Chương 2
Hàn Chấn thực sự cảm thấy mình như thể bị biến thành một con vịt nướng.
Giờ phút này, cậu đang ngồi xổm bên trong một cái lò nung đen xì xì, phía dưới hình như đang nhóm lửa, truyền hơi nóng cuồn cuộn không ngừng lên người cậu.
Hàn Chấn: “Hệ thống, giải thích đi, sao mày lại đối đãi với tao thế này hả.”
Người Hàn Chấn còn mặc áo bào dày sụ đã ướt sũng mồ hôi, dính dấp trên da, chịu đựng cơn đau nước sôi lửa bỏng.
Hệ thống: “Nhịn đi, cốt truyện bắt thế mà.”
Hàn Chấn cố gắng cuộn đôi chân tay dài của mình lại, mái tóc đen mọc dài xuống thắt lưng xõa tung mặt trên lò, loáng thoáng mùi cháy khét. Cậu đang định mở miệng hỏi hệ thống chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc vàng từ bên ngoài lò: “Lục trưởng lão, thật sự không còn biện pháp nào khác ư?”
Trí nhớ Hàn Chấn tốt, cậu lập tức nhận ra đây là giọng của chủ quán vịt nướng ngày hôm qua…
“Haizzz, nếu như có biện pháp khác, trước ta đã không hao hết tâm tư tìm cho ngươi một đồ đệ thân thể thuần dương như vậy.”
Hàn Chấn: “Hệ thống, mày bảo nhân vật nhiệm vụ là ngẫu nhiên cơ mà?”
Hệ thống: “Thì ngẫu nhiên mà, cho nên cũng sẽ ngẫu nhiên gặp được nhân vật trong nhiệm vụ trước đó, chẳng qua là tỷ lệ này rất nhỏ, tình cờ dính thôi bạn ơi.”
Hàn Chấn luôn thấy hệ thống đang lừa mình, nhưng trước mắt không phải lúc để so đo chuyện này, hội thoại giữa 2 người bên ngoài kia có vẻ quan trọng hơn.
“Hắn mới 14 tuổi, nếu đã tiết dương nguyên, về sau sẽ không thể tu luyện được nữa… Ta muốn chờ thêm một thời gian.”
“Ân Húc Đạo Quân, thứ cho ta nói thẳng, ngươi sắp không còn thời gian nữa rồi!” Lục trưởng lão tức tối dậm chân: “Một tên nhóc phế linh căn thôi mà, có thể thừa hoan cùng ngươi đã là vinh hạnh tột độ, hà tất để ý tới cảm thụ của hắn?”
Ân Húc Đạo Quân: “Cũng phải, sau này ta bù đắp cho hắn nhiều một chút.”
Lục trưởng lão: “Nhìn từ tần suất thuần âm chi thể bùng nổ, một tháng song tu một lần cũng đủ xoa dịu cơn đau, hẳn sẽ không tạo thành tổn thương nghiêm trọng tới thân thể hắn.”
Hàn Chấn: “Hệ thống, đồ đệ thuần dương chi thể trong lời bọn họ lẽ nào chính là tao?”
Hệ thống: “Chuẩn rồi. Cốt truyện thế giới này đã được lưu vào đầu ký chủ, xin kiểm tra và xác nhận.”
Hàn Chấn: “…”
Sau khi đọc xong một bộ truyện có thể nói là tuyệt tác kinh điển tiên hiệp ma huyễn tình yêu, Hàn Chấn nhìn trời chửi một câu đkm. Ở thế giới này, Hàn Chấn cậu chỉ là một pháo hôi ló mặt tổng cộng không được vài lần, vì mang thuần dương chi thể, mà bị sư tôn mắc bệnh kín biến thành đỉnh lô lợi dụng, cuối cùng chết vì túng dục vô độ.
“Hệ thống, giải thích đi, vì sao công chính thế giới này vẫn là Lệ Đại Hải??”
Hệ thống nhìn trời: “Trùng hợp, trùng hợp thôi”
Ở thế giới này, Lệ Đại Hải phải nói là ảo ma canada lazada, là thiên định chi tử của ma giới, là ma tôn tương lai sẽ phát động đại chiến tiên ma. Đừng hỏi vì sao ma tôn lại có cái tên dân dã thôn quê như Lệ Đại Hải, chính Hàn Chấn cũng muốn biết dã man.
Còn sư tôn của Hàn Chấn – Ân Húc Đạo Quân – tên gọi Hà Cẩn Nhiên là thiên tài tu tiên trăm năm khó gặp, chưa đến 30 tuổi đã tấn chức Kim Đan kỳ, một mình khai phong thành một nhánh. Hắn là thụ chính trong cốt truyện, tuy có thiên phú tu luyện kinh khủng, nhưng trời sinh lại là thuần âm chi thể, thăng cấp càng nhanh sẽ càng phải chịu cơn đau như dục hỏa đốt người, không thể không híp Hàn Chấn để bản thân tiến bước xa hơn trên con đường tu tiên.
Kết thúc câu chuyện, Ân Húc Đạo Quân và ma tôn Lệ Đại Hải đấu 300 hiệp ở đại chiến tiên ma, tương ái tương sát, hai bên đồng lòng ở thời khắc cuối cùng tắm gội thiên đạo chi lôi thăng lên Tiên giới, sống hạnh phúc bên nhau.
Hàn Chấn: “Sao tao lại khổ thế! Tao mới có 14 tuổi thôi mà! Dù một tháng một lần cũng bị ép khô mất…”
Hệ thống từ tốn nói: “Chỉ là thọc cúc thôi mà? Việc này bạn thạo nhất còn gì!”
Mặt Hàn Chấn đau xót kịch liệt: “Nhưng giờ tôi cũng chỉ là bảo bảo 14 tuổi thôi bạn ơi. Bạn có biết con trai 14 tuổi là thế nào không? Còn chưa dậy thì, thằng em phía dưới chắc mới chỉ là củ dưa leo mới nhú, căn bản không thể nào thỏa mãn được ruộng cạn đói khát Ân Húc Đạo Quân…”
Tại sao Hàn Chấn trong cốt truyện lại bị túng dục vô độ mà chết? Bởi vì sau đó tần suất Ân Húc Đạo Quân sử dụng dưa leo của cậu đã tăng từ mỗi tháng một lần lên mỗi tuần một lần, dần dần trở thành mỗi ngày ba lần.
Huống hồ, Hàn Chấn phế linh căn chỉ là một người phàm không thể tu luyện.
Hệ thống: “Xin ký chủ cứ yên tâm, bạn chính là chàng trai áp đảo được công chính! Dù chỉ 14 tuổi, cũng sẽ sở hữu trái dưa leo khủng 20 cm phi khoa học.”
Hàn Chấn: “……”
Cảm ơn ngài.
Đừng thấy Hàn Chấn nói đùa như vậy, thực ra cậu đã nóng đến mức sắp bay hơi khỏi nhân gian. Thấy người bên ngoài vẫn tiếp tục trò chuyện tiếp, cậu không cam lòng nổi giận quát to: “Tôi sắp nóng chết rồi!”
Nhưng mà không ai đoái hoài tới cậu.
Ký chủ: “Đây là một cái lò luyện đan, có hiệu quả cách âm rất mạnh. Bạn có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện là bởi vì tôi đeo cho bạn máy tăng tiếng, nhưng bọn họ không nghe thấy tiếng bạn đâu.”
“Thế làm sao bây giờ?” Hàn Chấn tuyệt vọng: “Chẳng lẽ tao cứ thế bị nướng chín ở đây hả?”
Hệ thống lại một lần ngậm tăm.
Hàn Chấn cắn nhẹ môi, cởi sạch quần áo trên người, nằm thẳng bên trên quần áo cuối cùng cũng mát mẻ hơn.
Bên ngoài vọng vào tiếng nói thanh lãnh của Ân Húc Đạo Quân: “Lục trưởng lão, có phải ngươi nhóm lửa mạnh nhất không?”
Lục trưởng lão: “Đâu có, vừa nãy ta bỏ thằng nhóc Hàn Chấn kia đi vào thanh khiết thân thể, để lửa nhỏ nhất mà.”
“Lạ thật, vừa rồi hình như ta nghe thấy có người kêu nóng sắp chết.”
Lục trưởng lão bỗng hoảng sợ thét lên: “Sao ta lại nhóm lửa lớn nhất? Tiêu rồi tiêu rồi, thằng nhóc kia không chết rồi đó chứ!”
Hàn Chấn chỉ thiếu chút nữa bị thiêu chết: “……”
Giây sau đó, Hàn Chấn như đang ngồi trong phòng xông hơi cuối cùng cũng có thể thấy ánh mặt trời. Cậu cuống cuồng dùng cả tay lẫn chân bò ra bên ngoài, nên quên luôn chuyện mình đang không mặc quần áo.
Ân Húc Đạo Quân cùng Lục trưởng lão đều ngây người.
Chỉ thấy đứng sừng sững bên trên lò luyện đan cao hơn 1 mét là một thiếu niên khoe chim trần như nhộng, cậu đứng đón gió, ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt ửng hồng (vì nóng). Cậu có vẻ sợ độ cao, người chao đảo sắp đổ, như thể giây sau sẽ cưỡi hạc về tây.
Mặt Lục trưởng lão nóng bừng, nổi giận nói: “Còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau mặc quần áo vào!”
Hàn Chấn cúi đầu xuống nhìn, sợ tới mức ngã về lò luyện đan, mông đau điếng. Cậu ôm quả dưa leo, sắc mặt sợ hãi: “Hệ thống, sao mày cho tao hẳn một cây size Âu Mỹ?”
Hệ thống: “Thì bạn phải chinh phục công chính còn gì, đương nhiên phải bự nhất xịn nhất rồi.”
Hàn Chấn: “Bạn quên rồi à, tôi mới có 14 tuổi thôi.”
Hệ thống: “Ở cổ đại 14 tuổi đã đẻ em bé rồi.”
Chờ Hàn Chấn mặc xong quần áo bò ra khỏi lò luyện đan, Lục trưởng lão đã rời đi. Ân Húc Đạo Quân ngồi trên ghế cạnh đó, yên lặng nhìn cậu.
Ân Húc Đạo Quân có khuôn mặt ưa nhìn. Người tu tiên đều không xấu, huống hồ tu vi của hắn còn như vậy, cả người ngát tiên khí, xịn xò hơn hẳn chủ tiệm vịt nướng đội mũ đầu bếp trước đó.
Không khí lại trở nên xấu hổ. Hàn Chấn xoa cằm, mở miệng nói: “Lục trưởng lão sao lại đi mất rồi?”
Ân Húc Đạo Quân: “Bị ngươi dọa.”
“Ha ha.” Hàn Chấn cười gượng: “Bên trong nóng quá, vừa nãy nhất thời nóng vội quên mặc quần áo.”
“Chỗ đó của ngươi lớn như vậy từ lúc nào?” Ân Húc Đạo Quân gian nan hỏi ra câu này, ánh mắt lưu luyến tại cậu em của Hàn Chấn: “Ta nhớ mấy năm trước khi ngươi nhập tông môn mới chỉ bằng ngón tay thôi mà.”
Bằng…ngón tay.
Hàn Chấn nghĩ, so với thế, cậu thà nhận size Âu Mỹ mà hệ thống cho, kể cả vô lý.
Hàn Chấn ngây thơ nói: “Ta cũng không biết nữa.”
Ân Húc Đạo Quân thở dài, “Vi sư muốn nói chuyện này với ngươi.”
Hàn Chấn: “Sư tôn cứ nói.”
“Ngươi bằng lòng làm đạo lữ của bổn quân không?”
Hàn Chấn: “???”
Ân Húc Đạo Quân kiên nhẫn nói: “Đạo lữ chính là ngươi ta kết làm vợ chồng, sau này ta sẽ hết mình trợ giúp con đường tu hành của ngươi thông thuận hơn.”
Hiển nhiên, Ân Húc Đạo Quân cũng không có lòng tốt nói với Hàn Chấn rằng hai người bọn họ song tu sẽ khiến cho cậu cả đời đều không thể tu luyện.
“Hệ thống, mày lại dính bug à? Trong cốt truyện bình thường tao là đỉnh lô cơ mà? Sao giờ thăng cấp lên thành đạo lữ rồi hả?”
Hệ thống vẫn bình tĩnh: “Chứng tỏ bạn chó ngáp phải ruồi còn gì. Mau chóng nhận lời đi! Phúc lợi của đạo lữ hơn đỉnh lô gấp trăm lần!”
Hàn Chấn tức thì nhập vai. Cậu nhìn sâu vào mắt Ân Húc Đạo Quân, vành mắt chan chứa: “Sư tôn, ngươi biết ta chờ ngày hôm nay bao lâu rồi không?”
Ân Húc Đạo Quân: “Bao lâu?”
Hàn Chấn bị chặn phải tạm dừng một lúc mới tiếp tục thâm tình nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã yêu ngươi. Nhưng bởi vì khoảng cách giữa thân phận hai ta, ta luôn lẳng lặng dằn tình yêu này xuống sâu đáy lòng.”
“Lần đầu tiên gặp mặt?” Ánh mắt Ân Húc Đạo Quân trở nên quỷ dị, “Ta nhớ rõ lúc đó ngươi mới 8 tuổi.”
Hàn Chấn: “……”
Tiêu rồi! Quên cốt truyện!
Hắn đảo mắt, nói tiếp: “Sư tôn, ngươi biết không? Tình yêu nào có phân biệt tuổi tác.”
“Ừm? Thế hả?”
Ân Húc Đạo Quân mỉm cười: “Một khi đã vậy, đêm nay chúng ta kết làm đạo lữ luôn, thế nào?”
“Đêm nay có quá nhanh không?”
Hàn Chấn mỗi thời khắc đều nhớ rõ mình hiện tại chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, suy xét vì thân thể, có thể rề rà ngày nào hay ngày đấy. Chung quy kẻ không làm vịt sao hiểu thận quý giá nhường nào!
“Không nhanh, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng. Huống hồ ngươi còn yêu ta sâu sắc đến vậy rồi.”
Hàn Chấn: “Sư tôn, mấy ngày trước ta vừa mới sinh nhật 14 tuổi.”
Ngụ ý là ngươi nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ ư?
Nhưng trong mắt Ân Húc Đạo Quân không tồn tại sinh vật mang tên trẻ nhỏ: “Ngươi đã trưởng thành, vi sư rất vui mừng. Mặc dù ngươi vẫn chưa tu luyện đến luyện khí tầng đầu tiên, nhưng trong mắt vi sư, ngươi đã là người trưởng thành có thể một mình gánh vác.”
Hàn Chấn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây ngô: “Nhưng ta vẫn còn quá yếu. Sư tôn, nếu ta trở thành đạo lữ của ngươi, ngươi sẽ chiều chuộng ta, bảo vệ ta trọn đời như trong thoại bản kể phải không?”
Ân Húc Đạo Quân: “Ngươi muốn thứ gì, ta đều sẽ cố hết mình cho ngươi.”
Hàn Chấn thầm lấy làm sung sướng, cậu đang chờ những từ này!
“Cảm ơn sư tôn.”
Ân Húc Đạo Quân cười xán lạn: “Sau này ngươi hãy gọi ta bằng tên thật, Hà Cẩn Nhiên.”
Hàn Chấn hơi thụ sủng nhược kinh. Bởi vì trong cốt truyện, trong môn phái bọn họ chỉ mình chưởng môn mới có thể gọi thẳng tên thật của Ân Húc Đạo Quân.
Hàn Chấn sực nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Hệ thống, nhiệm vụ lần này của ta là gì?”
“Trong vòng một năm, làm Lệ Đại Hải yêu ký chủ.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu biết mà!
Giờ phút này, cậu đang ngồi xổm bên trong một cái lò nung đen xì xì, phía dưới hình như đang nhóm lửa, truyền hơi nóng cuồn cuộn không ngừng lên người cậu.
Hàn Chấn: “Hệ thống, giải thích đi, sao mày lại đối đãi với tao thế này hả.”
Người Hàn Chấn còn mặc áo bào dày sụ đã ướt sũng mồ hôi, dính dấp trên da, chịu đựng cơn đau nước sôi lửa bỏng.
Hệ thống: “Nhịn đi, cốt truyện bắt thế mà.”
Hàn Chấn cố gắng cuộn đôi chân tay dài của mình lại, mái tóc đen mọc dài xuống thắt lưng xõa tung mặt trên lò, loáng thoáng mùi cháy khét. Cậu đang định mở miệng hỏi hệ thống chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc vàng từ bên ngoài lò: “Lục trưởng lão, thật sự không còn biện pháp nào khác ư?”
Trí nhớ Hàn Chấn tốt, cậu lập tức nhận ra đây là giọng của chủ quán vịt nướng ngày hôm qua…
“Haizzz, nếu như có biện pháp khác, trước ta đã không hao hết tâm tư tìm cho ngươi một đồ đệ thân thể thuần dương như vậy.”
Hàn Chấn: “Hệ thống, mày bảo nhân vật nhiệm vụ là ngẫu nhiên cơ mà?”
Hệ thống: “Thì ngẫu nhiên mà, cho nên cũng sẽ ngẫu nhiên gặp được nhân vật trong nhiệm vụ trước đó, chẳng qua là tỷ lệ này rất nhỏ, tình cờ dính thôi bạn ơi.”
Hàn Chấn luôn thấy hệ thống đang lừa mình, nhưng trước mắt không phải lúc để so đo chuyện này, hội thoại giữa 2 người bên ngoài kia có vẻ quan trọng hơn.
“Hắn mới 14 tuổi, nếu đã tiết dương nguyên, về sau sẽ không thể tu luyện được nữa… Ta muốn chờ thêm một thời gian.”
“Ân Húc Đạo Quân, thứ cho ta nói thẳng, ngươi sắp không còn thời gian nữa rồi!” Lục trưởng lão tức tối dậm chân: “Một tên nhóc phế linh căn thôi mà, có thể thừa hoan cùng ngươi đã là vinh hạnh tột độ, hà tất để ý tới cảm thụ của hắn?”
Ân Húc Đạo Quân: “Cũng phải, sau này ta bù đắp cho hắn nhiều một chút.”
Lục trưởng lão: “Nhìn từ tần suất thuần âm chi thể bùng nổ, một tháng song tu một lần cũng đủ xoa dịu cơn đau, hẳn sẽ không tạo thành tổn thương nghiêm trọng tới thân thể hắn.”
Hàn Chấn: “Hệ thống, đồ đệ thuần dương chi thể trong lời bọn họ lẽ nào chính là tao?”
Hệ thống: “Chuẩn rồi. Cốt truyện thế giới này đã được lưu vào đầu ký chủ, xin kiểm tra và xác nhận.”
Hàn Chấn: “…”
Sau khi đọc xong một bộ truyện có thể nói là tuyệt tác kinh điển tiên hiệp ma huyễn tình yêu, Hàn Chấn nhìn trời chửi một câu đkm. Ở thế giới này, Hàn Chấn cậu chỉ là một pháo hôi ló mặt tổng cộng không được vài lần, vì mang thuần dương chi thể, mà bị sư tôn mắc bệnh kín biến thành đỉnh lô lợi dụng, cuối cùng chết vì túng dục vô độ.
“Hệ thống, giải thích đi, vì sao công chính thế giới này vẫn là Lệ Đại Hải??”
Hệ thống nhìn trời: “Trùng hợp, trùng hợp thôi”
Ở thế giới này, Lệ Đại Hải phải nói là ảo ma canada lazada, là thiên định chi tử của ma giới, là ma tôn tương lai sẽ phát động đại chiến tiên ma. Đừng hỏi vì sao ma tôn lại có cái tên dân dã thôn quê như Lệ Đại Hải, chính Hàn Chấn cũng muốn biết dã man.
Còn sư tôn của Hàn Chấn – Ân Húc Đạo Quân – tên gọi Hà Cẩn Nhiên là thiên tài tu tiên trăm năm khó gặp, chưa đến 30 tuổi đã tấn chức Kim Đan kỳ, một mình khai phong thành một nhánh. Hắn là thụ chính trong cốt truyện, tuy có thiên phú tu luyện kinh khủng, nhưng trời sinh lại là thuần âm chi thể, thăng cấp càng nhanh sẽ càng phải chịu cơn đau như dục hỏa đốt người, không thể không híp Hàn Chấn để bản thân tiến bước xa hơn trên con đường tu tiên.
Kết thúc câu chuyện, Ân Húc Đạo Quân và ma tôn Lệ Đại Hải đấu 300 hiệp ở đại chiến tiên ma, tương ái tương sát, hai bên đồng lòng ở thời khắc cuối cùng tắm gội thiên đạo chi lôi thăng lên Tiên giới, sống hạnh phúc bên nhau.
Hàn Chấn: “Sao tao lại khổ thế! Tao mới có 14 tuổi thôi mà! Dù một tháng một lần cũng bị ép khô mất…”
Hệ thống từ tốn nói: “Chỉ là thọc cúc thôi mà? Việc này bạn thạo nhất còn gì!”
Mặt Hàn Chấn đau xót kịch liệt: “Nhưng giờ tôi cũng chỉ là bảo bảo 14 tuổi thôi bạn ơi. Bạn có biết con trai 14 tuổi là thế nào không? Còn chưa dậy thì, thằng em phía dưới chắc mới chỉ là củ dưa leo mới nhú, căn bản không thể nào thỏa mãn được ruộng cạn đói khát Ân Húc Đạo Quân…”
Tại sao Hàn Chấn trong cốt truyện lại bị túng dục vô độ mà chết? Bởi vì sau đó tần suất Ân Húc Đạo Quân sử dụng dưa leo của cậu đã tăng từ mỗi tháng một lần lên mỗi tuần một lần, dần dần trở thành mỗi ngày ba lần.
Huống hồ, Hàn Chấn phế linh căn chỉ là một người phàm không thể tu luyện.
Hệ thống: “Xin ký chủ cứ yên tâm, bạn chính là chàng trai áp đảo được công chính! Dù chỉ 14 tuổi, cũng sẽ sở hữu trái dưa leo khủng 20 cm phi khoa học.”
Hàn Chấn: “……”
Cảm ơn ngài.
Đừng thấy Hàn Chấn nói đùa như vậy, thực ra cậu đã nóng đến mức sắp bay hơi khỏi nhân gian. Thấy người bên ngoài vẫn tiếp tục trò chuyện tiếp, cậu không cam lòng nổi giận quát to: “Tôi sắp nóng chết rồi!”
Nhưng mà không ai đoái hoài tới cậu.
Ký chủ: “Đây là một cái lò luyện đan, có hiệu quả cách âm rất mạnh. Bạn có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện là bởi vì tôi đeo cho bạn máy tăng tiếng, nhưng bọn họ không nghe thấy tiếng bạn đâu.”
“Thế làm sao bây giờ?” Hàn Chấn tuyệt vọng: “Chẳng lẽ tao cứ thế bị nướng chín ở đây hả?”
Hệ thống lại một lần ngậm tăm.
Hàn Chấn cắn nhẹ môi, cởi sạch quần áo trên người, nằm thẳng bên trên quần áo cuối cùng cũng mát mẻ hơn.
Bên ngoài vọng vào tiếng nói thanh lãnh của Ân Húc Đạo Quân: “Lục trưởng lão, có phải ngươi nhóm lửa mạnh nhất không?”
Lục trưởng lão: “Đâu có, vừa nãy ta bỏ thằng nhóc Hàn Chấn kia đi vào thanh khiết thân thể, để lửa nhỏ nhất mà.”
“Lạ thật, vừa rồi hình như ta nghe thấy có người kêu nóng sắp chết.”
Lục trưởng lão bỗng hoảng sợ thét lên: “Sao ta lại nhóm lửa lớn nhất? Tiêu rồi tiêu rồi, thằng nhóc kia không chết rồi đó chứ!”
Hàn Chấn chỉ thiếu chút nữa bị thiêu chết: “……”
Giây sau đó, Hàn Chấn như đang ngồi trong phòng xông hơi cuối cùng cũng có thể thấy ánh mặt trời. Cậu cuống cuồng dùng cả tay lẫn chân bò ra bên ngoài, nên quên luôn chuyện mình đang không mặc quần áo.
Ân Húc Đạo Quân cùng Lục trưởng lão đều ngây người.
Chỉ thấy đứng sừng sững bên trên lò luyện đan cao hơn 1 mét là một thiếu niên khoe chim trần như nhộng, cậu đứng đón gió, ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt ửng hồng (vì nóng). Cậu có vẻ sợ độ cao, người chao đảo sắp đổ, như thể giây sau sẽ cưỡi hạc về tây.
Mặt Lục trưởng lão nóng bừng, nổi giận nói: “Còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau mặc quần áo vào!”
Hàn Chấn cúi đầu xuống nhìn, sợ tới mức ngã về lò luyện đan, mông đau điếng. Cậu ôm quả dưa leo, sắc mặt sợ hãi: “Hệ thống, sao mày cho tao hẳn một cây size Âu Mỹ?”
Hệ thống: “Thì bạn phải chinh phục công chính còn gì, đương nhiên phải bự nhất xịn nhất rồi.”
Hàn Chấn: “Bạn quên rồi à, tôi mới có 14 tuổi thôi.”
Hệ thống: “Ở cổ đại 14 tuổi đã đẻ em bé rồi.”
Chờ Hàn Chấn mặc xong quần áo bò ra khỏi lò luyện đan, Lục trưởng lão đã rời đi. Ân Húc Đạo Quân ngồi trên ghế cạnh đó, yên lặng nhìn cậu.
Ân Húc Đạo Quân có khuôn mặt ưa nhìn. Người tu tiên đều không xấu, huống hồ tu vi của hắn còn như vậy, cả người ngát tiên khí, xịn xò hơn hẳn chủ tiệm vịt nướng đội mũ đầu bếp trước đó.
Không khí lại trở nên xấu hổ. Hàn Chấn xoa cằm, mở miệng nói: “Lục trưởng lão sao lại đi mất rồi?”
Ân Húc Đạo Quân: “Bị ngươi dọa.”
“Ha ha.” Hàn Chấn cười gượng: “Bên trong nóng quá, vừa nãy nhất thời nóng vội quên mặc quần áo.”
“Chỗ đó của ngươi lớn như vậy từ lúc nào?” Ân Húc Đạo Quân gian nan hỏi ra câu này, ánh mắt lưu luyến tại cậu em của Hàn Chấn: “Ta nhớ mấy năm trước khi ngươi nhập tông môn mới chỉ bằng ngón tay thôi mà.”
Bằng…ngón tay.
Hàn Chấn nghĩ, so với thế, cậu thà nhận size Âu Mỹ mà hệ thống cho, kể cả vô lý.
Hàn Chấn ngây thơ nói: “Ta cũng không biết nữa.”
Ân Húc Đạo Quân thở dài, “Vi sư muốn nói chuyện này với ngươi.”
Hàn Chấn: “Sư tôn cứ nói.”
“Ngươi bằng lòng làm đạo lữ của bổn quân không?”
Hàn Chấn: “???”
Ân Húc Đạo Quân kiên nhẫn nói: “Đạo lữ chính là ngươi ta kết làm vợ chồng, sau này ta sẽ hết mình trợ giúp con đường tu hành của ngươi thông thuận hơn.”
Hiển nhiên, Ân Húc Đạo Quân cũng không có lòng tốt nói với Hàn Chấn rằng hai người bọn họ song tu sẽ khiến cho cậu cả đời đều không thể tu luyện.
“Hệ thống, mày lại dính bug à? Trong cốt truyện bình thường tao là đỉnh lô cơ mà? Sao giờ thăng cấp lên thành đạo lữ rồi hả?”
Hệ thống vẫn bình tĩnh: “Chứng tỏ bạn chó ngáp phải ruồi còn gì. Mau chóng nhận lời đi! Phúc lợi của đạo lữ hơn đỉnh lô gấp trăm lần!”
Hàn Chấn tức thì nhập vai. Cậu nhìn sâu vào mắt Ân Húc Đạo Quân, vành mắt chan chứa: “Sư tôn, ngươi biết ta chờ ngày hôm nay bao lâu rồi không?”
Ân Húc Đạo Quân: “Bao lâu?”
Hàn Chấn bị chặn phải tạm dừng một lúc mới tiếp tục thâm tình nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã yêu ngươi. Nhưng bởi vì khoảng cách giữa thân phận hai ta, ta luôn lẳng lặng dằn tình yêu này xuống sâu đáy lòng.”
“Lần đầu tiên gặp mặt?” Ánh mắt Ân Húc Đạo Quân trở nên quỷ dị, “Ta nhớ rõ lúc đó ngươi mới 8 tuổi.”
Hàn Chấn: “……”
Tiêu rồi! Quên cốt truyện!
Hắn đảo mắt, nói tiếp: “Sư tôn, ngươi biết không? Tình yêu nào có phân biệt tuổi tác.”
“Ừm? Thế hả?”
Ân Húc Đạo Quân mỉm cười: “Một khi đã vậy, đêm nay chúng ta kết làm đạo lữ luôn, thế nào?”
“Đêm nay có quá nhanh không?”
Hàn Chấn mỗi thời khắc đều nhớ rõ mình hiện tại chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, suy xét vì thân thể, có thể rề rà ngày nào hay ngày đấy. Chung quy kẻ không làm vịt sao hiểu thận quý giá nhường nào!
“Không nhanh, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng. Huống hồ ngươi còn yêu ta sâu sắc đến vậy rồi.”
Hàn Chấn: “Sư tôn, mấy ngày trước ta vừa mới sinh nhật 14 tuổi.”
Ngụ ý là ngươi nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ ư?
Nhưng trong mắt Ân Húc Đạo Quân không tồn tại sinh vật mang tên trẻ nhỏ: “Ngươi đã trưởng thành, vi sư rất vui mừng. Mặc dù ngươi vẫn chưa tu luyện đến luyện khí tầng đầu tiên, nhưng trong mắt vi sư, ngươi đã là người trưởng thành có thể một mình gánh vác.”
Hàn Chấn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây ngô: “Nhưng ta vẫn còn quá yếu. Sư tôn, nếu ta trở thành đạo lữ của ngươi, ngươi sẽ chiều chuộng ta, bảo vệ ta trọn đời như trong thoại bản kể phải không?”
Ân Húc Đạo Quân: “Ngươi muốn thứ gì, ta đều sẽ cố hết mình cho ngươi.”
Hàn Chấn thầm lấy làm sung sướng, cậu đang chờ những từ này!
“Cảm ơn sư tôn.”
Ân Húc Đạo Quân cười xán lạn: “Sau này ngươi hãy gọi ta bằng tên thật, Hà Cẩn Nhiên.”
Hàn Chấn hơi thụ sủng nhược kinh. Bởi vì trong cốt truyện, trong môn phái bọn họ chỉ mình chưởng môn mới có thể gọi thẳng tên thật của Ân Húc Đạo Quân.
Hàn Chấn sực nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Hệ thống, nhiệm vụ lần này của ta là gì?”
“Trong vòng một năm, làm Lệ Đại Hải yêu ký chủ.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu biết mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất