Hệ Thống Tú Ân Ái

Chương 22: “Em thích anh, anh thì sao, anh thích em không?”

Trước Sau
Edit: Mèo Chè

Lâu Nguyên rủ mắt liếc nhìn động tác nhỏ của Thi Linh Khê, trong mắt anh xẹt qua chút ý cười, buông tay Thi Linh Khê ra, cùng cậu tới phòng thay đồ thay quần áo.

Thật ra cũng không quá phiền phức, chỉ cần cởi áo blouse khoác ngoài và khẩu trang là được.

Đồ Thi Linh Khê mặc bên trong vẫn là quần áo của Lâu Nguyên, những bộ quần áo cậu mặc hiện tại, chiều dài hoàn toàn vừa người, chỉ là kiểu dáng khá cũ, dù sao cũng là quần áo do trong nhà mua cho Lâu Nguyên khi anh 14 – 17 tuổi.

10 tuổi Lâu Nguyên đã vào bộ đội huấn luyện, ngày lễ ngày tết người lớn sẽ mua thêm quần áo cho anh, anh cũng có rất ít cơ hội mặc chúng. Thi Linh Khê không mặc, thì chắc là chúng sẽ luôn bị chồng chất trong kho.

Thi Linh Khê cởi áo blouse trắng, vẫn cầm lấy áo choàng kia khoác thêm, lại sửa sang ngăn tủ của bản thân một lát, sau đó cậu đi về phía Lâu Nguyên. Thói quen ra ngoài áo choàng không rời người, trong thời gian ngắn Thi Linh Khê vẫn chưa sửa được.

Lâu Nguyên nhẹ nhàng giúp Thi Linh Khê sửa tóc, rồi dắt cậu đi ra. Vì có áo choàng che đi, nên Lâu Nguyên cũng không buông tay Thi Linh Khê, cậu khẽ cúi đầu, nhưng bàn tay nắm lấy anh vẫn luôn rất chặt rất kiên định.

Họ ngồi lên hàng ghế sau xe, cảnh vệ lái xe từ khu căn cứ tới trụ sở hiệp hội dị năng giả ở hướng đông bắc.

Căn cứ quân bộ ở phía đông nam, trung tâm nghiên cứu thì ở trung tâm căn cứ, cả khu phía tây là khu dân cư, phía tây của khu dân cư gần quân bộ hơn, chỉ số an toàn cũng cao hơn, đồng thời tiền thuê cũng mắc hơn, hiện tại giá thuê nhà gần trụ sở hiệp hội dị năng giả cũng đang tăng.

Mà ở tận thế, dân số của Bắc Thành giảm mạnh, ngoại trừ bất động sản vốn ở Bắc Thành có thể tiếp tục giữ lại một căn, thì tất cả đều đã bị quân bộ thu lại quản lý, những thu nhập tạm thời này là do quân bộ quản, nhưng đa phần đều được thảy vào xây dựng tường sắt và tiêu phí cho trung tâm nghiên cứu, chân chính dùng cho quân nhân tại quân bộ thì không tới một phần mười.

Theo căn cứ dần được xây dựng hoàn thiện, thuê bán nhà cửa và phí ra vào cửa thành vẫn sẽ là một khoản thu khổng lồ, đã có không ít người động tâm tư muốn qua bên này.

Lâu Nguyên tới hiệp hội, là vì có người đề nghị đưa bộ phận tài chính vào trong hiệp hội, bồi dưỡng dị năng gả cấp trung, còn có không ít người hùa theo, nên lần họp thảo luận này là phải có.

Thi Linh Khê nghe Lâu Nguyên nói xong, cậu im lặng một lúc, rồi kể lại cho Lâu Nguyên nghe tình hình của vài khu căn cứ mà cậu từng tới. Cơ cấu tương tự không phải không có, nhưng nhất định tuyệt đối phải được nắm giữ trong tay của người cầm quyền.

Những nội đấu không cần thiết cuối cùng đều là vì nhân tính tham lam, Lâu Nguyên nhường một bước, thì bọn họ sẽ không thu liễm, mà chỉ từng bước ép sát, chân chính dùng 10% tài nguyên tinh hạch bỏ vào cho bản thân dị năng giả thì đã coi như nhiều rồi.

Với lại dù dùng cho bộ phận dị năng giả cấp thấp, thì cũng không phải vì bồi dưỡng lực lượng cho quân bộ, mà là bồi dưỡng người kế nhiệm cho những đội dị năng này.

“… Trừ phi hiệp hội dị năng giả tình nguyện treo dưới danh của quân bộ, phụ thuộc sâu sắc vào quân bộ.” Thi Linh Khê híp mắt, sau đó nghiêng đầu về phía Lâu Nguyên, cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu đối với người muốn chiếm lợi của quân bộ và Lâu Nguyên.

Lâu Nguyên nhìn dáng vẻ Thi Linh Khê nhíu mày tức giận, không kiềm được khóe miệng khẽ cười, thông tin đột ngột tản đi, anh nghiêm túc trả lời: “Tôi không định đồng ý.”

Cho nên buổi họp này chỉ là đi cho có hình thức, anh không đồng ý, chỉ cần câu nói này, lý do cũng không cần nghĩ quá nhiều.

Đương nhiên quân bộ vẫn dành sự ủng hộ cho hiệp hội dị năng giả, nhưng chỉ là tăng số lượng nhiệm vụ cấp thấp một cách thích hợp, đồng thời tổ chức mấy nhiệm vụ quét sạch do quân bộ dẫn đầu, như vậy có thể tăng cao tỉ lệ sống sót cho dị năng giả cấp thấp.

Nhưng tương ứng, bên quân bộ sẽ không tránh khỏi tổn thất, cho dù vì những người hi sinh này, Lâu Nguyên cũng không thể tách họ ra được.

“Ừ.” Thi Linh Khê gật gật đầu, nhưng trong lòng cậu không nhịn được suy nghĩ lo lắng nhiều chút về tình hình của quân bộ ở khu căn cứ.

Mặc dù quân bộ có Lâu Nguyên trấn áp là sức mạnh nòng cốt của căn cứ Bắc Thành, nhưng ở giai đoạn giữa và sau cùng, những quân đội được tạo thành bởi đa số người bình thường này lại không thể nào phát triển mạnh mẽ bằng quân đoàn dị năng giả.

Tài nguyên ở quân đoàn dị năng giả đều cung cấp cho dị năng giả, quân đội lại không thể nào làm vậy được, họ nhất định phải quan tâm lợi ích và lực liên kết của chiến sĩ bình thường. Mà Lâu Nguyên vẫn luôn tin rằng người bình thường là sức mạnh nòng cốt giúp loài người chèo chống qua mạt thế.

Thi Linh Khê cho ra kết luận là Lâu Nguyên được xem như lãnh đạo của quân bộ, trách nhiệm trọng đại, áp lực rất lớn.

Xe dừng lại, cảnh vệ lái xe tiếp tục đi đỗ xe, Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê đi vào trụ sở hiệp hội dị năng giả, nơi này vốn là một khách sạn năm sao xa hoa, hiện tại bên trong đã cải tạo xong.

Từ lầu một đến lầu năm đều là chỗ tra tìm và nhận các nhiệm vụ có cấp bậc khác nhau, lầu sáu – bảy là trung tâm đăng ký dị năng giả, lầu tám đến lầu mười bảy cung cấp vài phòng huấn luyện miễn phí trong thời hạn nhất định hoặc cần điểm tinh hạch thanh toán, những thứ này vẫn đang tiếp tục cải tạo, đây là hạng mục hấp dẫn nhất của hiệp hội dị năng giả đối với bên ngoài.

Từ tầng mười tám trở lên là văn phòng thư ký nội vụ cùng các văn phòng khác và phòng họp. Lâu Nguyên làm hội trưởng duy nhất của hiệp hội, đương nhiên nơi này sẽ có văn phòng riêng cho anh, là căn phòng ở hướng bắc trên tầng cao nhất của trụ sở.

Văn phòng ở quân bộ của Lâu Nguyên không thể nào sánh được với nơi này, trang hoàng xa hoa, hướng sáng tốt, tầm nhìn tốt, phong cảnh đẹp.

Lâu Nguyên ngồi xuống, ra hiệu Thi Linh Khê cứ tự tiện chơi, anh phải bắt đầu một trận bận rộn, thỉnh thoảng có người đi vào báo cáo vài tình huống với anh, cho dù chỉ nghe chút chút thì cũng có rất nhiều chuyện.

Cộng thêm chuyện của quân bộ, thời gian Lâu Nguyên không làm nhiệm vụ, gần như không có lúc nhàn rỗi.

Thi Linh Khê chỉ đi dạo một vòng theo thói quen, sau đó cậu dời ghế ngồi cạnh Lâu Nguyên, tự giác bắt đầu chia sẻ gánh một phần công việc cho Lâu Nguyên, cậu có thói quen đọc sách nhiều năm, tốc độ đọc nhanh như gió, sau đó tóm tắt ý chính nói cho Lâu Nguyên nghe.

Nếu nhất định phải được Lâu Nguyên xem xét cẩn thận rồi ký tên, Thi Linh Khê sẽ phân loại cất kỹ, thoáng một cái, hiệu suất của Lâu Nguyên lập tức cao hơn nhiều.

Lâu Nguyên có dị năng tinh thần lực, bình thường xử lý mấy chuyện này cũng không cảm thấy mệt mỏi quá nhiều, nhưng vẫn có cảm giác rườm rà, trước mạt thế anh là quân nhân, chứ không phải quản lý hay tổng giám đốc trong văn phòng, phương diện hình thức tư duy là khác biệt.

“Dẫn cậu tới chơi, nhưng lại để cậu làm việc cho tôi.”

Lâu Nguyên nghiêng đầu nhìn sườn mặt chăm chú của Thi Linh Khê, ánh mắt khựng lại trong thoáng chốc, sau đó lại quay về đống văn kiện.

“Thế này rất tốt.” Thi Linh Khê trả lời Lâu Nguyên, cậu đang suy nghĩ cần kiêm chức làm thư ký cho Lâu Nguyên hay không, trừ người tuyệt đối đáng tin ra, thì Lâu Nguyên sẽ không yên tâm để người khác xử lý những văn kiện này.

Mà e rằng những đội viên trong quân bộ, bao gồm cả Trần Vân, sẽ không tình nguyện đối diện với mớ văn kiện như ngọn núi này. Lâu Nguyên rõ ràng điểm đó, cho nên không miễn cưỡng họ, vẫn luôn tự làm, chỉ là tiếp tục sự “vẫn luôn” này không phải biện pháp tốt.

Nhưng bản thân cậu cũng có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ riêng công việc ở phòng nghiên cứu là cậu đã không thể buông nổi, nhưng cũng không phải là không có biện pháp điều hòa. Thi Linh Khê đứng dậy ôm văn kiện ra ngoài, sau khi quay lại, cậu ngồi bên cạnh Lâu Nguyên, còn nhích nhích ghế.

“Tôi có thể giúp anh thành lập một đội thư ký, tôi là thư ký trưởng của anh, chủ yếu phụ trách giám sát và huấn luyện.”

Mặc dù Thi Linh Khê học rất tạp nham, ở phương diện chuyên nghiệp vẫn không thể nào so với chuyên gia, nhưng cậu có một chỗ mà họ không thay thế nổi, đó chính là cậu tuyệt đối đứng về phía Lâu Nguyên.

Lâu Nguyên đặt bút xuống, quay đầu nhìn vào mắt Thi Linh Khê, ánh mắt anh vẫn thâm thúy ẩn chứa sắc bén, nhưng khi đối diện với Thi Linh Khê, những sắc bén ấy vẫn luôn bị đè xuống, vừa đè vừa có mấy phần đè không nổi.

Sau khi đối mặt vài giây, Lâu Nguyên nâng gáy Thi Linh Khê lên xoa xoa, rồi đẩy người về phía anh.

Họ vốn ngồi gần nhau, Lâu Nguyên còn tự nhích lại gần, mặt họ khẽ chạm nhau, Lâu Nguyên ôm Thi Linh Khê, là ôm giao cổ đúng nghĩa.

(*) Ôm giao cổ: ôm sát vào người, không phải kiểu ôm hờ xã giao.



Mà câu trả lời của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ “được”. Câu trả lời này mang ý nghĩa anh tin tưởng Thi Linh Khê, sắp vượt qua nhóm Hùng Côn.

Não của Thi Linh Khê suy nghĩ lý do thuyết phục với vận tốc cực nhanh, nhưng sau khi Lâu Nguyên ôm chầm và đồng ý, não cậu triệt để tạm ngừng, mặt cậu đỏ hồng, vẻ mặt ngoan ngoãn mềm nhũn.

Không thể không nói cảm giác được Lâu Nguyên tin tưởng rất đặc biệt, đặc biệt đến mức Thi Linh Khê không thể diễn tả bằng lời.

Cậu nghiêng đầu cọ cọ mặt Lâu Nguyên, không nhịn được cười cười. Niềm tin mà Lâu Nguyên dành cho cậu, tất nhiên cậu sẽ tình nguyện đáp trả cho Lâu Nguyên nhiều thứ hơn, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ giúp anh.”

Mặc dù hiện tại cậu giúp Lâu Nguyên chưa nhiều được, nhưng cậu tin rằng, mỗi một ngày sau này, cậu sẽ giúp Lâu Nguyên càng ngày càng nhiều.

Mạt thế là mạt thế của mọi người, chứ không phải mạt thế của một mình Lâu Nguyên, không nên đè hết những gánh nặng đó lên đầu anh. Nhưng Thi Linh Khê cũng biết rõ, cậu và Lâu Nguyên đều không thể nào khiến mọi người đồng ý với điểm này.

Lâu Nguyên có thể tiếp tục làm theo lý niệm và lý tưởng của anh, còn cậu thì chỉ cần bảo vệ Lâu Nguyên cẩn thận là được rồi. Những “hạt giống” Lâu Nguyên đối xử tốt với cậu là đã đủ để cậu quyết định thế này.

Thi Linh Khê suy nghĩ thông suốt lần nữa, lại thật sự xác định được tâm ý của bản thân, tâm ý đối xử với Lâu Nguyên.

“Được.” Lâu Nguyên nói lại lần nữa, anh vỗ vỗ lưng Thi Linh Khê, lúc đang định buông cậu ra thì trên mặt xuất hiện thêm một xúc cảm khác thường, hình như anh… được Thi Linh Khê trộm hôn một cái, à không… là minh mục trương đảm(*) hôn một cái.

(*) Minh mục trương đảm: gan dạ, can đảm.

Nửa người của Lâu Nguyên cứng đờ một lát, tai cùng cổ đều nóng lên, chắc là Thi Linh Khê sơ ý… cọ trúng.

Thi Linh Khê lại không cảm thấy hành động của bản thân quá trớn, cậu luôn muốn hôn Lâu Nguyên, đồng thời tìm kiếm cơ hội thực hiện nó, cuối cùng xuất phát từ lễ phép cần thiết, cậu còn nhỏ giọng báo một câu:

“Em vừa hôn anh…” Trong đôi mắt đen láy của Thi Linh Khê vẫn không nhịn được có chút ngượng ngùng, lại thêm một tí nhiệt tình của thanh niên tròn mười tám tuổi. Ánh mắt cậu khóa chặt Lâu Nguyên, không muốn cho anh cơ hội né tránh.

Hầu kết Lâu Nguyên khẽ trượt, một hồi lâu sau, anh đáp: “Ừ.”

Ánh mắt Thi Linh Khê hơi sáng lên, cậu nghiêng đầu, lại nhích tới gần, gan dạ hơn lần trước, khẽ khàng chạm một cái ở bên mặt còn lại của Lâu Nguyên.

Xét từ cảm giác mà nói, nụ hôn này chẳng khác gì hôn trán Lâu Nguyên. Nhưng một nụ hôn này của cậu lại khiến bầu không khí trong văn phòng mờ ám cực hạn, khiến Lâu Nguyên cảm thấy bản thân không làm gì mà cũng cực kỳ “chẳng bằng cầm thú”.

Thi Linh Khê giương mắt nhìn, dựa vào cảm xúc cố chấp để nhẫn nhịn không dời mắt đi, cũng không chạy đi chỗ khác mà đứng tại chỗ chờ Lâu Nguyên đưa ra đáp lại.

Quá nhanh, quá vội vàng… Trong lòng Thi Linh Khê biết rõ, nhưng cậu lại không thể nào ngăn bản thân liều một phen. Cậu không ngờ bản thân là thế này, luôn vô thức mang theo chút xâm lược khi đối mặt với Lâu Nguyên, ví dụ như lúc không muốn né tránh thỏa hiệp.

Hô hấp của Lâu Nguyên thoáng nặng hơn, anh chậm rãi nhích lại gần, ánh mắt chuyển từ đôi mắt Thi Linh Khê sang lúm đồng tiền hiện trên má cậu. Anh hơi khựng lại rồi tiếp tục nhích tới, anh càng lúc càng cảm nhận rõ hơn nhiệt độ từ khuôn mặt và hô hấp của Thi Linh Khê.

Nhiệt độ ấm áp, rõ ràng, tràn ngập hấp dẫn…

Nhưng ngay lúc anh định thuận theo tiếng lòng hôn xuống, thì cửa văn phòng đã mở toang dù chưa nghe tiếng gõ.

Lâu Nguyên dừng động tác lại, mấy người đứng cạnh cửa hóa đá trong thoáng chốc, đơ mất mấy giây. Ánh mắt Thi Linh Khê lia về phía cửa rồi lại lia sang người Lâu Nguyên, sau khi nội tâm cậu nhanh chóng nguội xuống, lại không nhịn được cực kỳ tiếc hận nhiệm vụ của bản thân một phen, sau đó cậu nghiêng người ngồi xuống, nhưng rồi lại đứng lên.

“Hội trưởng… người này là…”

Ánh mắt của Lâm Kha gần như muốn thiêu cháy Thi Linh Khê, nhiệm vụ đặc biệt này của hắn ta chưa tới hai mươi ngày mà hắn ta đã bị cạy góc tường. Chưa kể Lâu Nguyên vốn định hôn Thi Linh Khê, nếu không sao hai người nam lại có thể dựa gần nhau đến thế!

“Thi Linh Khê – thư ký trưởng của tôi.” Lâu Nguyên lạnh nhạt trả lời, vẻ mặt của anh cũng thu lại cực nhanh, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã siết chặt. Bị cắt ngang, cảm xúc trong lòng anh không dễ chịu nổi.

Lại nói, anh đã đồng ý với đề nghị của Thi Linh Khê thì sẽ nỗ lực cung cấp ủng hộ và hồi báo cần thiết cho cậu, thành lập thêm đội thư ký và tuyên bố vị trí thư ký trưởng của cậu chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Thù lao và quyền lực nên thuộc về chức vị này của Thi Linh Khê, Lâu Nguyên sẽ đưa không thiếu một tí nào.

Khi Lâm Kha nhìn Lâu Nguyên, Thi Linh Khê cũng đang quan sát Lâm Kha. Dáng vẻ giận dữ mà không dám ho he… hắn ta đang giận chuyện gì? Thi Linh Khê suy nghĩ một lúc thì đã tìm ra nguyên nhân, Lâm Kha đang giận cậu và Lâu Nguyên gần gũi.

Thi Linh Khê không nhìn hắn ta nữa mà chuyển sang Lâu Nguyên, từ cảm giác mà nói, Lâu Nguyên đối xử với Lâm Kha không khác gì đối xử với cấp dưới, nhưng không hiểu vì sao sau khi bị cậu nhìn, hình như Lâu Nguyên lại hơi khẩn trương.

Lâm Kha thở gấp hai tiếng, sau đó hắn ta dẫn phó đoàn trưởng của hắn ta đi tới trước bàn làm việc, đưa một văn kiện được dán kín cho Lâu Nguyên: “Thị trưởng của khu căn cứ An Thành bảo tôi giao cho anh.”

Hắn ta vui vẻ một đường, tưởng rằng đã tìm được cơ hội dễ dàng nói chuyện với Lâu Nguyên, lại không ngờ khi gặp mặt lại là tình cảnh khiến hắn ta tức điên này. Ánh mắt hắn giương lên chạm phải Thi Linh Khê, có một xúc động muốn gọi cậu ra ngoài đấu 1vs1.

Ánh mắt sắc bén của hắn ta đối diện với ánh mắt của Thi Linh Khê: “Có cơ hội thì Thư ký trưởng Thi tới đội dị năng Bá Hỏa của tôi đi, tôi sẽ tiếp đãi cậu nồng nhiệt.”

“Được đấy, có cơ hội thì tôi sẽ tới.” Thi Linh Khê bình tĩnh đáp lời, hoàn toàn không sợ khiêu khích của Lâm Kha.

Không hiểu sao Lâu Nguyên và phó đoàn trưởng của Lâm Kha lại cảm nhận được khí tràng tia lửa bắn ra bốn phía, đây là lần đầu tiên hai người này gặp nhau mà.

Lâm Kha hít sâu rồi rời khỏi văn phòng cùng phó đoàn trưởng của hắn ta. Bọn họ rời đi một lúc lâu, trong văn phòng vẫn im phăng phắc, Thi Linh Khê thì bày vẻ đăm chiêu, Lâu Nguyên thì lại không biết phá vỡ đăm chiêu của cậu như thế nào mới được.

“Anh ta thích anh.” Thi Linh Khê tránh sang bên cạnh một bước, xoay người, sau đó dựa lên bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống Lâu Nguyên.

“Tôi không thích cậu ta, tôi đã từ chối cậu ta rồi.” Lâu Nguyên lập tức lắc lắc đầu giải thích, nếu không phải do Lâm Kha trực tiếp đụng phải hiện trường thân mật của anh và Thi Linh Khê, thì anh cũng không nhớ nổi chuyện anh từng được Lâm Kha tỏ tình.

Thi Linh Khê nghe vậy, khẽ gật đầu một cái, vậy cậu đã hiểu được vì sao Lâm Kha lại bày vẻ nghẹn khuất, là vì từ chối của Lâu Nguyên khiến hắn ta không có lập trường gì để nhắm vào cậu. Nhưng Lâm Kha xuất hiện, hiển nhiên đã gây cho Thi Linh Khê cảm giác nguy cơ rất mạnh.

Ngoại hình đẹp, tính cách tốt, thực lực càng không cần phải nói, trong căn cứ Bắc Thành lẫn toàn toàn bộ nước Hạ đều là số một số hai. Lâu Nguyên thế này sao có thể khiến người ta không thích chứ, Lâm Kha chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên gì đó… Thi Linh Khê vứt hết, cậu duỗi tay túm chặt Lâu Nguyên, đối mắt với anh, rồi nói thẳng: “Em thích anh, anh thì sao, anh thích em không?”

Nếu như Lâu Nguyên nhận lời tỏ tình của cậu, vậy cậu sẽ khác với Lâm Kha. Làm bạn trai chính quy của Lâu Nguyên, đương nhiên cậu có quyền bảo vệ quan hệ của bản thân và Lâu Nguyên.

Thi Linh Khê nói lời tỏ tình, trên mặt lại là vẻ đề phòng cao độ. Lâu Nguyên nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn. Đối với họ mà nói, lời tỏ tình này quả thật là một chuyện nghiêm túc.

Anh cầm tay Thi Linh Khê, đứng dậy, tới gần nửa bước, rồi khẽ gật đầu, đưa ra đáp án chuẩn xác: “Thích.” Trừ từ này ra thì không còn từ nào khác có thể miêu tả cảm xúc của anh đối với Thi Linh Khê.

Mà giữa hai người, trừ câu xác nhận trịnh trọng này ra, hành vi của anh đã vượt mức đồng đội và bạn bè từ lâu. Nếu anh không đáp lại, thì dùng chữ “tra” cũng không thể miêu tả hết được.

Chỉ là khi trước anh cảm thấy tiến triển của anh và Thi Linh Khê hơi nhanh một tí, nhưng mạt thế phong vân biến đổi một sớm một chiều, nên lần tỏ tình này cũng không có gì không tốt.



Lâu Nguyên dứt lời, mắt Thi Linh Khê hơi cong lên, ý cười dần dần lan ra, cậu nhón chân, đầu hơi nghiêng, trực tiếp hôn lên môi Lâu Nguyên.

Chạm một cái rồi tách ra ngay, gót chân trở về mặt đất, cậu đưa ra đáp rõ ràng cho lời tỏ tình của Lâu Nguyên: “Tốt.”

Một nụ hôn một câu đáp này coi như là đóng dấu cho quan hệ của cậu và Lâu Nguyên, “con dấu” này còn chắc chắn hơn buộc định mà hệ thống tạo cho hai người. Lâu Nguyên là bạn trai của Thi Linh Khê cậu, là người của cậu.

Lâu Nguyên không nói gì nữa, anh chậm rãi cúi đầu xuống theo Thi Linh Khê, lại từ từ tới gần, chóp mũi của họ chạm vào nhau, sau đó hai đôi môi có nhiệt độ không giống nhau nhẹ nhàng cọ xát, lại hôn một cái.

Dù là Thi Linh Khê, hay là Lâu Nguyên, đều có biểu hiện rất vụng về và cẩn thận trong nụ hôn này, dường như họ không biết hôn như thế nào mới được, lại có vẻ như sợ bản thân không cẩn thận cắn trúng đối phương.

Nụ hôn đầu tiên kết thúc qua loa, nhưng hai trái tim vẫn cực kỳ vui sướng, đập thình thịch, giống như muốn nhảy khỏi ngực.

Lâu Nguyên đứng vững, lại ôm Thi Linh Khê vào lòng, ý cười nhàn nhạt lại rõ ràng hiện trên mặt anh.

Sau khi những lời thích được nói ra, tựa hồ đã pha trộn tình cảm trong đầu sâu sắc hơn mấy phần, mà khoảng cách giữa họ cũng thân mật hơn trước mấy phần. Điều này rất tốt, cảm giác không cần xoắn xuýt do dự để ôm người vào lòng rất tốt.

Cửa văn phòng bị gõ vang, trong phòng họp kế bên, mọi người đều đã tới đông đủ, chỉ đợi Lâu Nguyên đi qua thôi.

Lâu Nguyên buông Thi Linh Khê ra, xoa xoa tóc cậu rồi lại nắm tay cậu, họ rời văn phòng tới phòng họp kế bên.

Lâu Nguyên ngồi xuống, phòng họp vốn còn chụm đầu ghé tai nói nhỏ thoáng chốc im lặng trở lại, vậy đã coi như tiến vào trạng thái họp. Anh nghiêng đầu ra hiệu Thi Linh Khê ngồi xuống vị trí ở bên cạnh anh, cậu không hề do dự, ngồi xuống.

Còn áo choàng Thi Linh Khê vốn vẫn luôn khoác theo thì đã được cởi xuống để lại trong văn phòng của Lâu Nguyên khi đi họp.

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại tại khuôn mặt quá non nớt của Thi Linh Khê, Lâu Nguyên trực tiếp mở lời giới thiệu: “Đây là Thi Linh Khê – thư ký trưởng của tôi, cậu ấy sẽ thay tôi thành lập một đội thư ký, xử lý các loại văn kiện thư từ.”

“Chào mọi người.” Thi Linh Khê ngước mắt đối diện với đủ loại cái nhìn, cũng không sợ hãi gì. Trước mặt Lâu Nguyên, không ai dám tỏa ra một tí uy áp của dị năng giả cấp cao với cậu, ngược lại, nếu cậu muốn chèn ép ai thì lại vô cùng đơn giản.

Lâu Nguyên nghiêng người về phía sau, đuôi lông mày hơi nhướn lên, trừ Thi Linh Khê, những người còn lại không một ai không cảm nhận được áp lực, sau đó một người hai người nối tiếp nhau, tất cả đều vỗ tay, tỏ vẻ tán thành và hoan nghênh.

Tiếp đó không cần Lâu Nguyên nhắc nhở thêm, phó hội trưởng Vương Mục mở miệng:

“Tôi tên Vương Mục, là phó hội trưởng của hiệp hội, là đội trưởng của đội dị năng Lôi Minh.” Vị trí của Vương Mục ở ngay cạnh Thi Linh Khê, gã ta cảm nhận càng rõ sự bình tĩnh không bình thường của cậu, đồng thời ánh mắt của gã ta cũng kiềm được quan sát nhiều chút.

Cửa ải này đột ngột lòi thêm một đội thư ký và thư ký trưởng, không biết sẽ ảnh hưởng thế nào tới tương lai của hiệp hội.

“Chào anh.” Thi Linh Khê chào hỏi, đồng thời cậu cũng nhớ kỹ vẻ ngoài của Vương Mục, vóc dáng cao hơn cậu một tí, ngoại hình thiên về cuồng dã, thật phù hợp với khí tràng dị năng hệ Lôi của gã ta, nhưng cậu không cảm thấy tính cách của gã ta cũng sẽ giống vậy.

Tương phản, cậu cảm thấy tính cách của Vương Mục khá kín đáo, thuộc kiểu người biết cách nhẫn nhịn và chờ đợi thời cơ.

Ngồi đối diện Vương Mục là một phó hội trưởng khác – Trương Gia Gia mặc áo đỏ, cô lập tức tặng cho Thi Linh Khê một nụ cười quyến rũ: “Tôi tên Trương Gia Gia, là đội trưởng đội dị năng Hỏa Phượng, cậu có thể gọi tôi là chị Trương.”

Đây là lần đầu tiên cô cho phép người khác gọi cô là “chị”, bình thường có ai gọi cô một tiếng “chị” thì sẽ hứng phải một quả cầu lửa của cô. Nhưng vẻ ngoài của Thi Linh Khê quá trẻ, y chang vị thành niên, bà dì gần ba mươi như cô thật sự không giả thành kiểu em gái nhỏ nổi.

“Chào chị Trương.” Thi Linh Khê lễ phép mỉm cười thản nhiên đáp lại cô, sau khi hai người mở đầu, những người khác đều làm quen với Thi Linh Khê một lần, mà trong quá trình này Lâu Nguyên hoàn toàn im lặng.

Nhưng anh vẫn tỏ vẻ cho Thi Linh Khê chỗ dựa như cũ, mà họ quả thật không dám bắt nạt người của Lâu Nguyên.

Buổi họp này, còn chưa bắt đầu thảo luận chuyện liên quan tới xây dựng hiệp hội mà đã xác định đội thư ký và chức vụ thư ký trưởng đột ngột xuất hiện. Cẩn thận ngẫm lại, quyền lực của vị trí của Thi Linh Khê gần như không thấp hơn mấy phó hội trưởng.

Sau đó buổi họp đi vào vấn đề chính, thảo luận và đề nghị quân bộ ủng hộ hiệp hội. Lâu Nguyên nghe xong, hứng thú im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi anh lắc đầu: “Quân bộ sẽ cho hiệp hội sự ủng hộ nhất định vào thời gian đầu, nhưng sau đó cần hiệp hội tự duy trì hoạt động, chuyện này không cần thảo luận nữa.”

Nếu như căn cứ dư thừa tài lực, Lâu Nguyên sẽ muốn tăng mạnh đầu tư vào trung tâm nghiên cứu hơn, cùng mở rộng và giao lưu với căn cứ bên ngoài.

“Hôm nay tới đây thôi, mọi người tan họp.”

Lâu Nguyên đứng lên, Thi Linh Khê đi theo anh, bước chân của anh dịch chuyển một bước, sau đó lại quay người, đôi mắt đen trầm nhìn về phía mọi người: “Hi vọng mọi người ủng hộ công việc của Thư ký trưởng Thi.”

Dứt lời, Lâu Nguyên quay người cùng Thi Linh Khê một trước một sau rời khỏi phòng họp, mọi người nhận ra chút ẩn ý không bình thường. Độ tin tưởng của Lâu Nguyên đối với Thi Linh Khê không bình thường, duy trì và ủng hộ hiện rõ trên mặt.

Còn Lâm Kha vẫn luôn ở trong phòng họp suýt cắn mẻ răng, một cái liếc của Thi Linh Khê tuyệt đối là khiêu khích và cảnh cáo!

Rời khỏi phòng họp, về văn phòng một chuyến, sau đó Lâu Nguyên và Thi Linh Khê xuống lầu lái xe về nhà. Ngồi lên xe, Thi Linh Khê thở phào một hơi, hiển nhiên liên hệ với những dị năng giả có thực lực mạnh nhất khu căn cứ không phải việc dễ dàng.

Nhưng Thi Linh Khê không có ý hối hận gì, làm quen nhiều chút là tốt rồi, huống chi còn có “đại lão hổ” Lâu Nguyên bảo vệ cậu. Trong mắt những người kia, chắc cậu được ví như con cáo trong thành ngữ “cáo mượn oai hùm”.

Ngồi hàng trước vẫn là cảnh vệ quân bộ lái xe, Lâu Nguyên cùng Thi Linh Khê ngồi hàng sau. Họ an phận ngồi ở hai bên một hồi, sau đó Thi Linh Khê nhích qua bên chỗ Lâu Nguyên.

Chạm phải ánh mắt lia tới của Lâu Nguyên, Thi Linh Khê không nhịn được cười, sau đó cậu quang minh chính đại dính sát bên người Lâu Nguyên, nghiêng đầu một cái dựa lên vai anh, còn gan dạ hơn lúc trước.

Lâu Nguyên cứng nửa người một hồi, rồi anh chầm chậm vòng qua eo Thi Linh Khê ôm cậu.

“Thành lập đội thư ký cần gì thì cứ nói với anh, anh sẽ sắp xếp người đưa cho em.” Lâu Nguyên nghiêng đầu nói nhỏ với Thi Linh Khê đang nhắm mắt, nói xong anh mới giật mình nhận ra lúc này nói mấy chuyện này thì không thích hợp cho lắm.

Ít nhất là anh nên chọn những chuyện ngoài công việc để nói cùng Thi Linh Khê, phù hợp với bầu không khí hiện tại, nhưng anh vẫn không nghĩ ra được quá nhiều chủ để nói chuyện với cậu.

“Ừm, em cần thành lập đội nòng cốt phục thuộc vào em, cấp dị năng không cần quá mạnh, nhưng nhất định phải có sức tự vệ.” Thi Linh Khê trả lời Lâu Nguyên, trong đầu cậu không có chút phong hoa tuyết nguyệt nào, mà đang suy nghĩ đủ loại an bài sau này.

Cậu đáp lời, sau đó cậu và Lâu Nguyên đều giữ nguyên tư thế này, thấp giọng thảo luận đến khi tới cửa nhà.

Xe dừng lại, Thi Linh Khê ngồi thẳng người, mở to mắt dụi dụi, Lâu Nguyên xuống xe rồi quay lại vươn tay về phía Thi Linh Khê. Thi Linh Khê đặt tay lên, nhảy xuống, gần như nhảy vào lòng Lâu Nguyên.

Xe tiếp tục lái đi xa khỏi tầm mắt, Thi Linh Khê duỗi tay ôm eo Lâu Nguyên, thân mật lại chân thật ôm người. Lâu Nguyên ôm lại, một hồi lâu sau Thi Linh Khê mở miệng bảo: “Em đói, muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều thịt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tỏ tình rồi~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau