Chương 5: [Nhiệm vụ chính Show Ân Ái 1: Được Lâu Nguyên chủ động ôm một cái.]
Edit: Mèo Chè
“Nói như vậy bảo bối có thể tồn tại trong rừng đã biến mất?”
Hùng Côn đóng tại doanh trại không nhịn được hỏi nhiều một câu, lần này cần làm phiền Lâu Nguyên tự đến đây là vì họ nhận được tin tức quan trọng từ Sở Nghiên cứu, trong rừng xuất hiện một nguồn năng lượng lạ mạnh mẽ, có lẽ là thiên thạch từ trên trời rơi xuống vào mấy ngày trước.
Lâu Nguyên nhận nhiệm vụ này là muốn mang “năng lượng lạ” về, nhưng buổi sáng họ tìm trong rừng lâu như vậy, lại phát hiện máy cảm ứng mà Sở Nghiên cứu cung cấp cho họ lại hoàn toàn không phản ứng.
“Có lẽ đã bị người khác nhanh chân tới trước lấy mất, cũng có lẽ là nó tự biến mất…” Nhưng Lâu Nguyên cảm thấy khả năng đầu khá đúng, nhưng nó biến mất trong rừng là sự thật đã xảy ra, việc này cũng có nghĩa là hành động lần này của họ thất bại.
“Nhưng mà tang thi và tang thú bị nó dẫn tới vẫn phải dọn sạch…” Lang Mục tiếp lời Lâu Nguyên, đồng thời đánh dấu sơ lược vị trí của bầy tang thi và tang thú trên bản đồ, còn sẵn tiện thảo luận an bài tác chiến ngày mai.
Họ thảo luận đến tận 11 giờ khuya, nhóm Hùng Côn mới rời khỏi phòng Lâu Nguyên. Lâu Nguyên đi vào phòng tắm rửa mặt, đuôi lông mày chợt nhếch lên, khuôn mặt anh phản chiếu trong gương để lộ ý cười hơi cứng ngắc.
Không gì khác, chọc anh cười vẫn là Thi Linh Khê ở đối diện anh.
[Kí chủ nhận được kỹ năng Hóa thú: Biến hình (đuôi hồ ly), độ thuần thục 1%, nhận xét cấp bậc: S (+ buff kẹo may mắn cấp S, kí chủ nhận được Cải tạo bởi máu hồ ly trong bảy ngày liên tiếp).]
Ý hệ thống là vì Thi Linh Khê sử dụng dị năng của cậu, nên đã tới giai đoạn cậu có thể sử dụng kỹ năng thứ hai. Sau quần cậu bị chọt lủng một lỗ lớn, một cái đuôi to lông xù dài cỡ nửa người mọc ra.
Thi Linh Khê quay đầu ra sau, cậu giật mình, cái đuôi vốn xõa tung cũng dựng lên hết, không thể nghi ngờ, cậu bị đuôi của bản thân dọa rồi. Câu vươn tay sang khẽ chọt chọt đuôi, cái đuôi vừa xù vừa có xúc cảm kỳ lạ, cậu tưởng rằng cậu đang nằm mơ.
Cậu chớp mắt một cái, rồi lại nháy mắt, dị năng của cậu thật sự cho cậu một cái đuôi. Thi Linh Khê hơi nghiên đầu, cái đuôi cậu lắc trái lắc phải.
Thi Linh Khê cứng đờ đi về phía trước hai bước, sau đó “pưng pưng”(*) suýt nữa trượt chân. Bỗng nhiều thêm một cái đuôi như thêm một cái chân vậy, ngay cả đi bộ cậu cũng đi không được.
(*) Tiếng đuôi đập đất.
Lại liên tục đấu tranh với cái đuôi hai lần, sau đó Thi Linh Khê im lặng ôm đuôi ngồi trên đất suy nghĩ. Nhìn cấp bậc, cái đuôi này tuyệt đối không phải một cái đuôi bình thường chỉ khiến cậu trượt chân thế này, quan trọng nhất đây là cái đuôi cậu dùng viên kẹo cấp S duy nhất để đổi lấy dựa theo đề nghị của hệ thống.
“Kẹo ngon thật…” Thi Linh Khê lẩm bẩm một câu, hai tay cậu ôm đuôi, rồi chậm rãi đi về bên giường. Cậu tiếp tục ngẩn người nửa tiếng, sau đó mới từ từ nằm xuống.
Cậu định ngủ một giấc, chờ thức dậy rồi lại phiền muộn với cái đuôi tiếp. Có lẽ sáng mai tỉnh dậy, đuôi sẽ tự biến mất thì sao. Mà trong ngày hôm nay, hoặc nên nói là trong khoảng thời gian này, cậu đã quá mệt… quá mệt rồi…
Lâu Nguyên ở bên kia đi ra khỏi phòng tắm, anh giật mình hiểu rõ một từ, đó là “thú vị”. Anh cảm thấy đủ loại phản ứng của Thi Linh Khê cực kỳ thú vị… Anh cười cười, cảm nhận được một tí thả lỏng không giống trước kia.
Nằm dài trên giường, trong cảm nhận tinh thần lực của Lâu Nguyên là dáng vẻ Thi Linh Khê ôm đuôi ngủ rất say, anh cũng nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc nồng.
Thi Linh Khê tỉnh lại trong một mảng xù xù, sau đó giật nảy mình, cậu lại bị dọa sợ. Trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lông đuôi lại dựng hết lên, chính là chứng cứ rõ ràng nhất cho việc cậu lại bị cái đuôi của bản thân hù dọa.
“Sao nó vẫn còn vậy?” Thi Linh Khê dựa theo cách mà hệ thống báo cho, dùng tinh thần lực kết nối với nó, không cần hỏi ra miệng. Mà cậu có thể dung hợp thành công với hệ tống, tinh thần lực của cậu cao hơn người thường nhiều là một nguyên nhân quan trọng.
[+ Buff kẹo may mắn cấp S, kí chủ nhận được Cải tạo bởi máu hồ ly trong bảy ngày liên tiếp. Trước khi cải tạo hoàn tất, đuôi hồ ly hoàn toàn thuộc về kí chủ, hình thái ổn định, trừ phi bị ngoại lực cưỡng ép bẻ mất. Đuôi hồ ly sẽ biến mất khi cải tạo sắp kết thúc, xin kí chủ cân nhắc cẩn thận.]
Tối hôm qua Thi Linh Khê đã nhận ra cái đuôi này hoàn toàn liên kết với cơ thể cậu, cái gọi là bẻ gãy, gần như không hề khác việc chặt tay chặt chân cậu.
Cậu rùng mình, vô thức ôm đuôi, hoặc nên nói là cái đuôi chủ động quơ lên nhào vào ngực Thi Linh Khê.
Một lát sau Thi Linh Khê mới xoắn xuýt buông đuôi của bản thân ra, không hiểu sao có vẻ như cậu nhát gan hơn nhiều, không… phải nói là mẫn cảm hơn nhiều. Hiện tại cậu rất đói, thứ gọi là cải tạo bởi máu hồ ly dường như khiến cậu dễ đói bụng hơn trước.
Thi Linh Khê lấy nước và bánh quy còn dư lại từ hôm qua, cậu còn chưa ăn xong thì đã nghe thấy trên khoảng sân dưới lầu không xa, Lâu Nguyên đang chỉnh đốn đội ngũ và tuyên bố nhiệm vụ.
[Đing đoong!
Nhiệm vụ hàng ngày 1: Được Lâu Nguyên chủ động sờ đầu một lần, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản).
Nhiệm vụ hàng ngày 2: Nói chuyện cùng Lâu Nguyên được 100 câu, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản).
Nhiệm vụ hàng ngày 3: Thời gian ở cùng Lâu Nguyên hơn 12 tiếng, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản).
Chú thích: Nhiệm vụ hàng ngày sẽ đổi mới vào 6 giờ sáng mỗi ngày.]
Ba nhiệm vụ hàng ngày liên tiếp, mỗi cái đều liên quan tới Lâu Nguyên, mà cấp bậc của mấy nhiệm vụ kia đều là cấp E mà Thi Linh Khê thấy không đơn giản tí nào… Nhưng hệ thống vẫn chưa tuyên bố hết nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chính Show Ân Ái 1: Được Lâu Nguyên chủ động ôm một cái. Thời hạn hoàn thành: 3 ngày. Cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản). Không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn sẽ phải đối mặt với trừng phạt cấp E2.
Ngoài ra nhiệm vụ hàng ngày cần phải hoàn thành từ 60% trở lên, nếu không sẽ đối mặt với trừng phạt cấp E1.]
Cũng đã nói, cậu không muốn nhận trừng phạt gì đó của hệ thống, nhiệm vụ chính nhất định phải hoàn thành, ba nhiệm vụ hàng ngày thì phải chọn hai trong ba để hoàn thành.
Gần như ngay lúc tiếng điện tử của hệ thống vang lên, Thi Linh Khê đang khoác áo choàng, đeo balo lên, nhanh chóng đi xuống lầu. Khi cậu không để ý, cái đuôi giấu trong áo choàng lại thích nghi khá ổn.
Nhưng Thi Linh Khê vẫn chưa tới được khoảng sân thì đã bị hai tên lính chặn lại, lúc này Hùng Côn ở bên ngoài đi tới bảo bọn họ buông Thi Linh Khê ra: “Hôm nay boss phải ra ngoài, cậu…”
Hùng Côn chưa nói xong, Thi Linh Khê đi vòng qua hắn, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lâu Nguyên ở dưới đài nhỏ: “Tôi đi theo anh được không?”
Cậu thở hổn hển, lại bổ sung: “Anh bảo hôm nay nói tiếp, trên đường đi tôi có thể trả lời vấn đề cho anh. Ngoài ra, tôi là bác sĩ, cũng có dị năng… Tôi không phải phiền phức.”
Mặc dù lực chiến đấu của cậu vẫn là thứ bỏ đi trước mặt tang thi và dị năng giả cấp cao, nhưng cậu cũng có chỗ mà người khác không thể nào thay thế được. Cậu không phải phiền phức, trước giờ Thi Linh Khê luôn rất kiên định chuyện này.
Hùng Côn cũng nhanh chân đi tới, hắn không hành động thiếu suy nghĩ, chờ Lâu Nguyên quyết định. Nếu nhiệm vụ không thất bại, lý do của Thi Linh Khê lại đầy đủ, Lâu Nguyên cũng không thể dẫn cậu theo, đó mới là không chịu trách nhiệm đối với an toàn tính mạng của Thi Linh Khê.
Mà bây giờ nhiệm vụ chỉ là dọn dẹp đàn tang thi và tang thú, Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê theo, dường như không có vấn đề gì.
“Đi theo tôi.” Lâu Nguyên không trực tiếp trả lời vấn đề của Thi Linh Khê, mà lại cất bước đi tới một căn phòng, còn bảo Thi Linh Khê đi theo, đây chính là trả lời.
Sau khi Lâu Nguyên dẫn người đi, Hùng Côn tiếp tục vò đầu suy tư một hồi, cuối cùng vẫn không hiểu dự định của boss nhà hắn.
Cho dù dẫn theo Thi Linh Khê cũng không thành vấn đề, nhưng với tính cách của boss nhà hắn thì thường sẽ không đồng ý. Trong Bắc Thành và đội của bọn họ cũng có rất nhiều người mới muốn đi theo Lâu Nguyên, trong những người này cũng có vô số người có năng lực và gia thế mạnh hơn Thi Linh Khê gấp mấy lần.
Hùng Côn nghi hoặc thắc mắc, nhưng hắn cũng không thể đuổi theo Lâu Nguyên để hỏi vấn đề như vậy.
Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê đến chỗ hậu cần, anh bảo Thi Linh Khê thay quần áo chiến đấu đã được căn cứ nghiên cứu cải tạo, mang theo súng lục và dao găm, còn có một bộ dụng cụ giải phẫu ngoại khoa mới tinh lấy từ chỗ Trình Mộc.
Thi Linh Khê yêu thích vô cùng, ban đầu cậu cũng có một bộ, nhưng trên đoạn đường từ nam tới bắc đã làm mất làm hư gần hết.
Lâu Nguyên quét mắt nhìn Thi Linh Khê ngượng ngùng vì thấy công cụ mà sơ ý để lộ cái đuôi, anh nhắc nhở: “Vẫn phải mặc áo choàng, mấy thứ này là đồ ăn, không cần tiết kiệm, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.”
Lâu Nguyên không phải bác sĩ, nhưng tinh thần lực của anh lại cảm nhận chính xác hơn cả khám bệnh, trong năng lượng cơ thể Thi Linh Khê đang tiêu hao rất nhanh. Trong phương diện nhịn đói, hiển nhiên là Thi Linh Khê làm vô cùng tốt, nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ có hại cho cơ thể cậu.
Lâu Nguyên đã xem báo cáo kiểm tra của Thi Linh Khê, 49kg – thật sự quá ốm, cũng vì thế mà chiều cao bị chận lại rất nhiều. Thi Kính và Hồ Nghi Quân đều không thấp, chiều cao của Thi Linh Khê cũng phải ít nhất từ 1m80 trở lên mới phù hợp với quy luật di truyền.
Nói xong Lâu Nguyên đi ra khỏi căn phòng này trước, Thi Linh Khê xếp đồ ăn vào trong ba lô của cậu, sau đó cũng đi ra ngoài. Họ ra khỏi doanh trại, đi vào trong khu rừng hoang sơ.
Cậu vừa ốm vừa lùn đi giữa một đống đàn ông lưng hùm vai gấu cao cao to to, khá là bắt mắt. Trừ Lâu Nguyên ra, chín người khác trong tiểu đội đều không nhịn được mà vô tình hoặc cố tình liếc nhìn Thi Linh Khê vài lần.
“Có thể… có thể nói chuyện không?” Sau khi đi một lúc lâu, Thi Linh Khê nhỏ giọng hỏi Lâu Nguyên một câu.
Cậu lại chú ý tới chi tiết nhiệm vụ, cái gọi là nói chuyện nghĩa là cậu nói xong, phải được Lâu Nguyên đáp lại, thì mới có thể tính là một câu. Bởi vì Lâu Nguyên trầm mặc ít nói, chính cậu cũng không chú ý, cho nên nhiệm vụ hàng ngày nói chuyện 100 câu kia chỉ mới hoàn thành 1%.
Lâu Nguyên tích chữ như vàng gật đầu, phát hiện Thi Linh Khê hơi thất vọng, anh mở miệng: “Ừm.”
Quả nhiên trong mắt Thi Linh Khê, thanh tiến độ của nhiệm vụ hàng ngày 2 lại nhảy thêm 1%. Vì thế đuôi mày cậu cong cong, từ thất vọng biến thành vui vẻ.
“Hôm qua nói tới khu căn cứ Mẫn Thành, trước khi tôi rời đi thì nơi đó đã có mười thế lực dị năng giả, trong đó thế lực của dị năng giả họ Vương là lớn nhất. Nhưng sau khi tôi tới khu căn cứ Hàng Châu, lại nghe nói hắn đã chết trong một lần nội đấu rồi.”
Tinh thần lực của Thi Linh Khê trời sinh mạnh hơn người bình thường, biểu hiện là trí nhớ và năng lực quan sát của cậu rất nhạy, nghe nhiều biết rộng, cũng rất giỏi về sưu tầm tin tức. Đang trên đường lưu vong, những điều mà cậu làm là điều mà rất nhiều người sống sót không thể nào làm được.
Lâu Nguyên nhận ra điểm này, cho nên rất coi trọng kiến thức của Thi Linh Khê.
Đồng thời mấy cấp dưới của Lâu Nguyên cũng đang lắng tai nghe, mục tiêu của đội họ là dọn sạch tang thi, khôi phục liên lạc giữa từng khu căn cứ, mở rộng không gian sinh tồn của loài người.
Họ nỗ lực vì mục tiêu này, nhưng vẫn còn có rất nhiều dị năng giả vì tranh quyền đoạt lợi mà tự giết lẫn nhau, tự làm suy yếu sức mạnh của phe người sống sót.
Thi Linh Khê nói tiếp, tập trung nói tin tức và miêu tả phân bố thế lực mà đội Lâu Nguyên cần, cùng với tình huống cậu gặp phải đàn tang thi tang thú: “Tôi cho ra kết luận là tại giai đoạn đầu, tiến hóa của tang thi sẽ nhanh hơn dị năng giả, đến giai đoạn sau bình cảnh lại lớn hơn dị năng giả.”
Kết luận ấy đã được trung tâm nghiên cứu của các căn cứ lớn tìm ra từ lâu, nhưng mà tiếp theo, lời Thi Linh Khê nói cũng không phải thứ mà căn cứ nào cũng biết.
“Một năm rưỡi trước, đội ngũ tôi đi theo gặp phải một con tang thi mắt xanh, nó có năng lực nhìn trong tối không thua dị năng giả, đồng thời đánh lén và tấn công đều rất có tính tổ chức. Tôi nghĩ rằng trong đàn tang thi sinh ra cá thể có trí tuệ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.”
Khi Thi Linh Khê kể cho họ nghe khúc này, trong đầu cũng vô thức nhớ lại một đêm kinh hồn và máu tanh kia, cái đuôi cậu giấu trong áo choàng khẽ run.
“Một đêm kia, trấn nhỏ gần năm trăm người, còn sống không tới hai mươi người, dị năng giả cũng chết vài người.”
Mà Thi Linh Khê làm bác sĩ là người bình thường duy nhất còn sống, đây là do khi trước cậu đã từng giúp đỡ vài dị năng giả và người thân của bọn họ, cho nên lúc khẩn cấp cậu đã được họ thuận tay cứu tới mấy lần.
Thi Linh Khê nói xong những điều này, cậu lại im lặng trong chốc lát, sau đó cậu mới nói tiếp những trải nghiệm lúc sau. Nhưng trong đội của Lâu Nguyên, ánh mắt họ nhìn Thi Linh Khê đều phát sinh chút biến hóa, ít nhất là họ không thể hoài nghi thành ý của Thi Linh Khê khi nói cho họ biết những điều này.
Đây cũng không phải là tự thuật kiến thức đơn giản, mà là tuyệt cảnh và nguy hiểm Thi Linh Khê tự trải qua, e rằng người bình thường cũng không đủ can đảm vừa đi vừa nhớ về những chuyện này.
(*) Trong truyện không nhắc tới, nguồn năng lượng lạ là sự xuất hiện hệ thống Tú ân ái.
“Nói như vậy bảo bối có thể tồn tại trong rừng đã biến mất?”
Hùng Côn đóng tại doanh trại không nhịn được hỏi nhiều một câu, lần này cần làm phiền Lâu Nguyên tự đến đây là vì họ nhận được tin tức quan trọng từ Sở Nghiên cứu, trong rừng xuất hiện một nguồn năng lượng lạ mạnh mẽ, có lẽ là thiên thạch từ trên trời rơi xuống vào mấy ngày trước.
Lâu Nguyên nhận nhiệm vụ này là muốn mang “năng lượng lạ” về, nhưng buổi sáng họ tìm trong rừng lâu như vậy, lại phát hiện máy cảm ứng mà Sở Nghiên cứu cung cấp cho họ lại hoàn toàn không phản ứng.
“Có lẽ đã bị người khác nhanh chân tới trước lấy mất, cũng có lẽ là nó tự biến mất…” Nhưng Lâu Nguyên cảm thấy khả năng đầu khá đúng, nhưng nó biến mất trong rừng là sự thật đã xảy ra, việc này cũng có nghĩa là hành động lần này của họ thất bại.
“Nhưng mà tang thi và tang thú bị nó dẫn tới vẫn phải dọn sạch…” Lang Mục tiếp lời Lâu Nguyên, đồng thời đánh dấu sơ lược vị trí của bầy tang thi và tang thú trên bản đồ, còn sẵn tiện thảo luận an bài tác chiến ngày mai.
Họ thảo luận đến tận 11 giờ khuya, nhóm Hùng Côn mới rời khỏi phòng Lâu Nguyên. Lâu Nguyên đi vào phòng tắm rửa mặt, đuôi lông mày chợt nhếch lên, khuôn mặt anh phản chiếu trong gương để lộ ý cười hơi cứng ngắc.
Không gì khác, chọc anh cười vẫn là Thi Linh Khê ở đối diện anh.
[Kí chủ nhận được kỹ năng Hóa thú: Biến hình (đuôi hồ ly), độ thuần thục 1%, nhận xét cấp bậc: S (+ buff kẹo may mắn cấp S, kí chủ nhận được Cải tạo bởi máu hồ ly trong bảy ngày liên tiếp).]
Ý hệ thống là vì Thi Linh Khê sử dụng dị năng của cậu, nên đã tới giai đoạn cậu có thể sử dụng kỹ năng thứ hai. Sau quần cậu bị chọt lủng một lỗ lớn, một cái đuôi to lông xù dài cỡ nửa người mọc ra.
Thi Linh Khê quay đầu ra sau, cậu giật mình, cái đuôi vốn xõa tung cũng dựng lên hết, không thể nghi ngờ, cậu bị đuôi của bản thân dọa rồi. Câu vươn tay sang khẽ chọt chọt đuôi, cái đuôi vừa xù vừa có xúc cảm kỳ lạ, cậu tưởng rằng cậu đang nằm mơ.
Cậu chớp mắt một cái, rồi lại nháy mắt, dị năng của cậu thật sự cho cậu một cái đuôi. Thi Linh Khê hơi nghiên đầu, cái đuôi cậu lắc trái lắc phải.
Thi Linh Khê cứng đờ đi về phía trước hai bước, sau đó “pưng pưng”(*) suýt nữa trượt chân. Bỗng nhiều thêm một cái đuôi như thêm một cái chân vậy, ngay cả đi bộ cậu cũng đi không được.
(*) Tiếng đuôi đập đất.
Lại liên tục đấu tranh với cái đuôi hai lần, sau đó Thi Linh Khê im lặng ôm đuôi ngồi trên đất suy nghĩ. Nhìn cấp bậc, cái đuôi này tuyệt đối không phải một cái đuôi bình thường chỉ khiến cậu trượt chân thế này, quan trọng nhất đây là cái đuôi cậu dùng viên kẹo cấp S duy nhất để đổi lấy dựa theo đề nghị của hệ thống.
“Kẹo ngon thật…” Thi Linh Khê lẩm bẩm một câu, hai tay cậu ôm đuôi, rồi chậm rãi đi về bên giường. Cậu tiếp tục ngẩn người nửa tiếng, sau đó mới từ từ nằm xuống.
Cậu định ngủ một giấc, chờ thức dậy rồi lại phiền muộn với cái đuôi tiếp. Có lẽ sáng mai tỉnh dậy, đuôi sẽ tự biến mất thì sao. Mà trong ngày hôm nay, hoặc nên nói là trong khoảng thời gian này, cậu đã quá mệt… quá mệt rồi…
Lâu Nguyên ở bên kia đi ra khỏi phòng tắm, anh giật mình hiểu rõ một từ, đó là “thú vị”. Anh cảm thấy đủ loại phản ứng của Thi Linh Khê cực kỳ thú vị… Anh cười cười, cảm nhận được một tí thả lỏng không giống trước kia.
Nằm dài trên giường, trong cảm nhận tinh thần lực của Lâu Nguyên là dáng vẻ Thi Linh Khê ôm đuôi ngủ rất say, anh cũng nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc nồng.
Thi Linh Khê tỉnh lại trong một mảng xù xù, sau đó giật nảy mình, cậu lại bị dọa sợ. Trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lông đuôi lại dựng hết lên, chính là chứng cứ rõ ràng nhất cho việc cậu lại bị cái đuôi của bản thân hù dọa.
“Sao nó vẫn còn vậy?” Thi Linh Khê dựa theo cách mà hệ thống báo cho, dùng tinh thần lực kết nối với nó, không cần hỏi ra miệng. Mà cậu có thể dung hợp thành công với hệ tống, tinh thần lực của cậu cao hơn người thường nhiều là một nguyên nhân quan trọng.
[+ Buff kẹo may mắn cấp S, kí chủ nhận được Cải tạo bởi máu hồ ly trong bảy ngày liên tiếp. Trước khi cải tạo hoàn tất, đuôi hồ ly hoàn toàn thuộc về kí chủ, hình thái ổn định, trừ phi bị ngoại lực cưỡng ép bẻ mất. Đuôi hồ ly sẽ biến mất khi cải tạo sắp kết thúc, xin kí chủ cân nhắc cẩn thận.]
Tối hôm qua Thi Linh Khê đã nhận ra cái đuôi này hoàn toàn liên kết với cơ thể cậu, cái gọi là bẻ gãy, gần như không hề khác việc chặt tay chặt chân cậu.
Cậu rùng mình, vô thức ôm đuôi, hoặc nên nói là cái đuôi chủ động quơ lên nhào vào ngực Thi Linh Khê.
Một lát sau Thi Linh Khê mới xoắn xuýt buông đuôi của bản thân ra, không hiểu sao có vẻ như cậu nhát gan hơn nhiều, không… phải nói là mẫn cảm hơn nhiều. Hiện tại cậu rất đói, thứ gọi là cải tạo bởi máu hồ ly dường như khiến cậu dễ đói bụng hơn trước.
Thi Linh Khê lấy nước và bánh quy còn dư lại từ hôm qua, cậu còn chưa ăn xong thì đã nghe thấy trên khoảng sân dưới lầu không xa, Lâu Nguyên đang chỉnh đốn đội ngũ và tuyên bố nhiệm vụ.
[Đing đoong!
Nhiệm vụ hàng ngày 1: Được Lâu Nguyên chủ động sờ đầu một lần, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản).
Nhiệm vụ hàng ngày 2: Nói chuyện cùng Lâu Nguyên được 100 câu, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản).
Nhiệm vụ hàng ngày 3: Thời gian ở cùng Lâu Nguyên hơn 12 tiếng, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản).
Chú thích: Nhiệm vụ hàng ngày sẽ đổi mới vào 6 giờ sáng mỗi ngày.]
Ba nhiệm vụ hàng ngày liên tiếp, mỗi cái đều liên quan tới Lâu Nguyên, mà cấp bậc của mấy nhiệm vụ kia đều là cấp E mà Thi Linh Khê thấy không đơn giản tí nào… Nhưng hệ thống vẫn chưa tuyên bố hết nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chính Show Ân Ái 1: Được Lâu Nguyên chủ động ôm một cái. Thời hạn hoàn thành: 3 ngày. Cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản). Không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn sẽ phải đối mặt với trừng phạt cấp E2.
Ngoài ra nhiệm vụ hàng ngày cần phải hoàn thành từ 60% trở lên, nếu không sẽ đối mặt với trừng phạt cấp E1.]
Cũng đã nói, cậu không muốn nhận trừng phạt gì đó của hệ thống, nhiệm vụ chính nhất định phải hoàn thành, ba nhiệm vụ hàng ngày thì phải chọn hai trong ba để hoàn thành.
Gần như ngay lúc tiếng điện tử của hệ thống vang lên, Thi Linh Khê đang khoác áo choàng, đeo balo lên, nhanh chóng đi xuống lầu. Khi cậu không để ý, cái đuôi giấu trong áo choàng lại thích nghi khá ổn.
Nhưng Thi Linh Khê vẫn chưa tới được khoảng sân thì đã bị hai tên lính chặn lại, lúc này Hùng Côn ở bên ngoài đi tới bảo bọn họ buông Thi Linh Khê ra: “Hôm nay boss phải ra ngoài, cậu…”
Hùng Côn chưa nói xong, Thi Linh Khê đi vòng qua hắn, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lâu Nguyên ở dưới đài nhỏ: “Tôi đi theo anh được không?”
Cậu thở hổn hển, lại bổ sung: “Anh bảo hôm nay nói tiếp, trên đường đi tôi có thể trả lời vấn đề cho anh. Ngoài ra, tôi là bác sĩ, cũng có dị năng… Tôi không phải phiền phức.”
Mặc dù lực chiến đấu của cậu vẫn là thứ bỏ đi trước mặt tang thi và dị năng giả cấp cao, nhưng cậu cũng có chỗ mà người khác không thể nào thay thế được. Cậu không phải phiền phức, trước giờ Thi Linh Khê luôn rất kiên định chuyện này.
Hùng Côn cũng nhanh chân đi tới, hắn không hành động thiếu suy nghĩ, chờ Lâu Nguyên quyết định. Nếu nhiệm vụ không thất bại, lý do của Thi Linh Khê lại đầy đủ, Lâu Nguyên cũng không thể dẫn cậu theo, đó mới là không chịu trách nhiệm đối với an toàn tính mạng của Thi Linh Khê.
Mà bây giờ nhiệm vụ chỉ là dọn dẹp đàn tang thi và tang thú, Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê theo, dường như không có vấn đề gì.
“Đi theo tôi.” Lâu Nguyên không trực tiếp trả lời vấn đề của Thi Linh Khê, mà lại cất bước đi tới một căn phòng, còn bảo Thi Linh Khê đi theo, đây chính là trả lời.
Sau khi Lâu Nguyên dẫn người đi, Hùng Côn tiếp tục vò đầu suy tư một hồi, cuối cùng vẫn không hiểu dự định của boss nhà hắn.
Cho dù dẫn theo Thi Linh Khê cũng không thành vấn đề, nhưng với tính cách của boss nhà hắn thì thường sẽ không đồng ý. Trong Bắc Thành và đội của bọn họ cũng có rất nhiều người mới muốn đi theo Lâu Nguyên, trong những người này cũng có vô số người có năng lực và gia thế mạnh hơn Thi Linh Khê gấp mấy lần.
Hùng Côn nghi hoặc thắc mắc, nhưng hắn cũng không thể đuổi theo Lâu Nguyên để hỏi vấn đề như vậy.
Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê đến chỗ hậu cần, anh bảo Thi Linh Khê thay quần áo chiến đấu đã được căn cứ nghiên cứu cải tạo, mang theo súng lục và dao găm, còn có một bộ dụng cụ giải phẫu ngoại khoa mới tinh lấy từ chỗ Trình Mộc.
Thi Linh Khê yêu thích vô cùng, ban đầu cậu cũng có một bộ, nhưng trên đoạn đường từ nam tới bắc đã làm mất làm hư gần hết.
Lâu Nguyên quét mắt nhìn Thi Linh Khê ngượng ngùng vì thấy công cụ mà sơ ý để lộ cái đuôi, anh nhắc nhở: “Vẫn phải mặc áo choàng, mấy thứ này là đồ ăn, không cần tiết kiệm, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.”
Lâu Nguyên không phải bác sĩ, nhưng tinh thần lực của anh lại cảm nhận chính xác hơn cả khám bệnh, trong năng lượng cơ thể Thi Linh Khê đang tiêu hao rất nhanh. Trong phương diện nhịn đói, hiển nhiên là Thi Linh Khê làm vô cùng tốt, nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ có hại cho cơ thể cậu.
Lâu Nguyên đã xem báo cáo kiểm tra của Thi Linh Khê, 49kg – thật sự quá ốm, cũng vì thế mà chiều cao bị chận lại rất nhiều. Thi Kính và Hồ Nghi Quân đều không thấp, chiều cao của Thi Linh Khê cũng phải ít nhất từ 1m80 trở lên mới phù hợp với quy luật di truyền.
Nói xong Lâu Nguyên đi ra khỏi căn phòng này trước, Thi Linh Khê xếp đồ ăn vào trong ba lô của cậu, sau đó cũng đi ra ngoài. Họ ra khỏi doanh trại, đi vào trong khu rừng hoang sơ.
Cậu vừa ốm vừa lùn đi giữa một đống đàn ông lưng hùm vai gấu cao cao to to, khá là bắt mắt. Trừ Lâu Nguyên ra, chín người khác trong tiểu đội đều không nhịn được mà vô tình hoặc cố tình liếc nhìn Thi Linh Khê vài lần.
“Có thể… có thể nói chuyện không?” Sau khi đi một lúc lâu, Thi Linh Khê nhỏ giọng hỏi Lâu Nguyên một câu.
Cậu lại chú ý tới chi tiết nhiệm vụ, cái gọi là nói chuyện nghĩa là cậu nói xong, phải được Lâu Nguyên đáp lại, thì mới có thể tính là một câu. Bởi vì Lâu Nguyên trầm mặc ít nói, chính cậu cũng không chú ý, cho nên nhiệm vụ hàng ngày nói chuyện 100 câu kia chỉ mới hoàn thành 1%.
Lâu Nguyên tích chữ như vàng gật đầu, phát hiện Thi Linh Khê hơi thất vọng, anh mở miệng: “Ừm.”
Quả nhiên trong mắt Thi Linh Khê, thanh tiến độ của nhiệm vụ hàng ngày 2 lại nhảy thêm 1%. Vì thế đuôi mày cậu cong cong, từ thất vọng biến thành vui vẻ.
“Hôm qua nói tới khu căn cứ Mẫn Thành, trước khi tôi rời đi thì nơi đó đã có mười thế lực dị năng giả, trong đó thế lực của dị năng giả họ Vương là lớn nhất. Nhưng sau khi tôi tới khu căn cứ Hàng Châu, lại nghe nói hắn đã chết trong một lần nội đấu rồi.”
Tinh thần lực của Thi Linh Khê trời sinh mạnh hơn người bình thường, biểu hiện là trí nhớ và năng lực quan sát của cậu rất nhạy, nghe nhiều biết rộng, cũng rất giỏi về sưu tầm tin tức. Đang trên đường lưu vong, những điều mà cậu làm là điều mà rất nhiều người sống sót không thể nào làm được.
Lâu Nguyên nhận ra điểm này, cho nên rất coi trọng kiến thức của Thi Linh Khê.
Đồng thời mấy cấp dưới của Lâu Nguyên cũng đang lắng tai nghe, mục tiêu của đội họ là dọn sạch tang thi, khôi phục liên lạc giữa từng khu căn cứ, mở rộng không gian sinh tồn của loài người.
Họ nỗ lực vì mục tiêu này, nhưng vẫn còn có rất nhiều dị năng giả vì tranh quyền đoạt lợi mà tự giết lẫn nhau, tự làm suy yếu sức mạnh của phe người sống sót.
Thi Linh Khê nói tiếp, tập trung nói tin tức và miêu tả phân bố thế lực mà đội Lâu Nguyên cần, cùng với tình huống cậu gặp phải đàn tang thi tang thú: “Tôi cho ra kết luận là tại giai đoạn đầu, tiến hóa của tang thi sẽ nhanh hơn dị năng giả, đến giai đoạn sau bình cảnh lại lớn hơn dị năng giả.”
Kết luận ấy đã được trung tâm nghiên cứu của các căn cứ lớn tìm ra từ lâu, nhưng mà tiếp theo, lời Thi Linh Khê nói cũng không phải thứ mà căn cứ nào cũng biết.
“Một năm rưỡi trước, đội ngũ tôi đi theo gặp phải một con tang thi mắt xanh, nó có năng lực nhìn trong tối không thua dị năng giả, đồng thời đánh lén và tấn công đều rất có tính tổ chức. Tôi nghĩ rằng trong đàn tang thi sinh ra cá thể có trí tuệ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.”
Khi Thi Linh Khê kể cho họ nghe khúc này, trong đầu cũng vô thức nhớ lại một đêm kinh hồn và máu tanh kia, cái đuôi cậu giấu trong áo choàng khẽ run.
“Một đêm kia, trấn nhỏ gần năm trăm người, còn sống không tới hai mươi người, dị năng giả cũng chết vài người.”
Mà Thi Linh Khê làm bác sĩ là người bình thường duy nhất còn sống, đây là do khi trước cậu đã từng giúp đỡ vài dị năng giả và người thân của bọn họ, cho nên lúc khẩn cấp cậu đã được họ thuận tay cứu tới mấy lần.
Thi Linh Khê nói xong những điều này, cậu lại im lặng trong chốc lát, sau đó cậu mới nói tiếp những trải nghiệm lúc sau. Nhưng trong đội của Lâu Nguyên, ánh mắt họ nhìn Thi Linh Khê đều phát sinh chút biến hóa, ít nhất là họ không thể hoài nghi thành ý của Thi Linh Khê khi nói cho họ biết những điều này.
Đây cũng không phải là tự thuật kiến thức đơn giản, mà là tuyệt cảnh và nguy hiểm Thi Linh Khê tự trải qua, e rằng người bình thường cũng không đủ can đảm vừa đi vừa nhớ về những chuyện này.
(*) Trong truyện không nhắc tới, nguồn năng lượng lạ là sự xuất hiện hệ thống Tú ân ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất