Chương 51
Hàn Chấn ghét bỏ, “Đừng dán em nữa, mau mau tắm rửa đi ngủ.”
“Em đi cùng anh đi mà ~”
Hà Cẩn Nhiên làm nũng, uy lực có thể sánh với bom nguyên tử. Cặp mắt tròn xoe đen láy ướt át nhìn người khác, cho dù là Hàn Chấn mới bị hắn cầm dao đe dọa cũng không thể không khuất phục.
Phòng vệ sinh không nhỏ, nhưng cũng không rộng. Một cái bồn tắm trắng muốt đã chiếm hơn nửa diện tích, hai người đàn ông đứng chật ních.
Hàn Chấn bỗng thấy mắc tiểu, bèn ngượng ngùng nói: “Em muốn đi tiểu, anh ra ngoài trước được không?”
Hà Cẩn Nhiên thản nhiên nhìn cậu, “Không sao, anh nhìn em đi.”
Hàn Chấn: “……”
Hức hức.
Khoảnh khắc kéo quần, cậu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mất đi chủ quyền.
Hà Cẩn Nhiên vặn nước ấm ra bồn, cởi quần áo bước vào vẫy tay với Hàn Chấn, “Mau tới đây ~”
Hơi nóng mông lung. Làn da trắng nõn của người kia như ẩn như hiện dưới làn nước, khuôn mặt tuấn mỹ ngậm ý cười như toát ra sức mê hoặc vô tận.
Tới khi Hàn Chấn phản ứng lại, cậu đã trần truồng ngồi trong bồn tắm. Nhiệt độ tan ra, đầu óc cũng tan chảy như thanh chocolate.
Cậu quên luôn chuyện trinh tiết.
Còn hệ thống trong đầu thì đang hí hửng vì trận chiến hoa cúc vs dưa leo khó gặp, chui trong xó không người nào đó từ từ thưởng thức……
****** ****** ****** ******
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Chấn sống chung với Hà Cẩn Nhiên, nhưng chắc chắn là lần vui vẻ nhất. Cậu cứ thấy……Hà Cẩn Nhiên của thế giới này có gì đó khang khác.
Nhưng cụ thể khác ở đâu thì cậu lại không nói rõ được ngọn ngành. Trước kia Hà Cẩn Nhiên giống như ma nơ canh trong tủ kính, quá hoàn hảo. Thậm chí ngay cả khi hai người họ lại xe, đối phương cũng giống như tay lái lụa dày dặn kinh nghiệm.
Hà Cẩn Nhiên của hiện tại trở nên chân thật hơn nhiều.
Tuy hắn vẫn biến thái như thường, song Hàn Chấn đã không còn cảm giác cách nhau một lớp kính thủy tinh.
Ban ngày Hàn Chấn chui trong nhà gõ chữ, Hà Cẩn Nhiên sẽ đến công ty đi làm.
Hà Cẩn Nhiên sau đó cũng không giấu giếm cậu mà nói thẳng mình là tổng giám đốc JJ.
Nhưng người này công tư phân minh nói với Hàn Chấn rằng cho dù hai người bọn họ đã là bạn trai của nhau, nhưng hắn sẽ không lợi dụng quyền lợi để tạo điều kiện cho Hàn Chấn lọt bảng.
Lúc ấy Hàn Chấn còn khinh thường, “Hứ, ông đây không thèm dựa vào đàn ông, em sẽ tự phấn đấu!”
Hà Cẩn Nhiên gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó liền xách cặp đi làm.
Để lại một mình Hàn Chấn ôm máy tính bắt đầu con đường đánh chữ dằng dặc, hai mắt bị phóng xạ từ màn hình làm chói mù, lăn dài những giọt nước mắt hối hận.
“Biết trước đã cầu xin hắn hức hức còn có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ……”
Hệ thống tận tình khuyên bảo: “Bạn ấy, da mặt mỏng quá. Nếu vừa nãy bạn quỳ xuống cầu xin người ta, vợ à xin anh, tối nay anh muốn tư thế nào cũng được, chẳng lẽ hắn còn có thể cứng rắn như thế?”
Hàn Chấn: “…… Tao vẫn nên tự phấn đấu thì hơn.”
Mấy ngày này Hàn Chấn đã gõ được hơn một trăm chương. Cậu thật lòng cảm thấy công việc gõ chữ này không phải ai cũng làm được, người như cậu, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ (tiền ), nếu không phải có hệ thống cứ luôn thúc đít cậu, chắc chắn sẽ bỏ dở nửa chừng.
Ngày nào cậu cũng đau lưng đau hông, cổ cũng suýt nữa bị vẹo. Nếu không phải Hà Cẩn Nhiên ngày ngày bắt cậu đến phòng tập thể thao, có lẽ cậu đã trở thành cụ ông lưng còng.
Hôm nay tan tầm trở về, Hà Cẩn Nhiên theo thường lệ sẽ nấu một bữa tối xa hoa.
Hàn Chấn ăn uống no say, lười nhác ngồi trên sô pha uống sữa AD Canxi, vừa vuốt ve golden AD Canxi mềm mại, cảm thấy cuộc sống sao mà sa đọa.
Hà Cẩn Nhiên rửa bát xong, liền cởitạp dề, chỉ vào cậu nói: “Nhanh lên, chúng ta xuống phòng tập thể!”
Hàn Chấn: “…… Hôm nay mệt quá rồi, không đi được không?”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày: “Ngày nào em cũng nói như vậy. Nhanh lên, tối hôm qua sờ bụng em còn sờ được bụng bia rồi.”
Hàn Chấn nhảy dựng dậy. Cậu tốt xấu cũng là host đầu bảng đã từng khiến chúng sinh điên đảo, sao lại có thể nhô bụng bia!
Phòng tập thể thao cách nhà hơi xa, trên dưới hai cây số. Vì rèn luyện sức khỏe, Hà Cẩn Nhiên không lái xe mà mượn ven đường hai chiếc xe đạp công cộng, nhân thể đặt AD Canxi vào giỏ xe phía trước.
Hàn Chấn ủ ê, “Về sau nó lớn rồi thì để ở đâu?”
Hà Cẩn Nhiên: “Ngoắc xích vào đuôi xe đạp em. Đừng để lúc đó nó còn chạy nhanh hơn em đạp xe, đội quần.”
Hàn Chấn: “……”
Thở hổn hà hổn hển đạp xe cả buổi, hai người thuận lợi đi đến phòng tập. Nhờ cô gái lễ tân trông hộ chó, bọn họ đi vào phòng thay đồ thay sang đồ tập, nhan chân chiếm chỗ máy chạy bộ.
Phòng tập thể thao này thuộc hạng cao cấp, thẻ năm đắt kinh người. Gần đây đang tổ chức event, chỉ cần kiên trì điểm danh nửa giờ trọn vẹn một năm là sẽ được hoàn tiền.
Hà Cẩn Nhiên dứt khoát mua luôn hai tấm thẻ năm, lúc ấy Hàn Chấn còn nói hắn lãng phí.
Hà Cẩn Nhiên đáp lại: “Cảm thấy lãng phí thì kiếm tiền về đi.”
Hàn Chấn còn tưởng ý bảo cậu cố gắng chăm chỉ gõ chữ. Tới bây giờ, cậu cuối cùng cũng hiểu. Hà Cẩn Nhiên là muốn lấy tiền hoàn điểm danh hàng ngày……
Vừa đổ mồ hôi như mưa trên máy chạy bộ, vừa rơi lệ đầm đìa. Hàn Chấn khóc thút thít nói với hệ thống: “Tao sợ tao sẽ biến thành heo.”
Hệ thống: “Không sao, Hà Cẩn Nhiên thích nuôi heo mà.”
Hàn Chấn: “Mày không thể an ủi tâm hồn yếu đuối của tao à?”
Hệ thống: “Không có việc gì đừng quấy rầy tôi đọc truyện.”
Hàn Chấn: “……”
Gần đây hệ thống đột nhiên trở nên ham học hơn bất cứ ai khác. Nghe nói tổng bộ lại phát hành năm bộ dâm thư, nó đang đắm chìm vào đại dương tri thức.
“Anh đi tập bụng đây, em đừng làm biếng đó, anh bảo huấn luyện viên trông rồi.”
Hà Cẩn Nhiên đi xuống khỏi máy chạy bộ, cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt. Không thể không công nhận, trai đẹp gợi cảm nhất sau khi tập thể dục.
Đương nhiên, Hàn Chấn đang khen chính mình. (⊙v⊙)
“Không cần, em lớn rồi mà, năng lực tự giác hơi bị mạnh đấy!”
Hàn Chấn vội vã muốn Hà Cẩn Nhiên đánh mất ý định đáng chết này.
“Hở?” Hà Cẩn Nhiên cười như không cười, “Ai lần trước chạy được một nửa đã mặc kệ chạy ra hú hí với chị xinh gái?”
Hàn Chấn: “Không phải em!!!”
Hú hí cái gì, chị gái tóc dài kia là cường T, chủ động tới hỏi giày thể thao trên chân cậu mua ở đâu……
“Anh không quan tâm.”
Hà Cẩn Nhiên kéo một huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn trông rất oai vệ tới chỉ vào Hàn Chấn nói: “Chưa chảy năm cân mồ hôi không cho cậu ấy xuống.”
Huấn luyện viên gật đầu, mặt mày nghiêm túc.
Ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu rọi chú chó khốn khổ. Hàn Chấn bên trong cửa sổ hét thảm như lợn bị thọc tiết: “Đã bảo là nuôi heo cơ mà!!!”
……
Cứ thế bị máy chạy bộ chinh phục.
Cắt đứt mọi đường lui.
Khi Hàn Chấn bám tay vịn đi xuống khỏi máy chạy bộ, hai chân cậu bủn rủn, suýt nữa ngã dập mặt.
May mà Hà Cẩn Nhiên kịp thời ôm lấy cậu.
“Còn đạp xe về được không?”
Hàn Chấn nhìn hắn đấy ai oán, “Anh nghĩ xem?”
Hà Cẩn Nhiên không nói gì. Hai người tắm gội trong phòng tắm chung, thay sang đồ sạch sẽ rồi dắt AD Canxi ra bên ngoài.
Hàn Chấn cứ tưởng Hà Cẩn Nhiên sẽ gọi xe. Nhưng sự thực lại khiến cậu hoảng sợ.
Chỉ thấy Hà Cẩn Nhiên lại thuê một chiếc xe đạp vàng, vỗ vào cái giỏ đằng trước vốn để cho AD Canxi ngồi nói: “Lên đi.”
Hàn Chấn: “…… Em quá nặng, sợ giữa đường xe nát thân tan.”
Hà Cẩn Nhiên: “Không sao, anh thấy cái giỏ này chắc mà. Em mau lên đi, không lên là anh về một mình bây giờ.”
Hàn Chấn sờ túi quần rỗng tuếch, vẫn giãy giụa thêm một lần nữa: “AD Canxi ngồi ở đâu?”
Hà Cẩn Nhiên: “Em ôm.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu thật sự sợ cái giỏ sắt ghi rõ chịu tải tối đa 15kg này không thể gánh vác sức nặng một người một chó.
Cậu ra ngoài quá vội vàng, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo. Lập tức tàn nhẫn hạ phịch mông xuống, AD Canxi trong lòng cậu sủa “gâu gâu gâu” như có vẻ rất thích thú.
Hà Cẩn Nhiên bắt đầu giẫm bàn đạp đạp xe đi, gió đêm phây phẩy, thổi tiếng cười hắn tới, “Cái giỏ này hợp với em mà, ngồi vừa khít luôn.”
Hàn Chấn người cao chân dài, hai cái chân nhếch lên, không cẩn thận lại quẹt phải mặt đương. Cậu bỗng nhiên hơi thích cảm giác này, giữa ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, tự hào nói: “Mông em bé!”
Hà Cẩn Nhiên thở dài, “Tiếc là mông anh lại to, không thì lần sau em có thể chở anh”
Hàn Chấn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Chúng ta làm vậy có phải phá hoại của công không?”
Hà Cẩn Nhiên nói nhẹ bỗng: “Không sao, lần sau rảnh anh mua luôn công ty xe đạp vàng.”
Hàn Chấn: “……”
Thế giới đại gia, cậu không hiểu.
Thực ra ngồi lâu như vậy mông cậu cũng hơi đau. Nhưng Hàn Chấn ngại nào ra, gắng gượng tỏ vẻ không sao, mỉm cười thưởng thức phong cảnh đèn đường đèn neon dọc đường đi.
Từ đằng xa vọng lại tiếng nam nữ trò chuyện trong gió.
“Ông xã, anh mau nhìn đi, hóa ra xe đạp vàng còn có thể ngồi như thế! Lần sau khỏi cần lo không có yên sau rồi!”
“Bà xã à…… anh sao chở nổi em!”
“Cậu kia vừa chở được cả bạn trai 1 mét 8 lẫn chó, anh lại không chở được một đứa con gái như em??”
Hàn Chấn nhất thời quay đầu liếc nhìn bọn họ, thoáng nhìn vóc dáng phốp pháp của cô gái kia, thầm bi ai thay người đàn ông.
Động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước.
Hà Cẩn Nhiên lại đạp thêm một đoạn đường.
Bóng đêm tan ra, ánh đèn màu chầm chậm lùi về sau. Gió đêm thổi bay vạt áo, căng quần áo, tựa như thiếu niên. Trên đường xe cộ như mắc cửi, giờ tan tầm buổi chiều, dường như ai nấy đều đang hối hả về nhà.
Bọn họ lại rề rà ngược dòng người, như một cảnh quay cắt ra từ bộ phim điện ảnh HongKong xưa cũ nào đó.
Hàn Chấn bỗng nhiên nghĩ, nếu như con đường nãy mãi mãi không có điểm cuối thì thật là hay.
Éc! Kẹc! Đầu óc cậu nhất định là bị ngấm nước, mông đau chết rồi! Mau về nhà xoa xoa!
Tách.
Hình như có người chụp ảnh.
Hai người đều không chú ý, rẽ qua phố, biến mất nơi cuối đường.
****** ****** ****** ******
Xe đạp vàng dừng trước cổng khu nhà.
Hàn Chấn ôm AD Canxi đứng dậy, cảm giác cả nửa người dưới đều đã không thuộc về mình. Nhưng cậu vẫn rất chi là phấn khởi, cuối cùng cũng thoát khỏi con xe đạp vàng đáng chít!
Hà Cẩn Nhiên trả xe xong, liền đi sang cửa hàng bên đường mua lon bia cùng một bao hạt hướng dương, hỏi cậu: “Thích không? Thích thì lần sau anh chở em tiếp.”
Hàn Chấn vội vã lắc đầu, “Khỏi, chờ anh mua công ty xe đạp vàng rồi tính.”
“Làm sao thế?”
“Mông em nở hoa rồi! Em cực lực kiến nghị anh trang bị thêm đệm mềm vào giỏ xe đạp vàng bản mới!”
Hà Cẩn Nhiên gật đầu, “Anh sẽ cân nhắc.”
Hàn Chấn: “…… Em chỉ đùa thôi.”
Có đệm cậu cũng không thèm ngồi, lêu lêu.
Lần sau cậu sẽ chở Hà Cẩn Nhiên.
Kế tiếp là thời gian xem phim bộ buổi tối.
Trước kia Hàn Chấn thích nhất là xem mấy bộ phim truyện hình dài tập thâu đêm, thường xuyên chảy nước mũi rớt nước mắt, sau đó em gái cậu sẽ ở bên cạnh nói, “Anh à, phim từ bảy đời tám hoánh rồi mà anh còn xem hả? Kịch bản tổng tài bá đạo như thế anh còn chưa ngán à?”
Khi đó cậu cảm thấy thật sự có xem ngàn lần cũng không ngán.
Nhưng hiện giờ, ngồi bên cạnh cậu là một bá tổng sống sờ sờ.
Nhìn bá tổng vắt chân lẳng lặng uống bia siêu đẹp trai, Hàn Chấn yên lặng cắn chặt ống hút Sướng rên.
Cậu thừa hiểu kịch bản sẽ diễn biến thế nào.
“Đổi kênh đổi kênh.”
Hà Cẩn Nhiên đổi thành 《 SpongeBob》, nói: “Bảo bảo xem phim này mới đúng.”
“Ting ting ting~” TV phát ra âm thanh trẻ con ngu ngốc, “Patrick Star, chúng ta đi bắt sứa thui!”
Hàn Chấn: “……”
Cậu bỗng nhiên khát khao được lớn trong một đêm.
“Em đi cùng anh đi mà ~”
Hà Cẩn Nhiên làm nũng, uy lực có thể sánh với bom nguyên tử. Cặp mắt tròn xoe đen láy ướt át nhìn người khác, cho dù là Hàn Chấn mới bị hắn cầm dao đe dọa cũng không thể không khuất phục.
Phòng vệ sinh không nhỏ, nhưng cũng không rộng. Một cái bồn tắm trắng muốt đã chiếm hơn nửa diện tích, hai người đàn ông đứng chật ních.
Hàn Chấn bỗng thấy mắc tiểu, bèn ngượng ngùng nói: “Em muốn đi tiểu, anh ra ngoài trước được không?”
Hà Cẩn Nhiên thản nhiên nhìn cậu, “Không sao, anh nhìn em đi.”
Hàn Chấn: “……”
Hức hức.
Khoảnh khắc kéo quần, cậu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mất đi chủ quyền.
Hà Cẩn Nhiên vặn nước ấm ra bồn, cởi quần áo bước vào vẫy tay với Hàn Chấn, “Mau tới đây ~”
Hơi nóng mông lung. Làn da trắng nõn của người kia như ẩn như hiện dưới làn nước, khuôn mặt tuấn mỹ ngậm ý cười như toát ra sức mê hoặc vô tận.
Tới khi Hàn Chấn phản ứng lại, cậu đã trần truồng ngồi trong bồn tắm. Nhiệt độ tan ra, đầu óc cũng tan chảy như thanh chocolate.
Cậu quên luôn chuyện trinh tiết.
Còn hệ thống trong đầu thì đang hí hửng vì trận chiến hoa cúc vs dưa leo khó gặp, chui trong xó không người nào đó từ từ thưởng thức……
****** ****** ****** ******
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Chấn sống chung với Hà Cẩn Nhiên, nhưng chắc chắn là lần vui vẻ nhất. Cậu cứ thấy……Hà Cẩn Nhiên của thế giới này có gì đó khang khác.
Nhưng cụ thể khác ở đâu thì cậu lại không nói rõ được ngọn ngành. Trước kia Hà Cẩn Nhiên giống như ma nơ canh trong tủ kính, quá hoàn hảo. Thậm chí ngay cả khi hai người họ lại xe, đối phương cũng giống như tay lái lụa dày dặn kinh nghiệm.
Hà Cẩn Nhiên của hiện tại trở nên chân thật hơn nhiều.
Tuy hắn vẫn biến thái như thường, song Hàn Chấn đã không còn cảm giác cách nhau một lớp kính thủy tinh.
Ban ngày Hàn Chấn chui trong nhà gõ chữ, Hà Cẩn Nhiên sẽ đến công ty đi làm.
Hà Cẩn Nhiên sau đó cũng không giấu giếm cậu mà nói thẳng mình là tổng giám đốc JJ.
Nhưng người này công tư phân minh nói với Hàn Chấn rằng cho dù hai người bọn họ đã là bạn trai của nhau, nhưng hắn sẽ không lợi dụng quyền lợi để tạo điều kiện cho Hàn Chấn lọt bảng.
Lúc ấy Hàn Chấn còn khinh thường, “Hứ, ông đây không thèm dựa vào đàn ông, em sẽ tự phấn đấu!”
Hà Cẩn Nhiên gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó liền xách cặp đi làm.
Để lại một mình Hàn Chấn ôm máy tính bắt đầu con đường đánh chữ dằng dặc, hai mắt bị phóng xạ từ màn hình làm chói mù, lăn dài những giọt nước mắt hối hận.
“Biết trước đã cầu xin hắn hức hức còn có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ……”
Hệ thống tận tình khuyên bảo: “Bạn ấy, da mặt mỏng quá. Nếu vừa nãy bạn quỳ xuống cầu xin người ta, vợ à xin anh, tối nay anh muốn tư thế nào cũng được, chẳng lẽ hắn còn có thể cứng rắn như thế?”
Hàn Chấn: “…… Tao vẫn nên tự phấn đấu thì hơn.”
Mấy ngày này Hàn Chấn đã gõ được hơn một trăm chương. Cậu thật lòng cảm thấy công việc gõ chữ này không phải ai cũng làm được, người như cậu, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ (tiền ), nếu không phải có hệ thống cứ luôn thúc đít cậu, chắc chắn sẽ bỏ dở nửa chừng.
Ngày nào cậu cũng đau lưng đau hông, cổ cũng suýt nữa bị vẹo. Nếu không phải Hà Cẩn Nhiên ngày ngày bắt cậu đến phòng tập thể thao, có lẽ cậu đã trở thành cụ ông lưng còng.
Hôm nay tan tầm trở về, Hà Cẩn Nhiên theo thường lệ sẽ nấu một bữa tối xa hoa.
Hàn Chấn ăn uống no say, lười nhác ngồi trên sô pha uống sữa AD Canxi, vừa vuốt ve golden AD Canxi mềm mại, cảm thấy cuộc sống sao mà sa đọa.
Hà Cẩn Nhiên rửa bát xong, liền cởitạp dề, chỉ vào cậu nói: “Nhanh lên, chúng ta xuống phòng tập thể!”
Hàn Chấn: “…… Hôm nay mệt quá rồi, không đi được không?”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày: “Ngày nào em cũng nói như vậy. Nhanh lên, tối hôm qua sờ bụng em còn sờ được bụng bia rồi.”
Hàn Chấn nhảy dựng dậy. Cậu tốt xấu cũng là host đầu bảng đã từng khiến chúng sinh điên đảo, sao lại có thể nhô bụng bia!
Phòng tập thể thao cách nhà hơi xa, trên dưới hai cây số. Vì rèn luyện sức khỏe, Hà Cẩn Nhiên không lái xe mà mượn ven đường hai chiếc xe đạp công cộng, nhân thể đặt AD Canxi vào giỏ xe phía trước.
Hàn Chấn ủ ê, “Về sau nó lớn rồi thì để ở đâu?”
Hà Cẩn Nhiên: “Ngoắc xích vào đuôi xe đạp em. Đừng để lúc đó nó còn chạy nhanh hơn em đạp xe, đội quần.”
Hàn Chấn: “……”
Thở hổn hà hổn hển đạp xe cả buổi, hai người thuận lợi đi đến phòng tập. Nhờ cô gái lễ tân trông hộ chó, bọn họ đi vào phòng thay đồ thay sang đồ tập, nhan chân chiếm chỗ máy chạy bộ.
Phòng tập thể thao này thuộc hạng cao cấp, thẻ năm đắt kinh người. Gần đây đang tổ chức event, chỉ cần kiên trì điểm danh nửa giờ trọn vẹn một năm là sẽ được hoàn tiền.
Hà Cẩn Nhiên dứt khoát mua luôn hai tấm thẻ năm, lúc ấy Hàn Chấn còn nói hắn lãng phí.
Hà Cẩn Nhiên đáp lại: “Cảm thấy lãng phí thì kiếm tiền về đi.”
Hàn Chấn còn tưởng ý bảo cậu cố gắng chăm chỉ gõ chữ. Tới bây giờ, cậu cuối cùng cũng hiểu. Hà Cẩn Nhiên là muốn lấy tiền hoàn điểm danh hàng ngày……
Vừa đổ mồ hôi như mưa trên máy chạy bộ, vừa rơi lệ đầm đìa. Hàn Chấn khóc thút thít nói với hệ thống: “Tao sợ tao sẽ biến thành heo.”
Hệ thống: “Không sao, Hà Cẩn Nhiên thích nuôi heo mà.”
Hàn Chấn: “Mày không thể an ủi tâm hồn yếu đuối của tao à?”
Hệ thống: “Không có việc gì đừng quấy rầy tôi đọc truyện.”
Hàn Chấn: “……”
Gần đây hệ thống đột nhiên trở nên ham học hơn bất cứ ai khác. Nghe nói tổng bộ lại phát hành năm bộ dâm thư, nó đang đắm chìm vào đại dương tri thức.
“Anh đi tập bụng đây, em đừng làm biếng đó, anh bảo huấn luyện viên trông rồi.”
Hà Cẩn Nhiên đi xuống khỏi máy chạy bộ, cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt. Không thể không công nhận, trai đẹp gợi cảm nhất sau khi tập thể dục.
Đương nhiên, Hàn Chấn đang khen chính mình. (⊙v⊙)
“Không cần, em lớn rồi mà, năng lực tự giác hơi bị mạnh đấy!”
Hàn Chấn vội vã muốn Hà Cẩn Nhiên đánh mất ý định đáng chết này.
“Hở?” Hà Cẩn Nhiên cười như không cười, “Ai lần trước chạy được một nửa đã mặc kệ chạy ra hú hí với chị xinh gái?”
Hàn Chấn: “Không phải em!!!”
Hú hí cái gì, chị gái tóc dài kia là cường T, chủ động tới hỏi giày thể thao trên chân cậu mua ở đâu……
“Anh không quan tâm.”
Hà Cẩn Nhiên kéo một huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn trông rất oai vệ tới chỉ vào Hàn Chấn nói: “Chưa chảy năm cân mồ hôi không cho cậu ấy xuống.”
Huấn luyện viên gật đầu, mặt mày nghiêm túc.
Ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu rọi chú chó khốn khổ. Hàn Chấn bên trong cửa sổ hét thảm như lợn bị thọc tiết: “Đã bảo là nuôi heo cơ mà!!!”
……
Cứ thế bị máy chạy bộ chinh phục.
Cắt đứt mọi đường lui.
Khi Hàn Chấn bám tay vịn đi xuống khỏi máy chạy bộ, hai chân cậu bủn rủn, suýt nữa ngã dập mặt.
May mà Hà Cẩn Nhiên kịp thời ôm lấy cậu.
“Còn đạp xe về được không?”
Hàn Chấn nhìn hắn đấy ai oán, “Anh nghĩ xem?”
Hà Cẩn Nhiên không nói gì. Hai người tắm gội trong phòng tắm chung, thay sang đồ sạch sẽ rồi dắt AD Canxi ra bên ngoài.
Hàn Chấn cứ tưởng Hà Cẩn Nhiên sẽ gọi xe. Nhưng sự thực lại khiến cậu hoảng sợ.
Chỉ thấy Hà Cẩn Nhiên lại thuê một chiếc xe đạp vàng, vỗ vào cái giỏ đằng trước vốn để cho AD Canxi ngồi nói: “Lên đi.”
Hàn Chấn: “…… Em quá nặng, sợ giữa đường xe nát thân tan.”
Hà Cẩn Nhiên: “Không sao, anh thấy cái giỏ này chắc mà. Em mau lên đi, không lên là anh về một mình bây giờ.”
Hàn Chấn sờ túi quần rỗng tuếch, vẫn giãy giụa thêm một lần nữa: “AD Canxi ngồi ở đâu?”
Hà Cẩn Nhiên: “Em ôm.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu thật sự sợ cái giỏ sắt ghi rõ chịu tải tối đa 15kg này không thể gánh vác sức nặng một người một chó.
Cậu ra ngoài quá vội vàng, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo. Lập tức tàn nhẫn hạ phịch mông xuống, AD Canxi trong lòng cậu sủa “gâu gâu gâu” như có vẻ rất thích thú.
Hà Cẩn Nhiên bắt đầu giẫm bàn đạp đạp xe đi, gió đêm phây phẩy, thổi tiếng cười hắn tới, “Cái giỏ này hợp với em mà, ngồi vừa khít luôn.”
Hàn Chấn người cao chân dài, hai cái chân nhếch lên, không cẩn thận lại quẹt phải mặt đương. Cậu bỗng nhiên hơi thích cảm giác này, giữa ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, tự hào nói: “Mông em bé!”
Hà Cẩn Nhiên thở dài, “Tiếc là mông anh lại to, không thì lần sau em có thể chở anh”
Hàn Chấn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Chúng ta làm vậy có phải phá hoại của công không?”
Hà Cẩn Nhiên nói nhẹ bỗng: “Không sao, lần sau rảnh anh mua luôn công ty xe đạp vàng.”
Hàn Chấn: “……”
Thế giới đại gia, cậu không hiểu.
Thực ra ngồi lâu như vậy mông cậu cũng hơi đau. Nhưng Hàn Chấn ngại nào ra, gắng gượng tỏ vẻ không sao, mỉm cười thưởng thức phong cảnh đèn đường đèn neon dọc đường đi.
Từ đằng xa vọng lại tiếng nam nữ trò chuyện trong gió.
“Ông xã, anh mau nhìn đi, hóa ra xe đạp vàng còn có thể ngồi như thế! Lần sau khỏi cần lo không có yên sau rồi!”
“Bà xã à…… anh sao chở nổi em!”
“Cậu kia vừa chở được cả bạn trai 1 mét 8 lẫn chó, anh lại không chở được một đứa con gái như em??”
Hàn Chấn nhất thời quay đầu liếc nhìn bọn họ, thoáng nhìn vóc dáng phốp pháp của cô gái kia, thầm bi ai thay người đàn ông.
Động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước.
Hà Cẩn Nhiên lại đạp thêm một đoạn đường.
Bóng đêm tan ra, ánh đèn màu chầm chậm lùi về sau. Gió đêm thổi bay vạt áo, căng quần áo, tựa như thiếu niên. Trên đường xe cộ như mắc cửi, giờ tan tầm buổi chiều, dường như ai nấy đều đang hối hả về nhà.
Bọn họ lại rề rà ngược dòng người, như một cảnh quay cắt ra từ bộ phim điện ảnh HongKong xưa cũ nào đó.
Hàn Chấn bỗng nhiên nghĩ, nếu như con đường nãy mãi mãi không có điểm cuối thì thật là hay.
Éc! Kẹc! Đầu óc cậu nhất định là bị ngấm nước, mông đau chết rồi! Mau về nhà xoa xoa!
Tách.
Hình như có người chụp ảnh.
Hai người đều không chú ý, rẽ qua phố, biến mất nơi cuối đường.
****** ****** ****** ******
Xe đạp vàng dừng trước cổng khu nhà.
Hàn Chấn ôm AD Canxi đứng dậy, cảm giác cả nửa người dưới đều đã không thuộc về mình. Nhưng cậu vẫn rất chi là phấn khởi, cuối cùng cũng thoát khỏi con xe đạp vàng đáng chít!
Hà Cẩn Nhiên trả xe xong, liền đi sang cửa hàng bên đường mua lon bia cùng một bao hạt hướng dương, hỏi cậu: “Thích không? Thích thì lần sau anh chở em tiếp.”
Hàn Chấn vội vã lắc đầu, “Khỏi, chờ anh mua công ty xe đạp vàng rồi tính.”
“Làm sao thế?”
“Mông em nở hoa rồi! Em cực lực kiến nghị anh trang bị thêm đệm mềm vào giỏ xe đạp vàng bản mới!”
Hà Cẩn Nhiên gật đầu, “Anh sẽ cân nhắc.”
Hàn Chấn: “…… Em chỉ đùa thôi.”
Có đệm cậu cũng không thèm ngồi, lêu lêu.
Lần sau cậu sẽ chở Hà Cẩn Nhiên.
Kế tiếp là thời gian xem phim bộ buổi tối.
Trước kia Hàn Chấn thích nhất là xem mấy bộ phim truyện hình dài tập thâu đêm, thường xuyên chảy nước mũi rớt nước mắt, sau đó em gái cậu sẽ ở bên cạnh nói, “Anh à, phim từ bảy đời tám hoánh rồi mà anh còn xem hả? Kịch bản tổng tài bá đạo như thế anh còn chưa ngán à?”
Khi đó cậu cảm thấy thật sự có xem ngàn lần cũng không ngán.
Nhưng hiện giờ, ngồi bên cạnh cậu là một bá tổng sống sờ sờ.
Nhìn bá tổng vắt chân lẳng lặng uống bia siêu đẹp trai, Hàn Chấn yên lặng cắn chặt ống hút Sướng rên.
Cậu thừa hiểu kịch bản sẽ diễn biến thế nào.
“Đổi kênh đổi kênh.”
Hà Cẩn Nhiên đổi thành 《 SpongeBob》, nói: “Bảo bảo xem phim này mới đúng.”
“Ting ting ting~” TV phát ra âm thanh trẻ con ngu ngốc, “Patrick Star, chúng ta đi bắt sứa thui!”
Hàn Chấn: “……”
Cậu bỗng nhiên khát khao được lớn trong một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất