Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 174: Trở về (6)
Sau bao nhiêu ngày chuẩn bị, nhóm đội cuối cùng cũng bắt đầu khởi hành. Từ hành tinh của bọn họ chỉ cần trải qua một bước nhảy thời không đã có thể tới bên cạnh vị trí Trái Đất.
Mặc dù bọn họ đã có chuẩn bị việc gặp phải không tặc để đề phòng, nhưng không ngờ đến căn cứ địa của đám không tặc lại ở bên ngoài bầu khí quyển của Trái Đất. Có chuẩn bị thật đấy nhưng lọt đến tận căn cứ địa của đám không tặc với quân số thấp như thế sẽ không tránh khỏi chật vật.
" Thiếu tướng, chúng ta bị bọn họ phát hiện rồi." Loan Hy căng thẳng.
Liên Thẩm Kỳ trời sập cũng không thay đổi nét mặt, lãnh đạm nhìn màn hình điện tử ra lệnh:" Lái phi thuyền theo hướng 3 giờ, đột phá vòng vây, tăng tốc tiến về Trái Đất."
" Dạ." Người đảm nhiệm phái phi cơ người đầy mồ hôi lạnh vẫn vững vàng nhận lệnh.
Dù đã được tôi luyện qua rất nhiều nhiệm vụ nhưng việc gánh trên vai toàn bộ sinh mạng của mọi người khiến y không thể không áp lực.
Mặc dù Liên Thẩm Kỳ phát hiện ra được lỗ hổng trong đợt công kích của đám không tặc, nhưng đám không tặc tấn công rất giữ dội, kiên quyết đuổi theo tấn công phi cơ của bọn họ.
" Không ổn, cánh trái bị trúng đạn rồi."
Liên Thẩm Kỳ nghe thông báo, mày cũng không nhíu lấy một cái, tiến tới bên cạnh bàn điều khiển.
Người đảm nhiệm điều khiển phi cơ rất biết ý rời khỏi vị trí.
Liên Thẩm Kỳ nhanh chóng ngồi vào chỗ, thành thục điểm lên màn hình:" Ái Hòa Nhất Kinh."
Liên Thẩm Kỳ kết thúc câu nói, đồng hồ trên tay y nhanh chóng biến đổi hình dạng, trở thành một người máy nhỏ chỉ bằng một con búp bê xứ.
Ái Hòa Nhất Kinh đứng trên bàn điều khiển, chất giọng điện tử lạnh ngắt vang lên.
[ Đang tiến hành đồng bộ hóa.]
[ Hoàn thành quá trình đồng bộ hóa.]
Liên Thẩm Kỳ nhanh tay điểm lên màn hình, phi cơ nghiêng ngả tránh khỏi mưa bom bão đạn của không tặc, hoàn hảo tiến vào tầng khí quyển của trái đất.
[ Cường độ ma sát quá cao, động cơ cánh trái hoàn toàn vô hiệu.]
Thời điểm vừa tiến vào tầng khí quyển, tầm nhìn của phi cơ đã bị một đám sương dày đặc che phủ, Liên Thẩm Kỳ cũng chỉ có thể theo cảm quan lái về phía trước.
[ Rời khỏi tầng vật chất nhiệt độ cao, nhiệt độ thân máy bắt đầu hạ xuống.]
Rời khỏi tầng sương dày đặc, trái đất với hai màu xanh chủ đạo hiện ra, thơ mộng đến không thể tưởng tượng được.
Loan Hy đứng gần màn hình hiển thị, không nhịn được cảm thán:" Trái Đất đẹp quá!"
" Mấy cái tin đồn kia quả nhiên không cái nào là thật."
" Đi chuyến này đúng là mở mang tầm mắt."
Nhóm người trong đội cũng cảm thán theo.
[ Động cơ cánh phải bị tổn hại nghiêm trọng.]
[ Phi cơ sắp hạ cánh, mời mọi người ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn.]
Thế nhưng, cảnh báo Ái Hòa Nhất Kinh đưa ra vừa dứt, phi cơ đã rung động mãnh liệt.
Đám người chưa kịp ổn định chỗ ngồi trong đó có Loan Hy :"..."
Tên khốn trí năng, thông báo sớm một chút không được sao?
Liên Thẩm Kỳ vốn còn muốn tìm một địa phương bằng phẳng, tương đối an toàn, để đáp phi cơ, ai ngờ y còn chưa kịp xem xét tình hình bên dưới, phi cơ đã chịu không nổi, trực tiếp không nghe điều khiển đâm xuống rừng rậm.
Cẩm Lý tâm tình không tốt nằm vật vờ trên ghế kết từ dễ cây, nhàm chán nghịch nghịch đống đá treo bên trên.
Đang yên đang lành, cổ tay anh bỗng phát ra ánh sáng đỏ tươi, tâm tình Cẩm Lý đã không tốt lại càng không tốt, mày nhíu một cái, cả người hóa thành luồng sáng rời đi.
" Khéc." Có chuyện gì thế?
" Chít chít." Không rõ nữa, mau đuổi theo.
Đám tiểu động vật chốn ở phía xa thấy anh rời đi liền nhanh chóng chạy theo, xác định phương hướng rời đi của luồng sáng.
Cẩm Lý tâm tình cực kỳ không tốt, nhanh chóng tiến đến địa điểm phi cơ đáp xuống, cây cối xung quanh của anh đều bị phi cơ đè hỏng, có chỗ còn đang bốc cháy.
Cẩm Lý đứng trên cành cây cách đó không xa, nhìn sơ qua tình hình, con ngươi trong mắt lóe sáng.
Nhóm người Liên Thẩm Kỳ còn chưa kịp thích ứng chạy ra khỏi phi cơ, dây leo xung quanh đột nhiên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tóm chặt lấy phi cơ, có sợi dây leo còn phá hủy lớp vỏ cứng rắn len lỏi vào bên trong phi cơ.
" Thiếu tướng, chúng ta đang bị thực vật biến dị tấn công a."
Liên Thầm Kỳ ổn định lại cơ thể, dị năng hệ hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay, y nhắm về một hướng, dùng dị năng của mình phá vỡ cửa kính phi cơ cứng rắn, trầm giọng:" Ra ngoài."
Liên Thẩm Kỳ đi đầu tiên, nhảy qua lỗ lớn do chính y tạo ra.
" Thiếu tướng, đợi tôi." Loan Hy một bên giúp đỡ những người khác rời khỏi phi cơ, một bên hướng Liên Thầm Kỳ nói.
Liên Thẩm Kỳ hừ lạnh một tiếng, mang theo Ái Hòa Nhất Kinh bước ra khỏi phi cơ.
Cẩm Lý ở bên kia tâm tình cực kỳ xấu, điên cuồng huy động thực vật, muốn bóp nát cái phi cơ chết tiệt kia.
Đám người ngoài hành tinh đáng chết, không những tới ngày càng nhiều, còn phá hoại rừng của anh, vẫn là bóp chết bọn họ đi.
Cẩm Lý phất tay, dây leo càng thêm điên cuồng tấn công phi cơ.
Mặc dù bọn họ đã có chuẩn bị việc gặp phải không tặc để đề phòng, nhưng không ngờ đến căn cứ địa của đám không tặc lại ở bên ngoài bầu khí quyển của Trái Đất. Có chuẩn bị thật đấy nhưng lọt đến tận căn cứ địa của đám không tặc với quân số thấp như thế sẽ không tránh khỏi chật vật.
" Thiếu tướng, chúng ta bị bọn họ phát hiện rồi." Loan Hy căng thẳng.
Liên Thẩm Kỳ trời sập cũng không thay đổi nét mặt, lãnh đạm nhìn màn hình điện tử ra lệnh:" Lái phi thuyền theo hướng 3 giờ, đột phá vòng vây, tăng tốc tiến về Trái Đất."
" Dạ." Người đảm nhiệm phái phi cơ người đầy mồ hôi lạnh vẫn vững vàng nhận lệnh.
Dù đã được tôi luyện qua rất nhiều nhiệm vụ nhưng việc gánh trên vai toàn bộ sinh mạng của mọi người khiến y không thể không áp lực.
Mặc dù Liên Thẩm Kỳ phát hiện ra được lỗ hổng trong đợt công kích của đám không tặc, nhưng đám không tặc tấn công rất giữ dội, kiên quyết đuổi theo tấn công phi cơ của bọn họ.
" Không ổn, cánh trái bị trúng đạn rồi."
Liên Thẩm Kỳ nghe thông báo, mày cũng không nhíu lấy một cái, tiến tới bên cạnh bàn điều khiển.
Người đảm nhiệm điều khiển phi cơ rất biết ý rời khỏi vị trí.
Liên Thẩm Kỳ nhanh chóng ngồi vào chỗ, thành thục điểm lên màn hình:" Ái Hòa Nhất Kinh."
Liên Thẩm Kỳ kết thúc câu nói, đồng hồ trên tay y nhanh chóng biến đổi hình dạng, trở thành một người máy nhỏ chỉ bằng một con búp bê xứ.
Ái Hòa Nhất Kinh đứng trên bàn điều khiển, chất giọng điện tử lạnh ngắt vang lên.
[ Đang tiến hành đồng bộ hóa.]
[ Hoàn thành quá trình đồng bộ hóa.]
Liên Thẩm Kỳ nhanh tay điểm lên màn hình, phi cơ nghiêng ngả tránh khỏi mưa bom bão đạn của không tặc, hoàn hảo tiến vào tầng khí quyển của trái đất.
[ Cường độ ma sát quá cao, động cơ cánh trái hoàn toàn vô hiệu.]
Thời điểm vừa tiến vào tầng khí quyển, tầm nhìn của phi cơ đã bị một đám sương dày đặc che phủ, Liên Thẩm Kỳ cũng chỉ có thể theo cảm quan lái về phía trước.
[ Rời khỏi tầng vật chất nhiệt độ cao, nhiệt độ thân máy bắt đầu hạ xuống.]
Rời khỏi tầng sương dày đặc, trái đất với hai màu xanh chủ đạo hiện ra, thơ mộng đến không thể tưởng tượng được.
Loan Hy đứng gần màn hình hiển thị, không nhịn được cảm thán:" Trái Đất đẹp quá!"
" Mấy cái tin đồn kia quả nhiên không cái nào là thật."
" Đi chuyến này đúng là mở mang tầm mắt."
Nhóm người trong đội cũng cảm thán theo.
[ Động cơ cánh phải bị tổn hại nghiêm trọng.]
[ Phi cơ sắp hạ cánh, mời mọi người ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn.]
Thế nhưng, cảnh báo Ái Hòa Nhất Kinh đưa ra vừa dứt, phi cơ đã rung động mãnh liệt.
Đám người chưa kịp ổn định chỗ ngồi trong đó có Loan Hy :"..."
Tên khốn trí năng, thông báo sớm một chút không được sao?
Liên Thẩm Kỳ vốn còn muốn tìm một địa phương bằng phẳng, tương đối an toàn, để đáp phi cơ, ai ngờ y còn chưa kịp xem xét tình hình bên dưới, phi cơ đã chịu không nổi, trực tiếp không nghe điều khiển đâm xuống rừng rậm.
Cẩm Lý tâm tình không tốt nằm vật vờ trên ghế kết từ dễ cây, nhàm chán nghịch nghịch đống đá treo bên trên.
Đang yên đang lành, cổ tay anh bỗng phát ra ánh sáng đỏ tươi, tâm tình Cẩm Lý đã không tốt lại càng không tốt, mày nhíu một cái, cả người hóa thành luồng sáng rời đi.
" Khéc." Có chuyện gì thế?
" Chít chít." Không rõ nữa, mau đuổi theo.
Đám tiểu động vật chốn ở phía xa thấy anh rời đi liền nhanh chóng chạy theo, xác định phương hướng rời đi của luồng sáng.
Cẩm Lý tâm tình cực kỳ không tốt, nhanh chóng tiến đến địa điểm phi cơ đáp xuống, cây cối xung quanh của anh đều bị phi cơ đè hỏng, có chỗ còn đang bốc cháy.
Cẩm Lý đứng trên cành cây cách đó không xa, nhìn sơ qua tình hình, con ngươi trong mắt lóe sáng.
Nhóm người Liên Thẩm Kỳ còn chưa kịp thích ứng chạy ra khỏi phi cơ, dây leo xung quanh đột nhiên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tóm chặt lấy phi cơ, có sợi dây leo còn phá hủy lớp vỏ cứng rắn len lỏi vào bên trong phi cơ.
" Thiếu tướng, chúng ta đang bị thực vật biến dị tấn công a."
Liên Thầm Kỳ ổn định lại cơ thể, dị năng hệ hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay, y nhắm về một hướng, dùng dị năng của mình phá vỡ cửa kính phi cơ cứng rắn, trầm giọng:" Ra ngoài."
Liên Thẩm Kỳ đi đầu tiên, nhảy qua lỗ lớn do chính y tạo ra.
" Thiếu tướng, đợi tôi." Loan Hy một bên giúp đỡ những người khác rời khỏi phi cơ, một bên hướng Liên Thầm Kỳ nói.
Liên Thẩm Kỳ hừ lạnh một tiếng, mang theo Ái Hòa Nhất Kinh bước ra khỏi phi cơ.
Cẩm Lý ở bên kia tâm tình cực kỳ xấu, điên cuồng huy động thực vật, muốn bóp nát cái phi cơ chết tiệt kia.
Đám người ngoài hành tinh đáng chết, không những tới ngày càng nhiều, còn phá hoại rừng của anh, vẫn là bóp chết bọn họ đi.
Cẩm Lý phất tay, dây leo càng thêm điên cuồng tấn công phi cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất