Hệ Thống Truy Phu

Chương 71

Trước Sau
“Đại thúc à, ngươi đừng đùa nữa, nếu ta đưa trữ vật giới cho ngươi, ngươi vẫn cứ đánh ta như thường thôi phải không.” Cung Tiểu Trúc đột nhiên thu hồi vẻ sợ hãi lại, khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đại thúc đáng khinh, “Giao cho ngươi bảo quản? Ta lại không quen biết ngươi, vì sao lại phải tin lời ngươi nói? Ta cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể bị ngươi lừa chứ? Ngươi nghĩ ta bị nhược trí chắc!”

Người này đúng là đồ ngốc, hắn cũng không bị bại não, nghĩ lừa Cung Tiểu Trúc hắn dễ như vậy? Đừng nằm mơ, mau tỉnh lại đi! Đại thúc đáng khinh à!

“Hừ!” Đại hán đáng khinh nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Cung Tiểu Trúc, bị chọc giận trong nháy mắt, trong mắt gã, Cung Tiểu Trúc chỉ là một tên mặt trẻ con, trong lòng lại khinh bỉ hắn là con gà què, cứ tưởng rằng chỉ cần dụ dỗ như vậy, không cần ra tay là có thể lừa vật tới tay, không ngờ tiểu tử này lại không hề ngu ngốc, càng quá phận là vừa rồi hắn chỉ giả vờ.

Vì thế, cuối cùng gã cũng không nhịn được nữa, lập tức xông lên động thủ với Cung Tiểu Trúc.

“Nhị ca! Ta tới giúp ngươi!” Tu sĩ cao gầy kia hét to một tiếng, ra tay ngay lúc hai người bắt đầu cuộc chiến.

(đoạn này tác giả có thêm vào một phần bổ sung trong lời của Cung Tiểu Trúc, còn mấy đoạn sau đó thì y hệt phần cuối của chương 70, thế nên t giữ nguyên chứ k bỏ đi, từ đoạn này bắt đầu chương mới)

Tuy rằng đối phương có hai người, hơn nữa tu vi cũng cao bằng Cung Tiểu Trúc, hơn nữa còn có một lão đại tu vi cao hơn hắn một tầng đang đứng bên cạnh như hổ rình mồi.

Nhưng, Cung Tiểu Trúc một chút cũng không sợ bị đánh bại, bởi hắn đã sớm dùng hệ thống quét để biết được thân phận của ba người này.

Hệ thống cho biết, trong ba người này, đại hán đi đầu khá khôi ngô kia tên Vương Nghị, đại thúc đáng khinh tên Phùng Hoằng, tên cao gầy kia tên Thiệu Điển. Trước chưa nói tới trước đây chúng làm gì, Cung Tiểu Trúc chỉ cần nhìn mấy cái tên là đã nhớ ra thân phận của chúng.

Lại nói tới trong nguyên tác, sau khi Vân Túc đi tới đảo Bích Ba, vì tránh cho Đan Vân tôn giả phái đệ tử Kiếm Tiên môn tới đây điều tra y, trong lúc vô tình đi nhầm vào một cái ngõ nhỏ, nhìn thấy ba người Vương Nghị đùa giỡn một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ trong thành, hơn nữa tu sĩ này mới chỉ là nam hài nhi mười bảy, mười tám tuổi, lớn lên nhìn rất đẹp mắt, ba gã còn tuyên bố sau khi hưởng dụng xong sẽ bán nam hài nhi tới Vạn Tung lâu, kiếm chút linh thạch tìm một lô đỉnh càng tốt hơn.

Vốn Vân Túc cũng không định can thiệp vào, cũng không biết là ba người này có phải là bị cửa kẹp đầu không mà dù khí thế cả người Vân Túc vô cùng không dễ chọc, Vương Nghị vẫn cứ không sợ chết, quyết định đánh cướp Vân Túc, nhìn trữ vật giới trên tay Vân Túc, mắt tỏa sáng lấp lánh, nuốt nước miếng ừng ực.

Cuối cùng là bị Vân Túc che giấu tu vi đánh tới cha mẹ cũng không nhận ra, một đám khóc tới gọi ông gọi bà, dập đầu bồi tội, chỉ sợ bị Vân Túc làm thịt.

Có điều, Vân Túc cũng không thật sự giết chết ba người, mà hạ thiên tuyến cổ cho chúng, thu chúng làm thị giả, sau đó tìm hiểu tình huống thành Bích Ba cho y, bao gồm cả hướng đi của một vài đệ tử Kiếm Tiên môn, dù sao bọn Vương Nghị cũng là tu sĩ sinh ra ở thành Bích Ba, hiểu rõ tình huống thành Bích Ba như lòng bàn tay, chắc chắn cũng sẽ có vài con đường nhất định thu được thông tin.

Cái giá mà Vân Túc trả chính là dùng tài nguyên trong tay nâng cao tu vi cho bọn Vương Nghị. Hạ cổ như vậy, đỡ tốn sức cũng bớt lo, hơn nữa còn có thể phát huy tác dụng vô cùng tốt. Tu sĩ bị hạ thiên tuyến cổ bình thường không thể làm trái với ý nguyện của chủ nhân, bằng không cũng sẽ không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra, tóm lại là không còn đường sống.

Vì thế, ba người Vương Nghị cứ thể trở thành người hầu của Vân Túc.

Mới đầu, Phùng Hoằng và Thiệu Điển còn đánh với Cung Tiểu Trúc tới khí thế ngất trời, hơn nữa công kích cũng ngày càng cường hãn, Phùng Hoằng sử dụng một loại pháp bảo có hình vòng tròn màu trắng là một pháp khí thượng phẩm, xung quanh pháp bảo còn có rất nhiều mũi kim nhỏ xíu, hơn nữa trên những mũi kim lợi hại này còn có màu nâu đen, rõ ràng là có dính độc. Có điều Cung Tiểu Trúc biết rõ, độc dược trên mũi kim cũng không hề nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là một vài loại thuốc mê linh tinh, một khi tu sĩ bị đâm trúng da, sẽ bị mê man trong nháy mắt, không có giải dược khó mà tỉnh lại ngay được.

Pháp bảo mà Thiệu Điển dùng là một pháp bảo có hình giống cái chổi là một pháp khí trung phẩm, loại pháp bảo này một khi rót linh lực vào, lúc đánh nhau với kẻ thù sẽ tạo ra từng cơn lốc xoáy, quét tới kẻ địch không mở được mắt, nếu ngoài da không có pháp bảo phòng ngự hoặc linh lực phòng hộ bảo vệ, sẽ bị đau đớn từng hồi như bị dao cắt. Có điều Cung Tiểu Trúc vẫn không hề lo lắng, chưa nói tới chuyện hắn đã sớm phòng bị, dùng linh lực tạo thành một lớp phòng hộ bảo vệ người, thì món pháp bảo trên người hắn kia cũng là pháp khí thượng phẩm, hai lớp bảo vệ, trừ phi Thiệu Điển thiên phú dị bẩm, nếu không gã không thể nào phá vỡ được lớp phòng ngự trên người Cung Tiểu Trúc.



Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thắng lợi đương nhiên là thuộc về Cung Tiểu Trúc.

“Nhóc con nhãi nhép! Đừng vội càn rỡ! Xem lão tử đánh cho ngươi tới răng rụng đầy đất!” Vương Nghị thấy Phùng Hoằng và Thiệu Điển mãi vẫn chưa xử lý xong Cung Tiểu Trúc, linh lực yếu dần đi, có vẻ sắp thất bại, sốt ruột cũng gia nhập vào trận chiến, áp lực của Cung Tiểu Trúc lại tăng lên thêm một bậc.

Lúc Vương Nghị còn chưa xuất thủ, Cung Tiểu Trúc đánh tay không với hai người Phùng Hoằng còn chưa rơi vào thế hạ phong, nhưng lại dùng toàn lực, tựa như đang trêu chọc hai người. Có điều hắn thấy Vương Nghị cũng bắt đầu động thủ với mình, hơn nữa hiển nhiên thân thủ Vương Nghị còn tốt hơn hai gã kia rất nhiều, thực lực cũng tương xứng với hắn, thế nên hắn liền tùy tay cầm gậy sắt từ trong trữ vật giới ra, hắn rót linh lực vào gậy sắt, pháp bảo kia liền tăng lên thêm mấy lần, còn to hơn cả người Cung Tiểu Trúc, ngay cả độ dài cũng tăng lên thêm mấy lần.

Hai tay hắn nắm lấy gậy đập một cái tới chỗ ba người đối diện, rầm một tiếng, mặt đất bị đập thành một cái hố lớn, ba người Vương Nghị mặt đầy kinh hãi, tuy rằng chúng kịp tránh khỏi, chưa bị gậy sắt đập trúng, nhưng cũng bị khí thế mà cây gậy phát ra làm chấn động tới lui ra phía sau vài bước, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng chấn động.

Quá mạnh, đây thực sự chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thôi sao?

Trong lúc ba người Vương Nghị nảy sinh cảm giác sợ hãi với Cung Tiểu Trúc, thì hắn lại không vừa lòng với hiệu quả mà pháp bảo này tạo ra lắm, hắn còn đang muốn lôi hết toàn bộ pháp bảo trong trữ vật giới ra dùng thử một lần cơ! Đồng thời, hắn cũng tự cảm thán trong lòng rằng thực lực của bản thân vẫn chưa đủ mạnh, thực lực còn phải được tăng lên thêm, nếu không sao có thể xứng với sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Vân đại ca chứ!

Vì thế, trong khi ba người đối diện còn chưa kịp hồi thần, Cung Tiểu Trúc ném vài viên linh đan bổ sung linh lực vào miệng, lại tấn công một lần nữa, hơn nữa thế tấn công lần này càng thêm ác liệt, càng thêm khó đỡ.

Bọn Vương Nghị hoảng hốt ứng đối, vội vàng ném một pháp bảo phòng ngự ra ngăn cản được gậy sắt của Cung Tiểu Trúc, nhìn ba món pháp khí thật vất vả mới có được giờ đã thành phế thải, lòng chúng, đau như cắt!

Có điều hiện tại không phải là lúc đau lòng, bởi công kích của Cung Tiểu Trúc vẫn chưa ngừng lại, nhất là Phùng Hoằng, gã không kịp né tránh, trên đầu liền bị cây gậy sắt cực lớn đen như mực kia bay qua, thật đúng là… mây đen phủ đầy trời!

Vương Nghị thấy Phùng Hoằng sắp thành thịt nát, lập tức nhào tới, giơ một tấm khiên trong tay lên, vì thế, gậy sắt liền đập vào tấm khiên.

Tuy rằng phẩm chất của gậy sắt và tấm khiên như nhau nhưng tấm khiên vẫn bị đập vỡ, không biết là do thiên phú của Cung Tiểu Trúc dị bẩm hay là pháp khí này làm ẩu, tóm lại gậy sắt không bị tổn hại gì, mà tấm khiên lại tan nát.

Trong nháy mắt khi tấm khiên vỡ vụn, miệng Vương Nghị phun ra một ngụm máu tươi, suýt thì ngã nhào, Phùng Hoằng vội đỡ lấy đại ca gã, sắc mặt vô cùng lo lắng, “Đại ca, ngươi không sao chứ?” Nói xong, gã lại cầm một viên linh đan chữa thương ra đút cho Vương Nghị ăn, ánh mắt nhìn Cung Tiểu Trúc mang theo sợ hãi.

Mà bên kia, Thiệu Điển thấy lão đại của mình bị thương, tuy rằng lo cho vết thương của đại ca, nhưng vẫn cố chấp, muốn đánh lén Cung Tiểu Trúc từ sau lưng, lại không ngờ bị Cung Tiểu Trúc phát hiện ra, sau đó một gậy đập lên người, cũng phun máu tươi đầy miệng, pháp bảo trong tay văng xa tận mấy trượng.

“Ba vị đại thúc, các ngươi đã phục chưa?” Cung Tiểu Trúc cất pháp bảo, nhìn ba người cách đó không xa, một vẻ mặt, “Nếu còn chưa phục, lại đánh các ngươi thêm một lần nữa là được.”

“Phục! Tiểu huynh đệ, ba người huynh đệ chúng ta tâm phục khẩu phục, xin tiểu huynh đệ tha cho nhị đệ và tam đệ của ta, tại hạ mặc tiểu huynh đệ xử trí, ngay cả muốn mạng của ta, ta cũng tuyệt không hai lời.” Vương Nghị được Phùng Hoằng đỡ nói.

Thiệu Điển nghe xong lời này, vội đứng dậy đi tới cạnh Vương Nghị, “Đại ca, ngươi nói gì vậy? Cho dù tiểu tử này muốn xử trí, ba huynh đệ chúng ta cũng phải ở cùng nhau, sao có thể để mình đại ca chịu được chứ.”



Nói thật, Thiệu Điển cảm thấy rất nghẹn khuất, từ nhỏ tới lớn chưa từng ăn mệt như vậy, hôm nay là lần đầu cướp bóc bị sơ sẩy, có điều không phục cũng không được, chỉ mong rằng người đối diện thả họ ra.

Nếu không phải do linh lực của họ hao hết, còn bị thương, sao có thể chờ cho người này xử trí.

“Được, là ngươi nói đó.” Cung Tiểu Trúc nhìn Thiệu Điển nói.

Cung Tiểu Trúc mừng rơn trong lòng, Thiệu Điển nói câu này gãi đúng chỗ ngứa của hắn, hắn liền không khách khí giơ tay ra, chỉ trong nháy mắt, ba con thiên tuyến cổ được cấy vào người bọn Vương Nghị.

Thiên tuyến cổ trong tay Cung Tiểu Trúc là đổi từ hệ thống, nói chung, điều kiện sống của thiên tuyến cổ rất thấp, loại cổ này chia làm cổ mẹ và cổ con, cổ mẹ chủ nhân giữ, cổ con hạ vào cơ thể kẻ bị chưởng khống, một khi kẻ bị chưởng khống có bất cứ hành vi gì bất trung, sẽ bị cắn nuốt trong tức khắc.

Mà tại sao Cung Tiểu Trúc lại không sợ đấu với ba người Vương Nghị này cùng một lúc ấy hả? Ngay cả khi biết rõ tu vị của ba gã này tương xứng với tu vi của mình, nhất là tu vi của Vương Nghị còn cao hơn mình một cấp.

Chuyện này lại phải nói tới miêu tả ba người Vương Nghị trong nguyên tác.

Bởi tu vi của ba người này không được tăng lên trong tình huống bình thường, chậc, chắc là mọi người đều đoán ra rồi nhỉ!

Phải! Không sai! Chính là song tu! Hơn nữa còn là đơn phương hấp thu từ lô đỉnh.

Ba người này từ nhỏ đã vô cùng lười biếng, chúng là huynh đệ ruột, được một thần trộm tu vi khá cao, kỹ năng mãn cấp phán định rằng có tư chất tu tiên, chúng liền bái thần trộm kia làm sư phụ. Tuy rằng chúng không thích, thậm chí là phiền chán loại chuyện tu luyện vô vị này, tu luyện hết ngày này lại sang ngày kia, nhưng chúng lại không muốn từ bỏ mục đích được sống thật lâu, vì thế liền nghĩ tới chuyện đi đường tắt, dựa vào tay nghề (ăn trộm) mà sư phụ truyền cho cùng với cướp bóc, mà đoạt được rất nhiều linh thạch, số linh thạch này chúng lại tiêu toàn bộ ở Vạn Tung lâu, dùng để tìm lô đỉnh song tu.

Chúng cho rằng, như vậy vừa có thể tiết kiệm thời gian, bớt tốn sức, tăng tu vi nhanh, lại có thể hưởng thụ được tư vị khoái lạc, nhân sinh quả là không còn gì mỹ diệu hơn.

Nhưng phương thức này không khác gì đốt cháy giai đoạn, song tu thích hợp đương nhiên là có thể trợ giúp cho tu luyện, nhưng chúng lại song tu vô cùng vô tận, chỉ một mặt say mê song tu cho nên đương nhiên là không ổn, thực lực kém hơn tu sĩ cùng cấp bậc không chỉ một chút.

Thế nên sau khi Vân Túc thu bọn chúng làm thị giả mới bắt chúng phải hạn chế hành vi tìm chết này lại, thực lực cuối cùng cũng tăng lên, căn cơ cũng không ngừng được củng cố.

Thế nên, cho dù ba người Vương Nghị cùng xông lên, Cung Tiểu Trúc cũng vẫn nắm chắc phần thắng, không phải là do hắn tự biên tự diễn, nhưng hắn quả là một cao thủ vượt cấp, đối phó với ba người Vương Nghị tuy rằng phải cố gần như hết sức, nhưng cũng sẽ không bị đánh bại.

Tuy rằng Cung Tiểu Trúc cũng sẽ không lợi hại tới biến thái như Vân Túc.

Ngay khi Cung Tiểu Trúc hạ thiên tuyến cổ cho bọn Vương Nghị xong, hắn vừa lòng nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống trong đầu.

Hóa ra vừa rồi, khi Cung Tiểu Trúc chạm mặt ba người Vương Nghị, hệ thống đã phát động một nhiệm vụ thu tiểu đệ cho Vân Túc, đối tượng đương nhiên là ba người Vương Nghị bị Cung Tiểu Trúc hạ thiên tuyến cổ này, hơn nữa phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng rất nhiều, không chỉ có bốn điểm giá trị vận khí mà còn có ba nghìn điểm hệ thống tệ có thể nhận. Đương nhiên hệ thống tệ không phải là quan trọng nhất, mà là cái hệ thống gạt người này cuối cùng cũng có thể thăng cấp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau