Chương 4: Màn thứ nhất "Búp Bê Bằng Bông" (3)
Đêm, Cố Từ Thần bị hơi lạnh làm tỉnh giấc. Cậu nghiêng đầu nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn ngủ bên cạnh, định kéo chăn đắp cho Diệp Trà thì bất chợt trông thấy một bóng nhỏ ở kia giường. Cái bóng đó rất thấp, chỉ cao tầm một mét. Cả người nó chìm trong bóng tối, không biết đã đứng đấy từ bao giờ. Nó dường như biết Cố Từ Thần đã phát hiện ra mình thì nhe răng cười hì hì.
Máu toàn thân dường như đông cứng, hô hấp như muốn dừng lại, Cố Từ Thần dùng tốc độ nhanh nhất đem chăn phủ kín Diệp Trà, còn cậu nhắm chặt mắt, vờ như chưa từng nhìn thấy nó.
*Búp bê bằng bông biết bay bay bay*
*Búp bê biết bò biết lắc biết bơi*
*Búp bê bằng bông bên bạn bươm bướm*
*Bươm bướm bồng bềnh bỏ bạn bay bay*...
Giữa không gian yên tĩnh, một giọng hát trong trẻo của trẻ con vang lên, quỷ dị lạ thường khiến ai nghe thấy không khỏi sợ hãi. Cố Từ Thần không quan tâm đến, tự trấn an chính mình. Cậu không sợ ma, cũng chả lo lắng gì mấy về nó. Chẳng qua trong cái thế giới của hệ thống, Cố Từ Thần không thể lơ là, đánh giá thấp bất cứ thứ gì.
Thoắt một cái, giọng hát ấy đã ở ngay sau lưng Cố Từ Thần, nó bật cười khúc khích rồi lên tiếng:
- Hì hì, anh trai ơi, anh hát chung với em được hông?
Cố Từ Thần cứng đờ người, nhắm mắt làm lơ, trong lòng không ngừng niệm kinh siêu độ. Nhưng cái thứ sau lưng cậu vẫn cứng đầu không chịu rời đi, cười hì hì mà thẳng tay vạch trần:
- Anh ơi, em biết anh tỉnh rồi nhá.
Cố Từ Thần bị nó lải nhải đến phiền, cậu đột ngột xoay người, nhìn thẳng vào nó. Có vẻ như nó cũng không ngờ người trên giường sẽ đột ngột quay về phía mình, không khỏi ngẩn người.
Đối diện cậu là một đứa nhỏ... à không, một con quỷ nhỏ mặc váy xòe màu đỏ, mái tóc đen mượt rũ trước mặt che đi ngũ quan của nó, chỉ để lộ khuôn cằm trắng bệch cùng nụ cười trên môi. Tay nó ôm một vật gì đó tròn tròn, kích cỡ như quả banh, chẳng qua ánh sáng không đủ để cậu nhìn rõ đó rốt cuộc là thứ gì. Nó lắc lư thân mình, chiếc váy đỏ cũng đong đưa theo, hình ảnh này giữa đêm tối có chút khủng bố, dễ dàng dọa chết người.
- Anh hư quá, hông chịu hát cùng em - Con nhóc quỷ ấy bĩu môi lầu bầu - Nhưng anh ơi, anh thích búp bê không?
Cố Từ Thần lạnh nhạt nhìn nó, huơ tay ra hiệu bản thân không thể nói. Cậu không biết nói chuyện với con quỷ nhỏ có phải điều kiện tử vong hay không nên không thể vội vàng lên tiếng. Mọi bước đi đều phải cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không được lơ là.
Quỷ nhỏ thấy vậy liền lộ ra chút nôn nóng, không biết phải làm sao. Nó vươn bàn tay không nguyên vẹn của mình nắm lấy tay áo Cố Từ Thần, làm nũng.
- Anh ơi, anh gọi bạn dậy chơi chơi búp bê với em đi.
Chết tiệt!
Cố Từ Thần không khỏi bực bội, trong lòng mắng thầm một câu. Cậu không nghĩ đến quỷ nhỏ này lại chuyển đối tượng sang Diệp Trà. Tuy rằng đứa nhỏ này tự ý đi theo cậu, cũng không cần cậu chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nó, nhưng cậu không thể làm lơ sống chết của một đứa bé. Cố Từ Thần mím môi, vươn tay ôm lấy Diệp Trà vào lòng, quyết định không để con quỷ nhỏ đó lôi kéo đứa bé này theo.
- Anh ơi, em buồn lắm, anh với bạn chơi cùng em đi.
Quỷ nhỏ váy đỏ vẫn kiên nhẫn kêu gọi, không màng đến người trên giường thể hiện sự bực bội của mình. Nó nói nhiều đến mức Cố Từ Thần cũng thấy phiền, nhịn không được mà nói:
- Mày vẫn còn làm phiền người khác nữa là tao mách mẹ mày đấy!
Quỷ nhỏ lúc này trực tiếp ngớ người, thấp giọng lẩm bẩm:
- Mẹ ơi...
Cảm xúc của nó đột ngột thay đổi, oán khí quanh người tăng cao. Nhiệt độ trong phòng theo đó giảm xuống, Cố Từ Thần ngồi dậy, lùi về sau, giữ khoảng cách với nó. Tóc quỷ nhỏ bay tán loạn, để lộ khuôn mặt bầm dập không nguyên vẹn cùng đôi mắt trắng dã rỉ máu đầy phẫn nộ.
Nó há cái mồm rộng lởm chởm răng nhọn, tiếng khóc thét chói tai vang lên. Cố Từ Thần bị nó khóc đến đinh tai nhức óc, lập tức đem tỏi lén giấu dưới gối quăng vào miệng nó. Quỷ nhỏ không phòng bị liền nuốt tỏi xuống. Từ cổ họng của nó tỏa ra làn khói đen cùng mùi thịt khét. Quỷ nhỏ ôm cổ của mình, móng tay không ngừng cào cáu. Nó oán hận trừng mắt nhìn về phía Cố Từ Thần, gào khóc nhào đến. Cậu nhanh chóng lăn đi để tránh, khi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy quỷ nhỏ văng ra xa, đập cả người vào tường.
Cố Từ Thần hơi nhíu mày, có chút không rõ lắm. Quỷ nhỏ đó bị cậu chọc giận nhưng không thể chạm đến cậu, rất có thể là vì điều kiện tử vong chưa được kích hoạt. Như vậy, nói chuyện với quỷ nhỏ váy đỏ không phải điều kiện tử vong. Phải chăng việc hát hay trả lời câu hỏi ban đầu mới thực sự chính xác?
Quỷ nhỏ lồm cồm bò dậy, đôi mắt trắng dã nhìn cậu đầy sợ hãi cùng kiêng kị. Nó cảm nhận được hơi thở của một kẻ mạnh hơn ở đây, đang uy hiếp nó. Nó biết nếu nó còn ngoan cố, chắc chắn kẻ đó sẽ khiến nó tan xương nát thịt. Quỷ nhỏ còn chưa báo thù được, nó không cam lòng cứ vậy mà tan biến!
Cố Từ Thần nhìn bóng dáng quỷ nhỏ đã biến mất cũng không thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn nghe thoang thoảng tiếng hát của nó ở bên ngoài, chỉ là không còn vui vẻ nữa mà như nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận, cất lên từng câu.
*Bươm bướm bay, bươm bướm bay*
*Bỏ bạn bỏ bè lại bỏ búp bê*
*Bươm bướm bay, bươm bướm bay*
*Búp bê buồn buồn biền biệt bay bay*...
Quỷ nhỏ nỉ non hát, âm thanh như xa như gần, vang vọng ra từ phía phòng bên cạnh. Mọi chuyện dường như vẫn chưa kết thúc, quỷ nhỏ không lôi kéo được cậu hát chung với mình liền đi tìm con mồi khác. Không may thay, phòng phải hứng chịu lại là của Võ Chí Công. Con quỷ nhỏ có vẻ như tìm được đúng đối tượng của mình, nó cười rộ lên.
Bên kia không vang lên bất cứ âm thanh gì ngoại trừ giọng cười đầy thỏa mãn của quỷ nhỏ áo đỏ. Nó không ngừng hát 'Búp bê bằng bông', lặp đi lặp lại một câu hỏi. Dựa theo tính cách nóng nảy của Võ Chí Công, gã chắc chắn sẽ sợ đến mức chửi ầm lên, nhưng thực tế lại chẳng có gì xảy ra.
Cố Từ Thần đi đến vách tường, cẩn thận áp tai lắng nghe. Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng vật gì đó tưng lên tưng xuống như trái banh, còn có cả âm thanh như vải bị xé rách?
- Không, làm ơn, tha cho tôi, tha cho tôi...
Tiếng khóc lóc thê lương mang theo tuyệt vọng khôn cùng rầm rì vang lên, con quỷ nhỏ dường như không để tâm đến, vẫn ngọt ngào hỏi:
- Dì ơi, dì thích búp bê hông ạ?
Vị may mắn được chọn lẩm bẩm xin tha, không chú tâm đến câu hỏi của nó. Quỷ nhỏ có vẻ không vui, ngữ điệu càng thêm lạnh lùng.
- Búp bê xinh thế này mà hông ai thích, thật quá đáng! Dì à, hay dì thử trở thành búp bê để chơi với con đi ạ. Con thích búp bê lắm lắm luôn á!
- Không cần, không cần đâu, hu hu.
Người kia khóc lóc không ngừng, van nài năn nỉ, run rẩy đáp:
- Tôi thích búp bê lắm, làm ơn hãy tha cho tôi... Tôi còn con nhỏ...
Câu trả lời tạm thời khiến nó hài lòng, nó cười khanh khách, vui vẻ nói tiếp:
- Dì ơi, dì hát với con đi.
Quỷ nhỏ hớn hở bắt nhịp hát trước, người kia run rẩy hát theo sau. Một lớn một nhỏ cứ thế nối nhau mà hát, chẳng qua nhịp điệu của bài lệch tông rất nhiều, vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch thế này không khỏi sinh cảm giác quỷ dị. Cứ lặp đi lặp lại như vậy ba bốn lần, giọng hát của cả hai nhỏ dần, nhỏ dần, tiếp đến, Cố Từ Thần không nghe thấy gì nữa. Cậu biết con quỷ nhỏ đó giở trò, không để người nghe thấy.
Nó chắc chắn sẽ không tha cho con mồi đã lọt vào tầm ngắm, người nọ lành ít dữ nhiều. Cố Từ Thần mím môi, quay trở về giường. Cậu không phải người tốt, không dám đánh cược mạng sống của mình để cứu một người xa lạ. Chưa tìm được ký ức, chưa nhìn thấy người nọ, Cố Từ Thần không thể để bản thân bỏ mạng ở nơi này. Hơn nữa, người kia đã kích hoạt điều kiện tử vong cậu suy đoán, có muốn cứu cũng không được.
- Không... không... A!
Không bao lâu sau, một tiếng hét như xé rách cổ họng đầy tuyệt vọng vang lên rồi nín bặt. Từng tiếng xé da xé thịt cùng giọng cười đầy thỏa mãn của quỷ nhỏ hòa lẫn vào nhau. Nó dường như rất hài lòng về con mồi này, không ngừng cười khúc khích, thậm chí còn ngân nga hát cực kì vui vẻ. Âm thanh của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Cố Từ Thần nghe lạnh cả sống lưng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào tường như muốn xuyên thủng. Dự đoán được mọi việc nhưng không thể cứu khiến cảm giác tội lỗi ăn mòn linh hồn cậu. Song, Cố Từ Thần có thể làm gì đây? Cậu chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường. Cậu có thể may mắn thoát chết một lần nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ có lần hai, lần ba. Ở nơi này, cậu không thể hành động theo cảm tính.
- Mẹ kiếp, cái quái gì kinh tởm thế này... ọe.
Lúc này, ở phòng bên cạnh truyền đến tiếng chửi rủa của Võ Chí Công. Gã vừa nôn vừa mắng, xem chừng đã gặp chuyện gì đó rất kinh khủng. Tiếp đến là tiếng thét đầy kinh hãi của Tô Trang:
- A... A... CỨU... C..ỨU VỚI... HU... HU...
- Mày đừng khóc lóc nữa coi! Lũ đàn bà phiền phức, chúng mày chẳng có ích lợi gì ngoài việc khóc lóc lúc nguy hiểm cả!
Võ Chí Công bị cô ta khuấy động lên nỗi kinh hoàng vất vả lắm mới dằn xuống, thô lỗ gắt lên. Gã như phát điên mà chạy ra khỏi phòng, gõ 'uỳnh uỳnh' vào cửa những phòng khác, gào to:
- Mở cửa, mở cửa! Chúng mày mau mở cửa cho tao!
Tuy vậy, chẳng ai dại dột mở cửa cho gã. Võ Chí Công thấy phòng Lê Tuấn không có động tĩnh, mắng một câu thô tục rồi chuyển sang phòng của Cố Từ Thần. Lực đập của gã càng lúc càng mạnh, cánh cửa cũng sắp chịu không nổi.
Cố Từ Thần nhìn bé Trà bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc, đôi mắt to tròn ngơ ngác dòm cậu, ngọng nghịu lên tiếng:
- Anh ơi, sáng rồi ạ?
- Chưa đâu, trời còn tối lắm, bé Trà cứ ngủ tiếp đi.
Cố Từ Thần ôn hòa trấn an bé, dỗ bé ngủ. Sau đó cậu đi đến phía cửa, lạnh nhạt nói với người bên ngoài:
- Có chuyện thì để trời sáng rồi tính.
Không đợi người bên ngoài trả lời, Cố Từ Thần quay về giường, lấy bông gòn nhét vào tai mình rồi tiếp tục an giấc.
Máu toàn thân dường như đông cứng, hô hấp như muốn dừng lại, Cố Từ Thần dùng tốc độ nhanh nhất đem chăn phủ kín Diệp Trà, còn cậu nhắm chặt mắt, vờ như chưa từng nhìn thấy nó.
*Búp bê bằng bông biết bay bay bay*
*Búp bê biết bò biết lắc biết bơi*
*Búp bê bằng bông bên bạn bươm bướm*
*Bươm bướm bồng bềnh bỏ bạn bay bay*...
Giữa không gian yên tĩnh, một giọng hát trong trẻo của trẻ con vang lên, quỷ dị lạ thường khiến ai nghe thấy không khỏi sợ hãi. Cố Từ Thần không quan tâm đến, tự trấn an chính mình. Cậu không sợ ma, cũng chả lo lắng gì mấy về nó. Chẳng qua trong cái thế giới của hệ thống, Cố Từ Thần không thể lơ là, đánh giá thấp bất cứ thứ gì.
Thoắt một cái, giọng hát ấy đã ở ngay sau lưng Cố Từ Thần, nó bật cười khúc khích rồi lên tiếng:
- Hì hì, anh trai ơi, anh hát chung với em được hông?
Cố Từ Thần cứng đờ người, nhắm mắt làm lơ, trong lòng không ngừng niệm kinh siêu độ. Nhưng cái thứ sau lưng cậu vẫn cứng đầu không chịu rời đi, cười hì hì mà thẳng tay vạch trần:
- Anh ơi, em biết anh tỉnh rồi nhá.
Cố Từ Thần bị nó lải nhải đến phiền, cậu đột ngột xoay người, nhìn thẳng vào nó. Có vẻ như nó cũng không ngờ người trên giường sẽ đột ngột quay về phía mình, không khỏi ngẩn người.
Đối diện cậu là một đứa nhỏ... à không, một con quỷ nhỏ mặc váy xòe màu đỏ, mái tóc đen mượt rũ trước mặt che đi ngũ quan của nó, chỉ để lộ khuôn cằm trắng bệch cùng nụ cười trên môi. Tay nó ôm một vật gì đó tròn tròn, kích cỡ như quả banh, chẳng qua ánh sáng không đủ để cậu nhìn rõ đó rốt cuộc là thứ gì. Nó lắc lư thân mình, chiếc váy đỏ cũng đong đưa theo, hình ảnh này giữa đêm tối có chút khủng bố, dễ dàng dọa chết người.
- Anh hư quá, hông chịu hát cùng em - Con nhóc quỷ ấy bĩu môi lầu bầu - Nhưng anh ơi, anh thích búp bê không?
Cố Từ Thần lạnh nhạt nhìn nó, huơ tay ra hiệu bản thân không thể nói. Cậu không biết nói chuyện với con quỷ nhỏ có phải điều kiện tử vong hay không nên không thể vội vàng lên tiếng. Mọi bước đi đều phải cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không được lơ là.
Quỷ nhỏ thấy vậy liền lộ ra chút nôn nóng, không biết phải làm sao. Nó vươn bàn tay không nguyên vẹn của mình nắm lấy tay áo Cố Từ Thần, làm nũng.
- Anh ơi, anh gọi bạn dậy chơi chơi búp bê với em đi.
Chết tiệt!
Cố Từ Thần không khỏi bực bội, trong lòng mắng thầm một câu. Cậu không nghĩ đến quỷ nhỏ này lại chuyển đối tượng sang Diệp Trà. Tuy rằng đứa nhỏ này tự ý đi theo cậu, cũng không cần cậu chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nó, nhưng cậu không thể làm lơ sống chết của một đứa bé. Cố Từ Thần mím môi, vươn tay ôm lấy Diệp Trà vào lòng, quyết định không để con quỷ nhỏ đó lôi kéo đứa bé này theo.
- Anh ơi, em buồn lắm, anh với bạn chơi cùng em đi.
Quỷ nhỏ váy đỏ vẫn kiên nhẫn kêu gọi, không màng đến người trên giường thể hiện sự bực bội của mình. Nó nói nhiều đến mức Cố Từ Thần cũng thấy phiền, nhịn không được mà nói:
- Mày vẫn còn làm phiền người khác nữa là tao mách mẹ mày đấy!
Quỷ nhỏ lúc này trực tiếp ngớ người, thấp giọng lẩm bẩm:
- Mẹ ơi...
Cảm xúc của nó đột ngột thay đổi, oán khí quanh người tăng cao. Nhiệt độ trong phòng theo đó giảm xuống, Cố Từ Thần ngồi dậy, lùi về sau, giữ khoảng cách với nó. Tóc quỷ nhỏ bay tán loạn, để lộ khuôn mặt bầm dập không nguyên vẹn cùng đôi mắt trắng dã rỉ máu đầy phẫn nộ.
Nó há cái mồm rộng lởm chởm răng nhọn, tiếng khóc thét chói tai vang lên. Cố Từ Thần bị nó khóc đến đinh tai nhức óc, lập tức đem tỏi lén giấu dưới gối quăng vào miệng nó. Quỷ nhỏ không phòng bị liền nuốt tỏi xuống. Từ cổ họng của nó tỏa ra làn khói đen cùng mùi thịt khét. Quỷ nhỏ ôm cổ của mình, móng tay không ngừng cào cáu. Nó oán hận trừng mắt nhìn về phía Cố Từ Thần, gào khóc nhào đến. Cậu nhanh chóng lăn đi để tránh, khi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy quỷ nhỏ văng ra xa, đập cả người vào tường.
Cố Từ Thần hơi nhíu mày, có chút không rõ lắm. Quỷ nhỏ đó bị cậu chọc giận nhưng không thể chạm đến cậu, rất có thể là vì điều kiện tử vong chưa được kích hoạt. Như vậy, nói chuyện với quỷ nhỏ váy đỏ không phải điều kiện tử vong. Phải chăng việc hát hay trả lời câu hỏi ban đầu mới thực sự chính xác?
Quỷ nhỏ lồm cồm bò dậy, đôi mắt trắng dã nhìn cậu đầy sợ hãi cùng kiêng kị. Nó cảm nhận được hơi thở của một kẻ mạnh hơn ở đây, đang uy hiếp nó. Nó biết nếu nó còn ngoan cố, chắc chắn kẻ đó sẽ khiến nó tan xương nát thịt. Quỷ nhỏ còn chưa báo thù được, nó không cam lòng cứ vậy mà tan biến!
Cố Từ Thần nhìn bóng dáng quỷ nhỏ đã biến mất cũng không thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn nghe thoang thoảng tiếng hát của nó ở bên ngoài, chỉ là không còn vui vẻ nữa mà như nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận, cất lên từng câu.
*Bươm bướm bay, bươm bướm bay*
*Bỏ bạn bỏ bè lại bỏ búp bê*
*Bươm bướm bay, bươm bướm bay*
*Búp bê buồn buồn biền biệt bay bay*...
Quỷ nhỏ nỉ non hát, âm thanh như xa như gần, vang vọng ra từ phía phòng bên cạnh. Mọi chuyện dường như vẫn chưa kết thúc, quỷ nhỏ không lôi kéo được cậu hát chung với mình liền đi tìm con mồi khác. Không may thay, phòng phải hứng chịu lại là của Võ Chí Công. Con quỷ nhỏ có vẻ như tìm được đúng đối tượng của mình, nó cười rộ lên.
Bên kia không vang lên bất cứ âm thanh gì ngoại trừ giọng cười đầy thỏa mãn của quỷ nhỏ áo đỏ. Nó không ngừng hát 'Búp bê bằng bông', lặp đi lặp lại một câu hỏi. Dựa theo tính cách nóng nảy của Võ Chí Công, gã chắc chắn sẽ sợ đến mức chửi ầm lên, nhưng thực tế lại chẳng có gì xảy ra.
Cố Từ Thần đi đến vách tường, cẩn thận áp tai lắng nghe. Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng vật gì đó tưng lên tưng xuống như trái banh, còn có cả âm thanh như vải bị xé rách?
- Không, làm ơn, tha cho tôi, tha cho tôi...
Tiếng khóc lóc thê lương mang theo tuyệt vọng khôn cùng rầm rì vang lên, con quỷ nhỏ dường như không để tâm đến, vẫn ngọt ngào hỏi:
- Dì ơi, dì thích búp bê hông ạ?
Vị may mắn được chọn lẩm bẩm xin tha, không chú tâm đến câu hỏi của nó. Quỷ nhỏ có vẻ không vui, ngữ điệu càng thêm lạnh lùng.
- Búp bê xinh thế này mà hông ai thích, thật quá đáng! Dì à, hay dì thử trở thành búp bê để chơi với con đi ạ. Con thích búp bê lắm lắm luôn á!
- Không cần, không cần đâu, hu hu.
Người kia khóc lóc không ngừng, van nài năn nỉ, run rẩy đáp:
- Tôi thích búp bê lắm, làm ơn hãy tha cho tôi... Tôi còn con nhỏ...
Câu trả lời tạm thời khiến nó hài lòng, nó cười khanh khách, vui vẻ nói tiếp:
- Dì ơi, dì hát với con đi.
Quỷ nhỏ hớn hở bắt nhịp hát trước, người kia run rẩy hát theo sau. Một lớn một nhỏ cứ thế nối nhau mà hát, chẳng qua nhịp điệu của bài lệch tông rất nhiều, vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch thế này không khỏi sinh cảm giác quỷ dị. Cứ lặp đi lặp lại như vậy ba bốn lần, giọng hát của cả hai nhỏ dần, nhỏ dần, tiếp đến, Cố Từ Thần không nghe thấy gì nữa. Cậu biết con quỷ nhỏ đó giở trò, không để người nghe thấy.
Nó chắc chắn sẽ không tha cho con mồi đã lọt vào tầm ngắm, người nọ lành ít dữ nhiều. Cố Từ Thần mím môi, quay trở về giường. Cậu không phải người tốt, không dám đánh cược mạng sống của mình để cứu một người xa lạ. Chưa tìm được ký ức, chưa nhìn thấy người nọ, Cố Từ Thần không thể để bản thân bỏ mạng ở nơi này. Hơn nữa, người kia đã kích hoạt điều kiện tử vong cậu suy đoán, có muốn cứu cũng không được.
- Không... không... A!
Không bao lâu sau, một tiếng hét như xé rách cổ họng đầy tuyệt vọng vang lên rồi nín bặt. Từng tiếng xé da xé thịt cùng giọng cười đầy thỏa mãn của quỷ nhỏ hòa lẫn vào nhau. Nó dường như rất hài lòng về con mồi này, không ngừng cười khúc khích, thậm chí còn ngân nga hát cực kì vui vẻ. Âm thanh của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Cố Từ Thần nghe lạnh cả sống lưng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào tường như muốn xuyên thủng. Dự đoán được mọi việc nhưng không thể cứu khiến cảm giác tội lỗi ăn mòn linh hồn cậu. Song, Cố Từ Thần có thể làm gì đây? Cậu chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường. Cậu có thể may mắn thoát chết một lần nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ có lần hai, lần ba. Ở nơi này, cậu không thể hành động theo cảm tính.
- Mẹ kiếp, cái quái gì kinh tởm thế này... ọe.
Lúc này, ở phòng bên cạnh truyền đến tiếng chửi rủa của Võ Chí Công. Gã vừa nôn vừa mắng, xem chừng đã gặp chuyện gì đó rất kinh khủng. Tiếp đến là tiếng thét đầy kinh hãi của Tô Trang:
- A... A... CỨU... C..ỨU VỚI... HU... HU...
- Mày đừng khóc lóc nữa coi! Lũ đàn bà phiền phức, chúng mày chẳng có ích lợi gì ngoài việc khóc lóc lúc nguy hiểm cả!
Võ Chí Công bị cô ta khuấy động lên nỗi kinh hoàng vất vả lắm mới dằn xuống, thô lỗ gắt lên. Gã như phát điên mà chạy ra khỏi phòng, gõ 'uỳnh uỳnh' vào cửa những phòng khác, gào to:
- Mở cửa, mở cửa! Chúng mày mau mở cửa cho tao!
Tuy vậy, chẳng ai dại dột mở cửa cho gã. Võ Chí Công thấy phòng Lê Tuấn không có động tĩnh, mắng một câu thô tục rồi chuyển sang phòng của Cố Từ Thần. Lực đập của gã càng lúc càng mạnh, cánh cửa cũng sắp chịu không nổi.
Cố Từ Thần nhìn bé Trà bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc, đôi mắt to tròn ngơ ngác dòm cậu, ngọng nghịu lên tiếng:
- Anh ơi, sáng rồi ạ?
- Chưa đâu, trời còn tối lắm, bé Trà cứ ngủ tiếp đi.
Cố Từ Thần ôn hòa trấn an bé, dỗ bé ngủ. Sau đó cậu đi đến phía cửa, lạnh nhạt nói với người bên ngoài:
- Có chuyện thì để trời sáng rồi tính.
Không đợi người bên ngoài trả lời, Cố Từ Thần quay về giường, lấy bông gòn nhét vào tai mình rồi tiếp tục an giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất