Chương 44
Vân Túc sau khi trao đổi với Cung Tiểu Trúc đã biết được hai bảo vật mà Lang Kha và Bạch Toàn Ảnh mang ra từ trong bí cảnh là gì, Lang Kha mang gỗ Ô Khởi vạn năm và hòe hoa Ngũ Kim trản, ngoài ra còn có một tòa phủ tiên.
Gỗ Ô Khởi vạn năm là tài nguyên luyện khí giúp tăng đẳng cấp pháp bảo, nói như vậy, bây giờ giới tu chân vẫn có thể tìm thấy gỗ Ô Khởi, chỉ là tuổi thọ cao nhất cũng mới chỉ là một nghìn năm, gỗ này vẫn là chí bảo cho mọi người cướp đoạt, thời gian xuất hiện là một trăm năm trước, cũng có một môn phái Ngũ phẩm có ý đồ trồng loài cây này, chẳng qua mới chỉ được trăm năm, tuổi cao hơn đã bị dùng từ lâu, hơn nữa khả năng sống sót cũng rất thấp, phí tổn lại cao.
Nếu không phải chỉ có gỗ Ô Khởi từ một trăm năm trở lên mới có thể tăng cấp cho pháp bảo, chỉ sợ bây giờ môn phái kia ngay cả gỗ Ô Khởi một trăm năm cũng không có, hơn nữa môn phái này trồng loại linh mộc quý giá như vậy còn chưa bị các môn phái khác cướp đoạt đều là nhờ có chưởng môn họ cơ trí, tìm Tất Vân tông xin bảo kê, hơn nữa sáu phần gỗ Ô Khởi đều hiến cho Tất Vân tông, hai phần dùng để bán cho các môn phái lớn khác, còn lại hai phần để lại cho mình dùng.
Thực ra như vậy đã là rất có lời rồi, nếu tìm một môn phái khác xin bảo kê nói không chừng môn phái mình dù chỉ một phần cũng không thể giữ lại được, cho không người ta, thế nên Tất Vân tông vẫn là còn có chút lương tâm, chỉ cần sáu phần.
Tuổi thọ của gỗ Ô Khởi càng thấp, thì phẩm chất pháp bảo cũng càng thấp, pháp bảo cấp cao muốn thăng cấp gần như không có tác dụng, gỗ Ô Khởi một trăm năm cũng chỉ có thể tăng một cấp cho pháp khí hạ phẩm. Nếu là gỗ Ô Khởi trên vạn năm, đừng nói tới bảo khí, cho dù có tăng phẩm chất của bán tiên khí lên cũng không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể khiến bán tiên khí thăng lên thành tiên khí, có điều tiền đề là phải có một luyện khí sư cấp cao (… ít nhất là Tán tiên n kiếp).
Hòe hoa Ngũ Kim trản Lang Kha tìm được ở một động phủ, đây là một bán tiên khí cực phẩm, có thể công lẫn thủ, cũng có thể tục mệnh thậm chí tiêu hồn cho tu sĩ, mấu chốt là nó có linh khí, dùng làm pháp bảo bản mạng cũng được.
Mà tòa phủ tiên kia không chỉ đơn giản là một tòa phủ tiên, bên trong nó, thời gian trôi không giống với bên ngoài, nghe nói bên trong một ngày, bên ngoài một năm, hơn nữa còn trồng các loại linh thảo trân quý, độ nồng của linh khí cũng cao hơn bên ngoài rất nhiều, quý nhất là nó có thể chống lại công kích của tu sĩ từ Độ Kiếp kỳ trở xuống, là vũ khí bảo mệnh quý nhất.
Lang Kha cuối cùng giao gỗ Ô Khởi và hòe hoa Ngũ Kim trản cùng linh thảo quý giá trong phủ tiên kia cho môn phái, mà phủ tiên hắn đã nhỏ máu nhận chủ, sẽ giữ lại cho bản thân, tuy rằng thực lực hắn bây giờ còn chưa thể sử dụng được hoàn toàn, nhưng có thể dùng nó để tu luyện, hơn nữa phủ tiên nhận chủ xong có thể giấu đi không bị đại năng trong môn phái phát hiện mới có thể giữ lại, mà gỗ Ô Khởi và Ngũ Kim trản hắn lại không nhận chủ thành công, không thoát khỏi sự tra xét của các vị trưởng lão thế nên không thể không giao ra.
Vài loại linh thảo kia là hắn tự nguyện giao ra, thế nên người khác vẫn cảm thấy hắn rất ngay thẳng.
Cũng bởi vậy, Lang Kha được thăng lên làm đại đệ tử thủ tịch nội môn, mà đại đệ tử thủ tịch ban đầu kia đương nhiên là bị giáng xuống, hơn nữa hắn còn bái một vị Thái Thượng trưởng lão làm vi sư, có được vô số tài nguyên tu luyện, trong môn phái có bất cứ thứ gì hắn cũng được ưu tiên sử dụng, trong lúc nhất thời phong cảnh vô hạn.
Bạch Toàn Ảnh lấy được một gốc cỏ Phượng Tê vạn năm và một lọ mười viên Hồi Thần đan Thiên cấp cực phẩm.
Tác dụng của cỏ Phượng Tê là khiến cho dung mạo của tu sĩ vốn đang già nua trở lại lúc đẹp nhất, tuổi thọ càng cao, hiệu quả càng tốt. Tác dụng của Hồi Thần đan là tu sĩ sau khi nhập ma sẽ có thể khôi phục được thần trí, giải trừ tâm ma, kinh mạch nghịch hành cũng sẽ khôi phục lại bình thường.
Nói chung, tu sĩ lúc đột phá không cẩn thận rất dễ tẩu hỏa nhập ma, sau khi mất lý trí sẽ biến thành một cuồng ma sát nhân, ngay cả thân nhân hảo hữu và sư tôn cũng sẽ không nhận ra, chỉ biết giết chóc điên cuồng, hơn nữa còn chưa thể tìm ra cách nào khác cứu rỗi tu sĩ nhập ma, trừ giam cầm hoặc giết chết thì không còn cách nào cả.
Thế nên loại Hồi Thần đan này quả như một cọng rơm cứu mạng, Thiên cấp cực phẩm lại càng khó lường, ngay cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng có thể cứu được.
Cũng bởi vì tài nguyên luyện chế Hồi Thần đan vô cùng hi hữu rất khó tìm, ngay cả đã tìm đủ tài nguyên cũng chưa chắc đã luyện chế thành công, thế nên nó mới quý giá tới vậy, hơn nữa còn là Thiên cấp cực phẩm, có thể thấy được giá trị của nó lớn tới mức nào.
Đương nhiên, Bạch Toàn Ảnh cũng giao hai thứ này cho môn phái, hơn nữa còn không tàng trữ được bảo vật nào cho mình, bởi vậy hắn thay thế địa vị đại đệ tử thủ tịch Vân Túc của năm năm trước, đạt được vinh dự tối cao, hơn nữa còn hoàn toàn được người trong lòng ―― Quý Nguyệt Hà đồng ý kết làm đạo lữ. Có điều tiếc là vị đại đệ tử thủ tịch hiện tại này đã bị tiền đại đệ tử thủ tịch giết chết, hơn nữa Kiếm Tiên môn còn chưa biết Bạch Toàn Ảnh bị Vân Túc giết chết, càng không biết Vân Túc đã khôi phục tu vi.
Có điều, hai người này tuy rằng sống sót trở về, nhưng lúc ấy cũng là mang thương tích đầy mình.
Tất cả bảo vật này đều là thứ mà cả giới tu chân thèm khát, tuy rằng tu sĩ đại lục khác cũng muốn chiếm chút ít, cũng có rất nhiều tu sĩ tới đại lục Huyền Thiên, nhưng các đại môn phái cũng không phải là kẻ chơi không, dù muốn đục nước béo cò cũng không được. Nếu tu sĩ đại lục khác liều lĩnh, các đại môn phái của đại lục Huyền Thiên cũng sẽ cho người bao vây, người tham tiền thì chết mà chim tham ăn thì mất mạng, vì canh bạc vài chí bảo này, ngay cả mạng cũng không tiếc.
Có điều đây là ý tưởng của các tu sĩ cấp cao trong nhiều môn phái, chấp hành mệnh lệnh chỉ có vài đệ tử tu vi tương đối bình thường.
Muốn đục nước béo cò, trừ phi ngươi có bàn tay vàng, trừ phi người là nhân vật chính.
Không sai, Vân Túc, nhân vật chính trong tiểu thuyết, Cung Tiểu Trúc lại là nhân sĩ xuyên không có bàn tay vàng, họ muốn vào bí cảnh chiếm lợi quả là vô cùng dễ dàng.
Ba người Cung Tiểu Trúc lặng im không một tiếng động, dựa vào giá trị vận khí cực cao cùng với cửa hàng hệ thống của Cung Tiểu Trúc với các loại pháp bảo, phù lục ẩn thân, sao có thể có người phát hiện ra ba tên trộm này bước vào địa phận của họ, cứ vậy mà dễ dàng tránh thoát khỏi thủ vệ, đệ tử tinh anh của các đại môn phái trên đường, đi tới một khe núi hẹp. Nơi này chính là nơi đi vào bí cảnh, tuy rằng không thấy có bóng người nào, nhưng Vân Túc và Mặc Hoa đều có thể cảm nhận được nơi xa có rất nhiều lực lượng khủng khiếp ẩn giấu.
Khe núi này cách phía sau của Kiếm Tiên môn hơn mười dặm, trong khe có cây cối xanh biếc, cỏ mọc chim bay, thỉnh thoảng còn có vài con chuồn chuồn bươm bướm nhẹ nhàng bay qua, còn có vài đóa hoa dại thưa thớt và vài cọng cỏ có dấu vết bị đạp qua, trên dốc đường lại có vài bụi cây và một vài loài cây đung đưa, sức sống dạt dào.
Thế nên, vừa rồi trên đường không thể mất cảnh giác, bây giờ lại càng không thể mất cảnh giác, nhất định phải cẩn thận dè dặt.
Vừa rồi, trên đường đi họ đã nghe lén rất nhiều đệ tử tinh anh thủ vệ nói rằng năm canh giờ trước đã có một nhóm đệ tử Kim Đan kỳ vào trong, mà Tất Vân tông bởi lần trước đã phái một đệ tử vào bí cảnh, hơn nữa cũng đã mang ra hai bảo vật có thể sánh với chí bảo của môn phái, tổn thất cũng khá nhiều, hy sinh mất chín đệ tử Kim Đan kỳ, có điều cũng kiếm lại được, họ cũng không nghĩ tới chuyện vào lần nữa, tiện nghi chỉ cần chiếm một lần là đủ, lần thứ hai nói không chừng thứ ưu việt gì cũng không kiếm được mà còn hại toàn quân bị diệt.
Mà Kiếm Tiên môn lại chưa bỏ cuộc, lần này lại phái mười đệ tử vào trong, hy vọng kiếm được càng nhiều thêm lợi ích, lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, lần này họ còn có thể kiếm được bảo vật nữa hay không? Sẽ giống toàn bộ đệ tử ngoại môn bị diệt sạch, hay là mang về lợi ích cho môn phái như Bạch Toàn Ảnh?
Chuyện này chỉ sợ trừ Cung Tiểu Trúc ra thì không có ai biết được, hắn nhớ rõ ràng rành mạch rằng lần này không chỉ Kiếm Tiên môn mà các đệ tử môn phái khác cũng không có ai có thể trở ra. Đương nhiên là ngoại trừ hắn và Vân đại ca, họ cũng không phải là đệ tử môn phái nào, họ là Tán Tu.
Cung Tiểu Trúc đã thương lượng với Vân Túc, hai người họ đi vào, tu vi Mặc Hoa là Nguyên Anh kỳ không thể vào nên sẽ đợi bên ngoài.
Muốn vào cũng được, trong cửa hàng hệ thống của Cung Tiểu Trúc có pháp bảo điều chỉnh tu vi, có điều Mặc Hoa vào cũng không có nhiều tác dụng cho lắm, bên trong lại nguy hiểm, Cung Tiểu Trúc có đối sách từ sớm.
Mặc Hoa thấy bảo không cho mình vào nên liền ai oán nhìn hai người họ, có điều sợ bị Vân Túc uy hiếp nên mới không dám mặt dày đòi vào nữa.
Thời gian đệ tử môn phái vào bí cảnh có quy định, nhất định phải ra ngoài trong vòng năm ngày, mà hai người họ muốn trộm vào, hiển nhiên có thể ở trong tới tám mươi ngày mới ra cũng được, bởi vì từ khi bí cảnh xuất thế tới giờ đã qua mười ngày.
Lần này hai người họ không chỉ vì quả trứng thú kia nên mới vào, mà còn có một nguyên nhân khác là muốn đi trải nghiệm. Giới tu chân không nơi nào không nguy hiểm, một tu sĩ muốn không trải qua khó khăn lại có thể đắc đạo thành tiên, chỉ một chữ: khó!
Chỉ có thể tôi luyện trong nghịch cảnh mới có thể củng cố cảnh giới, tu vi sau này đột phá rào cản cũng sẽ không còn khó khăn, đạo tâm mới có thể càng thêm vững vàng, lĩnh hội được chân lý trong nghịch cảnh, không cần đi đường vòng.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đương nhiên không đi vào cùng cửa với các vài đệ tử môn phái kia, mà vào bằng một truyền tống trận tàng hình vô cùng nhỏ, không có ai biết tới, trong nguyên tác, Vân Túc khi bị đuổi giết mới phát hiện ra một truyền tống trận cổ xưa trong một hang đá lớn, hơn nữa qua nhiều lần thử nghiệm mới tìm ra được cách, cũng không biết là dẫn tới nơi nào.
Nghe nói truyền tống trận này không sử dụng linh thạch, mà phải dùng tới thanh kiếm trong tay Vân Túc mới có thể mở ra, tuy rằng bây giờ Vân Túc không bị người đuổi giết tới đây nhưng vẫn có thể vào, bởi Cung Tiểu Trúc nhớ rõ vị trí và cách mở truyền tống trận, giảm bớt đi nhiều đường vòng trong nguyên tác.
Cung Tiểu Trúc mua hai lá bùa ẩn thân Thiên cấp trung phẩm từ cửa hàng hệ thống, tốn vài ngàn viên linh thạch trung phẩm, thế nên loại bùa cấp cao này không thể dùng loạn, rất lãng phí linh thạch.
Có điều, hiệu quả ẩn thân vẫn rất không tệ, tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng chưa chắc đã có thể phát hiện ra tung tích của hai người họ, thế nên hai người rất thuận lợi đi tới một nơi có rất nhiều đá cách lối vào bí cảnh mấy chục trượng.
Nơi này có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ không giống nhau, hình thù kỳ quái màu xám nhạt, có tảng trơn bóng, có tảng có nhiều góc cạnh, lại có tảng còn mọc rất nhiều rêu xanh, cỏ dại mọc đâm lên từ khe đá, nhìn thật yếu ớt mong manh. Bởi vì mấy tảng đá này đều vô cùng bình thường, nên mấy tu sĩ Kiếm Tiên môn kia chưa từng để ý tới nơi này, hơn nữa niên đại của truyền tống trận kia đã lâu, linh lực dao động yếu nên mới không bị người phát hiện.
Hai người lơ lửng giữa không trung bắt đầu tìm kiếm tảng đá lớn khá đặc thù kia, có điều chỉ một lát sau, Vân Túc đã phát hiện ra bên cạnh đó có một tảng đá lớn màu sắc hơi tối hơn, còn có vài đường vân màu đen, hơn nữa tảng đá này còn to hơn những tảng đá kia một chút… (chỉ là dùng mắt thường khó mà phân biệt được).
Thế là Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc còn đang tìm loạn tới thẳng mục tiêu.
Gỗ Ô Khởi vạn năm là tài nguyên luyện khí giúp tăng đẳng cấp pháp bảo, nói như vậy, bây giờ giới tu chân vẫn có thể tìm thấy gỗ Ô Khởi, chỉ là tuổi thọ cao nhất cũng mới chỉ là một nghìn năm, gỗ này vẫn là chí bảo cho mọi người cướp đoạt, thời gian xuất hiện là một trăm năm trước, cũng có một môn phái Ngũ phẩm có ý đồ trồng loài cây này, chẳng qua mới chỉ được trăm năm, tuổi cao hơn đã bị dùng từ lâu, hơn nữa khả năng sống sót cũng rất thấp, phí tổn lại cao.
Nếu không phải chỉ có gỗ Ô Khởi từ một trăm năm trở lên mới có thể tăng cấp cho pháp bảo, chỉ sợ bây giờ môn phái kia ngay cả gỗ Ô Khởi một trăm năm cũng không có, hơn nữa môn phái này trồng loại linh mộc quý giá như vậy còn chưa bị các môn phái khác cướp đoạt đều là nhờ có chưởng môn họ cơ trí, tìm Tất Vân tông xin bảo kê, hơn nữa sáu phần gỗ Ô Khởi đều hiến cho Tất Vân tông, hai phần dùng để bán cho các môn phái lớn khác, còn lại hai phần để lại cho mình dùng.
Thực ra như vậy đã là rất có lời rồi, nếu tìm một môn phái khác xin bảo kê nói không chừng môn phái mình dù chỉ một phần cũng không thể giữ lại được, cho không người ta, thế nên Tất Vân tông vẫn là còn có chút lương tâm, chỉ cần sáu phần.
Tuổi thọ của gỗ Ô Khởi càng thấp, thì phẩm chất pháp bảo cũng càng thấp, pháp bảo cấp cao muốn thăng cấp gần như không có tác dụng, gỗ Ô Khởi một trăm năm cũng chỉ có thể tăng một cấp cho pháp khí hạ phẩm. Nếu là gỗ Ô Khởi trên vạn năm, đừng nói tới bảo khí, cho dù có tăng phẩm chất của bán tiên khí lên cũng không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể khiến bán tiên khí thăng lên thành tiên khí, có điều tiền đề là phải có một luyện khí sư cấp cao (… ít nhất là Tán tiên n kiếp).
Hòe hoa Ngũ Kim trản Lang Kha tìm được ở một động phủ, đây là một bán tiên khí cực phẩm, có thể công lẫn thủ, cũng có thể tục mệnh thậm chí tiêu hồn cho tu sĩ, mấu chốt là nó có linh khí, dùng làm pháp bảo bản mạng cũng được.
Mà tòa phủ tiên kia không chỉ đơn giản là một tòa phủ tiên, bên trong nó, thời gian trôi không giống với bên ngoài, nghe nói bên trong một ngày, bên ngoài một năm, hơn nữa còn trồng các loại linh thảo trân quý, độ nồng của linh khí cũng cao hơn bên ngoài rất nhiều, quý nhất là nó có thể chống lại công kích của tu sĩ từ Độ Kiếp kỳ trở xuống, là vũ khí bảo mệnh quý nhất.
Lang Kha cuối cùng giao gỗ Ô Khởi và hòe hoa Ngũ Kim trản cùng linh thảo quý giá trong phủ tiên kia cho môn phái, mà phủ tiên hắn đã nhỏ máu nhận chủ, sẽ giữ lại cho bản thân, tuy rằng thực lực hắn bây giờ còn chưa thể sử dụng được hoàn toàn, nhưng có thể dùng nó để tu luyện, hơn nữa phủ tiên nhận chủ xong có thể giấu đi không bị đại năng trong môn phái phát hiện mới có thể giữ lại, mà gỗ Ô Khởi và Ngũ Kim trản hắn lại không nhận chủ thành công, không thoát khỏi sự tra xét của các vị trưởng lão thế nên không thể không giao ra.
Vài loại linh thảo kia là hắn tự nguyện giao ra, thế nên người khác vẫn cảm thấy hắn rất ngay thẳng.
Cũng bởi vậy, Lang Kha được thăng lên làm đại đệ tử thủ tịch nội môn, mà đại đệ tử thủ tịch ban đầu kia đương nhiên là bị giáng xuống, hơn nữa hắn còn bái một vị Thái Thượng trưởng lão làm vi sư, có được vô số tài nguyên tu luyện, trong môn phái có bất cứ thứ gì hắn cũng được ưu tiên sử dụng, trong lúc nhất thời phong cảnh vô hạn.
Bạch Toàn Ảnh lấy được một gốc cỏ Phượng Tê vạn năm và một lọ mười viên Hồi Thần đan Thiên cấp cực phẩm.
Tác dụng của cỏ Phượng Tê là khiến cho dung mạo của tu sĩ vốn đang già nua trở lại lúc đẹp nhất, tuổi thọ càng cao, hiệu quả càng tốt. Tác dụng của Hồi Thần đan là tu sĩ sau khi nhập ma sẽ có thể khôi phục được thần trí, giải trừ tâm ma, kinh mạch nghịch hành cũng sẽ khôi phục lại bình thường.
Nói chung, tu sĩ lúc đột phá không cẩn thận rất dễ tẩu hỏa nhập ma, sau khi mất lý trí sẽ biến thành một cuồng ma sát nhân, ngay cả thân nhân hảo hữu và sư tôn cũng sẽ không nhận ra, chỉ biết giết chóc điên cuồng, hơn nữa còn chưa thể tìm ra cách nào khác cứu rỗi tu sĩ nhập ma, trừ giam cầm hoặc giết chết thì không còn cách nào cả.
Thế nên loại Hồi Thần đan này quả như một cọng rơm cứu mạng, Thiên cấp cực phẩm lại càng khó lường, ngay cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng có thể cứu được.
Cũng bởi vì tài nguyên luyện chế Hồi Thần đan vô cùng hi hữu rất khó tìm, ngay cả đã tìm đủ tài nguyên cũng chưa chắc đã luyện chế thành công, thế nên nó mới quý giá tới vậy, hơn nữa còn là Thiên cấp cực phẩm, có thể thấy được giá trị của nó lớn tới mức nào.
Đương nhiên, Bạch Toàn Ảnh cũng giao hai thứ này cho môn phái, hơn nữa còn không tàng trữ được bảo vật nào cho mình, bởi vậy hắn thay thế địa vị đại đệ tử thủ tịch Vân Túc của năm năm trước, đạt được vinh dự tối cao, hơn nữa còn hoàn toàn được người trong lòng ―― Quý Nguyệt Hà đồng ý kết làm đạo lữ. Có điều tiếc là vị đại đệ tử thủ tịch hiện tại này đã bị tiền đại đệ tử thủ tịch giết chết, hơn nữa Kiếm Tiên môn còn chưa biết Bạch Toàn Ảnh bị Vân Túc giết chết, càng không biết Vân Túc đã khôi phục tu vi.
Có điều, hai người này tuy rằng sống sót trở về, nhưng lúc ấy cũng là mang thương tích đầy mình.
Tất cả bảo vật này đều là thứ mà cả giới tu chân thèm khát, tuy rằng tu sĩ đại lục khác cũng muốn chiếm chút ít, cũng có rất nhiều tu sĩ tới đại lục Huyền Thiên, nhưng các đại môn phái cũng không phải là kẻ chơi không, dù muốn đục nước béo cò cũng không được. Nếu tu sĩ đại lục khác liều lĩnh, các đại môn phái của đại lục Huyền Thiên cũng sẽ cho người bao vây, người tham tiền thì chết mà chim tham ăn thì mất mạng, vì canh bạc vài chí bảo này, ngay cả mạng cũng không tiếc.
Có điều đây là ý tưởng của các tu sĩ cấp cao trong nhiều môn phái, chấp hành mệnh lệnh chỉ có vài đệ tử tu vi tương đối bình thường.
Muốn đục nước béo cò, trừ phi ngươi có bàn tay vàng, trừ phi người là nhân vật chính.
Không sai, Vân Túc, nhân vật chính trong tiểu thuyết, Cung Tiểu Trúc lại là nhân sĩ xuyên không có bàn tay vàng, họ muốn vào bí cảnh chiếm lợi quả là vô cùng dễ dàng.
Ba người Cung Tiểu Trúc lặng im không một tiếng động, dựa vào giá trị vận khí cực cao cùng với cửa hàng hệ thống của Cung Tiểu Trúc với các loại pháp bảo, phù lục ẩn thân, sao có thể có người phát hiện ra ba tên trộm này bước vào địa phận của họ, cứ vậy mà dễ dàng tránh thoát khỏi thủ vệ, đệ tử tinh anh của các đại môn phái trên đường, đi tới một khe núi hẹp. Nơi này chính là nơi đi vào bí cảnh, tuy rằng không thấy có bóng người nào, nhưng Vân Túc và Mặc Hoa đều có thể cảm nhận được nơi xa có rất nhiều lực lượng khủng khiếp ẩn giấu.
Khe núi này cách phía sau của Kiếm Tiên môn hơn mười dặm, trong khe có cây cối xanh biếc, cỏ mọc chim bay, thỉnh thoảng còn có vài con chuồn chuồn bươm bướm nhẹ nhàng bay qua, còn có vài đóa hoa dại thưa thớt và vài cọng cỏ có dấu vết bị đạp qua, trên dốc đường lại có vài bụi cây và một vài loài cây đung đưa, sức sống dạt dào.
Thế nên, vừa rồi trên đường không thể mất cảnh giác, bây giờ lại càng không thể mất cảnh giác, nhất định phải cẩn thận dè dặt.
Vừa rồi, trên đường đi họ đã nghe lén rất nhiều đệ tử tinh anh thủ vệ nói rằng năm canh giờ trước đã có một nhóm đệ tử Kim Đan kỳ vào trong, mà Tất Vân tông bởi lần trước đã phái một đệ tử vào bí cảnh, hơn nữa cũng đã mang ra hai bảo vật có thể sánh với chí bảo của môn phái, tổn thất cũng khá nhiều, hy sinh mất chín đệ tử Kim Đan kỳ, có điều cũng kiếm lại được, họ cũng không nghĩ tới chuyện vào lần nữa, tiện nghi chỉ cần chiếm một lần là đủ, lần thứ hai nói không chừng thứ ưu việt gì cũng không kiếm được mà còn hại toàn quân bị diệt.
Mà Kiếm Tiên môn lại chưa bỏ cuộc, lần này lại phái mười đệ tử vào trong, hy vọng kiếm được càng nhiều thêm lợi ích, lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, lần này họ còn có thể kiếm được bảo vật nữa hay không? Sẽ giống toàn bộ đệ tử ngoại môn bị diệt sạch, hay là mang về lợi ích cho môn phái như Bạch Toàn Ảnh?
Chuyện này chỉ sợ trừ Cung Tiểu Trúc ra thì không có ai biết được, hắn nhớ rõ ràng rành mạch rằng lần này không chỉ Kiếm Tiên môn mà các đệ tử môn phái khác cũng không có ai có thể trở ra. Đương nhiên là ngoại trừ hắn và Vân đại ca, họ cũng không phải là đệ tử môn phái nào, họ là Tán Tu.
Cung Tiểu Trúc đã thương lượng với Vân Túc, hai người họ đi vào, tu vi Mặc Hoa là Nguyên Anh kỳ không thể vào nên sẽ đợi bên ngoài.
Muốn vào cũng được, trong cửa hàng hệ thống của Cung Tiểu Trúc có pháp bảo điều chỉnh tu vi, có điều Mặc Hoa vào cũng không có nhiều tác dụng cho lắm, bên trong lại nguy hiểm, Cung Tiểu Trúc có đối sách từ sớm.
Mặc Hoa thấy bảo không cho mình vào nên liền ai oán nhìn hai người họ, có điều sợ bị Vân Túc uy hiếp nên mới không dám mặt dày đòi vào nữa.
Thời gian đệ tử môn phái vào bí cảnh có quy định, nhất định phải ra ngoài trong vòng năm ngày, mà hai người họ muốn trộm vào, hiển nhiên có thể ở trong tới tám mươi ngày mới ra cũng được, bởi vì từ khi bí cảnh xuất thế tới giờ đã qua mười ngày.
Lần này hai người họ không chỉ vì quả trứng thú kia nên mới vào, mà còn có một nguyên nhân khác là muốn đi trải nghiệm. Giới tu chân không nơi nào không nguy hiểm, một tu sĩ muốn không trải qua khó khăn lại có thể đắc đạo thành tiên, chỉ một chữ: khó!
Chỉ có thể tôi luyện trong nghịch cảnh mới có thể củng cố cảnh giới, tu vi sau này đột phá rào cản cũng sẽ không còn khó khăn, đạo tâm mới có thể càng thêm vững vàng, lĩnh hội được chân lý trong nghịch cảnh, không cần đi đường vòng.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đương nhiên không đi vào cùng cửa với các vài đệ tử môn phái kia, mà vào bằng một truyền tống trận tàng hình vô cùng nhỏ, không có ai biết tới, trong nguyên tác, Vân Túc khi bị đuổi giết mới phát hiện ra một truyền tống trận cổ xưa trong một hang đá lớn, hơn nữa qua nhiều lần thử nghiệm mới tìm ra được cách, cũng không biết là dẫn tới nơi nào.
Nghe nói truyền tống trận này không sử dụng linh thạch, mà phải dùng tới thanh kiếm trong tay Vân Túc mới có thể mở ra, tuy rằng bây giờ Vân Túc không bị người đuổi giết tới đây nhưng vẫn có thể vào, bởi Cung Tiểu Trúc nhớ rõ vị trí và cách mở truyền tống trận, giảm bớt đi nhiều đường vòng trong nguyên tác.
Cung Tiểu Trúc mua hai lá bùa ẩn thân Thiên cấp trung phẩm từ cửa hàng hệ thống, tốn vài ngàn viên linh thạch trung phẩm, thế nên loại bùa cấp cao này không thể dùng loạn, rất lãng phí linh thạch.
Có điều, hiệu quả ẩn thân vẫn rất không tệ, tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng chưa chắc đã có thể phát hiện ra tung tích của hai người họ, thế nên hai người rất thuận lợi đi tới một nơi có rất nhiều đá cách lối vào bí cảnh mấy chục trượng.
Nơi này có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ không giống nhau, hình thù kỳ quái màu xám nhạt, có tảng trơn bóng, có tảng có nhiều góc cạnh, lại có tảng còn mọc rất nhiều rêu xanh, cỏ dại mọc đâm lên từ khe đá, nhìn thật yếu ớt mong manh. Bởi vì mấy tảng đá này đều vô cùng bình thường, nên mấy tu sĩ Kiếm Tiên môn kia chưa từng để ý tới nơi này, hơn nữa niên đại của truyền tống trận kia đã lâu, linh lực dao động yếu nên mới không bị người phát hiện.
Hai người lơ lửng giữa không trung bắt đầu tìm kiếm tảng đá lớn khá đặc thù kia, có điều chỉ một lát sau, Vân Túc đã phát hiện ra bên cạnh đó có một tảng đá lớn màu sắc hơi tối hơn, còn có vài đường vân màu đen, hơn nữa tảng đá này còn to hơn những tảng đá kia một chút… (chỉ là dùng mắt thường khó mà phân biệt được).
Thế là Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc còn đang tìm loạn tới thẳng mục tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất