Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh)
Chương 7:
Khu vườn sau nhà lúc nửa đêm, cô nam quả nữ, vả lại thân phận mẫn cảm...
Anh hít một hơi thật sâu, kéo người trong ngực ra xa một khoảng, trực tiếp bế ngang cô lên: “Đi ra ngoài rồi nói sau.”
Mặc dù giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Ôn Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được sự bối rối của anh.
Ôn Nhiễm ở trong bóng đêm âm thầm nhếch môi, ai nói đàn ông sẽ không tưởng tượng?
Hệ thống tò mò hỏi: “Anh ta đang nghĩ gì vậy?”
Nó cũng nhận ra Tư Hoài Dụ so với lúc nãy hình như có gì đó không đúng.
Ôn Nhiễm hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Cô trông bộ dáng hệ thống không giống như sẽ hiểu, bèn nói: “Ảo tưởng của phụ nữ là tình yêu, nên mới có nhiều phụ nữ vì một lời hứa suông của đàn ông mà như thiêu thân lao vào.”
“Còn ảo tưởng của đàn ông thì rất đơn giản, bất kể là người đàn ông nào cũng sẽ có dục vọng thấp hèn nhất.”
Quan trọng nhất là đây chính là PO văn nha, nếu bọn họ đều là nhân vật trong sách, Ôn Nhiễm cược là những người đàn ông này tuyệt đối rất si mê cảm giác cấm kỵ.
“Chú nhỏ...” Cô thu bàn tay đang ôm cổ người đàn ông lại, cố ý làm ra vẻ muốn giữ khoảng cách, nhưng tứ chi lại không biết để đâu cho phải.
Nhưng tình hình thực tế là cô không hề nhàn rỗi, đầu ngón tay người phụ nữ vô tình cọ xát trên cổ anh, từng cái từng cái, làm ngứa ngáy trái tim người đàn ông.
Ngữ khí Tư Hoài Dụ trầm thấp, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Anh bước nhanh hơn, sau khi đi ra khỏi con đường nhỏ tối tăm không ánh sáng kia cũng không buông Ôn Nhiễm xuống.
... …
Tư Hoài Dụ trở lại phòng khách nhà họ Tư, đặt Ôn Nhiễm lên ghế sofa, gọi bác sĩ gia đình đến xem chân cô bị thương.
Bác sĩ chưa đến, Ôn Nhiễm đã chủ động cởi chiếc áo khoác Tư Hoài Dụ choàng trên người mình ra, cô đưa áo vest cho anh, nói: “Cảm ơn chú nhỏ đã chăm sóc cháu.”
Tư Hoài Dụ thấy cô khách sáo như vậy, nghĩ là cô muốn tránh hiềm nghi, anh nhìn vào chiếc áo khoác, hai giây sau mới nhận lấy.
Đợi bác sĩ xem mắt cá chân của Ôn Nhiễm, nói rằng phải dùng tay nắn thẳng mắt cá chân, Tư Hoài Dụ thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa rõ ràng run lên, nhìn cô sợ hãi ngây ngốc, anh không khỏi bật cười.
“Yên tâm, không đau.” Tư Hoài Dụ an ủi cô trước.
Lâm Hạo còn chưa từng thấy Tư Hoài Dụ nói với ai như vậy, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tư Hoài Dụ một cái, thấy anh vẫn lạnh lùng như thường, liền nhìn vào mắt cá chân của Ôn Nhiễm.
“Chú nhỏ trước đây cũng từng bị trẹo chân sao?” Ôn Nhiễm tò mò nhìn anh.
Tư Hoài Dụ gật đầu: “Không phải chuyện lớn, chỉ cần không bị thương gân cốt thì đều là chuyện nhỏ.”
Trong mắt anh, trẹo chân thậm chí không được coi là vết thương nhỏ, chỉ có những bông hoa được nuôi trong nhà kính như Ôn Nhiễm mới sợ hãi.
Anh hít một hơi thật sâu, kéo người trong ngực ra xa một khoảng, trực tiếp bế ngang cô lên: “Đi ra ngoài rồi nói sau.”
Mặc dù giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Ôn Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được sự bối rối của anh.
Ôn Nhiễm ở trong bóng đêm âm thầm nhếch môi, ai nói đàn ông sẽ không tưởng tượng?
Hệ thống tò mò hỏi: “Anh ta đang nghĩ gì vậy?”
Nó cũng nhận ra Tư Hoài Dụ so với lúc nãy hình như có gì đó không đúng.
Ôn Nhiễm hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Cô trông bộ dáng hệ thống không giống như sẽ hiểu, bèn nói: “Ảo tưởng của phụ nữ là tình yêu, nên mới có nhiều phụ nữ vì một lời hứa suông của đàn ông mà như thiêu thân lao vào.”
“Còn ảo tưởng của đàn ông thì rất đơn giản, bất kể là người đàn ông nào cũng sẽ có dục vọng thấp hèn nhất.”
Quan trọng nhất là đây chính là PO văn nha, nếu bọn họ đều là nhân vật trong sách, Ôn Nhiễm cược là những người đàn ông này tuyệt đối rất si mê cảm giác cấm kỵ.
“Chú nhỏ...” Cô thu bàn tay đang ôm cổ người đàn ông lại, cố ý làm ra vẻ muốn giữ khoảng cách, nhưng tứ chi lại không biết để đâu cho phải.
Nhưng tình hình thực tế là cô không hề nhàn rỗi, đầu ngón tay người phụ nữ vô tình cọ xát trên cổ anh, từng cái từng cái, làm ngứa ngáy trái tim người đàn ông.
Ngữ khí Tư Hoài Dụ trầm thấp, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Anh bước nhanh hơn, sau khi đi ra khỏi con đường nhỏ tối tăm không ánh sáng kia cũng không buông Ôn Nhiễm xuống.
... …
Tư Hoài Dụ trở lại phòng khách nhà họ Tư, đặt Ôn Nhiễm lên ghế sofa, gọi bác sĩ gia đình đến xem chân cô bị thương.
Bác sĩ chưa đến, Ôn Nhiễm đã chủ động cởi chiếc áo khoác Tư Hoài Dụ choàng trên người mình ra, cô đưa áo vest cho anh, nói: “Cảm ơn chú nhỏ đã chăm sóc cháu.”
Tư Hoài Dụ thấy cô khách sáo như vậy, nghĩ là cô muốn tránh hiềm nghi, anh nhìn vào chiếc áo khoác, hai giây sau mới nhận lấy.
Đợi bác sĩ xem mắt cá chân của Ôn Nhiễm, nói rằng phải dùng tay nắn thẳng mắt cá chân, Tư Hoài Dụ thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa rõ ràng run lên, nhìn cô sợ hãi ngây ngốc, anh không khỏi bật cười.
“Yên tâm, không đau.” Tư Hoài Dụ an ủi cô trước.
Lâm Hạo còn chưa từng thấy Tư Hoài Dụ nói với ai như vậy, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tư Hoài Dụ một cái, thấy anh vẫn lạnh lùng như thường, liền nhìn vào mắt cá chân của Ôn Nhiễm.
“Chú nhỏ trước đây cũng từng bị trẹo chân sao?” Ôn Nhiễm tò mò nhìn anh.
Tư Hoài Dụ gật đầu: “Không phải chuyện lớn, chỉ cần không bị thương gân cốt thì đều là chuyện nhỏ.”
Trong mắt anh, trẹo chân thậm chí không được coi là vết thương nhỏ, chỉ có những bông hoa được nuôi trong nhà kính như Ôn Nhiễm mới sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất