Chương 112
Ở phía đông đại lục Huyền Thiên, bởi linh khí mỏng manh, không có tu sĩ cấp cao ra vào, bọn Thương Thăng từ nơi này trực tiếp đi qua biển rời khỏi đại lục Huyền Thiên, khá là an toàn, hơn nữa rất ít người có thể nghĩ rằng Thương Thăng họ không lựa chọn tới đại lục Huyền Đằng và đại lục Huyền Linh gần nhất mà lại chọn đi tới đại lục Huyền Hoàng tương đối xa.
Đại thế giới Huyền Linh tổng cộng có năm đại lục, đại lục Huyền Hoàng vòng quanh bốn đại lục còn lại, cũng là nơi linh khí tràn đầy nhất, thực lực của tu sĩ mạnh nhất, thực lực của tu sĩ đại lục Huyền Thiên cũng chỉ có thể xếp hạng liền sau.
Đại lục Huyền Thiên ở phía tây đại lục Huyền Hoàng, đại lục Huyền Đằng và đại lục Huyền Linh ở phía bắc và nam của đại lục Huyền Hoàng, mà Huyền Dược lại ở phía đông của Huyền Hoàng.
Lần này đi cũng không phải do Thương Thăng và Vân Túc sợ phần lớn các môn phái cùng Kiếm Tiên môn, mà muốn bảo tồn thực lực, truy tra chân tướng, bởi theo suy đoán của Thương Thăng, chuyện lần này nhất định không đơn giản như vậy.
Tuy Bạch Toàn Ảnh là đệ tử nam duy nhất dưới tay Đan Vân tôn giả, thiên phú cao nhưng cũng chỉ mới Kim Đan kỳ, ngoài hắn ra, Đan Vân tôn giả còn có nhiều đệ tử ký danh khác, những đệ tử ký danh này tuy thiên phú bình thường nhưng thực lực cao hơn Bạch Toàn Ảnh không biết bao nhiêu lần, ít đi một đệ tử Kim Đan kỳ cũng chẳng là gì, lại bồi dưỡng một người nữa là được, Thương Thăng không hiểu vì sao Đan Vân tôn giả lại phải đuổi tận giết tuyệt Vân Túc.
Còn nữa, vì sao các tu sĩ môn phái khác của đại lục Huyền Thiên lại duy mệnh như từ với Đan Vân tôn giả, nghe theo hiệu lệnh của Đan Vân tôn giả thực hiện kế hoạch đuổi giết bọn Thương Thăng tới vậy, tuy rằng không thể phủ nhận những tu sĩ kia muốn nhặt tiện nghi, nhưng lúc Thương Thăng giao thủ với những người đó, rõ ràng cảm thấy lúc hắn muốn đối phó với Đan Vân tôn giả, những tu sĩ khác đều không tự giác mà che trước mặt Đan Vân tôn giả.
Tuy rằng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Thương Thăng vẫn không hề nghĩ tới chuyện bắt tay hòa bình với các tiên tu kia, truyền những điểm đáng ngờ này ra, hắn còn ước gì những môn phái kia xảy ra chuyện!
Hắn tuy rằng sẽ không chủ động đi trêu chọc những người này, nhưng cũng sẽ không chủ động giúp đỡ người, chuyện không liên quan đến mình, rảnh rỗi quan tâm tới nhiều chuyện có khi còn chuốc vạ vào thân.
Hơn nữa hắn là một ma tu, cũng không có đủ chứng cớ nói trong môn phái của họ có gian tế, làm một ma tu, chuyện nói ra không có mấy phần đáng tin, nói vậy sẽ rất nhiều tiên tu đều không tin hắn, cho rằng hắn lấy lí do thoái thác, thế nên tự dưng nói làm gì cơ chứ!
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận hắn có loại hảo tâm này, nhưng Thương Thăng thật sự nghĩ như vậy, lần này đại bộ phận môn phái đại lục Huyền Thiên đuổi giết họ, nếu đối kháng thẳng mặt mà nói, tới lúc đó vài tà ma tu thừa cơ mà vào, còn có một vài chính ma tu hảo hữu của hắn xuất quan nói lời công đạo cho hắn, nói lí này nọ, tất sẽ tạo thành tranh đấu giữa ma tu và tiên tu, đến lúc đó toàn bộ đại lục Huyền Thiên sẽ đều bởi hắn mà rơi vào mối nguy nan, hắn liền trở thành tội nhân thiên cổ.
Tội danh này hắn không muốn gánh, thế nên tẩu vi thượng sách thì hơn!
Hai người trên đường tới khách điếm Không Đồng dùng thần thức trao đổi, Thương Thăng nói ý tưởng đơn giản của mình cho Thanh Mạch, Thanh Mạch có thể hiểu được tâm tình rối rắm của hắn, an ủi nói: “Chủ nhân, đừng lo, Thanh Mạch biết chủ nhân tốt, mấy tiên tu kia hiểu lầm người là bởi họ hồ đồ, dù cho chủ nhân có bị toàn bộ tiên đạo đuổi giết như mấy trăm năm trước, Thanh Mạch cũng sẽ nhất định bảo vệ chu toàn cho chủ nhân.”
Thương Thăng nghe thấy lời này, cực kỳ cảm động, thở dài, đặt tay lên vai hắn vỗ vỗ: “Ta đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của Thanh Mạch, chỉ là Thanh Mạch ngươi mọi chuyện đều phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, không thể không màng tới tính mạng mình như trước, biết chưa?”
Thanh Mạch nhìn Thương Thăng, nghe lời gật đầu, về phần trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình hắn biết, bởi nếu có một lúc nào đó tính mạng Thương Thăng gặp nguy hiểm, Thanh Mạch vẫn sẽ như trước, vẫn sẽ đặt cược cả tính mạng mình.
Vân Túc cũng không phải là người ngốc, Thương Thăng nói cho y biết những điều hắn đã quan sát cẩn thận, hơn nữa còn nói hết toàn bộ suy đoán của mình, trong nháy mắt y liền lĩnh ngộ ra, chỉ sợ lần này người đối phó y còn có kẻ đứng sau màn, chỉ không biết tột cùng là người phương nào đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ vì muốn đối phó một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé là y hay là muốn đối phó với Thương Thăng?
Ngẫm lại cũng có khả năng, nhưng lúc Đan Vân tôn giả muốn đối phó với y, Thương Thăng vẫn chưa được y cứu ra, chẳng lẽ có người nào đó có thể biết trước, biết y sẽ cứu Thương Thăng ra, nên muốn ngăn cản y, hạ sát thủ với y, mà người có thể biết được y sẽ có thể cứu Thương Thăng ra, như vậy, không thể không có khả năng không biết trước Thương Thăng bị giam ở đâu.
Nghĩ lại, khắp nơi đều có bí ẩn, chẳng qua cũng không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, dù là ai có thù oán với y hoặc cha y, chân tướng cũng sẽ không thể bị che giấu vĩnh viễn, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày bị lột trần khắp thiên hạ.
Đi tới khách điếm Không Đồng, thuê vài gian phòng, Vân Túc mang theo Cung Tiểu Trúc đi dạo trên đường.
Dọc đường đi, Vân Túc chỉ để ý che chở cho Cung Tiểu Trúc, về phần người khác và chuyện khác, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y.
Cung Tiểu Trúc đột nhiên trừng mắt nhìn về một nơi cách đó không xa, nhìn theo ánh mắt hắn, Vân Túc nhìn thấy một đứa nhóc đứng giữa đường, độ ba bốn tuổi, cầm trong tay một xâu hồ lô đường ăn ngon lành.
Cung Tiểu Trúc kéo ống tay áo Vân Túc, chỉ vào hồ lô trong tay đứa nhóc kia, lớn tiếng nói: “Ca ca, ta muốn ăn quả quả.”
Bởi họ cách đứa trẻ kia khá gần, vừa nói xong, đứa nhóc kia liền nhìn về phía họ, thấy Cung Tiểu Trúc ngốc nghếch nhìn chăm chăm vào hồ lô đường trên tay mình, bĩu môi, vội giấu tay về phía sau, bịch bịch bịch chạy tới trước mặt một thiếu phụ, ôm chân nàng bắt đầu oa oa khóc lớn: “Nương, ca ca kia muốn cướp hồ lô đường của con.”
Thiếu phụ kia đang xem vải dệt, thấy nhi tử mình khóc tới thương tâm như vậy, vội vã bế lên, dỗ dành nói: “Ừ ừ, bảo bảo không khóc nữa, ca ca kia không dám cướp hồ lô đường của con đâu, nếu hắn dám cướp, nương sẽ đánh hắn.”
Nói xong, thiếu phụ kia cảnh giác nhìn thoáng qua Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, ôm con đi xa, đầu năm nay, kẻ buôn bán trẻ con rất nhiều, sau này vẫn nên cẩn thận một chút, không thể để nhi tử bị người xấu bắt cóc.
Vân Túc chú ý tới ánh mắt không thân mật chút nào của thiếu phụ nhưng cũng không để ý, trực tiếp kéo Cung Tiểu Trúc tới chỗ người bán hồ lô đường mua tận mấy xiên liền, bởi Vân Túc dung túng Cung Tiểu Trúc, thế nên, tiếp đó, Cung Tiểu Trúc muốn thứ gì, Vân Túc đều mua cho hắn, có thể ăn hay không, hữu dụng hay vô dụng đều được Vân Túc mua rồi cất trong túi trữ vật tùy thân, về sau có thể dùng hay không, căn bản không trong phạm vi suy xét của Vân Túc, chỉ cần Cung Tiểu Trúc cao hứng là được.
Vì tránh cho người khác chú ý tới, đoàn người Vân Túc không chỉ mặc pháp bảo là pháp khí hạ phẩm nhất, trữ vật giới cũng bị cất trong túi trữ vật, chẳng qua cho dù có dùng túi trữ vật cất đồ mua cho Cung Tiểu Trúc thì vẫn là đủ dùng.
Đợi tới khi sắc trời đã tối mịt, Vân Túc mới không thể không dỗ Cung Tiểu Trúc trở về khách điếm, trong lúc đó còn bị Cung Tiểu Trúc chơi xấu hôn hôn môi mấy lần trước mặt người khác, đối với chuyện này, Vân Túc tỏ vẻ: cảm giác thật thích!
Buổi tối, bởi Cung Tiểu Trúc kiên trì muốn tắm rửa, thế nên bây giờ trong phòng Vân Túc, Cung Tiểu Trúc cởi sạch y phục trước mặt Vân Túc bò vào trong thùng, nhìn Vân Túc đang muốn quay người kia, ngoắc ngoắc tay nói: “Ca ca, ngươi mau vào đây tắm cùng với tiểu trư có được không?”
Vân Túc đang nhấc chân lên liền dừng lại: “Không cần đâu, chờ Tiểu Trúc tắm xong ca ca lại tắm.”
Cung Tiểu Trúc chơi xấu nói: “Không muốn, ta muốn cùng tắm với ca ca.”
Yêu cầu này sao có thể cự tuyệt được!
Vì thế, Vân Túc hít sâu một hơi, một luồng kim quang chợt lóe lên, pháp bảo trên người Vân Túc biến mất hoàn toàn, cơ thể trần trụi của y cất bước an vị trong thùng tắm, bốn mắt nhìn nhau với Cung Tiểu Trúc.
Trong thùng tắm hơi khói bốc lượn lờ, Vân Túc nhìn cơ thể cũng trần trụi của Cung Tiểu Trúc, bóng loáng lại trắng nõn, trong lòng nhảy nhót một hồi, nhưng lại sợ sau này lúc tâm trí của Cung Tiểu Trúc khôi phục, nhớ lại chuyện này mà xa cách y, chẳng qua cũng không bởi vậy mà lùi bước, cố gắng ngăn chặn dục hỏa bốc cháy trong lòng, tránh dọa tới Tiểu Trúc.
Ánh mắt lấp lánh của Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, ánh mắt tập trung nhìn chăm chú vào giữa hai chân, đối lập sự lớn nhỏ giữa hai người, sau đó bĩu môi uể oải nói: “Vì sao của ca ca lại to hơn của tiểu trư nhiều như vậy chứ.”
Đối mặt với ánh mắt đơn thuần này của Cung Tiểu Trúc, Vân Túc thiếu chút nữa đã không khống chế nổi, phía dưới đã hơi ngẩng đầu, mặt ngoài y vẫn trấn định tự nhiên nói với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc tắm nhanh lên, tắm xong thì ngủ một giấc thật ngon.”
Cung Tiểu Trúc đi tới cạnh Vân Túc, ôm cánh tay y làm nũng nói: “Ta muốn ca ca tắm cho ta.”
Vân Túc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Cung Tiểu Trúc vài giây, vẫn là bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Tắm rửa xong, Cung Tiểu Trúc đứng dậy từ trong thùng, dang rộng tay ra với Vân Túc, Vân Túc đã mặc y phục thuận theo bế ngang hắn lên, cơ thể hai người tiếp xúc lẫn nhau, xúc cảm mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, làm cho Vân Túc nhộn nhạo một trận trong lòng, Cung Tiểu Trúc khoát tay lên vai Vân Túc, sau đó lại chuyển qua lưng y sờ soạng hai cái, cảm giác mềm mềm làm cho Cung Tiểu Trúc rất thích, vì thế hắn lại nhéo hai cái, dẫn tới Vân Túc hít sâu một hơi, nhẹ giọng quát hắn: “Tiểu Trúc, không cho sờ loạn!”
Không phải là bị nhéo đau, chút lực kia của Cung Tiểu Trúc y còn không để trong lòng, mà là y cảm thấy hành động vô tri này của Cung Tiểu Trúc như đang đũa giỡn y, khiến y thiếu chút nữa nhịn không được mà đặt Cung Tiểu Trúc lên giường như vậy rồi lại như vậy như vậy.
Bị Vân Túc quát, Cung Tiểu Trúc cũng không bị dọa, mà ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại không cho sờ? Ca ca.”
Vân Túc cũng không đáp, đặt hắn lên giường, cầm một bộ áo lót tiết khố mới ra muốn mặc vào cho hắn, Cung Tiểu Trúc lại nằm lăn ra trên giường, chui vào trong: “Ca ca, hôm nay ta không muốn mặc y phục, sáng mai rời giường rồi lại mặc.”
Vân Túc cầm y phục đứng bên giường, làm mặt nghiêm túc: “Tiểu Trúc nghe lời, mặc y phục vào rồi hãy ngủ.”
Cung Tiểu Trúc lắc mạnh đầu, cái đầu trong chăn hơi ló ra, chờ mong nhìn Vân Túc: “Không muốn, hôm nay ta muốn cùng ca ca ngủ một giấc, không muốn mặc y phục.”
Vân Túc bất đắc dĩ nói: “Ngoan, buổi tối ca ca tu luyện, không cần ngủ, Tiểu Trúc tự mình ngủ đi.”
Cung Tiểu Trúc trực tiếp dùng hành động thay lời nói, đứng lên chui vào trong lòng Vân Túc, không chịu chui ra nữa, ôm chặt y: “Ta muốn ngủ cùng nhau, ca ca có phải là không thích tiểu trư không? Mấy ngày nay không hề ngủ cùng tiểu trư.”
“Ca ca đương nhiên thích Tiểu Trúc.” Vân Túc không thể cự tuyệt yêu cầu của Cung Tiểu Trúc, đành phải nghe theo ý nguyện của hắn, ôm hắn nằm trên giường.
Nhưng Cung Tiểu Trúc còn ngại chưa đủ, mạnh mẽ muốn Vân Túc cởi y phục ra, lý do là không sờ được thịt thịt của ca ca, Vân Túc nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc, cản hành động cởi y phục của y lại: “Tiểu Trúc ngoan, cứ vậy mà ngủ đi.”
Nói xong nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cung Tiểu Trúc bĩu môi, một lát sau, mắt liếc loạn một hồi, lại tới gần hôn lên môi Vân Túc một cái, thấy Vân Túc nhắm mắt không có động tĩnh gì, lại tới gần chơi hôn hôn, không biết hôn xong bao nhiêu cái mới cảm thấy không còn thú vị, bắt đầu quy quy củ củ nhắm mắt lại đi ngủ.
Bên tai truyền tới tiếng hít thở vững vàng, Vân Túc mở to mắt nhìn Cung Tiểu Trúc, cũng lại gần hôn một cái lên miệng Cung Tiểu Trúc, lúc này mới nhắm mắt lại một lần nữa.
Đại thế giới Huyền Linh tổng cộng có năm đại lục, đại lục Huyền Hoàng vòng quanh bốn đại lục còn lại, cũng là nơi linh khí tràn đầy nhất, thực lực của tu sĩ mạnh nhất, thực lực của tu sĩ đại lục Huyền Thiên cũng chỉ có thể xếp hạng liền sau.
Đại lục Huyền Thiên ở phía tây đại lục Huyền Hoàng, đại lục Huyền Đằng và đại lục Huyền Linh ở phía bắc và nam của đại lục Huyền Hoàng, mà Huyền Dược lại ở phía đông của Huyền Hoàng.
Lần này đi cũng không phải do Thương Thăng và Vân Túc sợ phần lớn các môn phái cùng Kiếm Tiên môn, mà muốn bảo tồn thực lực, truy tra chân tướng, bởi theo suy đoán của Thương Thăng, chuyện lần này nhất định không đơn giản như vậy.
Tuy Bạch Toàn Ảnh là đệ tử nam duy nhất dưới tay Đan Vân tôn giả, thiên phú cao nhưng cũng chỉ mới Kim Đan kỳ, ngoài hắn ra, Đan Vân tôn giả còn có nhiều đệ tử ký danh khác, những đệ tử ký danh này tuy thiên phú bình thường nhưng thực lực cao hơn Bạch Toàn Ảnh không biết bao nhiêu lần, ít đi một đệ tử Kim Đan kỳ cũng chẳng là gì, lại bồi dưỡng một người nữa là được, Thương Thăng không hiểu vì sao Đan Vân tôn giả lại phải đuổi tận giết tuyệt Vân Túc.
Còn nữa, vì sao các tu sĩ môn phái khác của đại lục Huyền Thiên lại duy mệnh như từ với Đan Vân tôn giả, nghe theo hiệu lệnh của Đan Vân tôn giả thực hiện kế hoạch đuổi giết bọn Thương Thăng tới vậy, tuy rằng không thể phủ nhận những tu sĩ kia muốn nhặt tiện nghi, nhưng lúc Thương Thăng giao thủ với những người đó, rõ ràng cảm thấy lúc hắn muốn đối phó với Đan Vân tôn giả, những tu sĩ khác đều không tự giác mà che trước mặt Đan Vân tôn giả.
Tuy rằng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Thương Thăng vẫn không hề nghĩ tới chuyện bắt tay hòa bình với các tiên tu kia, truyền những điểm đáng ngờ này ra, hắn còn ước gì những môn phái kia xảy ra chuyện!
Hắn tuy rằng sẽ không chủ động đi trêu chọc những người này, nhưng cũng sẽ không chủ động giúp đỡ người, chuyện không liên quan đến mình, rảnh rỗi quan tâm tới nhiều chuyện có khi còn chuốc vạ vào thân.
Hơn nữa hắn là một ma tu, cũng không có đủ chứng cớ nói trong môn phái của họ có gian tế, làm một ma tu, chuyện nói ra không có mấy phần đáng tin, nói vậy sẽ rất nhiều tiên tu đều không tin hắn, cho rằng hắn lấy lí do thoái thác, thế nên tự dưng nói làm gì cơ chứ!
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận hắn có loại hảo tâm này, nhưng Thương Thăng thật sự nghĩ như vậy, lần này đại bộ phận môn phái đại lục Huyền Thiên đuổi giết họ, nếu đối kháng thẳng mặt mà nói, tới lúc đó vài tà ma tu thừa cơ mà vào, còn có một vài chính ma tu hảo hữu của hắn xuất quan nói lời công đạo cho hắn, nói lí này nọ, tất sẽ tạo thành tranh đấu giữa ma tu và tiên tu, đến lúc đó toàn bộ đại lục Huyền Thiên sẽ đều bởi hắn mà rơi vào mối nguy nan, hắn liền trở thành tội nhân thiên cổ.
Tội danh này hắn không muốn gánh, thế nên tẩu vi thượng sách thì hơn!
Hai người trên đường tới khách điếm Không Đồng dùng thần thức trao đổi, Thương Thăng nói ý tưởng đơn giản của mình cho Thanh Mạch, Thanh Mạch có thể hiểu được tâm tình rối rắm của hắn, an ủi nói: “Chủ nhân, đừng lo, Thanh Mạch biết chủ nhân tốt, mấy tiên tu kia hiểu lầm người là bởi họ hồ đồ, dù cho chủ nhân có bị toàn bộ tiên đạo đuổi giết như mấy trăm năm trước, Thanh Mạch cũng sẽ nhất định bảo vệ chu toàn cho chủ nhân.”
Thương Thăng nghe thấy lời này, cực kỳ cảm động, thở dài, đặt tay lên vai hắn vỗ vỗ: “Ta đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của Thanh Mạch, chỉ là Thanh Mạch ngươi mọi chuyện đều phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, không thể không màng tới tính mạng mình như trước, biết chưa?”
Thanh Mạch nhìn Thương Thăng, nghe lời gật đầu, về phần trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình hắn biết, bởi nếu có một lúc nào đó tính mạng Thương Thăng gặp nguy hiểm, Thanh Mạch vẫn sẽ như trước, vẫn sẽ đặt cược cả tính mạng mình.
Vân Túc cũng không phải là người ngốc, Thương Thăng nói cho y biết những điều hắn đã quan sát cẩn thận, hơn nữa còn nói hết toàn bộ suy đoán của mình, trong nháy mắt y liền lĩnh ngộ ra, chỉ sợ lần này người đối phó y còn có kẻ đứng sau màn, chỉ không biết tột cùng là người phương nào đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ vì muốn đối phó một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé là y hay là muốn đối phó với Thương Thăng?
Ngẫm lại cũng có khả năng, nhưng lúc Đan Vân tôn giả muốn đối phó với y, Thương Thăng vẫn chưa được y cứu ra, chẳng lẽ có người nào đó có thể biết trước, biết y sẽ cứu Thương Thăng ra, nên muốn ngăn cản y, hạ sát thủ với y, mà người có thể biết được y sẽ có thể cứu Thương Thăng ra, như vậy, không thể không có khả năng không biết trước Thương Thăng bị giam ở đâu.
Nghĩ lại, khắp nơi đều có bí ẩn, chẳng qua cũng không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, dù là ai có thù oán với y hoặc cha y, chân tướng cũng sẽ không thể bị che giấu vĩnh viễn, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày bị lột trần khắp thiên hạ.
Đi tới khách điếm Không Đồng, thuê vài gian phòng, Vân Túc mang theo Cung Tiểu Trúc đi dạo trên đường.
Dọc đường đi, Vân Túc chỉ để ý che chở cho Cung Tiểu Trúc, về phần người khác và chuyện khác, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y.
Cung Tiểu Trúc đột nhiên trừng mắt nhìn về một nơi cách đó không xa, nhìn theo ánh mắt hắn, Vân Túc nhìn thấy một đứa nhóc đứng giữa đường, độ ba bốn tuổi, cầm trong tay một xâu hồ lô đường ăn ngon lành.
Cung Tiểu Trúc kéo ống tay áo Vân Túc, chỉ vào hồ lô trong tay đứa nhóc kia, lớn tiếng nói: “Ca ca, ta muốn ăn quả quả.”
Bởi họ cách đứa trẻ kia khá gần, vừa nói xong, đứa nhóc kia liền nhìn về phía họ, thấy Cung Tiểu Trúc ngốc nghếch nhìn chăm chăm vào hồ lô đường trên tay mình, bĩu môi, vội giấu tay về phía sau, bịch bịch bịch chạy tới trước mặt một thiếu phụ, ôm chân nàng bắt đầu oa oa khóc lớn: “Nương, ca ca kia muốn cướp hồ lô đường của con.”
Thiếu phụ kia đang xem vải dệt, thấy nhi tử mình khóc tới thương tâm như vậy, vội vã bế lên, dỗ dành nói: “Ừ ừ, bảo bảo không khóc nữa, ca ca kia không dám cướp hồ lô đường của con đâu, nếu hắn dám cướp, nương sẽ đánh hắn.”
Nói xong, thiếu phụ kia cảnh giác nhìn thoáng qua Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, ôm con đi xa, đầu năm nay, kẻ buôn bán trẻ con rất nhiều, sau này vẫn nên cẩn thận một chút, không thể để nhi tử bị người xấu bắt cóc.
Vân Túc chú ý tới ánh mắt không thân mật chút nào của thiếu phụ nhưng cũng không để ý, trực tiếp kéo Cung Tiểu Trúc tới chỗ người bán hồ lô đường mua tận mấy xiên liền, bởi Vân Túc dung túng Cung Tiểu Trúc, thế nên, tiếp đó, Cung Tiểu Trúc muốn thứ gì, Vân Túc đều mua cho hắn, có thể ăn hay không, hữu dụng hay vô dụng đều được Vân Túc mua rồi cất trong túi trữ vật tùy thân, về sau có thể dùng hay không, căn bản không trong phạm vi suy xét của Vân Túc, chỉ cần Cung Tiểu Trúc cao hứng là được.
Vì tránh cho người khác chú ý tới, đoàn người Vân Túc không chỉ mặc pháp bảo là pháp khí hạ phẩm nhất, trữ vật giới cũng bị cất trong túi trữ vật, chẳng qua cho dù có dùng túi trữ vật cất đồ mua cho Cung Tiểu Trúc thì vẫn là đủ dùng.
Đợi tới khi sắc trời đã tối mịt, Vân Túc mới không thể không dỗ Cung Tiểu Trúc trở về khách điếm, trong lúc đó còn bị Cung Tiểu Trúc chơi xấu hôn hôn môi mấy lần trước mặt người khác, đối với chuyện này, Vân Túc tỏ vẻ: cảm giác thật thích!
Buổi tối, bởi Cung Tiểu Trúc kiên trì muốn tắm rửa, thế nên bây giờ trong phòng Vân Túc, Cung Tiểu Trúc cởi sạch y phục trước mặt Vân Túc bò vào trong thùng, nhìn Vân Túc đang muốn quay người kia, ngoắc ngoắc tay nói: “Ca ca, ngươi mau vào đây tắm cùng với tiểu trư có được không?”
Vân Túc đang nhấc chân lên liền dừng lại: “Không cần đâu, chờ Tiểu Trúc tắm xong ca ca lại tắm.”
Cung Tiểu Trúc chơi xấu nói: “Không muốn, ta muốn cùng tắm với ca ca.”
Yêu cầu này sao có thể cự tuyệt được!
Vì thế, Vân Túc hít sâu một hơi, một luồng kim quang chợt lóe lên, pháp bảo trên người Vân Túc biến mất hoàn toàn, cơ thể trần trụi của y cất bước an vị trong thùng tắm, bốn mắt nhìn nhau với Cung Tiểu Trúc.
Trong thùng tắm hơi khói bốc lượn lờ, Vân Túc nhìn cơ thể cũng trần trụi của Cung Tiểu Trúc, bóng loáng lại trắng nõn, trong lòng nhảy nhót một hồi, nhưng lại sợ sau này lúc tâm trí của Cung Tiểu Trúc khôi phục, nhớ lại chuyện này mà xa cách y, chẳng qua cũng không bởi vậy mà lùi bước, cố gắng ngăn chặn dục hỏa bốc cháy trong lòng, tránh dọa tới Tiểu Trúc.
Ánh mắt lấp lánh của Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, ánh mắt tập trung nhìn chăm chú vào giữa hai chân, đối lập sự lớn nhỏ giữa hai người, sau đó bĩu môi uể oải nói: “Vì sao của ca ca lại to hơn của tiểu trư nhiều như vậy chứ.”
Đối mặt với ánh mắt đơn thuần này của Cung Tiểu Trúc, Vân Túc thiếu chút nữa đã không khống chế nổi, phía dưới đã hơi ngẩng đầu, mặt ngoài y vẫn trấn định tự nhiên nói với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc tắm nhanh lên, tắm xong thì ngủ một giấc thật ngon.”
Cung Tiểu Trúc đi tới cạnh Vân Túc, ôm cánh tay y làm nũng nói: “Ta muốn ca ca tắm cho ta.”
Vân Túc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Cung Tiểu Trúc vài giây, vẫn là bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Tắm rửa xong, Cung Tiểu Trúc đứng dậy từ trong thùng, dang rộng tay ra với Vân Túc, Vân Túc đã mặc y phục thuận theo bế ngang hắn lên, cơ thể hai người tiếp xúc lẫn nhau, xúc cảm mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, làm cho Vân Túc nhộn nhạo một trận trong lòng, Cung Tiểu Trúc khoát tay lên vai Vân Túc, sau đó lại chuyển qua lưng y sờ soạng hai cái, cảm giác mềm mềm làm cho Cung Tiểu Trúc rất thích, vì thế hắn lại nhéo hai cái, dẫn tới Vân Túc hít sâu một hơi, nhẹ giọng quát hắn: “Tiểu Trúc, không cho sờ loạn!”
Không phải là bị nhéo đau, chút lực kia của Cung Tiểu Trúc y còn không để trong lòng, mà là y cảm thấy hành động vô tri này của Cung Tiểu Trúc như đang đũa giỡn y, khiến y thiếu chút nữa nhịn không được mà đặt Cung Tiểu Trúc lên giường như vậy rồi lại như vậy như vậy.
Bị Vân Túc quát, Cung Tiểu Trúc cũng không bị dọa, mà ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại không cho sờ? Ca ca.”
Vân Túc cũng không đáp, đặt hắn lên giường, cầm một bộ áo lót tiết khố mới ra muốn mặc vào cho hắn, Cung Tiểu Trúc lại nằm lăn ra trên giường, chui vào trong: “Ca ca, hôm nay ta không muốn mặc y phục, sáng mai rời giường rồi lại mặc.”
Vân Túc cầm y phục đứng bên giường, làm mặt nghiêm túc: “Tiểu Trúc nghe lời, mặc y phục vào rồi hãy ngủ.”
Cung Tiểu Trúc lắc mạnh đầu, cái đầu trong chăn hơi ló ra, chờ mong nhìn Vân Túc: “Không muốn, hôm nay ta muốn cùng ca ca ngủ một giấc, không muốn mặc y phục.”
Vân Túc bất đắc dĩ nói: “Ngoan, buổi tối ca ca tu luyện, không cần ngủ, Tiểu Trúc tự mình ngủ đi.”
Cung Tiểu Trúc trực tiếp dùng hành động thay lời nói, đứng lên chui vào trong lòng Vân Túc, không chịu chui ra nữa, ôm chặt y: “Ta muốn ngủ cùng nhau, ca ca có phải là không thích tiểu trư không? Mấy ngày nay không hề ngủ cùng tiểu trư.”
“Ca ca đương nhiên thích Tiểu Trúc.” Vân Túc không thể cự tuyệt yêu cầu của Cung Tiểu Trúc, đành phải nghe theo ý nguyện của hắn, ôm hắn nằm trên giường.
Nhưng Cung Tiểu Trúc còn ngại chưa đủ, mạnh mẽ muốn Vân Túc cởi y phục ra, lý do là không sờ được thịt thịt của ca ca, Vân Túc nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc, cản hành động cởi y phục của y lại: “Tiểu Trúc ngoan, cứ vậy mà ngủ đi.”
Nói xong nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cung Tiểu Trúc bĩu môi, một lát sau, mắt liếc loạn một hồi, lại tới gần hôn lên môi Vân Túc một cái, thấy Vân Túc nhắm mắt không có động tĩnh gì, lại tới gần chơi hôn hôn, không biết hôn xong bao nhiêu cái mới cảm thấy không còn thú vị, bắt đầu quy quy củ củ nhắm mắt lại đi ngủ.
Bên tai truyền tới tiếng hít thở vững vàng, Vân Túc mở to mắt nhìn Cung Tiểu Trúc, cũng lại gần hôn một cái lên miệng Cung Tiểu Trúc, lúc này mới nhắm mắt lại một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất