Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 141: Tiểu hồ điềm điềm (15)
Tiểu thị vệ để Cẩm Lý bám một đoạn đường, thời điểm rời khỏi Thiên Long điện, không chút thủ hạ lưu tình hất Cẩm Lý ra. Cẩm Lý lảo đảo một trận, ngã nhào xuống đất, toàn thân nhức mỏi.
" Ngươi thành thực một chút, cút tới Lãnh cung đi thôi."
Cẩm Lý ngước mắt nhìn lên đám người, nhớn mày.
Trẫm có chỗ nào không thành thực?
Rõ là anh đã cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp đi theo bọn họ rồi a!
Cẩm Lý tức giận!
" Nhìn gì, có tin ta móc mắt ngươi ra không?"
" Không tin." Cẩm Lý cười lạnh:" Ta cho dù có bị đày vào lãnh cung, cũng không đến lượt các người."
" Già mồm!" Tiểu cận vệ tiến tới đạp lên ngực anh một cái, khiến Cẩm Lý ngã lăn ra đất:" ... nếu không phải ngươi xuất hiện, thì vị trí bên cạnh hoàng thượng, chính là của Hoàng tướng quân rồi."
Cẩm Lý mím môi, nheo mắt nhìn tiểu cận vệ.
Hóa ra là người của tên Hoàng chó điên kia, tìm tới đây ức hiếp trẫm. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, các ngươi cứ đợi đấy.
Cẩm Lý cười:" Không có ta, cũng không đến lượt hắn."
" Tên súc sinh." Tiểu cận vệ tức giận, nhấc chân đạp xuống.
Cẩm Lý có đề phòng, lăn một vòng né tránh, đe dọa:" Các ngươi còn không đưa ta đến lãnh cung, cần thận bị hoàng thượng chặt đầu đó!"
" Bị đày đến lãnh cung còn cứng miệng, đi." Tiểu cận vệ tức giận tóm lấy Cẩm Lý dưới đất, xách đi như xách một món đồ vật.
Cẩm\* Đồ vật\* Lý ngoan ngoãn đi theo, một động tác thừa cũng không có.
Chưa thấy ai bị đày vào lãnh cung lại vui vẻ như thế này.
Cẩm Lý hiện tại đang thật sự rất vui vẻ, dù sao biến hình người 2 ngày đã bị tên nhóc kia đè 2 lần, lần nào cũng bị đè đến thê thảm, hiện tại có thời gian cách xa y, anh vui mừng còn không kịp. Đày vào lãnh cung, cũng chỉ là đổi một chỗ nghỉ mà thôi.
" Tới rồi, ngoan ngoãn một chút." Tiểu cận về đá Cẩm Lý vào trong sân nhỏ, lạnh lùng đóng cửa gỗ lại.
Cẩm Lý toàn thân mệt mỏi tựa vào tường cao, nhìn khoảng sân chống vắng trước mặt, lại nhìn căn nhà xập xệ phía cuối, anh thở dài một hơi, trượt dài xuống đất, ngồi tựa vào bờ tường.
Thân thể này đã đến cực hạn rồi, ngủ một chút lấy sức vậy.
Cẩm Lý thu người thành một cục nhỏ, đầu gối lên chân, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thân thể này tu dưỡng không tốt, khả năng tu luyện không cao, có điều, Cẩm Lý đã khôi phục trí nhớ rồi, việc tiến lên đỉnh cao yêu giới, cũng là vẫn đề thời gian mà thôi.
Cẩm Lý tựa vào tường ngủ một giấc đến ngày hôm sau, bởi vì ánh sáng trói mắt của mặt trời làm tỉnh dậy. Anh đã khôi phục nguyên hình, cũng không quá sợ cái lạnh của buổi đêm... anh vươn người ngồi dậy, dùng bốn chân ngắn ngủn đi một vòng quanh lãnh cung.
Anh phát hiện, linh lực ở nơi này còn nhiều hơn trên nóc Thiên Long điện.
Cẩm Lý vui vẻ, chạy tới nơi linh lực dày đặc nhất, bắt tay vào tu luyện.
Ái Hòa Nhất Kinh chắc chắn không muốn nhìn thấy anh rảnh rỗi, hố là không thể nào không đào!
\[ Nhắc nhở thân thiện, Tần Hoàng Khởi mưu đồ hại mục tiêu nhiệm vụ, mời kí chủ nhanh chóng giải quyết. Hoàn thành sớm sẽ được thưởng.\]
Cẩm Lý đang nằm dài tu luyện, hai tai khẽ động! Anh chậm rãi mở mắt, nhìn về phía trước, duy trì tư thế này một phút, anh liền nằm trở lại.
Dù sao cũng chỉ là nhắc nhở thân thiện.
\[...Ký chủ, ngài không muốn thưởng sao?\]
Mấy cái phần thưởng của ngươi, trẫm thèm sao?
\[...\] Rồi ngài sẽ phải hối hận thôi.
Cẩm Lý không thèm quan tâm, dù sao y cũng không cần anh a, đem anh ném vào lãnh cung rồi, còn mặt dày chạy đến, không phải sẽ càng làm nhóc nhà anh không vui à. Nhóc con đã muốn anh ở trong này, thì anh cứ ngoan ngoãn ở trong này thôi. Nhóc nhà anh rất giỏi đó!
\* Rầm\*
Cửa gỗ bị xô đổ, Hoàng Thu Ngư dẫn theo một đám người bước vào.
" Hắn ở đâu?" Hoàng Thu Ngư quan sát.
Cẩm Lý nhướn mày nhìn Hoàng Thu Ngư, đảo mắt suy tính.
Nên cạo chết hắn hay bỏ trốn? Hay cạo chết rồi bỏ trốn?
Đám người của Hoàng Thu Ngư không nói một lời tiến vào gian phòng. Cẩm Lý rời khỏi vị trí, hóa nhân hình, chậm rãi bước ra.
" Hoàng tướng quân, khỏe rồi à?" Giọng nói nhẹ nhàng không giấu nổi tia trào phúng.
Hoàng Thu Ngư vừa mới xuống giường được 7 ngày, cực kỳ tức giận:" Bắt lấy hắn cho ta."
" Hoàng tướng quân, ta thật buồn cười đó." Cẩm Lý mỉm cười, nhấc tay.
Yêu lực của thân thể này được anh trong một thời gian ngắn củng cố rất tốt, kết hợp với thân thủ đỉnh cao, chỉ trong vài chiêu, toàn bộ người của Hoàng Thu Ngư đều bị đè xuống đất đánh.
" Hoàng tướng quân, đến lượt ngài rồi." Cẩm Lý mỉm cười tà mị.
" Súc sinh, ngươi muốn làm gì?" Hoàng Thu Ngư run sợ, lùi bước.
Tiểu súc sinh này, chỉ vài ngày không gặp, dường như đã hoàn toàn biến thành người khác vậy!
" Làm Hoàng tướng quân nha!" Cẩm Lý nhấc tay.
\---
Cẩm Lý treo Hoàng Thu Ngư cùng đám người của hắn lên cây ở ngự hoa viên, dọa đám cung nữ sợ chết khiếp. Sự kiện này, dọa đám người trong cung sợ đến không dám ra ngoài ban đêm.
Hoàng Thu Ngư dù sao cũng là tướng quân, sẽ không thật sự dám khai tên Cẩm Lý ra, mất mặt, cũng là Hoàng Thu Ngư mất mặt.
Hoàng Thu Ngư không khai, cũng chẳng có ai nhớ đến cái người ở lãnh cung kia, vụ án lần này rơi vào bế tắc.
Phương Ly đoán được ra phần nào, nhưng cũng không trực tiếp đi tra hỏi, dám gọi tên nam nhân khác trước mặt y,phải phạt anh một năm.
Hoàng thượng như có như không đem vụ án này đè xuống.
" Ngươi thành thực một chút, cút tới Lãnh cung đi thôi."
Cẩm Lý ngước mắt nhìn lên đám người, nhớn mày.
Trẫm có chỗ nào không thành thực?
Rõ là anh đã cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp đi theo bọn họ rồi a!
Cẩm Lý tức giận!
" Nhìn gì, có tin ta móc mắt ngươi ra không?"
" Không tin." Cẩm Lý cười lạnh:" Ta cho dù có bị đày vào lãnh cung, cũng không đến lượt các người."
" Già mồm!" Tiểu cận vệ tiến tới đạp lên ngực anh một cái, khiến Cẩm Lý ngã lăn ra đất:" ... nếu không phải ngươi xuất hiện, thì vị trí bên cạnh hoàng thượng, chính là của Hoàng tướng quân rồi."
Cẩm Lý mím môi, nheo mắt nhìn tiểu cận vệ.
Hóa ra là người của tên Hoàng chó điên kia, tìm tới đây ức hiếp trẫm. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, các ngươi cứ đợi đấy.
Cẩm Lý cười:" Không có ta, cũng không đến lượt hắn."
" Tên súc sinh." Tiểu cận vệ tức giận, nhấc chân đạp xuống.
Cẩm Lý có đề phòng, lăn một vòng né tránh, đe dọa:" Các ngươi còn không đưa ta đến lãnh cung, cần thận bị hoàng thượng chặt đầu đó!"
" Bị đày đến lãnh cung còn cứng miệng, đi." Tiểu cận vệ tức giận tóm lấy Cẩm Lý dưới đất, xách đi như xách một món đồ vật.
Cẩm\* Đồ vật\* Lý ngoan ngoãn đi theo, một động tác thừa cũng không có.
Chưa thấy ai bị đày vào lãnh cung lại vui vẻ như thế này.
Cẩm Lý hiện tại đang thật sự rất vui vẻ, dù sao biến hình người 2 ngày đã bị tên nhóc kia đè 2 lần, lần nào cũng bị đè đến thê thảm, hiện tại có thời gian cách xa y, anh vui mừng còn không kịp. Đày vào lãnh cung, cũng chỉ là đổi một chỗ nghỉ mà thôi.
" Tới rồi, ngoan ngoãn một chút." Tiểu cận về đá Cẩm Lý vào trong sân nhỏ, lạnh lùng đóng cửa gỗ lại.
Cẩm Lý toàn thân mệt mỏi tựa vào tường cao, nhìn khoảng sân chống vắng trước mặt, lại nhìn căn nhà xập xệ phía cuối, anh thở dài một hơi, trượt dài xuống đất, ngồi tựa vào bờ tường.
Thân thể này đã đến cực hạn rồi, ngủ một chút lấy sức vậy.
Cẩm Lý thu người thành một cục nhỏ, đầu gối lên chân, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thân thể này tu dưỡng không tốt, khả năng tu luyện không cao, có điều, Cẩm Lý đã khôi phục trí nhớ rồi, việc tiến lên đỉnh cao yêu giới, cũng là vẫn đề thời gian mà thôi.
Cẩm Lý tựa vào tường ngủ một giấc đến ngày hôm sau, bởi vì ánh sáng trói mắt của mặt trời làm tỉnh dậy. Anh đã khôi phục nguyên hình, cũng không quá sợ cái lạnh của buổi đêm... anh vươn người ngồi dậy, dùng bốn chân ngắn ngủn đi một vòng quanh lãnh cung.
Anh phát hiện, linh lực ở nơi này còn nhiều hơn trên nóc Thiên Long điện.
Cẩm Lý vui vẻ, chạy tới nơi linh lực dày đặc nhất, bắt tay vào tu luyện.
Ái Hòa Nhất Kinh chắc chắn không muốn nhìn thấy anh rảnh rỗi, hố là không thể nào không đào!
\[ Nhắc nhở thân thiện, Tần Hoàng Khởi mưu đồ hại mục tiêu nhiệm vụ, mời kí chủ nhanh chóng giải quyết. Hoàn thành sớm sẽ được thưởng.\]
Cẩm Lý đang nằm dài tu luyện, hai tai khẽ động! Anh chậm rãi mở mắt, nhìn về phía trước, duy trì tư thế này một phút, anh liền nằm trở lại.
Dù sao cũng chỉ là nhắc nhở thân thiện.
\[...Ký chủ, ngài không muốn thưởng sao?\]
Mấy cái phần thưởng của ngươi, trẫm thèm sao?
\[...\] Rồi ngài sẽ phải hối hận thôi.
Cẩm Lý không thèm quan tâm, dù sao y cũng không cần anh a, đem anh ném vào lãnh cung rồi, còn mặt dày chạy đến, không phải sẽ càng làm nhóc nhà anh không vui à. Nhóc con đã muốn anh ở trong này, thì anh cứ ngoan ngoãn ở trong này thôi. Nhóc nhà anh rất giỏi đó!
\* Rầm\*
Cửa gỗ bị xô đổ, Hoàng Thu Ngư dẫn theo một đám người bước vào.
" Hắn ở đâu?" Hoàng Thu Ngư quan sát.
Cẩm Lý nhướn mày nhìn Hoàng Thu Ngư, đảo mắt suy tính.
Nên cạo chết hắn hay bỏ trốn? Hay cạo chết rồi bỏ trốn?
Đám người của Hoàng Thu Ngư không nói một lời tiến vào gian phòng. Cẩm Lý rời khỏi vị trí, hóa nhân hình, chậm rãi bước ra.
" Hoàng tướng quân, khỏe rồi à?" Giọng nói nhẹ nhàng không giấu nổi tia trào phúng.
Hoàng Thu Ngư vừa mới xuống giường được 7 ngày, cực kỳ tức giận:" Bắt lấy hắn cho ta."
" Hoàng tướng quân, ta thật buồn cười đó." Cẩm Lý mỉm cười, nhấc tay.
Yêu lực của thân thể này được anh trong một thời gian ngắn củng cố rất tốt, kết hợp với thân thủ đỉnh cao, chỉ trong vài chiêu, toàn bộ người của Hoàng Thu Ngư đều bị đè xuống đất đánh.
" Hoàng tướng quân, đến lượt ngài rồi." Cẩm Lý mỉm cười tà mị.
" Súc sinh, ngươi muốn làm gì?" Hoàng Thu Ngư run sợ, lùi bước.
Tiểu súc sinh này, chỉ vài ngày không gặp, dường như đã hoàn toàn biến thành người khác vậy!
" Làm Hoàng tướng quân nha!" Cẩm Lý nhấc tay.
\---
Cẩm Lý treo Hoàng Thu Ngư cùng đám người của hắn lên cây ở ngự hoa viên, dọa đám cung nữ sợ chết khiếp. Sự kiện này, dọa đám người trong cung sợ đến không dám ra ngoài ban đêm.
Hoàng Thu Ngư dù sao cũng là tướng quân, sẽ không thật sự dám khai tên Cẩm Lý ra, mất mặt, cũng là Hoàng Thu Ngư mất mặt.
Hoàng Thu Ngư không khai, cũng chẳng có ai nhớ đến cái người ở lãnh cung kia, vụ án lần này rơi vào bế tắc.
Phương Ly đoán được ra phần nào, nhưng cũng không trực tiếp đi tra hỏi, dám gọi tên nam nhân khác trước mặt y,phải phạt anh một năm.
Hoàng thượng như có như không đem vụ án này đè xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất