Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 14: Bác sĩ của thời đại (13)
" Cái người tối qua tới đây, mọi người có biết là ai không?" Một nữ nhân viên sau khi đặt túi sách vào bàn làm việc liền hăng hái bắt chuyện cũng nhân viên bên cạnh.
" Sao, tối qua có chuyện gì thế! Trời ơi, bao nhiêu hôm tăng ca không có chuyện, được hôm nghỉ đúng giờ lại có chuyện." Không chỉ nữ nhân viên được bắt chuyện tò mò, ngay cả những người xung quanh đó cũng không nhịn được dựng tai nghe ngóng.
Công ty càng lớn, càng nhiều chuyện, mà những nhân viên ở đây, chỉ là không được lan truyền ra bên ngoài chứ lan truyền nội bộ thì vẫn được quản lý mắt nhắm mắt mở cho qua. Đừng tưởng nhân viên ở tập đoàn lớn thì không bát quái, phụ nữ sinh ra, ai cũng sẽ có máu bát quái trong người mà thôi.
" Cô không biết sao? Tối qua, có người đến tìm tổng tài nhà chúng ta đó."
" Hả? Xinh gái không?"
" Là con trai."
" Vậy thì cũng chỉ là đối tác làm ăn. Có gì mà nói."
" Không phải đối tác, nghe nói là bác sĩ."
" Thì cũng đâu có gì, bình thường mà."
" Tổng tài vì vị bác sĩ này mà kết thúc ngang buổi họp cổ đông, rời lịch sang chiều nay."
"..."
" Sau khi kết thúc buổi họp, bác sĩ này còn đẩy tổng tài xuống quầy phục vụ thức ăn yến tiệc của công ty để ăn."
"..."
"Vị bác sĩ kia vừa ăn vừa trách móc tổng tài... tổng tài của chúng ta cam chịu nghe, một lời cũng không đáp trả." Còn trách móc về vấn đề gì thì cô ta cũng chưa có nghe được.
"..." Hình như không có bình thường lắm.
Phải nói, tổng tài của bọn họ là ma quỷ, chưa bao giờ để người khác Bạch Yến đẩy xe lăn cho mình, chứ đừng có nói là cùng người khác ăn cơm, lại còn cam chịu nghe người ta trách mắng.
Tin đồn về người đàn ông thần thánh nhanh chóng lan rộng khắp cả công ty, ai ai cũng muốn được nhìn gương mặt đẹp trai trong lời kể của những con người may mắn tăng ca đúng ngày. Rất nhanh sau này, bọn họ đều được nhìn thấy rồi, không những được nhìn thấy một lần mà còn rất nhiều lần, ngày nào cũng nhìn thấy... đến cái mức độ mà bọn họ muốn nghẹn chết đi... trai đẹp ngay bên cạnh, chỉ được nhìn lén, không được công khai nhìn chứ đừng có nói là bắt chuyện, xin số, cũng đừng mơ đến việc được sờ.
Đấy là chuyện của sau này, hiện tại, cả đám nhân viên thuộc tổng công ty đều hận không thể chạy tới phòng bảo vệ, nhìn camera an ninh để diện kiến gương mặt truyền kỳ.
Đồn sôi nổi, đương nhiên rất nhanh Bạch Yến đã được thông báo về tình hình chiến sự, Bạch Yến nhìn dòng tin nhắn tình báo vừa nhắn cho mình, vừa nhìn trộm Kinh Bắc đang nghiêm túc làm việc, phân vân không biết có nên nói cho Kinh Bắc biết hay không. Tin đồn này dù sao cũng lấy Kinh Bắc làm chủ đề.
Cuối cùng, Bạch Yến cũng quyết định không thông báo, âm thầm sử dụng quyền hạn của mình đã dập xuống, tránh cho đến tai của Kinh Bắc.
Nghĩ về sự kiện tối qua, chính Bạch Yến cũng không thể tin được tổng tài yêu việc hơn sức khỏe lại có thể hủy họp ăn cơm, còn thật sự đồng ý để tên bác sĩ không rõ nhân cách kia điều trị chân. Bạch Yến dùng cả chất xám trong đầu, vẫn không thể nào nghĩ ra lý do hoàn hảo.
Người ngoài sôi nổi bàn tán, người trong cuộc lại bình chân như không có việc. Nói chính xác hơn thì chỉ có mỗi vị bác sĩ của chúng ta bình chân thật sự mà thôi, tổng tài bá đạo, ngoài mặt luôn tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng đã dối loạn hơn tơ vò.
Tối qua, sau khi ăn xong, Cẩm Lý đã kéo y về phòng nghỉ trong phòng làm việc, sau đó chính là một loạt hành động càn quấy mất mặt.
Mất mặt hồi nào? Không phải chỉ là ép uống thuốc nhưng bởi vì đắng quá liền nôn ra khiến trẫm phải gọi người mang kẹo ngọt tới, kêu ngươi cởi quần để tiến hành điều trị vật lý... ngươi không chịu, trẫm mới phải xé quần của ngươi..
\[ Ký chủ..\]
Chuyện gì?
\[ Ngài có thể bình thường lên được hay không?\] Mấy chuyện như vậy, ngài cũng có thể đường hoàng nói!! Không chớp mắt.
Trẫm rất bình thường. Trẫm còn có thể bình thường hơn nữa kìa
.\[...\] Ký chủ đã nói như vậy rồi, nó có thể xác định chắc chắn là thần kinh có vấn đề...
Hừm?
\[Không có gì, ngài cứ tiếp tục.\] Hở một chút là dọa nó... chủ nhân, nó muốn đổi ký chủ. Nó mà không phải loại hệ thống có tâm với nghề, nó đã bỏ đi từ lâu. Ai bảo nó quá yêu nghề làm chi.
Một tháng, Cẩm Lý tối nào cũng tới Kinh thị tiến hành điều trị, đám nhân viên Kinh thị đều đã được lén nhìn qua gương mặt đặc biệt của năm, tiếp tân nhìn thấy anh, không cần hỏi ý kiền liền có thể dẫn vào phòng tổng tài.
Người của bệnh viên cũng đã quen với việc bác sĩ Cẩm trước đây dễ thương tốt bung luôn tăng ca, hoàn thánh khối lượng công việc cực lớn bao gồm cả chuyện giúp người khác, hiện tại thì lạnh lùng, luôn ra về đúng giờ tan ca khối lượng công việc hoàn thành còn nhiều hơn trước, phương án để ra hoàn hảo hơn trước nhưng lại không hề giúp dỡ người khác
Đổi với sự thay đổi này của Cẩm Lý, cán bộ cấp cao của bệnh viện cực kì hài lòng, chuyên môn của anh ngày càng cao, danh tiếng bệnh viện cũng được đi lên, thế nhưng, đám cán bộ cấp thấp thì cực ki đau tim con người đẹp trai, đáng yêu, hòa đồng, dễ thương của bọn họ biến mất rồi.
" Sao, tối qua có chuyện gì thế! Trời ơi, bao nhiêu hôm tăng ca không có chuyện, được hôm nghỉ đúng giờ lại có chuyện." Không chỉ nữ nhân viên được bắt chuyện tò mò, ngay cả những người xung quanh đó cũng không nhịn được dựng tai nghe ngóng.
Công ty càng lớn, càng nhiều chuyện, mà những nhân viên ở đây, chỉ là không được lan truyền ra bên ngoài chứ lan truyền nội bộ thì vẫn được quản lý mắt nhắm mắt mở cho qua. Đừng tưởng nhân viên ở tập đoàn lớn thì không bát quái, phụ nữ sinh ra, ai cũng sẽ có máu bát quái trong người mà thôi.
" Cô không biết sao? Tối qua, có người đến tìm tổng tài nhà chúng ta đó."
" Hả? Xinh gái không?"
" Là con trai."
" Vậy thì cũng chỉ là đối tác làm ăn. Có gì mà nói."
" Không phải đối tác, nghe nói là bác sĩ."
" Thì cũng đâu có gì, bình thường mà."
" Tổng tài vì vị bác sĩ này mà kết thúc ngang buổi họp cổ đông, rời lịch sang chiều nay."
"..."
" Sau khi kết thúc buổi họp, bác sĩ này còn đẩy tổng tài xuống quầy phục vụ thức ăn yến tiệc của công ty để ăn."
"..."
"Vị bác sĩ kia vừa ăn vừa trách móc tổng tài... tổng tài của chúng ta cam chịu nghe, một lời cũng không đáp trả." Còn trách móc về vấn đề gì thì cô ta cũng chưa có nghe được.
"..." Hình như không có bình thường lắm.
Phải nói, tổng tài của bọn họ là ma quỷ, chưa bao giờ để người khác Bạch Yến đẩy xe lăn cho mình, chứ đừng có nói là cùng người khác ăn cơm, lại còn cam chịu nghe người ta trách mắng.
Tin đồn về người đàn ông thần thánh nhanh chóng lan rộng khắp cả công ty, ai ai cũng muốn được nhìn gương mặt đẹp trai trong lời kể của những con người may mắn tăng ca đúng ngày. Rất nhanh sau này, bọn họ đều được nhìn thấy rồi, không những được nhìn thấy một lần mà còn rất nhiều lần, ngày nào cũng nhìn thấy... đến cái mức độ mà bọn họ muốn nghẹn chết đi... trai đẹp ngay bên cạnh, chỉ được nhìn lén, không được công khai nhìn chứ đừng có nói là bắt chuyện, xin số, cũng đừng mơ đến việc được sờ.
Đấy là chuyện của sau này, hiện tại, cả đám nhân viên thuộc tổng công ty đều hận không thể chạy tới phòng bảo vệ, nhìn camera an ninh để diện kiến gương mặt truyền kỳ.
Đồn sôi nổi, đương nhiên rất nhanh Bạch Yến đã được thông báo về tình hình chiến sự, Bạch Yến nhìn dòng tin nhắn tình báo vừa nhắn cho mình, vừa nhìn trộm Kinh Bắc đang nghiêm túc làm việc, phân vân không biết có nên nói cho Kinh Bắc biết hay không. Tin đồn này dù sao cũng lấy Kinh Bắc làm chủ đề.
Cuối cùng, Bạch Yến cũng quyết định không thông báo, âm thầm sử dụng quyền hạn của mình đã dập xuống, tránh cho đến tai của Kinh Bắc.
Nghĩ về sự kiện tối qua, chính Bạch Yến cũng không thể tin được tổng tài yêu việc hơn sức khỏe lại có thể hủy họp ăn cơm, còn thật sự đồng ý để tên bác sĩ không rõ nhân cách kia điều trị chân. Bạch Yến dùng cả chất xám trong đầu, vẫn không thể nào nghĩ ra lý do hoàn hảo.
Người ngoài sôi nổi bàn tán, người trong cuộc lại bình chân như không có việc. Nói chính xác hơn thì chỉ có mỗi vị bác sĩ của chúng ta bình chân thật sự mà thôi, tổng tài bá đạo, ngoài mặt luôn tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng đã dối loạn hơn tơ vò.
Tối qua, sau khi ăn xong, Cẩm Lý đã kéo y về phòng nghỉ trong phòng làm việc, sau đó chính là một loạt hành động càn quấy mất mặt.
Mất mặt hồi nào? Không phải chỉ là ép uống thuốc nhưng bởi vì đắng quá liền nôn ra khiến trẫm phải gọi người mang kẹo ngọt tới, kêu ngươi cởi quần để tiến hành điều trị vật lý... ngươi không chịu, trẫm mới phải xé quần của ngươi..
\[ Ký chủ..\]
Chuyện gì?
\[ Ngài có thể bình thường lên được hay không?\] Mấy chuyện như vậy, ngài cũng có thể đường hoàng nói!! Không chớp mắt.
Trẫm rất bình thường. Trẫm còn có thể bình thường hơn nữa kìa
.\[...\] Ký chủ đã nói như vậy rồi, nó có thể xác định chắc chắn là thần kinh có vấn đề...
Hừm?
\[Không có gì, ngài cứ tiếp tục.\] Hở một chút là dọa nó... chủ nhân, nó muốn đổi ký chủ. Nó mà không phải loại hệ thống có tâm với nghề, nó đã bỏ đi từ lâu. Ai bảo nó quá yêu nghề làm chi.
Một tháng, Cẩm Lý tối nào cũng tới Kinh thị tiến hành điều trị, đám nhân viên Kinh thị đều đã được lén nhìn qua gương mặt đặc biệt của năm, tiếp tân nhìn thấy anh, không cần hỏi ý kiền liền có thể dẫn vào phòng tổng tài.
Người của bệnh viên cũng đã quen với việc bác sĩ Cẩm trước đây dễ thương tốt bung luôn tăng ca, hoàn thánh khối lượng công việc cực lớn bao gồm cả chuyện giúp người khác, hiện tại thì lạnh lùng, luôn ra về đúng giờ tan ca khối lượng công việc hoàn thành còn nhiều hơn trước, phương án để ra hoàn hảo hơn trước nhưng lại không hề giúp dỡ người khác
Đổi với sự thay đổi này của Cẩm Lý, cán bộ cấp cao của bệnh viện cực kì hài lòng, chuyên môn của anh ngày càng cao, danh tiếng bệnh viện cũng được đi lên, thế nhưng, đám cán bộ cấp thấp thì cực ki đau tim con người đẹp trai, đáng yêu, hòa đồng, dễ thương của bọn họ biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất