Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh)
Chương 10:
Thấy người phụ nữ này nhìn mình bằng đôi mắt long lanh như thật sự không hiểu gì, ác ý trong Tư Hoài Dụ lại bùng lên, anh tiến về phía người phụ nữ, cố ý nói với Ôn Nhiễm: “Bọn họ sẽ làm đủ mọi chuyện hạ lưu nhất trên đời này.”
Người phụ nữ lùi lại, trên mặt lộ ra vẻ luống cuống, nhưng trong lòng Ôn Nhiễm lại vô cùng phấn khích.
Nói đi, nói cặn kẽ xem nào, cô ngược lại muốn xem xem có thể hạ lưu đến mức nào!
Thấy cô càng hoảng sợ, lời nói của Tư Hoài Dụ càng trở nên trắng trợn hơn, như cố tình làm cô khó xử, anh nói: “Chồng cháu sẽ sờ khắp cơ thể người phụ nữ đó, hôn từng tấc da thịt của người phụ nữ đó, bọn họ còn thở hổn hển kêu lên từng hồi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt người phụ nữ trước mặt lập tức đỏ bừng, cảm giác xấu hổ dâng lên, cô khẽ nói: “Chú nhỏ, chú, chú…”
Cô ấp úng mãi cũng không nói nên lời, xấu hổ quá, sao có thể nói những lời trần trụi như vậy được?
Thấy cô xấu hổ đến mức sợ hãi, Tư Hoài Dụ kéo kéo chiếc cà vạt ở cổ áo sơ mi, giọng khàn khàn nói: “Là cháu thả nó ra ngoài ăn vụng, là cháu cho nó cơ hội đè lên người phụ nữ khác để giải tỏa.”
“Đừng, đừng nói nữa!” Ôn Nhiễm lùi lại, ngã ngồi xuống ghế sofa, Tư Hoài Dụ đứng ngay trước mặt cô.
Người phụ nữ ngước lên nhìn anh, thân hình người đàn ông cao lớn như vậy, còn cô thì giống như một con vật nhỏ bé, lời nói của cô thậm chí không có sức chống cự.
Cô lẩm bẩm: “Họ rõ ràng mới… sao có thể lại đi…”
Ôn Nhiễm muốn phản bác, nhưng không ngờ người đàn ông lại cười một tiếng, Tư Hoài Dụ trêu chọc: “Xem ra cháu dâu không hiểu đàn ông rồi.”
Cúi đầu nhìn người phụ nữ bên dưới, ánh mắt anh tối sầm lại, Ôn Nhiễm không đáp lại, nhưng chỉ có hai người trong phòng khách, yên tĩnh không một tiếng động, tiếng hít thở gấp gáp của người phụ nữ, Tư Hoài Dụ nghe rất rõ, đến cả không khí cũng trở nên ái muội trong nháy mắt.
Nhưng trước khi anh kịp có hành động gì khác, Tư Ngạn lại từ bên ngoài quay về.
Ôn Nhiễm thấy điểm trên đầu Tư Hoài Dụ đã tăng thêm 8 điểm, vốn còn muốn tiếp tục so chiêu với anh, ai ngờ Tư Ngạn lại trở về, thật là mất hứng.
Từ góc nhìn của Tư Ngạn khi bước vào cửa, chỉ thấy Ôn Nhiễm ngồi trên ghế sofa, Tư Hoài Dụ đứng trước ghế sofa, giữa hai người vẫn cách nhau một khoảng nhất định, Tư Ngạn cũng không nghi ngờ gì hai người này.
Anh ta nói với Ôn Nhiễm: “Lên đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Nhiễm lập tức đi theo, lúc đi còn lén nhìn Tư Hoài Dụ một cái, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, cô lập tức thu hồi tầm mắt.
Người phụ nữ lùi lại, trên mặt lộ ra vẻ luống cuống, nhưng trong lòng Ôn Nhiễm lại vô cùng phấn khích.
Nói đi, nói cặn kẽ xem nào, cô ngược lại muốn xem xem có thể hạ lưu đến mức nào!
Thấy cô càng hoảng sợ, lời nói của Tư Hoài Dụ càng trở nên trắng trợn hơn, như cố tình làm cô khó xử, anh nói: “Chồng cháu sẽ sờ khắp cơ thể người phụ nữ đó, hôn từng tấc da thịt của người phụ nữ đó, bọn họ còn thở hổn hển kêu lên từng hồi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt người phụ nữ trước mặt lập tức đỏ bừng, cảm giác xấu hổ dâng lên, cô khẽ nói: “Chú nhỏ, chú, chú…”
Cô ấp úng mãi cũng không nói nên lời, xấu hổ quá, sao có thể nói những lời trần trụi như vậy được?
Thấy cô xấu hổ đến mức sợ hãi, Tư Hoài Dụ kéo kéo chiếc cà vạt ở cổ áo sơ mi, giọng khàn khàn nói: “Là cháu thả nó ra ngoài ăn vụng, là cháu cho nó cơ hội đè lên người phụ nữ khác để giải tỏa.”
“Đừng, đừng nói nữa!” Ôn Nhiễm lùi lại, ngã ngồi xuống ghế sofa, Tư Hoài Dụ đứng ngay trước mặt cô.
Người phụ nữ ngước lên nhìn anh, thân hình người đàn ông cao lớn như vậy, còn cô thì giống như một con vật nhỏ bé, lời nói của cô thậm chí không có sức chống cự.
Cô lẩm bẩm: “Họ rõ ràng mới… sao có thể lại đi…”
Ôn Nhiễm muốn phản bác, nhưng không ngờ người đàn ông lại cười một tiếng, Tư Hoài Dụ trêu chọc: “Xem ra cháu dâu không hiểu đàn ông rồi.”
Cúi đầu nhìn người phụ nữ bên dưới, ánh mắt anh tối sầm lại, Ôn Nhiễm không đáp lại, nhưng chỉ có hai người trong phòng khách, yên tĩnh không một tiếng động, tiếng hít thở gấp gáp của người phụ nữ, Tư Hoài Dụ nghe rất rõ, đến cả không khí cũng trở nên ái muội trong nháy mắt.
Nhưng trước khi anh kịp có hành động gì khác, Tư Ngạn lại từ bên ngoài quay về.
Ôn Nhiễm thấy điểm trên đầu Tư Hoài Dụ đã tăng thêm 8 điểm, vốn còn muốn tiếp tục so chiêu với anh, ai ngờ Tư Ngạn lại trở về, thật là mất hứng.
Từ góc nhìn của Tư Ngạn khi bước vào cửa, chỉ thấy Ôn Nhiễm ngồi trên ghế sofa, Tư Hoài Dụ đứng trước ghế sofa, giữa hai người vẫn cách nhau một khoảng nhất định, Tư Ngạn cũng không nghi ngờ gì hai người này.
Anh ta nói với Ôn Nhiễm: “Lên đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Nhiễm lập tức đi theo, lúc đi còn lén nhìn Tư Hoài Dụ một cái, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, cô lập tức thu hồi tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất