Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 135: Tiểu hồ điềm điềm (9)

Trước Sau
Phương Ly người đầy tâm trạng đi dạo ngự hoa viên một vòng, Hoàng Thu Ngư vốn muốn đi theo đã bị y đuổi đi. Y hiện tại, muốn khuây khỏa một mình.

Trăng trên đỉnh đầu một lần nữa tỏa sáng, vật mà đã tròn rồi. Lần cuối y được ôm lấy bộ lông mềm mại kia, đã là chuyện của một tháng trước. Không biết tiểu hồ ly hiện tại đang làm gì... sống có tốt không.

\* soạt soạt\*

Tiếng lá cây va chạm vào nhau mạnh mẽ, ngoài trời hiện tại, không hề có gió mà.

" Mau tìm, để hắn chạy về phía cung của hoàng thượng thì không hay."

" Mau, phía bên này."

Tiếng nói cùng tiếng bước chân vòng lại phía sau bụi hoa lớn.

Phương Ly nhíu mày. Đến đi tản bộ cũng bị làm phiền nữa!

Phương Ly không còn tâm trạng, xoay lưng muốn rời đi, đột nhiên một lực đạo lớn đập vào sau lưng. Phương Ly mất thăng bằng, ngã về phía trước.

" A" Giọng nói mềm mại đã lâu chưa được nghe xuyên qua tai, tiến vào tận trong tim.

Thời điểm Phương Ly kịp phản ứng, cả người đã nằm trên một đệm thịt mềm mại.

" Ngươi mau leo xuống, còn muốn nằm đến bao giờ!" Cẩm Lý không tình nguyện quát.

Cẩm Lý vừa mới biến thành hình người, không biết làm thế nào để hóa về nguyên hình, bởi vì yêu lực không đủ, tai và đuôi của anh vẫn con, trên người không một mảnh vải che thân. Ban đêm thời tiết rất lạnh, anh liền đánh liều chạy đi trộm một bộ y phục, cuối cùng cũng chỉ kịp với lấy cái áo choàng mỏng đã bị phát hiện.

Không còn cách nào, cong đuôi chạy, chính là chỉ anh.

Kết quả chính là, Cẩm Lý cả người chỉ khoác một cái áo choàng, nằm úp sấp dưới đất, để hoàng đế thân cao mét 8 đè lên trên người.

Phương Ly hồi thần, gấp gáp đứng dậy:" Xin lỗi."

" Mau, bên này." Tiếng bước chân ngày càng gần.

Cẩm Lý chống tay đứng dậy, một tay nắm lấy áo choàng, một tay nắm lấy Phương Ly, kéo người:" Mau chạy."

Hoàng đế Phương Ly ở trong hoàng cung của mình gấp gáp chạy trốn.

" Bên này."



" Ở đây!"

Cẩm Lý:"..." Con mọe nó, bị bao vậy rồi... phải làm sao?

Toàn bộ quá trình, Phương Ly chỉ nhìn thấy tấm áo choàng lay động, thế nhưng, trực giác nói cho y biết, đây chính là tiểu hồ ly của y.

Cẩm Lý bị bao vây, còn chưa biết phải chạy hướng nào, người luôn yên tĩnh phía sau đã tiến lên một bước, không nói một lời quấn chặt anh trong tấm áo choàng, bế bống y lên.

" A" Cẩm Lý bất ngờ.

" Ngoan, đừng lên tiếng." Phương Ly ôn nhu.

Đám người cũng lúc đó chạy tới, trên tay còn cầm không ít đuốc, không ngờ lại gặp hoàng thượng, đám người run rẩy một trận, gấp gáp quỳ xuống.

" Hoàng thượng."

" Hoàng thượng."

Tầm nhìn bọn họ dùng trên người trên tay hoàng thượng, hóa ra là...

Huhu, bọn họ vậy mà muốn đuổi đánh người của hoàng thượng! Liệu ngày mai có bị lôi đi chém đầu luôn không?

Phương Ly hờ hững nhìn đám người, vòng tay ôm lấy Cẩm Lý càng chặt hơn:" Lui đi."

Phương Ly một đường đi Cẩm Lý trở về cung, nhẹ nhàng đặt lên long sàn, mũ choàng bởi vì hành động của y mà trượt xuống, để lộ ra gương mặt tinh xạo, trên mái tóc đen láy xõa tung chính là đôi tai đầu lông xù, thỉnh thoảng khẽ động một cái.

" Cẩm Lý" Phương Ly mơ hồ nhìn người trước mắt, gọi.

Cẩm Lý tóm chặt áo choàng, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt trong trẻo tựa như nước suối, nhẹ giọng:" Phương Ly."

Không đợi y đáp lại, Cẩm Lý đã kéo ra một nụ cười, toàn thân nhổm lên, vươn tay ôm lấy cổ y, đầu nhỏ đặt vào lồng ngực Phương Ly.

Động tác của anh quá lớn, áo choàng trên người rơi xuống long sàn, cái đuôi đen mềm bại lộ trước mắt Phương Ly, còn nhẹ nhàng lay động.

Phương Ly:"..."

"A." Cẩm Lý thốt lên:" Phương Ly, ngươi làm gì! Ta khó khăn lắm mới chạy được tới đây, ngươi... ưm..."

" Cẩu hoàng đế... ngươi... ngươi buông ta ra.."



" Mẹ, buông đuôi ta ra, đừng sờ... tên khốn nạn, lấy oán báo ân."

" Cẩu hoàng đế, ta hao tổn yêu lực cứu sống ngươi, bao nhiêu cố gắng mới khôi phục nhân hình...Ưm..."

" Mọe, ngươi cắn ta làm gì! Buông ra... đừng cắn... ưm..."

" Khốn khiếp, môi của ta bị ngươi cắn sưng rồi, ngươi muốn gì! A...a...a..."

" Tên khốn nạn, Phương Ly, buông... ưm.. ưm... ra..."

Cẩm Lý phản kháng, sức lực không đủ, bị Phương Ly dùng áo choàng trói bên giường, cả người đều bị y đè đến gắt gao.

" Ngươi muốn đè chết ra à, đứng dậy...cẩu hoàng đế!"

Cẩm Lý cực kỳ ấm ức, anh trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể bình an vô sự dùng bộ dạng này đến tìm y, y dám không nói một lời vừa cắn vừa đè anh! Cẩm Lý không phục.

" Tên khốn nạn, ngươi muốn làm gì, đừng sờ linh tinh... a... đừng sờ chỗ đó!"

" Cẩm Lý." Phương Ly trầm giọng, khàn khàn gọi tên anh.

" Làm gì, ngươi muốn gì." Tai nhỏ trên đầu Cẩm Lý rung động.

" Hiện tại chỉ muốn nốt ngươi vào bụng."

Cẩm Lý:"..." Mọe, trẫm là yêu quái, trẫm còn chưa muốn ăn ngươi đâu, nhân loại như ngươi liền muốn ăn thịt ta, ngươi xuống tay được sao? Tên khốn máu lạnh vô tình này. Biết thế trẫm đã chạy về hồ tộc rồi!

" Ta không ăn được đâu... ta gầy... toàn xương, ăn không ngon đâu... ngươi, ngươi nuôi ta thêm 1 tháng, đợi ta béo tốt rồi ăn cũng chưa muộn." Kéo dài thời gian trước, một tháng này tìm thời cơ chạy thôi.

" Đúng là rất gầy." Phương Ly nghiêm túc xem xét:" Nhưng ta không thể chờ được nữa."

" Được... được mà, ta tin ngươi sẽ chờ được."

" Ta là tên khốn nạn mà! Không thể chờ được!"

Cẩm Lý:"..." Đệch

\-\-\-

Góc khảo sát, mọi người muốn viết thêm một nhiệm vụ nữa hay về thế giới thật? Bảo thảo nhiệm vụ này để cho truyện mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau