Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 136: Tiểu hồ điềm điềm (10)
" Phương Ly, cẩu hoàng đế, ngươi dám trở vào một lần, ta đánh ngươi một lần." Cẩm Lý cả người đau nhức, đuôi nhỏ phía sau cũng ủ rũ xõa dài trên long sàn, chăn mỏng vàng tươi không thể nào khiến làn da trắng trẻo kia trở nên ảm đạm.
Phương* Cẩu hoàng đế* Ly tâm cao khí ngạo còn đang tự mình khoác lên hoàng bảo ở gần đó, câu nói vừa rồi của Cẩm Lý hoàn toàn được y bỏ vào trong tai, Phương Ly không nhưng không tức giận mà còn vui vẻ mỉm cười, bỏ qua lớp ngoại y nặng nề, tiến về phía long sàn, nhỏ giọng:" Trở về, trẫm "quỳ" xin lỗi em có được không?"
Cẩm Lý nghe giọng điệu mờ ám của y, cơ thể không tự chủ run rẩy, phía dưới đóng mở một lần khiến bạch dịch còn lại bên trong cũng chảy ra, trượt dài xuống đùi non mềm, anh mặt càng đỏ hơn, vùi đầu vào gối, chỉ để lại trong tầm mắt y hai cái tai bông bông đen tuyền.
Phương Ly cười thành tiếng:" Không trêu em nữa, đợi ta thượng triều về, chúng ta liền nói chuyện."
Đợi Phương Ly rời khỏi, Cẩm Lý mới dám ngẩng đầu nhìn lên.
Móe!
Cẩm Lý giật nảy người, tay túm chặt chăn, đem cơ thể của mình dấu kín, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Ngư đứng phía trước.
Hoàng Thu Ngư nhân lúc Phương Ly vừa rời đi, liền lẻn tiến vào nội phòng, không ngờ lại gặp được cảnh này! Hoàng Thu Ngư tức giận đến đỏ cả mặt, sát khí toàn thân bắn ra, ánh mắt sắc bén găm vào người Cẩm Lý.
Cẩm Lý đương nhiên nhận ra ý định không tốt của Hoàng Thu Ngư, cố gắng với lấy mảnh trung y bên cạnh, không một động tác thừa ném chăn vàng óng về phía Hoàng Thu Ngư.
Hoàng Thu Ngư bất ngờ bị chăn che khuất tầm nhìn, loạn một hồi mới có thể thoát ra, đến lúc nhìn về phía long sàn, đã làm gì còn có người nào nữa chứ!
Cẩm Lý hai chân mềm nhũn, mỗi bước chân, hạ thân đều có thứ gì chảy ra, anh cắn răng bám vào vách tường, gấp rút chạy.
Hoàng Thu Ngư chó điên kia, đợi trẫm tu luyện tốt rồi, xem trẫm có cạo chết ngươi không.
Cẩm Lý lần này nhân hình to lớn, không thể ẩn nấp quá lâu trong ngự hoa viên, dưới sức ép của Hoàng Thu Ngư, chỉ có thể một đường chạy ra ngoài. Cũng may thân thủ anh tốt, thời điểm trèo tường thành cảm thấy rất linh hoạt, chớp mắt đã rời khỏi hoàng cung rộng lớn.
Cẩm Lý trốn vào một cung đường nhỏ ít người qua lại, chống tay lên tường thở dốc. Đôi chân không còn cảm giác nữa, nhấc một cái cũng không được.
Hay là ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp, dù sao cũng đã chạy ra khỏi địa phận hoàng cung rồi, tường thành cao như thế, Hoàng Thu Ngư kia chắc chắn sẽ không thể trèo ra theo anh được.
Cẩm Lý còn đang phân vân giữa việc ngồi xuống nghỉ hay đi tiếp, bên cạnh đã xuất hiện tiếng bước chân dồn dập.
Cẩm Lý:"...."
Hoàng Thu Ngư:"..."
Đệch, hắn ta vậy mà có thể đuổi theo.
Cẩm Lý mím môi, nhấc chân. Có điều hai chân quả thật không còn cảm giác nữa, rầm một cái ngã xuống đất.
" Yêu quái, mau nộp mạng đi." Hoàng Thu Ngư chính nghĩa, vung đại đao lên.
Xong rồi!
Chờ một lúc lâu, vẫn không thấy đại đao bổ xuống, Cẩm Lý khó hiểu, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Cẩm Lý:"..." Chuyện gì?
Đại đao của Hoàng Thu Ngư chỉ cách anh vài tấc, lại bị một đoạn vải đỏ quấn chặt lấy, Hoàng Thu Ngư dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thu lại đại đao. Nhìn theo dải vải đỏ tươi, nối dài đến cuối con đường.
" Tiểu hồ ly của ta, há có thể để ngươi tùy tiện bắt nạt." Cùng với tiếng nói vang lên, nữ tử một thân hồng y chậm rãi xuất hiện, nhan sắc tịnh thế.
Qua câu nói trên, có thể đoán rằng nàng cũng là hồ ly tinh tu luyện thành người, tu vi thì cao hơn anh rất nhiều đi!
" Ngươi là ai?" Hoàng Thu Ngư tức giận nhìn về phía kẻ phá đám kia.
" Một tiểu hồ thích xen vào chuyện người khác đi!" Nữ tử tùy hứng đáp, tay khẽ dùng sức, đại đao trên tay Hoàng Thu Ngư liền bị kéo đi, găm sâu vào bức tường bên cạnh.
" Ngươi.." Hoàng Thu Ngư lảo đảo một trận.
Nữ tử không quan tâm thái độ của Hoàng Thu Ngư, vải đỏ trên tay một lần nữa xuất ra, quấn chặt lấy người Hoàng Thu Ngư, dù hắn có phản kháng ra sao cũng không thể thoát khỏi.
Nữ tử chậm rãi đỡ Cẩm Lý đứng lên.
Cẩm Lý chân mềm nhũn tựa vào tường, chậm rãi nói:" Cảm ơn."
" Không hề, tiểu hồ ly, có muốn đánh hắn trả thủ không?" Nữ tử hất cằm về phía Hoàng Thu Ngư.
Cẩm Lý nhìn Hoàng Thu Ngư:" Muốn."
" Được a!" Nữ tử rất vui lòng, một lần nữa phất tay, đại dao cắm trên tường nhanh chóng được nàng tóm gọn, nàng chậm rãi đưa cho Cẩm Lý:" Dùng đao cạo hắn, chết sẽ rất phiền phức."
Ý chính là, chỉ cần không chết người, ngươi muốn làm sao chính là như thế ấy.
Cẩm Lý không nhân nhượng, thật sự vung đao cạo Hoàng Thu Ngư.
" Mệt chưa?" Nữ tử dịu dàng hỏi, còn giúp Cẩm Lý chỉnh lại y phục.
Cẩm Lý gật đầu. Chạy lâu như thế! Thật ra, cho dù không chạy, anh cũng đã rất mệt rồi.
" Ta thuê giúp ngươi một gian trọ nhé!"
" Cho hỏi ngài là?" Cẩm Lý thăm dò.
" Trưởng lão tộc hồ ly, ta tới nhân giới dạo chơi, mẫu thân ngươi nói ngươi mất tích, nhờ ta để ý tìm kiếm ngươi."
" A, trưởng lão..."
" Hồng Liên."
" Hồng trưởng lão."
" Đừng có quá câu nệ, ngươi ở trong tộc hình như còn chưa thèm nhìn ta lấy một cái, đến nơi này rồi, còn trưởng lão cái gì." Hồng Liên trách cứ.
" Haha." Cẩm Lý không biết làm sao, chỉ có thể cười trừ.
Nơi này đông người, nếu để lộ tai và đuôi sẽ rất phiền phức, Hồng Liên liền truyền yêu lực cho Cẩm Lý, giúp Cẩm Lý giấu đi tai và đuôi, đồng thời chữa qua vết thương của anh.
Phương* Cẩu hoàng đế* Ly tâm cao khí ngạo còn đang tự mình khoác lên hoàng bảo ở gần đó, câu nói vừa rồi của Cẩm Lý hoàn toàn được y bỏ vào trong tai, Phương Ly không nhưng không tức giận mà còn vui vẻ mỉm cười, bỏ qua lớp ngoại y nặng nề, tiến về phía long sàn, nhỏ giọng:" Trở về, trẫm "quỳ" xin lỗi em có được không?"
Cẩm Lý nghe giọng điệu mờ ám của y, cơ thể không tự chủ run rẩy, phía dưới đóng mở một lần khiến bạch dịch còn lại bên trong cũng chảy ra, trượt dài xuống đùi non mềm, anh mặt càng đỏ hơn, vùi đầu vào gối, chỉ để lại trong tầm mắt y hai cái tai bông bông đen tuyền.
Phương Ly cười thành tiếng:" Không trêu em nữa, đợi ta thượng triều về, chúng ta liền nói chuyện."
Đợi Phương Ly rời khỏi, Cẩm Lý mới dám ngẩng đầu nhìn lên.
Móe!
Cẩm Lý giật nảy người, tay túm chặt chăn, đem cơ thể của mình dấu kín, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Ngư đứng phía trước.
Hoàng Thu Ngư nhân lúc Phương Ly vừa rời đi, liền lẻn tiến vào nội phòng, không ngờ lại gặp được cảnh này! Hoàng Thu Ngư tức giận đến đỏ cả mặt, sát khí toàn thân bắn ra, ánh mắt sắc bén găm vào người Cẩm Lý.
Cẩm Lý đương nhiên nhận ra ý định không tốt của Hoàng Thu Ngư, cố gắng với lấy mảnh trung y bên cạnh, không một động tác thừa ném chăn vàng óng về phía Hoàng Thu Ngư.
Hoàng Thu Ngư bất ngờ bị chăn che khuất tầm nhìn, loạn một hồi mới có thể thoát ra, đến lúc nhìn về phía long sàn, đã làm gì còn có người nào nữa chứ!
Cẩm Lý hai chân mềm nhũn, mỗi bước chân, hạ thân đều có thứ gì chảy ra, anh cắn răng bám vào vách tường, gấp rút chạy.
Hoàng Thu Ngư chó điên kia, đợi trẫm tu luyện tốt rồi, xem trẫm có cạo chết ngươi không.
Cẩm Lý lần này nhân hình to lớn, không thể ẩn nấp quá lâu trong ngự hoa viên, dưới sức ép của Hoàng Thu Ngư, chỉ có thể một đường chạy ra ngoài. Cũng may thân thủ anh tốt, thời điểm trèo tường thành cảm thấy rất linh hoạt, chớp mắt đã rời khỏi hoàng cung rộng lớn.
Cẩm Lý trốn vào một cung đường nhỏ ít người qua lại, chống tay lên tường thở dốc. Đôi chân không còn cảm giác nữa, nhấc một cái cũng không được.
Hay là ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp, dù sao cũng đã chạy ra khỏi địa phận hoàng cung rồi, tường thành cao như thế, Hoàng Thu Ngư kia chắc chắn sẽ không thể trèo ra theo anh được.
Cẩm Lý còn đang phân vân giữa việc ngồi xuống nghỉ hay đi tiếp, bên cạnh đã xuất hiện tiếng bước chân dồn dập.
Cẩm Lý:"...."
Hoàng Thu Ngư:"..."
Đệch, hắn ta vậy mà có thể đuổi theo.
Cẩm Lý mím môi, nhấc chân. Có điều hai chân quả thật không còn cảm giác nữa, rầm một cái ngã xuống đất.
" Yêu quái, mau nộp mạng đi." Hoàng Thu Ngư chính nghĩa, vung đại đao lên.
Xong rồi!
Chờ một lúc lâu, vẫn không thấy đại đao bổ xuống, Cẩm Lý khó hiểu, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Cẩm Lý:"..." Chuyện gì?
Đại đao của Hoàng Thu Ngư chỉ cách anh vài tấc, lại bị một đoạn vải đỏ quấn chặt lấy, Hoàng Thu Ngư dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thu lại đại đao. Nhìn theo dải vải đỏ tươi, nối dài đến cuối con đường.
" Tiểu hồ ly của ta, há có thể để ngươi tùy tiện bắt nạt." Cùng với tiếng nói vang lên, nữ tử một thân hồng y chậm rãi xuất hiện, nhan sắc tịnh thế.
Qua câu nói trên, có thể đoán rằng nàng cũng là hồ ly tinh tu luyện thành người, tu vi thì cao hơn anh rất nhiều đi!
" Ngươi là ai?" Hoàng Thu Ngư tức giận nhìn về phía kẻ phá đám kia.
" Một tiểu hồ thích xen vào chuyện người khác đi!" Nữ tử tùy hứng đáp, tay khẽ dùng sức, đại đao trên tay Hoàng Thu Ngư liền bị kéo đi, găm sâu vào bức tường bên cạnh.
" Ngươi.." Hoàng Thu Ngư lảo đảo một trận.
Nữ tử không quan tâm thái độ của Hoàng Thu Ngư, vải đỏ trên tay một lần nữa xuất ra, quấn chặt lấy người Hoàng Thu Ngư, dù hắn có phản kháng ra sao cũng không thể thoát khỏi.
Nữ tử chậm rãi đỡ Cẩm Lý đứng lên.
Cẩm Lý chân mềm nhũn tựa vào tường, chậm rãi nói:" Cảm ơn."
" Không hề, tiểu hồ ly, có muốn đánh hắn trả thủ không?" Nữ tử hất cằm về phía Hoàng Thu Ngư.
Cẩm Lý nhìn Hoàng Thu Ngư:" Muốn."
" Được a!" Nữ tử rất vui lòng, một lần nữa phất tay, đại dao cắm trên tường nhanh chóng được nàng tóm gọn, nàng chậm rãi đưa cho Cẩm Lý:" Dùng đao cạo hắn, chết sẽ rất phiền phức."
Ý chính là, chỉ cần không chết người, ngươi muốn làm sao chính là như thế ấy.
Cẩm Lý không nhân nhượng, thật sự vung đao cạo Hoàng Thu Ngư.
" Mệt chưa?" Nữ tử dịu dàng hỏi, còn giúp Cẩm Lý chỉnh lại y phục.
Cẩm Lý gật đầu. Chạy lâu như thế! Thật ra, cho dù không chạy, anh cũng đã rất mệt rồi.
" Ta thuê giúp ngươi một gian trọ nhé!"
" Cho hỏi ngài là?" Cẩm Lý thăm dò.
" Trưởng lão tộc hồ ly, ta tới nhân giới dạo chơi, mẫu thân ngươi nói ngươi mất tích, nhờ ta để ý tìm kiếm ngươi."
" A, trưởng lão..."
" Hồng Liên."
" Hồng trưởng lão."
" Đừng có quá câu nệ, ngươi ở trong tộc hình như còn chưa thèm nhìn ta lấy một cái, đến nơi này rồi, còn trưởng lão cái gì." Hồng Liên trách cứ.
" Haha." Cẩm Lý không biết làm sao, chỉ có thể cười trừ.
Nơi này đông người, nếu để lộ tai và đuôi sẽ rất phiền phức, Hồng Liên liền truyền yêu lực cho Cẩm Lý, giúp Cẩm Lý giấu đi tai và đuôi, đồng thời chữa qua vết thương của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất