Chương 17: Màn thứ hai "A tale of two sisters" (4)
Cố Từ Thần không nhìn Diệp Huyền Thanh, tay đặt dĩa salad lên bàn, lạnh nhạt đáp lại:
- Một người vừa đẹp vừa dịu dàng\, thật sự rất dễ khiến người ta yêu mến. Chẳng qua tôi chưa ngốc đến mức yêu thích cả NPC.
Sắc mặt Diệp Huyền Thanh hơi giãn ra, đáy mắt không còn lạnh lùng như khi nãy. Anh mấp máy môi, muốn nói chuyện thì từ phía cầu thang truyền đến âm thanh ồn ào, náo nhiệt, Cố Từ Thần đưa mắt nhìn sang. Hóa ra là nhóm người của Vượng Tài. Gương mặt ai nấy đều sáng lạng, hoàn toàn không còn dáng vẻ thấp thỏm lo âu như ban nãy. Công nhận miệng lưỡi của ông ta rất tốt, thật sự khiến một nhóm người hoảng loạn trở nên yên tâm. Thế nhưng điều này tốt hay xấu, vẫn còn chưa biết được.
Nguyên Lý trông thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, cánh môi đỏ mọng hơi cong lên, nở nụ cười hiền hòa.
- Các bạn có thể hoạt động tự do trong dinh thự này\, chỉ cần các bạn không lên tầng ba là được. Tôi cần một không gian đủ yên tĩnh để hoàn thành bức tranh của mình.
Nhóm người chơi cam đoan sẽ không làm phiền đến nàng. Thế nhưng Thu Thủy vẫn cảm thấy hơi thắc mắc trong lòng. Cô chủ Nguyên mời bọn họ đến đây để trừ tà, song lại chẳng nhắc gì đến việc này vào ngày hôm nay cả. Cô do dự một chốc, ngập ngừng hỏi:
- Cô không xem chúng tôi làm lễ trừ tà sao?
Người con gái tóc vàng xinh đẹp nghiêng đầu nhìn Thu Thủy, đôi mắt xanh biếc như hàm chứa đại dương mênh mông, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đầy tin tưởng.
- Ôi tất nhiên là có chứ! Nhưng trước hết tôi phải hoàn thành xong phần việc của mình. Các bạn thứ lỗi cho tôi nhé!
- Không\, không! Cô chủ Nguyên không có lỗi gì cả. Công việc của cô phải ưu tiên hàng đầu\, những chuyện trừ tà\, siêu độ cho em gái cô thì hãy để chúng tôi lo.
Vượng Tài nhanh chóng đáp, giọng điệu hết sức chân thành. Đám người xung quanh ông ta cũng lên tiếng phụ họa theo. Cô chủ Nguyên bật cười khanh khách, tiếng cười ngọt ngào như đường mật khiến cánh đàn ông say đắm không thôi. Nàng dịu dàng nói lời cảm ơn sau đó đi về lên lầu.
Khuôn mặt chữ điền chân thành của Vượng Tài nháy mắt thay đổi, quay phắt sang nhìn Thu Thủy, đôi mắt đầy giận dữ trừng cô ta, lớn tiếng quát:
- Cô muốn chết đúng không?!
Thu Thủy ngớ người, không hiểu ý của gã. Chỉ là một câu hỏi đơn thuần, vì sao vào miệng ông ta lại trở thành cô ngu ngốc muốn nộp mạng?
- Chú Vượng\, chú đang nói gì thế? Tôi không hiểu! - Thu Thủy chau mày\, không vui đáp. Vượng Tài là người lãnh đạo không có nghĩa gã muốn mắng cô như thế nào thì mắng.
Hùng Kha thấy tình hình giữa hai người có vẻ căng thẳng, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Thu Thủy\, đừng nổi nóng. Chúng ta còn phải dựa vào chú Vượng để trở về.
- Nhưng... - Thu Thủy cắn môi\, không cam lòng.
Vượng Tài khoanh tay lại, lưng tựa vào sau ghế, dùng ánh mắt chế giễu nhìn Thu Thủy như một con ngu. Gã không nghĩ đến trong nhóm mình lại có kẻ vừa thích tự ý hành động vừa ngu xuẩn không nhận ra họa xém từ cô ta.
- Thu Thủy\, tôi hỏi cô\, chúng ta đã tìm ra được phương hướng trừ tà chưa?
Cô gái nhíu mày, không hiểu Vượng Tài hỏi như thế để làm gì nhưng vẫn đáp:
- Chẳng phải ban nãy chú nói có cách sao?
Vượng Tài cười khẩy một tiếng. Cuộc đời ông ta ghét nhất là những kẻ ngu ngốc như thế này. Chúng không tài nào chịu suy nghĩ một cách thấu đáo, luôn ngây thơ tưởng mình vô tội trong khi lại kéo chân sau của nhóm.
- Tôi nói có cách nhưng không thể thực hiện ngay trong ngày hôm nay. Cô mời Nguyên Lý ở lại\, nếu nàng ta đồng ý thì chẳng phải chết cả đám sao? Cô có nghĩ đến hậu quả của việc chọc giận NPC trong màn chơi không hả?!!
- Tôi... tôi...
Thu Thủy trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Cô không nghĩ tới một thắc mắc nhỏ của mình thôi lại xém chút nữa liên lụy cả nhóm.
- Tôi thấy cô ấy không hứng thú lắm đến việc trừ tà\, quá khác thường so với dáng vẻ nhiệt tình chào đón chúng ta hôm qua nên mới hỏi thôi mà...
Vượng Tài không muốn nghe cô ta giải thích nhiều, lập tức xua tay. Lỡ mà xảy ra chuyện thật, lời giải thích này của cô ả có khiến mọi người thoát khỏi nguy hiểm không? Tất nhiên là không!
Gã không lên tiếng đáp, chậm rãi thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Dùng bữa xong, Vượng Tài mới bắt đầu vào chủ đề chính.
- Được rồi\, tôi bảo có cách trừ tà nhưng không thể làm ngay được là vì chúng ta cần có một số thứ nhất định. Tôi từng theo một thầy pháp\, biết một ít về thuật trừ tà\, vẽ được bùa trấn quỷ cho nên tôi cần mọi người hỗ trợ tôi tìm một số vật phẩm.
Thu Thủy cảm thấy áy náy vì sự sơ sót của mình khi nãy, nghe thấy gã cần sự giúp đỡ thì vội vàng hỏi:
- Chú Vượng\, chú cần gì?
- Máu gà trống hoặc máu chó\, nhưng tốt nhất nên dùng máu gà. Đặc biệt là loại gà cảnh hay còn được gọi là kim kê\, dương khí của chúng nặng nhất\, khắc chế tà ác rất tốt.
Vượng Tài chậm rãi lên tiếng, liệt kê ra những thứ mình cần.
- Tiếp theo chính là tám mươi mốt tép tỏi\, một con mèo mun\, cành dâu tằm\, vài nén hương\, rượu với gạo. Còn về những thứ để vẽ bùa\, tôi đã chuẩn bị đủ cả.
Vu Từ nghe kĩ những lời Vượng Tài nói, có hơi thắc mắc.
- Trong dân gian\, tám mươi mốt tép tỏi tượng trưng cho tám mươi mốt vị thần sẽ bảo vệ con người khỏi tà ma. Cành dâu tằm là thứ ma quỷ sợ hãi\, có thể tự vệ nếu chúng đến gần hoặc quất vong hồn nhập vào thân xác người khác. Thế nhưng dùng mèo mun để làm gì? Chẳng phải chúng mang đến xui xẻo hay sao?
- Ồ không\, đó chính là cách hiểu sai phổ biến mà chúng ta thường mắc phải. Mèo mun không mang đến xui xẻo\, chúng nhìn thấy ma quỷ\, có thể chỉ hướng ma quỷ ở đâu. Bởi vì nó thấy được ma quỷ nên người ta thường lầm mèo mun mang xui xẻo\, trong khi những thứ đó đều do tà ma quấy phá. Chỉ cần có một con mèo đen\, chúng ta sẽ dễ dàng xác định vị trí của nó rồi làm phép trừ tà.
Những người chơi chưa từng được nghe đến các kiến thức ấy nên vô cùng lạ lẫm, tròn xoe mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Vượng Tài. Ban đầu các thành viên của nhóm chia đều sự tin tưởng cho hai người vượt ba màn, nhưng hiện tại, cán cân ấy lại nghiêng về phía Vượng Tài nhiều hơn. Ông ta không khỏi đắc ý, vênh váo nhìn Diệp Huyền Thanh. Anh không lên tiếng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vượng Tài.
Nhóm của Vượng Tài nghe xong liền chia nhau đi tìm những thứ ông ta muốn có, riêng Cố Từ Thần, Diệp Trà cùng Diệp Huyền Thanh không có hành động gì. Vượng Tài nhìn bọn họ, hất mặt nói:
- Các cậu không tham gia cùng đúng không?
Diệp Huyền Thanh nhìn gã, mỉm cười lịch sự, đáp:
- Chúng tôi muốn xem xét trong nhà.
Vượng Tài hừ lạnh một tiếng, mang theo nhóm người rời đi. Diệp Huyền Thanh nhìn gã cho đến khi gã đi khuất mới dời tầm mắt nhìn thanh niên bên cạnh. Đôi mày cậu nhíu chặt, hàng lông mi cong cong như rẻ quạt, che phủ đi đôi con ngươi thâm thúy.
Cố Từ Thần không nói gì, đột ngột đứng phắt dậy, ôm Diệp Trà đi lên tầng một.
Hành lang trống rỗng, dài thênh thang, trên tường treo các bức tranh không đề tên họa sĩ, có bức vẽ nguệch ngoạc như con nít, có bức lại vẽ cảnh hiện thực; song, tất thảy chúng đều mang một màu sắc ảm đạm, sa đọa và nỗi buồn u ám vô danh. Cố Từ Thần không rõ chúng có phải do Nguyên Lý vẽ hay không, đường nét giữa các bức họa không giống cùng một người tạo ra.
Các cánh cửa màu đen xếp dọc theo hành lang, âm u đóng chặt. Mỗi cánh cửa có một lỗ nhỏ khiến người ta không khỏi liên tưởng đến có kẻ nào đó nấp bên trong dòm bọn họ, âm thầm cười nhạo những kẻ ngu ngốc không phát hiện ra mình.
- Anh ơi\, phòng này không khóa!
Diệp Trà đẩy cánh cửa ra, vẫy vẫy cánh tay mập ú như búp sen. Đôi mắt bé sáng long lanh nhìn cậu, gương mặt bầu bĩnh đầy hưng phấn. Cố Từ Thần khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc bé, cất tiếng khen ngợi.
- Trà Trà giỏi quá!
Em bé được khen ngợi thích chí lắm, cười híp cả mắt. Cố Từ Thần cẩn thận mở cửa, sau đó dắt bé Trà đi vào. Căn phòng lấy tông chủ đạo là màu trà, bài trí tao nhã lại không kém phần sang trọng. Mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ căn phòng này không được sử dụng trong thời gian dài. Cố Từ Thần mở từng hộc tủ, bên trong trống không, chẳng có bất kì vật gì đáng giá để khai thác.
Trên đầu giường ngủ của phòng treo một bức tranh. Bức tranh ấy vẽ rất loạn, một đống hỗn độn giữa sắc đỏ, đen và trắng. Cố Từ Thần tiến đến gần bức tranh, chăm chú nhìn kĩ nó. Trong thoáng chốc, hai hố đen được vẽ cỡ quả trứng gà ánh lên tia đỏ bất thường. Nhưng ngay khi cậu nhìn đến liền biến mất.
Cố Từ Thần chau mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng tăng thêm. Đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh nghiêng ngả, không khí như đặc quánh lại khiến cậu hô hấp thôi cũng khó khăn.
Bức tranh có vấn đề!
- Anh ơi\, anh ơi\, anh sao thế ạ?
Diệp Trà trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của Cố Từ Thần lập tức lên tiếng. Bé nhìn chằm chặp vào bức tranh trên tường, sau đó không nói lời nào mà cố gắng kéo anh trai của mình ra khỏi phòng.
Đứng ngoài hành lang, Cố Từ Thần từ từ điều chỉnh hơi thở. Cậu cảm nhận được áp lực vô hình khi đối diện với bức tranh ấy. Loại áp lực ấy rất kì quái, cậu không thể hình dung và giải thích nó như thế nào mới hợp lý.
- Anh ơi\, chúng ta xuống dưới đi\, một lát lại lên xem nhé?
Đứa nhóc bên cạnh cậu ngọng nghịu lên tiếng, Cố Từ Thần cũng hiểu bản thân không thể nóng vội tự ý hành động khi chưa xác định rõ nên đành đi xuống.
- Sắc mặt cậu xấu quá\, gặp chuyện gì à?
Diệp Huyền Thanh từ trong bếp đi ra, giọng nói trầm thấp quan tâm hỏi. Cố Từ Thần không lên tiếng, áp lực từ tranh với di chứng của việc mất trí nhớ đồng loạt ập đến khiến khí lực toàn thân như bị rút cạn. Diệp Trà nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt to tròn ầng ậc nước mắt, cực kì đáng thương.
- Anh Từ Thần đau đầu...
Diệp Huyền Thanh không nói gì, anh vòng ngược lại vào phòng bếp, sau đó mang ra một cốc sữa ấm đưa cho Cố Từ Thần.
- Uống để tăng sức đề kháng đi.
Cố Từ Thần có cảm giác người này dường như đang cà khịa mình, lập tức không vui, trừng mắt nhìn anh. Diệp Huyền Thanh hơi buồn cười, thanh niên này cứ như con mèo nhỏ, bị chọc một chút liền xù lông giương vuốt.
- Đừng giận\, uống chút sữa ấm sẽ ổn hơn đấy.
Diệp Trà bên cạnh cũng đồng tình với Diệp Huyền Thanh, líu ríu nói:
- Anh ơi anh uống đi. Trà Trà uống sữa nên khỏe lắm á\, cha lớn cũng nói sữa rất tốt. Anh đừng lo lắng\, sữa hông có khó uống đâu.
Cố Từ Thần chỉ có thể đem lời từ chối nuốt vào trong bụng, miễn cưỡng nhận ly sữa của Diệp Huyền Thanh, dưới ánh mắt cổ vũ của bé mà uống sạch.
- Một người vừa đẹp vừa dịu dàng\, thật sự rất dễ khiến người ta yêu mến. Chẳng qua tôi chưa ngốc đến mức yêu thích cả NPC.
Sắc mặt Diệp Huyền Thanh hơi giãn ra, đáy mắt không còn lạnh lùng như khi nãy. Anh mấp máy môi, muốn nói chuyện thì từ phía cầu thang truyền đến âm thanh ồn ào, náo nhiệt, Cố Từ Thần đưa mắt nhìn sang. Hóa ra là nhóm người của Vượng Tài. Gương mặt ai nấy đều sáng lạng, hoàn toàn không còn dáng vẻ thấp thỏm lo âu như ban nãy. Công nhận miệng lưỡi của ông ta rất tốt, thật sự khiến một nhóm người hoảng loạn trở nên yên tâm. Thế nhưng điều này tốt hay xấu, vẫn còn chưa biết được.
Nguyên Lý trông thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, cánh môi đỏ mọng hơi cong lên, nở nụ cười hiền hòa.
- Các bạn có thể hoạt động tự do trong dinh thự này\, chỉ cần các bạn không lên tầng ba là được. Tôi cần một không gian đủ yên tĩnh để hoàn thành bức tranh của mình.
Nhóm người chơi cam đoan sẽ không làm phiền đến nàng. Thế nhưng Thu Thủy vẫn cảm thấy hơi thắc mắc trong lòng. Cô chủ Nguyên mời bọn họ đến đây để trừ tà, song lại chẳng nhắc gì đến việc này vào ngày hôm nay cả. Cô do dự một chốc, ngập ngừng hỏi:
- Cô không xem chúng tôi làm lễ trừ tà sao?
Người con gái tóc vàng xinh đẹp nghiêng đầu nhìn Thu Thủy, đôi mắt xanh biếc như hàm chứa đại dương mênh mông, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đầy tin tưởng.
- Ôi tất nhiên là có chứ! Nhưng trước hết tôi phải hoàn thành xong phần việc của mình. Các bạn thứ lỗi cho tôi nhé!
- Không\, không! Cô chủ Nguyên không có lỗi gì cả. Công việc của cô phải ưu tiên hàng đầu\, những chuyện trừ tà\, siêu độ cho em gái cô thì hãy để chúng tôi lo.
Vượng Tài nhanh chóng đáp, giọng điệu hết sức chân thành. Đám người xung quanh ông ta cũng lên tiếng phụ họa theo. Cô chủ Nguyên bật cười khanh khách, tiếng cười ngọt ngào như đường mật khiến cánh đàn ông say đắm không thôi. Nàng dịu dàng nói lời cảm ơn sau đó đi về lên lầu.
Khuôn mặt chữ điền chân thành của Vượng Tài nháy mắt thay đổi, quay phắt sang nhìn Thu Thủy, đôi mắt đầy giận dữ trừng cô ta, lớn tiếng quát:
- Cô muốn chết đúng không?!
Thu Thủy ngớ người, không hiểu ý của gã. Chỉ là một câu hỏi đơn thuần, vì sao vào miệng ông ta lại trở thành cô ngu ngốc muốn nộp mạng?
- Chú Vượng\, chú đang nói gì thế? Tôi không hiểu! - Thu Thủy chau mày\, không vui đáp. Vượng Tài là người lãnh đạo không có nghĩa gã muốn mắng cô như thế nào thì mắng.
Hùng Kha thấy tình hình giữa hai người có vẻ căng thẳng, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Thu Thủy\, đừng nổi nóng. Chúng ta còn phải dựa vào chú Vượng để trở về.
- Nhưng... - Thu Thủy cắn môi\, không cam lòng.
Vượng Tài khoanh tay lại, lưng tựa vào sau ghế, dùng ánh mắt chế giễu nhìn Thu Thủy như một con ngu. Gã không nghĩ đến trong nhóm mình lại có kẻ vừa thích tự ý hành động vừa ngu xuẩn không nhận ra họa xém từ cô ta.
- Thu Thủy\, tôi hỏi cô\, chúng ta đã tìm ra được phương hướng trừ tà chưa?
Cô gái nhíu mày, không hiểu Vượng Tài hỏi như thế để làm gì nhưng vẫn đáp:
- Chẳng phải ban nãy chú nói có cách sao?
Vượng Tài cười khẩy một tiếng. Cuộc đời ông ta ghét nhất là những kẻ ngu ngốc như thế này. Chúng không tài nào chịu suy nghĩ một cách thấu đáo, luôn ngây thơ tưởng mình vô tội trong khi lại kéo chân sau của nhóm.
- Tôi nói có cách nhưng không thể thực hiện ngay trong ngày hôm nay. Cô mời Nguyên Lý ở lại\, nếu nàng ta đồng ý thì chẳng phải chết cả đám sao? Cô có nghĩ đến hậu quả của việc chọc giận NPC trong màn chơi không hả?!!
- Tôi... tôi...
Thu Thủy trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Cô không nghĩ tới một thắc mắc nhỏ của mình thôi lại xém chút nữa liên lụy cả nhóm.
- Tôi thấy cô ấy không hứng thú lắm đến việc trừ tà\, quá khác thường so với dáng vẻ nhiệt tình chào đón chúng ta hôm qua nên mới hỏi thôi mà...
Vượng Tài không muốn nghe cô ta giải thích nhiều, lập tức xua tay. Lỡ mà xảy ra chuyện thật, lời giải thích này của cô ả có khiến mọi người thoát khỏi nguy hiểm không? Tất nhiên là không!
Gã không lên tiếng đáp, chậm rãi thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Dùng bữa xong, Vượng Tài mới bắt đầu vào chủ đề chính.
- Được rồi\, tôi bảo có cách trừ tà nhưng không thể làm ngay được là vì chúng ta cần có một số thứ nhất định. Tôi từng theo một thầy pháp\, biết một ít về thuật trừ tà\, vẽ được bùa trấn quỷ cho nên tôi cần mọi người hỗ trợ tôi tìm một số vật phẩm.
Thu Thủy cảm thấy áy náy vì sự sơ sót của mình khi nãy, nghe thấy gã cần sự giúp đỡ thì vội vàng hỏi:
- Chú Vượng\, chú cần gì?
- Máu gà trống hoặc máu chó\, nhưng tốt nhất nên dùng máu gà. Đặc biệt là loại gà cảnh hay còn được gọi là kim kê\, dương khí của chúng nặng nhất\, khắc chế tà ác rất tốt.
Vượng Tài chậm rãi lên tiếng, liệt kê ra những thứ mình cần.
- Tiếp theo chính là tám mươi mốt tép tỏi\, một con mèo mun\, cành dâu tằm\, vài nén hương\, rượu với gạo. Còn về những thứ để vẽ bùa\, tôi đã chuẩn bị đủ cả.
Vu Từ nghe kĩ những lời Vượng Tài nói, có hơi thắc mắc.
- Trong dân gian\, tám mươi mốt tép tỏi tượng trưng cho tám mươi mốt vị thần sẽ bảo vệ con người khỏi tà ma. Cành dâu tằm là thứ ma quỷ sợ hãi\, có thể tự vệ nếu chúng đến gần hoặc quất vong hồn nhập vào thân xác người khác. Thế nhưng dùng mèo mun để làm gì? Chẳng phải chúng mang đến xui xẻo hay sao?
- Ồ không\, đó chính là cách hiểu sai phổ biến mà chúng ta thường mắc phải. Mèo mun không mang đến xui xẻo\, chúng nhìn thấy ma quỷ\, có thể chỉ hướng ma quỷ ở đâu. Bởi vì nó thấy được ma quỷ nên người ta thường lầm mèo mun mang xui xẻo\, trong khi những thứ đó đều do tà ma quấy phá. Chỉ cần có một con mèo đen\, chúng ta sẽ dễ dàng xác định vị trí của nó rồi làm phép trừ tà.
Những người chơi chưa từng được nghe đến các kiến thức ấy nên vô cùng lạ lẫm, tròn xoe mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Vượng Tài. Ban đầu các thành viên của nhóm chia đều sự tin tưởng cho hai người vượt ba màn, nhưng hiện tại, cán cân ấy lại nghiêng về phía Vượng Tài nhiều hơn. Ông ta không khỏi đắc ý, vênh váo nhìn Diệp Huyền Thanh. Anh không lên tiếng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vượng Tài.
Nhóm của Vượng Tài nghe xong liền chia nhau đi tìm những thứ ông ta muốn có, riêng Cố Từ Thần, Diệp Trà cùng Diệp Huyền Thanh không có hành động gì. Vượng Tài nhìn bọn họ, hất mặt nói:
- Các cậu không tham gia cùng đúng không?
Diệp Huyền Thanh nhìn gã, mỉm cười lịch sự, đáp:
- Chúng tôi muốn xem xét trong nhà.
Vượng Tài hừ lạnh một tiếng, mang theo nhóm người rời đi. Diệp Huyền Thanh nhìn gã cho đến khi gã đi khuất mới dời tầm mắt nhìn thanh niên bên cạnh. Đôi mày cậu nhíu chặt, hàng lông mi cong cong như rẻ quạt, che phủ đi đôi con ngươi thâm thúy.
Cố Từ Thần không nói gì, đột ngột đứng phắt dậy, ôm Diệp Trà đi lên tầng một.
Hành lang trống rỗng, dài thênh thang, trên tường treo các bức tranh không đề tên họa sĩ, có bức vẽ nguệch ngoạc như con nít, có bức lại vẽ cảnh hiện thực; song, tất thảy chúng đều mang một màu sắc ảm đạm, sa đọa và nỗi buồn u ám vô danh. Cố Từ Thần không rõ chúng có phải do Nguyên Lý vẽ hay không, đường nét giữa các bức họa không giống cùng một người tạo ra.
Các cánh cửa màu đen xếp dọc theo hành lang, âm u đóng chặt. Mỗi cánh cửa có một lỗ nhỏ khiến người ta không khỏi liên tưởng đến có kẻ nào đó nấp bên trong dòm bọn họ, âm thầm cười nhạo những kẻ ngu ngốc không phát hiện ra mình.
- Anh ơi\, phòng này không khóa!
Diệp Trà đẩy cánh cửa ra, vẫy vẫy cánh tay mập ú như búp sen. Đôi mắt bé sáng long lanh nhìn cậu, gương mặt bầu bĩnh đầy hưng phấn. Cố Từ Thần khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc bé, cất tiếng khen ngợi.
- Trà Trà giỏi quá!
Em bé được khen ngợi thích chí lắm, cười híp cả mắt. Cố Từ Thần cẩn thận mở cửa, sau đó dắt bé Trà đi vào. Căn phòng lấy tông chủ đạo là màu trà, bài trí tao nhã lại không kém phần sang trọng. Mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ căn phòng này không được sử dụng trong thời gian dài. Cố Từ Thần mở từng hộc tủ, bên trong trống không, chẳng có bất kì vật gì đáng giá để khai thác.
Trên đầu giường ngủ của phòng treo một bức tranh. Bức tranh ấy vẽ rất loạn, một đống hỗn độn giữa sắc đỏ, đen và trắng. Cố Từ Thần tiến đến gần bức tranh, chăm chú nhìn kĩ nó. Trong thoáng chốc, hai hố đen được vẽ cỡ quả trứng gà ánh lên tia đỏ bất thường. Nhưng ngay khi cậu nhìn đến liền biến mất.
Cố Từ Thần chau mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng tăng thêm. Đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh nghiêng ngả, không khí như đặc quánh lại khiến cậu hô hấp thôi cũng khó khăn.
Bức tranh có vấn đề!
- Anh ơi\, anh ơi\, anh sao thế ạ?
Diệp Trà trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của Cố Từ Thần lập tức lên tiếng. Bé nhìn chằm chặp vào bức tranh trên tường, sau đó không nói lời nào mà cố gắng kéo anh trai của mình ra khỏi phòng.
Đứng ngoài hành lang, Cố Từ Thần từ từ điều chỉnh hơi thở. Cậu cảm nhận được áp lực vô hình khi đối diện với bức tranh ấy. Loại áp lực ấy rất kì quái, cậu không thể hình dung và giải thích nó như thế nào mới hợp lý.
- Anh ơi\, chúng ta xuống dưới đi\, một lát lại lên xem nhé?
Đứa nhóc bên cạnh cậu ngọng nghịu lên tiếng, Cố Từ Thần cũng hiểu bản thân không thể nóng vội tự ý hành động khi chưa xác định rõ nên đành đi xuống.
- Sắc mặt cậu xấu quá\, gặp chuyện gì à?
Diệp Huyền Thanh từ trong bếp đi ra, giọng nói trầm thấp quan tâm hỏi. Cố Từ Thần không lên tiếng, áp lực từ tranh với di chứng của việc mất trí nhớ đồng loạt ập đến khiến khí lực toàn thân như bị rút cạn. Diệp Trà nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt to tròn ầng ậc nước mắt, cực kì đáng thương.
- Anh Từ Thần đau đầu...
Diệp Huyền Thanh không nói gì, anh vòng ngược lại vào phòng bếp, sau đó mang ra một cốc sữa ấm đưa cho Cố Từ Thần.
- Uống để tăng sức đề kháng đi.
Cố Từ Thần có cảm giác người này dường như đang cà khịa mình, lập tức không vui, trừng mắt nhìn anh. Diệp Huyền Thanh hơi buồn cười, thanh niên này cứ như con mèo nhỏ, bị chọc một chút liền xù lông giương vuốt.
- Đừng giận\, uống chút sữa ấm sẽ ổn hơn đấy.
Diệp Trà bên cạnh cũng đồng tình với Diệp Huyền Thanh, líu ríu nói:
- Anh ơi anh uống đi. Trà Trà uống sữa nên khỏe lắm á\, cha lớn cũng nói sữa rất tốt. Anh đừng lo lắng\, sữa hông có khó uống đâu.
Cố Từ Thần chỉ có thể đem lời từ chối nuốt vào trong bụng, miễn cưỡng nhận ly sữa của Diệp Huyền Thanh, dưới ánh mắt cổ vũ của bé mà uống sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất