Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 20: Bác sĩ của thời đại (19)
" A." Kinh Bắc bất ngờ trầm giọng rên khẽ.
" Đau sao? Tôi sẽ làm nhẹ hơn." Cẩm Lý vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cố gắng đem xúc cảm ở nơi khác, lấn át đi cơn đau này... từng giọt mồ hôi chảy trên vầng trán tinh tế.
" Ừm." Kinh Bắc cắn môi, từng tế bảo thần kinh bởi vì động chạm của Cẩm Lý mà hưng phấn, điên cuồng ra lệnh cho cái miệng nhỏ của Kinh Bắc không ngừng rên thành tiếng. Khó khăn lắm, Kinh Bắc mới có thể sử dụng định lực cường đại của mình, đem thanh âm ngăn chặn ở cổ họng.
" Vậy là tốt rồi." Đã có thể cảm nhận được cảm giác... công sức của trẫm bỏ ra không uổng phí.
Cẩm Lý còn đang hào hứng với bước tiến mới của nhiệm vụ, sau khi xong việc, ăn trực một bữa cùng Kinh Bắc rồi rời đi như mọi ngày.
Lái xe ra đến cửa công ty liền bị người chặn lại.
Cẩm Lý nhìn hai lớn một nhỏ đứng trước xe mình la lối, có chút không biết phải làm sao. Anh chỉ giỏi giết người tránh phiền phức mà thôi.... hai người này giết không được, đánh không được, ném tiền càng không thể được... bảo anh phải làm sao đây?
Trẫm là một tấm chiếu mới, không giỏi tính kế người khác.
[....] ha ha ha, nhắm mắt cười to.
Hiện tại trẫm nhấn ga ủi chết bọn họ có được không?
[ Ký chủ, đừng manh động nha] Loại suy nghĩ này, đừng xuất hiện thì hơn.
Mỗi ngày đều phải làm công tác tư tưởng cho ký chủ, làm hệ thống thật khổ... nó muốn được chủ nhân tăng lương.
Cẩm Lý không xuống xe, hai người kia nhất quyết không chịu buông tha, ở trước mũi xe làm loạn, đem toàn bộ chú ý của người đi đường tập hợp vào chỗ này.
Bảo an công ty đương nhiên cũng bị thu hút, nhanh chóng nhận ra đám đông ồn ào kia, cũng biết trung tâm của đám đông là vị mà tổng tài bọn họ để ý... à không, là bác sĩ chữa chân cho tổng tài bọn họ.
Ngày ngày đi làm đều phải thôi miên mình tổng tài là trai thẳng.
Cẩm Lý ngại phiền phức, mặc kệ đám đông bên ngoài, chính mình lôi điện thoại ra, bắt đầu giết thời gian, quỷ tha ma bắt, lại lượn tới số điện thoại của Kinh Bắc, nhắn tin.
[ Thiên a, tôi gặp rắc rối ở cửa công ty anh... anh mau điều người tới giúp tôi... tôi mệt rồi, muốn về nhà.] Ăn cơm no rồi, muốn đi ngủ, ngày mai phải đi làm đúng giờ. Mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, tiến độ nhiệm vụ cũng lên đến 52% rồi.
[ Đợi lát.]
Dường như cùng một lúc, Cẩm Lý nhận được hồi âm từ Kinh Bắc.
Cẩm Lý nhìn ra bên ngoài xe, thấp thoáng thấy bóng dáng của bảo vệ, liền nghĩ ngay đến hiệu suất làm việc cực tốt của Kinh Bắc, nghĩ rằng người là do Kinh Bắc phái tới.
" Chuyện gì vậy?" Bảo vệ bước tới, thái độ đúng mực hỏi cha dượng.
" Hỏi thằng con đại nghịch bất đạo kia...." Cha dượng chỉ vào xe của Cẩm Lý. Bởi vì chất liệu kính đặc biệt, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thể thấy những gì xảy ra trong xe cả, cho nên đương nhiên cũng không ai biết Cẩm Lý hiện tại đang làm gì. :" Xem nó đối xử với người sinh thành nó ra sao!"
Cẩm Lý nheo mắt nhìn cha dượng, lại liếc về phía mẹ nguyên chủ bế theo Bảo Ngôn ngơ ngác đứng bên cạnh. Cẩm Lý thở dài một hơi, còn nhỏ như vậy mà đã phải trở thành công cụ của người lớn. Nhớ về tình cảnh của mình, Cẩm Lý càng thêm chán ghét hai con người ngoài kia.
Ma xui quỷ khiến, Cẩm Lý mở cửa bước xuống xe.
Mọi ánh mát đồng loạt hướng về phía anh, Cẩm Lý trên người tỏa ra khí chất vương tử, nghiêm mặt nhìn cha dượng.
Cha dượng bị ánh mắt của Cẩm Lý dọa sợ, khựng lại một giây, sau lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ cần làm theo những gì Bảo Ngôn đã dạy hắn ở nhà, hắn không tin thằng nhóc này có thể không nhà tiền ra.
" Cuối cùng cũng chịu xuống nha... mọi người mau xem bản mặt của tên đại nghịch bất đạo này đi..."
Cẩm Lý không để ý cha dượng, tiến về phía Bảo Ngôn, nói:" Đi với anh đi, bọn họ, không xứng với em."
" Ha, mày dám ở trước mặt mọi người đánh giá bố mẹ mày như thế? Mày cách xa em trai mày ra, đừng dạy hư nó." Cha dượng tiến tới, cầm lấy tay Cẩm Lý.
Theo phản xạ, Cẩm Lý liền giằng tay mình ra, cha dượng theo quán tính ngã ngồi về phía sau. Mẹ nguyên chủ lúc này liền buông Bảo Ngôn ra, nhào tới đỡ lấy cha dượng đang ăn vạ.
Ngay lúc này, anh liền nhận ra mình đã tự chui đầu vào tròng lúc nào.
Cả ngày mệt mỏi, tối còn bị dính vào đống rắc dối... khi còn ở nhà, anh còn chưa từng gặp trường hợp này đâu.
Cẩm Lý còn chưa biết phải làm gì, đừng trước mặt ba người đang ùm tỏi, người xung quanh chỉ trỏ.
" Đau sao? Tôi sẽ làm nhẹ hơn." Cẩm Lý vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cố gắng đem xúc cảm ở nơi khác, lấn át đi cơn đau này... từng giọt mồ hôi chảy trên vầng trán tinh tế.
" Ừm." Kinh Bắc cắn môi, từng tế bảo thần kinh bởi vì động chạm của Cẩm Lý mà hưng phấn, điên cuồng ra lệnh cho cái miệng nhỏ của Kinh Bắc không ngừng rên thành tiếng. Khó khăn lắm, Kinh Bắc mới có thể sử dụng định lực cường đại của mình, đem thanh âm ngăn chặn ở cổ họng.
" Vậy là tốt rồi." Đã có thể cảm nhận được cảm giác... công sức của trẫm bỏ ra không uổng phí.
Cẩm Lý còn đang hào hứng với bước tiến mới của nhiệm vụ, sau khi xong việc, ăn trực một bữa cùng Kinh Bắc rồi rời đi như mọi ngày.
Lái xe ra đến cửa công ty liền bị người chặn lại.
Cẩm Lý nhìn hai lớn một nhỏ đứng trước xe mình la lối, có chút không biết phải làm sao. Anh chỉ giỏi giết người tránh phiền phức mà thôi.... hai người này giết không được, đánh không được, ném tiền càng không thể được... bảo anh phải làm sao đây?
Trẫm là một tấm chiếu mới, không giỏi tính kế người khác.
[....] ha ha ha, nhắm mắt cười to.
Hiện tại trẫm nhấn ga ủi chết bọn họ có được không?
[ Ký chủ, đừng manh động nha] Loại suy nghĩ này, đừng xuất hiện thì hơn.
Mỗi ngày đều phải làm công tác tư tưởng cho ký chủ, làm hệ thống thật khổ... nó muốn được chủ nhân tăng lương.
Cẩm Lý không xuống xe, hai người kia nhất quyết không chịu buông tha, ở trước mũi xe làm loạn, đem toàn bộ chú ý của người đi đường tập hợp vào chỗ này.
Bảo an công ty đương nhiên cũng bị thu hút, nhanh chóng nhận ra đám đông ồn ào kia, cũng biết trung tâm của đám đông là vị mà tổng tài bọn họ để ý... à không, là bác sĩ chữa chân cho tổng tài bọn họ.
Ngày ngày đi làm đều phải thôi miên mình tổng tài là trai thẳng.
Cẩm Lý ngại phiền phức, mặc kệ đám đông bên ngoài, chính mình lôi điện thoại ra, bắt đầu giết thời gian, quỷ tha ma bắt, lại lượn tới số điện thoại của Kinh Bắc, nhắn tin.
[ Thiên a, tôi gặp rắc rối ở cửa công ty anh... anh mau điều người tới giúp tôi... tôi mệt rồi, muốn về nhà.] Ăn cơm no rồi, muốn đi ngủ, ngày mai phải đi làm đúng giờ. Mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, tiến độ nhiệm vụ cũng lên đến 52% rồi.
[ Đợi lát.]
Dường như cùng một lúc, Cẩm Lý nhận được hồi âm từ Kinh Bắc.
Cẩm Lý nhìn ra bên ngoài xe, thấp thoáng thấy bóng dáng của bảo vệ, liền nghĩ ngay đến hiệu suất làm việc cực tốt của Kinh Bắc, nghĩ rằng người là do Kinh Bắc phái tới.
" Chuyện gì vậy?" Bảo vệ bước tới, thái độ đúng mực hỏi cha dượng.
" Hỏi thằng con đại nghịch bất đạo kia...." Cha dượng chỉ vào xe của Cẩm Lý. Bởi vì chất liệu kính đặc biệt, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thể thấy những gì xảy ra trong xe cả, cho nên đương nhiên cũng không ai biết Cẩm Lý hiện tại đang làm gì. :" Xem nó đối xử với người sinh thành nó ra sao!"
Cẩm Lý nheo mắt nhìn cha dượng, lại liếc về phía mẹ nguyên chủ bế theo Bảo Ngôn ngơ ngác đứng bên cạnh. Cẩm Lý thở dài một hơi, còn nhỏ như vậy mà đã phải trở thành công cụ của người lớn. Nhớ về tình cảnh của mình, Cẩm Lý càng thêm chán ghét hai con người ngoài kia.
Ma xui quỷ khiến, Cẩm Lý mở cửa bước xuống xe.
Mọi ánh mát đồng loạt hướng về phía anh, Cẩm Lý trên người tỏa ra khí chất vương tử, nghiêm mặt nhìn cha dượng.
Cha dượng bị ánh mắt của Cẩm Lý dọa sợ, khựng lại một giây, sau lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ cần làm theo những gì Bảo Ngôn đã dạy hắn ở nhà, hắn không tin thằng nhóc này có thể không nhà tiền ra.
" Cuối cùng cũng chịu xuống nha... mọi người mau xem bản mặt của tên đại nghịch bất đạo này đi..."
Cẩm Lý không để ý cha dượng, tiến về phía Bảo Ngôn, nói:" Đi với anh đi, bọn họ, không xứng với em."
" Ha, mày dám ở trước mặt mọi người đánh giá bố mẹ mày như thế? Mày cách xa em trai mày ra, đừng dạy hư nó." Cha dượng tiến tới, cầm lấy tay Cẩm Lý.
Theo phản xạ, Cẩm Lý liền giằng tay mình ra, cha dượng theo quán tính ngã ngồi về phía sau. Mẹ nguyên chủ lúc này liền buông Bảo Ngôn ra, nhào tới đỡ lấy cha dượng đang ăn vạ.
Ngay lúc này, anh liền nhận ra mình đã tự chui đầu vào tròng lúc nào.
Cả ngày mệt mỏi, tối còn bị dính vào đống rắc dối... khi còn ở nhà, anh còn chưa từng gặp trường hợp này đâu.
Cẩm Lý còn chưa biết phải làm gì, đừng trước mặt ba người đang ùm tỏi, người xung quanh chỉ trỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất