Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 121: Khí chất omega (17)
Dẹp qua việc có thật sự mang thai được hay không, Cẩm Lý bị Phương Ly Ngôn mạnh mẽ ném lên giường lớn.
Cẩm Lý:" !!!... Thiếu gia, hiện tại vẫn là ban ngày đó!" Ban ngày ban mặt, ngươi sảng cái gì? Hôm qua vừa làm rồi mà, ngươi cứ tiếp tục không biết tiết chế như thế này thì có con là chuyện không thể nào đâu.
Cẩm Lý chống tay vào vai Phương Ly Ngôn, ngăn cản y cúi người rồi thật sự làm loạn.
Phương Ly Ngôn dường như không quan tâm đến lý do nhỏ của Cẩm Lý, nắm chặt lấy hai tay anh, lật úp người anh lại, cà vạt trên cổ cũng được tháo ra cố định hai tay anh ở sau lưng.
" Thiếu gia, ngài không đi làm sao?"
"...."
" Thiếu gia, ngài đừng có làm như vậy."
"..."
Mặc kệ Cẩm Lý có nói những gì, y đều không đáp lại, từng động tác đều cực kỳ chính xác chạm vào những chỗ mẫn cảm trên người Cẩm Lý.
Y phục rất nhanh bị chút bỏ, lưng trần trắng nõn in đầy dấu vết mập mờ lộ ra trước mắt y. Phương Ly Ngôn nhướn mày, yết hầu trượt một cái, càng thêm hứng phấn, tốc độ nhanh nhẹn cởi bỏ thắt lưng của anh, dùng sức kéo mạnh một cái.
Cẩm Lý cả người mát lạnh nằm úp dưới thân y, mẫn cảm đến nỗi, chỉ bằng những xúc cảm khi áo của Phương Ly Ngôn nhẹ nhàng lướt qua cũng khiến anh rùng mình.
Phía dưới dù đã được vệ sinh qua, nhưng nếu để ý vẫn có thể cảm nhận được dịch thể còn chưa chảy ra hết.
Phương Ly Ngôn cúi người, đè ép lên Cẩm Lý, trực tiếp đâm vào.
Lỗ nhỏ chưa qua khuếch trương nhưng vẫn còn ướt đẫm nên y có thể vào rất dễ dàng, Cẩm Lý cũng không cảm thấy đau đớn. Khoái cảm đột ngột từ bụng dưới xông lên thần kinh khiến anh không nhịn được tiến rên rỉ bật ra khỏi miệng.
" To.. quá.. a.." Cẩm Lý nắm chặt hai tay lại với nhau, ngập ngừng rên rỉ.
Đại não lúc này thật sự ngoài việc rên rỉ cầu hoan đã không còn suy nghĩ được bất kỳ thứ gì khác.
Cẩm Lý càng rên rỉ, Phương Ly Ngôn càng hưng phấn, ra vào càng kịch liệt hơn.
Nếu anh không chịu ngoan ngoãn ở nhà chờ y về, y chỉ có thể cưỡng ép bắt anh ở nhà chờ y về mà thôi. Y không an tâm khi để anh lăn lộn bên ngoài xã hội một mình. Anh là omega, dù tài năng đến đâu, cũng sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.
Phương Ly Ngôn điên cuồng ra trong người Cẩm Lý, chất lỏng ấm nóng chảy vào bên trong khiến người Cẩm Lý không ngừng run rẩy.
Cao trào qua đi, Phương Ly Ngôn trống tay đè ép trên người anh, ôn nhu nói:" Để anh giúp em...."
Cẩm Lý mệt đến đứt hơi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, với mong muốn duy nhất người bên trên sẽ buông tha cho mình, mặc kệ y có nói gì, Cẩm Lý đều nhanh nhẹn đồng ý.
" Thiếu... gia à, để lần khác làm tiếp được hay không? Tôi thật sự rất mệt."
" Gọi tên anh."
" Thiếu gia...a."
Phương Ly Ngôn không nhận được câu trả lời mong muốn, hạ thân liền động một cái, liền có thể dọa Cẩm Lý mềm nhũn chân.
Cẩm Lý đắn đo giữa việc giữ mạng và bị trừ tiến độ nhiệm vụ, quyết định vẫn là giữ mạng trước, tiến độ nhiệm vụ có thể tìm lại sau.
" Phương Ly Ngôn, tha cho em đi."
Cẩm Lý làm nũng, tiếng nói khàn khàn rơi vào tai Phương Ly Ngôn, liền khiến sắc mặt y tối lại.
" Làm một lần nữa rồi nghỉ."
Cẩm Lý:" ?!!!"
Đêch đệch đệch. Có tin trẫm đạp chết ngươi hay không? Tên lừa đảo này.
\---
Buổi tối, Cẩm Lý ôm theo cái eo đau nhức bước xuống lầu, nhìn thấy một người hầu đang vất vả di chổi lau trên sàn nhà rộng lớn, anh đột nhiên nhớ tới tình cảnh chật vật của mình khi mới xuyên tới đây.
Không thể để tiện nghi cho tên khốn nạn kia được, ít nhất phải để cho y chịu một vài khổ cực mà anh đã từng phải trải qua chứ!
Cẩm Lý bước đến bên cạnh chỗ người hầu đang lau nhà, nói:" Không cần lau nữa, để chổi ở lại rồi đi đi."
Người hầu khó hiểu:"... dạ?"
Cẩm Lý đoạt lấy cây chổi lau từ tay người hầu, nhắc lại:" Đi đi."
Người hầu trong đầu đầy thắc mắc, nhưng vẫn không dám làm trái lệnh của anh, chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Cẩm Lý đem chổi lau dừng ở ngoài cửa biệt thự, chính mình tìm một chiếc ghế tới, ngồi bên cạnh.
Anh đoán không nhầm thì y hiện tại sắp về rồi đi! Bình thường dù có bận rộn đến đâu, y vẫn sẽ về ăn cơm với anh, giờ cơm tối cũng sắp tới rồi.
Cẩm Lý đoán không sai, anh ngồi thêm 10 phút, đã thấy Phương Ly Ngôn bước đến.
Phương Ly Ngôn chưa bước vào cửa đã nhìn thấy Cẩm Lý đợi mình, tâm tình vô cùng vui vẻ, thế nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, đã bị cái chổi mà Cẩm Lý ném cho y làm tiêu tan.
Phương Ly Ngôn nhìn cây chổi trong tay:"... chuyện gì vậy?"
Cẩm\* nam vương\* Lý hất hàm:" Lau sạch sàn nhà rồi mới được ăn cơm."
Phương Ly Ngôn:"..."
Nhất Thanh Hàn vừa mới đuổi kịp:"..."
Hắn tới không đúng lúc sao? Hắn tới nhầm nhà à? Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn không biết gì hết, hắn hiện tại lén lút rời đi có được hay không?
Người bạn thân của hắn, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu mất.
Cẩm Lý:" !!!... Thiếu gia, hiện tại vẫn là ban ngày đó!" Ban ngày ban mặt, ngươi sảng cái gì? Hôm qua vừa làm rồi mà, ngươi cứ tiếp tục không biết tiết chế như thế này thì có con là chuyện không thể nào đâu.
Cẩm Lý chống tay vào vai Phương Ly Ngôn, ngăn cản y cúi người rồi thật sự làm loạn.
Phương Ly Ngôn dường như không quan tâm đến lý do nhỏ của Cẩm Lý, nắm chặt lấy hai tay anh, lật úp người anh lại, cà vạt trên cổ cũng được tháo ra cố định hai tay anh ở sau lưng.
" Thiếu gia, ngài không đi làm sao?"
"...."
" Thiếu gia, ngài đừng có làm như vậy."
"..."
Mặc kệ Cẩm Lý có nói những gì, y đều không đáp lại, từng động tác đều cực kỳ chính xác chạm vào những chỗ mẫn cảm trên người Cẩm Lý.
Y phục rất nhanh bị chút bỏ, lưng trần trắng nõn in đầy dấu vết mập mờ lộ ra trước mắt y. Phương Ly Ngôn nhướn mày, yết hầu trượt một cái, càng thêm hứng phấn, tốc độ nhanh nhẹn cởi bỏ thắt lưng của anh, dùng sức kéo mạnh một cái.
Cẩm Lý cả người mát lạnh nằm úp dưới thân y, mẫn cảm đến nỗi, chỉ bằng những xúc cảm khi áo của Phương Ly Ngôn nhẹ nhàng lướt qua cũng khiến anh rùng mình.
Phía dưới dù đã được vệ sinh qua, nhưng nếu để ý vẫn có thể cảm nhận được dịch thể còn chưa chảy ra hết.
Phương Ly Ngôn cúi người, đè ép lên Cẩm Lý, trực tiếp đâm vào.
Lỗ nhỏ chưa qua khuếch trương nhưng vẫn còn ướt đẫm nên y có thể vào rất dễ dàng, Cẩm Lý cũng không cảm thấy đau đớn. Khoái cảm đột ngột từ bụng dưới xông lên thần kinh khiến anh không nhịn được tiến rên rỉ bật ra khỏi miệng.
" To.. quá.. a.." Cẩm Lý nắm chặt hai tay lại với nhau, ngập ngừng rên rỉ.
Đại não lúc này thật sự ngoài việc rên rỉ cầu hoan đã không còn suy nghĩ được bất kỳ thứ gì khác.
Cẩm Lý càng rên rỉ, Phương Ly Ngôn càng hưng phấn, ra vào càng kịch liệt hơn.
Nếu anh không chịu ngoan ngoãn ở nhà chờ y về, y chỉ có thể cưỡng ép bắt anh ở nhà chờ y về mà thôi. Y không an tâm khi để anh lăn lộn bên ngoài xã hội một mình. Anh là omega, dù tài năng đến đâu, cũng sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.
Phương Ly Ngôn điên cuồng ra trong người Cẩm Lý, chất lỏng ấm nóng chảy vào bên trong khiến người Cẩm Lý không ngừng run rẩy.
Cao trào qua đi, Phương Ly Ngôn trống tay đè ép trên người anh, ôn nhu nói:" Để anh giúp em...."
Cẩm Lý mệt đến đứt hơi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, với mong muốn duy nhất người bên trên sẽ buông tha cho mình, mặc kệ y có nói gì, Cẩm Lý đều nhanh nhẹn đồng ý.
" Thiếu... gia à, để lần khác làm tiếp được hay không? Tôi thật sự rất mệt."
" Gọi tên anh."
" Thiếu gia...a."
Phương Ly Ngôn không nhận được câu trả lời mong muốn, hạ thân liền động một cái, liền có thể dọa Cẩm Lý mềm nhũn chân.
Cẩm Lý đắn đo giữa việc giữ mạng và bị trừ tiến độ nhiệm vụ, quyết định vẫn là giữ mạng trước, tiến độ nhiệm vụ có thể tìm lại sau.
" Phương Ly Ngôn, tha cho em đi."
Cẩm Lý làm nũng, tiếng nói khàn khàn rơi vào tai Phương Ly Ngôn, liền khiến sắc mặt y tối lại.
" Làm một lần nữa rồi nghỉ."
Cẩm Lý:" ?!!!"
Đêch đệch đệch. Có tin trẫm đạp chết ngươi hay không? Tên lừa đảo này.
\---
Buổi tối, Cẩm Lý ôm theo cái eo đau nhức bước xuống lầu, nhìn thấy một người hầu đang vất vả di chổi lau trên sàn nhà rộng lớn, anh đột nhiên nhớ tới tình cảnh chật vật của mình khi mới xuyên tới đây.
Không thể để tiện nghi cho tên khốn nạn kia được, ít nhất phải để cho y chịu một vài khổ cực mà anh đã từng phải trải qua chứ!
Cẩm Lý bước đến bên cạnh chỗ người hầu đang lau nhà, nói:" Không cần lau nữa, để chổi ở lại rồi đi đi."
Người hầu khó hiểu:"... dạ?"
Cẩm Lý đoạt lấy cây chổi lau từ tay người hầu, nhắc lại:" Đi đi."
Người hầu trong đầu đầy thắc mắc, nhưng vẫn không dám làm trái lệnh của anh, chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Cẩm Lý đem chổi lau dừng ở ngoài cửa biệt thự, chính mình tìm một chiếc ghế tới, ngồi bên cạnh.
Anh đoán không nhầm thì y hiện tại sắp về rồi đi! Bình thường dù có bận rộn đến đâu, y vẫn sẽ về ăn cơm với anh, giờ cơm tối cũng sắp tới rồi.
Cẩm Lý đoán không sai, anh ngồi thêm 10 phút, đã thấy Phương Ly Ngôn bước đến.
Phương Ly Ngôn chưa bước vào cửa đã nhìn thấy Cẩm Lý đợi mình, tâm tình vô cùng vui vẻ, thế nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, đã bị cái chổi mà Cẩm Lý ném cho y làm tiêu tan.
Phương Ly Ngôn nhìn cây chổi trong tay:"... chuyện gì vậy?"
Cẩm\* nam vương\* Lý hất hàm:" Lau sạch sàn nhà rồi mới được ăn cơm."
Phương Ly Ngôn:"..."
Nhất Thanh Hàn vừa mới đuổi kịp:"..."
Hắn tới không đúng lúc sao? Hắn tới nhầm nhà à? Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn không biết gì hết, hắn hiện tại lén lút rời đi có được hay không?
Người bạn thân của hắn, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất