Chương 15: Màn thứ hai "A tale of two sisters" (2)
Thức ăn đã được dọn ra bàn rồi, mọi người mau đến dùng bữa đi.
Tiếng của cô chủ Nguyên vang lên vừa kịp lúc giải vây Vượng Tài khỏi tình huống xấu hổ này. Gã ho khẽ một tiếng, sau đó bảo mọi người cùng vào bếp dùng cơm.
Một bàn thức ăn vô cùng phong phú, có chay có mặn, nhìn đẹp mắt và ngon miệng cực kì, nhất là đĩa bít-tết giữa bàn. Miếng thịt dày được canh lửa chuẩn nên ngoài chính trong tái, dùng kém với sốt kem bơ được đặc chế theo công thức riêng của gia chủ, dậy lên vị béo mà vẫn không át vị ngọt của thịt. Thớ thịt mềm nên đi dao rất ngọt, tưởng tượng đến việc cắn miếng thịt một cái sẽ làm người ta sung sướng đến cỡ nào.
- Nhìn ngon quá! - Xuân Thu kinh ngạc - Không nghĩ đến cô chủ Nguyên lại khéo tay như thế!
Nguyên Lý nở nụ cười ngượng ngùng, hai má ửng hồng lên, nhỏ giọng đáp:
- Một chút tài lẻ thôi, mọi người mau ăn cùng tôi đi.
Những người chơi liên tục cảm ơn cô chủ trẻ tuổi tốt bụng, họ không nghĩ đến ở nơi nguy hiểm này lại gặp được người dễ mến như thế. Các món ăn trên bàn rất nhanh vơi đi, đặc biệt là món bít-tết. Ai ăn xong cũng xuýt xoa khen ngợi. Thế nhưng vẫn có người không động đến.
Cố Từ Thần nhìn các món thịt đầy hương sắc trước mặt, giá nào cũng không hạ đũa được. Ban nãy ở Tương Thành, cậu đã dùng bữa trước rồi, hiện tại nhìn các món đạm thôi cũng thấy ngán.
- Anh ơi, ăn ăn.
Giọng điệu non nớt của trẻ con vang lên, Cố Từ Thần trông thấy chén của mình nhiều hơn mấy cây nấm. Cậu nhìn sang bé Trà, đứa nhỏ bật cười khúc khích.
- Nấm rất ngon ạ.
- Các món rau củ hẳn là không có vấn đề gì đâu, không cần lo lắng. - Diệp Huyền Thanh lên tiếng - Kinh nghiệm ba màn, cậu không cần sợ tôi hại chết cậu.
Cố Từ Thần không nói gì, bắt đầu cầm chén cơm lên chậm rãi nhấm nháp. Một bàn mười người, chỉ có mỗi ba người bọn họ là ăn các món chay, còn lại đều vui vẻ dùng món mặn.
Vượng Tài luôn nhớ đau đáu nỗi nhục ban nãy. Ông ta chú ý đến Diệp Huyền Thanh chỉ ăn món chay liền biết đây là cơ hội để châm chọc lại. Chỉ cần tên này bảo rằng món ăn của cô chủ Nguyên không ngon, như vậy liền mất thiện cảm với NPC. Trong trò chơi, NPC mà ghét thì chỉ có nước bó tay chịu trói, rất khó để tìm hiểu những chuyện xung quanh. Nghĩ đến tình cảnh tên nhóc kiêu căng này cầu xin mình giúp đỡ, Vượng Tài vui vẻ không thôi.
- Chàng trai trẻ, sao không ăn thịt đi? Tuổi của các cậu ăn nhiều thịt mới phát triển tốt được.
Ánh mắt của những người trên bàn liền hướng tới Diệp Huyền Thanh mang theo sự tò mò cùng nghi hoặc. Chàng trai ấy vẫn ung dung dùng bữa, mặc cho người ta nôn nóng chờ anh trả lời. Gương mặt Vượng Tài sượng trân, tay nắm chặt cặp đũa như muốn bẻ gãy nó.
Vượng Tài cười lạnh, ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm Diệp Huyền Thanh, mỉa mai:
- Ồ, có phải cậu không thích những món cô chủ Nguyên làm hay không? Thật là, sao lại kén ăn đến thế, cậu —
- Chú Vượng, trong giờ ăn nên hạn chế nói chuyện.
Diệp Huyền Thanh nâng mắt, mỉm cười đáp. Cách cư xử của anh đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn khác với phản ứng ở phòng khách khiến Vượng Tài không tìm ra được lỗ hổng mà soi mói.
- Cậu!!! - Vượng Tài tức giận nhưng không tìm được chỗ trút, khuôn mặt chữ điền nghẹn đến đỏ bừng lên. Nếu như bây giờ ông ta cứ cố ý làm khó thì sẽ bị người ta cho là gây sự vô lý. Thế nhưng Vượng Tài không muốn nhịn, lòng tự trọng của ông ta không cho phép.
La Huy cau mày, khó chịu lên tiếng.
- Có một bữa cơm thôi ăn cũng không xong, chủ nhà người ta còn chưa lên tiếng, ông tức thay cái gì chứ?
Hắn chịu không nổi cái tính xem mình là nhất của gã trung niên này. Chẳng qua chỉ là vượt ba màn chơi thôi, có gì ghê gớm. La Huy đảo mắt nhìn Vượng Tài, nhàn nhạt nói:
- Hay là ông thấy người ta cũng bằng ông nên phải cố tình khịa cho bằng được?
- Mày... mày...
Người chơi khác vội vàng lên tiếng can ngăn hai người, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ khiến họ lao vào đánh nhau.
Cô chủ Nguyên không để tâm đến chuyện cãi vã của đám người. Bàn tay trắng nõn của nàng cầm dao nĩa, động tác tao nhã, chậm rãi cắt miếng thịt bò trên dĩa. Tiếng dao ma sát vào dĩa sứ vang lên ken két, người chơi rốt cuộc cũng ý thức được cô chủ Nguyên vẫn còn ở đây. Vượng Tài hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng đành từ bỏ. Ông ta không dám làm phật lòng cô chủ Nguyên, như vậy sẽ gây bất lợi cho ông ta.
Dùng bữa xong, cô chủ Nguyên dẫn mọi người lên tầng hai, chỉ mọi người phòng ngủ.
- Các bạn nhớ đừng đến căn phòng cuối dãy hành lang ở phía Tây trên tầng ba nhé. Dù không còn ở đây, nhưng tôi vẫn muốn phòng em tôi được giữ nguyên vẹn.
Nguyên Lý cười híp mắt, dịu dàng dặn dò. Những người chơi liên tục bảo bản thân sẽ không làm chuyện đó. Nàng hài lòng nhìn bọn họ, sau đó lắc vòng eo nhỏ, mái tóc vàng óng ả đong đưa theo từng nhịp chân, rời đi.
- Anh đẹp trai, em có thể chung phòng với anh không ạ?
Một cô gái nhỏ rụt rè đi đến, hai má đỏ hây hây, hướng cặp mắt đầy ái mộ nhìn Diệp Huyền Thanh, ngượng ngùng lên tiếng.
- Xin lỗi, nhưng tôi ở cùng với người này.
Diệp Huyền Thanh ôm vai thanh niên bên cạnh, lễ độ từ chối. Cô gái ấy không nghĩ đến việc anh không đồng ý, thoáng sững sờ trong chốc lát. Cô nhìn Diệp Huyền Thanh rồi nhìn cậu thanh niên bên cạnh, không nghĩ tới hai người là mối quan hệ ấy, hai má nháy mắt đỏ bừng lên. Cô mím môi, xoắn xoắn ống tay áo, buồn bã đáp:
- Vậy... vậy... xin lỗi, làm phiền anh rồi!
Cố Từ Thần nhìn cô gái đã đi xa lại nhìn tên đàn ông vẫn còn ôm bả vai mình. Cậu hất vai, cau mày, khó chịu nói:
- Đừng ôm tôi!
- Được rồi, đừng giận. - Diệp Huyền Thanh giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng - Tôi không thích ở cùng người lạ.
Cố Từ Thần hờ hững nhìn anh, sau đó dắt bé Trà đi đến một căn phòng gần đó. Ngay khi cậu chuẩn bị đóng cửa, một bàn tay bỗng dưng xuất hiện. Diệp Trà đứng bên cạnh dòm qua khe cửa, đột nhiên reo lên.
- A, là chú đẹp trai!
Cố Từ Thần mím môi, mở cửa ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện. Diệp Huyền Thanh nở nụ cười lịch thiệp, giọng nói trầm thấp từ tốn vang lên:
- Từ Thần, tôi có thể chung phòng với cậu không?
- Không thể! - thanh niên bên trong chậm rãi nói - Anh có thể đi tìm cô gái ban nãy, cô ta rất hứng thú với anh.
- Tôi không ở chung với người lạ.
Cố Từ Thần chau mày, cảm thấy người đàn ông này quá vô lý.
- Tôi ở cùng bé Trà.
Cố Từ Thần từ chối thẳng thừng. Linh tính mách bảo cậu rằng người đàn ông này không đơn giản, không nên dính líu quá nhiều đến anh ta. Người qua được ba màn, nếu không phải cáo già thì cũng là hồ ly, chỉ số ít là người may mắn. Đương nhiên, người đàn ông không thuộc loại cuối cùng, anh ta chính là kẻ cực kì nguy hiểm.
Một kẻ như thế, Cố Từ Thần không muốn day dưa vào.
- Anh ơi, em có thể ngủ chung giường với anh ý mà. - Diệp Trà kéo ống tay áo của cậu, ngây thơ nói.
Lần này, Cố Từ Thần bị đứa nhỏ mình che chở làm cho cứng họng. Cố Từ Thần đắn đo một lúc, rốt cuộc cũng miễn cưỡng để Diệp Huyền Thanh vào.
Ngay khi cửa vừa đóng, Cố Từ Thần đột ngột xoay người lại, ghì chặt Diệp Huyền Thanh lên tường, lạnh lùng nói:
- Tốt hơn hết đừng để tôi phát hiện ra anh có âm mưu gì.
Diệp Huyền Thanh nhướng mày, khóe môi cong lên nở nụ cười hờ hững. Trong nháy mắt, anh đã lật ngược tình thế, đè Cố Từ Thần lại vào tường. Đôi mắt phượng sắc bén lóe lên tia nguy hiểm như dã thú nhìn chằm chặp con mồi của mình.
- Nếu tôi muốn tính kế cậu thì cần gì phải dài dòng như thế. Cậu không phải đối thủ của tôi.
- Anh!
Cố Từ Thần cắn chặt môi, tức giận nhìn người đàn ông đang đè mình.
- Chú xấu xa, buông anh Từ Thần ra!
Diệp Trà trông thấy anh trai của mình bị bắt nạt, lập tức nổi giận đùng đùng, dùng thân nhỏ tròn tròn của mình đẩy người đàn ông đó. Diệp Huyền Thanh khẽ cười một tiếng, bế thốc Diệp Trà lên.
- Nhóc con, rõ ràng là anh trai nhóc bắt nạt tôi trước.
Đứa nhỏ trừng to mắt nhìn anh, bộ dạng y chang mèo con bị chọc giận mà xù lông.
- Xấu xa!
Diệp Huyền Thanh nhét Diệp Trà vào lòng Cố Từ Thần, sửa soạn lại một chút rồi leo lên giường gần cửa sổ.
- Cậu và đứa nhóc ấy nên ngủ sớm đi. Nếu không giữa đêm, thứ 'tốt đẹp' gì đó ghé qua thì lại chẳng có sức mà đánh trả.
...***...
Đêm đến, La Huy đang ngủ thì bụng đau quằn quại khiến hắn tỉnh giấc, không tài nào chìm vào giấc mộng lần nữa. Hắn lăn qua lộn lại, cố gắng nhịn đau, trong đầu không ngừng đấu tranh. Rốt cuộc, hắn vẫn chịu không nổi mà ngồi bật dậy. Trong phòng không có nhà vệ sinh, hắn chỉ có thể nén sợ hãi đi vào đây. La Huy không khỏi buồn bực, biết thế hắn đã ở cùng phòng với hai tên kia.
Phòng vệ sinh không lớn, dưới cánh cửa có một khe hở tầm mười cm, bóng đèn màu ngà khiến không gian trở nên âm u. Dù bốn bề kín mít nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh. La Huy nuốt một ngụm nước bọt, dằn sợ hãi trong lòng xuống .
- Không cần sợ, chả có chuyện gì xảy ra đâu...
La Huy thấp giọng lẩm bẩm an ủi mình, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Hắn ngồi chưa được bao lâu, cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị ai đó gõ vang. La Huy khó chịu lên tiếng:
- Phòng này có người rồi! Đợi một chút!
Bên ngoài vẫn im lặng, không có ai đáp lời hắn. Ngay sau đó lại là bốn tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Trong không gian không có gió nhưng hắn cảm thấy sống lưng mình chợt phát lạnh. La Huy bị quấy rầy không khỏi bực tức, lớn tiếng quát:
- Hối cái gì mà hối! Vội đi đầu thai hay sao mà hối mãi thế?
Tiếng gõ cửa cứ cách năm sáu giây lại vang lên một lần, từng nhịp gõ đều đều. La Huy bị làm phiền, máu nóng dồn lên não, cúi thụp xuống, dòm qua khe cửa bên dưới xem con điên nào nửa đêm đi gõ cửa. Vừa ngó xuống khe hở nhìn ra ngoài, hắn điếng hết cả người.
Dưới khe cửa là nền nhà trắng đục, mặc dù ánh đèn âm u nhưng nếu có người đứng trước cửa thì đáng lý phải thấy được chân. Thế nhưng hiện tại, trước mắt hắn là một mảng trống huơ trống hoác.
Ngay tại khoảnh khắc này, lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ VẪN chậm rãi, thong thả như trêu đùa La Huy, kích thích thần kinh đang căng thẳng của hắn. La Huy bịt kín miệng, hai mắt trừng trừng canh tấm cửa mỏng manh, không giây phút nào dám lơ là cảnh giác.
Hắn từng nghe ông nội kể, nếu đêm khuya mà nghe tiếng gõ cửa kì quái, thì ba tiếng là ma, bốn là quỷ. Khi nãy bị đau bụng hành hạ, hắn quên béng đi lời ông. Vốn dĩ đối diện với ma đã khiến người sợ hãi, hiện tại cách một cánh cửa chính là quỷ,. La Huy hoảng đến mức đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ được gì.
Tim La Huy đập thình thịch liên hồi, đầu toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng mấy phút sau, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, giống như thứ kia nản chí bỏ đi. Cả người hắn mềm nhũn, há miệng thở dốc, cúi gập người úp mặt vào tay. Trải qua sự kiện kinh hoàng ấy khiến khí lực toàn thân hắn bị rút cạn.
Lúc này, sau cổ truyền đến cảm giác nhồn nhột như bị vật gì quét qua. La Huy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, mắt lập tức trợn trừng, miệng há hốc.
Một cái đầu ở phòng bên cạnh ló sang nhìn hắn, mái tóc dài đong đưa.
Rắc một tiếng, cái đầu ấy xoay ngược lại, khóe miệng nhếch cao nở nụ cười khủng bố.
- He... he...
La Huy mở lớn miệng hét toáng lên, nhưng âm thanh như bị mắc lại ở cổ, không thành tiếng. Hắn sợ đến mức run bần bật. Ngay tại khoảnh khắc sinh tử, ý chí muốn sống sót trong hắn đột nhiên trỗi dậy, La Huy đá cửa, chạy như bay về phòng, trùm chăn kín người, không ngừng niệm kinh. Trái tim như mắc ở cuống họng dần dần bình ổn lại mà trở về vị trí của nó.
Không gian vô cùng yên tĩnh, La Huy đinh ninh rằng con quỷ ấy không đuổi theo mình, thầm thở phào một hơi. Hắn mở chăn, lú đầu ra xem xung quanh thì một âm thanh khe khẽ khác thường đột ngột vang lên.
- Khè khè... khè khè...
La Huy lập tức mở mắt, đập vào mắt hắn chính là cái đầu ban nãy, mái tóc dài che hết gương mặt chỉ để lộ nụ cười khủng bố. Hắn trợn mắt, còn chưa kịp hét lên, cái đầu ấy đã há lớn cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm cắn đứt cổ họng hắn.
Trong đêm tối, tiếng nhai nuốt sột soạt, sột soạt vang lên.
Tiếng của cô chủ Nguyên vang lên vừa kịp lúc giải vây Vượng Tài khỏi tình huống xấu hổ này. Gã ho khẽ một tiếng, sau đó bảo mọi người cùng vào bếp dùng cơm.
Một bàn thức ăn vô cùng phong phú, có chay có mặn, nhìn đẹp mắt và ngon miệng cực kì, nhất là đĩa bít-tết giữa bàn. Miếng thịt dày được canh lửa chuẩn nên ngoài chính trong tái, dùng kém với sốt kem bơ được đặc chế theo công thức riêng của gia chủ, dậy lên vị béo mà vẫn không át vị ngọt của thịt. Thớ thịt mềm nên đi dao rất ngọt, tưởng tượng đến việc cắn miếng thịt một cái sẽ làm người ta sung sướng đến cỡ nào.
- Nhìn ngon quá! - Xuân Thu kinh ngạc - Không nghĩ đến cô chủ Nguyên lại khéo tay như thế!
Nguyên Lý nở nụ cười ngượng ngùng, hai má ửng hồng lên, nhỏ giọng đáp:
- Một chút tài lẻ thôi, mọi người mau ăn cùng tôi đi.
Những người chơi liên tục cảm ơn cô chủ trẻ tuổi tốt bụng, họ không nghĩ đến ở nơi nguy hiểm này lại gặp được người dễ mến như thế. Các món ăn trên bàn rất nhanh vơi đi, đặc biệt là món bít-tết. Ai ăn xong cũng xuýt xoa khen ngợi. Thế nhưng vẫn có người không động đến.
Cố Từ Thần nhìn các món thịt đầy hương sắc trước mặt, giá nào cũng không hạ đũa được. Ban nãy ở Tương Thành, cậu đã dùng bữa trước rồi, hiện tại nhìn các món đạm thôi cũng thấy ngán.
- Anh ơi, ăn ăn.
Giọng điệu non nớt của trẻ con vang lên, Cố Từ Thần trông thấy chén của mình nhiều hơn mấy cây nấm. Cậu nhìn sang bé Trà, đứa nhỏ bật cười khúc khích.
- Nấm rất ngon ạ.
- Các món rau củ hẳn là không có vấn đề gì đâu, không cần lo lắng. - Diệp Huyền Thanh lên tiếng - Kinh nghiệm ba màn, cậu không cần sợ tôi hại chết cậu.
Cố Từ Thần không nói gì, bắt đầu cầm chén cơm lên chậm rãi nhấm nháp. Một bàn mười người, chỉ có mỗi ba người bọn họ là ăn các món chay, còn lại đều vui vẻ dùng món mặn.
Vượng Tài luôn nhớ đau đáu nỗi nhục ban nãy. Ông ta chú ý đến Diệp Huyền Thanh chỉ ăn món chay liền biết đây là cơ hội để châm chọc lại. Chỉ cần tên này bảo rằng món ăn của cô chủ Nguyên không ngon, như vậy liền mất thiện cảm với NPC. Trong trò chơi, NPC mà ghét thì chỉ có nước bó tay chịu trói, rất khó để tìm hiểu những chuyện xung quanh. Nghĩ đến tình cảnh tên nhóc kiêu căng này cầu xin mình giúp đỡ, Vượng Tài vui vẻ không thôi.
- Chàng trai trẻ, sao không ăn thịt đi? Tuổi của các cậu ăn nhiều thịt mới phát triển tốt được.
Ánh mắt của những người trên bàn liền hướng tới Diệp Huyền Thanh mang theo sự tò mò cùng nghi hoặc. Chàng trai ấy vẫn ung dung dùng bữa, mặc cho người ta nôn nóng chờ anh trả lời. Gương mặt Vượng Tài sượng trân, tay nắm chặt cặp đũa như muốn bẻ gãy nó.
Vượng Tài cười lạnh, ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm Diệp Huyền Thanh, mỉa mai:
- Ồ, có phải cậu không thích những món cô chủ Nguyên làm hay không? Thật là, sao lại kén ăn đến thế, cậu —
- Chú Vượng, trong giờ ăn nên hạn chế nói chuyện.
Diệp Huyền Thanh nâng mắt, mỉm cười đáp. Cách cư xử của anh đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn khác với phản ứng ở phòng khách khiến Vượng Tài không tìm ra được lỗ hổng mà soi mói.
- Cậu!!! - Vượng Tài tức giận nhưng không tìm được chỗ trút, khuôn mặt chữ điền nghẹn đến đỏ bừng lên. Nếu như bây giờ ông ta cứ cố ý làm khó thì sẽ bị người ta cho là gây sự vô lý. Thế nhưng Vượng Tài không muốn nhịn, lòng tự trọng của ông ta không cho phép.
La Huy cau mày, khó chịu lên tiếng.
- Có một bữa cơm thôi ăn cũng không xong, chủ nhà người ta còn chưa lên tiếng, ông tức thay cái gì chứ?
Hắn chịu không nổi cái tính xem mình là nhất của gã trung niên này. Chẳng qua chỉ là vượt ba màn chơi thôi, có gì ghê gớm. La Huy đảo mắt nhìn Vượng Tài, nhàn nhạt nói:
- Hay là ông thấy người ta cũng bằng ông nên phải cố tình khịa cho bằng được?
- Mày... mày...
Người chơi khác vội vàng lên tiếng can ngăn hai người, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ khiến họ lao vào đánh nhau.
Cô chủ Nguyên không để tâm đến chuyện cãi vã của đám người. Bàn tay trắng nõn của nàng cầm dao nĩa, động tác tao nhã, chậm rãi cắt miếng thịt bò trên dĩa. Tiếng dao ma sát vào dĩa sứ vang lên ken két, người chơi rốt cuộc cũng ý thức được cô chủ Nguyên vẫn còn ở đây. Vượng Tài hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng đành từ bỏ. Ông ta không dám làm phật lòng cô chủ Nguyên, như vậy sẽ gây bất lợi cho ông ta.
Dùng bữa xong, cô chủ Nguyên dẫn mọi người lên tầng hai, chỉ mọi người phòng ngủ.
- Các bạn nhớ đừng đến căn phòng cuối dãy hành lang ở phía Tây trên tầng ba nhé. Dù không còn ở đây, nhưng tôi vẫn muốn phòng em tôi được giữ nguyên vẹn.
Nguyên Lý cười híp mắt, dịu dàng dặn dò. Những người chơi liên tục bảo bản thân sẽ không làm chuyện đó. Nàng hài lòng nhìn bọn họ, sau đó lắc vòng eo nhỏ, mái tóc vàng óng ả đong đưa theo từng nhịp chân, rời đi.
- Anh đẹp trai, em có thể chung phòng với anh không ạ?
Một cô gái nhỏ rụt rè đi đến, hai má đỏ hây hây, hướng cặp mắt đầy ái mộ nhìn Diệp Huyền Thanh, ngượng ngùng lên tiếng.
- Xin lỗi, nhưng tôi ở cùng với người này.
Diệp Huyền Thanh ôm vai thanh niên bên cạnh, lễ độ từ chối. Cô gái ấy không nghĩ đến việc anh không đồng ý, thoáng sững sờ trong chốc lát. Cô nhìn Diệp Huyền Thanh rồi nhìn cậu thanh niên bên cạnh, không nghĩ tới hai người là mối quan hệ ấy, hai má nháy mắt đỏ bừng lên. Cô mím môi, xoắn xoắn ống tay áo, buồn bã đáp:
- Vậy... vậy... xin lỗi, làm phiền anh rồi!
Cố Từ Thần nhìn cô gái đã đi xa lại nhìn tên đàn ông vẫn còn ôm bả vai mình. Cậu hất vai, cau mày, khó chịu nói:
- Đừng ôm tôi!
- Được rồi, đừng giận. - Diệp Huyền Thanh giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng - Tôi không thích ở cùng người lạ.
Cố Từ Thần hờ hững nhìn anh, sau đó dắt bé Trà đi đến một căn phòng gần đó. Ngay khi cậu chuẩn bị đóng cửa, một bàn tay bỗng dưng xuất hiện. Diệp Trà đứng bên cạnh dòm qua khe cửa, đột nhiên reo lên.
- A, là chú đẹp trai!
Cố Từ Thần mím môi, mở cửa ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện. Diệp Huyền Thanh nở nụ cười lịch thiệp, giọng nói trầm thấp từ tốn vang lên:
- Từ Thần, tôi có thể chung phòng với cậu không?
- Không thể! - thanh niên bên trong chậm rãi nói - Anh có thể đi tìm cô gái ban nãy, cô ta rất hứng thú với anh.
- Tôi không ở chung với người lạ.
Cố Từ Thần chau mày, cảm thấy người đàn ông này quá vô lý.
- Tôi ở cùng bé Trà.
Cố Từ Thần từ chối thẳng thừng. Linh tính mách bảo cậu rằng người đàn ông này không đơn giản, không nên dính líu quá nhiều đến anh ta. Người qua được ba màn, nếu không phải cáo già thì cũng là hồ ly, chỉ số ít là người may mắn. Đương nhiên, người đàn ông không thuộc loại cuối cùng, anh ta chính là kẻ cực kì nguy hiểm.
Một kẻ như thế, Cố Từ Thần không muốn day dưa vào.
- Anh ơi, em có thể ngủ chung giường với anh ý mà. - Diệp Trà kéo ống tay áo của cậu, ngây thơ nói.
Lần này, Cố Từ Thần bị đứa nhỏ mình che chở làm cho cứng họng. Cố Từ Thần đắn đo một lúc, rốt cuộc cũng miễn cưỡng để Diệp Huyền Thanh vào.
Ngay khi cửa vừa đóng, Cố Từ Thần đột ngột xoay người lại, ghì chặt Diệp Huyền Thanh lên tường, lạnh lùng nói:
- Tốt hơn hết đừng để tôi phát hiện ra anh có âm mưu gì.
Diệp Huyền Thanh nhướng mày, khóe môi cong lên nở nụ cười hờ hững. Trong nháy mắt, anh đã lật ngược tình thế, đè Cố Từ Thần lại vào tường. Đôi mắt phượng sắc bén lóe lên tia nguy hiểm như dã thú nhìn chằm chặp con mồi của mình.
- Nếu tôi muốn tính kế cậu thì cần gì phải dài dòng như thế. Cậu không phải đối thủ của tôi.
- Anh!
Cố Từ Thần cắn chặt môi, tức giận nhìn người đàn ông đang đè mình.
- Chú xấu xa, buông anh Từ Thần ra!
Diệp Trà trông thấy anh trai của mình bị bắt nạt, lập tức nổi giận đùng đùng, dùng thân nhỏ tròn tròn của mình đẩy người đàn ông đó. Diệp Huyền Thanh khẽ cười một tiếng, bế thốc Diệp Trà lên.
- Nhóc con, rõ ràng là anh trai nhóc bắt nạt tôi trước.
Đứa nhỏ trừng to mắt nhìn anh, bộ dạng y chang mèo con bị chọc giận mà xù lông.
- Xấu xa!
Diệp Huyền Thanh nhét Diệp Trà vào lòng Cố Từ Thần, sửa soạn lại một chút rồi leo lên giường gần cửa sổ.
- Cậu và đứa nhóc ấy nên ngủ sớm đi. Nếu không giữa đêm, thứ 'tốt đẹp' gì đó ghé qua thì lại chẳng có sức mà đánh trả.
...***...
Đêm đến, La Huy đang ngủ thì bụng đau quằn quại khiến hắn tỉnh giấc, không tài nào chìm vào giấc mộng lần nữa. Hắn lăn qua lộn lại, cố gắng nhịn đau, trong đầu không ngừng đấu tranh. Rốt cuộc, hắn vẫn chịu không nổi mà ngồi bật dậy. Trong phòng không có nhà vệ sinh, hắn chỉ có thể nén sợ hãi đi vào đây. La Huy không khỏi buồn bực, biết thế hắn đã ở cùng phòng với hai tên kia.
Phòng vệ sinh không lớn, dưới cánh cửa có một khe hở tầm mười cm, bóng đèn màu ngà khiến không gian trở nên âm u. Dù bốn bề kín mít nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh. La Huy nuốt một ngụm nước bọt, dằn sợ hãi trong lòng xuống .
- Không cần sợ, chả có chuyện gì xảy ra đâu...
La Huy thấp giọng lẩm bẩm an ủi mình, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Hắn ngồi chưa được bao lâu, cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị ai đó gõ vang. La Huy khó chịu lên tiếng:
- Phòng này có người rồi! Đợi một chút!
Bên ngoài vẫn im lặng, không có ai đáp lời hắn. Ngay sau đó lại là bốn tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Trong không gian không có gió nhưng hắn cảm thấy sống lưng mình chợt phát lạnh. La Huy bị quấy rầy không khỏi bực tức, lớn tiếng quát:
- Hối cái gì mà hối! Vội đi đầu thai hay sao mà hối mãi thế?
Tiếng gõ cửa cứ cách năm sáu giây lại vang lên một lần, từng nhịp gõ đều đều. La Huy bị làm phiền, máu nóng dồn lên não, cúi thụp xuống, dòm qua khe cửa bên dưới xem con điên nào nửa đêm đi gõ cửa. Vừa ngó xuống khe hở nhìn ra ngoài, hắn điếng hết cả người.
Dưới khe cửa là nền nhà trắng đục, mặc dù ánh đèn âm u nhưng nếu có người đứng trước cửa thì đáng lý phải thấy được chân. Thế nhưng hiện tại, trước mắt hắn là một mảng trống huơ trống hoác.
Ngay tại khoảnh khắc này, lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ VẪN chậm rãi, thong thả như trêu đùa La Huy, kích thích thần kinh đang căng thẳng của hắn. La Huy bịt kín miệng, hai mắt trừng trừng canh tấm cửa mỏng manh, không giây phút nào dám lơ là cảnh giác.
Hắn từng nghe ông nội kể, nếu đêm khuya mà nghe tiếng gõ cửa kì quái, thì ba tiếng là ma, bốn là quỷ. Khi nãy bị đau bụng hành hạ, hắn quên béng đi lời ông. Vốn dĩ đối diện với ma đã khiến người sợ hãi, hiện tại cách một cánh cửa chính là quỷ,. La Huy hoảng đến mức đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ được gì.
Tim La Huy đập thình thịch liên hồi, đầu toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng mấy phút sau, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, giống như thứ kia nản chí bỏ đi. Cả người hắn mềm nhũn, há miệng thở dốc, cúi gập người úp mặt vào tay. Trải qua sự kiện kinh hoàng ấy khiến khí lực toàn thân hắn bị rút cạn.
Lúc này, sau cổ truyền đến cảm giác nhồn nhột như bị vật gì quét qua. La Huy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, mắt lập tức trợn trừng, miệng há hốc.
Một cái đầu ở phòng bên cạnh ló sang nhìn hắn, mái tóc dài đong đưa.
Rắc một tiếng, cái đầu ấy xoay ngược lại, khóe miệng nhếch cao nở nụ cười khủng bố.
- He... he...
La Huy mở lớn miệng hét toáng lên, nhưng âm thanh như bị mắc lại ở cổ, không thành tiếng. Hắn sợ đến mức run bần bật. Ngay tại khoảnh khắc sinh tử, ý chí muốn sống sót trong hắn đột nhiên trỗi dậy, La Huy đá cửa, chạy như bay về phòng, trùm chăn kín người, không ngừng niệm kinh. Trái tim như mắc ở cuống họng dần dần bình ổn lại mà trở về vị trí của nó.
Không gian vô cùng yên tĩnh, La Huy đinh ninh rằng con quỷ ấy không đuổi theo mình, thầm thở phào một hơi. Hắn mở chăn, lú đầu ra xem xung quanh thì một âm thanh khe khẽ khác thường đột ngột vang lên.
- Khè khè... khè khè...
La Huy lập tức mở mắt, đập vào mắt hắn chính là cái đầu ban nãy, mái tóc dài che hết gương mặt chỉ để lộ nụ cười khủng bố. Hắn trợn mắt, còn chưa kịp hét lên, cái đầu ấy đã há lớn cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm cắn đứt cổ họng hắn.
Trong đêm tối, tiếng nhai nuốt sột soạt, sột soạt vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất