Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 31: Thiên thần 4.0 (7)

Trước Sau
Cẩm Lý đang ăn khoai rán chờ đến giờ lên sàn, lại bị hệ thống buông lời cảnh báo, ép buộc anh phải rời khỏi vị trí thoải mái cùng đĩa khoai rán nóng hổi.

Cẩm Lý đi theo định hướng, trong lòng âm thầm chửi  rủa Hồ Nhất, tên nhóc phiền phức đó đến sớm như vậy làm gì!

Cẩm Lý đi thẳng về phía  nhà vệ sinh, nơi đám người kia vẫn đang hả hê dẫm Hồ Nhất dưới chân.

" Mày đánh trả đi!"

" Tưởng mày ngon lắm mà."

....

Cẩm Lý bước nhanh tới,tai bị đống từ ngữ của đám thiếu gia làm bẩn, Cẩm Lý cực kì chán ghét, không nói một lời, không chậm một nhịp, bước nhanh tới lôi đám người ra quật ngã.

" Sao? Đánh nữa đi, tụi bây đánh hăng lắm mà." Cẩm Lý nhìn đám thiếu gia nằm im trên đất, tùy tiện nói.

" Mày là thằng nào?"

" Ông nội tụi bây."

" Mày... mày cẩn thận đó!"

" Sợ thế, muốn chạy về mách mẹ sao?"

[ Ký chủ... hình tượng!]

Nếu không có lời nhắc nhở của hệ thống, Cẩm Lý thật sự sẽ cùng với đám thiếu gia kia nói đến hôm sau mất.

Haizz, cũng chẳng biết ai mới là trẻ trâu nữa.

Cẩm Lý bước qua đám thiếu gia, đi về phía Hồ Nhất.

Hồ Nhất toàn thân đau nhức, cố gắng vịn tường đứng lên, lại bất ngờ nhận được sự giúp đỡ, eo bị cánh tay hữu lực ôm lấy, giúp cậu đứng thẳng.

Cẩm Lý nhìn y phục ác quỷ rách nát, thật sự quá thảm... không thể tiếp tục nhìn.



" Anh?" Hồ Nhất nhìn Cẩm Lý, dường như nhận ra anh.

" Cậu có tin về thiên thần không?"

Đột nhiên bị hỏi một câu kì lạ, Hồ Nhất cả kinh, thế nhưng vẫn quyết đoán lắc đầu.

" Tại sao lại không tin?"

" Tôi chỉ tin chính mình." Hồ Nhất đáp.

" Từ hôm nay, tôi sẽ là thiên thần bảo hộ của cậu."

Hồ Nhất mặt hoang mang nhìn Cẩm Lý, trong lòng âm thầm tính toán xem, người này có bao nhiêu phần trăm thần kinh có vấn đề.

Cẩm Lý nói lời mùi mẫn bị nghi ngờ:"..."

Thấy chưa, vẫn là dùng cách khác, tiếp cận cậu ta làm gì chứ!

[ Ký chủ, thay vì đổ lỗi cho kế hoạch của tôi thì ngài nên xem lại phương thức thực hiện của mình đi.]

Phương thức tiếp cận của trẫm chỗ nào không đúng? Anh hùng cứu mĩ nhân, còn muốn gì nữa?

[...]

[ Ký chủ, người tùy tiện phát huy đi.]

Cẩm Lý nhìn Hồ Nhất trước mặt, không nói một lời, kéo người đi về phía phòng của mình, lại ném người cho nhân viên, dặn dò:" Chuẩn bị làm cho cậu ấy thật tốt."

" Vâng." Nhân Viên cúi gập người, nhận lấy Hồ Nhất từ tay Cẩm Lý.

Hồ Nhất bị ném vào tay nhân viên, trong lòng cực kì khó hiểu, ngoài mặt vẫn duy trì trầm mặc, vô biểu tình bỏ mặc đám nhân viên làm loạn xung quanh mình.

Đã lấy can đảm bước vào đây, khả năng nào cũng đã nghĩ đến, tâm lý đủ vững, dù sao hiện tại Hồ Nhất chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm, đã không còn đường lui nữa rồi.

Ném được cục phiền phức Hồ Nhất, Cẩm Lý trở về phòng nhàn nhã tiếp tục ăn khoai rán sờ sờ cánh trắng muốt.

\-\-\-\-



Sau khi hoàn thành thay đổi ngoại hình cho Hồ Nhất, nhân viên trong phòng đều rời đi hết, bỏ mặc Hồ Nhất một mình ngồi nhìn mình trước gương, thiếu niên thuần khuyết trong âu phục trắng, vẻ mặt lạnh nhạt thơ ở càng làm tăng sự thanh lãnh, chính nhã.

Ác quỷ hóa thiên thần, cũng chỉ là thay đi bộ quần áo.

Dưới lớp quần áo trắng muốt, chứa đừng linh hồn ra sao, lại chỉ có thể do người từ từ cảm nhận.

\* Cộc cộc\*

Hồ Nhất còn đang trầm mặc, cửa phát ra tiếng động, cũng lúc đó, là Cẩm Lý đẩy cửa bước vào, cũng là Âu phục trắng muốt, hòa quang quanh thân anh tỏa ra lại rất đặc biệt, rất hút mắt, thanh khiết dễ chịu thu hút ánh nhìn của Hồ Nhất.

Thấy Hồ Nhất ngẩn người, Cẩm Lý lên tiếng:" Đi xuống thôi, tôi có một bất ngờ cho cậu."

" Hả?" Hồ Nhất khó hiểu:" Bất ngờ?"

Y và người này, mới gặp nhau lần đầu. Đúng không?

Tại sao, y đối với người này, cảm xúc cực kì thân thuộc nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không thế nghĩ ra người này là ai trong quá khứ.

" Đi thôi." Cẩm Lý kéo tay Hồ Nhất, cẩn thận dắt y xuống lầu.

Dưới sảnh tiệc đã đầy áp người trong vòng thượng lưu, thời điểm Cẩm Lý cùng Hồ Nhất xuất hiện, ánh đèn trong sảnh tối lại, chỉ còn duy nhất nơi họ đứng sáng đèn.

Nhận lấy ánh nhìn của mọi người, Hồ Nhất vững tâm giữ lấy dáng vẻ lãnh đạm, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống đám người bên dưới.

Đám người trong vòng, có người to nhỏ bàn tán về thân phận của Cẩm Lý, cũng có người nói về Hồ Nhất đứng bên cạnh.

Trong không khí đầy quỷ dị, Cẩm Lý chậm rãi lên tiếng, khí thế ung dung:" Mời mọi người tới đây với mong muốn, mọi người ngày hôm nay, có thể làm chứng cho tôi."

Lời Cẩm Lý vừa dứt, từ phía xa, Hạ Bạch xuất hiện, tay đẩy một xe bánh kem, bên cạnh, còn có Quản gia Lý trên tay cầm theo một trồng văn kiện.

Hồ Nhất trong lòng bất ngờ, bên ngoài vẫn chấn định nhìn Cẩm Lý lên tiếng:" Anh..."

" Sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng tuổi 18." Cẩm Lý mắt đầy ý cười nhìn Hồ Nhất.

Đến chính anh cũng không thể phát hiện ra, lời nói kia có bao nhiêu ôn nhu, ánh mắt kia có bao nhiêu dịu dàng. Chỉ có Hồ Nhất, đứng đối diện anh, hoàn toàn thu chúng vào trong tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau