Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 29: Thiên thân 4.0 (5)
Hôm sau, Cẩm Lý ngủ dậy trước, căn bản là do địa điểm ngủ không được tốt, thời điểm Cẩm Lý tỉnh dậy, cả người cực kì mệt mỏi.
Sau khi duỗi cơ xong, Cẩm Lý liền bỏ mặc cái con người đang say giấc trên giường bệnh kia, rời đi.
Ngày đầu tiên nhận việc, đến sớm chút sẽ mang lại cảm giác tốt hơn.
Hồ Nhất bị đánh thức bởi tiếng mở cửa phòng bệnh của Quản gia.
Giấc ngủ ngon lành đã lâu rồi không xuất hiện, cũng bởi vậy mà kết thúc.
Ông đã làm xong thủ tục xuất viện cho Hồ Nhất, tới để đón Hồ Nhất về biệt thự.
Quản gia bước vào, Hồ Nhất hướng về phía ông, cộc lốc hỏi:" Điều tra được chưa?"
" Hạ Bạch đã điều tra được một chút đầu mối, đợi thiếu gia trở về báo cáo." Quản gia cung kính đáp đúng trọng tâm, bao nhiêu năm đi cũng thiếu gia, ông đương nhiên có thể hiểu được câu hỏi vừa rồi của thiếu gia nhà mình.
" Hạ Bạch đâu?" Hồ Nhất hỏi.
" Hạ Bạch đang tiếp tục điều tra."Quản gia trả lời.
" Ừ." Hồ Nhất gật đầu, ra lệnh:" Đi thôi."
" Thiếu gia, người hôm qua cứu người cũng đã được điều tra ra."
" Chuyển cho hắn 1 tỷ." Cứu y đương nhiên công sẽ không thể bèo.
Đương nhiên, đấy chỉ là một thông báo gửi tới vị đã cứu y kia rằng dù hắn cứu y là có mục đích hay không có mục đích thì cũng không thể nào lấy cái lý do đã cứu y một mạng. 1 tỷ này, chính là ổ khóa đóng chặt sự kiện lần này.
Cẩm Lý đang yên đang lành trở thành tỷ phú:"..."
Anh đang nghiêm túc làm nhiệm vụ, không chấp nhận bug dưới mọi hình thức!
Cẩm Lý cẩn thận hỏi hệ thống thử xem 1 tỷ này có phải được đại gia nào đó chuyển nhầm tới hay không. Ngày mai bị đâm đơn kiện, anh đây làm sao có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ.
\[ Tôi đã check rất kĩ rồi, không phải chuyển nhầm, 1 tỷ này thật sự là chuyển cho ký chủ.\] Ái Hòa Nhất Kinh kiên nhẫn xác định lại một lần nữa.
Cẩm Lý có chút run sợ, đem toàn bộ số tiền đầu tư vào chứng khoán.
\[...\] Nhìn mặt ký chủ có chỗ nào giống run sợ hay không?
Cẩm Lý đúng tình hợp lý nói:
Trong lòng run sợ.
\[...\] Ha ha ha.
Cẩm Lý bắt đầu những bước đầu tiên trên con đường làm giàu.
Hồ Nhất 17 tuổi lại đang ngồi ở trường học, giải quyết chuyện tai nạn lần trước.
Theo điều tra, chủ nhân chiếc xe đâm vào xe Hồ Nhất đã bị người khác mua chuộc, điều kiện chính là nửa đời sau của gia đình y sẽ được sống sung sướng.
Cái thiết lập điều kiện kiểu này đã quá quen thuộc rồi.
Hồ Nhất không vì thiết lập quen thuộc mà sẽ bỏ qua cho vị tài xế kia, càng không thể bỏ qua cho đám người đứng sau.
17 tuổi, đủ ngoan độc, đủ quyết đoán, đủ lạnh nhạt.
Y đem toàn bộ đám người đằng sau xử lý một lượt, lại phát hiện ra, chủ mưu chính là vị anh trai tranh quyền thừa kế một một với mình.
Không ngoài dự đoán.
Hồ Nhất không quá ngạc nhiên.
Vòng thượng lưu chính là như vậy, khốc liệt, thối nát, tình cảm chính là thứ vô dụng nhất cũng là xa xỉ nhất.
Tại đây, không ai đối xử tốt với bạn mà không đi kèm lợi ích, không ai không muốn lợi dụng nhau.
Hồ Nhất 17 tuổi, lại có thể thông thuộc toàn bộ quy luật của vòng tròn này, đem chúng xử lý hoàn hảo nhất.
\----
Suốt một khoảng thời gian dài, Cẩm Lý không còn xuất hiện trước mặt Hồ Nhất.
Mà Hồ Nhất bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi, sớm đã đem sự kiện tai nạn xe của mình ném qua sau đầu, đối với người từng cứu mình kia, cũng không còn tâm trí để tìm hiểu.
Cẩm Lý mặc kệ những lời khuyên nhỏ giọt của hệ thống, biểu thị:
Không có cảnh báo không đi, trẫm còn đang bận kiếm tiền không đi, cậu ta còn chưa chết không đi.
Hệ thống không còn cách nào, dù sao Cẩm Lý đúng thật là đang nghiêm túc làm nhiệm vụ... Hồ Nhất bên kia lại không có động tĩnh, không thể đưa ra cảnh báo.
Đột nhiên cảm thấy bất lực.
\---
Một năm, nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm.
Hồ Nhất bên này đã đủ tuổi thừa kế, ngày càng bận rộn đối phó với đám người xung quanh, thế cục vẫn trong trạng thái giằng co.
Trong một năm đó, Cẩm Lý đã gần hoàn thành xong nhiệm vụ chính, trở thành thiên thần tập sự thành công nhất, nhiệm vụ hòa ái lại chưa hề nhích lên % nào.
\[ Ký chủ... nhiệm vụ hòa ái, bao giờ người định làm vậy?\] Hoàn thành một nhiệm vụ vẫn không thể trở về nha.
Bây giờ làm!
\[?\]
Trẫm đang đợi cậu ta đủ tuổi đây!
\[?\] Không phải bảo tiếp cận trước sao?
Hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, quản tiến trình làm gì!
\[...\] Phải quản chứ! Ký chủ, ngài đừng đi loạn, ngoan ngoãn chạy theo con đường nó dọn sẵn không phải rất tốt sao?
Cẩm Lý mặc kệ hệ thống, tiếp tục công việc giang dở của mình.
Sau khi duỗi cơ xong, Cẩm Lý liền bỏ mặc cái con người đang say giấc trên giường bệnh kia, rời đi.
Ngày đầu tiên nhận việc, đến sớm chút sẽ mang lại cảm giác tốt hơn.
Hồ Nhất bị đánh thức bởi tiếng mở cửa phòng bệnh của Quản gia.
Giấc ngủ ngon lành đã lâu rồi không xuất hiện, cũng bởi vậy mà kết thúc.
Ông đã làm xong thủ tục xuất viện cho Hồ Nhất, tới để đón Hồ Nhất về biệt thự.
Quản gia bước vào, Hồ Nhất hướng về phía ông, cộc lốc hỏi:" Điều tra được chưa?"
" Hạ Bạch đã điều tra được một chút đầu mối, đợi thiếu gia trở về báo cáo." Quản gia cung kính đáp đúng trọng tâm, bao nhiêu năm đi cũng thiếu gia, ông đương nhiên có thể hiểu được câu hỏi vừa rồi của thiếu gia nhà mình.
" Hạ Bạch đâu?" Hồ Nhất hỏi.
" Hạ Bạch đang tiếp tục điều tra."Quản gia trả lời.
" Ừ." Hồ Nhất gật đầu, ra lệnh:" Đi thôi."
" Thiếu gia, người hôm qua cứu người cũng đã được điều tra ra."
" Chuyển cho hắn 1 tỷ." Cứu y đương nhiên công sẽ không thể bèo.
Đương nhiên, đấy chỉ là một thông báo gửi tới vị đã cứu y kia rằng dù hắn cứu y là có mục đích hay không có mục đích thì cũng không thể nào lấy cái lý do đã cứu y một mạng. 1 tỷ này, chính là ổ khóa đóng chặt sự kiện lần này.
Cẩm Lý đang yên đang lành trở thành tỷ phú:"..."
Anh đang nghiêm túc làm nhiệm vụ, không chấp nhận bug dưới mọi hình thức!
Cẩm Lý cẩn thận hỏi hệ thống thử xem 1 tỷ này có phải được đại gia nào đó chuyển nhầm tới hay không. Ngày mai bị đâm đơn kiện, anh đây làm sao có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ.
\[ Tôi đã check rất kĩ rồi, không phải chuyển nhầm, 1 tỷ này thật sự là chuyển cho ký chủ.\] Ái Hòa Nhất Kinh kiên nhẫn xác định lại một lần nữa.
Cẩm Lý có chút run sợ, đem toàn bộ số tiền đầu tư vào chứng khoán.
\[...\] Nhìn mặt ký chủ có chỗ nào giống run sợ hay không?
Cẩm Lý đúng tình hợp lý nói:
Trong lòng run sợ.
\[...\] Ha ha ha.
Cẩm Lý bắt đầu những bước đầu tiên trên con đường làm giàu.
Hồ Nhất 17 tuổi lại đang ngồi ở trường học, giải quyết chuyện tai nạn lần trước.
Theo điều tra, chủ nhân chiếc xe đâm vào xe Hồ Nhất đã bị người khác mua chuộc, điều kiện chính là nửa đời sau của gia đình y sẽ được sống sung sướng.
Cái thiết lập điều kiện kiểu này đã quá quen thuộc rồi.
Hồ Nhất không vì thiết lập quen thuộc mà sẽ bỏ qua cho vị tài xế kia, càng không thể bỏ qua cho đám người đứng sau.
17 tuổi, đủ ngoan độc, đủ quyết đoán, đủ lạnh nhạt.
Y đem toàn bộ đám người đằng sau xử lý một lượt, lại phát hiện ra, chủ mưu chính là vị anh trai tranh quyền thừa kế một một với mình.
Không ngoài dự đoán.
Hồ Nhất không quá ngạc nhiên.
Vòng thượng lưu chính là như vậy, khốc liệt, thối nát, tình cảm chính là thứ vô dụng nhất cũng là xa xỉ nhất.
Tại đây, không ai đối xử tốt với bạn mà không đi kèm lợi ích, không ai không muốn lợi dụng nhau.
Hồ Nhất 17 tuổi, lại có thể thông thuộc toàn bộ quy luật của vòng tròn này, đem chúng xử lý hoàn hảo nhất.
\----
Suốt một khoảng thời gian dài, Cẩm Lý không còn xuất hiện trước mặt Hồ Nhất.
Mà Hồ Nhất bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi, sớm đã đem sự kiện tai nạn xe của mình ném qua sau đầu, đối với người từng cứu mình kia, cũng không còn tâm trí để tìm hiểu.
Cẩm Lý mặc kệ những lời khuyên nhỏ giọt của hệ thống, biểu thị:
Không có cảnh báo không đi, trẫm còn đang bận kiếm tiền không đi, cậu ta còn chưa chết không đi.
Hệ thống không còn cách nào, dù sao Cẩm Lý đúng thật là đang nghiêm túc làm nhiệm vụ... Hồ Nhất bên kia lại không có động tĩnh, không thể đưa ra cảnh báo.
Đột nhiên cảm thấy bất lực.
\---
Một năm, nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm.
Hồ Nhất bên này đã đủ tuổi thừa kế, ngày càng bận rộn đối phó với đám người xung quanh, thế cục vẫn trong trạng thái giằng co.
Trong một năm đó, Cẩm Lý đã gần hoàn thành xong nhiệm vụ chính, trở thành thiên thần tập sự thành công nhất, nhiệm vụ hòa ái lại chưa hề nhích lên % nào.
\[ Ký chủ... nhiệm vụ hòa ái, bao giờ người định làm vậy?\] Hoàn thành một nhiệm vụ vẫn không thể trở về nha.
Bây giờ làm!
\[?\]
Trẫm đang đợi cậu ta đủ tuổi đây!
\[?\] Không phải bảo tiếp cận trước sao?
Hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, quản tiến trình làm gì!
\[...\] Phải quản chứ! Ký chủ, ngài đừng đi loạn, ngoan ngoãn chạy theo con đường nó dọn sẵn không phải rất tốt sao?
Cẩm Lý mặc kệ hệ thống, tiếp tục công việc giang dở của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất