Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 97: Tuổi trẻ ai chẳng có lúc bị trói trên giường (11)
Khởi Linh kiên quyết không nhận nợ:" Không thể là không thể."
Bạch liên hoa:" Anh Khởi Linh, em không quan tâm anh ở ngoài kia có bao nhiêu tình nhân, nam cũng được, nữ cùng được, em sẽ không oán hận anh."
Khởi Linh lạnh nhạt:" Cô có quyền?" Ai cho cô cái quyền oán hận?
Bạch liên hoa bị Khởi Linh dọa sợ, vừa mới nói được một câu, lại tiếp tục ôm lấy bà Khởi khóc lóc thảm thương. Cẩm Lý phát hiện ngoài khóc ra, bạch liên hoa này thứ gì cũng không làm.
Bà Khởi:" Mẹ biết con đang ở tuổi phản nghịch, chưa muốn thành hôn, thế nhưng Tiểu Mộc là khuê nữ nhà lành, rất xứng với con, đợi đến khi con suy nghĩ kĩ rồi, sẽ thấy Tiểu Mộc rất tốt."
Tốt cái mọe, khóc lóc giả trân như thế kia mà vẫn bị lừa, hai người này là ngu ngốc hay mắt mù vậy!!!
Cẩm Lý bên này mất hết kiên nhẫn, không muốn xem vở kịch buồn cười này nữa, Khởi Linh cũng không có thừa thời gian vào mấy việc râu ria này.
" Tôi xuống đây chỉ muốn nhấn mạnh với hai người, không được làm phiền đến người của tôi, nếu không, các người sẽ phải trả giá."
Đe dọa xong, Khởi Linh hừ lạnh xoay người đi về phía cầu thang. Động tác quá nhanh, Cẩm Lý còn chưa kịp rút... bị y phát hiện.
Khởi Linh:"... em làm gì ở đây?"
Cẩm Lý cười trừ ra khỏi chỗ ẩn nấp:" Tôi lạc đường."
Mọe, mải xem kịch quá, động tác liền chậm đi.
Cẩm Lý xuất hiện,thu hút toàn bộ ánh nhìn của bốn người ở phòng khách lớn. Ngoài ánh mắt ôn nhu của Khởi Linh ra, ba cặp mắt còn lại đều tựa như dao găm sắc bén găm về phía Cẩm Lý.
Nếu ánh mắt có lực sát thương, toàn thân Cẩm Lý đã máu chảy đầm đìa rồi.
Cẩm Lý là người đã đạt đến cảnh giới miễn nhiễm với bất kì thể loại ánh mắt nào của người ngoài, bởi vậy, dù cho ba người kia có liếc đến lác mắt, anh cũng không mảy may để ý.
Khởi Linh sủng nịnh tiến tới ôm lấy Cẩm Lý:" Anh dẫn đường cho em."
Cẩm Lý: haha.
" Đứng lại." Ông Khởi gọi với theo.
Khởi Linh nhỏ giọng nói với Cẩm Lý:" Đừng để ý đến bọn họ."
Cẩm Lý biểu thị: Trẫm cũng không rảnh mà quản người ngoài, quản ngươi đã mệt muốn chết rồi.
Anh theo Khởi Linh trở về phòng.
" Nơi này tuyệt đối an toàn, có thể yên tâm ở lại tĩnh dưỡng."
" Vết thương cũng không còn đau nữa." Hiện tại anh có thể ngồi mà không sợ đau nữa. Tình hình tiến triển rất tốt.
" Ừm, anh phải ra ngoài một chuyến."
" Xử lý đám người bên kia sao?"
Khởi Linh không ngờ Cẩm Lý sẽ thẳng thắn hỏi như vậy, thế nhưng xét đến thân thủ không bình thường của Cẩm Lý, y gật đầu thú nhận:" Đúng vậy. Anh đi giải quyết bọn họ."
Thật ra Cẩm Lý chỉ tùy tiện hỏi để xác định xem đây liệu có phải tình tiết cải tà quy chính đầu tiên hay không. Vậy mà thật sự phải.
Cẩm Lý lên tiếng ngăn cản:" Tôi không muốn."
Không đợi Khởi Linh đáp lại, anh liền nói tiếp:" Từ nay về sau, tôi giúp anh xử lý, anh không được làm việc ác."
Khởi Linh:"?!!"
Y nghi ngờ mình đang hiểu sai ý của Cẩm Lý.
" Tôi không muốn anh làm chuyện xấu, từ nay về sau, tôi giúp anh xử lý."
Khởi Linh nhìn bộ dạng của Cẩm Lý, đáy lòng không khỏi ấm áp, ôm lấy Cẩm Lý, nhẹ giọng:" Anh đã bước chân vào thế giới này, chính là không thể quay đầu. Em không thể chấp nhận anh sao?"
Cẩm Lý chắc nịch đám:" Không thể. Phải quay đầu."
" Từ nay về sau, chuyện xấu tôi giúp anh làm."
\[ Ký chủ, ngài nói sai rồi, phải là cùng nhau cải tà quy chính, thoát khỏi thế giới đầy xấu xa, cùng nhau bước đi trên con đường ánh sáng màu hồng chứ!\]
Suỵt.
\[Ký chủ, ngài không thể sống tốt được hay sao?\]
Trẫm vẫn đang sống rất tốt.
Khởi Linh nhìn bộ dáng của Cẩm Lý, không muốn để Cẩm Lý phải thất vọng, đành gật đầu đồng ý:" Được, nghe em."
Người này y đã cho người điều tra qua, không biết tại sao thân thủ lại cao, thế nhưng chắc chắn chưa từng dính líu đến xã hội đen ( Ngoài việc bố anh vay nợ tiền của y), cho nên có lẽ anh không hiểu rõ sự đen tối của giới xã hội đen, vẫn suy nghĩ mọi chuyện dễ dàng.
Cẩm Lý biết bên trong y vẫn chưa thật sự tin tưởng mình, hướng y nói:" Cho tôi 10 ngày, tôi giúp anh xử lý tốt đám người bên kia."
Khởi Linh:"..." Bé con nhà mình nói chuyện ngày càng mạnh miệng, liệu có phải do mình chiều hư rồi hay không?
Nghĩ lại thì, y vẫn chưa cưng chiều bé con được bao lâu. Nhẩm tính, hình như chưa đầy 3 ngày.
Tại sao trước đây y lại coi bé con đáng yêu này là công cụ mà hành hạ phát tiết chứ! Hối hận chết đi. Từ giờ trở đi, phải cưng chiều, phải bù đắp cho bé con, phải ngoan ngoãn, như vậy bé con mới không rời đi.
"Tôi chỉ cần anh cho tôi mượn bang đảng của anh." Mượn người một chút, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Khởi Linh mặc dù không tin lời Cẩm Lý nói là thật, nhưng sự bao che sủng nịnh khiến y dễ dàng đồng ý với yêu cầu của anh. Cứ để bé con chơi đùa một chút, 10 ngày sau mới bắt đầu kế hoạch cũng không quá ảnh hưởng.
" Được, ngày mai liền mang người tới cho em."
Anh muốn gì y đều đáp ứng, cho nên, đừng rời khỏi y.
Bạch liên hoa:" Anh Khởi Linh, em không quan tâm anh ở ngoài kia có bao nhiêu tình nhân, nam cũng được, nữ cùng được, em sẽ không oán hận anh."
Khởi Linh lạnh nhạt:" Cô có quyền?" Ai cho cô cái quyền oán hận?
Bạch liên hoa bị Khởi Linh dọa sợ, vừa mới nói được một câu, lại tiếp tục ôm lấy bà Khởi khóc lóc thảm thương. Cẩm Lý phát hiện ngoài khóc ra, bạch liên hoa này thứ gì cũng không làm.
Bà Khởi:" Mẹ biết con đang ở tuổi phản nghịch, chưa muốn thành hôn, thế nhưng Tiểu Mộc là khuê nữ nhà lành, rất xứng với con, đợi đến khi con suy nghĩ kĩ rồi, sẽ thấy Tiểu Mộc rất tốt."
Tốt cái mọe, khóc lóc giả trân như thế kia mà vẫn bị lừa, hai người này là ngu ngốc hay mắt mù vậy!!!
Cẩm Lý bên này mất hết kiên nhẫn, không muốn xem vở kịch buồn cười này nữa, Khởi Linh cũng không có thừa thời gian vào mấy việc râu ria này.
" Tôi xuống đây chỉ muốn nhấn mạnh với hai người, không được làm phiền đến người của tôi, nếu không, các người sẽ phải trả giá."
Đe dọa xong, Khởi Linh hừ lạnh xoay người đi về phía cầu thang. Động tác quá nhanh, Cẩm Lý còn chưa kịp rút... bị y phát hiện.
Khởi Linh:"... em làm gì ở đây?"
Cẩm Lý cười trừ ra khỏi chỗ ẩn nấp:" Tôi lạc đường."
Mọe, mải xem kịch quá, động tác liền chậm đi.
Cẩm Lý xuất hiện,thu hút toàn bộ ánh nhìn của bốn người ở phòng khách lớn. Ngoài ánh mắt ôn nhu của Khởi Linh ra, ba cặp mắt còn lại đều tựa như dao găm sắc bén găm về phía Cẩm Lý.
Nếu ánh mắt có lực sát thương, toàn thân Cẩm Lý đã máu chảy đầm đìa rồi.
Cẩm Lý là người đã đạt đến cảnh giới miễn nhiễm với bất kì thể loại ánh mắt nào của người ngoài, bởi vậy, dù cho ba người kia có liếc đến lác mắt, anh cũng không mảy may để ý.
Khởi Linh sủng nịnh tiến tới ôm lấy Cẩm Lý:" Anh dẫn đường cho em."
Cẩm Lý: haha.
" Đứng lại." Ông Khởi gọi với theo.
Khởi Linh nhỏ giọng nói với Cẩm Lý:" Đừng để ý đến bọn họ."
Cẩm Lý biểu thị: Trẫm cũng không rảnh mà quản người ngoài, quản ngươi đã mệt muốn chết rồi.
Anh theo Khởi Linh trở về phòng.
" Nơi này tuyệt đối an toàn, có thể yên tâm ở lại tĩnh dưỡng."
" Vết thương cũng không còn đau nữa." Hiện tại anh có thể ngồi mà không sợ đau nữa. Tình hình tiến triển rất tốt.
" Ừm, anh phải ra ngoài một chuyến."
" Xử lý đám người bên kia sao?"
Khởi Linh không ngờ Cẩm Lý sẽ thẳng thắn hỏi như vậy, thế nhưng xét đến thân thủ không bình thường của Cẩm Lý, y gật đầu thú nhận:" Đúng vậy. Anh đi giải quyết bọn họ."
Thật ra Cẩm Lý chỉ tùy tiện hỏi để xác định xem đây liệu có phải tình tiết cải tà quy chính đầu tiên hay không. Vậy mà thật sự phải.
Cẩm Lý lên tiếng ngăn cản:" Tôi không muốn."
Không đợi Khởi Linh đáp lại, anh liền nói tiếp:" Từ nay về sau, tôi giúp anh xử lý, anh không được làm việc ác."
Khởi Linh:"?!!"
Y nghi ngờ mình đang hiểu sai ý của Cẩm Lý.
" Tôi không muốn anh làm chuyện xấu, từ nay về sau, tôi giúp anh xử lý."
Khởi Linh nhìn bộ dạng của Cẩm Lý, đáy lòng không khỏi ấm áp, ôm lấy Cẩm Lý, nhẹ giọng:" Anh đã bước chân vào thế giới này, chính là không thể quay đầu. Em không thể chấp nhận anh sao?"
Cẩm Lý chắc nịch đám:" Không thể. Phải quay đầu."
" Từ nay về sau, chuyện xấu tôi giúp anh làm."
\[ Ký chủ, ngài nói sai rồi, phải là cùng nhau cải tà quy chính, thoát khỏi thế giới đầy xấu xa, cùng nhau bước đi trên con đường ánh sáng màu hồng chứ!\]
Suỵt.
\[Ký chủ, ngài không thể sống tốt được hay sao?\]
Trẫm vẫn đang sống rất tốt.
Khởi Linh nhìn bộ dáng của Cẩm Lý, không muốn để Cẩm Lý phải thất vọng, đành gật đầu đồng ý:" Được, nghe em."
Người này y đã cho người điều tra qua, không biết tại sao thân thủ lại cao, thế nhưng chắc chắn chưa từng dính líu đến xã hội đen ( Ngoài việc bố anh vay nợ tiền của y), cho nên có lẽ anh không hiểu rõ sự đen tối của giới xã hội đen, vẫn suy nghĩ mọi chuyện dễ dàng.
Cẩm Lý biết bên trong y vẫn chưa thật sự tin tưởng mình, hướng y nói:" Cho tôi 10 ngày, tôi giúp anh xử lý tốt đám người bên kia."
Khởi Linh:"..." Bé con nhà mình nói chuyện ngày càng mạnh miệng, liệu có phải do mình chiều hư rồi hay không?
Nghĩ lại thì, y vẫn chưa cưng chiều bé con được bao lâu. Nhẩm tính, hình như chưa đầy 3 ngày.
Tại sao trước đây y lại coi bé con đáng yêu này là công cụ mà hành hạ phát tiết chứ! Hối hận chết đi. Từ giờ trở đi, phải cưng chiều, phải bù đắp cho bé con, phải ngoan ngoãn, như vậy bé con mới không rời đi.
"Tôi chỉ cần anh cho tôi mượn bang đảng của anh." Mượn người một chút, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Khởi Linh mặc dù không tin lời Cẩm Lý nói là thật, nhưng sự bao che sủng nịnh khiến y dễ dàng đồng ý với yêu cầu của anh. Cứ để bé con chơi đùa một chút, 10 ngày sau mới bắt đầu kế hoạch cũng không quá ảnh hưởng.
" Được, ngày mai liền mang người tới cho em."
Anh muốn gì y đều đáp ứng, cho nên, đừng rời khỏi y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất