Chương 16
Hàn Chấn cười gượng gạo, “Cẩn Nhiên, sao ngươi đã xuất quan rồi?”
Hà Cẩn Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu, giọng nói thanh lãnh vang đến: “Muốn gặp ngươi.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu lúc nào cũng nghĩ Ân Húc Đạo Quân là cao lãnh chi hoa kiêu ngạo lãnh diễm, đột nhiên nghe thấy một câu tình cảm thốt ra từ miệng đối phương lại cảm thấy khó mà tin được.
Lệ Đại Hải hừ lạnh, tiến lên vài bước, ngang ngược nói: “Ta muốn mang Hàn Chấn đi.”
Hà Cẩn Nhiên không thể không phân tâm. Hắn nhìn Lệ Đại Hải từ trên cao xuống, khí thế Nguyên Anh kỳ cường đại bùng nổ, “Chỉ dựa vào ngươi?”
Lệ Đại Hải bị uy thế từ hắn áp bức, chênh lệch thực lực vào giờ phút này đã hoàn toàn lộ rõ. Dù chỉ cách nhau một tầng cũng khác nhau như trời với đất. Gã cắn răng, ngẩng đầu lên bất khuất nói: “Hàn Chấn đã nói hắn không muốn ở bên ngươi! Các ngươi kết làm đạo lữ có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ là đường đường Ân Húc Đạo Quân lại có điều khuất tất? Tới chính đồ đệ mình cũng không buông tha.”
Câu này đã chọc thẳng vào chỗ đau của Hà Cẩn Nhiên. Hắn thực sự có điều khó nói như lời Lệ Đại Hải, ngay cả đồ đệ cũng không buông tha. Nhưng hắn vốn tưởng rằng…… Hàn Chấn thích mình.
Ký ức thiếu niên bám lên vai mình đứng trên đám mây vẫn còn như hôm qua. Những ngày tháng thanh tu nhàm chán, hắn thường xuyên nhớ tới, dần dà cũng nảy sinh thêm tình cảm khác thường với thiếu niên.
Chỉ là hắn chưa từng yêu ai, khó lòng cảm nhận được tình cảm này… có xem như “yêu” ở thế gian hay không?
Hắn rũ mắt, “Hắn sẽ không đi cùng ngươi.”
Lệ Đại Hải nhìn Hàn Chấn, vội vàng nói: “Ngươi mau nói đi, chỉ cần ngươi không muốn, ta tuyệt đối sẽ không để hắn cưỡng bách ngươi.”
“Ừm……”
Nếu nói tiếp, Hàn Chấn cảm thấy quá ngượng ngùng. Cậu ho khan, nói: “Thực ra, ta tự nguyện.”
Cậu không còn lựa chọn nào khác, nên “tự nguyện” trở thành đạo lữ của Hà Cẩn Nhiên. Hai điều này không hề mâu thuẫn… suy cho cùng, còn không phải bởi vì bản thân quá yếu!
Nghĩ như vậy, Hàn Chấn lại bắt đầu oán giận hệ thống. Không cho cậu xuyên thành nam chính thăng cấp lưu thì thôi, còn bắt cậu xuyên thành một pháo hôi phế linh căn, bàn tay vàng duy nhất nằm trên mặt.
Có ích gì? Mặt có thể ăn như cơm?
Hệ thống hỏi lại: “Không phải bạn toàn kiếm cơm bằng mặt hả?”
Hàn Chấn chửi bậy trong đầu, “VĐ mày còn rình tao nghĩ gì trong đầu nữa!”
“Tôi ở trong đầu bạn mà.” Hệ thống cười âm hiểm: “Nên đừng có thoải mái chửi tôi, nghĩ cũng không được.”
Hàn Chấn: “……”
Lệ Đại Hải: “Vừa rồi ngươi rõ ràng nói nếu có lựa chọn ngươi sẽ không kết làm đạo lữ với Ân Húc!”
Hàn Chấn tức thì nghẹn lời.
Ai có thể hiểu được đau khổ khi vốn định hoàn thành nhiệm vụ lại bất cẩn lọt vào Tu La tràng của cậu?
Hà Cẩn Nhiên liếc nhìn Hàn Chấn. Rõ ràng hắn không làm mặt dữ dằn gì, bộ dáng cứ không mặn không nhạt như vậy lại khiến Hàn Chấn không hiểu sao lạnh toát sống lưng. Vạt áo hắn lay động theo gió, hắn nhẹ nhàng tới gần Hàn Chấn, ôm lấy vòng eo thon chắc của thiếu niên, nói: “Ngươi gầy đi rồi.”
Hàn Chấn nghĩ, từ khi dùng Tích Cốc Đan, cậu đã không còn ăn ngũ cốc lương thực, như tiên nam hút sương sớm, đương nhiên là gầy rồi QAQ.
Cậu run lẩy bẩy, nói với hệ thống: “Luôn cảm giác hắn đang đe dọa tao.”
Hệ thống: “…… Cảm giác của bạn không hề sai.”
Hàn Chấn ngẫm nghĩ, rồi lí nhí nói với Hà Cẩn Nhiên: “Vừa nãy ta lừa Lệ Đại Hải, những câu đó không phải thật.”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Sao ngươi lại lừa gã?”
“Bởi vì……” Hàn Chấn nhất thời nhanh trí, buột miệng một câu: “Bởi vì buồn cười!”
Hà Cẩn Nhiên tức bật cười, rõ ràng không tin, trầm giọng nói: “Ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi tự tiện rời khỏi Thanh vân phái, giờ lập tức cùng ta trở về!”
“Đừng mà.” Hàn Chấn tức khắc sốt sắng, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ phó bản Tu Chân Đại Tái sẽ bị trừ mất nửa tiền lương.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hà Cẩn Nhiên tức giận.
Cho dù ở cạnh đối phương không lâu, nhưng trong miêu tả của cốt truyện gốc, Hà Cẩn Nhiên là một mỹ nhân lạnh lùng dẫu Thái Sơn sập trước mặt cũng sẽ không đổi sắc, dù sau này cùng công chính Lệ Đại Hải yêu nhau cũng hết sức ung dung bình tĩnh.
Hàn Chấn nằn nì, “Ta có thể hay ở lại đây đến hết Tu Chân Đại Tái rồi mới đi không?”
Hà Cẩn Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy không nên ép buộc thiếu niên như vậy, liền nói: “Được, nhưng ngươi không được tiếp xúc với Lệ Đại Hải.”
Lệ Đại Hải nổi giận, “Tại sao?”
“Bởi vì……” Hà Cẩn Nhiên trầm ngâm, tìm được một câu trả lời tương đối thỏa đáng, “Ta ghen.”
Lệ Đại Hải nhắm mắt, nhưng lại không biết nói gì. Gã cố nhịn chua xót trào dâng trong lòng, phát hiện hóa ra mình thất bại đến vậy. Tính cách của gã luôn hiếu thắng, đồng thời lại có chút tự tin mù quáng. Nhưng hiện thực lại phũ phàng tát vào mặt gã, gã có là Vương tử ma giới thì sao?
Gã không chỉ bị huynh đệ tỷ muội bắt nạt đủ kiểu, thậm chí đối mặt người mình yêu cũng không dám thổ lộ!
Gã chính là một kẻ nhu nhược đến cùng cực!
Lệ Đại Hải lộ ra vẻ đau đớn, hung hăng đấm một quyền lên tường thành một cái hố sâu. Âm thanh vang dội dẫn tới không ít người đều nhìn về hướng bọn họ, bàn tán xôn xao.
“Ai mà vô ý thức thế nhỉ.”
“Phá hoại của công, ban tổ chức hẳn sẽ phạt linh thạch!”
“Mỗi mình ta cảm thấy kỳ lạ sao? Có thể sử dụng nắm đấm tạo thành hố sâu như vậy…… Vị đạo hữu này ít nhất là Kim Đan kỳ chứ?”
Hàn Chấn thấy cảnh đó, bèn nhíu mày.
Cậu hỏi hệ thống: “Lệ Đại Hải bị sao vậy?”
Hệ thống: “Tôi cũng chịu, chắc là gã cũng ghen.”
Hàn Chấn: “Giờ chắc gã muốn đánh chết tao lắm, dù sao gã vẫn còn thích Hà Cẩn Nhiên……”
Hệ thống: “Bạn phải cố gắng nhanh lên, còn thời gian chưa đầy một năm, dốc sức chinh phục gã đi, bạn làm được mà!”
Trong chớp nhoáng, Hàn Chấn bỗng sực nhớ điều gì. Cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấu chân tướng, vội vàng nói với hệ thống: “Vkl, Lệ Đại Hải quá ác độc!”
Hệ thống: “???”
“Gã chắc chắn vẫn còn yêu Hà Cẩn Nhiên, cho nên mới hao tổn tâm cơ muốn đưa tao về Ma giới, như vậy là gã có thể độc chiếm Hà Cẩn Nhiên……” Hàn Chấn cảm thán: “Không hổ là công chính, tâm cơ này tao bội phục.”
Hệ thống chìm vào trầm tư. Vốn dĩ phản ứng ban đầu của nó là Lệ Đại Hải thích ký chủ mới đúng, nhưng sau nhiều phán đoán sai lầm…… khiến nó không thể không tin lời kí chủ.
Nó buồn bã nói: “Độ khó của nhiệm vụ lần này có lẽ hơi cao, nếu bạn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tiền lương gấp đôi.”
Hàn Chấn một lần nữa nhìn về phía Lệ Đại Hải như thấy một đống tiền biết đi.
Cố lên nào, thiếu niên!
****** ****** ****** ******
“Vòng tiếp theo, Hàn Chấn, Lệ Đại Hải, lên sàn đấu!”
Nghe thấy tiếng hô vọng ra từ trong sân, Hàn Chấn hơi bất đắc dĩ. Cậu vừa định mở miệng đáp lời cùng Lệ Đại Hải lại nhận ra ánh mắt của Hà Cẩn Nhiên chứa đầy ẩn ý, bèn ngậm miệng như hến.
Lệ Đại Hải mặt lạnh băng, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng, lập tức vọt lên lôi đài. Gã làm ngơ chúng tu sĩ trên khán đài, tiếng hô hào chói tai ồn ào như dòng nước, cuồn cuộn không ngừng chảy vào tai. Gã khó chịu dời đi tầm mắt, từ đáy lòng khinh thường chính đạo nhân sĩ tự cao tự đại đó.
Quá khứ, ngoại lệ duy nhất của gã là Ân Húc Đạo Quân.
Mà nay lại là thiếu niên tuấn mỹ trước mắt.
Thiếu niên mới bước lên từ thềm đá, nắm góc áo hơi căng thẳng. Cậu dường như bẩm sinh đã là tiêu điểm của mọi người, gương mặt đẹp tuyệt trần khiến cho dưới sân khấu ồ à không ngớt.
“Lại là hắn, chậc chậc, trông ưng mắt ghê, tuổi cũng không lớn lắm.”
“Đi cửa sau vào được vòng này, đến lúc đuổi hắn xuống được rồi. Người mặc y phục đen, dùng một quyền đánh bay hắn đi! Ta cho ngươi ngàn khối linh thạch!”
“Hàn Chấn đáng yêu quáaaaa! Ta muốn gả!!”
Tiếng hét của fan cuồng nào không rõ vang vọng sắp sàn đấu, tựa như một cây kim đâm thẳng vào tim Lệ Đại Hải. Gã nhìn thiếu niên, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Đối với gã của hiện tại, có vài thứ không xứng cũng không thể nào có được.
Đợi nửa ngày, hai người vẫn không hề động đậy.
Hàn Chấn cứng đờ tại chỗ, thử dò hỏi: “Đại Hải huynh, chi bằng ta nhận thua?”
Lệ Đại Hải lắc đầu, hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Ta, Lệ Đại Hải, nhận thua!”
Ngay sau đó, cả sàn đấu đều bùng nổ.
Thi đấu tới tận bây giờ, Lệ Đại Hải được công nhận là người mạnh nhất.
Nhưng hôm nay chưa đánh gã đã nhận thua, chắc chắn có trò khuất tất……
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Hàn Chấn, dồn dập nghĩ cậu rốt cuộc là ai?
Người này vậy mà có thể lấy sức một người chi phối toàn bộ Tu Chân Đại Tái! Thế lực bậc này, e là thế gia thượng cổ tu tiên nào đó cũng không thể làm được……
Trên thực tế, đương sự là Hàn Chấn cũng mặt mày hoang mang.
Hệ thống leng keng: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh —— đạt được quán quân Tu Chân Đại Tái! Xin ký chủ không ngừng cố gắng!”
Lệ Đại Hải chua xót nói: “Đây xem như việc cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”
Hàn Chấn không hiểu rõ lắm tình huống hiện tại. Cậu gãi đầu, nói: “Sau này chúng ta vẫn có thể gặp mặt.”
Cảm thấy thính lực Nguyên Anh cảnh giới của Hà Cẩn Nhiên quá mạnh, Hàn Chấn không dám nói quá lộ liễu, sợ sau đó lại chọc tức người kia.
“Ta phải về Ma giới.”
Lệ Đại Hải mất mát nói: “Về sau, chưa biết chừng sẽ thật sự không còn được gặp lại.”
“Trời ạ……” Hàn Chấn không ngờ tiến triển sẽ quỷ súc như vậy, dựa theo tình tiết, phải 5 năm nữa Lệ Đại Hải mới có thể rời khỏi Ma giới phát động tiên ma đại chiến, về sau cậu không gặp được Lệ Đại Hải thì phải làm sao bây giờ!!
Hệ thống chẳng màng gì nữa: “Vậy bạn cùng Lệ Đại Hải về Ma giới đi.”
“Như vậy…… không hay lắm đâu.”
Hàn Chấn cảm thấy Hà Cẩn Nhiên chắc sẽ tức chết. Âm khí từ đối phương còn chưa hoàn toàn tiêu tan…… cũng có nghĩa kiếp sống làm đỉnh lô của cậu vẫn chưa kết thúc.
Dùng đầu ngón chân nghĩ thôi biết, Hà Cẩn Nhiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cậu đi.
Hệ thống: “Bạn thử xem, chỉ có khi ở bên cạnh Lệ Đại Hải bạn mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Bằng không, cách xa như vậy, lại không có điện thoại yêu qua mạng, sao người ta yêu bạn được?”
Hàn Chấn hiểu lời hệ thống nói rất có lý, nhưng cậu vẫn còn đang áy náy về Hà Cẩn Nhiên, luôn có dự cảm chẳng lành.
Lúc này Lệ Đại Hải mở miệng nói: “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn cùng ta đi Ma giới không?”
Hệ thống xúi giục: “Bạn cứ đáp ứng đi, thử xem nào.”
Hàn Chấn nhất thời nóng đầu, nói một câu “được”.
Lệ Đại Hải bất ngờ nhìn cậu, vui vẻ nói: “Chắc chắn là Ân Húc uy hiếp ngươi đúng hay không? Ngươi yên tâm, ta dốc hết sức cũng sẽ mang ngươi đi……”
Hàn Chấn biến sắc.
Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng tít tít: “Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật trong cốt truyện đã hắc hóa tới 40……50……99%!”
“Thụ chính đã hắc hóa!”
Hà Cẩn Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu, giọng nói thanh lãnh vang đến: “Muốn gặp ngươi.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu lúc nào cũng nghĩ Ân Húc Đạo Quân là cao lãnh chi hoa kiêu ngạo lãnh diễm, đột nhiên nghe thấy một câu tình cảm thốt ra từ miệng đối phương lại cảm thấy khó mà tin được.
Lệ Đại Hải hừ lạnh, tiến lên vài bước, ngang ngược nói: “Ta muốn mang Hàn Chấn đi.”
Hà Cẩn Nhiên không thể không phân tâm. Hắn nhìn Lệ Đại Hải từ trên cao xuống, khí thế Nguyên Anh kỳ cường đại bùng nổ, “Chỉ dựa vào ngươi?”
Lệ Đại Hải bị uy thế từ hắn áp bức, chênh lệch thực lực vào giờ phút này đã hoàn toàn lộ rõ. Dù chỉ cách nhau một tầng cũng khác nhau như trời với đất. Gã cắn răng, ngẩng đầu lên bất khuất nói: “Hàn Chấn đã nói hắn không muốn ở bên ngươi! Các ngươi kết làm đạo lữ có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ là đường đường Ân Húc Đạo Quân lại có điều khuất tất? Tới chính đồ đệ mình cũng không buông tha.”
Câu này đã chọc thẳng vào chỗ đau của Hà Cẩn Nhiên. Hắn thực sự có điều khó nói như lời Lệ Đại Hải, ngay cả đồ đệ cũng không buông tha. Nhưng hắn vốn tưởng rằng…… Hàn Chấn thích mình.
Ký ức thiếu niên bám lên vai mình đứng trên đám mây vẫn còn như hôm qua. Những ngày tháng thanh tu nhàm chán, hắn thường xuyên nhớ tới, dần dà cũng nảy sinh thêm tình cảm khác thường với thiếu niên.
Chỉ là hắn chưa từng yêu ai, khó lòng cảm nhận được tình cảm này… có xem như “yêu” ở thế gian hay không?
Hắn rũ mắt, “Hắn sẽ không đi cùng ngươi.”
Lệ Đại Hải nhìn Hàn Chấn, vội vàng nói: “Ngươi mau nói đi, chỉ cần ngươi không muốn, ta tuyệt đối sẽ không để hắn cưỡng bách ngươi.”
“Ừm……”
Nếu nói tiếp, Hàn Chấn cảm thấy quá ngượng ngùng. Cậu ho khan, nói: “Thực ra, ta tự nguyện.”
Cậu không còn lựa chọn nào khác, nên “tự nguyện” trở thành đạo lữ của Hà Cẩn Nhiên. Hai điều này không hề mâu thuẫn… suy cho cùng, còn không phải bởi vì bản thân quá yếu!
Nghĩ như vậy, Hàn Chấn lại bắt đầu oán giận hệ thống. Không cho cậu xuyên thành nam chính thăng cấp lưu thì thôi, còn bắt cậu xuyên thành một pháo hôi phế linh căn, bàn tay vàng duy nhất nằm trên mặt.
Có ích gì? Mặt có thể ăn như cơm?
Hệ thống hỏi lại: “Không phải bạn toàn kiếm cơm bằng mặt hả?”
Hàn Chấn chửi bậy trong đầu, “VĐ mày còn rình tao nghĩ gì trong đầu nữa!”
“Tôi ở trong đầu bạn mà.” Hệ thống cười âm hiểm: “Nên đừng có thoải mái chửi tôi, nghĩ cũng không được.”
Hàn Chấn: “……”
Lệ Đại Hải: “Vừa rồi ngươi rõ ràng nói nếu có lựa chọn ngươi sẽ không kết làm đạo lữ với Ân Húc!”
Hàn Chấn tức thì nghẹn lời.
Ai có thể hiểu được đau khổ khi vốn định hoàn thành nhiệm vụ lại bất cẩn lọt vào Tu La tràng của cậu?
Hà Cẩn Nhiên liếc nhìn Hàn Chấn. Rõ ràng hắn không làm mặt dữ dằn gì, bộ dáng cứ không mặn không nhạt như vậy lại khiến Hàn Chấn không hiểu sao lạnh toát sống lưng. Vạt áo hắn lay động theo gió, hắn nhẹ nhàng tới gần Hàn Chấn, ôm lấy vòng eo thon chắc của thiếu niên, nói: “Ngươi gầy đi rồi.”
Hàn Chấn nghĩ, từ khi dùng Tích Cốc Đan, cậu đã không còn ăn ngũ cốc lương thực, như tiên nam hút sương sớm, đương nhiên là gầy rồi QAQ.
Cậu run lẩy bẩy, nói với hệ thống: “Luôn cảm giác hắn đang đe dọa tao.”
Hệ thống: “…… Cảm giác của bạn không hề sai.”
Hàn Chấn ngẫm nghĩ, rồi lí nhí nói với Hà Cẩn Nhiên: “Vừa nãy ta lừa Lệ Đại Hải, những câu đó không phải thật.”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Sao ngươi lại lừa gã?”
“Bởi vì……” Hàn Chấn nhất thời nhanh trí, buột miệng một câu: “Bởi vì buồn cười!”
Hà Cẩn Nhiên tức bật cười, rõ ràng không tin, trầm giọng nói: “Ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi tự tiện rời khỏi Thanh vân phái, giờ lập tức cùng ta trở về!”
“Đừng mà.” Hàn Chấn tức khắc sốt sắng, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ phó bản Tu Chân Đại Tái sẽ bị trừ mất nửa tiền lương.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hà Cẩn Nhiên tức giận.
Cho dù ở cạnh đối phương không lâu, nhưng trong miêu tả của cốt truyện gốc, Hà Cẩn Nhiên là một mỹ nhân lạnh lùng dẫu Thái Sơn sập trước mặt cũng sẽ không đổi sắc, dù sau này cùng công chính Lệ Đại Hải yêu nhau cũng hết sức ung dung bình tĩnh.
Hàn Chấn nằn nì, “Ta có thể hay ở lại đây đến hết Tu Chân Đại Tái rồi mới đi không?”
Hà Cẩn Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy không nên ép buộc thiếu niên như vậy, liền nói: “Được, nhưng ngươi không được tiếp xúc với Lệ Đại Hải.”
Lệ Đại Hải nổi giận, “Tại sao?”
“Bởi vì……” Hà Cẩn Nhiên trầm ngâm, tìm được một câu trả lời tương đối thỏa đáng, “Ta ghen.”
Lệ Đại Hải nhắm mắt, nhưng lại không biết nói gì. Gã cố nhịn chua xót trào dâng trong lòng, phát hiện hóa ra mình thất bại đến vậy. Tính cách của gã luôn hiếu thắng, đồng thời lại có chút tự tin mù quáng. Nhưng hiện thực lại phũ phàng tát vào mặt gã, gã có là Vương tử ma giới thì sao?
Gã không chỉ bị huynh đệ tỷ muội bắt nạt đủ kiểu, thậm chí đối mặt người mình yêu cũng không dám thổ lộ!
Gã chính là một kẻ nhu nhược đến cùng cực!
Lệ Đại Hải lộ ra vẻ đau đớn, hung hăng đấm một quyền lên tường thành một cái hố sâu. Âm thanh vang dội dẫn tới không ít người đều nhìn về hướng bọn họ, bàn tán xôn xao.
“Ai mà vô ý thức thế nhỉ.”
“Phá hoại của công, ban tổ chức hẳn sẽ phạt linh thạch!”
“Mỗi mình ta cảm thấy kỳ lạ sao? Có thể sử dụng nắm đấm tạo thành hố sâu như vậy…… Vị đạo hữu này ít nhất là Kim Đan kỳ chứ?”
Hàn Chấn thấy cảnh đó, bèn nhíu mày.
Cậu hỏi hệ thống: “Lệ Đại Hải bị sao vậy?”
Hệ thống: “Tôi cũng chịu, chắc là gã cũng ghen.”
Hàn Chấn: “Giờ chắc gã muốn đánh chết tao lắm, dù sao gã vẫn còn thích Hà Cẩn Nhiên……”
Hệ thống: “Bạn phải cố gắng nhanh lên, còn thời gian chưa đầy một năm, dốc sức chinh phục gã đi, bạn làm được mà!”
Trong chớp nhoáng, Hàn Chấn bỗng sực nhớ điều gì. Cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấu chân tướng, vội vàng nói với hệ thống: “Vkl, Lệ Đại Hải quá ác độc!”
Hệ thống: “???”
“Gã chắc chắn vẫn còn yêu Hà Cẩn Nhiên, cho nên mới hao tổn tâm cơ muốn đưa tao về Ma giới, như vậy là gã có thể độc chiếm Hà Cẩn Nhiên……” Hàn Chấn cảm thán: “Không hổ là công chính, tâm cơ này tao bội phục.”
Hệ thống chìm vào trầm tư. Vốn dĩ phản ứng ban đầu của nó là Lệ Đại Hải thích ký chủ mới đúng, nhưng sau nhiều phán đoán sai lầm…… khiến nó không thể không tin lời kí chủ.
Nó buồn bã nói: “Độ khó của nhiệm vụ lần này có lẽ hơi cao, nếu bạn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tiền lương gấp đôi.”
Hàn Chấn một lần nữa nhìn về phía Lệ Đại Hải như thấy một đống tiền biết đi.
Cố lên nào, thiếu niên!
****** ****** ****** ******
“Vòng tiếp theo, Hàn Chấn, Lệ Đại Hải, lên sàn đấu!”
Nghe thấy tiếng hô vọng ra từ trong sân, Hàn Chấn hơi bất đắc dĩ. Cậu vừa định mở miệng đáp lời cùng Lệ Đại Hải lại nhận ra ánh mắt của Hà Cẩn Nhiên chứa đầy ẩn ý, bèn ngậm miệng như hến.
Lệ Đại Hải mặt lạnh băng, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng, lập tức vọt lên lôi đài. Gã làm ngơ chúng tu sĩ trên khán đài, tiếng hô hào chói tai ồn ào như dòng nước, cuồn cuộn không ngừng chảy vào tai. Gã khó chịu dời đi tầm mắt, từ đáy lòng khinh thường chính đạo nhân sĩ tự cao tự đại đó.
Quá khứ, ngoại lệ duy nhất của gã là Ân Húc Đạo Quân.
Mà nay lại là thiếu niên tuấn mỹ trước mắt.
Thiếu niên mới bước lên từ thềm đá, nắm góc áo hơi căng thẳng. Cậu dường như bẩm sinh đã là tiêu điểm của mọi người, gương mặt đẹp tuyệt trần khiến cho dưới sân khấu ồ à không ngớt.
“Lại là hắn, chậc chậc, trông ưng mắt ghê, tuổi cũng không lớn lắm.”
“Đi cửa sau vào được vòng này, đến lúc đuổi hắn xuống được rồi. Người mặc y phục đen, dùng một quyền đánh bay hắn đi! Ta cho ngươi ngàn khối linh thạch!”
“Hàn Chấn đáng yêu quáaaaa! Ta muốn gả!!”
Tiếng hét của fan cuồng nào không rõ vang vọng sắp sàn đấu, tựa như một cây kim đâm thẳng vào tim Lệ Đại Hải. Gã nhìn thiếu niên, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Đối với gã của hiện tại, có vài thứ không xứng cũng không thể nào có được.
Đợi nửa ngày, hai người vẫn không hề động đậy.
Hàn Chấn cứng đờ tại chỗ, thử dò hỏi: “Đại Hải huynh, chi bằng ta nhận thua?”
Lệ Đại Hải lắc đầu, hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Ta, Lệ Đại Hải, nhận thua!”
Ngay sau đó, cả sàn đấu đều bùng nổ.
Thi đấu tới tận bây giờ, Lệ Đại Hải được công nhận là người mạnh nhất.
Nhưng hôm nay chưa đánh gã đã nhận thua, chắc chắn có trò khuất tất……
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Hàn Chấn, dồn dập nghĩ cậu rốt cuộc là ai?
Người này vậy mà có thể lấy sức một người chi phối toàn bộ Tu Chân Đại Tái! Thế lực bậc này, e là thế gia thượng cổ tu tiên nào đó cũng không thể làm được……
Trên thực tế, đương sự là Hàn Chấn cũng mặt mày hoang mang.
Hệ thống leng keng: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh —— đạt được quán quân Tu Chân Đại Tái! Xin ký chủ không ngừng cố gắng!”
Lệ Đại Hải chua xót nói: “Đây xem như việc cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”
Hàn Chấn không hiểu rõ lắm tình huống hiện tại. Cậu gãi đầu, nói: “Sau này chúng ta vẫn có thể gặp mặt.”
Cảm thấy thính lực Nguyên Anh cảnh giới của Hà Cẩn Nhiên quá mạnh, Hàn Chấn không dám nói quá lộ liễu, sợ sau đó lại chọc tức người kia.
“Ta phải về Ma giới.”
Lệ Đại Hải mất mát nói: “Về sau, chưa biết chừng sẽ thật sự không còn được gặp lại.”
“Trời ạ……” Hàn Chấn không ngờ tiến triển sẽ quỷ súc như vậy, dựa theo tình tiết, phải 5 năm nữa Lệ Đại Hải mới có thể rời khỏi Ma giới phát động tiên ma đại chiến, về sau cậu không gặp được Lệ Đại Hải thì phải làm sao bây giờ!!
Hệ thống chẳng màng gì nữa: “Vậy bạn cùng Lệ Đại Hải về Ma giới đi.”
“Như vậy…… không hay lắm đâu.”
Hàn Chấn cảm thấy Hà Cẩn Nhiên chắc sẽ tức chết. Âm khí từ đối phương còn chưa hoàn toàn tiêu tan…… cũng có nghĩa kiếp sống làm đỉnh lô của cậu vẫn chưa kết thúc.
Dùng đầu ngón chân nghĩ thôi biết, Hà Cẩn Nhiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cậu đi.
Hệ thống: “Bạn thử xem, chỉ có khi ở bên cạnh Lệ Đại Hải bạn mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Bằng không, cách xa như vậy, lại không có điện thoại yêu qua mạng, sao người ta yêu bạn được?”
Hàn Chấn hiểu lời hệ thống nói rất có lý, nhưng cậu vẫn còn đang áy náy về Hà Cẩn Nhiên, luôn có dự cảm chẳng lành.
Lúc này Lệ Đại Hải mở miệng nói: “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn cùng ta đi Ma giới không?”
Hệ thống xúi giục: “Bạn cứ đáp ứng đi, thử xem nào.”
Hàn Chấn nhất thời nóng đầu, nói một câu “được”.
Lệ Đại Hải bất ngờ nhìn cậu, vui vẻ nói: “Chắc chắn là Ân Húc uy hiếp ngươi đúng hay không? Ngươi yên tâm, ta dốc hết sức cũng sẽ mang ngươi đi……”
Hàn Chấn biến sắc.
Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng tít tít: “Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật trong cốt truyện đã hắc hóa tới 40……50……99%!”
“Thụ chính đã hắc hóa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất