Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 71: Cẩm Lý không cẩm lý.
Chỉ số may mắn của Cẩm Lý, vẫn luôn rất thấp.
Cẩm Lý bật người dậy, đôi mắt giáo giác nhìn quanh, là căn phòng thiếp lập theo kiểu hiện đại, vậy là anh đã thuận lợi xuyên qua nhiệm vụ tiếp theo rồi đúng không?!!
Cẩm Lý vươn tay đè lên trái tim đập nhanh đến phát đau của mình, hít thở chậm, đem nó bình ổn lại.
Dọa chết trẫm rồi!
Nhớ lại tình huống trước khi bị kéo về... Cẩm Lý bị một mảnh xác của tên xác sống cấp 7 kia lây nhiễm, phát ngốc mất một giây, ngay sau đó, anh liền nhanh trí:" Mau hấp thụ tinh thạch."
Tư Ngung ngơ ngác!
Cẩm Lý chậc lưỡi, tự mình chạy tới vũng máu đen hôi hãm kia, vớt lấy tinh hạch, lại gắng gượng lê đôi chân dần bị chuyển hóa tiến tới bên cạnh Tư Ngung, nhét tinh hạch vào tay y, nhắc lại:" Mau hấp thu nó!"
Con mọe, ngươi đứng ngây ra đấy làm gì?
Cẩm Lý trầm giọng nhắc lại:" Mau hấp thu nó, ta muốn nhìn ngươi trở thành vua."
Cẩm Lý lo lắng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị kéo lại từ đầu... con mọe, nhìn thấy vạch đích rồi lại còn phải chơi lại từ đầu, trẫm chịu được chắc.
Anh cuống cuồng, bị suy nghĩ phải chơi lại từ đầu dọa sợ, toàn bộ quá trình đều muốn cưỡng ép Tư Ngung hấp thu tinh hạch, nào có để ý đến cảm xúc của y.
Sau lưng Tư Ngung, chịu nhiều vết rạch, thế nhưng, hiện tại lại không hề cảm nhận đau rát. Trái tim trong lồng ngực vốn không hề đập, hiện tại lại như bóp nghẹn lấy y đau đớn.
Y đã nói gì nhỉ?
Mình sẽ trở thành vua.
Y đã thắng rồi.
Nhưng, có vẻ, người trước mặt sắp phải đi rồi.
Còn ý nghĩa gì nữa?
Thử hỏi, y làm vua xác sống để làm gì trong khi người mình muốn bảo vệ đã không còn?
Trước đây, y mơ thấy rất nhiều những giấc mơ kì lạ, rời rạc... nội dung không hoàn chỉnh, có những lúc sẽ là khi nhìn thấy người trước mặt cầm dao nhọn chỉ về với mình, hét lớn điều gì đó mà y có cố gắng đến đâu cũng không nghe ra, cũng có khi sẽ là cảnh một thân hình nhỏ bé đứng chắn trước mặt y, giúp y ngăn đi một luồng sáng, lại có lúc sẽ là một người nhỏ nhỏ mềm mềm nằm trong ngực y...
Tất cả, đều là những thước phim câm, bi thương đến lạ.
Theo quy luật của thế giới.
Nhân loại, bị xác sống đả thương, sẽ trở thành xác sống, nhưng cảm giác người này đem đến cho y, không hề như vậy. Người này, sẽ không thể biến thành xác sống. Y không biết, vì cớ gì mình lại có ý nghĩ như thế, chỉ là, y tin nó.
Người này sẽ biến mất.
Vậy y làm vua xác sống làm gì?
"... ta muốn nhìn ngươi trở thành vua."
Giọng của người đó, tan vào trong gió, y có thể nghe ra âm điệu cứng đờ bởi cái lưỡi không còn linh hoạt kia.
Người đó, muốn y trở thành vua.
Vì vậy, y sẽ trở thành vua.
Tư Ngung ở trước mặt Cẩm Lý, ngây ngốc hấp thụ viên tinh hạch trong lòng bàn tay, cảm nhận chuyển hóa.
Thời điểm hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Cẩm Lý lúc này mới thở hắt ra một hơi, ở cái thời khắc mẫu chốt, anh mới nhìn thấy, cảm xúc hỗn độn trong mắt Tư Ngung.
Cẩm Lý nghẹn họng, cố gắng di chuyển cái lưỡi cứng đờ của mình, âm tiết không rõ ràng:" Tư..." Ngung "...chúng..." ta sẽ "...gặp..." lại.
Cẩm Lý không rõ vì sao mình lại muốn nói như vậy.
Có lẽ vì không muốn nhìn thấy, người đối diện, mất mát.
Tại sao mấy ngày trước bọn họ lại giận nhau cơ chứ! Giờ nghĩ lại, đã không còn rõ nguyên nhân là gì, chỉ còn tiếc nuối.
Cẩm Lý đè tay lên thái dương, xoa xoa. Anh nhận ra tất cả các mục tiêu nhiệm vụ đều đưa đến cho anh cùng một cảm giác khi tiếp xúc, cho nên, trong thời điểm rời đi, anh mới dám khẳng định bọn họ sẽ gặp lại.
Cho nên, mau tới ban phát nhiệm vụ, trẫm muốn đi ngó mục tiêu của trẫm rồi!
Cẩm Lý bật người dậy, đôi mắt giáo giác nhìn quanh, là căn phòng thiếp lập theo kiểu hiện đại, vậy là anh đã thuận lợi xuyên qua nhiệm vụ tiếp theo rồi đúng không?!!
Cẩm Lý vươn tay đè lên trái tim đập nhanh đến phát đau của mình, hít thở chậm, đem nó bình ổn lại.
Dọa chết trẫm rồi!
Nhớ lại tình huống trước khi bị kéo về... Cẩm Lý bị một mảnh xác của tên xác sống cấp 7 kia lây nhiễm, phát ngốc mất một giây, ngay sau đó, anh liền nhanh trí:" Mau hấp thụ tinh thạch."
Tư Ngung ngơ ngác!
Cẩm Lý chậc lưỡi, tự mình chạy tới vũng máu đen hôi hãm kia, vớt lấy tinh hạch, lại gắng gượng lê đôi chân dần bị chuyển hóa tiến tới bên cạnh Tư Ngung, nhét tinh hạch vào tay y, nhắc lại:" Mau hấp thu nó!"
Con mọe, ngươi đứng ngây ra đấy làm gì?
Cẩm Lý trầm giọng nhắc lại:" Mau hấp thu nó, ta muốn nhìn ngươi trở thành vua."
Cẩm Lý lo lắng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị kéo lại từ đầu... con mọe, nhìn thấy vạch đích rồi lại còn phải chơi lại từ đầu, trẫm chịu được chắc.
Anh cuống cuồng, bị suy nghĩ phải chơi lại từ đầu dọa sợ, toàn bộ quá trình đều muốn cưỡng ép Tư Ngung hấp thu tinh hạch, nào có để ý đến cảm xúc của y.
Sau lưng Tư Ngung, chịu nhiều vết rạch, thế nhưng, hiện tại lại không hề cảm nhận đau rát. Trái tim trong lồng ngực vốn không hề đập, hiện tại lại như bóp nghẹn lấy y đau đớn.
Y đã nói gì nhỉ?
Mình sẽ trở thành vua.
Y đã thắng rồi.
Nhưng, có vẻ, người trước mặt sắp phải đi rồi.
Còn ý nghĩa gì nữa?
Thử hỏi, y làm vua xác sống để làm gì trong khi người mình muốn bảo vệ đã không còn?
Trước đây, y mơ thấy rất nhiều những giấc mơ kì lạ, rời rạc... nội dung không hoàn chỉnh, có những lúc sẽ là khi nhìn thấy người trước mặt cầm dao nhọn chỉ về với mình, hét lớn điều gì đó mà y có cố gắng đến đâu cũng không nghe ra, cũng có khi sẽ là cảnh một thân hình nhỏ bé đứng chắn trước mặt y, giúp y ngăn đi một luồng sáng, lại có lúc sẽ là một người nhỏ nhỏ mềm mềm nằm trong ngực y...
Tất cả, đều là những thước phim câm, bi thương đến lạ.
Theo quy luật của thế giới.
Nhân loại, bị xác sống đả thương, sẽ trở thành xác sống, nhưng cảm giác người này đem đến cho y, không hề như vậy. Người này, sẽ không thể biến thành xác sống. Y không biết, vì cớ gì mình lại có ý nghĩ như thế, chỉ là, y tin nó.
Người này sẽ biến mất.
Vậy y làm vua xác sống làm gì?
"... ta muốn nhìn ngươi trở thành vua."
Giọng của người đó, tan vào trong gió, y có thể nghe ra âm điệu cứng đờ bởi cái lưỡi không còn linh hoạt kia.
Người đó, muốn y trở thành vua.
Vì vậy, y sẽ trở thành vua.
Tư Ngung ở trước mặt Cẩm Lý, ngây ngốc hấp thụ viên tinh hạch trong lòng bàn tay, cảm nhận chuyển hóa.
Thời điểm hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Cẩm Lý lúc này mới thở hắt ra một hơi, ở cái thời khắc mẫu chốt, anh mới nhìn thấy, cảm xúc hỗn độn trong mắt Tư Ngung.
Cẩm Lý nghẹn họng, cố gắng di chuyển cái lưỡi cứng đờ của mình, âm tiết không rõ ràng:" Tư..." Ngung "...chúng..." ta sẽ "...gặp..." lại.
Cẩm Lý không rõ vì sao mình lại muốn nói như vậy.
Có lẽ vì không muốn nhìn thấy, người đối diện, mất mát.
Tại sao mấy ngày trước bọn họ lại giận nhau cơ chứ! Giờ nghĩ lại, đã không còn rõ nguyên nhân là gì, chỉ còn tiếc nuối.
Cẩm Lý đè tay lên thái dương, xoa xoa. Anh nhận ra tất cả các mục tiêu nhiệm vụ đều đưa đến cho anh cùng một cảm giác khi tiếp xúc, cho nên, trong thời điểm rời đi, anh mới dám khẳng định bọn họ sẽ gặp lại.
Cho nên, mau tới ban phát nhiệm vụ, trẫm muốn đi ngó mục tiêu của trẫm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất