Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 182: Trở về (14)
Sự thật đã chứng minh, việc tốt cầu không đến, chuyện xấu thì một việc cũng không thiếu.
Thời điểm Liên Thẩm Kỳ ở bên dưới đào đến thể xác của Cẩm Lý, Liên Thẩm Kỳ cẩn thận từng chút, sợ sẽ ảnh hưởng đến Cẩm Lý, thì anh ở bên trên đã phải đối phó với rắc rối.
Bởi vì nơi này là chỗ thường xuyên xảy ra nội chiến cho nên lấy đại thụ làm trung tâm, phạm vi năm mét không có một gốc thực vật nào có thể sinh trưởng, Cẩm Lý có thể sử dụng sức mạnh của mình trồng cây xung quanh, nhưng lần nào cũng trồng chưa được bao lâu lại chết sạch, Cẩm Lý lười biếng không làm nữa.
Kết quả, những động tác của Cẩm Lý và Liên Thẩm Kỳ đều rất dễ bị phát hiện.
Đám ruồi muỗi đến rồi, bọn họ nấp ở trong rừng rậm, sử dụng công kích tầm xa.
Chủ yếu là ném gạch đá mà thôi, Cẩm Lý sử dụng tán cây rậm rạp của đại thụ làm lá chắn.
Dưới sự che chở của Cẩm Lý, không một viên gạch nào lọt xuống dưới hố, làm ảnh hưởng đến động tác của Liên Thẩm Kỳ. Liên Thẩm Kỳ ở bên dưới, dù không chịu ảnh hưởng nhưng vẫn nghe được tiếng động, quan tâm hỏi vọng lên:" Cẩm Lý, có chuyện gì thế?"
Cẩm Lý phất tay, chặn vài viên sỏi nhỏ:" Không sao, anh mau nhanh lên." Đám râu ria này anh có thể dễ dàng xử lý được.
Liên Thẩm Kỳ tăng nhanh tốc độ, cẩn thận đào lên từng bộ phận.
Cẩm Lý đối phó với đám sinh vật kia, trong lúc chặn một viên đá lớn, đầu liền choáng một cái, lảo đảo sắp ngã, khó khăn lắm mới bám được vào một cành cây, giữ thăng bẳng.
" Liên Thẩm Kỳ, anh làm cái quái gì thế?"
Liên Thẩm Kỳ đột nhiên bị gắt gỏng, rất oan ức nha! Y ngoài nhặt xương cốt bỏ vào túi ra, không hề làm gì khác mà, y còn rất nhẹ tay nữa:" Anh không có."
"..."
Con mẹ, không có? Không có thì tại sao đầu trẫm đột nhiên đau đớn như thế? Muốn sát phu sao?
Cẩm Lý ôm đầu, lấy lại tỉnh táo nhìn về phía trước. Đám sinh vật kia vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chưa chịu ra ngoài.
Anh nhất thời đoán không ra nguyên nhân tại sao, giọng Liên Thẩm Kỳ từ dưới hố vang lên đầy lo lắng:" Cẩm Lý!"
Cẩm Lý đẩy một đạo công kích ra xa, nghiêng đầu:" Chuyện gì? Đã đào xong hết chưa."
Liên Thẩm Kỳ lo lắng:" Anh không tìm thấy đầu của em."
Cẩm Lý:"...." Đệch đệch đệch.
Cho dù trẫm không nhớ rõ ràng những chuyện còn sống trẫm từng trải qua, những trẫm chắc chắn mình không hề bị chặt đầu, lúc bị chôn vẫn là toàn thây đó! Tại sao có cái đầu quan trọng nhất lại tìm không thấy?
" Anh tìm rất sâu rồi,thật sự không thấy đâu!" Liên Thẩm Kỳ cực kỳ lo lắng, thể xác đối với linh hồn quan trọng như thế nào, y biết rõ ràng, nếu không thể tìm thấy đầu của Cẩm Lý, để nó rơi vào tay kẻ khác thì phải làm sao?
Cẩm Lý mím môi, một tay ôm lấy đầu đau nhức, tay ở trên không trung kéo một cái, tán lá to dày của đại thụ đồng loạt hạ xuống, vây chặt lấy thân cây, hình thành một lớp lá chắn bảo vệ dày đặc.
Cẩm Lý nhân lúc này, hóa thành luồng sáng, nhảy xuống dưới hố. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, cái hố do Liên Thẩm Kỳ đào ra đã sâu đến hơn bốn mét, ánh trăng không thể chiếu xuống dưới, Liên Thẩm Kỳ chỉ có thể nhờ ánh sáng của dị năng hệ hỏa mà tìm kiếm.
Anh đứng bên cạnh Liên Thẩm Kỳ, chậm rãi quan sát xung quanh. Liên Thẩm Kỳ cầm chặt túi vải, nhìn Cẩm Lý:" Giờ phải làm sao?"
Cẩm Lý:"..."
Ngươi hỏi trẫm thì trẫm biết hỏi ai?
Nó mặc dù là thể xác của trẫm, những trẫm cũng đã không sử dụng nó mấy nghìn năm rồi. Lại nói, trẫm cũng không được động vô nó!!!
" Liên Thẩm Kỳ, anh không phải là thiếu tướng gì gì đó sao? Phong thái của thiếu tướng đâu mất rồi."
Liên Thẩm Kỳ mím môi, sắc mặt ngưng trọng.
Y cũng không hiểu tại sao, chỉ cần là việc liên quan đến Cẩm Lý, y đều không đủ minh mẫn để giải quyết, chỉ cần nghĩ đến việc Cẩm Lý sẽ bị tổn thương, tinh thần y đã bị treo ngược lên rồi!!!
" Anh bình tĩnh lại." Đầu của trẫm mất, trẫm còn chưa gấp, anh gấp cái gì.
Liên thẩm Kỳ mím môi:" Xin lỗi, là anh vô dụng."
Cẩm Lý:" Không... không phải lỗi của anh."
Đệch, mau cất cái biểu tình sắp khóc kia lại, trẫm....
Mọe nó, đầu đau quá!
Cẩm Lý ôm đầu, cơ thể run run tựa vào vách hố. Liên Thẩm Kỳ rất nhanh tiến tới, ôm lấy Cẩm Lý, để y dựa vào người mình, lo lắng:" Em sao thế?"
Đầu anh đau đến mức nói cũng khó khăn, giọng run run:" Anh bình tĩnh... phải mau chóng giúp em tìm được đầu... anh để ý xem quanh đây có phải có một cái lỗ to bằng bàn tay hay không?"
Hố to bằng bàn tay?
" Có!" Cái hố đó ở khá gần với chỗ anh tìm thấy thể xác của Cẩm Lý, những bởi vì nghĩ là nhà của tiểu động vật nào đó, nên y mới bỏ qua, tiếp tục đào xuống dưới tìm kiếm.
Cẩm Lý thở dài trong lòng!
Xong rồi!
Đầu đau nhói từng hồi, tựa như bị búa tạ bổ xuống, Cẩm Lý cắn răng, thẩn thể mềm nhũn tựa vào người Liên Thẩm Kỳ, thấp giọng:" Hang động phía Tây... anh đến đó, giúp em lấy lại đi!"
Thời điểm Liên Thẩm Kỳ ở bên dưới đào đến thể xác của Cẩm Lý, Liên Thẩm Kỳ cẩn thận từng chút, sợ sẽ ảnh hưởng đến Cẩm Lý, thì anh ở bên trên đã phải đối phó với rắc rối.
Bởi vì nơi này là chỗ thường xuyên xảy ra nội chiến cho nên lấy đại thụ làm trung tâm, phạm vi năm mét không có một gốc thực vật nào có thể sinh trưởng, Cẩm Lý có thể sử dụng sức mạnh của mình trồng cây xung quanh, nhưng lần nào cũng trồng chưa được bao lâu lại chết sạch, Cẩm Lý lười biếng không làm nữa.
Kết quả, những động tác của Cẩm Lý và Liên Thẩm Kỳ đều rất dễ bị phát hiện.
Đám ruồi muỗi đến rồi, bọn họ nấp ở trong rừng rậm, sử dụng công kích tầm xa.
Chủ yếu là ném gạch đá mà thôi, Cẩm Lý sử dụng tán cây rậm rạp của đại thụ làm lá chắn.
Dưới sự che chở của Cẩm Lý, không một viên gạch nào lọt xuống dưới hố, làm ảnh hưởng đến động tác của Liên Thẩm Kỳ. Liên Thẩm Kỳ ở bên dưới, dù không chịu ảnh hưởng nhưng vẫn nghe được tiếng động, quan tâm hỏi vọng lên:" Cẩm Lý, có chuyện gì thế?"
Cẩm Lý phất tay, chặn vài viên sỏi nhỏ:" Không sao, anh mau nhanh lên." Đám râu ria này anh có thể dễ dàng xử lý được.
Liên Thẩm Kỳ tăng nhanh tốc độ, cẩn thận đào lên từng bộ phận.
Cẩm Lý đối phó với đám sinh vật kia, trong lúc chặn một viên đá lớn, đầu liền choáng một cái, lảo đảo sắp ngã, khó khăn lắm mới bám được vào một cành cây, giữ thăng bẳng.
" Liên Thẩm Kỳ, anh làm cái quái gì thế?"
Liên Thẩm Kỳ đột nhiên bị gắt gỏng, rất oan ức nha! Y ngoài nhặt xương cốt bỏ vào túi ra, không hề làm gì khác mà, y còn rất nhẹ tay nữa:" Anh không có."
"..."
Con mẹ, không có? Không có thì tại sao đầu trẫm đột nhiên đau đớn như thế? Muốn sát phu sao?
Cẩm Lý ôm đầu, lấy lại tỉnh táo nhìn về phía trước. Đám sinh vật kia vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chưa chịu ra ngoài.
Anh nhất thời đoán không ra nguyên nhân tại sao, giọng Liên Thẩm Kỳ từ dưới hố vang lên đầy lo lắng:" Cẩm Lý!"
Cẩm Lý đẩy một đạo công kích ra xa, nghiêng đầu:" Chuyện gì? Đã đào xong hết chưa."
Liên Thẩm Kỳ lo lắng:" Anh không tìm thấy đầu của em."
Cẩm Lý:"...." Đệch đệch đệch.
Cho dù trẫm không nhớ rõ ràng những chuyện còn sống trẫm từng trải qua, những trẫm chắc chắn mình không hề bị chặt đầu, lúc bị chôn vẫn là toàn thây đó! Tại sao có cái đầu quan trọng nhất lại tìm không thấy?
" Anh tìm rất sâu rồi,thật sự không thấy đâu!" Liên Thẩm Kỳ cực kỳ lo lắng, thể xác đối với linh hồn quan trọng như thế nào, y biết rõ ràng, nếu không thể tìm thấy đầu của Cẩm Lý, để nó rơi vào tay kẻ khác thì phải làm sao?
Cẩm Lý mím môi, một tay ôm lấy đầu đau nhức, tay ở trên không trung kéo một cái, tán lá to dày của đại thụ đồng loạt hạ xuống, vây chặt lấy thân cây, hình thành một lớp lá chắn bảo vệ dày đặc.
Cẩm Lý nhân lúc này, hóa thành luồng sáng, nhảy xuống dưới hố. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, cái hố do Liên Thẩm Kỳ đào ra đã sâu đến hơn bốn mét, ánh trăng không thể chiếu xuống dưới, Liên Thẩm Kỳ chỉ có thể nhờ ánh sáng của dị năng hệ hỏa mà tìm kiếm.
Anh đứng bên cạnh Liên Thẩm Kỳ, chậm rãi quan sát xung quanh. Liên Thẩm Kỳ cầm chặt túi vải, nhìn Cẩm Lý:" Giờ phải làm sao?"
Cẩm Lý:"..."
Ngươi hỏi trẫm thì trẫm biết hỏi ai?
Nó mặc dù là thể xác của trẫm, những trẫm cũng đã không sử dụng nó mấy nghìn năm rồi. Lại nói, trẫm cũng không được động vô nó!!!
" Liên Thẩm Kỳ, anh không phải là thiếu tướng gì gì đó sao? Phong thái của thiếu tướng đâu mất rồi."
Liên Thẩm Kỳ mím môi, sắc mặt ngưng trọng.
Y cũng không hiểu tại sao, chỉ cần là việc liên quan đến Cẩm Lý, y đều không đủ minh mẫn để giải quyết, chỉ cần nghĩ đến việc Cẩm Lý sẽ bị tổn thương, tinh thần y đã bị treo ngược lên rồi!!!
" Anh bình tĩnh lại." Đầu của trẫm mất, trẫm còn chưa gấp, anh gấp cái gì.
Liên thẩm Kỳ mím môi:" Xin lỗi, là anh vô dụng."
Cẩm Lý:" Không... không phải lỗi của anh."
Đệch, mau cất cái biểu tình sắp khóc kia lại, trẫm....
Mọe nó, đầu đau quá!
Cẩm Lý ôm đầu, cơ thể run run tựa vào vách hố. Liên Thẩm Kỳ rất nhanh tiến tới, ôm lấy Cẩm Lý, để y dựa vào người mình, lo lắng:" Em sao thế?"
Đầu anh đau đến mức nói cũng khó khăn, giọng run run:" Anh bình tĩnh... phải mau chóng giúp em tìm được đầu... anh để ý xem quanh đây có phải có một cái lỗ to bằng bàn tay hay không?"
Hố to bằng bàn tay?
" Có!" Cái hố đó ở khá gần với chỗ anh tìm thấy thể xác của Cẩm Lý, những bởi vì nghĩ là nhà của tiểu động vật nào đó, nên y mới bỏ qua, tiếp tục đào xuống dưới tìm kiếm.
Cẩm Lý thở dài trong lòng!
Xong rồi!
Đầu đau nhói từng hồi, tựa như bị búa tạ bổ xuống, Cẩm Lý cắn răng, thẩn thể mềm nhũn tựa vào người Liên Thẩm Kỳ, thấp giọng:" Hang động phía Tây... anh đến đó, giúp em lấy lại đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất