát tình ở bên ngoài... thu hút ong bướm thì tức giận.
Y ghét cảm giác này.
Ghét cảm giác với không tới, sờ không được, nằm sợ tan.
Y nhìn ra bên dưới lớp vỏ yếu đuối kia, là một con người cường đại đến nhường nào. Y không muốn người đó giả tạo với y....
Từ khi nào, y quan tâm đến một người, còn là một omega?
Y chán ghét người đó, lại càng chán ghét bản thân mình.
Phương Ly Ngôn âm trầm xuống nhà, vị bạn thân kia vẫn còn đang ngồi ở đó, thấy Phương Ly Ngôn bước xuống, không kìm được tò mò.
" Ly Ngôn, cậu thật sự để ý omega đó à?"
"..."
" Không có gì mà khó nói, hứng thú nhất thời là không thể tránh khỏi, dù sao cũng chỉ là một omega, chơi chán thì bỏ thôi, không ai bắt cậu phải chịu trách nhiệm đâu." Nhất Thanh Hàn tri kỉ vỗ vai Phương Ly Ngôn, đưa ra lời khuyên.
Dù sao người bạn này của hắn cũng không có kinh nghiệm tiếp xúc quá nhiều với người ngoài, ngoài hắn và các mối quan hệ xã giao ra, người bạn này của hắn đều sẽ ở một mình... đột nhiên có người khác xuất hiện, xảy ra hứng thú nhất thời là có thể hiểu được.
Phương Ly Ngôn nghe những điều mà Nhất Thanh Hàn nói, liền phát hiện Nhất Thanh Hàn nói sai rồi nhưng y không phản bác, chỉ trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất