Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 96: Tuổi trẻ ai chẳng có lúc bị trói trên giường (10)
Khởi Linh kiên quyết không chịu thả Cẩm Lý xuống, Cẩm Lý mặc dù thấy phiền phức nhưng cũng không có ý định đòi xuống, lần đầu về nhà gặp ba mẹ chồng... ba mẹ vợ khó tính phải cứng rắn trước. Lấy được chỗ đứng trong nhà rồi tính sau.
Bà Khởi nói không được, nghẹn uất nhìn ông Khởi đang ngồi đối diện. Vị hôn thê bạch liên hoa bắt đầu ở trong lòng bà Khởi khóc tức tưởi.
Bà Khởi nhẹ giọng an ủi:" Được rồi, Mộc Mộc ngoan, ta sẽ làm chủ cho con, con dâu của ta, chỉ có thể là con."
Bên bà Khởi quá ồn ào, Khởi Linh không còn kiên nhẫn để tiếp tục đứng ở cửa nữa, xoay người muốn trở về phòng, ngay lúc chân đặt lên cầu thang, phía sau vang lên giọng của đàn ông trung niên, 100% là của ông Khởi.
" Còn ra thể thống gì? Khởi Linh, con mau lại đây."
Khởi Linh dùng bước, tựa vào lan can cầu thang, nhìn xuống, giống như một vương tử cao lãnh nhìn thần dân của mình vậy:" Chuyện gì?"
Ông Khởi nghiêm nghị:" Nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện đưa nam sủng về."
Nam sủng? Mọe, trẫm còn chưa sủng chết y thì thôi, y thì sủng trẫm cái gì? Đè lên giường nhún à!!!!
Cẩm Lý cực kì bức xúc trước dang xưng của ông Khởi ban cho mình, trong lòng âm thầm tính toán chuyện làm sao xử đẹp ông ta, ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm đến sự đời, chỉ có điều động tác lớn hơn, đem mặt dấu vào trong lồng ngực của Khởi Linh.
Cảnh tượng này trong mắt Khởi Linh, lại thành Cẩm Lý bởi vì bị ông Khởi mắng mà uất ức núp vào lòng y. Toàn thân chảy dòng nước ấm, người này có thể sẵn sàng núp dưới đôi cánh của y, y cũng sẵn sàng bảo hộ người này, cho đến khi máu chảy, cho đến khi tóc bạc cũng sẽ không rời.
Khởi Linh hướng về phía ông Khởi:" Tôi đưa em ấy lên phòng trước." Có gì, đợi tôi quay trở lại sẽ tính sổ với hai người.
Khởi Linh trả lời xong, liền ôm Cẩm Lý vững trãi đi lên trên lầu. Mặc cho ba người phía sau tức giận đập bàn, uất ức khóc lên khóc xuống, y cũng không thèm quan tâm.
Y một mạch đưa Cẩm Lý về phòng lớn của mình, đặt anh xuống giường lớn. Cẩm Lý nhìn căn phòng to lớn tràn một màu xám ảm đạm...
Cẩm Lý:"..."
Trẫm có thể đập nó đi xây lại không?
Nghĩ là nói, Cẩm Lý trực tiếp hỏi Khởi Linh:" Tôi có thể đổi màu cho căn phòng không? Tôi không thích màu xám." Mặc dù nếu y không đồng ý thì Cẩm Lý vẫn sẽ nhất quyết đổi màu cho bằng được.
Màu xám, không phù hợp với anh, ở trong này lâu,Cẩm Lý cảm tưởng mình có thể bị thần kinh được luôn.
\[ Ký chủ hiện tại không phải vẫn đang bị thần kinh hay sao?\]
Im miệng.
\[ Người ta được đưa về nhà, có mấy ai mở miệng câu đầu tiên đã muốn đổi màu không? Ký chủ, thỉnh ngài đi theo mạch truyện thông thường, tôi không thể tiếp nhận nổi.\] Có một ký chủ cả ngày đều suy nghĩ những chuyện lệch trọng tâm 180 độ, nó cực kì ái ngại.
Không tiếp được thì thôi, cố quá sẽ thành quá cố.
\[ Ký chủ đừng ép hệ thống quá đáng.\] Nó hung chết ký chủ đấy. Ngài đừng có hối hận.
Cùng lắm là đào thêm vài cái hố, trẫm nông sâu đều nhảy rồi, cưỡng hiếp còn bị rồi, trẫm còn sợ cái gì nữa chứ!
\[...\] Nó không nên vì thỏa mãn hệ thống tính nhất thời mà sắp xếp cho ký chủ nhà nó bị cưỡng sớm như thế! Hiện tại hay rồi, vừa mới bắt đầu uy hiếp đã uy hiếp không nổi.
Hệ thống nhỏ tủi thân!
Trong tiếng gào thét ai oán của Ái Hòa Nhất Kinh, Khởi Linh sủng nịnh đáp:" Nếu em muốn."
" Được."
" Em ở đây nghỉ ngơi đi." Y phải xuống dưới nhà xử lý bạch liên hoa.
Cẩm Lý biết mục đích của Khởi Linh, sảng khoái đáp:" Vừa lúc đi đường dài cũng mệt mỏi."
Anh leo lên giường lớn của Khởi Linh, đắp chăn, ngoan ngoãn ngủ. Khởi Linh nhìn anh thoải mái leo lên giường của y ngủ, trong lòng mềm mại, gương mặt lạnh giá xuất hiện nụ cười nhẹ. Trong không gian xám xịt lạnh lẽo, hơi ấm tình yêu tỏa ra bốn phía.
Khởi Linh đứng thêm một lúc, mới trở ra ngoài. Cửa vừa đóng, cái người đang ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trên giường cũng mở mắt, ngồi bật dậy.
Đùa gì chứ! Xử Lý bạch liên qua, trẫm cũng muốn xem.
Cẩm Lý không hiểu học từ ai tính nhiều chuyện, nhanh nhẹn rời khỏi giường, không tiếng động bám theo Khởi Linh đi xuống dưới nhà.
Trước khi lên đây, Cẩm Lý đã quan sát rất kĩ cấu trúc của ngôi biệt thự này rồi, có một vị trí mà chỉ cần trốn trong đó sẽ có thể thuận lợi nghe lén mà không sợ bị phát hiện. Thời điểm Cẩm Lý vào vị trí, cũng là lúc tình hình bên kia diễn ra căng thẳng.
Có lẽ Khởi Linh cùng với gia đình y cũng là loại một lời cũng không hợp. Mới cùng nhau nói vài câu đã bắt đầu to tiếng. Ông Khởi tức giận quát mắng áp đặt, bà Khởi ngồi một bên an ủi bạch liên hoa đang la khóc, Khởi Linh lạnh mặt đúng một bên bỏ tay vào trong túi.
Cẩm Lý quan sát tình hình, cạn lời.
Ông Khởi nói:" Nơi này không chào đón đám nam sủng bần tiện."
Khởi Linh nói:" Nhà của tôi, tôi muốn mang ai về thì mang."
Ông Khởi nói:" Nghịch tử, cánh lớn liền bất hiếu với cha mẹ đúng không?"
Khởi Linh nói:" Tôi không muốn nhắc lại vấn đề này."
Bà Khởi ôm bạch liên hoa:" Con ngoan, đừng khóc, ta làm chủ cho con."
Bạch Liên hoa bù lu bù loa khóc lóc:" Anh ấy vì một nam sủng mà không cần con."
Cẩm\* nam sủng\* Lý núp góc khuất quan sát:"..."
Cái nhà này còn loạn hơn nhà Kinh Bắc nữa.
Bà Khởi nói không được, nghẹn uất nhìn ông Khởi đang ngồi đối diện. Vị hôn thê bạch liên hoa bắt đầu ở trong lòng bà Khởi khóc tức tưởi.
Bà Khởi nhẹ giọng an ủi:" Được rồi, Mộc Mộc ngoan, ta sẽ làm chủ cho con, con dâu của ta, chỉ có thể là con."
Bên bà Khởi quá ồn ào, Khởi Linh không còn kiên nhẫn để tiếp tục đứng ở cửa nữa, xoay người muốn trở về phòng, ngay lúc chân đặt lên cầu thang, phía sau vang lên giọng của đàn ông trung niên, 100% là của ông Khởi.
" Còn ra thể thống gì? Khởi Linh, con mau lại đây."
Khởi Linh dùng bước, tựa vào lan can cầu thang, nhìn xuống, giống như một vương tử cao lãnh nhìn thần dân của mình vậy:" Chuyện gì?"
Ông Khởi nghiêm nghị:" Nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện đưa nam sủng về."
Nam sủng? Mọe, trẫm còn chưa sủng chết y thì thôi, y thì sủng trẫm cái gì? Đè lên giường nhún à!!!!
Cẩm Lý cực kì bức xúc trước dang xưng của ông Khởi ban cho mình, trong lòng âm thầm tính toán chuyện làm sao xử đẹp ông ta, ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm đến sự đời, chỉ có điều động tác lớn hơn, đem mặt dấu vào trong lồng ngực của Khởi Linh.
Cảnh tượng này trong mắt Khởi Linh, lại thành Cẩm Lý bởi vì bị ông Khởi mắng mà uất ức núp vào lòng y. Toàn thân chảy dòng nước ấm, người này có thể sẵn sàng núp dưới đôi cánh của y, y cũng sẵn sàng bảo hộ người này, cho đến khi máu chảy, cho đến khi tóc bạc cũng sẽ không rời.
Khởi Linh hướng về phía ông Khởi:" Tôi đưa em ấy lên phòng trước." Có gì, đợi tôi quay trở lại sẽ tính sổ với hai người.
Khởi Linh trả lời xong, liền ôm Cẩm Lý vững trãi đi lên trên lầu. Mặc cho ba người phía sau tức giận đập bàn, uất ức khóc lên khóc xuống, y cũng không thèm quan tâm.
Y một mạch đưa Cẩm Lý về phòng lớn của mình, đặt anh xuống giường lớn. Cẩm Lý nhìn căn phòng to lớn tràn một màu xám ảm đạm...
Cẩm Lý:"..."
Trẫm có thể đập nó đi xây lại không?
Nghĩ là nói, Cẩm Lý trực tiếp hỏi Khởi Linh:" Tôi có thể đổi màu cho căn phòng không? Tôi không thích màu xám." Mặc dù nếu y không đồng ý thì Cẩm Lý vẫn sẽ nhất quyết đổi màu cho bằng được.
Màu xám, không phù hợp với anh, ở trong này lâu,Cẩm Lý cảm tưởng mình có thể bị thần kinh được luôn.
\[ Ký chủ hiện tại không phải vẫn đang bị thần kinh hay sao?\]
Im miệng.
\[ Người ta được đưa về nhà, có mấy ai mở miệng câu đầu tiên đã muốn đổi màu không? Ký chủ, thỉnh ngài đi theo mạch truyện thông thường, tôi không thể tiếp nhận nổi.\] Có một ký chủ cả ngày đều suy nghĩ những chuyện lệch trọng tâm 180 độ, nó cực kì ái ngại.
Không tiếp được thì thôi, cố quá sẽ thành quá cố.
\[ Ký chủ đừng ép hệ thống quá đáng.\] Nó hung chết ký chủ đấy. Ngài đừng có hối hận.
Cùng lắm là đào thêm vài cái hố, trẫm nông sâu đều nhảy rồi, cưỡng hiếp còn bị rồi, trẫm còn sợ cái gì nữa chứ!
\[...\] Nó không nên vì thỏa mãn hệ thống tính nhất thời mà sắp xếp cho ký chủ nhà nó bị cưỡng sớm như thế! Hiện tại hay rồi, vừa mới bắt đầu uy hiếp đã uy hiếp không nổi.
Hệ thống nhỏ tủi thân!
Trong tiếng gào thét ai oán của Ái Hòa Nhất Kinh, Khởi Linh sủng nịnh đáp:" Nếu em muốn."
" Được."
" Em ở đây nghỉ ngơi đi." Y phải xuống dưới nhà xử lý bạch liên hoa.
Cẩm Lý biết mục đích của Khởi Linh, sảng khoái đáp:" Vừa lúc đi đường dài cũng mệt mỏi."
Anh leo lên giường lớn của Khởi Linh, đắp chăn, ngoan ngoãn ngủ. Khởi Linh nhìn anh thoải mái leo lên giường của y ngủ, trong lòng mềm mại, gương mặt lạnh giá xuất hiện nụ cười nhẹ. Trong không gian xám xịt lạnh lẽo, hơi ấm tình yêu tỏa ra bốn phía.
Khởi Linh đứng thêm một lúc, mới trở ra ngoài. Cửa vừa đóng, cái người đang ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trên giường cũng mở mắt, ngồi bật dậy.
Đùa gì chứ! Xử Lý bạch liên qua, trẫm cũng muốn xem.
Cẩm Lý không hiểu học từ ai tính nhiều chuyện, nhanh nhẹn rời khỏi giường, không tiếng động bám theo Khởi Linh đi xuống dưới nhà.
Trước khi lên đây, Cẩm Lý đã quan sát rất kĩ cấu trúc của ngôi biệt thự này rồi, có một vị trí mà chỉ cần trốn trong đó sẽ có thể thuận lợi nghe lén mà không sợ bị phát hiện. Thời điểm Cẩm Lý vào vị trí, cũng là lúc tình hình bên kia diễn ra căng thẳng.
Có lẽ Khởi Linh cùng với gia đình y cũng là loại một lời cũng không hợp. Mới cùng nhau nói vài câu đã bắt đầu to tiếng. Ông Khởi tức giận quát mắng áp đặt, bà Khởi ngồi một bên an ủi bạch liên hoa đang la khóc, Khởi Linh lạnh mặt đúng một bên bỏ tay vào trong túi.
Cẩm Lý quan sát tình hình, cạn lời.
Ông Khởi nói:" Nơi này không chào đón đám nam sủng bần tiện."
Khởi Linh nói:" Nhà của tôi, tôi muốn mang ai về thì mang."
Ông Khởi nói:" Nghịch tử, cánh lớn liền bất hiếu với cha mẹ đúng không?"
Khởi Linh nói:" Tôi không muốn nhắc lại vấn đề này."
Bà Khởi ôm bạch liên hoa:" Con ngoan, đừng khóc, ta làm chủ cho con."
Bạch Liên hoa bù lu bù loa khóc lóc:" Anh ấy vì một nam sủng mà không cần con."
Cẩm\* nam sủng\* Lý núp góc khuất quan sát:"..."
Cái nhà này còn loạn hơn nhà Kinh Bắc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất