Chương 22: Màn thứ hai "A tale of two sisters" (9)
Anh rũ mi mắt, ngón tay chầm chậm miết lá bài mạ vàng. Một loại ánh sáng nhàn nhạt từ từ xuất hiện, đột ngột xông thẳng vào bức tranh, lôi ra một "thứ gì đó". Một lúc sau, ánh sáng mờ nhạt dần rồi mất hẳn, để lộ thứ nó bao bọc lấy. Đó là một người, à không, là linh hồn trong suốt của một người đàn ông. Gương mặt ông ta trắng bệch, yếu ớt đến mức tưởng chừng như một ngọn gió thổi qua cũng đủ khiến ông ta tan biến. Linh hồn ấy không đợi bọn họ hỏi liền khàn giọng nói:
- Ta là người chơi chết cuối cùng của nhóm người đi trước. Ta đã đợi rất lâu mà không ai tìm đến. May mắn\, trước khi một phần ý thức của ta tan biến\, các ngươi đã tìm thấy ta.
- Người chơi trước sao?
Cố Từ Thần kinh ngạc. Cậu không nghĩ đến vẫn có linh hồn còn ý thức của người chơi lãng vãng trong thế giới này.
- Đội của ta đã mắc một sai lầm\, một sai lầm lớn đến mức khiến chúng ta diệt vong. Ta cũng không tránh được\, chẳng qua\, ta hơn được người khác nhờ vật phẩm của hệ thống\, bảo toàn được một phần linh hồn\, bám vào trong tranh họa cái chết của ta\, chờ đợi những người chơi khác tìm đến. Linh hồn những người chơi khác đều bị lũ điên rồ ấy cắn nuốt sạch sẽ. Không hề tồn tại thứ gọi là siêu thoát.
Người kia càng nói càng kích động, giọng điệu cực kì phẫn nộ.
- Căn nhà này vốn dĩ không có thứ gọi là bị quỷ ám\, tất cả chúng đều cùng một giuộc! Chúng ta chỉ là những con chiên ngu ngốc tự dâng mình vào miệng lũ sói.
Cố Từ Thần chau mày, nhanh chóng nắm bắt được các thông tin mà linh hồn ấy đưa ra: hướng đi sai lầm của đội chơi trước, "tất cả chúng" là những kẻ nào, vì sao cách diệt quỷ của đội chơi trước không hiệu nghiệm. Nhìn linh hồn người chơi đó càng lúc càng trong suốt, Cố Từ Thần vội hỏi:
- Cách mọi người trừ tà diệt quỷ là gì?
- Chúng ta đã dùng hết cách phép trừ tà phương Đông\, tất cả đều không thành công. Con quỷ ấy không thể bị đánh bại\, nó không thể... không thể...
- Nói chuyện chính đi\, đừng lằng nhằng mãi\, - Diệp Huyền Thanh lạnh nhạt nói - con quỷ kia không phải là Nguyên Hoa đúng không?
Cố Từ Thần kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Thanh, không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy. Con quỷ kia không phải Nguyên Hoa thì là ai?
Linh hồn kia chậm chạp quay sang nhìn Diệp Huyền Thanh, trong đôi mắt hiện lên sợ hãi, theo bản năng hơi co người lại tự vệ, lắp bắp đáp:
- Đúng... đúng vậy... Con quỷ đó vốn dĩ không phải Nguyên Hoa... Nó không chết do oan ức... mà là...
Đáp án sắp được nói ra, linh hồn kia bất chợt trở nên dao động, trợn mắt hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, vụt một phát liền tan biến. Không khí trong phòng bất chợt trở nên lạnh lẽo, dường như có một "thứ gì đó" bất ngờ ghé thăm.
Diệp Huyền Thanh nhận ra nơi này không còn thích hợp để nói chuyện, "thứ gì đó"có lẽ đang lởn vởn trong góc khuất chòng chọc dõi theo họ. Cảm giác ghê tởm ấy khiến Diệp Huyền Thanh sầm mặt, một tay bế thốc Diệp Trà lên, một tay nắm tay người bên cạnh, nhanh chóng kéo cậu đi về phòng.
- Diệp Huyền Thanh\, câu hỏi của anh khi nãy là có ý gì? - Cố Từ Thần thắc mắc - Con quỷ kia không phải Nguyên Hoa\, vậy nó là ai?
- Nguyên Lý.
Diệp Huyền Thanh lạnh nhạt đáp, bình tĩnh phân tích.
- Cậu còn nhớ khuôn mặt trong hồ sơ bệnh án không? Nếu so sánh giữa con quỷ với cô chủ Nguyên thì cô chủ Nguyên giống với người trong ảnh hơn.
- Nhưng như vậy thì có ý gì? Khi thành quỷ\, gương mặt sẽ có chút khác so với lúc còn sống.
Diệp Huyền Thanh lắc đầu, lấy ra lá bài mạ vàng ban nãy. Hình ông lão cầm gậy Ẩn sĩ đã trở thành ảnh một cô gái tóc vàng, gương mặt thanh tú đầy nét dịu dàng.
- Đây là gợi ý cuối cùng mà lá The Hermit cho tôi\, hình của Nguyên Lý. Nhìn sơ qua\, hai người này quả thật rất giống nhau\, nhưng bên dưới khóe mắt trái của Nguyên Lý có một nốt ruồi son\, còn Nguyên Hoa lại không có. Cô chủ Nguyên hiện tại cũng không có.
Cố Từ Thần bất chợt nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, bên dưới đôi mắt trắng dã của con quỷ là nốt ruồi đỏ như giọt huyết lệ. Cậu mấp máy môi, hỏi:
- Nguyên Hoa giết chị mình\, giả làm Nguyên Lý\, mượn danh nghĩa của chị để dụ người đến trừ tà. Sau đó từ từ thưởng thức những con mồi của mình?
Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức thắc mắc:
- Nhưng thứ chúng ta gặp hôm qua là quỷ thật sự!
- Từ Thần\, cậu biết chúng ta quên điều gì không?
Gương mặt tuấn tú của anh chợt nghiêm lại, đôi mắt hẹp dài sắc bén đầy mưu trí nhìn cậu. Cố Từ Thần khẽ chớp mắt, theo quán tính hỏi:
- Điều gì?
- Nguyên Lý rất yêu em gái mình. - Diệp Huyền Thanh xoa tóc cậu\, kiềm nén cảm giác muốn hôn lên đôi mắt xinh đẹp của người này. - Một người chị sẵn sàng vì em mà chống lại tất cả mọi người\, ngay cả khi cô em giết người để thỏa mãn cảm giác thèm thịt người của mình\, cô ta vẫn mặc kệ tất cả mà bảo vệ em bằng mọi giá. Một người như vậy sẵn sàng giết em gái mình hay sao?
Cố Từ Thần suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có lý. Diệp Huyền Thanh lại tiếp tục nói:
- Hãy thử tưởng tượng cô em gái mắc chứng Wendigo bị giam cầm trong thời gian dài\, điều đầu tiên khi tằng tịu cùng chồng chị sẽ là gì?
Diệp Trà ngồi bên cạnh giơ tay, ngọng nghịu trả lời:
- Sẽ ăn ăn gã ta ạ!
Anh khẽ cười một tiếng, khen ngợi.
- Đúng rồi\, bé Trà giỏi quá!
Sau đó, anh nói tiếp:
- Gã chồng tất nhiên sẽ la hét\, coi Nguyên Hoa là quỷ ăn thịt người và muốn Nguyên Lý giao nộp người em\, đồng thời đổ hết tội lỗi cho Nguyên Hoa dụ dỗ mình. Một người chị yêu em như Nguyên Lý sẽ tin ai\, sẽ che chở ai? Từ Thần\, cậu thử đặt mình vào tình huống ấy xem.
Cố Từ Thần nghiêng đầu nhìn anh, sau đó khẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng bối cảnh ấy trong đầu. Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?
Có chết cũng phải bảo vệ em mình! - Đó chính là suy nghĩ của một người chị đứng trước nguy cơ bị bại lộ của em gái.
Vốn dĩ là đứa em mình yêu thương, đâu thể nào giao cho người khác nghiên cứu, hành hạ. Nếu như gã chồng không nổi tà dâm với em gái, nếu như gã quản được nửa thân dưới, bí mật của em gái sẽ chẳng bị gã phát hiện. Mọi tội lỗi bắt nguồn từ gã, vì cớ gì phải giao nộp em gái đi? Nếu cậu là Nguyên Lý, cậu sẽ giết gã ta để bịt miệng, đồng thời đem gã làm đồ ăn ngon cho em gái nhỏ.
- Nhưng vì sao Nguyên Lý cũng chết\, không những vậy mà còn hóa quỷ nữa. Hơn nữa\, nếu nói Nguyên Hoa giết chị vì uất ức và bệnh tâm thần đồng thời bộc phát thì hiện tại cô chủ Nguyên\, tức là Nguyên Hoa cải trang\, vẫn rất tỉnh táo\, không giống như kẻ điên.
- Nếu Nguyên Lý tự nguyện chết thì sao? - Diệp Huyền Thanh đột ngột nói.
Cố Từ Thần ngẩn người, không nghĩ đến giả thuyết ấy. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của Diệp Huyền Thanh, bây giờ vẫn chưa có bất kì bằng chứng nào đủ sức thuyết phục. Diệp Huyền Thanh trầm tư một lúc, sau đó nói tiếp:
- Tôi muốn lên phòng của Nguyên Hoa một lần nữa\, chắc chắn vẫn còn thứ gì đó mà chúng ta bỏ sót.
Cố Từ Thần đồng ý, sau đó đi cùng Diệp Huyền Thanh lên tầng ba. Cả hai nhanh chóng tìm kiếm xung quanh căn phòng của Nguyên Hoa, vẫn không phát hiện ra thứ gì đáng giá. Cố Từ Thần mím môi, sắc mặt trầm xuống. Bàn tay cậu chầm chậm di chuyển trên tường, lâu lâu lại ấn nhẹ một chút, tránh bỏ sót cơ quan ngầm nào. Song, vẫn phí công vô ích.
- Không có bất kì thứ gì cả.
Giọng nói của cậu tràn đầy thất vọng. Căn phòng này không lớn, tất cả các chỗ có thể tìm cậu đều kiểm tra kĩ. Diệp Huyền Thanh không đáp, gõ gõ vào mặt tường. Đến một chỗ, âm thanh vốn trầm đục đột ngột thay đổi. Diệp Huyền Thanh lấy ra chủy thủ, không nói lời nào liền đâm vào trong vách tường. Mặt tường thoạt nhìn có vẻ cứng rắn trên thực tế lại mềm như gỗ mục, dễ dàng bị chủy thủ cạy ra vài mảnh tường. Cái lỗ càng lúc càng lớn, mùi ẩm mốc xộc ra ngoài, Cố Từ Thần đứng gần không kịp tránh liền bị sặc, đè nén tiếng ho trong cổ họng.
- Một không gian khác của căn phòng?
Cố Từ Thần che mũi, thấp giọng hỏi. Diệp Huyền Thanh gật đầu, tiếp tục đục bức tường cho đến khi cái lỗ ấy cao gần một mét, đủ để cậu cùng hắn chui vào. Cố Từ Thần nhận lấy đèn pin từ Diệp Huyền Thanh, soi vào bên trong không gian ấy trước. Bốn bề không bày biện bất cứ thứ gì, chỉ có hàng trăm quyển sách được vất lung tung dưới sàn. Cố Từ Thần chui qua cái lỗ đi vào bên trong, đi đến xem xét những quyển sách kia. Tất cả đều là sách Công giáo. Nhưng khác với bên ngoài, nó lại ghi chép về những thứ phép cầu phúc, những điều diệu kỳ của tín ngưỡng.
Cố Từ Thần lật một cuốn sách ra, tất cả đều là ghi chép về ma thuật. Cậu hơi bất ngờ, không nghĩ đến những thứ này sẽ tồn tại trong nhà một người tôn thờ đạo Công giáo vốn luôn lên án tà thuật - những thứ phép mà vào những thế kỉ XVI–XVII người ta đồn là của phù thủy, luôn tìm cách treo cổ những phù thủy.
Giữa muôn trùng sách, có ma thuật tích cực và tiêu cực, Cố Từ Thần đắn đo không biết nên bắt đầu xem như thế nào. Cậu mím môi, bắt đầu phân loại sách, ma thuật tích cực một bên, tiêu cực một bên. Cuối cùng, hơn trăm quyển sách được Cố Từ Thần sắp xếp nghiêm chỉnh, chia làm bốn loại: tích cực đến tiêu cực, cổ xưa đến cận đại.
Nhìn ba chồng sách chất cao, chỉ có chồng ma thuật cổ tiêu cực là ít nhất, Cố Từ Thần cầm lên một cuốn, chuẩn bị tinh thần đọc thì Diệp Huyền Thanh liền ngăn lại.
- Những thứ này cứ để tôi xem\, cậu ra ngoài ngăn Vượng Tài đi. Đừng để ông ta thực hiện!
Cố Từ Thần gật đầu rồi rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng, một giọng hét thất thanh vang lên ở bên dưới. Cậu không khỏi lo lắng, Diệp Trà vẫn còn bên dưới! Cố Từ Thần nhanh chóng đi xuống dưới, chạy về phòng, trông thấy Diệp Trà ngoan ngoãn ngủ trên giường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thực chất, ngay phía nhà vệ sinh tụ tập một đám người, mặt mày ai nấy cũng tái mét. Xuân Thu che miệng, đôi mắt trợn to đầy hoảng sợ, hai chân run rẩy đứng không vững.
- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?!! Rõ ràng bây giờ là buổi sáng\, tại sao... tại sao cậu ta vẫn bị giết chết?
Bên trong nhà vệ sinh, máu chảy lênh láng khắp sàn, Vu Từ ngồi trên bồn vệ sinh, đầu gục xuống. Quần hắn ta bị kéo xuống tận đầu gối, áo mở phanh ra lộ cái bụng bị rạch, nội tạng bên trong đều biến mất. Hai tay hắn buông thõng, bị gọt sạch thịt, lộ cả xương trắng. Thảm trạng của Vu Từ so với La Huy đỡ khủng bố hơn, ít nhất không bị gặm đến cả người lồi lõm.
Hà Lam sợ đến mức giọng nói run rẩy, lắp bắp lên tiếng:
- Cậu ấy bảo muốn đi vệ sinh nên tôi ở ngoài đây chờ... rõ ràng tôi đứng đây cả buổi\, không có ai vào cả. Vậy... vậy tại sao...
Cố Từ Thần không nói lời nào, nhấc chân muốn bước vào trong. Vượng Tài một bên muốn ngăn cản nhưng không kịp, chỉ có thể hậm hực theo sau.
Đi đến gần cái xác của Vu Từ, Cố Từ Thần lại kiểm tra cổ cậu ta, lần này không có sợi tóc vàng như lần trước. Lúc nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của Vu Từ, một loại cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng cậu. Cố Từ Thần cầm tay Vu Từ lên, không để ý đến máu me nhơ nhớp mà cố gắng mở bàn tay đang nắm chặt của hắn ta. Vượng Tài thấy thế liền chạy đến, đẩy Cố Từ Thần ra, thái độ cáu gắt.
- Cậu làm gì thế? Muốn phá hỏng hiện trường à?
Cố Từ Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vượng Tài.
- Tay Vu Từ có thứ gì đó\, rất có thể là vật chứng quan trọng.
Nói rồi, cậu không để ý đến Vượng Tài ra sức ngăn cản mình mà cạy bàn tay nắm chặt của hắn ra. Bên trong là vài sợi tóc vàng cùng một bông tai phụ nữ. Cố Từ Thần híp mắt, cậu cảm thấy cái hoa tai này rất giống với cái cô chủ Nguyên đeo hôm qua.
Sắc mặt Vượng Tài trầm xuống, ánh mắt nhìn Cố Từ Thần u ám lạnh lẽo, hận đến mức không thể lập tức giết chết cậu ngay. Cố Từ Thần bị gã ta nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, cảnh giác giữ khoảng cách với gã. Thái độ của Vượng Tài quá kỳ lạ khiến cậu không khỏi nghĩ đến liệu ông ta có một chân với cô chủ Nguyên hay không. Bởi vì bông tai này khiến cô chủ Nguyên bị lộ, ông ta mới tức đến mức đó.
- Chú Vượng\, xem ra người giết Vu Từ không ai khác là cô chủ Nguyên rồi.
Cố Từ Thần mỉm cười. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Vượng Tài, không cho phép gã ta tránh né mình. Có vẻ như tối hôm qua không "chén" được người ở phòng cậu nên cô chủ Nguyên không đủ kiên nhẫn chờ đến tối, tự ra tay hành động rồi.
Vượng Tài cười lạnh một tiếng, đáp:
- Dựa vào những thứ này sao có thể vu oan cho Nguyên Lý. Hơn nữa\, cô ta là con người\, làm sao vượt qua được Hà Lam mà tiến vào phòng giết chết Vu Từ chứ? Chàng trai trẻ\, cậu đừng đoán mò theo quán tính. Những việc này không phải một con người có thể làm!
- Chú Vượng\, dường như chú rất bài xích với cách suy luận hung thủ là người. - Cố Từ Thần híp mắt - Lần nào chú cũng gắt gỏng phản bác rồi dẫn dắt người chơi theo hướng tâm linh. Chú thật sự muốn giúp người chơi thoát khỏi đây với cách làm chủ quan đó của chú à?
Vượng Tài sững sờ, cổ họng giần giật nhưng không biết phản bác thế nào. Cố Từ Thần không quan tâm ông ta nghĩ gì, đi đến trước những người chơi, cho bọn họ xem kĩ vật chứng trong tay.
- Đây là hoa tai của cô chủ Nguyên\, Vu Từ hẳn là trong lúc giằng co đã nắm lấy để giữ manh mối cho chúng ta.
Thu Thủy lau nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Từ Thần.
- Vậy cậu ta bị cô chủ Nguyên giết chết sao? Thế nhưng cậu nói... hôm qua phòng các cậu gặp quỷ mà.
Cố Từ Thần không phủ nhận, thẳng thắn đáp:
- Đây là điều thứ hai tôi muốn nói với mọi người. Trong dinh thự này\, thứ chúng ta đối mặt không chỉ một mà đến tận hai người: con quỷ và cô chủ Nguyên.
- Cái gì?!!
Nhóm người xung quanh đồng loạt thốt lên, mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn Cố Từ Thần.
- Ta là người chơi chết cuối cùng của nhóm người đi trước. Ta đã đợi rất lâu mà không ai tìm đến. May mắn\, trước khi một phần ý thức của ta tan biến\, các ngươi đã tìm thấy ta.
- Người chơi trước sao?
Cố Từ Thần kinh ngạc. Cậu không nghĩ đến vẫn có linh hồn còn ý thức của người chơi lãng vãng trong thế giới này.
- Đội của ta đã mắc một sai lầm\, một sai lầm lớn đến mức khiến chúng ta diệt vong. Ta cũng không tránh được\, chẳng qua\, ta hơn được người khác nhờ vật phẩm của hệ thống\, bảo toàn được một phần linh hồn\, bám vào trong tranh họa cái chết của ta\, chờ đợi những người chơi khác tìm đến. Linh hồn những người chơi khác đều bị lũ điên rồ ấy cắn nuốt sạch sẽ. Không hề tồn tại thứ gọi là siêu thoát.
Người kia càng nói càng kích động, giọng điệu cực kì phẫn nộ.
- Căn nhà này vốn dĩ không có thứ gọi là bị quỷ ám\, tất cả chúng đều cùng một giuộc! Chúng ta chỉ là những con chiên ngu ngốc tự dâng mình vào miệng lũ sói.
Cố Từ Thần chau mày, nhanh chóng nắm bắt được các thông tin mà linh hồn ấy đưa ra: hướng đi sai lầm của đội chơi trước, "tất cả chúng" là những kẻ nào, vì sao cách diệt quỷ của đội chơi trước không hiệu nghiệm. Nhìn linh hồn người chơi đó càng lúc càng trong suốt, Cố Từ Thần vội hỏi:
- Cách mọi người trừ tà diệt quỷ là gì?
- Chúng ta đã dùng hết cách phép trừ tà phương Đông\, tất cả đều không thành công. Con quỷ ấy không thể bị đánh bại\, nó không thể... không thể...
- Nói chuyện chính đi\, đừng lằng nhằng mãi\, - Diệp Huyền Thanh lạnh nhạt nói - con quỷ kia không phải là Nguyên Hoa đúng không?
Cố Từ Thần kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Thanh, không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy. Con quỷ kia không phải Nguyên Hoa thì là ai?
Linh hồn kia chậm chạp quay sang nhìn Diệp Huyền Thanh, trong đôi mắt hiện lên sợ hãi, theo bản năng hơi co người lại tự vệ, lắp bắp đáp:
- Đúng... đúng vậy... Con quỷ đó vốn dĩ không phải Nguyên Hoa... Nó không chết do oan ức... mà là...
Đáp án sắp được nói ra, linh hồn kia bất chợt trở nên dao động, trợn mắt hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, vụt một phát liền tan biến. Không khí trong phòng bất chợt trở nên lạnh lẽo, dường như có một "thứ gì đó" bất ngờ ghé thăm.
Diệp Huyền Thanh nhận ra nơi này không còn thích hợp để nói chuyện, "thứ gì đó"có lẽ đang lởn vởn trong góc khuất chòng chọc dõi theo họ. Cảm giác ghê tởm ấy khiến Diệp Huyền Thanh sầm mặt, một tay bế thốc Diệp Trà lên, một tay nắm tay người bên cạnh, nhanh chóng kéo cậu đi về phòng.
- Diệp Huyền Thanh\, câu hỏi của anh khi nãy là có ý gì? - Cố Từ Thần thắc mắc - Con quỷ kia không phải Nguyên Hoa\, vậy nó là ai?
- Nguyên Lý.
Diệp Huyền Thanh lạnh nhạt đáp, bình tĩnh phân tích.
- Cậu còn nhớ khuôn mặt trong hồ sơ bệnh án không? Nếu so sánh giữa con quỷ với cô chủ Nguyên thì cô chủ Nguyên giống với người trong ảnh hơn.
- Nhưng như vậy thì có ý gì? Khi thành quỷ\, gương mặt sẽ có chút khác so với lúc còn sống.
Diệp Huyền Thanh lắc đầu, lấy ra lá bài mạ vàng ban nãy. Hình ông lão cầm gậy Ẩn sĩ đã trở thành ảnh một cô gái tóc vàng, gương mặt thanh tú đầy nét dịu dàng.
- Đây là gợi ý cuối cùng mà lá The Hermit cho tôi\, hình của Nguyên Lý. Nhìn sơ qua\, hai người này quả thật rất giống nhau\, nhưng bên dưới khóe mắt trái của Nguyên Lý có một nốt ruồi son\, còn Nguyên Hoa lại không có. Cô chủ Nguyên hiện tại cũng không có.
Cố Từ Thần bất chợt nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, bên dưới đôi mắt trắng dã của con quỷ là nốt ruồi đỏ như giọt huyết lệ. Cậu mấp máy môi, hỏi:
- Nguyên Hoa giết chị mình\, giả làm Nguyên Lý\, mượn danh nghĩa của chị để dụ người đến trừ tà. Sau đó từ từ thưởng thức những con mồi của mình?
Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức thắc mắc:
- Nhưng thứ chúng ta gặp hôm qua là quỷ thật sự!
- Từ Thần\, cậu biết chúng ta quên điều gì không?
Gương mặt tuấn tú của anh chợt nghiêm lại, đôi mắt hẹp dài sắc bén đầy mưu trí nhìn cậu. Cố Từ Thần khẽ chớp mắt, theo quán tính hỏi:
- Điều gì?
- Nguyên Lý rất yêu em gái mình. - Diệp Huyền Thanh xoa tóc cậu\, kiềm nén cảm giác muốn hôn lên đôi mắt xinh đẹp của người này. - Một người chị sẵn sàng vì em mà chống lại tất cả mọi người\, ngay cả khi cô em giết người để thỏa mãn cảm giác thèm thịt người của mình\, cô ta vẫn mặc kệ tất cả mà bảo vệ em bằng mọi giá. Một người như vậy sẵn sàng giết em gái mình hay sao?
Cố Từ Thần suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có lý. Diệp Huyền Thanh lại tiếp tục nói:
- Hãy thử tưởng tượng cô em gái mắc chứng Wendigo bị giam cầm trong thời gian dài\, điều đầu tiên khi tằng tịu cùng chồng chị sẽ là gì?
Diệp Trà ngồi bên cạnh giơ tay, ngọng nghịu trả lời:
- Sẽ ăn ăn gã ta ạ!
Anh khẽ cười một tiếng, khen ngợi.
- Đúng rồi\, bé Trà giỏi quá!
Sau đó, anh nói tiếp:
- Gã chồng tất nhiên sẽ la hét\, coi Nguyên Hoa là quỷ ăn thịt người và muốn Nguyên Lý giao nộp người em\, đồng thời đổ hết tội lỗi cho Nguyên Hoa dụ dỗ mình. Một người chị yêu em như Nguyên Lý sẽ tin ai\, sẽ che chở ai? Từ Thần\, cậu thử đặt mình vào tình huống ấy xem.
Cố Từ Thần nghiêng đầu nhìn anh, sau đó khẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng bối cảnh ấy trong đầu. Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?
Có chết cũng phải bảo vệ em mình! - Đó chính là suy nghĩ của một người chị đứng trước nguy cơ bị bại lộ của em gái.
Vốn dĩ là đứa em mình yêu thương, đâu thể nào giao cho người khác nghiên cứu, hành hạ. Nếu như gã chồng không nổi tà dâm với em gái, nếu như gã quản được nửa thân dưới, bí mật của em gái sẽ chẳng bị gã phát hiện. Mọi tội lỗi bắt nguồn từ gã, vì cớ gì phải giao nộp em gái đi? Nếu cậu là Nguyên Lý, cậu sẽ giết gã ta để bịt miệng, đồng thời đem gã làm đồ ăn ngon cho em gái nhỏ.
- Nhưng vì sao Nguyên Lý cũng chết\, không những vậy mà còn hóa quỷ nữa. Hơn nữa\, nếu nói Nguyên Hoa giết chị vì uất ức và bệnh tâm thần đồng thời bộc phát thì hiện tại cô chủ Nguyên\, tức là Nguyên Hoa cải trang\, vẫn rất tỉnh táo\, không giống như kẻ điên.
- Nếu Nguyên Lý tự nguyện chết thì sao? - Diệp Huyền Thanh đột ngột nói.
Cố Từ Thần ngẩn người, không nghĩ đến giả thuyết ấy. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của Diệp Huyền Thanh, bây giờ vẫn chưa có bất kì bằng chứng nào đủ sức thuyết phục. Diệp Huyền Thanh trầm tư một lúc, sau đó nói tiếp:
- Tôi muốn lên phòng của Nguyên Hoa một lần nữa\, chắc chắn vẫn còn thứ gì đó mà chúng ta bỏ sót.
Cố Từ Thần đồng ý, sau đó đi cùng Diệp Huyền Thanh lên tầng ba. Cả hai nhanh chóng tìm kiếm xung quanh căn phòng của Nguyên Hoa, vẫn không phát hiện ra thứ gì đáng giá. Cố Từ Thần mím môi, sắc mặt trầm xuống. Bàn tay cậu chầm chậm di chuyển trên tường, lâu lâu lại ấn nhẹ một chút, tránh bỏ sót cơ quan ngầm nào. Song, vẫn phí công vô ích.
- Không có bất kì thứ gì cả.
Giọng nói của cậu tràn đầy thất vọng. Căn phòng này không lớn, tất cả các chỗ có thể tìm cậu đều kiểm tra kĩ. Diệp Huyền Thanh không đáp, gõ gõ vào mặt tường. Đến một chỗ, âm thanh vốn trầm đục đột ngột thay đổi. Diệp Huyền Thanh lấy ra chủy thủ, không nói lời nào liền đâm vào trong vách tường. Mặt tường thoạt nhìn có vẻ cứng rắn trên thực tế lại mềm như gỗ mục, dễ dàng bị chủy thủ cạy ra vài mảnh tường. Cái lỗ càng lúc càng lớn, mùi ẩm mốc xộc ra ngoài, Cố Từ Thần đứng gần không kịp tránh liền bị sặc, đè nén tiếng ho trong cổ họng.
- Một không gian khác của căn phòng?
Cố Từ Thần che mũi, thấp giọng hỏi. Diệp Huyền Thanh gật đầu, tiếp tục đục bức tường cho đến khi cái lỗ ấy cao gần một mét, đủ để cậu cùng hắn chui vào. Cố Từ Thần nhận lấy đèn pin từ Diệp Huyền Thanh, soi vào bên trong không gian ấy trước. Bốn bề không bày biện bất cứ thứ gì, chỉ có hàng trăm quyển sách được vất lung tung dưới sàn. Cố Từ Thần chui qua cái lỗ đi vào bên trong, đi đến xem xét những quyển sách kia. Tất cả đều là sách Công giáo. Nhưng khác với bên ngoài, nó lại ghi chép về những thứ phép cầu phúc, những điều diệu kỳ của tín ngưỡng.
Cố Từ Thần lật một cuốn sách ra, tất cả đều là ghi chép về ma thuật. Cậu hơi bất ngờ, không nghĩ đến những thứ này sẽ tồn tại trong nhà một người tôn thờ đạo Công giáo vốn luôn lên án tà thuật - những thứ phép mà vào những thế kỉ XVI–XVII người ta đồn là của phù thủy, luôn tìm cách treo cổ những phù thủy.
Giữa muôn trùng sách, có ma thuật tích cực và tiêu cực, Cố Từ Thần đắn đo không biết nên bắt đầu xem như thế nào. Cậu mím môi, bắt đầu phân loại sách, ma thuật tích cực một bên, tiêu cực một bên. Cuối cùng, hơn trăm quyển sách được Cố Từ Thần sắp xếp nghiêm chỉnh, chia làm bốn loại: tích cực đến tiêu cực, cổ xưa đến cận đại.
Nhìn ba chồng sách chất cao, chỉ có chồng ma thuật cổ tiêu cực là ít nhất, Cố Từ Thần cầm lên một cuốn, chuẩn bị tinh thần đọc thì Diệp Huyền Thanh liền ngăn lại.
- Những thứ này cứ để tôi xem\, cậu ra ngoài ngăn Vượng Tài đi. Đừng để ông ta thực hiện!
Cố Từ Thần gật đầu rồi rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng, một giọng hét thất thanh vang lên ở bên dưới. Cậu không khỏi lo lắng, Diệp Trà vẫn còn bên dưới! Cố Từ Thần nhanh chóng đi xuống dưới, chạy về phòng, trông thấy Diệp Trà ngoan ngoãn ngủ trên giường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thực chất, ngay phía nhà vệ sinh tụ tập một đám người, mặt mày ai nấy cũng tái mét. Xuân Thu che miệng, đôi mắt trợn to đầy hoảng sợ, hai chân run rẩy đứng không vững.
- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?!! Rõ ràng bây giờ là buổi sáng\, tại sao... tại sao cậu ta vẫn bị giết chết?
Bên trong nhà vệ sinh, máu chảy lênh láng khắp sàn, Vu Từ ngồi trên bồn vệ sinh, đầu gục xuống. Quần hắn ta bị kéo xuống tận đầu gối, áo mở phanh ra lộ cái bụng bị rạch, nội tạng bên trong đều biến mất. Hai tay hắn buông thõng, bị gọt sạch thịt, lộ cả xương trắng. Thảm trạng của Vu Từ so với La Huy đỡ khủng bố hơn, ít nhất không bị gặm đến cả người lồi lõm.
Hà Lam sợ đến mức giọng nói run rẩy, lắp bắp lên tiếng:
- Cậu ấy bảo muốn đi vệ sinh nên tôi ở ngoài đây chờ... rõ ràng tôi đứng đây cả buổi\, không có ai vào cả. Vậy... vậy tại sao...
Cố Từ Thần không nói lời nào, nhấc chân muốn bước vào trong. Vượng Tài một bên muốn ngăn cản nhưng không kịp, chỉ có thể hậm hực theo sau.
Đi đến gần cái xác của Vu Từ, Cố Từ Thần lại kiểm tra cổ cậu ta, lần này không có sợi tóc vàng như lần trước. Lúc nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của Vu Từ, một loại cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng cậu. Cố Từ Thần cầm tay Vu Từ lên, không để ý đến máu me nhơ nhớp mà cố gắng mở bàn tay đang nắm chặt của hắn ta. Vượng Tài thấy thế liền chạy đến, đẩy Cố Từ Thần ra, thái độ cáu gắt.
- Cậu làm gì thế? Muốn phá hỏng hiện trường à?
Cố Từ Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vượng Tài.
- Tay Vu Từ có thứ gì đó\, rất có thể là vật chứng quan trọng.
Nói rồi, cậu không để ý đến Vượng Tài ra sức ngăn cản mình mà cạy bàn tay nắm chặt của hắn ra. Bên trong là vài sợi tóc vàng cùng một bông tai phụ nữ. Cố Từ Thần híp mắt, cậu cảm thấy cái hoa tai này rất giống với cái cô chủ Nguyên đeo hôm qua.
Sắc mặt Vượng Tài trầm xuống, ánh mắt nhìn Cố Từ Thần u ám lạnh lẽo, hận đến mức không thể lập tức giết chết cậu ngay. Cố Từ Thần bị gã ta nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, cảnh giác giữ khoảng cách với gã. Thái độ của Vượng Tài quá kỳ lạ khiến cậu không khỏi nghĩ đến liệu ông ta có một chân với cô chủ Nguyên hay không. Bởi vì bông tai này khiến cô chủ Nguyên bị lộ, ông ta mới tức đến mức đó.
- Chú Vượng\, xem ra người giết Vu Từ không ai khác là cô chủ Nguyên rồi.
Cố Từ Thần mỉm cười. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Vượng Tài, không cho phép gã ta tránh né mình. Có vẻ như tối hôm qua không "chén" được người ở phòng cậu nên cô chủ Nguyên không đủ kiên nhẫn chờ đến tối, tự ra tay hành động rồi.
Vượng Tài cười lạnh một tiếng, đáp:
- Dựa vào những thứ này sao có thể vu oan cho Nguyên Lý. Hơn nữa\, cô ta là con người\, làm sao vượt qua được Hà Lam mà tiến vào phòng giết chết Vu Từ chứ? Chàng trai trẻ\, cậu đừng đoán mò theo quán tính. Những việc này không phải một con người có thể làm!
- Chú Vượng\, dường như chú rất bài xích với cách suy luận hung thủ là người. - Cố Từ Thần híp mắt - Lần nào chú cũng gắt gỏng phản bác rồi dẫn dắt người chơi theo hướng tâm linh. Chú thật sự muốn giúp người chơi thoát khỏi đây với cách làm chủ quan đó của chú à?
Vượng Tài sững sờ, cổ họng giần giật nhưng không biết phản bác thế nào. Cố Từ Thần không quan tâm ông ta nghĩ gì, đi đến trước những người chơi, cho bọn họ xem kĩ vật chứng trong tay.
- Đây là hoa tai của cô chủ Nguyên\, Vu Từ hẳn là trong lúc giằng co đã nắm lấy để giữ manh mối cho chúng ta.
Thu Thủy lau nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Từ Thần.
- Vậy cậu ta bị cô chủ Nguyên giết chết sao? Thế nhưng cậu nói... hôm qua phòng các cậu gặp quỷ mà.
Cố Từ Thần không phủ nhận, thẳng thắn đáp:
- Đây là điều thứ hai tôi muốn nói với mọi người. Trong dinh thự này\, thứ chúng ta đối mặt không chỉ một mà đến tận hai người: con quỷ và cô chủ Nguyên.
- Cái gì?!!
Nhóm người xung quanh đồng loạt thốt lên, mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn Cố Từ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất