Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 149: Thần tượng theo đuôi (5)
Cẩm Lý chỉ chờ có thế, nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay đang giơ lên kia:" Đưa tôi đi."
Người này sống khá gần phòng trọ của Từ Phó Dương, lúc trước cũng có từng gặp qua cậu vài lần, không ngờ chỉ vì lý do này, lại có thể cùng thần tượng tiếp xúc thân mật một hồi.
Cô thành thật đưa Cẩm Lý đến trước của phòng trọ của Từ Phó Dương, dù sao, đối với một fan thường mà nói, được tiếp xúc gần với thần tượng đã là quá mãn nguyện rồi.
" Cậu ấy thuê trọ trong này, nhưng không biết hiện tại có nhà không."
" Được rồi, cảm ơn." Cẩm Lý lễ độ nói.
" Vậy, em về trước nha!" Cô không có ý định làm phiền thân tượng giải quyết công chuyện, nói thêm với Cẩm Lý hai câu liền rời đi.
Cẩm Lý đứng trước cửa phòng trọ, tâm cao khí ngạo gõ cửa.
*cộc cộc*
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, Từ Phó Dương vốn không có bao nhiêu mối quan hệ, ngoài chủ phòng trọ ra, Từ Phó Dương không thể nghĩ ra được người nào sẽ gõ cửa phòng anh giờ này.
Từ Phó Dương có chút mệt mỏi, rời khỏi giường, tiến ra mở cửa:" Bác không cần đem đồ ăn cho cháu đâu..." mà.
Chữ cuối cùng, bị kẹt lại trong cổ họng.
Cẩm Lý nhìn thân ảnh tiều tụy trước mặt, lòng không khỏi đau nhói:" Phó Dương..."
Phó Dương nhìn thấy Cẩm Lý bị dọa đến ngẩng người, lắp bắp:" Cẩm... lý..."
" Xin chào, tôi là..."
* Rầm*
Cẩm Lý còn chưa nói hết câu, đã bị cánh cửa phòng quạt cho một trận gió.
Từ Phó Dương cảm thấy, chính mình bị thần tượng chết tiệt kia khiến cho tâm thần mất rồi, sao lại có thể tưởng tượng ra chuyện người ấy sẽ đứng ở cửa phòng chứ!
Từ Phó Dương không thể tin, chậm rãi nhìn đống đồ tiếp ứng liên quan đến Cẩm Lý bị cậu ném thành một đống ở trong góc, mím môi. Cậu chỉ vừa mới lựa chọn sẽ dừng lại, liền sản sinh ra ảo giác lớn như thế! Đúng là vô dụng.
.
Cậu còn đang hoang mang, cửa một lần nữa vang lên tiếng gõ.
Từ Phó Dương chậm rãi đẩy mở...
Vẫn là gương mặt của Cẩm Lý xuất hiện phía bên ngoài.
Từ Phó Dương:"..."
" Đừng đóng cửa, tôi có chuyện muốn nói." Cẩm Lý vươn tay cản lại động tác của Từ Phó Dương, nhanh chóng tiến vào trong phòng, lúc này mới nắm lấy tay Từ Phó Dương, bắt tay cậu, đóng của phòng lại.
Từ Phó Dương sợ đến ngu người, lần đầu tiên cậu cảm thấy căn phòng mình thuê có chút chật hẹp.
Cẩm Lý vào được phòng trọ của Từ Phó Dương, đầu tiên chính là quan sát một vòng căn phòng của Từ Phó Dương, rất dễ dàng phát hiện ra dấu vết một khoảng trống nhỏ không hề dính bụi, bốn góc còn có mảnh giấy vụn dính lại, không khó để đoán ra trước đây tại vị trí đó treo một bức tranh.
Tùy tiện quan sát một chút, có thể thấy rất nhiều những dấu vết lớn nhỏ khác.
Cẩm Lý hướng ánh mắt về đống đồ lộn xộn ở trong góc phòng, tâm trạng không được tốt.
Anh có thể dễ dàng đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Từ Phó Dương lo lắng nhìn Cẩm Lý, đây đúng là Bảo Bảo người thật thịt thật.Bảo Bảo người thật thịt thật đang đứng trước mặt cậu, không phải nằm mơ.
Đối diện với thần tượng, lại không biết nói cái gì. Từ Phó Dương trong lòng đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng lắp bắp giải thích" Cẩm Lý, em.... không phải fan cuồng."
Cẩm Lý gật đầu:" Tôi biết."
Từ Phó Dương thắc mắc, vậy anh tới đây là để?
" Làm quen với cậu. Nghe nói cậu làm fan của tôi từ 4 năm trước?"
" Ừm, 4 năm sáu tháng, sau khi anh vừa debut 3 tháng, em đã biết anh."
" Chúng ta thật có duyên đó!" Cẩm Lý mỉm cười.
" Ừm, anh rất tốt. Nhưng yên tâm, em đã quyết định rồi, sẽ không làm phiền anh nữa đâu." Từ Phó Dương có chút thê lương nói.
Hơn bốn năm cuồng nhiệt với một người, cậu không sợ tình cảm ấy không được đền đáp, chỉ sợ người ấy cảm thấy thứ tình cảm này phiền phức mà thôi.
Nếu cảm thấy tiếp nhận tình cảm cậu dành cho rất phiền phức, cậu đành tình nguyện bỏ nó đi.
Chỉ cần người đó cảm thấy vui vẻ.
Cẩm Lý nghe được câu này của Từ Phó Dương, tâm tình kích động:" Ý của em là gì?"
" Anh đã nói không muốn nhìn thấy em nữa..."
" Lúc đó là anh hiểu lầm em, anh đã đích thân đến tận đây xin lỗi em rồi, còn chưa đủ chân thành sao?"
" Hả?" Từ Phó Dương ngây ngốc.
" Chuyện fan cuồng đó là do anh hiểu lầm em, thành thật xin lỗi..." Cẩm Lý thành khẩn.
"..."
" Cho nên, em có thể tiếp tục, ủng hộ anh không?"
"a..." Đại não vẫn là không thể xử lý tiếp được.
Cẩm Lý không tiếp tục nhồi thêm thông tin mới cho Từ Phó Dương nữa, để cậu có khoảng chống để suy nghĩ thật kĩ. Ba mươi phút sau, khúc mắc giữa cả hai cuối cùng cũng được giải quyết xong.
" Vậy trước đây tốt hơn hay bây giờ tốt hơn?"Trước đây, thân thể này không phải là anh a!
" Đều là anh cả mà." Từ Phó Dương ngây ngốc.
" Không giống."
" Vậy thì, em thích anh trước đây hơn..." Từ Phó Dương phát hiện tâm trạng của Cẩm Lý thay đổi, liền gắp gáp sửa lời:" Nhưng anh của hiện tại em vẫn rất thích."
" Thích ở chỗ nào?" Cẩm Lý gặng hỏi.
" Hả?"
" Tại sao lại thích anh trước đây hơn?"
" À! anh trước đây rất thuần khiết, rất chân thực..."
"Hiện tại không thuần khiết, chân thực sao?"
" Hiện tại!" Từ Phó Dương cẩn thận đánh giá:" Có chút phúc hắc."
"..." Nhìn xem, có fan nào nói xấu thần tượng như vậy không?
Người này sống khá gần phòng trọ của Từ Phó Dương, lúc trước cũng có từng gặp qua cậu vài lần, không ngờ chỉ vì lý do này, lại có thể cùng thần tượng tiếp xúc thân mật một hồi.
Cô thành thật đưa Cẩm Lý đến trước của phòng trọ của Từ Phó Dương, dù sao, đối với một fan thường mà nói, được tiếp xúc gần với thần tượng đã là quá mãn nguyện rồi.
" Cậu ấy thuê trọ trong này, nhưng không biết hiện tại có nhà không."
" Được rồi, cảm ơn." Cẩm Lý lễ độ nói.
" Vậy, em về trước nha!" Cô không có ý định làm phiền thân tượng giải quyết công chuyện, nói thêm với Cẩm Lý hai câu liền rời đi.
Cẩm Lý đứng trước cửa phòng trọ, tâm cao khí ngạo gõ cửa.
*cộc cộc*
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, Từ Phó Dương vốn không có bao nhiêu mối quan hệ, ngoài chủ phòng trọ ra, Từ Phó Dương không thể nghĩ ra được người nào sẽ gõ cửa phòng anh giờ này.
Từ Phó Dương có chút mệt mỏi, rời khỏi giường, tiến ra mở cửa:" Bác không cần đem đồ ăn cho cháu đâu..." mà.
Chữ cuối cùng, bị kẹt lại trong cổ họng.
Cẩm Lý nhìn thân ảnh tiều tụy trước mặt, lòng không khỏi đau nhói:" Phó Dương..."
Phó Dương nhìn thấy Cẩm Lý bị dọa đến ngẩng người, lắp bắp:" Cẩm... lý..."
" Xin chào, tôi là..."
* Rầm*
Cẩm Lý còn chưa nói hết câu, đã bị cánh cửa phòng quạt cho một trận gió.
Từ Phó Dương cảm thấy, chính mình bị thần tượng chết tiệt kia khiến cho tâm thần mất rồi, sao lại có thể tưởng tượng ra chuyện người ấy sẽ đứng ở cửa phòng chứ!
Từ Phó Dương không thể tin, chậm rãi nhìn đống đồ tiếp ứng liên quan đến Cẩm Lý bị cậu ném thành một đống ở trong góc, mím môi. Cậu chỉ vừa mới lựa chọn sẽ dừng lại, liền sản sinh ra ảo giác lớn như thế! Đúng là vô dụng.
.
Cậu còn đang hoang mang, cửa một lần nữa vang lên tiếng gõ.
Từ Phó Dương chậm rãi đẩy mở...
Vẫn là gương mặt của Cẩm Lý xuất hiện phía bên ngoài.
Từ Phó Dương:"..."
" Đừng đóng cửa, tôi có chuyện muốn nói." Cẩm Lý vươn tay cản lại động tác của Từ Phó Dương, nhanh chóng tiến vào trong phòng, lúc này mới nắm lấy tay Từ Phó Dương, bắt tay cậu, đóng của phòng lại.
Từ Phó Dương sợ đến ngu người, lần đầu tiên cậu cảm thấy căn phòng mình thuê có chút chật hẹp.
Cẩm Lý vào được phòng trọ của Từ Phó Dương, đầu tiên chính là quan sát một vòng căn phòng của Từ Phó Dương, rất dễ dàng phát hiện ra dấu vết một khoảng trống nhỏ không hề dính bụi, bốn góc còn có mảnh giấy vụn dính lại, không khó để đoán ra trước đây tại vị trí đó treo một bức tranh.
Tùy tiện quan sát một chút, có thể thấy rất nhiều những dấu vết lớn nhỏ khác.
Cẩm Lý hướng ánh mắt về đống đồ lộn xộn ở trong góc phòng, tâm trạng không được tốt.
Anh có thể dễ dàng đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Từ Phó Dương lo lắng nhìn Cẩm Lý, đây đúng là Bảo Bảo người thật thịt thật.Bảo Bảo người thật thịt thật đang đứng trước mặt cậu, không phải nằm mơ.
Đối diện với thần tượng, lại không biết nói cái gì. Từ Phó Dương trong lòng đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng lắp bắp giải thích" Cẩm Lý, em.... không phải fan cuồng."
Cẩm Lý gật đầu:" Tôi biết."
Từ Phó Dương thắc mắc, vậy anh tới đây là để?
" Làm quen với cậu. Nghe nói cậu làm fan của tôi từ 4 năm trước?"
" Ừm, 4 năm sáu tháng, sau khi anh vừa debut 3 tháng, em đã biết anh."
" Chúng ta thật có duyên đó!" Cẩm Lý mỉm cười.
" Ừm, anh rất tốt. Nhưng yên tâm, em đã quyết định rồi, sẽ không làm phiền anh nữa đâu." Từ Phó Dương có chút thê lương nói.
Hơn bốn năm cuồng nhiệt với một người, cậu không sợ tình cảm ấy không được đền đáp, chỉ sợ người ấy cảm thấy thứ tình cảm này phiền phức mà thôi.
Nếu cảm thấy tiếp nhận tình cảm cậu dành cho rất phiền phức, cậu đành tình nguyện bỏ nó đi.
Chỉ cần người đó cảm thấy vui vẻ.
Cẩm Lý nghe được câu này của Từ Phó Dương, tâm tình kích động:" Ý của em là gì?"
" Anh đã nói không muốn nhìn thấy em nữa..."
" Lúc đó là anh hiểu lầm em, anh đã đích thân đến tận đây xin lỗi em rồi, còn chưa đủ chân thành sao?"
" Hả?" Từ Phó Dương ngây ngốc.
" Chuyện fan cuồng đó là do anh hiểu lầm em, thành thật xin lỗi..." Cẩm Lý thành khẩn.
"..."
" Cho nên, em có thể tiếp tục, ủng hộ anh không?"
"a..." Đại não vẫn là không thể xử lý tiếp được.
Cẩm Lý không tiếp tục nhồi thêm thông tin mới cho Từ Phó Dương nữa, để cậu có khoảng chống để suy nghĩ thật kĩ. Ba mươi phút sau, khúc mắc giữa cả hai cuối cùng cũng được giải quyết xong.
" Vậy trước đây tốt hơn hay bây giờ tốt hơn?"Trước đây, thân thể này không phải là anh a!
" Đều là anh cả mà." Từ Phó Dương ngây ngốc.
" Không giống."
" Vậy thì, em thích anh trước đây hơn..." Từ Phó Dương phát hiện tâm trạng của Cẩm Lý thay đổi, liền gắp gáp sửa lời:" Nhưng anh của hiện tại em vẫn rất thích."
" Thích ở chỗ nào?" Cẩm Lý gặng hỏi.
" Hả?"
" Tại sao lại thích anh trước đây hơn?"
" À! anh trước đây rất thuần khiết, rất chân thực..."
"Hiện tại không thuần khiết, chân thực sao?"
" Hiện tại!" Từ Phó Dương cẩn thận đánh giá:" Có chút phúc hắc."
"..." Nhìn xem, có fan nào nói xấu thần tượng như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất