Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 151: Thần tượng theo đuôi (7)

Trước Sau
Cẩm Lý nhìn bảo vệ qua mắt kính râm, nhẹ nhàng:" Dạ?"

" Cậu đến tìm Từ Phó Dương đúng không?"

" Bác quen em ấy ạ?" Cẩm Lý ngạc nhiên. Không ngờ Từ Phó Dương lại quen biết rộng như vậy a.

" Từ Phó Dương là đứa trẻ ngoan, tôi không biết chỗ các cậu hiểu lầm gì nó, nhưng đừng làm phiền nó nữa, bởi vì các cậu, nó gặp không ít phiền phức đâu."

" Cháu tới tìm Phó Dương, không phải ác ý đâu." Cẩm Lý giải thích.

" Cậu là...."

" Cháu tới tìm em ấy nói chuyện một lúc thôi."

" Cậu xác định."

" Dạ."

" Vậy được, mau vào đây, một lát nữa nó mới tan học cơ." Bảo vệ kéo Cẩm Lý vào phòng nhỏ trước cổng trường.

Có lẽ là không yên tâm để Cẩm Lý cùng Từ Phó Dương gặp nhau, Cẩm Lý cũng hiểu ra, không từ chối.

Nhóc nhà mình lần này được nhiều người yêu thích ghê nhỉ, tính tình lần này, chắc chắn là cực kỳ đáng yêu đi.

---

Cẩm Lý được bảo vệ mời vào phòng uống nước chè, đám sinh viên từ bên ngoài nhìn vào, đều có chung một ánh mắt cảm thông.

Cẩm Lý:"..."

Trẫm đâu có làm gì, các người không cần thông cảm cho trẫm đâu, thật đó. Từ Phó Dương chăm chú nghe giảng từ đầu đến cuối buổi, vẫn là sinh viên được giảng viên yêu quý nhất, nhưng lại là sinh viên bị nhiều đồng học ghét bỏ nhất. Giảng viên thông báo kết thúc lớp học, cả lớp lục đục thu dọn đồ, Từ Phó Dương như thường ngày, nếu không có việc gì sẽ lán lại lớp học hệ thống hóa buổi học lại một lượt.

Sinh viên trong lớp rời đi gần hết rồi, Tư Phó Dương vẫn còn chăm chú vùi mặt vào trang sách.



Tập trung đến nỗi, cửa phòng học bị khóa lại, cũng không để ý.

" Bạn học Từ." Giọng nói đầy chế diễu vang lên.

Từ Phó Dương khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười nhìn về phía nhóm nữ đồng học đứng cách cậu vài cái bàn:" Sao thế?"

" Bạn học Từ làm cách nào có thể thu hút được chú ý của Bảo Bảo vậy? Có thể dạy chúng ta hay không?" Giọng nói tăng thêm 10 phần chế diễu.

Lời này của nữ đồng học liền khiến Từ Phó Dương nhớ đến chuyện tối qua, gương mặt không tự chủ được liền đỏ lên. Mặc dù nói Bảo Bảo cũng là nam nhân, nhưng người đó là Bảo Bảo a... chỉ cần Bảo Bảo cách cái màn hình điện thoại cười lên một cái, tim cậu đã đập thình thịch rồi, đừng nói là Bảo Bảo tìm đến tận phòng nói chuyện với cậu a.

Thấy Từ Phó Dương rơi vào thế giới riêng, nhóm nữ sinh không kiên nhẫn lại lên tiếng:" Từ Phó Dương."

" À.. hả?" Từ Phó Dương thất thần.

" Bạn học có phải không để tâm chúng tôi không?"

" Không... không có, mọi người tìm tôi có chuyện gì vậy?"

" Chuyện anh gây phiền phức cho Bảo Bảo nhà chúng tôi nha! Fan cuồng."

Bọn họ tối qua xem được trên mạng xã hội cảnh Cẩm Lý vừa xuống sân bay đã hỏi thăm tin tức của Từ Phó Dương, còn nghe nói đã về tận phòng trọ Từ Phó Dương để xin lỗi chuyện anh hiểu nhầm cậu là fan cuồng thánh trước.

Tin tức này vừa được đăng lên, cộng đồng fan của Cẩm Lý liền dậy sóng. Bên cạnh những fan chỉ âm thầm ngưỡng mộ Từ Phó Dương thì cũng có những người ghen ghét cậu, muốn không ăn được thì đạp đổ, dìm cậu xuống trở lại.

Mà đám nữ sinh này, chính là đại diện cho phe thứ 2.

Bọn họ còn chưa được gặp Bảo Bảo lần nào, tên này có cái gì, lại có thể khiến Bảo Bảo tìm đến tận nhà xin lỗi chứ! Bảo Bảo bọn họ không có lỗi, nếu không phải tên này không làm gì, sao có thể bị Bảo Bảo nói là fan cuồng chứ!

Bọn họ cảm thấy, tên này vốn là fan cuồng, Bảo Bảo tới nhà xin lỗi, chỉ là muốn giải quyết êm đẹp chuyện này mà thôi.

" Các cậu có ý gì, tôi không gây sự cùng con gái."

Đại nam nhân đánh con gái là hèn hạ, vậy một đám con gái tự chạy tới vừa đánh vừa mắng cậu thì là thể loại gì? Từ Phó Dương có chút không thể hiểu nổi. Cậu vốn không có làm gì cả.

Từ Phó Dương ôm theo túi sách, chậm rãi đi trên sân trường.



" Phó Dương xuống rồi kìa." Bác bảo vệ đang cùng Cẩm Lý nói chuyện, nhanh mắt nhìn thấy Từ Phó Dương đang đi trên sân trường.

Thấy Cẩm Lý định đứng dậy rời đi, bảo vệ liền ngăn cản:" Đừng gấp, nó kiểu gì cũng tới đây chào bác trước."

Nói chuyện với Cẩm Lý một hồi, phát hiện anh mặc dù không thích phải nói chuyện với người khác nhưng vẫn kiên nhẫn đáp trả mình, tính cách âm trầm nhưng không quá phúc hắc... là một người không phải ngoan nhưng cũng không phản nghịch.

Bảo vệ cũng có chút yên tâm.

Từ Phó Dương mang theo thương tích, nào dám xuất hiện trước mặt bác bảo vệ chứ! Không nói một lời, liền rẽ vào nhà để xe.

Bác bảo vệ:"..."

Cẩm Lý nhìn thấy hành động của Từ Phó Dương, đoán:" Hình như cậu ấy không tới đây đâu."

" Thôi được rồi, chắc nó có việc, cháu tới lán xe xem nó đi."

Bảo vệ cuối cùng cũng chịu buông tha cho Cẩm Lý. Cẩm Lý đội lại mũ, chào bảo vệ một câu rồi rời đi.

Lán xe, Từ Phó Dương chậm rãi lấy xe đạp ra, dắt ra cổng, còn chưa đi được hai bước, Cẩm Lý chùm kín mít đã tiến tới, nắm lấy tay Từ Phó Dương.

Từ Phó Dương giật nảy mình, đề phòng:" Anh là ai?"

Dạo gần đây bởi vì vị việc kia mà cậu bị bao nhiêu người lạ mặt gây rối rồi.

Cẩm Lý chậm rãi:" Cẩm Lý."

" Bảo Bảo?" Từ Phó Dương bất ngờ.

" Suỵt, nhỏ tiếng một chút." Cẩm Lý thần bí che miệng Từ Phó Dương lại.

Từ Phó Dương thắc mắc:" Sao anh lại ở đây?"

" Tới gặp em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau