Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 205: Bên trên là hoàng thượng (6)
Cẩm Lý kiến quyết ngồi đợi bên cạnh, Ngôn Tu đánh không lại người ta, cũng không đủ tiền nuôi ám vệ, chỉ có thể ngoan ngoãn bắt tay vào làm cơm.
Cẩm Lý ngồi một bên, nhìn Ngôn Tu lưu loát nhóm lửa.
" Ta muốn 10 cái." Cẩm Lý háo hức.
Đám sát thủ vừa rủ nhau lên lật ngói nhà, đúng lúc nhìn thấy biểu tình này của Cẩm Lý.
" Chủ thượng... không không, cái người kia rốt cuộc có phải chủ thượng không?"
" Chủ thượng sao có thể quen thân với tên hoàng thượng nghèo nàn này được."
" Ta cũng cảm thấy không có khả năng, biết đâu là người giống người."
" Ngươi nói xem chúng ta có nên thực hiện nhiệm vụ không."
" Nếu người bên dưới không phải chủ thượng thì có thể, còn là chủ thượng chắc chắn không nổi."
" Đúng đó! Bên dưới mà là chủ thượng, chúng ta lao xuống liền ..."
" Ngươi là người mới, không rõ chủ thượng cũng phải thôi, ngài ấy chính là ác ma đội lốt mĩ nam an tĩnh, không phải tiểu khả ái như ngươi nhìn thấy đâu."
Đám sát thủ cực kỳ tri kỷ, vỗ vai nhau.
" Có lẽ nên trở về tổ chức nhận nhiệm mới thôi, trở về nhanh còn kịp tranh mấy cái nhiệm vụ thu nhập ổn."
Đám sát thủ thật sự từ bỏ rồi, hương vị thoang thoảng của bột bánh chậm rãi lừa vào mũi.
Chủ thượng của bọn họ hiện tại đang nửa kéo nửa ôm hoàng thượng đương chiều, mắt dám vào nồi bánh hấp, nước miếng sắp chảy ướt hết bộ y phục đắt tiền rồi.
Cẩm Lý nhìn đống bánh trắng trẻo mập mạp trong nổi, tâm tình cực tốt, một tay vòng qua ôm lấy eo Ngôn Tu, một tay thò xuống cái bánh tròn tròn.
" Làm gì thế?" Ngôn Tu không hài lòng đánh vào mu bàn tay của Cẩm Lý.
Cẩm Lý có chút ủy khuất:" Ta ăn a!"
" Còn chưa có chín, ăn đau bụng đó."
" Hấp gần một canh giờ rồi còn chưa chín nữa?" Cẩm Lý hết kiên nhẫn rồi.
" Trẫm chưa ăn còn có thể đợi."
" Ta cũng chưa ăn."
" Hồi tối trẫm thấy ngươi ăn rồi."
" Ngươi nhìn nhầm."
"...." Ngôn Tu nhìn Cẩm Lý, không biết phải nói sao:" Trẫm mặc kệ, chưa chín ngươi không thể ăn."
" Ta đợi chín rồi mới ăn là được chứ gì!"
----
" Người mới à, bộ dạng này dù có đáng tin đến đâu ngươi cũng không được tin, có biết chưa."
" Chủ thượng bình thường đều như vậy sao?"
" Không... bình thường chủ thượng... ờ.. ừm... đều là một mĩ nam rất an tĩnh."
" Bộ dạng tiểu bạch làm nũng này lần đầu mới thấy."
" Ta cũng là lần đầu thấy."
" Có chút không thể tin nổi."
---
" Ngươi... có thể buông trẫm ra không?" Ngôn Tu đen mặt nhìn cánh tay đang vòng qua eo mình.
Cẩm Lý nhìn theo ánh mắt của Ngôn Tu, nhún vai:" Không thể."
" Ngươi..."
" Ngươi ngươi cái gì? Gọi huynh." Cẩm Lý trêu trọc nói.
Ngôn Tu bị trêu trọc đến vành tai đỏ ứng, lắp bắp nhìn chằm chằm Cẩm Lý.
Nhiếp Minh bị ném ở bên ngoài, âm thầm tựa sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong lòng cực kỳ thương cảm. Hoàng thương của hắn tốt bụng lại thiên lương, ở trong cung bị đám đại thần bắt nạt, ra ngoài cung lại bị kẻ xa lạ này bắt nạt. Hoàng thượng của hắn số thật khổ a. Làm một hoàng thượng tốt quả nhiên không dễ dàng.
" Nhóc con, rốt cuộc bánh khi nào mới chín, đã thơm đến như vậy rồi." Cẩm Lý không có chút kiên nhẫn nào, ngón tay không an phận chọc chọc bánh trắng trẻo trong nồi hấp.
Thật ra bánh đã có thể ăn được rồi, nhưng Ngôn Tu muốn trêu chọc người này một lát, quyết định nói dối là chưa xong, dù sao cũng là bánh hấp, hấp nhiều thêm một chút cũng không ảnh hưởng đến hương vị.
" Sắp xong rồi." Ngôn Tu âm thầm cho nhỏ lửa lại.
Cẩm Lý háo hức chọc chọc miếng bánh.
" Sao ngươi cứ mở lắp nổi ra như thế hả? Đóng lại đi." Ngôn Tu cầm lấy cổ tay của Cẩm Lý, kéo ra, trực tiếp đậy lại.
Cẩm Lý:"..."
Không chọc bánh khoai, vậy chọc thứ khác vậy.
Ngôn Tu:"..." Trẫm cảm thấy ngươi vẫn là nên chọc bánh khoai đi, tha cho hai cái má của trẫm... a a a.
" Khụ khụ khụ." Ngôn Tu khó thở đẩy người ra, hai tay chống lấy bàn bếp, điên cuồng thở dốc.
" Ngươi bị ngốc hả, sao không thở."
Ngôn Tu tức giận trừng mắt nhìn Cẩm Lý.
" Thử lại lần nữa."
Ngôn Tu nghiêng người né tránh, lắp bắp:" Bánh.. bánh được rồi."
" Ồ." Cẩm Lý ngân lên một tiếng, ngồi trở lại vị trí, nhìn chằm chằm Ngôn Tu lưu loát bỏ bánh ra khỏi nổi hấp.
Cẩm Lý ngồi trước đĩa bánh khoai trắng trẻo mập mạp, tâm tình cực kỳ tốt, tốt bụng cầm lên một cái bánh, đặt trước miệng Ngôn Tu:" Há miệng, nhóc con."
Ngôn Tu nhìn chằm chằm chiếc bánh đặt ở môi, suy nghĩ đến khả năng từ chối thành công, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy miếng bánh nóng hổi.
Cẩm Lý cũng tự mình bỏ một cái bánh vào miệng:" Chúng ta mỗi người một cái."
---
" Khả năng diễn xuất của chủ thượng ngày càng lên tay rồi."
" Quá đỉnh."
---
Cẩm Lý ăn hết nổi bánh, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhìn Ngôn Tu:" Ngươi no chưa?"
Ngôn Tu:"...."
Trẫm làm 30 cái, còn tưởng được ăn 10 cái nhưng không... ngươi vậy mà ăn những 29 cái, trẫm chỉ có thể ăn được cái đầu tiên, ngươi còn hỏi trẫm no chưa?
Ngươi đâu, mang kẻ này ra pháp trường cho trẫm!!
Cẩm Lý nhìn sắc mặt không mất tốt đẹp của Ngôn Tu, cười hì hì:" Thật trùng hợp, ta cũng chưa no, ngươi tiếp tục làm."
Cẩm Lý ngồi một bên, nhìn Ngôn Tu lưu loát nhóm lửa.
" Ta muốn 10 cái." Cẩm Lý háo hức.
Đám sát thủ vừa rủ nhau lên lật ngói nhà, đúng lúc nhìn thấy biểu tình này của Cẩm Lý.
" Chủ thượng... không không, cái người kia rốt cuộc có phải chủ thượng không?"
" Chủ thượng sao có thể quen thân với tên hoàng thượng nghèo nàn này được."
" Ta cũng cảm thấy không có khả năng, biết đâu là người giống người."
" Ngươi nói xem chúng ta có nên thực hiện nhiệm vụ không."
" Nếu người bên dưới không phải chủ thượng thì có thể, còn là chủ thượng chắc chắn không nổi."
" Đúng đó! Bên dưới mà là chủ thượng, chúng ta lao xuống liền ..."
" Ngươi là người mới, không rõ chủ thượng cũng phải thôi, ngài ấy chính là ác ma đội lốt mĩ nam an tĩnh, không phải tiểu khả ái như ngươi nhìn thấy đâu."
Đám sát thủ cực kỳ tri kỷ, vỗ vai nhau.
" Có lẽ nên trở về tổ chức nhận nhiệm mới thôi, trở về nhanh còn kịp tranh mấy cái nhiệm vụ thu nhập ổn."
Đám sát thủ thật sự từ bỏ rồi, hương vị thoang thoảng của bột bánh chậm rãi lừa vào mũi.
Chủ thượng của bọn họ hiện tại đang nửa kéo nửa ôm hoàng thượng đương chiều, mắt dám vào nồi bánh hấp, nước miếng sắp chảy ướt hết bộ y phục đắt tiền rồi.
Cẩm Lý nhìn đống bánh trắng trẻo mập mạp trong nổi, tâm tình cực tốt, một tay vòng qua ôm lấy eo Ngôn Tu, một tay thò xuống cái bánh tròn tròn.
" Làm gì thế?" Ngôn Tu không hài lòng đánh vào mu bàn tay của Cẩm Lý.
Cẩm Lý có chút ủy khuất:" Ta ăn a!"
" Còn chưa có chín, ăn đau bụng đó."
" Hấp gần một canh giờ rồi còn chưa chín nữa?" Cẩm Lý hết kiên nhẫn rồi.
" Trẫm chưa ăn còn có thể đợi."
" Ta cũng chưa ăn."
" Hồi tối trẫm thấy ngươi ăn rồi."
" Ngươi nhìn nhầm."
"...." Ngôn Tu nhìn Cẩm Lý, không biết phải nói sao:" Trẫm mặc kệ, chưa chín ngươi không thể ăn."
" Ta đợi chín rồi mới ăn là được chứ gì!"
----
" Người mới à, bộ dạng này dù có đáng tin đến đâu ngươi cũng không được tin, có biết chưa."
" Chủ thượng bình thường đều như vậy sao?"
" Không... bình thường chủ thượng... ờ.. ừm... đều là một mĩ nam rất an tĩnh."
" Bộ dạng tiểu bạch làm nũng này lần đầu mới thấy."
" Ta cũng là lần đầu thấy."
" Có chút không thể tin nổi."
---
" Ngươi... có thể buông trẫm ra không?" Ngôn Tu đen mặt nhìn cánh tay đang vòng qua eo mình.
Cẩm Lý nhìn theo ánh mắt của Ngôn Tu, nhún vai:" Không thể."
" Ngươi..."
" Ngươi ngươi cái gì? Gọi huynh." Cẩm Lý trêu trọc nói.
Ngôn Tu bị trêu trọc đến vành tai đỏ ứng, lắp bắp nhìn chằm chằm Cẩm Lý.
Nhiếp Minh bị ném ở bên ngoài, âm thầm tựa sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong lòng cực kỳ thương cảm. Hoàng thương của hắn tốt bụng lại thiên lương, ở trong cung bị đám đại thần bắt nạt, ra ngoài cung lại bị kẻ xa lạ này bắt nạt. Hoàng thượng của hắn số thật khổ a. Làm một hoàng thượng tốt quả nhiên không dễ dàng.
" Nhóc con, rốt cuộc bánh khi nào mới chín, đã thơm đến như vậy rồi." Cẩm Lý không có chút kiên nhẫn nào, ngón tay không an phận chọc chọc bánh trắng trẻo trong nồi hấp.
Thật ra bánh đã có thể ăn được rồi, nhưng Ngôn Tu muốn trêu chọc người này một lát, quyết định nói dối là chưa xong, dù sao cũng là bánh hấp, hấp nhiều thêm một chút cũng không ảnh hưởng đến hương vị.
" Sắp xong rồi." Ngôn Tu âm thầm cho nhỏ lửa lại.
Cẩm Lý háo hức chọc chọc miếng bánh.
" Sao ngươi cứ mở lắp nổi ra như thế hả? Đóng lại đi." Ngôn Tu cầm lấy cổ tay của Cẩm Lý, kéo ra, trực tiếp đậy lại.
Cẩm Lý:"..."
Không chọc bánh khoai, vậy chọc thứ khác vậy.
Ngôn Tu:"..." Trẫm cảm thấy ngươi vẫn là nên chọc bánh khoai đi, tha cho hai cái má của trẫm... a a a.
" Khụ khụ khụ." Ngôn Tu khó thở đẩy người ra, hai tay chống lấy bàn bếp, điên cuồng thở dốc.
" Ngươi bị ngốc hả, sao không thở."
Ngôn Tu tức giận trừng mắt nhìn Cẩm Lý.
" Thử lại lần nữa."
Ngôn Tu nghiêng người né tránh, lắp bắp:" Bánh.. bánh được rồi."
" Ồ." Cẩm Lý ngân lên một tiếng, ngồi trở lại vị trí, nhìn chằm chằm Ngôn Tu lưu loát bỏ bánh ra khỏi nổi hấp.
Cẩm Lý ngồi trước đĩa bánh khoai trắng trẻo mập mạp, tâm tình cực kỳ tốt, tốt bụng cầm lên một cái bánh, đặt trước miệng Ngôn Tu:" Há miệng, nhóc con."
Ngôn Tu nhìn chằm chằm chiếc bánh đặt ở môi, suy nghĩ đến khả năng từ chối thành công, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy miếng bánh nóng hổi.
Cẩm Lý cũng tự mình bỏ một cái bánh vào miệng:" Chúng ta mỗi người một cái."
---
" Khả năng diễn xuất của chủ thượng ngày càng lên tay rồi."
" Quá đỉnh."
---
Cẩm Lý ăn hết nổi bánh, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhìn Ngôn Tu:" Ngươi no chưa?"
Ngôn Tu:"...."
Trẫm làm 30 cái, còn tưởng được ăn 10 cái nhưng không... ngươi vậy mà ăn những 29 cái, trẫm chỉ có thể ăn được cái đầu tiên, ngươi còn hỏi trẫm no chưa?
Ngươi đâu, mang kẻ này ra pháp trường cho trẫm!!
Cẩm Lý nhìn sắc mặt không mất tốt đẹp của Ngôn Tu, cười hì hì:" Thật trùng hợp, ta cũng chưa no, ngươi tiếp tục làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất